"Thật đói bụng." Dương Húc Húc ngồi trên thảm cỏ, không có hình tượng. "Đạo diễn, anh phát nguyên liệu nấu ăn đi, hôm nay tôi nhất định phải để thầy Khuất nấu cơm."

Những người khác cho cô nàng một ánh mắt đồng tình.

Đạo diễn cười tới nỗi không thấy mặt trời. "Nguyên liệu nấu ăn..."

Mọi người gật đầu, không hẹn mà cùng nhìn thoáng qua Bạch Trạch, bọn họ không sợ nấu ăn đâu, bọn họ có Bạch Trạch rồi.

Thiệu Mặc Sâm. "..."

Bây giờ nên đem vợ mình giấu đi đâu được? Gấp gấp, chờ online.

Đạo diễn cười càng vui hơn. "Xe chở thức ăn đang trên đường tới đây thì bị hỏng, tự mọi người đi tìm thức ăn đi."

Mọi người. "..."

Bảo quay chương trình này không tốn sức mà!? "Không hạn chế phương pháp, xung quanh không có động vật cần bảo vệ, mọi người cứ tự nhiên đi." Đạo diễn chắp tay sau mông vui vẻ rời đi. "Đêm nay nhà trưởng thôn không nấu cơm...đương nhiên mọi người không thể tới đó ăn chùa được."

Mọi người. "..."

"Sao bây giờ?" Tang Kỳ khoanh tay.

Dương Húc Húc bĩu môi. "Xem như đang giảm cân đi." Vừa dứt lời, cái bụng đã kêu một tiếng.

Bạch Trạch ngẩng đầu thấy ánh mắt chờ mong của mọi người, không biết nói gì, cậu biết nấu cơm nhưng bây giờ không có nguyên liệu, đổ bột không gột nên hồ, phụ nữ khéo tay tới mức nào cũng không thể nấu cơm khi không có gạo, lặng lẽ đưa ánh mắt nhìn Thiệu Mặc Sâm.

Thiệu Mặc Sâm vỗ tay. "Chúng ta làm một bữa cơm chung, đạo diễn cũng có bảo không được đâu. Bây giờ chia nhóm đi tìm nguyên liệu nấu ăn thôi." Suy nghĩ một chút rồi nói. "Tới nhà trong thôn xin rau, mượn nồi niêu chén đũa, đi săn, bắt cá, đào khoai, mọi người tự nhận đi."

Liễu Mạn Tinh giơ tay. "Tôi và Hứa Thành Dục đi mượn đồ, đạo diễn Bạch viết ra giấy đi."

Bạch Trạch vui vẻ gật đầu, dặn dò. "Mượn mỗi nhà một ít, phải nhớ xem đồ đó của nhà ai, sau này biết đường mà trả."

Liễu Mạn Tinh dùng tay ra hiệu không có vấn đề.

Hứa Thành Dục nhìn cô, không lên tiếng.

"Chúng tôi đi săn thú." Tang Kỳ và Trình Thành nói.

"Vậy chúng tôi đi đào củ." Dương Húc Húc cười nói.

Khuất Lan Thương mới giải quyết việc riêng trở về, biết hôm nay phải tự tìm nguyên liệu, liếc mắt nhìn cô nàng. "Hợp với em đấy."

Dương Húc Húc. "..." Đây là bảo cô không thục nữ, suốt ngày chỉ biết chơi đất chơi cát thôi sao? Hả hả hả?

"Tôi và Bạch Trạch đi bắt cá, mọi người đem nguyên liệu nấu ăn về rồi rửa sạch đi, sau đó chờ ăn tiệc lớn, đạo diễn Bạch nấu nhé? Được không?" Thiệu Mặc Sâm ranh mãnh nói.

Bạch Trạch nhíu mày. "Tôi muốn ăn tiên cá, anh câu cho tôi một con đi."

"Vậy để tối tôi kể chuyện cho cậu nghe, cậu là đồ tàn nhẫn hay gì?"

Mọi người không nhịn được cười.

Thiệu Mặc Sâm kéo tay Bạch Trạch tới chỗ hôm trước hai người tới, anh mượn cần câu và lưới đánh cá của người dân trong thôn.

Tới bờ sông nhỏ, Bạch Trạch đang muốn cởi giày và tất đã nghe tiếng rống. "Em làm gì thế?"

Bạch Trạch mờ mịt nói. "Bắt cá."

Thiệu Mặc Sâm nhìn camera, kiềm chế giọng nói của mình, cứng ngắc nói. "Em mới bị cảm không lâu, đừng xuống nước."

Bạch Trạch chớp mắt mấy cái, đó là chuyện năm ngoái rồi mà? Nhưng khi thấy ánh mắt Thiệu Mặc Sâm nhìn mình, ở chung nhiều năm như vậy, cậu biết anh đang quan tâm mình, cũng không kì kèo nữa.

Thiệu Mặc Sâm thấy cậu nghe lời mình, thờ ơ nhìn camera nói chuyện hài hước. "Trước đây khi quay phim, có một diễn viên bị lạnh cóng do nước đá, không diễn được, cậu ấy cậy mạnh trực tiếp xuống nước làm mẫu cho người ta, kết quả buổi tối bị sốt cao, còn không cho phép tôi nói với người khác."

"Cá kìa." Tai Bạch Trạch đỏ ửng, đá giày anh.

"Xem kìa, không cho tôi nói." Thiệu Mặc Sâm khoanh tay nhìn camera, mặt mày mang theo ý cười.

"Khụ khụ..."

Thiệu Mặc Sâm giơ tay đầu hàng, trêu chọc. "Tôi không dám nói nữa, lỡ như đạo diễn Bạch cho tôi một kéo thì làm sao?"

"Một kéo? Bây giờ hoàng cung không còn thái giám nữa rồi."

Thiệu Mặc Sâm ngậm miệng, nhưng ở góc chết lại dùng khẩu hình nói với cậu - em, cắt, không, được.

Bạch Trạch cười nhẹ, ngón tay làm động tác cắt.

- vậy, thì, em, thiệt, rồi.

Bạch Trạch híp mắt, biểu thị, liên quan gì tới em?

Thiệu Mặc Sâm cười xấu xa - không phải, là, quan, tâm, thân, dưới, của, đạo, diễn, sao?

"Cá." Có người hô lên.

Thiệu Mặc Sâm tiện tay cầm đá ném một cái, con cá choáng váng không bơi được nữa.

Nhân viên công tác vỗ tay, Bạch Trạch cũng vui vẻ, bắt con cá lên giơ trước mặt anh. "Hôn nó một cái đi."

Thiệu Mặc Sâm ghét bỏ nhìn con cá, lắc đầu.

"Anh hôn xong nó sẽ không biến thành nàng tiên cá nữa, có thể chúng ta mới yên tâm ăn nó, nếu không...tàn nhẫn quá." Bạch Trạch nghiêm túc nói bậy.

"Vậy sao em không hôn?" Thiệu Mặc Sâm giả vờ ngây thơ.

"Vì em không đẹp trai."

Thiệu Mặc Sâm ngẩn ra, khóe miệng nhếch lên, giả vờ bình tĩnh nói. "À."

"Cá kìa." Bạch Trạch cúi đầu chỉ.

"Bơi chung, chắc là một đôi."

"Ah." Vậy thì không ăn chúng nữa.

Nhân viên công tác. "..." Có phải bọn họ đã bỏ lỡ gì rồi không?

Thiệu Mặc Sâm đột nhiên nhớ tới chuyện trước kia, khi đó anh đang quay phim bên ngoài, đạo cụ không kiên cố, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc anh bị đưa vào viên, bác sĩ nói có thể để lại sẹo.

Thiệu Mặc Sâm không phải là không quan tâm, chỉ là sau khi gọi điện thoại cho Bạch Trạch, nghe giọng nói bình tĩnh của cậu cũng khiến anh bình tĩnh lại, cảm thấy không sao cả.

Sáng hôm sau khi mở mắt, phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, Thiệu Mặc Sâm hoang mang thấy khuôn mặt tươi cười của Bạch Trạch. "Đừng nói chuyện, anh đang bị đau."

"Sao em tới đây?" Thiệu Mặc Sâm ngoắc ngón tay cậu. "Bên ngoài chắc có không ít phóng viên."

"Em không đẹp trai như anh, cải trang rồi trà trộn vào."

Thiệu Mặc Sâm bị cậu chọc cười, sờ trán. "Không đẹp trai nữa rồi."

Bạch Trạch bất mãn nói. "Anh lừa ai thế."

Thiệu Mặc Sâm chớp mắt.

Bạch Trạch giải thích. "Lúc em cầm giấy chứng nhận của anh vào, em nói em là anh của anh, y tá liếc mắt nhìn anh, một đám người bảo anh đẹp trai lắm, người thật còn đẹp hơn trên TV." Cậu dùng ngón tay chỉ chỉ mình. "Em còn cảm thấy mình rất đẹp trai, nếu anh không đẹp trai nữa thì em vui biết bao. Tuần trước còn có người khen em là đạo diễn đẹp trai đấy."

Thiệu Mặc Sâm cười, biết Bạch Trạch đang cố ý dỗ anh, nhưng anh lại cảm thấy không lo lắng nữa.

"Em thấy anh đẹp?"

Bạch Trạch nói. "Mười bốn tuổi đã có người theo đuổi anh, những nam sinh khác còn xem anh là đối thủ, còn em, tới 20 tuổi mới có người cầu hôn, anh nói đi?"

Sau đó Bạch Trạch bắt anh ở viện để kiểm tra sức khỏe toàn thân, đoàn phim cũng sợ nên cho anh nghỉ ngơi dài ngày, ảnh đế đấy...bị hủy dung ở đoàn phim bọn họ, họ sợ bị fan chửi.

Liên tục ăn giò heo, tổ yến bồi bổ, bác sĩ còn nói. "Anh cậu xem cậu là vợ cậu ta à? Cái này mà để lại sẹo nữa thì tôi bỏ nghề."

Ngày xuất viện, lúc Thiệu Mặc Sâm tháo băng, Bạch Trạch đột nhiên đè vải xô lại, nói. "Dù để lại sẹo cũng không sao, khi chúng ta cùng nhau ra ngoài, người khác nhìn em vài lần cũng không sao, chỉ cần anh đừng ghen là được."

Bác sĩ."..." Có phải anh ta đến sớm quá hay không, anh ta không nghe thấy gì cả.

May mà cuối cùng cũng không để lại sẹo, bác sĩ còn bảo anh bồi bổ cho tới khi khỏi hẳn.

"Bác sĩ, hai người đó, người đàn ông đẹp trai ấy là anh trai Thiệu Mặc Sâm sao?"

Bác sĩ nhìn hai mắt sáng rực của y tá, hừ một tiếng. "Nếu không thì...còn ai vào đây? Làm việc chăm chỉ đi, đừng nghĩ lung tung."

Trong lòng bác sĩ lại nghĩ, Bạch Trạch không hổ là đạo diễn đẹp trai, muốn xin chữ ký quá QAQ.

Bác sĩ mặt liệt nhưng trong lòng hường phấn chống tường khóc thút thít, làm fan hâm mộ ngầm cũng khổ quá.

***

Phía bên Bạch Trạch chỉ bắt cả thôi cũng tỏa ra bong bóng màu hồng làm nhân viên công tác bị thương, mấy tổ khác cũng không khá hơn là bao.

Liễu Mạn Tinh và Hứa Thành Dục luôn thiếu phản ứng hóa học, lễ phép có thừa, thân mật lại không đủ. Thực ra Hứa Thành Dục có nói mấy câu chọc giận Liễu Mạn Tinh. - "Chúng ta cứ như vậy thì rating sẽ thấp."

"Vậy cậu muốn làm gì?" Liễu Mạn Tinh bị chọc tức đến buồn cười, trước đây cô từng bảo Hứa Thành Dục đi theo con đường chị em, ai ngờ bây giờ Hứa Thành Dục lại đổi ý, bắt đầu thể hiện năng lực bạn trai, Liễu Mạn Tinh dùng đầu gối nghĩ cũng biết anh ta nghĩ gì.

"Đàn ông cũng bán hủ (hủ nữ), cô ngại cái gì?"

"Bán hủ? Cậu nói ai?" Liễu Mạn Tinh lạnh lùng nói.

"Tôi nói ai?" Hứa Thành Dục nở nụ cười trào phúng. "Lúc trước cả đời cũng không thèm nhìn mặt nhau, bây giờ? Diễn xuất cũng không tệ."

Liễu Mạn Tinh cười nhạo. "Chẳng qua là suy nghĩ một phía của cậu thôi."

Sau đó quan hệ hai người cứng đờ, Liễu Mạn Tinh có thể hiểu được suy nghĩ của anh ta nhưng cô không có nghĩa vụ phải phối hợp.

***

Nhân viên công tác đi theo Tang Kỳ và Trình Thành lại giống như mấy tên ngốc nhìn hai người săn được con thỏ mà vui vẻ, cảm thấy hai người họ núp bụi săn thú tới ngốc rồi, có phải bọn họ là mấy tên đần ôm cây đợi thỏ không?

"Khụ khụ, cô không thả nó sao?" Nhân viên công tác hỏi cô.

Tang Kỳ chớp mắt. "Thả nó thì ăn bằng gì?"

Nhân viên công tác. "..." Tui cảm thấy thật mệt mỏi, ít ra phải thả nó đi như mấy nghệ sĩ kia hay làm chứ?

"Anh không ăn thịt thỏ?" Tang Kỳ hỏi lại.

"Ăn."

"Con này với con anh ra chợ mua thì khác gì sao?" Tang Kỳ tưởng tượng ra bữa tối, ghét bỏ nói. "Ngoại trừ gầy hơn chút."

Nhân viên công tác. "..." Hình như có lý lắm.

Trình Thành chạy tới. "Để anh xách cho."

Không phải Tang Kỳ không biết nhân viên công tác nghĩ gì, chỉ là cô cảm thấy bọn họ không cho mọi người nguyên liệu nấu ăn, để hai người đi săn thú lại còn muốn bọn họ thả nó ra, còn bảo bọn họ không có lòng thương. Ủa? Sao hay vậy?

Hơn nữa người ta mua nguyên liệu ở ngoài chợ về nấu ăn, còn hai người bắt thỏ bên ngoài về lại bảo hai người không có lòng thương. Sao hay vậy?

"Anh Thành, anh còn săn mấy con khác nữa mà, để em cầm cho, xem nó giả bộ ngất tới khi nào."

Con thỏ đụng phải cây nên thấy choáng váng. "..." Phận làm thỏ khổ quá.

"A, ở kia có gà rừng kìa." Tang Kỳ hưng phấn kêu lên.

Chạy như bay theo Trình Thành, nhân viên công tác lại nhớ tới con thỏ ngốc kia, con gà rừng này đang trêu bọn họ à?

***

"Đào thêm đi."

"Đồ vô dụng." Khuất Lan Thương ghét bỏ nói, khom lưng tiếp tục đào dất.

"Nói không chừng phải dùng khoai tây của em để lấp đầy bụng rồi, lát nữa ngài đừng ăn."

"Sao lại là ngài?"

"Ngài là cách gọi kính trọng, sau khi phát hiện anh..." Dương Húc Húc không nói nữa.

Khuất Lan Thương cũng không giận. "Anh nhớ em có một bộ phim, trong phim em diễn vai con hồ lý." Ý là, đến cùng ai mới là loại cầm thú.

Dương Húc Húc chưa bao giờ đấu võ mồm thắng. "..."

Qua cả buổi, trên mặt Dương Húc Húc đỏ ửng. "Anh biết em diễn gì sao?"

"Anh từng search tên em phải không?"

"Im miệng, làm việc đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện