Trên phố, Lục Thủy không mất quá nhiều khó khăn để tìm ra được một chỗ nghỉ chân, tùy tiện đi một lúc là gặp.

Chỉ là họ chưa kịp đi được bao lâu, đã có người đuổi theo.

Chân Vũ và Chân Linh lập tức nhận ra có người đang đến gần.

“Thiếu gia, có người tới gần chúng ta, không biết là địch hay bạn nữa?” Chân Vũ nói.

Lục Thủy thầm thở dài; đuổi theo mà lăm le sát khí, chẳng phải rõ ràng chính là kẻ địch à?

Nhưng hắn không nói gì, chỉ dừng lại để chờ xem mục đích của bọn người đó là gì.

Không lâu sau, có 10 người tới đây; dẫn đầu là 3 kẻ đeo mặt nạ.

Đó rõ ràng chính là Tả - Hữu hộ pháp và một người khác đeo mặt nạ có viết chữ Tây trên đó.

Tả hộ pháp hỏi:

“Hẳn là bọn họ.”

Tây trưởng lão gật đầu:

“Chắc là vậy! Giống với những gì nhóm bên kia miêu tả. Kỳ thư chắc chắn đang nằm trong tay những kẻ này.”

Lục Thủy hơi ngạc nhiên, từ khi nào mà kỳ thư lại nằm trong tay hắn?

Chân Vũ và Chân Linh cũng cau mày.

Bất kể chuyện này là thật hay giả, bọn họ đều không có cách nào giải thích.

Cả hai hơi phân vân, liệu có nên bỏ rơi ba kẻ mà nhóm mình đang dìu theo hay không?

Lúc này, Tây trưởng lão nói thẳng:

“Bao vây bọn họ lại, đừng để bọn họ chạy thoát.”

Chân Vũ và Chân Linh đã sẵn sàng dẫn Lục Thủy chạy đi.

Nhưng Lục Thủy lại không quan tâm lắm cho lắm, chỉ bình tĩnh nói:

“Không cần căng thẳng! Đi theo ta, nhớ kỹ vị trí từng bước chân là được.”

Hắn quay đầu rời đi, ung dung mà bước.

Đương nhiên, khi rời đi, hắn còn nhân tiện thả một quả đạn khói để cản trở thị giác của kẻ địch. Quả đạn khói này là do mẫu thân hắn đặc biệt chuẩn bị cho hắn, không ngờ lại phải sử dụng sớm đến như vậy.

Ngay khi đạn khói nổ tung, khu vực xung quanh lập tức bị một làn sương mù bao phủ, tầm nhìn chỉ còn chưa đầy 2 mét.

Tây trưởng lão vô cùng sửng sốt, chưa từng nghĩ tới đối phương lại mang theo món đồ này.

“Quả thật xem thường đối thủ rồi! Dùng trận pháp giam cầm nơi này, Tả - Hữu hộ pháp theo ta giết vào, ngăn cản bọn chúng thoát thân, đồng thời cẩn thận đối phương đánh trả đấy.”

Bọn chúng biết phía bên kia cũng có cường giả, nên phương pháp duy nhất chính là mạnh mẽ tấn công vào.

Không chút do dự, Tả - Hữu hộ pháp lao thẳng vào màn sương.

Tây trưởng lão cũng xông vào.

Vừa lao tới, đám người này lập tức cảm nhận được, có một đòn tấn công vô cùng mạnh mẽ từ phía trước đang hướng thẳng vào chúng.

Lần này, bọn chúng không dám coi thường nữa, bèn ra tay toàn lực, đánh trả lại đòn tấn công kia.

Ầm!

Lực phản chấn quá mạnh khiến cả đám khó mà tiến thêm bước nữa.

Nhưng sau khi lực phản chấn ấy tan đi, nhóm người này chẳng còn trông thấy bóng dáng của đám người Lục Thủy đâu cả.

“Khốn kiếp, chẳng biết trận pháp có kịp thời giam cầm bọn chúng hay không nữa?” Tây trưởng lão chửi to một tiếng trước khi rút lui khỏi màn sương mù.

Nhóm người này chỉ có thể chờ cho màn sương tan đi.

Tả - Hữu hộ pháp và Tây trưởng lão bèn phi thân lên một vị trí khá cao, nhìn chằm chằm vào khu vực sương mù; nơi đây đều bị nhóm người này phong tỏa hết cả rồi.

Theo lý thuyết, chỉ cần đối phương xông ra, nhất định sẽ bị phát hiện.

Một lúc lâu sau, sương mù tan dần.

Nhưng không có ai bên trong cả.

“Vẫn là chậm một bước ư?” Tả - Hữu hộ pháp đồng thời nói, cảm thấy có chút đáng tiếc.

Tây trưởng lão thở dài:

“Tiếp tục tìm kiếm, thời gian không còn nhiều cho lắm.”

...

Trong một căn phòng đơn.

Bộp!

Sau khi đặt ông lão và hai người cháu xuống đất, Chân Vũ và Chân Linh cũng không muốn quan tâm đến họ.

Lục Thủy quan sát ba người này, biết rõ họ chắc chắn sẽ không chết dù vết thương khá nặng. Đương nhiên, hắn chỉ giúp đến đây thôi, cũng không định tiếp tục chăm sóc cho mấy người lạ này.

Chân Vũ và Chân Linh cũng thực sự rất ngạc nhiên, không ngờ nhóm mình lại có thể thoát khỏi rắc rối bằng một cách hết sức dễ dàng như vậy.

Rõ ràng, bọn họ đã bị giam cầm rồi, nhưng sau đó có thể bước ra khỏi trận pháp của kẻ địch mà không gặp chút cản trở nào.

Điều này khiến Chân Vũ vô cùng ngạc nhiên.

Rốt cuộc, tộc trưởng đã tặng cho thiếu gia loại pháp bảo gì mà có thể lợi hại đến thế nhỉ?

Bọn họ chưa từng nghe nói qua, có loại pháp bảo nào mà có thể phớt lờ tác dụng của một trận pháp, thậm chí còn kiểm soát ngược lại cái trận pháp ấy nữa.

Tất nhiên, đây không phải là vấn đề quá quan trọng.

Chân Vũ nhìn về phía Lục Thủy, nói:

“Thiếu gia, có người đang tạt nước bẩn vào chúng ta. Chúng ta đang bị ai đó nhắm tới rồi.”

Đúng vậy, họ bị người khác đồn là đang giữ lấy quyển kỳ thư kia. Không những thế, còn có thế lực khác đang náu mình nhìn chằm chằm vào cả nhóm nữa.

Đây không phải là chuyện tốt; hiện tại, không phải là vô tình bị liên lụy vào, mà cả nhóm bị ai đó cố tình kéo chân vào vũng nước đục này.

Cơ bản là khó rút chân ra được.

Dù giải thích thế nào, bọn người kia cũng không tin.

Lục Thủy nhìn Chân Vũ, cười nói:

“Không phải chứ, hắt nước bẩn gì cơ?”

Chân Vũ và Chân Linh cùng nhíu mày, thiếu gia bọn họ thật là ngây thơ.

Chân Linh quyết định nói thẳng:

“Thiếu gia, có người cố tình loan tin rằng, kỳ thư đang nằm trong tay chúng ta.”

Nàng ấy nghĩ ta là đồ ngốc à? Nhưng mà, Lục Thủy vẫn cười, đáp:

“Thế, chẳng phải chúng ta đang giữ quyển kỳ thư ấy sao?”

Chân Linh cau mày, sau đó mới trả lời:

“Đúng vậy, quyển kỳ thư kia không nằm trong tay chúng ta.”

Chân Linh muốn thiếu gia của nàng nhận ra thực tế này; nhưng rất nhanh sau đó, nàng lập tức sững sốt.

Bởi vì, câu nói tiếp theo của Lục Thủy khiến nàng phải giật thót của mình.

Lục Thủy duỗi tay ra, sau đó nhìn về phía bàn tay trống rỗng của mình:

“Vậy, ai đã lấy trộm quyển kỳ thư của ta rồi?”

Trong nháy mắt, Chân Vũ và Chân Linh nghẹn cứng cả lời.

Thiếu gia không bị tâm thần đó chứ?

Dĩ nhiên, Lục Thủy không hề bị tâm thần. Nếu đã có kẻ tung tin hắn giữ quyển kỳ thư, vậy hắn cũng nhận lấy tin đồn này thôi.

Nhưng giờ kỳ thư không nằm trong tay hắn, thế nên hắn muốn vật kia phải quay về tay hắn.

Nếu bọn chúng đã muốn biến hắn thành con mồi, hắn sẽ trở mình thành một gã thợ săn vậy.

Tiếp theo, Lục Thủy ra lệnh cho Chân Linh:

“Ngươi ra ngoài kiểm tra xem, là hai thế lực nào đang tranh đấu lẫn nhau vậy?”

Không chút do dự, Chân Linh lập tức đi ngay.

Giờ đã vướng phải vụ này, bọn họ phải biết tình hình cụ thể.

Sau đó, Lục Thủy bình tĩnh quay sang Chân Vũ, hỏi:

“Có tin tức gì về nhà ga hay không?”

Chân Vũ lắc đầu:

“Không có, nhưng dường như xung quanh đây đã bị trận pháp giam cầm, kể cả nhà ga. Có lẽ chuyến đi của chúng ta lại phải trì hoãn rồi.”

Lục Thủy cảm thấy hơi đáng tiếc, nhưng vì đã dính líu vào vụ này nên hắn không ngại lãng phí một ít thời gian ở đây.

Ở bên cạnh, Chân Vũ do dự một lúc rồi hỏi:

“Thiếu gia, thật sự không có cách nào liên hệ với tộc trưởng à?”

Hiện tại, nơi đây đã bị phong tỏa, các phương tiện tu chân đều vô dụng, thậm chí cả tín hiệu điện thoại cũng vậy.

Nhưng Chân Vũ vẫn nghĩ rằng, tộc trưởng và phu nhân của ngài rất yêu thương thiếu gia, thế nên bọn họ chắc chắn sẽ để lại một món vũ khí bí mật nào đó cho hắn.

Nhưng y từng hỏi thiếu gia một lần trước đó, và câu trả lời không hề lạc quan.

Bây giờ, chỉ có thể hỏi lại lần nữa.

Lục Thủy lắc đầu:

“Không liên lạc được.”

Đừng nói là thật sự có liên lạc được hay không, dù có liên lạc được thì hắn cũng không làm.

Nếu chuyện rắc rối tại đây đến tai phụ mẫu, chẳng lẽ lại phải trì hoãn chuyến đi từ hôn lần này lâu hơn nữa ư?

...

Trong một căn hầm nào đó.

“Vô Diện môn đã điều động một nửa nhân lực để truy tìm những người đó. Áp lực đối với phía chúng ta đã nhẹ hơn khá nhiều.” Kẻ nói câu này là một người phụ nữ.

“Đó chỉ là kế hoãn binh mà thôi. Chúng ta vẫn không thể chống lại Vô Diện môn, chỉ có thể đi nước cờ nguy hiểm này.” Lương Thiết gằn giọng, nói: “Tìm vị trí của những người đó và cố gắng tiếp cận họ. Nếu có thể hợp lực, chúng ta mới có hy vọng.

Về khả năng bọn họ có hợp tác với Vô Diện môn hay không, vậy chỉ có thể trông chờ về nhân phẩm của chúng ta rồi.

Quyển kỳ thư đang nằm trong tay chúng ta, chúng ta có ưu thế nhiều hơn.”

Nghe đến đây, cô gái trẻ bên cạnh tỏ vẻ lo lắng:

“Phụ thân, dù gì đi nữa thì họ là người đã cứu con. Chúng ta cứ lôi họ vào chuyện này như thế, có thật sự đúng đắn không?”

Người phụ nữ gần đó thở dài:

“Tranh nhi, Tu Chân giới tàn khốc hơn con nghĩ!”

Lương Thiết cũng nói:

“Tranh nhi, đúng là hành vi của chúng ta có chút tàn nhẫn. Nhưng dù nhóm người đó không bị chúng ta lôi vào chuyện này, đặt trường hợp bọn họ cũng nảy sinh lòng tham với kỳ thư, chúng ta vẫn là phe rơi vào thế yếu.”

“Vậy, tại sao chúng ta không giao thứ này ra cho xong chuyện? “Lương Tranh cúi đầu, khẽ nói.

Lương Thiết thở dài, không nói gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện