Các đệ tử ký danh khác mơ hồ hiểu tại sao Đinh Hạo mang theo Tào Kha đi nhưng không ai cầu tình giúp gã.
Đinh Hạo cười lạnh, một chưởng ấn vào thân cây thô cỡ miệng chén, chớp mắt cây phủ sương lạnh rụng sạch cành lá.
Đinh Hạo lạnh lùng cười:
- Ngươi ngoan ngoãn đi theo ta là hơn, nếu không thì... Hì hì.
Tào Kha bị hù ngây người.
Tào Kha nhìn cây bị đóng băng, khí lạnh chạy dọc sống lưng lên não. Tào Kha nhớ đến bộ dạng Đinh Hạo điên cuồng giết đệ tử Thanh Bình học viện, gã không dám nói câu nào nữa.
Lý Y Nhược che trước mặt Đinh Hạo, vẫn kiên quyết nói:
- Ta muốn đi cùng ngươi.
Đinh Hạo mất kiên nhẫn, cố ý hung dữ nói:
- Biến sang bên đi, ta đã nói nàng vướng víu đừng cản trở ta!
- Không cần biết, ta phải đi!
Lý Y Nhược vẫn bướng bỉnh, trong mắt thiếu nữ chớp lóe tia sáng làm người đau lòng.
Đinh Hạo thở dài một hơi, nghiêm túc nói:
- Nếu nàng muốn ta sống trở về Vấn Kiếm tông thì hãy nghe lời, đừng gây rối. Nàng đi theo ta thật sự vướng víu, khi đó nàng chết, ta cũng không thể sống.
Lý Y Nhược cắn môi nhìn Đinh Hạo, cuối cùng ngoan ngoãn nghe theo.
Hiếm khi Lý Y Nhược dịu giọng nói:
- Đinh Hạo, tên khốn nhà ngươi... Bảo trọng.
Các đệ tử ký danh bàn bạc, đám người thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Vương Tiểu Thất, Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong mau chóng mang người bệnh cẩn thận đi hướng nam. Thiếu niên thợ săn Trương Phàm chỉ huy mọi người xóa dấu vết đi qua, chớp mắt bọn họ đã biến mất trong rừng sâu.
Chỉ còn lại Đinh Hạo, Tào Kha.
Đinh Hạo cười với Tào Kha.
Tào Kha sợ mất hồn mất vía thân bất do kỷ lùi ra sau, hét to một tiếng:
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Tào Kha định bỏ chạy.
Đinh Hạo lạnh lùng cười:
- Đồ hèn.
Đinh Hạo lắc người rượt theo chặt cổ Tào Kha, tên nhát gan ngất xỉu.
Đinh Hạo xách Tào Kha nhắm một hướng nhảy hướng đông.
Đinh Hạo chạy ra khoảng ba, bốn dặm tìm nơi ẩn khuất tháo bao đồ sau lưng xuống, lấy ra trường bào kiểu đệ tử Thanh Bình học viện, đó là hắn lột từ người đệ tử Thanh Bình học viện đã chết.
Đinh Hạo nhanh chóng cởi y phục, áo giáp ra, dùng kiếm rạch mấy vết trên người.
Đinh Hạo giấu quần áo, lệnh bài tông môn, thanh kiếm rỉ sét vào hốc cây ẩn khuất, thay trường bào Thanh Bình học viện, cõng thanh trường đao đỏ, cẩn thận hóa trang. Sau đó Đinh Hạo xách Tào Kha ngất xỉu tiếp tục chạy nhanh hướng đông.
Lại đi nửa nén nhang, Đinh Hạo bỗng vận chuyển huyền khí hét to mấy tiếng, thanh âm truyền ra xa. Huyền khí băng sương phong tuyết liên tục đánh ra chém ngã mấy cây to, dùng viêm diễm huyền khí trong trung đan điền làm điều tuơng tự.
Đinh Hạo cười gian:
- Hưm, vậy là đám truy sát sẽ phát hiện ra.
Đinh Hạo tiếp tục chạy nhanh hướng đông.
Đinh Hạo chủ động đứng ra không phải muốn làm anh hùng, thánh mẫu. Nếu tụ tập lại bị kẻ địch đuổi kịp thì mọi người chỉ có nước chết, lựa chọn như bây giờ, không ai vướng tay chân Đinh Hạo mới nghĩ cách thoát khỏi kewr thù được. Dù là Đinh Hạo hay các đệ tử ký danh đều có cơ hội sống.
Đinh Hạo hoàn toàn giải phóng lực lượng, như vượn to xuyên toa nhanh giữa các nhánh cây, tốc độ siêu mau.
Mỗi khi chạy một nén nhang là Đinh Hạo sẽ dùng chiêu cũ, huyền khí băng sương phong tuyết tạo biểu hiện chiến đấu giả dối trong rừng rậm, tạo ra thanh âm lớn rồi tiếp tục chạy nhanh tới trước.
Đinh Hạo chọn phương hướng lung tung tạo thành khó khăn lớn cho kẻ đuổi theo.
Đại khái chạy nhanh một canh giờ sau Đinh Hạo nghe trên đầu có tiếng cường giả bay nhanh xé gió đùng đùng. Hai lực lượng hùng hồn như núi cao đổ ập hướng Đinh Hạo.
Đến lúc rồi.
Đinh Hạo dừng lại, hít thở sâu một hơi, đầu óc tỉnh táo chưa từng có.
Đinh Hạo đặt Tào Kha hôn mê sang bên, tung hai huyền khí băng, hỏa tạo thành dấu vết chiến đấu.
Đinh Hạo rút trường kiếm của Tào Kha ra rạch từng vết máu trên người mình.
- Hưm, uy lực đệ nhất chuyển Bì Mô Kim Thân của Băng Hỏa Cửu Chuyển kim thân đúng là bá đạo, đao kiếm sắc bén thế mà phải gồng sức mới cắt vỡ ra được.
Đinh Hạo vừa dùng kiếm tự hại mình vừa cười lầm bầm.
Nếu có người nhìn, nghe thấy lời Đinh Hạo sẽ tưởng hắn bị điên.
Trùng hợp là Tào Kha luôn hôn mê rốt cuộc tỉnh lại, mở mắt ra thấy bộ dáng Đinh Hạo quái dị thì đánh rùng mình.
Tào Kha sợ hãi hét to:
- Đinh Hạo... Đinh... Đinh sư huynh... Đang... Đang làm gì?
Đinh Hạo cười nhe răng trắng, nói:
- Hì hì, ngươi nói đi?
Tào Kha nhìn nụ cười của Đinh Hạo chẳng những không yên tâm mà như thấy ma quỷ chào hỏi mình, càng sợ hơn.
Tào Kha hét lên:
- Đinh sư huynh, là ta sai rồi, ngươi đừng chấp nhặt với ta! Ta là tên hèn, nhát gan, ta không có chút tác dụng...
- Hì hì, đừng khiêm tốn vậy, ai nói ngươi không có chút tác dụng? Tin tưởng ta, ngươi rất hữu dụng.
Đinh Hạo vẫn cười rất đáng sợ, ném trường kiếm dính đầy máu cho Tào Kha.
Tào Kha bản năng đón lấy trường kiếm, hơi thả lỏng nói:
- Đa tạ Đinh sư huynh, đa tạ người khoan hồng độ lượng...
Đinh Hạo đánh gãy lời Tào Kha:
- Khoan hồng độ lượng?
Đinh Hạo cười âm trầm:
- Đúng vậy. Ta rất khoan hồng độ lượng với bằng hữu nhưng đối mặt kẻ địch thì chẳng những bụng dạ hẹp hòi, hơn nữa chưa bao giờ nương tình. Thứ cặn bã heo chó không bằng như ngươi không xứng làm đệ tử Vấn Kiếm tông, ở trong mắt ngươi ta chỉ thấy độc ác, oán hận. Chắc ngươi tưởng trở về Vấn Kiếm tông sẽ tìm cơ hội trả thù chúng ta đi? Đáng tiếc, ta không cho ngươi có cơ hội đó!
- Ta... Ngươi...
Tào Kha cảm thấy không may, xoay người định bỏ chạy.
Đinh Hạo đứng lên cố ý hét to một tiếng:
- Ha ha ha ha ha ha! Tên giặc Vấn Kiếm tông kia, trốn đi đâu? Chết cho ta, ta phải giết ngươi báo thù cho Mục sư huynh!
Giọng Đinh Hạo lan xa, nhanh như chớp đuổi theo Tào Kha sợ gần chết. Trường đao đỏ như búa to mở núi không lưu tình chém xuống, máu hun ra chặt tiểu nhân vong ân phụ nghĩa thành hai nửa.
Máu phun đầy người Đinh Hạo.
Trong phút chốc tiếng xé gió, áp lực hùng hồn tới ngay sau lưng Đinh Hạo.
Trong bão tố gió lốc, Đinh Hạo thấy người nặng nề, áp lực khó tả như núi to đè lên người hắn.
Một thanh âm khàn khàn như rắn độc từ đằng sau Đinh Hạo vang lên:
- Tiểu tử, ngươi là ai?
Đinh Hạo cười lạnh, một chưởng ấn vào thân cây thô cỡ miệng chén, chớp mắt cây phủ sương lạnh rụng sạch cành lá.
Đinh Hạo lạnh lùng cười:
- Ngươi ngoan ngoãn đi theo ta là hơn, nếu không thì... Hì hì.
Tào Kha bị hù ngây người.
Tào Kha nhìn cây bị đóng băng, khí lạnh chạy dọc sống lưng lên não. Tào Kha nhớ đến bộ dạng Đinh Hạo điên cuồng giết đệ tử Thanh Bình học viện, gã không dám nói câu nào nữa.
Lý Y Nhược che trước mặt Đinh Hạo, vẫn kiên quyết nói:
- Ta muốn đi cùng ngươi.
Đinh Hạo mất kiên nhẫn, cố ý hung dữ nói:
- Biến sang bên đi, ta đã nói nàng vướng víu đừng cản trở ta!
- Không cần biết, ta phải đi!
Lý Y Nhược vẫn bướng bỉnh, trong mắt thiếu nữ chớp lóe tia sáng làm người đau lòng.
Đinh Hạo thở dài một hơi, nghiêm túc nói:
- Nếu nàng muốn ta sống trở về Vấn Kiếm tông thì hãy nghe lời, đừng gây rối. Nàng đi theo ta thật sự vướng víu, khi đó nàng chết, ta cũng không thể sống.
Lý Y Nhược cắn môi nhìn Đinh Hạo, cuối cùng ngoan ngoãn nghe theo.
Hiếm khi Lý Y Nhược dịu giọng nói:
- Đinh Hạo, tên khốn nhà ngươi... Bảo trọng.
Các đệ tử ký danh bàn bạc, đám người thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Vương Tiểu Thất, Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong mau chóng mang người bệnh cẩn thận đi hướng nam. Thiếu niên thợ săn Trương Phàm chỉ huy mọi người xóa dấu vết đi qua, chớp mắt bọn họ đã biến mất trong rừng sâu.
Chỉ còn lại Đinh Hạo, Tào Kha.
Đinh Hạo cười với Tào Kha.
Tào Kha sợ mất hồn mất vía thân bất do kỷ lùi ra sau, hét to một tiếng:
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Tào Kha định bỏ chạy.
Đinh Hạo lạnh lùng cười:
- Đồ hèn.
Đinh Hạo lắc người rượt theo chặt cổ Tào Kha, tên nhát gan ngất xỉu.
Đinh Hạo xách Tào Kha nhắm một hướng nhảy hướng đông.
Đinh Hạo chạy ra khoảng ba, bốn dặm tìm nơi ẩn khuất tháo bao đồ sau lưng xuống, lấy ra trường bào kiểu đệ tử Thanh Bình học viện, đó là hắn lột từ người đệ tử Thanh Bình học viện đã chết.
Đinh Hạo nhanh chóng cởi y phục, áo giáp ra, dùng kiếm rạch mấy vết trên người.
Đinh Hạo giấu quần áo, lệnh bài tông môn, thanh kiếm rỉ sét vào hốc cây ẩn khuất, thay trường bào Thanh Bình học viện, cõng thanh trường đao đỏ, cẩn thận hóa trang. Sau đó Đinh Hạo xách Tào Kha ngất xỉu tiếp tục chạy nhanh hướng đông.
Lại đi nửa nén nhang, Đinh Hạo bỗng vận chuyển huyền khí hét to mấy tiếng, thanh âm truyền ra xa. Huyền khí băng sương phong tuyết liên tục đánh ra chém ngã mấy cây to, dùng viêm diễm huyền khí trong trung đan điền làm điều tuơng tự.
Đinh Hạo cười gian:
- Hưm, vậy là đám truy sát sẽ phát hiện ra.
Đinh Hạo tiếp tục chạy nhanh hướng đông.
Đinh Hạo chủ động đứng ra không phải muốn làm anh hùng, thánh mẫu. Nếu tụ tập lại bị kẻ địch đuổi kịp thì mọi người chỉ có nước chết, lựa chọn như bây giờ, không ai vướng tay chân Đinh Hạo mới nghĩ cách thoát khỏi kewr thù được. Dù là Đinh Hạo hay các đệ tử ký danh đều có cơ hội sống.
Đinh Hạo hoàn toàn giải phóng lực lượng, như vượn to xuyên toa nhanh giữa các nhánh cây, tốc độ siêu mau.
Mỗi khi chạy một nén nhang là Đinh Hạo sẽ dùng chiêu cũ, huyền khí băng sương phong tuyết tạo biểu hiện chiến đấu giả dối trong rừng rậm, tạo ra thanh âm lớn rồi tiếp tục chạy nhanh tới trước.
Đinh Hạo chọn phương hướng lung tung tạo thành khó khăn lớn cho kẻ đuổi theo.
Đại khái chạy nhanh một canh giờ sau Đinh Hạo nghe trên đầu có tiếng cường giả bay nhanh xé gió đùng đùng. Hai lực lượng hùng hồn như núi cao đổ ập hướng Đinh Hạo.
Đến lúc rồi.
Đinh Hạo dừng lại, hít thở sâu một hơi, đầu óc tỉnh táo chưa từng có.
Đinh Hạo đặt Tào Kha hôn mê sang bên, tung hai huyền khí băng, hỏa tạo thành dấu vết chiến đấu.
Đinh Hạo rút trường kiếm của Tào Kha ra rạch từng vết máu trên người mình.
- Hưm, uy lực đệ nhất chuyển Bì Mô Kim Thân của Băng Hỏa Cửu Chuyển kim thân đúng là bá đạo, đao kiếm sắc bén thế mà phải gồng sức mới cắt vỡ ra được.
Đinh Hạo vừa dùng kiếm tự hại mình vừa cười lầm bầm.
Nếu có người nhìn, nghe thấy lời Đinh Hạo sẽ tưởng hắn bị điên.
Trùng hợp là Tào Kha luôn hôn mê rốt cuộc tỉnh lại, mở mắt ra thấy bộ dáng Đinh Hạo quái dị thì đánh rùng mình.
Tào Kha sợ hãi hét to:
- Đinh Hạo... Đinh... Đinh sư huynh... Đang... Đang làm gì?
Đinh Hạo cười nhe răng trắng, nói:
- Hì hì, ngươi nói đi?
Tào Kha nhìn nụ cười của Đinh Hạo chẳng những không yên tâm mà như thấy ma quỷ chào hỏi mình, càng sợ hơn.
Tào Kha hét lên:
- Đinh sư huynh, là ta sai rồi, ngươi đừng chấp nhặt với ta! Ta là tên hèn, nhát gan, ta không có chút tác dụng...
- Hì hì, đừng khiêm tốn vậy, ai nói ngươi không có chút tác dụng? Tin tưởng ta, ngươi rất hữu dụng.
Đinh Hạo vẫn cười rất đáng sợ, ném trường kiếm dính đầy máu cho Tào Kha.
Tào Kha bản năng đón lấy trường kiếm, hơi thả lỏng nói:
- Đa tạ Đinh sư huynh, đa tạ người khoan hồng độ lượng...
Đinh Hạo đánh gãy lời Tào Kha:
- Khoan hồng độ lượng?
Đinh Hạo cười âm trầm:
- Đúng vậy. Ta rất khoan hồng độ lượng với bằng hữu nhưng đối mặt kẻ địch thì chẳng những bụng dạ hẹp hòi, hơn nữa chưa bao giờ nương tình. Thứ cặn bã heo chó không bằng như ngươi không xứng làm đệ tử Vấn Kiếm tông, ở trong mắt ngươi ta chỉ thấy độc ác, oán hận. Chắc ngươi tưởng trở về Vấn Kiếm tông sẽ tìm cơ hội trả thù chúng ta đi? Đáng tiếc, ta không cho ngươi có cơ hội đó!
- Ta... Ngươi...
Tào Kha cảm thấy không may, xoay người định bỏ chạy.
Đinh Hạo đứng lên cố ý hét to một tiếng:
- Ha ha ha ha ha ha! Tên giặc Vấn Kiếm tông kia, trốn đi đâu? Chết cho ta, ta phải giết ngươi báo thù cho Mục sư huynh!
Giọng Đinh Hạo lan xa, nhanh như chớp đuổi theo Tào Kha sợ gần chết. Trường đao đỏ như búa to mở núi không lưu tình chém xuống, máu hun ra chặt tiểu nhân vong ân phụ nghĩa thành hai nửa.
Máu phun đầy người Đinh Hạo.
Trong phút chốc tiếng xé gió, áp lực hùng hồn tới ngay sau lưng Đinh Hạo.
Trong bão tố gió lốc, Đinh Hạo thấy người nặng nề, áp lực khó tả như núi to đè lên người hắn.
Một thanh âm khàn khàn như rắn độc từ đằng sau Đinh Hạo vang lên:
- Tiểu tử, ngươi là ai?
Danh sách chương