Lý quản gia theo Lý Thành Mậu rèn luyện trong quân nhiều năm, cũng hiêu được chiên cuộc. - Nói cách khác, Hàn Chương sẽ đem tất cả quân tư đều đặt trong thành Trân Giang, tường thành Trân Giang cao cնոց đủ lương thực, đại quân đóng quân ở trong, cho dù giăng co với phản quân mây tháng cũng không sợ, các thành xung quanh Trân Giang chăng khác nào phê thành, cho dù tản công cũng không có tác dụng.
Cứ như vậy, địa thể thành Trấn Giang dễ thủ khó công, nếu phản quân đến Trẩn Giang quyêt chiên với Hàn Chương thì như đi vào đường chêt.
Lý quản gia cảm thấy mồ hôi chảy dọc sống lưng, nếu Hàn Chương lập được quận công, trở lại kinh thành, lão gia phải công đạo với Thái tử thể nào? Lân này hãn đến Trấn Giang vốn là phải tiếp ửng già trẻ Lục gia đi Hàng Châu, hiện tại xem ra hãn cũng bât châp không đi tìm Lục lão thái gia mà phải mang theo người câp tỏc đi Hàng Châu báo tin.
Lý quản gia nhìn về phía Lục Anh, trong mất chợt lóe lòng biết ơn chân thành, khom người thi lê, "Đại ân khộng thể nào cảm tạ hêt được, thỉnh Lục tam gia hô trợ đại gia chúng ta, chịu khô tât nhiên là khó tránh khỏi... chỉ là phải nghỉ phương pháp bảo toàn tính mạng cho ngài ây."
Lý Húc nghe lời này, sắc mặt trở nên thay đổi, "Lý Đài Quý, ngươi muốn làm gì? Nguroi."
Lý quản gia vội thấp giọng nói: "Đại gia của ta, vì đại sự của lão gia, ngài phải chịu đựng, đợi đại sự của lão gia thành, nhât định sẽ thay ngài đòi lại công đạo." Nói xong, không để ý. Lý Húc kêu gào, bước nhanh ra cửa nha môn.
Lục Anh đợi Lý quản gia đi xa mới đi ra tiểu viện đằng sau nha môn.
Lang Hoa ngồi trên ghế bọc gẩm uống trà nóng, đứng bên cạnh là một phụ nhân đang cười tùm tim, đang cùng Lang Hoa nói chuyện, "Cũng không biêt hợp khẩu vị Đại tiêu thư không, tướng quân chúng ta cô ý dặn bảo ta làm điêm tâm tô thức, nhưng không cân cho nhiều đường, hai ngày nay giọng tiểu thư không tổt, ăn đường sợ sẽ ngứa."
Lục Anh đứng ở tàng cây lăng lặng nhìn, cảm thấy trước mắt chính là một bức họa xinh đẹp.
Mặt mày tinh xảo như búp bê, im lặng ngồi đó, xem sách ăn điểm tâm, nhìn thấy làm cho trái tim người ta đêu âm lên.
"Lục tam gia, ngài đã tới." Tiêu ma ma phát hiện Lục Anh. Lục Anh cũng lấy lại tỉnh thần, chậm rãi đi tới
Phụ nhân cáo lui đi xuống, trong viện đã không còn người ngoài, Lục Anh nói, "Lý quản gia nghe được Hận tướng quân bỏ trí ở thành Trân Giang liên vội vội vàng vàng đi, ta nghỉ hãn chắc là đi thành Hàng Châu."
Theo lý thuyết, Lý Thành Mậu chính là phó tướng của Hàn Chương, phải nghe theo thông soái Hàn Chương, cho dù đã biêt Hàn tướng quân dụng binh thể nào cũng không khẩn trương như thế, chỉ cần mang viện binh tới đây hỗ trợ Hàn tướng quân là được rôi.
Trừ phi. Lý Thành Mậu muốn đổi phó Hàn Chương mới có thể để bụng nhất cử nhât động của Hàn Chương như thê, thậm chí tình nguyện đê Lý Húc chịu khô nhiêu ngày không quan tâm.
Điều này sao có thể, nàng là một hài tử tám tuổi, thậm chí ngay cả Lý Thành Mậu cũng chưa từng gặp, chỉ dựa vào thế cục mà biêt được hết thảy, nói sao hãn cũng không tin.
Lang Hoa nhìn ra suy nghỉ của Lục Anh, "Là vì viện quân chậm chạp không đến, Lý Thành Mậu tìm mọi cách từ chôi. Hàn tướng quân mới nghi ngờ Lý Thành Mậu."
Lục Anh gật đầu, cái này thì đúng rồi Cẩn thận suy nghỉ một chút, cũng khó trách Hàn Chương lại nghi ngờ.
Lục Anh giải thích cho Lang Hoa, "Lý Thành Mậu là thân thích của mẹ Thái tử, Hàn tướng quân là ca ca của Ninh Vương phi, Thái Hậu và Hoàng Thượng trước nay không hợp nhau, thành Trấn Giang nằy nhìn như là có chiến sự, kỳ thật. Chỉ sợ liên lụy cả tướng cục."
Lang Hoa gật gật đầu, cái này nàng đã sớm biết, kiếp trước Lục Anh vẫn nguyện trung thành vứi Hoàng thượng, Lục Văn Hiên cùng Thái tử duy trì quan hệ không gân không xa, dựa theo lời nói của Lục Anh, không đêm thời khắc mâu chôt tuyệt không đứng thành hàng, đên cả nàng trước khi chêt cũng không biết Lục Anh ủng hỏ ai? Những điều đó nàng đều không biết, nàng chỉ biết là Bùi Khơi Đường trở mặt với Thái tử, cũng là nguyên nhân vài lân làm Hoàng thượng và Thái từ bât hòa.
Nếu nói như vậy, kiếp này nàng cũng phải đứng một bên? Sau khi sống lại, mặc kệ là bảo vệ tổ mẫu hay là cứu Mẫn đại nhân và Hàn tướng quân, nàng đều dựa vào trực giác của mình, nàng chỉ biệt đúng sai, cũng không suy nghỉ những cái khác, nhưng hiện tại, xem ra bât tri bât giác đã đứng ở bên phía Hàn Chương, nàng có thể cử chọn trận doanh như vậy không? Vậy Lục Anh thì sao, Lục Anh có thể đứng cùng nàng trên một trận doanh không?
Mặc kệ tương lai thế nào, Lang Hoa quyết định sẽ làm việc theo tâm tính mình.
Lang Hoa ngẩng đầu nhìn về phía Lục Anh, "Buổi tối hai ngày sau, Lục gia sẽ có một đêm không ngủ." Nói xong dừng một chút, "Huynh có lo lãng không?"
Lục Anh lắc đầu, "Theo tính tình của tổ phụ, tương lai đi Hàng Châu tất nhiên sẽ bị một vô, khi đó mât mặt thà bây giờ chịu chút giáo huân."
Tới thời điểm Lục gia nhận giáo huẩn.
Lục Văn Hiển thực nôn nóng, hẳn đã bốn năm ngày không nhận được tin tức của tiên sinh, điêu này chứng minh tình thể Trần Giang không được lạc quan.
Lý Thành Mậu trong phòng đi tới đi lui, "Hiền đệ ngươi đã nói, ngượi không phải nói vận sô của Hàn Chương đã tận sao? Như thẻ nào... như thẻ nào hãn lại giải vây dễ dàng như vậy?"
Lục Văn Hiển cũng muốn biết vì sao, rốt cuộc là làm sai?
Từ lúc tiên sinh chỉ điểm, hắn đều thuận buồm xuôi gió chưa từng sai lầm, hiện tại sao mà đại chưởng quỳ bị băt, tiên sinh cũng không thây.
Tiền, tiền của hắn. Chỉ cần nghĩ đến đây, hẳn lại đau lòng không thơ nổi.
Hao hêt nhiêu năm tâm tư, mới dưỡng ra được một thượng đội như vậy, vôn chỉ cân trải qua chiên trận ở Trân Giang là hãn có đủ tiên vôn, ở kinh thành và Hàng Châu mở mây cửa tiệm kiểm bạc, cũng đủ để nguyện ý theọ con đường làm quan còn có thể ở kinh thành và hàng Châu mua cho tiến sinh mấy căn nhà, không bao giờ...nữa lúc nào muôn dùng tiên cũng phải ngửa tay xin Vương thị, đôi mặt với cái mặt thôi của Vương thị.
Những thứ đó nháy mắt hóa thành hư ảo. Sao hắn có thể không tức giận.
Lý Thành Mậu cổ tình lại tới lúc này, cho hắn cái chủ ý, hẳn phải làm bộ vân đạm phong khinh, vì Lý Thành Mậu chỉ điểm.
Lục Văn Hiển nhớ những lời tới khi tiên sinh rời Hàng Châu nói với hắn, hắn cũng đem những lời này viêt lại ra giây, để Lý Thành Mậu đưa cho Thái tử điện hạ.
Lục Văn Hiển nói: "Lý huynh không cần sốt ruột, ngươi còn nhớ tờ giấy ta dâng cho Tái tử gia?"
Lý Thành Mậu gật đầu, hắn nhớ rõ trong tờ giấy kia của Lục Văn Hiên viết: Thái hậu nương nương bệnh phủ nhập mệnh, trong cung quyền lực mât cân băng, nhân cơ hội ứng biên có thể năm giữ cản khôn.
Lục Văn Hiển nhìn đám mây phía xa, "Lý huynh hảo hảo ngẫm lại, cho dù tình thể hiện nay bât lợi cho chúng ta, chúng ta có thể tìm cơ hội hòa nhau một ván."
Lý Thành Mậu không rõ, cái bệnh phủ nhập mệnh mà Lục Văn Hiển nói có thể thực hiện được không? Đên lúc đó là tình hình gì? Hãn vừa muôn mở miệng nói chuyện, lại thây hạ nhân Lục gia hoang mang rôi loạn mở cửa đi vào.
"Không tốt." Hạ nhân Lục gia sắc mặt tái nhợt. "Nhị lão gia... không tốt. Lão thái gia bọn họ bị gặc cỏ cướp..."
Cứ như vậy, địa thể thành Trấn Giang dễ thủ khó công, nếu phản quân đến Trẩn Giang quyêt chiên với Hàn Chương thì như đi vào đường chêt.
Lý quản gia cảm thấy mồ hôi chảy dọc sống lưng, nếu Hàn Chương lập được quận công, trở lại kinh thành, lão gia phải công đạo với Thái tử thể nào? Lân này hãn đến Trấn Giang vốn là phải tiếp ửng già trẻ Lục gia đi Hàng Châu, hiện tại xem ra hãn cũng bât châp không đi tìm Lục lão thái gia mà phải mang theo người câp tỏc đi Hàng Châu báo tin.
Lý quản gia nhìn về phía Lục Anh, trong mất chợt lóe lòng biết ơn chân thành, khom người thi lê, "Đại ân khộng thể nào cảm tạ hêt được, thỉnh Lục tam gia hô trợ đại gia chúng ta, chịu khô tât nhiên là khó tránh khỏi... chỉ là phải nghỉ phương pháp bảo toàn tính mạng cho ngài ây."
Lý Húc nghe lời này, sắc mặt trở nên thay đổi, "Lý Đài Quý, ngươi muốn làm gì? Nguroi."
Lý quản gia vội thấp giọng nói: "Đại gia của ta, vì đại sự của lão gia, ngài phải chịu đựng, đợi đại sự của lão gia thành, nhât định sẽ thay ngài đòi lại công đạo." Nói xong, không để ý. Lý Húc kêu gào, bước nhanh ra cửa nha môn.
Lục Anh đợi Lý quản gia đi xa mới đi ra tiểu viện đằng sau nha môn.
Lang Hoa ngồi trên ghế bọc gẩm uống trà nóng, đứng bên cạnh là một phụ nhân đang cười tùm tim, đang cùng Lang Hoa nói chuyện, "Cũng không biêt hợp khẩu vị Đại tiêu thư không, tướng quân chúng ta cô ý dặn bảo ta làm điêm tâm tô thức, nhưng không cân cho nhiều đường, hai ngày nay giọng tiểu thư không tổt, ăn đường sợ sẽ ngứa."
Lục Anh đứng ở tàng cây lăng lặng nhìn, cảm thấy trước mắt chính là một bức họa xinh đẹp.
Mặt mày tinh xảo như búp bê, im lặng ngồi đó, xem sách ăn điểm tâm, nhìn thấy làm cho trái tim người ta đêu âm lên.
"Lục tam gia, ngài đã tới." Tiêu ma ma phát hiện Lục Anh. Lục Anh cũng lấy lại tỉnh thần, chậm rãi đi tới
Phụ nhân cáo lui đi xuống, trong viện đã không còn người ngoài, Lục Anh nói, "Lý quản gia nghe được Hận tướng quân bỏ trí ở thành Trân Giang liên vội vội vàng vàng đi, ta nghỉ hãn chắc là đi thành Hàng Châu."
Theo lý thuyết, Lý Thành Mậu chính là phó tướng của Hàn Chương, phải nghe theo thông soái Hàn Chương, cho dù đã biêt Hàn tướng quân dụng binh thể nào cũng không khẩn trương như thế, chỉ cần mang viện binh tới đây hỗ trợ Hàn tướng quân là được rôi.
Trừ phi. Lý Thành Mậu muốn đổi phó Hàn Chương mới có thể để bụng nhất cử nhât động của Hàn Chương như thê, thậm chí tình nguyện đê Lý Húc chịu khô nhiêu ngày không quan tâm.
Điều này sao có thể, nàng là một hài tử tám tuổi, thậm chí ngay cả Lý Thành Mậu cũng chưa từng gặp, chỉ dựa vào thế cục mà biêt được hết thảy, nói sao hãn cũng không tin.
Lang Hoa nhìn ra suy nghỉ của Lục Anh, "Là vì viện quân chậm chạp không đến, Lý Thành Mậu tìm mọi cách từ chôi. Hàn tướng quân mới nghi ngờ Lý Thành Mậu."
Lục Anh gật đầu, cái này thì đúng rồi Cẩn thận suy nghỉ một chút, cũng khó trách Hàn Chương lại nghi ngờ.
Lục Anh giải thích cho Lang Hoa, "Lý Thành Mậu là thân thích của mẹ Thái tử, Hàn tướng quân là ca ca của Ninh Vương phi, Thái Hậu và Hoàng Thượng trước nay không hợp nhau, thành Trấn Giang nằy nhìn như là có chiến sự, kỳ thật. Chỉ sợ liên lụy cả tướng cục."
Lang Hoa gật gật đầu, cái này nàng đã sớm biết, kiếp trước Lục Anh vẫn nguyện trung thành vứi Hoàng thượng, Lục Văn Hiên cùng Thái tử duy trì quan hệ không gân không xa, dựa theo lời nói của Lục Anh, không đêm thời khắc mâu chôt tuyệt không đứng thành hàng, đên cả nàng trước khi chêt cũng không biết Lục Anh ủng hỏ ai? Những điều đó nàng đều không biết, nàng chỉ biết là Bùi Khơi Đường trở mặt với Thái tử, cũng là nguyên nhân vài lân làm Hoàng thượng và Thái từ bât hòa.
Nếu nói như vậy, kiếp này nàng cũng phải đứng một bên? Sau khi sống lại, mặc kệ là bảo vệ tổ mẫu hay là cứu Mẫn đại nhân và Hàn tướng quân, nàng đều dựa vào trực giác của mình, nàng chỉ biệt đúng sai, cũng không suy nghỉ những cái khác, nhưng hiện tại, xem ra bât tri bât giác đã đứng ở bên phía Hàn Chương, nàng có thể cử chọn trận doanh như vậy không? Vậy Lục Anh thì sao, Lục Anh có thể đứng cùng nàng trên một trận doanh không?
Mặc kệ tương lai thế nào, Lang Hoa quyết định sẽ làm việc theo tâm tính mình.
Lang Hoa ngẩng đầu nhìn về phía Lục Anh, "Buổi tối hai ngày sau, Lục gia sẽ có một đêm không ngủ." Nói xong dừng một chút, "Huynh có lo lãng không?"
Lục Anh lắc đầu, "Theo tính tình của tổ phụ, tương lai đi Hàng Châu tất nhiên sẽ bị một vô, khi đó mât mặt thà bây giờ chịu chút giáo huân."
Tới thời điểm Lục gia nhận giáo huẩn.
Lục Văn Hiển thực nôn nóng, hẳn đã bốn năm ngày không nhận được tin tức của tiên sinh, điêu này chứng minh tình thể Trần Giang không được lạc quan.
Lý Thành Mậu trong phòng đi tới đi lui, "Hiền đệ ngươi đã nói, ngượi không phải nói vận sô của Hàn Chương đã tận sao? Như thẻ nào... như thẻ nào hãn lại giải vây dễ dàng như vậy?"
Lục Văn Hiển cũng muốn biết vì sao, rốt cuộc là làm sai?
Từ lúc tiên sinh chỉ điểm, hắn đều thuận buồm xuôi gió chưa từng sai lầm, hiện tại sao mà đại chưởng quỳ bị băt, tiên sinh cũng không thây.
Tiền, tiền của hắn. Chỉ cần nghĩ đến đây, hẳn lại đau lòng không thơ nổi.
Hao hêt nhiêu năm tâm tư, mới dưỡng ra được một thượng đội như vậy, vôn chỉ cân trải qua chiên trận ở Trân Giang là hãn có đủ tiên vôn, ở kinh thành và Hàng Châu mở mây cửa tiệm kiểm bạc, cũng đủ để nguyện ý theọ con đường làm quan còn có thể ở kinh thành và hàng Châu mua cho tiến sinh mấy căn nhà, không bao giờ...nữa lúc nào muôn dùng tiên cũng phải ngửa tay xin Vương thị, đôi mặt với cái mặt thôi của Vương thị.
Những thứ đó nháy mắt hóa thành hư ảo. Sao hắn có thể không tức giận.
Lý Thành Mậu cổ tình lại tới lúc này, cho hắn cái chủ ý, hẳn phải làm bộ vân đạm phong khinh, vì Lý Thành Mậu chỉ điểm.
Lục Văn Hiển nhớ những lời tới khi tiên sinh rời Hàng Châu nói với hắn, hắn cũng đem những lời này viêt lại ra giây, để Lý Thành Mậu đưa cho Thái tử điện hạ.
Lục Văn Hiển nói: "Lý huynh không cần sốt ruột, ngươi còn nhớ tờ giấy ta dâng cho Tái tử gia?"
Lý Thành Mậu gật đầu, hắn nhớ rõ trong tờ giấy kia của Lục Văn Hiên viết: Thái hậu nương nương bệnh phủ nhập mệnh, trong cung quyền lực mât cân băng, nhân cơ hội ứng biên có thể năm giữ cản khôn.
Lục Văn Hiển nhìn đám mây phía xa, "Lý huynh hảo hảo ngẫm lại, cho dù tình thể hiện nay bât lợi cho chúng ta, chúng ta có thể tìm cơ hội hòa nhau một ván."
Lý Thành Mậu không rõ, cái bệnh phủ nhập mệnh mà Lục Văn Hiển nói có thể thực hiện được không? Đên lúc đó là tình hình gì? Hãn vừa muôn mở miệng nói chuyện, lại thây hạ nhân Lục gia hoang mang rôi loạn mở cửa đi vào.
"Không tốt." Hạ nhân Lục gia sắc mặt tái nhợt. "Nhị lão gia... không tốt. Lão thái gia bọn họ bị gặc cỏ cướp..."
Danh sách chương