9

Ta chỉ mong về tắm rửa rồi an giấc.

Thanh kiếm lay lay vạt áo ta, giọng điệu mang theo vài phần uể oải và ủy khuất.

"Nàng quên lời hứa đi chơi cùng ta rồi."

Điều này trái ngược với tôn chỉ cá muối nằm im hưởng thái bình của ta.

Nhưng ta mềm lòng, đỡ lấy thanh kiếm và đáp: "Thôi được, chiều ngươi một lần vậy."

Thủ Linh kiếm đến chợ, quen thuộc tìm đến hàng quán bán kẹo mạch nha, nào là đường lê, bánh quế hoa, kẹo râu rồng...

Hắn lấy về từng loại rồi trông mong thúc giục ta nếm thử.

"Hương vị thế nào?"

Ta giơ ngón tay cái lên, khen ngợi: "Ngon tuyệt cú mèo! Ngươi có muốn nếm thử không?"

Thanh âm của hắn khẽ trầm xuống, đáp: "Kiếm không có vị giác, chỉ có thể thông qua miêu tả của chủ nhân để cảm nhận. Xin nàng giảng giải chi tiết hơn một chút, được không?"

Trong lòng ta mềm nhũn cả ra.

Ta cẩn thận nếm từng viên kẹo, viết cho hắn mấy bài bình luận dài dằng dặc cả ngàn chữ.

Tâm trạng Thủ Linh kiếm lập tức vui sướng, mũi kiếm cơ hồ muốn vểnh lên tận trời.

Hắn vui vẻ nói: "Vậy chúng ta đi nghe hí khúc đi."

"Là bằng hữu của ta viết đó."

"Viết riêng tặng cho chủ nhân."

Thật không ngờ, thần kiếm lại còn có cả bằng hữu! Ta thấy hiếu kỳ, thừa dịp thanh kiếm đi mua vé mà chạy đến quán kẹo vừa nãy.

"Lão bản, cho ta thêm một phần như thanh kiếm vừa mua."

Lão hán đầu trọc cười híp mắt, nói: "Ai da, chúc mừng, chúc mừng! Chúc tân hôn vui vẻ! Phu quân của cô nương nói cô nương vẫn luôn muốn nếm thử loại kẹo này."

"Quán của lão già này có lịch sử lâu đời lắm rồi, từ đời cụ tổ truyền lại, chưa từng đổi chỗ. Nghe nói có một vị kiếm tiên nọ muốn đưa thê tử đến thưởng thức hương vị. Vị thê tử kia, đâu phải người thường mà là..."

Người cháu vội vàng chạy tới bịt miệng ông nội lại.

"Cô nương đừng chấp, ông nội ta lẩm cẩm rồi nên hay nói lung tung lắm. Ta giảm giá cho cô nương, được không?"

Ta vội chạy về tìm Thủ Linh kiếm, trên thân kiếm cũng treo lủng lẳng mấy túi quà vặt, giọng điệu vô cùng vui vẻ.

"Thê tử, lại đây."

Tiếng hát hí vang lên, ta vốn ít học nên nghe chẳng hiểu mô tê gì.

Chỉ biết đó là câu chuyện tình yêu vượt chủng tộc giữa người và kiếm.

Nhưng thanh kiếm lại xem vô cùng chăm chú.

Thấy đôi nam nữ trên đài tay trong tay, bạc đầu giai lão.

Nam chính thổ lộ: "Ta nguyện cùng nàng mỗi ngày tắm mình dưới ánh dương, cùng nhau ăn kẹo và xem hát."

"Chỉ cần là nàng, cái gì cũng được."

"Chỉ cần nàng muốn, ta nguyện dâng hiến tất cả."

Ta vừa định khuyên hắn bớt xem ba cái thứ tình cảm nhảm nhí này đi, coi chừng lại sinh ra cái tính lụy tình.

Nhưng ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy thân kiếm của Thủ Linh kiếm đã ướt đẫm.

Thì ra hắn đang khóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta vội ôm thanh kiếm vào lòng, dỗ dành: "Ngoan ngoan, ta ôm một cái cho hết đau buồn. Nước mắt bay đi hết rồi!"

"Đều là hí khúc mà thôi, toàn là giả dối!"

Thanh kiếm khóc nấc thành tiếng, thấm ướt cả vạt áo ta.

"Là thật..."

Ta chỉ có thể tiếp tục dỗ dành.

"Chúng ta về nhà thôi."

Lần sau nhất định không đưa thanh kiếm đi xem ba cái thứ này nữa.

Đánh giá kém, nhất định phải đòi lại tiền vé!

Dám chọc kiếm nhà ta khóc sướt mướt.

10

Thủ Linh kiếm khóc đến sưng cả thân kiếm, trùm chăn kín mít, không chịu ra ngoài.

"Ngủ thêm một lát nữa đi, thê tử."

Ta vừa định chui vào ổ chăn, cùng hắn ngủ nướng thêm một giấc.

Sắc mặt Thẩm Thốn Ngọc nghiêm trọng, đi đến tận cửa và hỏi: "Khương sư muội, làm sao để chế biến thịt nướng và nước đường?"

Ánh mắt hắn ta láo liên, dán chặt vào thanh kiếm trong tay.

Thanh tiểu kiếm đã hồi phục như ban đầu, khí sắc hồng hào, tản ra cả bong bóng màu hồng phấn.

Ta hiểu là nàng ấy đã được ăn no, uống đủ rồi đây.

Ta bắt đầu đích thân chỉ dạy Thẩm Thốn Ngọc cách chăm sóc Tiểu Phá Kiếm.

Thấy ta đã giảng đến cả kỹ thuật mát xa và làm sạch, thần kiếm ở phía sau đột nhiên cất giọng lạnh băng.

"Nàng đối với cái thứ đó thật tốt, ta một chút cũng không để tâm đâu."

"Có phải vì cái thứ đồng nát sắt vụn này trông đẹp mắt hơn hay không? Trong mắt nàng chỉ có những thanh kiếm khác thôi sao?"

"Ta mới là bản mệnh kiếm của nàng, nàng có biết ta thích cái gì hay không?"

"Sao nàng không nói gì? Xem ra nàng thật sự không biết rồi."

"Có phải nàng không còn yêu ta nữa hay không?"

Giọng hắn tuy cứng cỏi nhưng thân kiếm lại bắt đầu ướt át.

Từng giọt nước mắt rơi xuống "tí tách".

...

Kể từ sau khi xem vở hí kia, thanh kiếm bắt đầu trở nên lạ lùng.

Suốt ngày nghi thần nghi quỷ.

Ngay cả khi ta nửa đêm thức giấc, hắn cũng buồn bã nằm trong chăn, chất vấn: "Nàng muốn vứt bỏ ta hay sao?"

"Ta chỉ là muốn đi giải quyết nỗi buồn sinh lý thôi. Bằng không, ngươi đi thay ta à?"

Giờ đây, khi thấy hắn sắp nổi cơn tam bành, ta lập tức hiểu rõ mà xoay tay nhấc lấy chuôi kiếm.

"Quả không hổ danh là thần kiếm, câu hỏi mà ngươi đưa ra thật có tầm cỡ."

"Ngoan ngoãn đi, ngươi thoạt nhìn mạnh mẽ như vậy nhưng mà nội tâm sao lại mềm mại và tinh tế đến vậy chứ!"

"Thiên hạ ai cũng hâm mộ vì ta có ngươi, một thanh ngoan ngoãn kiếm vừa chu đáo lại đáng yêu nhường này, thật là phúc đức mấy đời nhà ta!"

Thủ Linh kiếm khẽ im lặng, thân kiếm hơi nóng lên.

"Ừm? Thật vậy sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện