"Không sao đâu, nếu ngươi muốn đi cùng Thẩm Thốn Ngọc, ta sẽ không ngăn cản ngươi."

"Ta chỉ mong ngươi được vui vẻ."

"Đừng lãng phí thời gian bên cạnh ta nữa."

Thủ Linh kiếm dừng lại giữa không trung, một lúc sau, thân kiếm lấp lánh ánh nước.

Giọng hắn khàn khàn, hỏi: "Nàng muốn vứt bỏ ta hay sao?"

"Dù có c.h.ế.t cũng không thể chia lìa chúng ta, lần này nàng đừng hòng cắt đứt quan hệ với ta."

Không phải!

Sao ngươi lại đi mách lẻo trước rồi?!

Thanh kiếm hiểu lầm rồi, hắn lại giở chứng rồi.

Hắn rúc vào trong chăn, im thin thít, không nói một lời.

Buổi tối, ta mua kẹo về dỗ dành thanh kiếm.

Nhưng lật tung cả chăn lên, chỉ còn lại mẩu giấy nguệch ngoạc của hắn.

Và một bàn đầy thức ăn nóng hổi.

"Aí thê, ta đi giải sầu, chớ nhớ mong."

Toàn thân ta lập tức run rẩy.

Đi giải sầu, chính là hàm ý bỏ nhà ra đi.

Chớ nhớ mong, chính là bảo ta đừng nhớ đến hắn nữa.

Tóm lại, chính là chia tay rồi.

Ta thất tình rồi.

Ngày đầu tiên thanh kiếm bỏ đi.

Ta giận dữ bật dậy từ sớm tinh mơ.

Nghe nói, Thẩm Thốn Ngọc bị lôi kiếp đánh trọng thương.

Các đệ tử khác kéo nhau đi thăm bệnh, tiện thể lôi cả ta đi cùng.

"Ban đầu chỉ có chín đạo lôi kiếp, ai ngờ hôm đó đột nhiên giáng xuống cả trăm đạo!"

"Rõ ràng Thẩm sư huynh có thể dùng kiếm để chống đỡ nhưng không hiểu vì sao lại dùng chính thân mình để hứng chịu."

"Có lẽ là bị đánh cho ngốc luôn rồi."

Người ra mở cửa là một thiếu nữ mặc y phục màu vàng nhạt.

Gương mặt bầu bĩnh, mắt hạnh, cao xấp xỉ một mét tám.

Ta nhìn phong thái của thiếu nữ, kinh ngạc hỏi: "Ngươi, ngươi là Bảo Bảo kiếm hay sao?"

Thiếu nữ "ây da" một tiếng rồi giáng cho ta một quyền.

"Ây da, thì ra là ngươi à, đại nha đầu!"

Thì ra, trong trận lôi kiếp kia, kiếm linh gặp họa hóa phúc, hóa thành hình người.

Cũng chính vào khoảnh khắc ấy, Thẩm Thốn Ngọc đã ôm chặt nàng ấy vào lòng, một mình gánh chịu hết thảy kiếp nạn.

"Tên tiểu tử này không hề nhát gan, sau này ta nhất định sẽ cưng chiều hắn ta gấp bội."

Ta cảm thấy hơi tiếc nuối.

"Haizz, vốn dĩ chúng ta mới là bạn đồng hành ăn ý."

Bảo Bảo hào sảng vẫy tay, đáp: "Không sao đâu, hắn ta cũng không tệ. Tám múi cơ bụng đó, tỷ đã kiểm tra qua rồi, rất gì và này nọ."

"Kiếm nhà ngươi đâu, mỗi lần ta muốn tìm ngươi, đều bị hắn đuổi đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mắt ta rưng rưng.

"Hắn đòi chia tay, chê ta chẳng có chí tiến thủ, chỉ là một con cá muối."

Bảo Bảo kiếm đỡ Thẩm Thốn Ngọc xuống giường, cùng ta ngồi trên giường mà giãi bày tâm sự.

"Đã chia tay thì dứt khoát chia luôn đi! Ta đây quen biết lắm bằng hữu tốt, sẽ giới thiệu cho ngươi!"

"Chỉ tiết là thanh kiếm nhà ngươi cũng khá chịu khó, biết chăm sóc gia đình. Cao tám thước, lại chịu khó cúi người sửa sang chăn gối cho muội, quét tước nhà cửa tinh tươm.”

"Vai rộng eo thon, hợp với thể chất của muội lắm."

Cái gì cơ? Thủ Linh kiếm đã hóa hình rồi ư?

Cùng chung chăn gối bấy lâu, vậy mà hắn lại giấu ta kín như bưng!

Phải chia tay, nhất định phải chia tay!

Ta oà khóc, ôm chặt lấy Bảo Bảo kiếm.

"Bảo Bảo kiếm, ngươi tìm giúp ta một thanh kiếm mới đi."

14

Bảo Bảo kiếm dẫn theo vài bằng hữu khác phái đến.

Chúng đều là những kẻ lười biếng có số má trong giới kiếm, cực kỳ tán thưởng hạng người như ta.

Mấy thanh kiếm vừa thấy ta, đã loảng xoảng quỳ mọp xuống.

"Đại tỷ, xin ngài đừng hại bọn ta!"

"Bản mệnh kiếm của ngài, đã để lại lời trên người ngài rồi."

Ta hoảng hốt kiểm tra khắp người: "Cái gì? Hắn dám khắc những lần ta trốn học lên người ta ư?”

"Hay là chép lại sổ chi tiêu ăn uống của ta ở nhà bếp?”

"Chẳng lẽ... Hắn tố cáo ta tướng ngủ khó coi hay mộng du đánh nhau?"

Các thanh kiếm điều hiểu ý mà đáp lời.

"Bản mệnh kiếm của ngài dặn, kẻ nào dám tơ tưởng đến ngài thì hắn sẽ treo cổ ngay trước cửa nhà.”

"Hắn là phu quân duy nhất của ngài.”

"Nương tử, nương tử, nương tử, yêu ngài đến c.h.ế.t mất thôi... Trên thân kiếm còn khắc cả tên của ngài nữa..."

Vẻ mặt ta đỏ bừng, chẳng dám nghe thêm.

Bảo Bảo kiếm dò hỏi: "Vậy là không chia tay nữa hả?"

"Không chia tay, trong lòng hắn có ta.”

"Chắc hẳn hắn cũng có nỗi khổ tâm gì đó, ta đau lòng thay cho hắn.”

"Ta sẽ chờ hắn về giải thích. Trong lúc này, cứ đánh một giấc đã."

Thủ Linh kiếm rời nhà đã bảy ngày, chăn đơn gối chiếc lạnh lẽo vô ngần.

Ta trở mình, lòng chợt trào dâng nỗi u buồn, nước mắt mặn chát, càng thêm thấm thía.

Nhưng ngày mai là ngày nghỉ ngơi hiếm hoi, có ăn có uống, lại chẳng phải lo lắng chuyện gì.

Nên giọt nước mắt chuẩn bị trào ra, lại bị ta nuốt ngược vào lòng.

Ngoài sân, bỗng vang lên tiếng hô lớn.

"Lục Nguyệt Hồng đến báo đáp ân tình!"

"Tiên nhân hạ phàm đến báo đáp ân tình!"

"Ma tộc Thánh tử đến báo đáp ân tình!"

...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện