Mọi người đều bị lời Vũ Vô Cực làm cho kinh ngạc không lời. Ba người Vũ Vô Cực, Diễm Linh Cơ và Tiểu Y ra nhập học viện Sử Lai Khắc không được bao lâu đi. Nhanh như vậy đã muốn rời đi… Chỉ thấy được Vũ Vô Cực cười một cách hài hoà và thân thiện: “Viện trưởng, mọi người… Thật ra thì trong thời gian này ta rất vui khi mà được ở chung cùng mọi người học tập cùng mọi người rèn luyện nhưng ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn.”

“Viện trưởng, thầy Triệu… mỗi loại võ hồn có đặc tính riêng biệt của chúng. Giống như võ hồn phượng hoàng Mã Hồng Tuấn, điều kiện tu luyện tốt nhất đó là gần nửa. Võ hồn Bạch Hổ của Đái Mộc Bạch thì tu luyện gần thú rừng. Mà võ hồn ta tu luyện đặc biệt nhất. Võ hồn ta càng chiến đấu bao nhiêu thì tốc độ tu luyện lại càng mau. Càng trải qua sinh tử bao nhiêu thì nó cùng càng trở nên mạnh bấy nhiêu. Chỉ có không ngừng trải qua chiến đấu trong gian nan hiểm nguy, võ hồn của ta mới có thể lột xác và trở nên mạnh hơn. Chính vì vậy, tông môn mới sắp đặt ta ra ngoài rèn luyện.”

Diễm Linh Cơ và Tiểu Y đều nhướng mày nhìn về phía Vũ Vô Cực. Tiểu Y đưa tay nhẹ nhàng giật lấy ống tay áo Vũ Vô Cực. Khi hắn quay ra thì nàng chớp chớp đôi mắt nhìn về phía hắn. Ở bên cạnh, Diễm Linh Cơ mở miệng hỏi: “Chồng yêu, chàng giống như chưa nói trước với chúng ta chuyện này!”

Bàn tay khẽ đặt lên mu bàn tay Tiểu Y mà vỗ vỗ nhẹ, Vũ Vô Cực lại nhìn về phía mọi người rồi cười khẽ gật đầu nói: “Cơ bản là thực lực học viện Thiên Địa, họ thực sự quá mạnh!” Nụ cười có chút khó coi trên khuôn mặt Vũ Vô Cực, hắn dùng ngón chỏ đưa lên gãi gãi sống mũi. Dáng vẻ có vài phần xấu hổ nói: “Nếu như ta không ra ngoài rèn luyện, cơ bản sau này sợ rằng sẽ bị họ bỏ xa. Với lại, mấy cô ấy đều là vợ chưa cưới nhưng lại có một người chống yếu đuối thực sự thì ta có chút…”

“Vẫn là…” Diễm Linh Cơ ở bên khẽ cười châm chọc nói: “chàng không bỏ qua được mặt mũi sao?”

“Vô Cực ca…” Mạp mạp Mã Hồng Tuấn dùng đôi mắt hâm mộ nhìn về phía Vũ Vô Cực nói: “Anh chính là thần tượng của ta. Không những thực lực lại mạnh lại có nhiều vợ xinh đẹp như vậy. Sau này, Vô Cực ca chính là tấm gương sáng của đàn em này. Em nhất định cũng sẽ giống như Vô Cực ca cưới đến mười một người vợ. Tiện sát người khác luôn!” Vừa nói bộ mặt hắn cười một cách khá là tiện.

“Mập mạp à…” Áo Tư Tạp ở bên lộ mặt chán ghét đối với Mã Hồng Tuấn: “Tên mập như ngươi mà cũng muốn có mười một người vợ sao? Ta sợ ngươi còn không có nổi lấy một người vợ nữa ấy còn đòi so với Vô Cực ca!”

“Tiểu Áo…” Mập mạp Mã Hồng Tuấn tức giận, mặt đỏ phản bác lại: “nếu như ta có một bộ mặt trắng nhỏ tiện tiện như ngươi như vậy ta cũng không phải buồn bực như vậy. Đừng nói giống như ngươi cao thượng lắm vậy, ta còn không biết ngươi là người như thế nào sao?”

“Mập mạp… ăn có thể ăn bừa…” Áo Tư Tạp tức giận mắng lại: “Nhưng lời không thể nói bừa đâu nhé!”

“Vô Cực…” Nãy giờ Đái Mộc Bạch vẫn giữ im lặng một chút. Hắn quay ra nhìn về phía Chu Trúc Thanh thoáng thấy được khuôn mặt hơi rầu rĩ không vui của Chu Trúc Thanh, trong lòng hắn có vài phần chua xót. Chỉ có thể ám thở dài một hơi, Mộc Bạch hỏi: “Ngươi định bao giờ rời đi!”

“Không sớm muộn thì hôm nay đi!” Vô Cực cười đáp trả. Lời nói mười phần tuỳ tiện, có vài phần bất cần đời và tiêu sái.

“Sớm như vậy!” Tất cả đám người đều theo đó không hẹn mà hô lên.

“Ừm…” Vũ Vô Cực lập tức gật đầu mở miệng nói. Đột nhiên hắn xoa xoa tay trên vòng tay của mình. Theo đó mấy chiếc hộp khá to dài xuất hiện trong tay Vũ Vô Cực. Mọi người cũng theo đó bị vài chiếc hộp tồn tại mà bị hấp dẫn. Chỉ thấy được Vũ Vô Cực đem chúng nó đẩy thẳng về phía mặt đám người rồi nói: “Mấy chiếc hộp này là mấy món cho mọi người. Ở đây mỗi người có một phần. Đái thiếu, phần này của ngươi…”

“Vô Cực…” Ninh Vinh Vinh hết sức tò mò cầm lấy một hộp quà rồi hỏi: “Ngươi tại sao lại tặng quà cho chúng ta? Vì ngươi muốn rời học viện một thời gian sao? Như vậy cũng không cần thiết a…”

“Không phải!” Vũ Vô Cực cười khổ lắc lắc đầu sau đó nhún nhún vai: “Ở trong đó có mấy thứ đối với mọi người khá là hữu dụng. Sau khi trở về mọi người có thể mở ra xem đó là thứ gì. Nó chỉ là một số loại có chút trợ giúp cho mọi người tu luyện. Coi như là ta đầu tư cho mọi người, trả công cho tất cả mọi người trước cho việc đánh bại học viện Thiên Địa.”

“Chàng đó…” Diễm Linh Cơ trực tiếp dung khuỷ tay chọc vào eo Vũ Vô Cực rồi cười khẽ nói: “Vẫn lo lắng nhiều như vậy. Chẳng lẽ chàng hy vọng học viện Sử Lai Khắc chiến thắng học viện Thiên Địa đến vậy sao?” Nói đến đây đôi mắt nàng híp lại nhìn về phía Vũ Vô Cực hỏi: “Còn là chàng đang trốn tránh ai đó!?”

Tâm linh tinh tế Diễm Linh Cơ như nhận ra điều gì. Tin tức nàng cùng với Tiểu Y sợ rằng sớm đã ở trên lá sinh mệnh truyền ra. Không sớm thì muộn con nghiện Hồng Liên ở trên mạng sẽ bắt được tin tức của nàng. Vấn đề các chị em tìm đến học viện Sử Lai Khắc chỉ là vấn đề thời gian. E rằng lúc đó Vũ Vô Cực không biết phải ăn nói như thế nào.

Vũ Vô Cực cười đánh trống lảng: “Ta có là người như vậy sao?”

“Chàng nói xem!?” Diểm Linh Cơ mỉm cười hỏi lại. Tiểu Y ở một bên khe khẽ gật đầu.

“hà…” Vũ Vô Cực lấy ra hai chiếc nhẫn nhỏ là không gian trữ vật đưa cho Phất Lan Đức nói: “Viện trưởng, thầy Triệu… đây là tiền chi phí cho Diễm Diễm và Thiếu Thiếu ở học viện Thiên Địa. Mọi người vẫn ở trong kỳ phát triển, thức ăn gì đó đừng quá tiết kiện. Nó có thể đủ để cho mọi người thoả thích sử dụng.”

“…” Phất Lan Đức lúc này cũng không có nói gì mà nhanh như chớp túm lấy hai chiếc nhẫn này. Hai thứ này nhưng chính là không gian trữ vật hiếm thấy. Bàn tay Phất Lan Đức đặt ở miệng ho khan vài tiếng: “Khụ, khụ… Vô Cực, ngươi yên tâm. Viện trưởng ta biết phải chăm sóc mọi người như thế nào? Ây… ngươi làm cái gì vậy, lão Triệu!?”

“Viện trưởng…” Triệu Vô Cực nhìn về hai chiếc nhẫn không gian trữ vật rồi nói: “Trong hai thứ đó có một phần của ta đi!”

“Lão Triệu…” Phất Lan Đức mở miệng lên tiếng hỏi: “Ngươi có phải hay không thầy giáo của Sử Lai Khắc!”

“Viện trưởng…” Triệu Vô Cực, ánh mắt hết sức nguy hiểm nhìn về phía Phất Lan Đức nói: “Điều này thì có liên quan gì đến chiếc nhẫn trữ vật không gian kia? Ngài không thể chiếm nó làm của riêng đấy chứ?”

“Lão Triệu, chúng ta quen biết từng ấy năm rồi, ngươi cho ta là loại người nào hả?” Phất Lan Đức giận giữ mở miệng phản bác. Bất quá đôi tay hắn không quên đem hai chiếc nhẫn không gian đeo lên ngón tay của mình. Vẻ mặt Triệu Vô Cực theo đó co quắp và giật giật lại nghe được Phất Lan Đức vô sỉ nói: “Thứ này, tiền vàng trong đó nhưng Vô Cực đã nói dành cho học viên Sử Lai Khắc sử dụng. Nó sẽ được tính tiền ăn uống cả năm của các học viên!”

“Được rồi!” Triệu Vô Cực buồn bực thở ra nói: “Nhưng viện trưởng ngài cũng phải trả ta chiếc nhẫn không gian chứ?”

“Lão Triệu à… bao nhiêu năm…” Phất Lan Đức muốn nói gì đó thì mặt triệu Vô Cực cũng biến thành âm u. Hắn bất đắc dĩ chỉ có thể ho khan vài tiếng nói: “Lão Triệu, thật ra thì ngươi biết một chiếc nhẫn không gian này có giá trị bao nhiêu không? Ngay cả một hồn đấu la thậm chí một phong hào đấu la cũng đỏ mắt. Ta chỉ vì an nguy của ngươi nên mới giúp ngươi bảo quản mà thôi. Phải biết võ hồn của ngươi là gấu mà của ta là miêu ưng, nếu như có một ngày có người chủ ý với nhẫn không gian này, ta còn có thể bảo vệ được chúng! Thế nên ngươi hiểu, lão Triệu…”

Nhìn nước miếng bắn tứ tung từ miệng Phất Lan Đức, Triệu Vô Cực thầm mắng: “Vô sỉ, thật sự vô sỉ… không ngờ lão Phất lại vô sỉ như vậy! không được, nhẫn trữ vật không gian há có đơn giản giao ra như vậy!”

Đối với Diễm Linh Cơ và Tiểu Y, tình cảm giữa hai người và Vũ Vô Cực mặc dù vẫn là tình yêu nhưng cái cảm xúc này cũng không quá mãnh liệt nên họ cũng không cần lúc nào cũng sát ở bên nhau. Mặc dù cơ thể mới chỉ có mười ba tuổi nhưng đã trải qua hai đời người, Tiểu Y và Diễm Linh Cơ cũng đều chin chắn hơn cả. Tình cảm với các nàng không còn có xúc động mạnh như xưa, nhất định phải kề sát bên người như vậy. Đối với Vũ Vô Cực chính là ở bên cạnh thì thấy bình thường nhưng vắng mặt hắn lập tức sẽ nhớ đến muốn được gặp mặt hắn, tối sẽ cực kỳ khó ngủ nếu không được ôm hắn trong lòng chỉ là như thế mà thôi.

Mặt trời từ từ xuống cuối chân trời, một con phi thuyền từ trên bầu trời học viện Sử Lai Khắc từ từ hạ xuống. Theo sự xuất hiện của xe baytrên không trung đáp xuống, đám người thôn dân ở nơi này nhất thời kinh hô. Tất cả đều không hẹn mà trực tiếp chạy đến nhìn về phía xe bay đang ở trên không đáp xuống.

Đám người dân ở đây dù nghe nói có mấy cái xe bay nhưng họ chưa bao giờ tận mắt trông thấy như vậy. Hơn nữa kiểu dáng bóng bẩy đó quá thực quá sang trọng và phú quý. Nhất thời người dân trợn tròn con mắt kinh ngạc nhìn về phía cảnh này. Đôi mắt không có cách nào rời đi được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện