Khi Cảnh Dao và Dương Lâm Phong trở về Tô Phủ, trời đã nhạt dần ánh sáng, gió xuân se lạnh thổi qua những hàng cây cổ thụ. Cảnh Dao nhìn về phía Tô Phủ từng là bến đỗ bình yên của nàng, bỗng cảm thấy lòng như cuộn trào những cảm xúc lẫn lộn.
Tô Phủ đứng trước mắt họ, tường rêu cũ kỹ nhưng vẫn giữ được nét thanh tao. Mảnh vườn xanh tươi, những chiếc lá vàng rơi rụng như những ký ức đang
nhạt dần theo thời gian. Cảnh Dao bước vào sân, cảm giác như trở về quê hương sau những tháng ngày ở kinh thành, lòng tràn ngập niềm an ủi nhưng cũng đầy trăn trở.
"Chúng ta đã trở về, nhưng không biết được những gì đã xảy ra ở đây trong thời gian qua" Dương Lâm Phong nói, ánh mắt quét qua những người hầu đang vội vã ra đón.
Khi bước qua cánh cổng Tô phủ, Cảnh Dao nhìn thấy những người hầu cũ, họ vội vàng cúi chào. Một người quản gia già bước ra đón tiếp, ông vừa vui mừng vừa xúc động khi thấy Cảnh Dao và Quân Thụy trở về.
"Tiểu thư, công tử, thật là tốt quá, các vị đã trở lại," ông quản gia vừa nói vừa cúi đầu chào. "Tô phủ đã lâu không có ai chủ trì, nhưng mọi thứ vẫn được giữ gìn cẩn thận, xin các vị cứ yên tâm.
“ Đa tạ tiêu quản gia !”
Nói xong Tô Cảnh Dao và Dương Lâm Phong tiến vào bên trong, ba người kia đã chờ họ từ lâu. Cảnh Dao vừa bước vào thì Tuyết Nghi đã nói :
“ Dao Dao, hai người làm gì từ nãy giờ mà về muộn vậy”
“ Tuyết Nghi tỷ, Lâm Phong nói muốn thử ăn điểm tâm ở Tây Thành nên muội tranh thủ đi mua với huynh ấy . Mọi người nãy giờ đã bàn được gì chưa ?”
Vừa nãy sau khi quay về Tô phủ thì Quân Thuỵ đã kể lại hết mọi chuyện cho Nhậm Tuyết Nghi và Nhậm Kỳ Đăng cùng biết . Cảnh Dao và Lâm Phong đã quay lại đúng lúc mà họ đang nói về chuyện này .
Sau khi đã an tọa và nhấm nháp một tách trà nhẹ nhàng, Nhậm Tuyết Nghi bắt đầu kể cho Tô Cảnh Dao về thông tin quan trọng liên quan đến Lâm Tử.
"Dao Dao" Tuyết Nghi mở lời, đôi mắt sắc sảo của nàng lấp lánh d. "Có một việc mà ta nghĩ muội cần phải biết. Lâm Tử mà chúng ta tìm kiếm, hiện đang ở trong chợ đen"
Tô Cảnh Dao và Dương Lâm Phong cùng nhau tập trung lắng nghe, vẻ mặt hiện lên sự quan tâm.
"Thực ra," Tuyết Nghi tiếp tục, "Lâm Tử không phải là một người có quyền lực hay tài năng đặc biệt. Hắn chỉ là một chân chạy vặt cho Từ Nhược Văn. Vai trò của hắn chủ yếu là thực hiện các công việc lặt vặt như mua bán dược liệu và thu thập thông tin”
Cảnh Dao gật đầu, sắc thái trên khuôn mặt nàng trở nên nghiêm túc hơn. "Muội từng nghe nói về chợ đen nhưng chưa từng đến đó qua. Nghe nói, chợ đen thường mua bán các dược liệu và chế phẩm quý hiếm .
"Đúng vậy," Tuyết Nghi xác nhận. "Lâm Tử không chỉ là người thu thập hàng hóa mà còn là người ghi chép các cuộc trò chuyện và động thái của những kẻ có thế lực trong chợ đen. Những thông tin này có thể là mảnh ghép quan trọng để làm sáng tỏ các âm mưu và hoạt động phi pháp."
Tô Quân Thụy nhíu mày, vẻ mặt đầy quyết tâm. "Nếu vậy, việc tìm gặp Lâm Tử là rất cần thiết. Chúng ta phải nhanh chóng tiếp cận hắn để thu thập những thông tin quan trọng này."
Dương Lâm Phong nhấc tách trà lên và uống một ngụm, vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt chứa đựng sự quyết tâm. "Chúng ta cần phải hành động ngay để không bỏ lỡ cơ hội. Cảm ơn Nhậm cô nương đã cung cấp thông tin quý giá này."
Dương Lam Phong nhấc tách trà lên và uống một ngụm, vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt chứa đựng sự quyết tâm. "Chúng ta cần phải hành động ngay để không bỏ lỡ cơ hội. Cảm ơn Nhậm cô nương đã cung cấp thông tin quý giá này.
Nhậm Tuyết Nghi mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay lên nói. "Ta chỉ mong muốn mọi việc sẽ thuận lợi. Nếu có gì cần đến sự giúp đỡ của ta, đừng ngần ngại nói."
"Chúng ta sẽ không quên lòng tốt của tỷ tỷ" Cảnh Dao đáp lại, cảm ơn Tuyết Nghi. "Chúng ta sẽ lên kế hoạch và tiếp tục tìm kiếm Lâm Tử. Mong rằng sư phụ sẽ giúp chúng ta và tìm ra cách giải cứu bách tính."
Dưới ánh trăng rằm mờ ảo, nhóm Tô Cảnh Dao, Dương Lâm Phong, và Tô Quân Thụy bắt đầu hành trình vào chợ đen, nơi mà Lâm Tử đang lẩn trốn. Để hòa nhập vào môi trường bí mật này, Tô Cảnh Dao đã cải trang thành một nam nhân, với bộ quần áo tối màu, mái tóc buộc gọn gàng và một chiếc nón che khuất phần lớn khuôn mặt. Dương Lâm Phong và Tô Quân Thụy cũng được trang bị trang phục thích hợp để tránh thu hút sự chú ý.
Tô Cảnh Dao quan sát xung quanh với ánh mắt sắc bén. Nàng có vẻ nghiêm nghị và thận trọng, với sự tĩnh lặng thường thấy trong phong thái của nam nhân. Dương Lâm Phong và Tô Quân Thụy cũng giữ vững phong thái bình tĩnh, sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống bất ngờ.
Họ dừng lại trước một quán trà cũ kỹ, nơi có vẻ như là điểm tụ tập của những người biết nhiều thông tin. Dương Lâm Phong ra hiệu cho nhóm và tiến vào quán. Trong quán trà tối tăm, ánh sáng lờ mờ từ những ngọn đèn dầu làm nổi bật sự bí ẩn của nơi này.
Chủ quán trà, một người đàn ông trung niên với bộ râu quai nón dày và ánh mắt nghi ngờ, nhìn họ với vẻ hoài nghi. Tô Quân Thụy bắt đầu trò chuyện với ông ta, nhờ sự giúp đỡ để tìm kiếm Lâm Tử. Ông chủ quán trà, sau khi cân nhắc và nhìn nhận sự nghiêm túc trong ánh mắt của Quân Thuy, đã chỉ dẫn cho họ đến một con hẻm nhỏ phía sau quán.
Sau khi vượt qua con hẻm nhỏ hẹp và tối tăm, nhóm của Tô Cảnh Dao bước vào một khu vực của chợ đen, nơi mà ánh sáng chỉ từ những đèn lồng mờ ảo chiếu sáng những con phố lộn xộn và những cửa hàng lén lút. Họ bắt đầu tìm kiếm, lướt qua những gian hàng bày bán hàng hóa và lắng nghe các cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa những người buôn bán tấp nập ở chợ đen.
Cuối cùng, sau một thời gian tìm kiếm, họ phát hiện ra Lâm Tử, người đang đứng sau một quầy hàng cũ kỹ, bày bán những món hàng kỳ quái. Lâm Tử nhìn thấy nhóm Tô Cảnh Dao đến gần, lập tức lộ rõ vẻ lo lắng. Trong không khí nặng nề của chợ đen, Tô Cảnh Dao bước lên, giữ nguyên vẻ nghiêm túc của nam nhân trong bộ trang phục cải trang.
“ Ngươi là ...Lâm Tử?” Tô Cảnh Dao mở lời, “Chúng ta cần biết thông tin về Từ Nhược Văn. Ngươi phải cung cấp cho chúng ta biết tung tích của hắn, nếu không, cuộc điều tra sẽ không thể tiếp tục.”
Lâm Tử cúi đầu, tránh ánh mắt của họ, tay lén lút vân vê mảnh vải trên quầy hàng. “Ta hiểu sự nghiêm trọng của tình hình, nhưng nếu chỉ đơn thuần nói ra thông tin mà không có điều kiện, thì ta không thể đảm bảo an toàn cho chính mình.”
Dương Lâm Phong, với vẻ mặt kiên quyết, lên tiếng: “Chúng ta không có thời gian để tiếp tục đợi. Nếu ngươi có thông tin quan trọng, hãy nói ra ngay lập tức.”
Lâm Tử lắc đầu và nói, “Ta không thể cung cấp thông tin nếu không có điều kiện. Ta chỉ là một người làm vặt, không có quyền quyết định. Nếu các ngươi muốn biết thông tin về Từ Nhược Văn, trước tiên, ngươi”,Hắn chỉ tay vào Tô Cảnh Dao” Phải thi thố với ta. Chỉ khi thấy tài năng và khả năng của ngươi, ta mới cân nhắc nói ra.”
Nghe được yêu cầu này, Tô Cảnh Dao liền hiểu ra điều gì đó, nàng đảo đôi mắt sang nhìn hắn hỏi :
'Ngươi biết ta là ai ?”
Nghe thấy câu hỏi mang tính cảnh giác của Cảnh Dao, Quân Thuỵ một bên đang ôm khư khư thanh kiếm liền có động thái, hắn đặt thanh kiếm lên gáy Lâm Tử, đề cao cảnh giác mà nhìn hắn bằng ánh mặt sắc bén.
Trái ngược với cái nhìn đầy sát khí của Tô Quân Thuỵ, Lâm Tử lại bình thản tới lạ, hắn đáp:
“ Sư tỷ à, ngươi nghĩ sao ta lại có thể không nhận ra ngươi chứ ? Ta còn biết mục đích của mấy người đến đây làm gì ?”
Cảnh Dao đặt tay lên tay Quân Thuỵ, ra hiệu bỏ thanh kiếm xuống . Quân Thuy thấy vậy liền dần dần hạ vũ khí . Nàng lại nghi ngờ hỏi Lâm Tử :
"
'Người theo dõi bọn ta ?”
” Lâm Tử im lặng không đáp lại nhưng nhìn biểu cảm của hắn cũng đủ để biết được đáp án của hắn là gì.
Tô Cảnh Dao nhíu mày, đôi mắt lạnh lùng quét qua Lâm Tử, không tỏ vẻ ngac nhiên. Nàng hiểu rõ rằng trong thế giới của chợ đen, mọi thứ đều có cái giá của nó, và không phải lúc nào dùng quyền lực hay uy hiếp cũng có thể giải quyết vấn đề.
"Ngươi muốn thi thố về điều gì?" Tô Cảnh Dao hỏi, giọng nàng điềm tĩnh nhưng không kém phần sắc sảo. "Nếu ngươi chỉ đơn thuần muốn thử tài, ta sẵn sàng đáp ứng. Nhưng hãy nhớ, thời gian của chúng ta không nhiều, và nếu ngươi thất bại, ngươi sẽ phải trả giá"
Lâm Tử cười khẩy, vẻ mặt xảo quyệt lộ rõ khi hắn cúi đầu nhìn Tô Cảnh Dao. "Ta biết ngươi có tài về y thuật. Vậy chúng ta hãy thi về khả năng chữa trị. Ta sẽ mang đến một bệnh nhân với triệu chứng phức tạp. Nếu ngươi có thể chẩn đoán và chữa trị thành công, ta sẽ nói về tung tích của sư phụ."
Dương Lâm Phong đứng phía sau, đôi mày nhíu lại nhưng không ngăn cản. Hắn hiểu Cảnh Dao và tin tưởng vào khả năng của nàng, nhưng không thể không cảm thấy khó chịu trước sự trơ trẽn của Lâm Tử.
Lâm Tử quay người, bước ra phía sau quầy hàng, nơi một người đàn ông trung niên đang ngồi dựa vào tường, khuôn mặt tái nhợt và đôi môi khô nứt. Bệnh nhân này rõ ràng đang mắc bệnh nghiêm trọng, hơi thở thoi thóp, và đôi mắt đờ đẫn không còn thần sắc.
"Đây là người mà ngươi phải chữa trị" Lâm Tử nói, ánh mắt sắc lẻm chứa đựng sự thách thức. "Ta sẽ cho ngươi một thời gian ngắn để chẩn đoán và chữa trị. Nếu thành công, ta sẽ giữ đúng lời hứa"
Tô Phủ đứng trước mắt họ, tường rêu cũ kỹ nhưng vẫn giữ được nét thanh tao. Mảnh vườn xanh tươi, những chiếc lá vàng rơi rụng như những ký ức đang
nhạt dần theo thời gian. Cảnh Dao bước vào sân, cảm giác như trở về quê hương sau những tháng ngày ở kinh thành, lòng tràn ngập niềm an ủi nhưng cũng đầy trăn trở.
"Chúng ta đã trở về, nhưng không biết được những gì đã xảy ra ở đây trong thời gian qua" Dương Lâm Phong nói, ánh mắt quét qua những người hầu đang vội vã ra đón.
Khi bước qua cánh cổng Tô phủ, Cảnh Dao nhìn thấy những người hầu cũ, họ vội vàng cúi chào. Một người quản gia già bước ra đón tiếp, ông vừa vui mừng vừa xúc động khi thấy Cảnh Dao và Quân Thụy trở về.
"Tiểu thư, công tử, thật là tốt quá, các vị đã trở lại," ông quản gia vừa nói vừa cúi đầu chào. "Tô phủ đã lâu không có ai chủ trì, nhưng mọi thứ vẫn được giữ gìn cẩn thận, xin các vị cứ yên tâm.
“ Đa tạ tiêu quản gia !”
Nói xong Tô Cảnh Dao và Dương Lâm Phong tiến vào bên trong, ba người kia đã chờ họ từ lâu. Cảnh Dao vừa bước vào thì Tuyết Nghi đã nói :
“ Dao Dao, hai người làm gì từ nãy giờ mà về muộn vậy”
“ Tuyết Nghi tỷ, Lâm Phong nói muốn thử ăn điểm tâm ở Tây Thành nên muội tranh thủ đi mua với huynh ấy . Mọi người nãy giờ đã bàn được gì chưa ?”
Vừa nãy sau khi quay về Tô phủ thì Quân Thuỵ đã kể lại hết mọi chuyện cho Nhậm Tuyết Nghi và Nhậm Kỳ Đăng cùng biết . Cảnh Dao và Lâm Phong đã quay lại đúng lúc mà họ đang nói về chuyện này .
Sau khi đã an tọa và nhấm nháp một tách trà nhẹ nhàng, Nhậm Tuyết Nghi bắt đầu kể cho Tô Cảnh Dao về thông tin quan trọng liên quan đến Lâm Tử.
"Dao Dao" Tuyết Nghi mở lời, đôi mắt sắc sảo của nàng lấp lánh d. "Có một việc mà ta nghĩ muội cần phải biết. Lâm Tử mà chúng ta tìm kiếm, hiện đang ở trong chợ đen"
Tô Cảnh Dao và Dương Lâm Phong cùng nhau tập trung lắng nghe, vẻ mặt hiện lên sự quan tâm.
"Thực ra," Tuyết Nghi tiếp tục, "Lâm Tử không phải là một người có quyền lực hay tài năng đặc biệt. Hắn chỉ là một chân chạy vặt cho Từ Nhược Văn. Vai trò của hắn chủ yếu là thực hiện các công việc lặt vặt như mua bán dược liệu và thu thập thông tin”
Cảnh Dao gật đầu, sắc thái trên khuôn mặt nàng trở nên nghiêm túc hơn. "Muội từng nghe nói về chợ đen nhưng chưa từng đến đó qua. Nghe nói, chợ đen thường mua bán các dược liệu và chế phẩm quý hiếm .
"Đúng vậy," Tuyết Nghi xác nhận. "Lâm Tử không chỉ là người thu thập hàng hóa mà còn là người ghi chép các cuộc trò chuyện và động thái của những kẻ có thế lực trong chợ đen. Những thông tin này có thể là mảnh ghép quan trọng để làm sáng tỏ các âm mưu và hoạt động phi pháp."
Tô Quân Thụy nhíu mày, vẻ mặt đầy quyết tâm. "Nếu vậy, việc tìm gặp Lâm Tử là rất cần thiết. Chúng ta phải nhanh chóng tiếp cận hắn để thu thập những thông tin quan trọng này."
Dương Lâm Phong nhấc tách trà lên và uống một ngụm, vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt chứa đựng sự quyết tâm. "Chúng ta cần phải hành động ngay để không bỏ lỡ cơ hội. Cảm ơn Nhậm cô nương đã cung cấp thông tin quý giá này."
Dương Lam Phong nhấc tách trà lên và uống một ngụm, vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt chứa đựng sự quyết tâm. "Chúng ta cần phải hành động ngay để không bỏ lỡ cơ hội. Cảm ơn Nhậm cô nương đã cung cấp thông tin quý giá này.
Nhậm Tuyết Nghi mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay lên nói. "Ta chỉ mong muốn mọi việc sẽ thuận lợi. Nếu có gì cần đến sự giúp đỡ của ta, đừng ngần ngại nói."
"Chúng ta sẽ không quên lòng tốt của tỷ tỷ" Cảnh Dao đáp lại, cảm ơn Tuyết Nghi. "Chúng ta sẽ lên kế hoạch và tiếp tục tìm kiếm Lâm Tử. Mong rằng sư phụ sẽ giúp chúng ta và tìm ra cách giải cứu bách tính."
Dưới ánh trăng rằm mờ ảo, nhóm Tô Cảnh Dao, Dương Lâm Phong, và Tô Quân Thụy bắt đầu hành trình vào chợ đen, nơi mà Lâm Tử đang lẩn trốn. Để hòa nhập vào môi trường bí mật này, Tô Cảnh Dao đã cải trang thành một nam nhân, với bộ quần áo tối màu, mái tóc buộc gọn gàng và một chiếc nón che khuất phần lớn khuôn mặt. Dương Lâm Phong và Tô Quân Thụy cũng được trang bị trang phục thích hợp để tránh thu hút sự chú ý.
Tô Cảnh Dao quan sát xung quanh với ánh mắt sắc bén. Nàng có vẻ nghiêm nghị và thận trọng, với sự tĩnh lặng thường thấy trong phong thái của nam nhân. Dương Lâm Phong và Tô Quân Thụy cũng giữ vững phong thái bình tĩnh, sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống bất ngờ.
Họ dừng lại trước một quán trà cũ kỹ, nơi có vẻ như là điểm tụ tập của những người biết nhiều thông tin. Dương Lâm Phong ra hiệu cho nhóm và tiến vào quán. Trong quán trà tối tăm, ánh sáng lờ mờ từ những ngọn đèn dầu làm nổi bật sự bí ẩn của nơi này.
Chủ quán trà, một người đàn ông trung niên với bộ râu quai nón dày và ánh mắt nghi ngờ, nhìn họ với vẻ hoài nghi. Tô Quân Thụy bắt đầu trò chuyện với ông ta, nhờ sự giúp đỡ để tìm kiếm Lâm Tử. Ông chủ quán trà, sau khi cân nhắc và nhìn nhận sự nghiêm túc trong ánh mắt của Quân Thuy, đã chỉ dẫn cho họ đến một con hẻm nhỏ phía sau quán.
Sau khi vượt qua con hẻm nhỏ hẹp và tối tăm, nhóm của Tô Cảnh Dao bước vào một khu vực của chợ đen, nơi mà ánh sáng chỉ từ những đèn lồng mờ ảo chiếu sáng những con phố lộn xộn và những cửa hàng lén lút. Họ bắt đầu tìm kiếm, lướt qua những gian hàng bày bán hàng hóa và lắng nghe các cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa những người buôn bán tấp nập ở chợ đen.
Cuối cùng, sau một thời gian tìm kiếm, họ phát hiện ra Lâm Tử, người đang đứng sau một quầy hàng cũ kỹ, bày bán những món hàng kỳ quái. Lâm Tử nhìn thấy nhóm Tô Cảnh Dao đến gần, lập tức lộ rõ vẻ lo lắng. Trong không khí nặng nề của chợ đen, Tô Cảnh Dao bước lên, giữ nguyên vẻ nghiêm túc của nam nhân trong bộ trang phục cải trang.
“ Ngươi là ...Lâm Tử?” Tô Cảnh Dao mở lời, “Chúng ta cần biết thông tin về Từ Nhược Văn. Ngươi phải cung cấp cho chúng ta biết tung tích của hắn, nếu không, cuộc điều tra sẽ không thể tiếp tục.”
Lâm Tử cúi đầu, tránh ánh mắt của họ, tay lén lút vân vê mảnh vải trên quầy hàng. “Ta hiểu sự nghiêm trọng của tình hình, nhưng nếu chỉ đơn thuần nói ra thông tin mà không có điều kiện, thì ta không thể đảm bảo an toàn cho chính mình.”
Dương Lâm Phong, với vẻ mặt kiên quyết, lên tiếng: “Chúng ta không có thời gian để tiếp tục đợi. Nếu ngươi có thông tin quan trọng, hãy nói ra ngay lập tức.”
Lâm Tử lắc đầu và nói, “Ta không thể cung cấp thông tin nếu không có điều kiện. Ta chỉ là một người làm vặt, không có quyền quyết định. Nếu các ngươi muốn biết thông tin về Từ Nhược Văn, trước tiên, ngươi”,Hắn chỉ tay vào Tô Cảnh Dao” Phải thi thố với ta. Chỉ khi thấy tài năng và khả năng của ngươi, ta mới cân nhắc nói ra.”
Nghe được yêu cầu này, Tô Cảnh Dao liền hiểu ra điều gì đó, nàng đảo đôi mắt sang nhìn hắn hỏi :
'Ngươi biết ta là ai ?”
Nghe thấy câu hỏi mang tính cảnh giác của Cảnh Dao, Quân Thuỵ một bên đang ôm khư khư thanh kiếm liền có động thái, hắn đặt thanh kiếm lên gáy Lâm Tử, đề cao cảnh giác mà nhìn hắn bằng ánh mặt sắc bén.
Trái ngược với cái nhìn đầy sát khí của Tô Quân Thuỵ, Lâm Tử lại bình thản tới lạ, hắn đáp:
“ Sư tỷ à, ngươi nghĩ sao ta lại có thể không nhận ra ngươi chứ ? Ta còn biết mục đích của mấy người đến đây làm gì ?”
Cảnh Dao đặt tay lên tay Quân Thuỵ, ra hiệu bỏ thanh kiếm xuống . Quân Thuy thấy vậy liền dần dần hạ vũ khí . Nàng lại nghi ngờ hỏi Lâm Tử :
"
'Người theo dõi bọn ta ?”
” Lâm Tử im lặng không đáp lại nhưng nhìn biểu cảm của hắn cũng đủ để biết được đáp án của hắn là gì.
Tô Cảnh Dao nhíu mày, đôi mắt lạnh lùng quét qua Lâm Tử, không tỏ vẻ ngac nhiên. Nàng hiểu rõ rằng trong thế giới của chợ đen, mọi thứ đều có cái giá của nó, và không phải lúc nào dùng quyền lực hay uy hiếp cũng có thể giải quyết vấn đề.
"Ngươi muốn thi thố về điều gì?" Tô Cảnh Dao hỏi, giọng nàng điềm tĩnh nhưng không kém phần sắc sảo. "Nếu ngươi chỉ đơn thuần muốn thử tài, ta sẵn sàng đáp ứng. Nhưng hãy nhớ, thời gian của chúng ta không nhiều, và nếu ngươi thất bại, ngươi sẽ phải trả giá"
Lâm Tử cười khẩy, vẻ mặt xảo quyệt lộ rõ khi hắn cúi đầu nhìn Tô Cảnh Dao. "Ta biết ngươi có tài về y thuật. Vậy chúng ta hãy thi về khả năng chữa trị. Ta sẽ mang đến một bệnh nhân với triệu chứng phức tạp. Nếu ngươi có thể chẩn đoán và chữa trị thành công, ta sẽ nói về tung tích của sư phụ."
Dương Lâm Phong đứng phía sau, đôi mày nhíu lại nhưng không ngăn cản. Hắn hiểu Cảnh Dao và tin tưởng vào khả năng của nàng, nhưng không thể không cảm thấy khó chịu trước sự trơ trẽn của Lâm Tử.
Lâm Tử quay người, bước ra phía sau quầy hàng, nơi một người đàn ông trung niên đang ngồi dựa vào tường, khuôn mặt tái nhợt và đôi môi khô nứt. Bệnh nhân này rõ ràng đang mắc bệnh nghiêm trọng, hơi thở thoi thóp, và đôi mắt đờ đẫn không còn thần sắc.
"Đây là người mà ngươi phải chữa trị" Lâm Tử nói, ánh mắt sắc lẻm chứa đựng sự thách thức. "Ta sẽ cho ngươi một thời gian ngắn để chẩn đoán và chữa trị. Nếu thành công, ta sẽ giữ đúng lời hứa"
Danh sách chương