“Hy vọng sẽ bắt đầu sau một tiếng nữa.”
Giọng lẩm bẩm của Lục Thủy rất nhỏ; tuy Chân Vũ kịp nghe rõ câu này, nhưng y lại nghĩ Lục Thủy đang nói về chuyến xe lửa.
Vì vậy, y nói:
“Thường thì không có vấn đề gì xảy ra đâu. Mặc gia luôn làm việc đúng giờ.”
Lục Thủy hơi khó hiểu, tại sao Chân Vũ lại đột nhiên nói thế?
Cơ mà, hắn cũng chỉ có thể gật đầu.
Nhưng dù phát hiện ra trận pháp giam cầm, Lục Thủy vẫn không định bỏ đi. Đây chỉ là một trận pháp cỏn con, không cần thiết phải né tránh.
Nếu kẻ bày trận ngu ngốc đến nỗi khởi động trận pháp trong vòng một tiếng đồng hồ này, kể như gã đó không may vậy.
Sau đó, Chân Linh bắt đầu ra khỏi quán để đi mua sắm. Đêm nay còn phải ăn tối, mà trên xe lửa chẳng cung cấp dịch vụ ăn uống nên cả nhóm đành phải tự chuẩn bị trước.
Chân Vũ ở lại bảo vệ Lục Thủy.
Lục Thủy vừa dùng thìa khuấy tách cà phê trước mặt, vừa nói: “Ngộ nhỡ tới chuyện, đừng có quá hoảng sợ.”
Nếu buộc phải khởi động dăm ba cái trận pháp này, xem ra, vận may của đối phương cũng không quá tốt, mà chẳng biết đối tượng của bọn chúng là ai nữa.
Trong quán cà phê vẫn còn khá nhiều người, đại khái đều là người tu chân cả.
Cũng không biết có ai mang thân phận đặc biệt ở đây không.
Chân Vũ nhìn Lục Thủy với ánh mắt khá bối rối, vì không hiểu ý tứ của Lục Thủy là gì. Sao lại bảo y đừng quá hoảng sợ nhỉ?
Nhưng sau đó, Chân Vũ nhanh chóng tự nhủ rằng, Lục Thủy nói thế chỉ vì để thể hiện ra địa vị và năng lực của hắn mỗi khi bước ra đường mà thôi.
Trấn Vũ chỉ có thể gật gật đầu:
“Vâng, thưa thiếu gia.”
Lục Thủy thầm thở dài, rõ ràng là Chân Vũ đang trả lời cho có lệ.
Nhưng cũng chẳng sao cả..
Nhìn ly cà phê trước mặt, Lục Thủy quyết định uống cạn một hơi, nhằm tránh cho giọt cà phê văng trúng vào người khi có biến cố phát sinh.
Lục Thủy vừa cầm lấy tách cà phê thì một tiếng nổ mạnh vang lên.
Ầm!!!
Vụ nổ cực lớn khiến mọi người phải kinh hoảng, sức nóng và cường độ chấn động cũng lan tràn đến tận đây.
Chân Vũ lập tức cau mày, nói:
“Là khí tức của Chân linh ư?”
Y có chút lo lắng.
“Nếu lo lắng thì ngươi đi qua xem thử đi.” Lục Thủy vừa uống cà phê, vừa nói nhẹ nhàng.
Lục Thủy cũng không biết Chân Vũ và Chân Linh có mối quan hệ như thế nào, nhưng đúng là cả hai đối xử lẫn nhau rất tốt.
Lục Thủy liếc sang Chân Vũ, quả thật nhận ra y đang rối như tơ vò.
Nhưng ngay sau đó, Chân Vũ đã bình tĩnh trở lại.
“Không đâu! Chân Linh không phải là người liều lĩnh, nếu có nguy hiểm sẽ rút lui ngay.
Ta vẫn ở lại bảo vệ thiếu gia, đề phòng đối phương dùng kế điệu hổ ly sơn.” Chân Vũ nói thế với Lục Thủy.
Lục Thủy nhìn chằm chằm vào Chân Vũ một hồi, cuối cùng cũng không nói thêm gì, chỉ tiếp tục uống tách cà phê của mình.
Chỉ là, càng lúc càng có nhiều vụ nổ bộc phát liền kề nhau, những người đang uống cà phê cũng dồn dập chạy ra khỏi quán.
