Hô Duyên Lực không vì thế mà lo lắng, hắn trực tiếp chớp lấy thời cơ. Thân thể hắn nhanh chóng bành trướng, bản thân trực tiếp lao thẳng về phía Thiên Thủ Cương Thủ với tốc độ cực nhanh. Diễm Linh Cơ thấy vậy chống eo của mình lẩm bẩm nho nhỏ: “Đúng là đồ to con không có não!”

Theo đó một đám ánh sáng loé lên, thân ảnh Chiếu Mỹ Minh và Thiên Thủ Cương Thủ trong nháy mắt hoá thành ánh sáng dung nhập vào trong cơ thể Tiểu Y và Diễm Linh Cơ. Hai người đối mắt về phía nhau sau đó cả hai trực tiếp xoay người sát lại gần nhau. Trong nháy mắt đó ánh sáng loé lên trực tiếp bao phủ lấy cơ thể Tiểu Y và Diễm Linh Cơ.

“Võ hồn dung hợp kỹ!” Hô Duyên Chấn ngồi ở trên khán đài nhìn về phía màn ảnh ở phía dưới bàng hoàng hô lên một tiếng. Mấy người Tuyết Dạ đại đế cùng với Ninh tông chủ cũng hơi mở to con mắt nhìn về phía cảnh này.

Tuyết Dạ đại đế đặt bàn tay ở trên tay vịn. Năm ngón tay hơi vỗ vỗ nhè nhẹ, đầu hơi gật gù cảm khái đối với Ninh Phong Trí: “Võ hồn dung hợp kỹ. Không nghĩ tới hai thiên tài của Thiên Địa tông... à không phải nói hai học viên Sử Lai Khắc không nghĩ tới lại có võ hồn dung hợp kỹ. Thực sự làm cho người kinh ngạc!”

Ninh Phong Trí cười nhẹ nhàng mở miệng nói: “Bệ hạ, hai người sử dụng võ hồn dung hợp kỹ không có hiếm lạ. Cả hai thiếu nữ này danh khí nhưng không nhỏ. Hai nàng một người là Hoả Mị Yêu Cơ, một người khác là Thiếu Tư Mệnh ở trên đấu hồn tràng rất có danh khí. Họ thường ở trên lá sinh mệnh xuất hiện, được rất nhiều các hồn sư hâm mộ. Hai võ hồn bọn họ cũng đều tương tự là Mộc Yêu Linh và Thuỷ Viêm Yêu Linh. Độ tương tự khá cao nên ta cũng không lạ lùng gì khi họ có thể có võ hồn dung hợp kỹ.”

“...” Tuyết Dạ đại đế nghe thấy vậy hơi ra vẻ ngạc nhiên thầm hô một tiếng. Đôi mắt lại quay ra nhìn về phía màn ảnh nói: “Xem ra ta cần lên mạng nhiều một chút. Nếu không thì e rằng sẽ trở thành một lão già lỗi thời mất thôi!”

“Bệ hạ...” Ninh Phong Trí cười lắc đầu mở miệng nói: “Bệ hạ vẫn còn chính trực tráng niên, nói điều này còn sớm đây!”

“Hừ...” Đột nhiên Bạch Kim Giáo Chủ hừ lạnh một tiếng. Đôi mắt hắn híp lại nhìn về phía màn ảnh rồi khẽ nói: “Đám người Thiên Địa tông đó cũng thật sự làm cho người kinh ngạc. Mấy năm trước đây mấy thiếu niên thiếu nữ này khi tức tỉnh hồn hoàn chỉ có năm đến sáu cấp hồn lực. Vậy mà chỉ trong vài năm đã trở thành hồn vương. Năng lực Thiên Địa tông đúng là lớn thật! Từ một người không có khả năng trở thành hồn sư trong nháy mắt cũng có thể trở thành hồn sư đúng là làm cho người ta kinh ngạc!”

