Thần mặc dù không biết rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng có thể nhìn ra ưu tư buôn bã của nàng.
Đây chính là bởi vì quan tâm nàng.
Kiếp trước, nàng giống như một khúc gỗ, cái gì cũng không hiểu, nàng cho là mẫu thân bởi vì phụ thân mà bị quan chán đời như vậỹ là chuyện đương nhiên, thể nhưng mấy ngày nay, nhìn thây dáng ve Tứ thâm đợi nàng, đột nhiên lòng nàng bị chạm đến, trồng lòng lại cảm thấy Tử thẩm càng giống như mẫu thân của năng hon.
Bây giờ, suy nghỉ một chút, nếu như mẫu thân thật sự quan tâm nàng, hẳn sẽ không rời đi xa mà không để ý tới nàng.
Nàng chậm chạp không có cách nào mà thụ thai, rất muốn nghe kiến nghị của mẫu thân thế nhưng mẫu thân lại không chịu gặp nàng. Nàng khẩn trường đứng ở ngoài cửa kể lể tâm sự của mình, nghe được chẳng qua chỉ là tiếng ho của mẫu thân, đến nửa ngày sau, Lự ma ma mới ra ngoài đáp lời nàng, nói mẫu thân bệnh tình nghiêm trọng, chỉ muôn thanh tình nghỉ ngơi, nàng cảm thây vô cùng xâu hô, thân làm con không tận sức hiêu thảo mà lại tìm phiên phức cho mâu thân.
Từ đó về sau, trong lòng nàng âm thầm quyết định, chỉ cần mẫu thân có thể thoải mái, nàng tuyệt sẽ không quây nhiều nữa.
Dù sao nàng là một kẻ mù loà, mỗi ngày nghe Tiêu ma ma đọc sách một chút, đi theo Hô tiên sinh cùng nhau dịch toa thuôc, nghe một chút về những vêt thương lòng xưa cũ kia của Hô Trọng Cột xử lý một chút chuyện trọng điên trang, một ngày sẽ trôi qua rât nhanh, nàng không có thời gian mà suy nghỉ nhiêu, mà thương tẩm, ngược lại khuyên mình cuộc sống trôi qua như thế cũng coi là thực tế.
Nàng giống như con chim tước sống trong cái lồng vậy, cứ như thể đến lúc chết. Có cái gì có thể khó chịu hơn so với cái chết.
Sau khi trọng sinh, nàng cứu được tổ mẫu, giúp đỡ Hồ Trọng Cốt, Mẫn Họài cùng A. Thân, những thứ này đều là thu hoạch của nàng, nàng không thể chỉ thích tôt mà bài xích xâu.
Chỉ cần nàng có thể minh bạch sống cả đời, đổi với nàng mà nói chính là hạnh phúc lớn nhât.
Lang Hoa quyết định đi đến viện tử của Cổ lão thái thái, mới vừa đi tới chỗ rẽ ở hành lang, liên thây thây Khương ma ma vội vội vàng vàng đi tới, “Đại tiêu thư... thái thái kêu người kéo xe ngựa đi ra ngoài rôi, lão thái thái sợ Đại thái thái sẽ có Sơ xuât gì, kêu người len lén đi theo ra ngoài, người xem... chuyện này... phải làm sao mới tôt đây?"
Lang Hoa ánh mắt tối sầm lại, mẫu thân là phát giác ra cái gì đi? Khương ma ma thâp giọng nói: “Lão thái thái rât lo lãng, Đại thái thái không giông như một người có chủ ý, nói không chừng là bị người khác mê hoặc, làm ra chuyện gì rôi, băng không hay là cản Đại thái thái lại, làm cho rõ mọi chuyện rôi hậy nói.” Thái Hồi bị bắt. Lấo thái thái chậm chạp không nói gì, cũng là không năm chắc được chuyện này.
Đại thái thái thật không giống một người xấu, những năm nay ở Cổ gia cũng rất ít khi nói chuyện quân sự, trừ tính tình càng ngày càng lạnh nhạt ra, thật khiên cho người ta không khơi ra được lỗi gì.
Bà ta cũng có thể hiêu được tâm tình của Lão thái thái, Đại tiêu thư nói thương nhân băt được đó có khả năng là có liên quan đên cái chêt của Đại lão gia, nêu như là như vậy, chuyện này lại càng không có liên quan đên Đại thái thái. Bởi vì toàn bộ Cô gia đêu biêt Đại thái thái và Đại lão gia tình cảm rât tôt, lúc hai người thành thân cũng có chút lưỡng tình tương duyệt, cùng là hương thân môn đăng hộ đôi, khi đó Đại thái thái luôn ở trước mặt người khác khen Đại lão gia đây một bụng học vận, mong đợi Đại lão gia có thể thi được công danh trở về. Đại lão gia bắt đẩu vốn cũng có cái ý này, nhưng sau đó vô luận nhử thể nào cũng không chịu tiện vào con đường làm quan. Kể từ lúc đó, hai người có chút bất đồng, náo loạn mấy lân, thê nhưng sau đó Đại thái thái cũng thuận theo ý của Đại lão giạ, cho nên Lão thái thái tán dương Đại thái thái là một người có lòng dạ bao la, đôi với Đại thái thái cũng cảng ngày càng yêu thích.
Đại thái thái như thể làm sao có thể thông đồng với người ngoài mưu hại Đại lão gia?
Nếu như Đại thái thái thật sự là người xấu, như vậy Lư ma ma... việc kia... có phải cũng có liên quan tới Đại thái thái. Nhưng tại sao Đại thái thái lại đi hại đôi mất của con gái ruột của mình?
Những thứ này đều không thể khiến cho nguròli ta tin turong.
Lang Hoa nhìn về phía Khương ma ma, “Chuẩn bị xe cho ta, muốn biết chân tướng thì phải đi xem xem.”
Xe ngựa dừng lại ở ngoài thành, Cổ đại thái thái xuống xe, trong tay nắm thật chặt một cái bao bỏ, không ngừng nhìn trái nhìn phải, rõ ràng là mùa hè, nhưng cả người bà dường như bị đông cứng, run lây bây.
Cuối cùng, cách đó không xa truyền đến tiếng vó ngựa, một người mặc quần áo ngắn, nhìn thì là một nam nhân rất tầm thường cưỡi ngựa đến trước mặt Cổ đại thái thái, hắn quan sát Cổ đại thái thái từ trên xuống dưới mấy lần, đột nhiên nghiêng người về phía trước.
Hắn cử động như vậy khiển cho Cổ đại thái thái sợ hết hồn. Cổ đại thái thái không tự chủ được mà lui về phía sau.
Người nọ giục ngựa tiến lên, giơ tay ra với Cổ đại thái thái, "Đem châu báu bà cầm ra ngoâi dura cho ta.ʼ
Trên mặt Đại thái thái lộ ra thần tình khiếp đảm, vẫn như cũ năm thật chặt cái bọc trong tay không chịu đưa tới.
Người nọ hiển nhiên không kiên nhẫn, xuống ngựa vươn tay đoạt lấy.
Cổ đại thái thái nhanh chóng đem cái bọc giấu ra sau lưng, “Trong này có một bộ ly rượu của tiên triều, là gia bảo của Cô gia chúng ta truyên lại, rơi trên mặt đất vỡ Tôi thì sẽ không đáng giá IIữa. Chúng ta IIới rỏi, ngươi đưa ta tin tức, ta IIIới đưa đô...”
Người nọ ha ha cười lên, trên khuôn mặt bình thường lóe lên tia huyết quang, "Quý Dương lâu chúng ta không nói điêu kiện gì hết, hoặc là ngươi bây giờ đem đô giao cho ta, hoặc là chờ ta giết ngươi, rôi sẽ lây những thứ đó đi.”
Cổ đại thái thái mất đi sự trầm ổn của ngày bình thường, thất thanh nói: “Các ngươi gạt người, các ngươi rõ ràng nói sẽ nói cho ta tin tức.”
Người nọ hung ác rút đao bên người ra, hạ nhân. Cô gia bên cạnh thây tình thế không tôt liên kéo lây Cô đại thái thái, hại người liệu mạng chạy về phía trước, đao trong tay người kia vân rơi xuông chém bị thương bả vai hạ nhân Cô gia, máu tươi bãn lên mặt Cộ đại thái thái. Cô đại thái thái phát ra tiêng thét chói tai, mãt thây cương đao nhiêm máu kia lại chém tới đây, một hòn đá cách đó không xa bay tới đánh thanh đao rơi xuông đât.
Tiêu Ảp bay lên nhào tới hướng người nọ, người nọ không ngờ tới sự xuất hiện của Tiểu Áp, vội vàng muốn cưỡi ngựa chạy trốn, lại bị Tiêu Ảp nhặt thanh đảo trên mặt đất lên chém bị thương mẫt cá chân, lập tức kêu thảm một tiêng lăn xuông dưới đât, Tiêu Ap thừa dịp để bả vai người kia xuông, dùng dây lưng mang theo trói hãn lại.
Thấy tình cảnh này, Cổ đại thái thái mới coi là thở phảo nhẹ nhõm, cả người như núi ngọc ngã ngôi dưới đât, ngay sau đó bà thây một đôi chân nho nhỏ dừng lại ở bên cạnh. Bà ngâng đâu lên thây được khuôn mặt non nớt của Lang Hoa.
"Lang Họa.” Cổ đại thái thái run rẩy, nước mắt chảy xuống từng hàng, "Hắn... hắn... biết phụ thân con ở chỗ nào, hắn nói phụ thân con chưa chết..., hắn..."
“Mau hỏi hắn đi, phụ thân con rốt cuộc là ở chỗ nào?”
Cổ đại thái thái vừa dứt lời, người nọ trên mặt đất đột nhiên co quắp lại, ngay sau đó máu đen từ miệng mũi hãn phun ra, hãn giông như một con cá sấp chết hết sức vùng vẫy hai cái rồi cũng không nhúc nhích nữa.
Cổ đại thái thái há to miệng, nước mắt rơi vào môi bà, gân xanh trên cổ nổi lên, mặt đây ve kinh ngạc, "Hãn làm sao thế? Hãn chêt rôi sao?” Thanh âm của bà dường như bât cứ lúc nào cũng có thể ngât đi.
Lang Hoa nhìn về phía Tiêu ma ma bên cạnh, “Đưa mẫu thân về đã "
Tiêu ma ma gật gật đầu mấy ոguծi ba chân bốn căng mang Cố đại thái thái lên xe ոցաa.
Tiệu Ảp cũng đứng lên, muốn chắn trước cái xác kia, tránh cho Đại tiểu thư nhìn thây mà sợ hãi, “Đại tiêu thư, ta thây chuyện này hay là để cho người đi nói với Mẫn đại nhân đi, mời Mẫn đại nhân tới xem xem, nói không chừng có thể biêt rõ thân phận của người này.”
Lang Hoa như cũ tiến lên cẩn thận nhìn người nọ một chút, "Chết nhanh như vậy, hãn là dùng độc dược cực mạnh.”
Tiêu Ảp nói, "Có thể là độc dược giấu ở trong miệng, lại rất mau phát tác, tuyệt không phải là thứ người tâm thường có thể sử dụng.”
Bên tai Lang Hoa vọng về thanh âm kệu to của Cổ đại thái thái, có lẽ mẫu thân làm ra những chuyện kia là bị người uy hiếp? Cũng không phải là xuât phát từ ý của bà ây, có lẽ là nàng đổ oan cho mâu thân rôi?
Vào giờ phút này, Cổ đại thái thái ngồi ở trong xe ngựa, ánh mắt mở ra thanh sáng, thể nhưng đên khi Tiêu ma ma xoay đâu lại nhìn bà ta, bà ta đã lệ dâng đây mi.
Đây chính là bởi vì quan tâm nàng.
Kiếp trước, nàng giống như một khúc gỗ, cái gì cũng không hiểu, nàng cho là mẫu thân bởi vì phụ thân mà bị quan chán đời như vậỹ là chuyện đương nhiên, thể nhưng mấy ngày nay, nhìn thây dáng ve Tứ thâm đợi nàng, đột nhiên lòng nàng bị chạm đến, trồng lòng lại cảm thấy Tử thẩm càng giống như mẫu thân của năng hon.
Bây giờ, suy nghỉ một chút, nếu như mẫu thân thật sự quan tâm nàng, hẳn sẽ không rời đi xa mà không để ý tới nàng.
Nàng chậm chạp không có cách nào mà thụ thai, rất muốn nghe kiến nghị của mẫu thân thế nhưng mẫu thân lại không chịu gặp nàng. Nàng khẩn trường đứng ở ngoài cửa kể lể tâm sự của mình, nghe được chẳng qua chỉ là tiếng ho của mẫu thân, đến nửa ngày sau, Lự ma ma mới ra ngoài đáp lời nàng, nói mẫu thân bệnh tình nghiêm trọng, chỉ muôn thanh tình nghỉ ngơi, nàng cảm thây vô cùng xâu hô, thân làm con không tận sức hiêu thảo mà lại tìm phiên phức cho mâu thân.
Từ đó về sau, trong lòng nàng âm thầm quyết định, chỉ cần mẫu thân có thể thoải mái, nàng tuyệt sẽ không quây nhiều nữa.
Dù sao nàng là một kẻ mù loà, mỗi ngày nghe Tiêu ma ma đọc sách một chút, đi theo Hô tiên sinh cùng nhau dịch toa thuôc, nghe một chút về những vêt thương lòng xưa cũ kia của Hô Trọng Cột xử lý một chút chuyện trọng điên trang, một ngày sẽ trôi qua rât nhanh, nàng không có thời gian mà suy nghỉ nhiêu, mà thương tẩm, ngược lại khuyên mình cuộc sống trôi qua như thế cũng coi là thực tế.
Nàng giống như con chim tước sống trong cái lồng vậy, cứ như thể đến lúc chết. Có cái gì có thể khó chịu hơn so với cái chết.
Sau khi trọng sinh, nàng cứu được tổ mẫu, giúp đỡ Hồ Trọng Cốt, Mẫn Họài cùng A. Thân, những thứ này đều là thu hoạch của nàng, nàng không thể chỉ thích tôt mà bài xích xâu.
Chỉ cần nàng có thể minh bạch sống cả đời, đổi với nàng mà nói chính là hạnh phúc lớn nhât.
Lang Hoa quyết định đi đến viện tử của Cổ lão thái thái, mới vừa đi tới chỗ rẽ ở hành lang, liên thây thây Khương ma ma vội vội vàng vàng đi tới, “Đại tiêu thư... thái thái kêu người kéo xe ngựa đi ra ngoài rôi, lão thái thái sợ Đại thái thái sẽ có Sơ xuât gì, kêu người len lén đi theo ra ngoài, người xem... chuyện này... phải làm sao mới tôt đây?"
Lang Hoa ánh mắt tối sầm lại, mẫu thân là phát giác ra cái gì đi? Khương ma ma thâp giọng nói: “Lão thái thái rât lo lãng, Đại thái thái không giông như một người có chủ ý, nói không chừng là bị người khác mê hoặc, làm ra chuyện gì rôi, băng không hay là cản Đại thái thái lại, làm cho rõ mọi chuyện rôi hậy nói.” Thái Hồi bị bắt. Lấo thái thái chậm chạp không nói gì, cũng là không năm chắc được chuyện này.
Đại thái thái thật không giống một người xấu, những năm nay ở Cổ gia cũng rất ít khi nói chuyện quân sự, trừ tính tình càng ngày càng lạnh nhạt ra, thật khiên cho người ta không khơi ra được lỗi gì.
Bà ta cũng có thể hiêu được tâm tình của Lão thái thái, Đại tiêu thư nói thương nhân băt được đó có khả năng là có liên quan đên cái chêt của Đại lão gia, nêu như là như vậy, chuyện này lại càng không có liên quan đên Đại thái thái. Bởi vì toàn bộ Cô gia đêu biêt Đại thái thái và Đại lão gia tình cảm rât tôt, lúc hai người thành thân cũng có chút lưỡng tình tương duyệt, cùng là hương thân môn đăng hộ đôi, khi đó Đại thái thái luôn ở trước mặt người khác khen Đại lão gia đây một bụng học vận, mong đợi Đại lão gia có thể thi được công danh trở về. Đại lão gia bắt đẩu vốn cũng có cái ý này, nhưng sau đó vô luận nhử thể nào cũng không chịu tiện vào con đường làm quan. Kể từ lúc đó, hai người có chút bất đồng, náo loạn mấy lân, thê nhưng sau đó Đại thái thái cũng thuận theo ý của Đại lão giạ, cho nên Lão thái thái tán dương Đại thái thái là một người có lòng dạ bao la, đôi với Đại thái thái cũng cảng ngày càng yêu thích.
Đại thái thái như thể làm sao có thể thông đồng với người ngoài mưu hại Đại lão gia?
Nếu như Đại thái thái thật sự là người xấu, như vậy Lư ma ma... việc kia... có phải cũng có liên quan tới Đại thái thái. Nhưng tại sao Đại thái thái lại đi hại đôi mất của con gái ruột của mình?
Những thứ này đều không thể khiến cho nguròli ta tin turong.
Lang Hoa nhìn về phía Khương ma ma, “Chuẩn bị xe cho ta, muốn biết chân tướng thì phải đi xem xem.”
Xe ngựa dừng lại ở ngoài thành, Cổ đại thái thái xuống xe, trong tay nắm thật chặt một cái bao bỏ, không ngừng nhìn trái nhìn phải, rõ ràng là mùa hè, nhưng cả người bà dường như bị đông cứng, run lây bây.
Cuối cùng, cách đó không xa truyền đến tiếng vó ngựa, một người mặc quần áo ngắn, nhìn thì là một nam nhân rất tầm thường cưỡi ngựa đến trước mặt Cổ đại thái thái, hắn quan sát Cổ đại thái thái từ trên xuống dưới mấy lần, đột nhiên nghiêng người về phía trước.
Hắn cử động như vậy khiển cho Cổ đại thái thái sợ hết hồn. Cổ đại thái thái không tự chủ được mà lui về phía sau.
Người nọ giục ngựa tiến lên, giơ tay ra với Cổ đại thái thái, "Đem châu báu bà cầm ra ngoâi dura cho ta.ʼ
Trên mặt Đại thái thái lộ ra thần tình khiếp đảm, vẫn như cũ năm thật chặt cái bọc trong tay không chịu đưa tới.
Người nọ hiển nhiên không kiên nhẫn, xuống ngựa vươn tay đoạt lấy.
Cổ đại thái thái nhanh chóng đem cái bọc giấu ra sau lưng, “Trong này có một bộ ly rượu của tiên triều, là gia bảo của Cô gia chúng ta truyên lại, rơi trên mặt đất vỡ Tôi thì sẽ không đáng giá IIữa. Chúng ta IIới rỏi, ngươi đưa ta tin tức, ta IIIới đưa đô...”
Người nọ ha ha cười lên, trên khuôn mặt bình thường lóe lên tia huyết quang, "Quý Dương lâu chúng ta không nói điêu kiện gì hết, hoặc là ngươi bây giờ đem đô giao cho ta, hoặc là chờ ta giết ngươi, rôi sẽ lây những thứ đó đi.”
Cổ đại thái thái mất đi sự trầm ổn của ngày bình thường, thất thanh nói: “Các ngươi gạt người, các ngươi rõ ràng nói sẽ nói cho ta tin tức.”
Người nọ hung ác rút đao bên người ra, hạ nhân. Cô gia bên cạnh thây tình thế không tôt liên kéo lây Cô đại thái thái, hại người liệu mạng chạy về phía trước, đao trong tay người kia vân rơi xuông chém bị thương bả vai hạ nhân Cô gia, máu tươi bãn lên mặt Cộ đại thái thái. Cô đại thái thái phát ra tiêng thét chói tai, mãt thây cương đao nhiêm máu kia lại chém tới đây, một hòn đá cách đó không xa bay tới đánh thanh đao rơi xuông đât.
Tiêu Ảp bay lên nhào tới hướng người nọ, người nọ không ngờ tới sự xuất hiện của Tiểu Áp, vội vàng muốn cưỡi ngựa chạy trốn, lại bị Tiêu Ảp nhặt thanh đảo trên mặt đất lên chém bị thương mẫt cá chân, lập tức kêu thảm một tiêng lăn xuông dưới đât, Tiêu Ap thừa dịp để bả vai người kia xuông, dùng dây lưng mang theo trói hãn lại.
Thấy tình cảnh này, Cổ đại thái thái mới coi là thở phảo nhẹ nhõm, cả người như núi ngọc ngã ngôi dưới đât, ngay sau đó bà thây một đôi chân nho nhỏ dừng lại ở bên cạnh. Bà ngâng đâu lên thây được khuôn mặt non nớt của Lang Hoa.
"Lang Họa.” Cổ đại thái thái run rẩy, nước mắt chảy xuống từng hàng, "Hắn... hắn... biết phụ thân con ở chỗ nào, hắn nói phụ thân con chưa chết..., hắn..."
“Mau hỏi hắn đi, phụ thân con rốt cuộc là ở chỗ nào?”
Cổ đại thái thái vừa dứt lời, người nọ trên mặt đất đột nhiên co quắp lại, ngay sau đó máu đen từ miệng mũi hãn phun ra, hãn giông như một con cá sấp chết hết sức vùng vẫy hai cái rồi cũng không nhúc nhích nữa.
Cổ đại thái thái há to miệng, nước mắt rơi vào môi bà, gân xanh trên cổ nổi lên, mặt đây ve kinh ngạc, "Hãn làm sao thế? Hãn chêt rôi sao?” Thanh âm của bà dường như bât cứ lúc nào cũng có thể ngât đi.
Lang Hoa nhìn về phía Tiêu ma ma bên cạnh, “Đưa mẫu thân về đã "
Tiêu ma ma gật gật đầu mấy ոguծi ba chân bốn căng mang Cố đại thái thái lên xe ոցաa.
Tiệu Ảp cũng đứng lên, muốn chắn trước cái xác kia, tránh cho Đại tiểu thư nhìn thây mà sợ hãi, “Đại tiêu thư, ta thây chuyện này hay là để cho người đi nói với Mẫn đại nhân đi, mời Mẫn đại nhân tới xem xem, nói không chừng có thể biêt rõ thân phận của người này.”
Lang Hoa như cũ tiến lên cẩn thận nhìn người nọ một chút, "Chết nhanh như vậy, hãn là dùng độc dược cực mạnh.”
Tiêu Ảp nói, "Có thể là độc dược giấu ở trong miệng, lại rất mau phát tác, tuyệt không phải là thứ người tâm thường có thể sử dụng.”
Bên tai Lang Hoa vọng về thanh âm kệu to của Cổ đại thái thái, có lẽ mẫu thân làm ra những chuyện kia là bị người uy hiếp? Cũng không phải là xuât phát từ ý của bà ây, có lẽ là nàng đổ oan cho mâu thân rôi?
Vào giờ phút này, Cổ đại thái thái ngồi ở trong xe ngựa, ánh mắt mở ra thanh sáng, thể nhưng đên khi Tiêu ma ma xoay đâu lại nhìn bà ta, bà ta đã lệ dâng đây mi.
Danh sách chương