Dĩ nhiên, khi có nguy hiểm thì người ta cứ thế mà bỏ chạy ngay.
Cơ mà, hầu hết mọi người còn chưa kịp chạy ra khỏi quán thì những trận pháp ẩn đã được ai đó kích hoạt.
Xoẹt... Tất cả mọi người lập tức bị đẩy ngược vào trong.
Ngã nháo nhào trên mặt đất.
Ly cà phê của Lục Thủy cũng chấn động hai lần; may mà hắn uống gần hết, bằng không chắc dính ướt cả người.
Nhìn tách cà phê trong tay, hắn thầm thở dài. Người ta nói đúmg, cà phê khó uống lắm. Thế nên lần sau, hắn sẽ giả vờ mang mác thanh lịch, đi uống trà cho nhẹ lòng.
“Thiếu gia, nơi đây có vấn đề. Ngài ngồi yên một chỗ nhé.” Chân Vũ rút kiếm ra, cảnh giác nhìn xung quanh.
Y chưa bao giờ nghĩ rằng, lại có biến cố phát sinh ngay tại nơi đây.
Chưa kể đến bên ngoài có ai đó đang đánh nhau, thế mà trong quán còn gặp phải trận pháp giam cầm.
Y buộc phải nghi rằng, chẳng lẽ có người đang nhắm vào nhóm mình.
Nếu là như vậy, với thực lực của y, có lẽ không thể bảo vệ được Lục Thủy.
Cầu cứu ư?
Nhưng giờ vẫn còn quá sớm.
Thấy vẻ mặt của Chân Vũ như thế, Lục thủy bèn mở lời:
“Không cần hoảng sợ, không phải nhắm vào chúng ta đâu.” Lục
Thủy tiếp tục ăn đĩa điểm tâm nhỏ trên bàn.
Những người khác đều ngã lăn ra đất, chỉ mỗi hắn lặng lẽ ngồi ăn.
Chân Vũ sửng sốt một hồi khi nghe Lục Thủy nói vậy.
Y chợt nhớ tới những lời Lục Thủy vừa nói ban nãy, bảo y đừng quá hoảng sợ.
Chẳng lẽ thiếu gia đoán trước được, nơi đây sẽ có biến cố xảy ra à?
Là trùng hợp thôi sao?
Chắc chắn là trùng hợp rồi.
Sau đó, Chân Vũ đứng bên cạnh Lục Thủy, vừa tập trung cảnh giác, vừa tìm cách rời khỏi nơi đây.
Rõ ràng, không thể ở lâu tại chỗ này.
Chờ một lúc, Lục Thủy bèn nhìn về phía cửa ra vào; nơi đó có 3 người vừa xuất hiện.
Một người đàn ông trung niên dẫn theo hai người đeo mặt nạ khác, trông qua hình thể thì hẳn là một nam và một nữ.
Vừa đi vào, bọn họ lập tức nhìn về phía Lục Thủy; ai bảo hắn đặc biệt đến vậy, ai cũng nằm còn hắn ngồi ăn.
Tuy nhiên, bọn họ cũng không đến gây sự với hắn, mà túm lấy một cô gái khác gần đó rồi nói:
“Khai ra mau, vật đó ở đâu?”
“Ta, ta không biết.” Cô gái kia cố gằn từng chữ: “Chúng ta hành động riêng rẽ mà.”
Bộp!
Kẻ đó ném cô gái xuống đất.
“Lục soát.”
Hai người tùy tùng thẳng thừng ra tay lục soát, tìm kiếm vô cùng kỹ càng.
Chân Vũ có chút khó hiểu:
“Tu vi của bọn họ không yếu, tại sao không đánh lại?”
“Bởi vì không dùng được.” Đương nhiên, người vừa trả lời y chính là Lục Thủy. Hắn đặt tách cà phê xuống, nói: “Trận pháp vừa rồi không chỉ giam cầm nơi đây, mà còn giam cầm cả tu vi nữa.
Người bên trong nơi này đều bị trận pháp ảnh hưởng, thế nên bọn kia mới canh giờ mà đến đây đấy.
Từ lúc trận pháp khởi động, cần một ít thời gian mới có hiệu quả giam cầm.
Ngươi không cần thử tu vi của bản thân đâu. Sở dĩ ngươi không có việc gì, là do đang đứng bên cạnh ta.”
Nhận ra Chân Vũ định âm thầm vận thử tu vi, Lục Thủy bèn thẳng thừng cắt ngang tư tưởng của y.
Chân Vũ vô cùng kinh ngạc, vì không ngờ Lục Thủy lại biết nhiều đến như vậy, còn giúp y không bị trận pháp ảnh hưởng nữa.
Chẳng mấy chốc, y đã đoán được nguyên nhân. Hẳn là tộc trưởng và phu nhân của tộc trưởng vô cùng lo lắng cho thiếu gia, thế nên đã tặng cho thiếu gia vài món pháp bảo lợi hại nào đó.
Lục Thủy cũng không quan tâm Chân Vũ nghĩ gì, vì trông có vẻ như chuyện rắc rối trong quán sắp liên lụy đến hai người bọn họ.
Quá trình lục soát sắp xong, và dĩ nhiên là gã trung niên kia không nhận được câu trả lời mà bản thân đang muốn.
Gã tiến về phía Lục Thủy.
“Hai vị, mời hợp tác một chút.”
Người đàn ông trung niên kia lạnh lùng nói vậy.
Lục Thủy nhìn gã, hỏi ngược lại:
“Các ngươi đang tìm thứ gì?”
Vì tò mò nên hắn mới hỏi thế thôi, còn đối phương có chịu trả lời hay không thì cũng chẳng quan trọng.
Người đàn ông trung niên kia nhìn chằm chằm vào quyển sách trước mặt hắn, đáp:
“Một cuốn kỳ thư.”
Lục Thủy cúi đầu, nhìn lướt qua quyển Thiên Địa Trận Văn của mình. Đây cũng là một cuốn kỳ thư nha, không biết có quý giá hơn cuốn kỳ thư mà đối phương vừa đề cập hay không.
“Đưa cuốn sách đó cho ta.” Gã trung niên chìa tay về phía trước, đòi lấy cuốn sách của hắn.
Tuy không biết quyển sách mà hắn đang cầm có phải là bản kỳ thư mà mình đang tìm hay không, nhưng thà lấy lầm còn hơn bỏ sót.
Lục Thủy nhìn gã trung niên trước mặt, hỏi nhẹ:
“Không hỏi xem, ta là ai à?”
“Bất kể ngươi là ai, đừng tơ tưởng là có thể sống sót mà mang kỳ thư ra khỏi nơi này.” Gã đáp.
“Chỉ vì ta đang đọc sách thôi sao?” Lục Thủy thắc mắc.
“Tự hiểu vậy là tốt. Ta sẽ cho ngươi toàn thây.” Gã trung niên nói.
Lục Thủy gật đầu:
“Đã hiểu, vậy ta cũng không có gì để nói.”
Sau đó, Lục Thủy đứng dậy, tiện tay cầm quyển Thiên Địa Trận Văn của mình lên.
Gã trung niên khẽ cười, nhận ra tên oắt con trước mặt cũng rất hiểu chuyện.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười của gã phải sượn cứng lại. Bởi vì, gã nhận ra người bên kia cũng không hề đưa quyển sách sang cho mình. Thay vào đó, đối phương rời khỏi bàn, bước thẳng ra ngoài cửa, còn nhân tiện dặn dò lại một câu:
“Để bọn chúng toàn thây nhé.”
Gã trung niên giận dữ ngay lập tức:
“Đồ không biết trời cao đất rộng! Ngươi đã muốn chết như thế, ta chiều!!!”
Vừa nói xong, gã lập tức định bụng ném pháp bảo giết chết Lục Thủy ngay. Nhưng trước khi thực sự ra tay, gã và cả hai tên tùy tùng đi theo đều ngây ngẩn cả người.
Cả ba đều vô cùng ngạc nhiên... vì bản thân không thể vận dụng tu vi được.
Sau đó, gã trung niên và đồng bọn phát hiện ra rằng, chẳng rõ là trận pháp giam cầm tu vi đã bị ai đó kích hoạt từ lúc nào nữa.
“Tại sao, tại sao lại thế này?”
“Từ lúc nào thế?”
Mà ngay khoảnh khắc này, Chân Vũ ra tay.
Đương nhiên là y đã nghe rõ câu dặn dò ban nãy của Lục Thủy.
Ánh kiếm vừa lóe lên, ba bóng người lập tức ngã gục xuống.