Dường như Bạch Kim Giáo Chủ đang mở miệng với những lời chua lòm lòm. Song mấy người ở đây sao không biết Bạch Kim Giáo Chủ đang đề điểm sự nguy hiểm Thiên Địa tông đối với đế quốc. Xem ra Bạch Kim Giáo Chủ đối với những người này điều tra rất kỹ. Ngay cả võ hồn cùng tư liệu đều điều tra kỹ càng vô cùng.

Ánh sáng theo đó biến mất, một nữ nhân với thân giong giỏng cao bất quá thân hình cực kỳ bốc lửa. Một loại vẻ đẹp đặc biệt không muốn nói kỳ quái trên người nàng. Thân hình nàng cực kỳ bốc lửa có dáng vẻ thân hình của ma quỷ chọc người huyết mạch sôi trào nhưng khuôn mặt lại mang theo chút thánh nữ khiến cho người ta không đành long tiết độc. Bất quá khi đôi mắt nàng khẽ liếc, một cỗ mị ý lại tràn ngập ra làm cho người ta không khỏi hãm sâu vào trong đó.

“Thuỷ sinh mộc, mộc sinh hoả!” Giọng nói như mị như tê dại xương cốt từ trong miệng thiếu nữ phát ra. Hai tay nàng khẽ chắp nhẹ dưới dất theo đó ầm ầm rung động. Ngay lập tức một thân ảnh quỷ gỗ trực tiếp xuất hiện bao bọc lấy cơ thể nàng đem nàng ẩn chứa ở bên trong. Theo sau cả người quỷ gỗ bốc lên ngọn lửa hừng hừng. Đôi mắt tràn ngập ánh sáng quỷ dị đến khiếp người phát ra.

Thân hình to lớn trong nháy mắt làm cho Hô Duyên Lực chấn động. Hai đấm quỷ thần theo đó sinh ra. Những nắm đấm nhanh như chớp khủng bố nện thẳng về phía Hô Duyên Lực. Tốc độ đấm ra liên hồi và cực nhanh còn kèm theo ngọn lửa bốc lên hừng hực trông vô cùng khủng bố.

“Thiếu gia...” Người thanh niên sợ hãi hô lên, hắn lập tức vọt đến cứu trợ. Ngay sau đó bản thân hắn cũng trực tiếp bị nắm đấm khổng lồ bao phủ.

“A Lực!” Hô Duyên Chấn con mắt trợn to, miệng hét lớn một tiếng.

Ầm, ầm, ầm... Nắm đấm điên cuồng diễn ra đem Hô Duyên Lực đấm thành thịt vụn. Bụi mù đất đá bắn tung toé khắp nơi đem mắt mọi người hoàn toan che phủ. Bất quá tất cả mọi người đều tập trung chăm chú nhìn về phía cảnh này. Họ sợ mình bỏ lại chi tiết nào đó.

Ánh sáng theo đó loé lên, thân ảnh hai người Tiểu Y và Diễm Linh Cơ theo đó trực tiếp biến mất. Hồn kỹ dung hợp trực tiếp theo đó giải thể xuất hiện hai người. Từng miệng thở dốc làm cho hai người tham lam hút vào không khí mới mẻ. Đôi mắt hai người nhìn về phía hai người trước mặt. Một đám xác các loại hồn thú theo đó xuất hiện trong mắt các nàng.

Thân hình của hai học viên Tượng Giáp bị đánh nát bét nằm dưới đất. Máu tươi dầm dề chảy lênh láng khắc nơi. Thịt vụn làm cho người ta ói mửa. Hai nàng hơi nhịn cảm giác buồn nôn lấy ra mấy chiếc xúc xích nhanh chóng ăn vào khôi phục hồn lực. Bất quá cảnh này thực sự có vài phần khó nuốt.

“Đáng chết, học viện Sử Lai Khắc!” Hô Duyên Chấn nắm chặt bàn tay, ánh mắt tràn đầy ác độc nhìn về phía trên khán đài. Cảnh tượng lúc này cũng đã chuyển đến bên cạnh Vũ Vô Cực giao đấu với hai học viên của Tượng Giáp.

“Ây...” Ninh Phong Trí khẽ cười nói: “Hô tông chủ, cháu ngươi cũng đâu có chết đâu. Chỉ cần trở về doanh trại chờ khôi phục là được rồi. Đâu cần phải tức giận đến vậy!” Bất quá nói xong câu đó cả người Ninh Phong Trí cứng lại.

“Đúng vậy!” Hô Duyên Chân lập tức mở miệng cười nhạt nói: “Ninh tông chủ, ngươi nói phải!” Một mũi tên đâm xuyên qua ngực thân thể Ninh Vinh Vinh. Máu tươi theo đó phún trào ra ngoài. Con mắt Hô Duyên Chân theo đó híp lại nụ cười tràn ngập vui vẻ xuất hiện trên mặt hắn.

“Đáng chết!” Cốt đấu la ở bên cạnh Ninh Phong Trí theo đó bùng nổ. Khí áp phong hào đấu la làm cho toàn trường run rẩy. Giọng nói Cốt đấu la theo đó biến thành giận dữ: “Học viện Tượng Giáp các ngươi vậy mà dám giết tiểu bảo bối của chúng ta. Nếu Ninh Vinh Vinh có mệnh hề gì, ta sẽ...”

“Chú Cốt, ngươi bình tĩnh lại!” Ninh Phong Trí vội vã hô lên: “Vinh Vinh không có chết. Chỉ là trở về doanh trại một lần nữa mà thôi!”

“Ân...” Cốt đấu la theo đó ngẩn người ra. Ngay sau đó mặt mo lão nhanh chóng đỏ lên. Hắn lập tức ngồi xuống nắm tay đặt ở miệng ho khan vài tiếng: “Khụ, khụ... ta quên mất! Hahaha... già cả lũ lẫn cả rồi!”

“Hừ...” Hô Duyên Chấn hừ lạnh một tiếng nói: “Xem ra không phải chỉ mỗi học viện Tượng Giáp chúng ta chết nhân viên. Học viện Sử Lai Khắc bất quá cũng như vậy. Ngay cả một hồn sư hệ phụ trợ cũng không có cách nào bảo vệ được!” Vừa nói xong hắn dùng ánh mắt khiêu khích quay đầu nhìn về phía Ninh Phong Trí.

“Nga...” Ninh Phong Trí cười, bàn tay chìa ra: “Học viện Sử Lai Khắc đúng là đã để con gái ta chết một lần. Bất quá hai đứa nhỏ này cũng là không tồi. Hô tông chủ, ngươi xem!”

“Đáng chết!” Con mắt Hô Duyên Chấn theo đó trợn to nhìn về phía trước, hắn trực tiếp mở miệng mắng: “khốn kiếp! Khi nào!” Một thanh kiếm khổng lồ mạnh mẽ đập thẳng xuống một hồn sư học viện Tượng Giáp. Trong nháy mắt thanh kiếm đem hắn tạp thành thịt nát. Một hồn sư khác trốn thoát bất quá sợ rằng không sống được bao lâu dưới sự đuổi giết hai người. Một hồn sư khác thấy việc không ổn lập tức xoay người rời đi. Hắn biết được bản thân đã bị phát hiện, muốn tấn công bất ngờ là không có khả năng. Xem ra còn cần tìm cơ hội khác.

“Trong lúc chúng ta nói chuyện với nhau!” Ninh Phong Trí khẽ cười gật gù cái đầu: “Xem ra học viện Sử Lai Khắc cũng không tồi a. Cái chết con gái ta xem ra cũng không uổng chút nào. Đám nhóc này không tồi, nhanh như vậy đã trả thù cho con gái của ta rồi. Không tệ, không tệ...” Nói xong còn cười nhìn về phía Hô Duyên Chấn.

“Chẳng qua chết vài người còn có thể phục sinh!” Hô Duyên Chấn lạnh lùng nói: “Chẳng qua chỉ chiếm chút ưu thế ban đầu mà thôi! Thằng lợi còn chưa biết rơi vào tay ai đâu? Đến cuối cùng, ai nói được đây. Hừ...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện