Lang Hoa nghĩ kĩ càng, việc Lục Anh hiện giờ muốn nói, chẳng qua là về Lục Gia và Vương Gia.

Nếu Lục Anh khuyên nàng ở trước mặt tổ mẫu nói vài lời tốt đẹp, tha cho Lục Gia, nàng có nên đồng ý không? Trong lòng nàng đối với Lục Anh sẽ triệt để thất vọng chứ!

Một người cứ coi như có suy tính thêm nữa cũng không thể không phân đúng sai.

Nhưng nàng không đi, thì không biết trong lòng Lục Anh rốt cuộc nghĩ thế nào rồi.

Cho nên, nàng vẫn là muốn đến chỗ hẹn.

Vạn nhất Lục Anh nói ra lời gì đó nàng không muốn trả lời, nàng có thể không thèm đếm xỉa.

Lang Hoa quyết định đưa Tiêu ma ma cùng đi, trong kiếp trước, trong những người bên cạnh nàng cũng chỉ có Tiêu ma ma biết nhìn người.

Nàng đối diện với Lục Anh nhất định sẽ bị tình cảm ngày xưa quấy nhiễu, sắp xếp một người có thể giúp mình phân tích sẽ tốt hơn.

Lang Hoa đợi tới khi Tiêu ma ma trở về, mấy người mới đi về tây viện, đi qua phòng củi, Lang Hoa nghe thấy tiếng ho truyền từ bên trong ra, thanh âm này vô cùng giống mẫu thân, không cầm lòng được dừng bước chân.

Hạ nhân trước cửa phòng củi hành lễ với nàng.

Lang Hoa nói: “Đại thái thái ở trong?”

Trước đây nàng đi thỉnh an mẫu thân, nếu mẫu thân bệnh sẽ không gặp nàng, bảo nàng trở về, nàng biết tâm tư của mẫu thân, là muốn nàng nhanh chóng sinh con nối dõi cho Lục Anh, như vậy mới có thể đứng chân ở Lục Gia, không thì một cô gái mù không nơi nương tựa, lại cũng không có chút tài sản nào, mỗi ngày đều sẽ sống trong sự chỉ trích của người khác.

Lúc đó, nàng sẽ đứng ở dưới hiên nghe mẫu thân ho một trận, cầu mong bệnh của mẫu thân sớm ngày bình phục, sau đó ôm hết tâm sự rời khỏi.

Không thể không nói, lúc đó nàng có thể ở Lục Gia, hoàn toàn dựa vào sự bảo vệ của Lục Anh.

Lục Anh xưa nay cũng chưa từng rút bớt chi tiêu thường ngày của nàng và mẫu thân.

Nếu nàng mù mắt, Lục Anh không màng đếm xỉa tới nàng, nàng có thể nghĩ tới sẽ rơi vào cảnh tượng bi thảm đến nhường nào.

Hạ nhân lập tức bẩm báo, “Không có, Đại thái thái chưa từng qua đây.”

Lang Hoa gật gật đầu, “Vậy ai đang ho bên trong?”

Hạ nhân nói: “Là Lư ma ma, có lẽ là tối qua nhiễm lạnh, luôn ho không ngừng, bà lão ấy ở bên cạnh Đại thái thái được nâng niu, nhưng mới giày vò một đêm dậy đã như vậy, đáng đời, ai bảo bà ta làm ra những việc bỉ ổi như thế.”

Đây chính là thiên lý rõ ràng báo ứng không ra vui, mẫu thân ho cả đời, giờ đổi thành Lư ma ma đến nếm thử mùi vị này.

Trong lúc vô thức, Lang Hoa đã đi tới tây viện.

Trong tây viện trồng rất nhiều loại trúc, theo gió nhẹ đung đưa phát ra tiếng “xào xạc”, con đường nhỏ làm bằng đá trứng ngỗng được cọ rửa rất sạch sẽ, đi tới đây sẽ không có chút cát bụi nào, cây hoa quế hai bên đan xen sinh trưởng, chặn kín ánh mặt trời. Lang Hoa mơ mơ hồ hồ nghĩ tới ngày tháng vui đùa trên con đường này, tổ mẫu luôn dặn dò nàng, “Chậm một chút, đừng sốt ruột.”

Sau này lời này đã thành câu cửa miệng của Lục lão thái thái, có lẽ Lục lão thái thái thật sự không biết nên làm thế nào thật lòng đối đãi tốt với nàng, cho nên chỉ có thể học bộ dạng của tổ mẫu.

Đều đã qua rồi.

Nếu để nàng lựa chọn, nàng cũng không muốn để những người này xuất hiện trong nhân sinh của nàng nữa.

Để họ tới lãng phí thời gian của nàng.

Nhưng Lục Anh thì sao? Nàng có làm tốt chuẩn bị rời xa Lục Anh không.

“Lang Hoa muội muội.” Tiếng của Lục Anh truyền tới, Lang Hoa nhìn qua.

Lục Anh mặc một chiếc trường bào màu xanh nhạt, đệm bằng khuôn mặt trắng nõn, đôi mày đèn sì và đôi mắt như hắc ngọc trong nước lại giống như bảo thạch trang trí bên trên, lấp lánh phát sáng, hắn hơi hơi cong môi, trong nụ cười có vài phần thất vọng.

Lang Hoa hành lễ với Lục Anh.

Lục Anh đi tới, một đôi ủng nửa cũ nửa mới dừng cách Lang Hoa không xa.

“Ta cho rằng muội nhìn thấy ta rồi.”

Lang Hoa ngẩng đầu, lần đầu tiên nàng nhìn Lục Anh ở khoảng cách gần như vậy, gần tới mức có thể nhìn thấy sợi tóc rủ xuống của hắn, đang nhẹ đung đưa trong gió, hắn từng là chỗ dựa của nàng, người mà nàng tin tưởng nhất, nhưng giờ nàng lại cảm thấy hắn ở nơi rất xa.

Dù là cùng một người, lại không phải Lục Anh ôm lấy nàng nói chuyện thấp giọng đó, Lục Anh mà nàng có thể đem niềm vui và nỗi buồn cùng nàng chia sẻ đó.

Ở bên nhau nhiều năm như thế.

Những gì đã qua luôn bất chợt ùa tới.

Lục Anh nói: “Ta đổi hài cũ, vết thương ở chân còn chưa khỏi, luôn là đi hài cũ thoải mái hơn chút.”

Lang Hoa có chút ngạc nhiên, nàng không ngờ Lục Anh sẽ nhắc tới vết thương ở chân trước mặt nàng, vì nàng biết tất cả câu chuyện của vết thương này, vết thương ở chân kết nối với vết thương trong tim hắn.

“Muội có biết việc của dì nương ta không?” Lục Anh cười lên có chút tẻ ngắt, “Chân của ta bị thương khi gặp bà ấy, theo lý mà nói ta không nên đi gặp bà ấy, trưởng bối cho rằng ta không hiểu lễ số, phạt ta ở trong đường thất quỳ cả một đêm, Lục Gia rất coi trọng sự khác biệt trưởng thứ, nếu ta làm việc gì không hợp lẽ, cả đời này đều sẽ không được trưởng bối thích, cho nên vết thương ở chân chưa khỏi ta cũng không làm ầm lên, bị người ta biết rồi trái lại sẽ sai càng thêm sai.”

Cái này giống với cái trước đây Lục Anh nói với nàng.

Chỉ là kiếp trước Lục Anh nói với nàng sau khi gặp thất bại, còn Lục Anh hiện giờ đang tỉnh táo.

Đó có phải đại diện cho quan hệ giữa họ, đã thoát khỏi quỹ đạo kiếp trước, vậy sẽ đi về đâu đây?

Lang Hoa không nắm chắc.

Lục Anh đột nhiên cười rồi, “Muội đối với ta không có lòng tin như vậy sao? Cho rằng ta tới tìm muội là xin muội ở trước mặt dì tổ mẫu nói giúp, tha cho Lục Gia và Vương Gia?”

Lang Hoa nhìn Lục Anh đầy hồ nghi, nàng không lo lắng Lục Anh giúp Vương Gia nói chuyện, nàng cảm thấy Lục Anh sẽ bào chữa cho Lục Gia, “Lục tam ca cảm thấy việc này có quan hệ với Lục Gia không?”

Lục Anh nghĩ một lát, “Có quan hệ, dời nhà tới Hàng Châu, phải dùng một món bạc lớn, đều vứt cho mẫu thân đi lo liệu, mẫu thân mới nghĩ cách huy động tiền của, của hồi môn của muội chính là một món thu nhập rất lớn, nhưng nếu nói mẫu thân xúi giục nhà đẻ để hại muội, ta lại cảm thấy mẫu thân không có thời gian đi khổ tâm sắp xếp như thế, suy cho cùng đây là một việc đại sự đập nồi dìm thuyền.”

Là một phu nhân nội trạch, Lục Nhị thái thái không có phách lực lớn như vậy.

Lang Hoa nói: “Nói như vậy, bất luận là Lục Gia hay là nhị bá mẫu đều là người tốt rồi?”

Trong mắt Lục Anh gợn lên vài con sóng, “Muội đừng giận, ta không tán đồng hành vi của trưởng bối Lục Gia, Lục Gia lánh đời nhiều năm như vậy, giờ muốn con cháu làm quan cũng không có gì sai, sai ở chỗ thông qua bám víu phú quý, đi lên con đường khiến người ta tiến cử nhậm chức, giờ triều đình đã khôi phục khoa cử, dù có chút hạn chế về xuất thân, ta vẫn là cảm thấy dựa vào khoa cử làm quan mới là chính đạo. Phụ thân ở Hàng Châu mưu chức tước, liền đem tộc nhân ở Trấn Giang chuyển hết tới Hàng Châu, ta cảm thấy có chút không thỏa đáng, suy cho cùng phần mộ tổ tiên ở đây, đất tế tự cũng ở đây, đây mới là gốc rễ của Lục Gia.”

Lang Hoa không ngờ Lục Anh từng tuổi này đã nghĩ xa xôi như vậy, sự thật chứng minh cách nghĩ của Lục Anh là đúng, Lục Anh có thể được hoàng thượng trọng dụng, vừa hay hắn xuất thân khoa cử chính thức, có học thức và tầm nhìn xa vững chắc.

Lang Hoa nói: “Cho nên, huynh ở lại.”

Lục Anh gật đầu, “Ta muốn chứng minh ta là đúng. Lục Gia chúng ta cũng có trưởng bối giống dì tổ mẫu, bệnh lâu ngày không thể đi xa, nếu ta có thể bảo vệ họ chu toàn, lại bảo vệ tốt đất tế tự, thì sẽ lấy được niềm vui của trưởng bối, sẽ được tổ phụ và phụ thân coi trọng, vậy thì ta dù thân là con vợ lẽ, cũng có cơ hội vượt hẳn hơn người.”

“Hôn sự của chúng ta,” Lục Anh nghiêm túc nhìn nàng, “Có lẽ sẽ không đổ vỡ chia lìa từ đây rồi chứ?”

Lang Hoa cảm thấy đây đã là Lục Anh rất thẳng thắng nói chuyện với nàng rồi.

Gió thổi bay miếng lụa treo bên eo Lang Hoa, cũng loạn trái tim nàng.

Nếu Lục Anh trực tiếp xin nàng, nàng sẽ yêu cầu mình giữ tỉnh táo, tạm thời cách xa Lục Anh.

Nhưng hiện giờ, Lục Anh bày tỏ rõ lập trường của hắn.

Như vậy nàng không thể không như dao chém sắt từ chối hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện