Lời nói của Cố Lang Hoa giống như một đòn cảnh cáo, làm cho trước mắt Lục lão thái gia biến thành màu đen.

Đúng vậy, nếu đã quan tâm Trấn Giang, vì sao không ở lại, còn muốn mang theo Lục thị nhất tộc rời khỏi Hàng Châu? Lục lão thái gia đè lại hỏa khí đang xông lên trên đầu: "Đó là vì chúng ta..."

Lang Hoa không đợi Lục lão thái gia đem lời nói nói hết liền hướng về phía Hàn Ngự sử hành lễ: "Chuyện mà dân nữ muốn nói với Ngự Sử đại nhân chính là chuyện quan Trấn Giang. Nếu như Vương đại nhân không có tìm được phản tặc ở trong thôn trang của nhà của chúng ta, có phải đã có thể chứng minh Cố gia chúng ta trong sạch rồi không, đến lúc đó dân nữ có thể mời Ngự sử đại nhân đến nhà uống một chén trà nóng hay không?"

Cố đại tiểu thư cười híp mắt khép tay e lệ, nghiêng người cúi chào, giống như là một tiểu oa nhi non nớt, tuổi tác cùng với nữ nhi của hắn không sai biệt lắm, nói tới nói lui đúng là miệng lưỡi bén nhọn, chỉ sợ là được người lớn Cố gia dạy cho, cách cái gọi là yêu nghiệt trong miệng Vương Kỳ Chấn còn khá xa. Cố gia đã phối hợp để cho triều đình kiểm tra thực hư, nếu như không xảy ra bất cứ vấn đề gì, hắn làm Ngự Sử là phải xoa quan hệ giữa quan dân, cười đáp ứng: "Đó là đương nhiên."

Lời nói trong miệng Lục lão thái gia bị nghẹn trở lại, hắng giọng chuẩn bị lặp lại lần nữa: "Thật sự là..." Bốn chữ không tuân quy củ còn không có nói ra thì đã thấy Cố Lang Hoa tiến lên chỉ đường cho Hàn ngự sử, một lần nữa cắt đứt lời nói của ông ta.

Lang Hoa nói: "Mở cửa chính, mời Ngự Sử đại nhân, Mẫn đại nhân vào điền trang."

Giống như đem Lục lão thái gia bỏ ở lại nơi này.

Tiêu ma ma nhìn mà buồn cười, bất kể là Vương gia bao vây kín thôn trang hay là Mẫn đại nhân mang binh đến ngăn cản hay là tiểu thư lãnh tĩnh đối lập với nhau, thì ở đây vốn cũng không có chuyện gì của Lục gia. Lục lão thái gia đến nơi này là có dụng ý khác, tất cả mọi người đều hiểu rõ, cho dù là dùng ngôn từ chính nghĩa mà trách mắng tiểu thư, lực sát thương cũng không phải là rất mạnh.

Dù sao tất cả đều phải do quan phủ kiểm tra thực hư sau đó mới có thể xác định kết quả, cũng không phải là quy củ ở trong nhà, vãn bối nhất định phải nghe theo giáo huấn của trưởng bối.

Thật sự là làm điều thừa.

Lang Hoa dẫn Hàn ngự sử đi ở phía trước, Lục lão thái gia thở hổn hển, nhìn thấy Vương Kỳ Chấn còn ở bên cạnh, lập tức gọi hắn lại, "Cố gia cũng không chỉ có thôn trang ở đây, từ nơi này đi không xa về phía tây còn có một chỗ trang viện, ta nghe nói hai chỗ thôn trang này có lối ngầm thông với nhau, trang viện phía tây lại cách không xa với một chỗ thôn trang bên trong thành, người của hai trang viện cũng có thể liên hệ với nhau thông qua lối ngầm này. Năm đó lúc Trấn Giang gặp hoạ mất mùa, bên trong thành trộm cướp hoành hành, cũng bởi vì nữ quyến Cố gia cứ di chuyển qua lại trong thành ngoài thành như vậy mới có thể đảm bảo không bị thương chút nào, Cố Lang Hoa hào phóng để cho các ngươi đi vào kiểm tra trang viện, người các ngươi muốn tìm nhất định không ở nơi này."

Ban đầu ông ta cũng chỉ là đến xem kết quả một chút, Cố Lang Hoa lại bất kính với ông như thế, như vậy ông cũng không cần thiết phải bận tâm đến quan hệ hai nhà nữa, dứt khoát chỉ điểm cho Vương Kỳ Chấn.

Lục nhị thái thái ở một bên nghe thấy thì kinh hãi, lão thái gia thật sự là muốn đưa Cố gia vào chỗ chết.

Ánh mắt của Vương Kỳ Chấn ngay lập tức sáng lên, đã như vậy việc này không nên chậm trễ, hắn vẫy tay gọi thân tín của mình tới: "Ngươi đem mấy chỗ thôn trang của Cố gia cũng đều bao vây lại cho ta, bên này vừa phát ra tín hiệu, các ngươi liền cưỡng chế tiến công đi vào, nhất định phải đem người tìm được cho ta."

Thân tín đáp một tiếng.

Vương Kỳ Chấn hài lòng gật đầu, vừa mới chuẩn bị xoay người, hạ nhân của Vương gia đã đến đây bẩm báo: "Lão gia, phụ tá của cô gia truyền tin tới."

Lại là phụ tá Lục Văn Hiển, lần trước cũng chính là hắn truyền tin tố giác hành tung của cái tên phản tặc kia.

Lần này chắc là lại có tin tức gì muốn truyền lại cho hắn.

Vương Kỳ Chấn kích động mở thư ra, nụ cười cứng lại ở trên mặt, hắn sửng sốt một lát, mới qua loa cầm lá thư bỏ vào trong lòng. Hạ nhân ở bên cạnh không khỏi nói: "Lão gia, làm sao vậy?"

Vương Kỳ Chấn lắc đầu, "Tên đã lên dây không thể không bắn, không lo được nhiều như vậy, cái gì mà huyền học* cái gì mà số phận, ta cũng không tin cái tà ma kia."

*Huyền học: Là trào lưu triết học duy tâm do Hà Yên, Vương Bật thời Ngụy Tấn sáng lập bằng cách nhào nặn tư tưởng Lão Trang và Nho gia.

...

Lang Hoa ngồi ở ghế trên uống trà nóng, bên ngoài truyền đến một mảnh âm thanh ồn ào.

Quan binh đến chỗ nào là lại tạo ra một trận hỗn loạn ở chỗ đó, mặc kệ là vật gì đều đụng ngã xuống mặt đất, Cố Lang Hoa ngồi trong một cái ghế thật to ở bên cạnh, giống như đứa trẻ bị mất đi sự bảo vệ, có vẻ vô cùng đơn bạc.

Mẫn Hoài không đành lòng nhìn tiếp, đây đâu phải là quan viên triều đình bảo vệ bách tích ở nơi này, rõ ràng là bọn trộm cướp cường đạo tham gia vào. Hắn quay đầu nhìn về phía Hàn Ngự sử, Hàn Ngự sử giống như đang ngồi thiền, chẳng biết đang suy nghĩ những gì.

Theo thời gian trôi qua, sắc mặt của Vương Nhân Trí dần dần trở nên khó coi, tin tức mà cô gia cung cấp nhất định sẽ không nhầm, lúc đầu thôn trang của Cố gia cũng có chút khác thường, hắn dám đảm bảo, phản tặc đang ở trong chỗ này, tuyệt đối sẽ không sai. Lúc Khánh Vương mưu phản, hắn bắt được không ít tàn dư của Khánh Vương ở trong khu vực Giang Chiết cũng chính là dựa vào trực giác nhạy bén của hắn.

Chỉ cần bắt được phản tặc là có thể san bằng Cố gia, thuận tiện đem Mẫn Hoài đuổi khỏi thành Trấn Giang. Tuy rằng công văn bổ nhiệm tri phủ của triều đình còn chưa có tới tay, hắn vẫn có thể đại diện cho chức tri phủ, lợi dụng lần bình định bọn phản tặc này sẽ có cơ hội thủ quan ở Trấn Giang, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, xây dựng nền móng, sau đó toàn bộ Trấn Giang đều phải mang họ Vương, người người đều phải dựa vào hơi của hắn để sống, đâu như cái tên Mẫn Hoài này, thật sự đã đem mình trở thành quan phụ mẫu của bách tính, không biết phải nên nắm giữ được thổ địa, cũng không nhận quà biếu qua lại của thương khách, lúc tới trong nhà có mấy rương của cải, thì lúc đi vẫn là như vậy.

Nhưng mà bình thường tiền đặt cược càng lớn thì sự sợ hãi trong lòng lại càng lớn, đặc biệt là bây giờ, thành hay bại dựa vào một lần hành động ở chỗ này.

Sai dịch trở lại bẩm báo, "Không có phát hiện người khả nghi ở trong thôn trang."

Ngay lập tức Vương Nhân Trí giật mình trong lòng, nhíu mày, "Đã điều tra tất cả mọi người?"

Sai dịch nói: "Trong sổ kiểm kê, đều là đầy tớ, tá điền và nô tỳ, hơn nữa trên người cũng không có vết thương."

Vương Nhân Trí thở hổn hển, "Tra lại một lần nữa, ta cũng không tin..."

Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến âm thanh của tên lệnh, ngay sau đó Vương Kỳ Chấn đi vào cửa: "Ta vừa phát tín hiệu ra rồi, để cho người của ta mang binh đi thăm dò mấy chỗ thôn trang khác của Cố gia."

Nói xong liền nhìn sắc mặt của Cố Lang Hoa, trong ánh mắt của Cố Lang Hoa có vài phần kinh ngạc.

Ngay lập tức trong lòng Vương Kỳ Chấn tràn ngập vui mừng, xem ra đúng là nàng đang nói dối.

"Hồ đồ, " Mẫn Hoài đứng lên, "Một thôn trang đang vô cùng tốt bị các ngươi lăn qua lăn lại thành cái hình dáng gì đây? Các ngươi vẫn còn muốn kiểm tra, nếu như cái gì cũng không tra ra được, ta xem các ngươi phải thu xếp như thế nào?"

"Vương đại nhân." Đuôi mắt Lang Hoa khẽ nhếch lên: "Thôn trang của Lục gia ngay cánh vách với nhà của ta, hay là đồng thời cùng kiểm tra thật hư thế nào, tránh cho phản tặc không cẩn thận chạy tới Lục gia. Dù sao Lục gia cũng chuẩn bị chuyển đi, đồ đạc đều đã thu thập xong, kiểm tra thật hư sẽ càng dễ hơn."

Lục lão thái gia nghe thấy lời này, ngay lập tức nhíu mày, "Ý ngươi đang nói Lục gia chứa chấp phản tặc?"

Lang Hoa không để ý tới Lục lão thái gia, nói tiếp: "Toàn bộ Trấn Giang tổng cộng có hơn một trăm trang viện, mỗi nhà đều đi điều tra mới có thể kiểm tra một cách triệt để, không thể để cho một tên phản tặc quấy nhiễu khiến cho tất cả Trấn Giang cũng đều không được an bình, Vương đại nhân ngài nói có phải như thế không?"

Thuộc hạ đứng bên cạnh của Vương Kỳ Chấn cảm thấy Lang Hoa nói rất có đạo lý, liên tiếp gật đầu, "Đại nhân, nếu người nọ chạy trốn tới Trấn Giang, không bằng lục lọi toàn bộ thành Trấn Giang..."

"Bốp" một tiếng, một cái tát của Vương Kỳ Chấn đánh tới, tên thuộc hạ kia nhất thời bị đánh đến mắt nổ đom đóm, "Khốn kiếp, lục lọi toàn bộ thành Trấn Giang lại vì tìm một tên phản tặc?"

Đùa ai đó? Chế nhạo ai đó?

Bỗng nhiên Mẫn Hoài nở nụ cười, đợi đến khi kiểm tra toàn bộ thôn trang của Cố gia còn không tìm được cái gọi là phản tặc thì chẳng khác nào Vương gia đang tự tát vào mồm mình.

Mẫn Hoài nghĩ tới đây, tất cả tức giận liền biến mất, từ giờ trở đi đã đến lúc mà Vương gia phải lo lắng.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Trên đầu Vương Kỳ Chấn dần dần ứa ra mồ hôi lạnh, lâu như vậy cũng không có tin tức gì, có nghĩa là rất có thể không thu hoạch được gì, cho đến bây giờ hắn mới nghiêm túc suy nghĩ, ngộ nhỡ cái gì cũng không tìm được thì nên làm sao bây giờ? Rất dễ nhận thấy Mẫn Hoài không định bỏ qua cho bọn họ, Ngự Sử đại nhân cũng không thể một mực che chở cho bọn họ, nhất định phụ thân sẽ bị trách phạt...

Trong phòng dường như yên tĩnh như tờ.

Lục lão thái gia cũng bắt đầu như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Chỉ có Mẫn Hoài và Cố Lang Hoa là mang vẻ mặt bình thản ung dung.

Cuối cùng cũng đợi được nha dịch của phủ nha thở hồng hộc chạy đến bẩm báo, "Không có... Thật sự không có..."

Bên tai Vương Nhân Trí nhất thời vang lên vài tiến "đì đùng", không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định như cũ: "Đều đã tra xét tất cả các trang viện?"

Nha dịch gật đầu, "Đã tìm khắp nơi, nhưng mà... có một trang viện, có rất nhiều người lui tới, thật sự không có cách nào..."

Đây là con đường hy vọng cuối cùng của hắn, Vương Nhân Trí nói: "Đây là đang tìm phản tặc, nhất định đều phải kiểm tra mỗi người, không thể để người đục nước béo cò."

Nha dịch có một loại xúc động muốn khóc: "Nhưng mà trang viện của Cố gia đang thu mua gạo nếp, người lui tới đều là bách tính của thành Trấn Giang, chúng ta không thể phân biệt rõ từng người a!"

Thì ra Cố Lang Hoa là đang đùa giỡn, giở trò bịt bợm ở chỗ này.

Ánh lửa trong mắt Vương Nhân Trí nhất thời bùng cháy, "Hàn đại nhân, chỗ đó nhất định có vấn đề."

Mẫn Hoài dùng giọng mỉa mai nói: "Thế nào? Vương đại nhân ngài thật sự muốn lục lọi toàn bộ thành Trấn Giang?" Lời Cố Lang Hoa mới vừa nói sẽ ứng nghiệm tại nơi này.

Lần này ngay cả Hàn ngự sử cũng đều lộ ra vẻ mặt do dự: "Nên tra cũng đã tra, vẫn không nên quấy nhiễu bách tính cho thỏa đáng."

Cố Lang Hoa cũng nhíu mày, "Ta nghĩ Vương đại nhân còn muốn đi thăm dò tra xét, tổ phụ ngài cũng không cần phải theo, tránh cho đến lúc đó trên mặt cả nhà đều mang theo nhục nhã lại muốn trách tội lên người của ta."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện