Mùi rượu trên người Hàn Ngự sử vẫn chưa tiêu tan. Mấy ngày nay hắn thật sự quá mệt mỏi, lo lắng đại sự quốc gia, chính tay an bài hết thảy tất cả. Ngày hôm qua uống vài chén rượu, mở cửa sổ nghe thanh âm người gõ mõ điểm canh phía bên ngoài, cảm giác được non sông gấm vóc dưới chân, hắn cảm thấy có loại hào khí vạn trượng. Đi tới trước bàn, cầm bút viết ra một bài thơ, mời Hoa nương là một người hát xướng tới phổ nhạc cho thơ của mình, nhất thời thích thú, không khỏi nhiều thêm mấy chén.

Chỉ cần đi cùng Thái tử qua những ngày tháng khó khăn này, về sau Thái tử sẽ không bạc đãi hắn, sau đó hắn có thể thi triển khế hoạch lớn của mình trên triều đình rồi.

Cho nên, khi thuộc hạ đánh thức hắn, vẻ mặt Hàn Ngự sử rất mất hứng, "Rốt cuộc có chuyện gì?"

Tất cả việc hệ trọng hắn đã an bài xong, cũng không thể vì những chuyện nhỏ kia mà tới làm phiền hắn được.

"Tri phủ Dương Châu nhận được tin tức, người Tây Hạ xuất quân đánh tới Dương Châu, hôm nay tri phủ đã ra lệnh đóng cửa thành, quân đội đóng giữ trong thành đều đã lên lầu cổng thành..."

Hàn Ngự sử nghe được lời này thì không khỏi trợn tròn mắt, làm sao có thể... Người Tây Hạ không thể nào đánh tới Dương Châu.

"Hàn Chương đâu? Hàn Chương có đến hay không?"Hắn cổý dặn dò triphủ Dương Châu bẩm báo hướng triều đình, phát hiện tung tích quân phản loạn, xin triều đình điều Hàn Chương đến Dương Châu kiểm tra, theo lý thuyết, bây giờ Hàn Chương hẳn phải tới rồi mới đúng.

"Không có, không thấy Hàn tướng quân."

Vẻ mặt Hàn Ngự sử ngạc nhiên, không thể nào, Hàn Chương tuyệt đối sẽ không chống lại ý chỉ triều đình, đây chính điều tối kỵ của người cầm binh. Nghĩ tới đây, hắn lập tức thanh tỉnh lại, vội vàng mặc quan phục đến nha phủ.

Tri phủ Dương Châu là bà con của Hàn Ngự sử, tuy rằng lớn tuổi hơn nhưng cũng hiểu rõ tình người, một mực gọi Hàn Ngự sử Biểu cữu, ngày hôm qua còn mua ba món ăn ngon từ tửu lâu đưa đến Hàn Ngự sử, nghe được Hàn Ngự sử kể một chút tình hình chiến sự trước mắt, biết hai quân định quyết chiến ở Trấn Giang, miễn là Dương Châu phái lực lượng hùng hậu canh gác là có thể bình yên không có chuyện gì, lúc này mới yên lòng về nhà ngủ ngon giấc. Ai biết mới sáng ra đã nghe đượcthuộc hạ tới báo, người Tây Hạ chuẩn bị tấn công Dương Châu, ngay lập tức bịdọa đến hồn phiphách tán.

"Biểu cữu." Tri phủ Dương Châu ra đón, "Không phải ngài đã nói là Hàn Chương sẽ đến Dương Châu đúng hạn sao... còn quân phản loạn sẽ nhìn chằm chằm Trấn Giang. Cái này. Người Tây Hạ từ đâu tới."

Hàn Ngự sử nhíu mày.

Trong nha môn đã loạn thành một đoàn, Thiên Tổng hoang mang rối loạn tìm ra bản đồ, mấy người ủ rũ cúi đầu vây quanh bản đồ, một câu cũng không nói được như thể đã bại trận rồi vậy.

Lần này Hàn Ngự sử hiểu được vì sao triều đình không hề xem trọng cuộc chiến dẹp loạn lân này.

Kể từ sau khi Khánh Vương chết, Giang Chiết là địa phương có đủ loại quan lại bị lưu đày, đã là quan viên có chút bản lãnh đều không tự nguyện dừng chân ở chỗ này, còn người ngu đần giống như Mẫn Hoài thì thật sự là hiếm có khó tìm.

Nghe nói muốn đánh trận, một số võ tướng đã theo quân điều động tới Hàng Châu, hiện nay chỉ lưu lại một đống hỗn độn, tạp nham, cái đám năm bè bảy mảng ở lại này rốt cuộc cũng chẳng làm được gì.

Hàn Ngự sử nói: "Người Tây Hạ đã đến dưới công thành chưa?"

Thiên Tổng lắc đầu, "Không. Còn chưa tới."

Hàn Ngự sử cười lạnh, "Có lẽ chỉ là có người làm giả quân tình, các ngươi lại sợ đến như vậy?"

Thiên Tổng nuốt nuốt một ngụm, "Nhưng. Đó chính là người Tây Hạ..."

Hàn Ngự sử nói: "Người Tây Hạ đang ở bên ngoài núi Hạ Lan, làm sao có thể sẽ tùy tiện đến Giang Chiết?". Bọn người Tây Hạ kia đã bận đi đối phó với Hàn Chương, bọn họ đã có giao ước Với nhau, người Tây Hạ lương thực của Hàn Chương, sau đó sẽ viện trợ quân phản loạn đi tấn công Trấn Giang. Trong mắt bọn họ chỉ có Hàn Chương.

"Đúng..." Bách Hộ nói, "Đúng, đúng, đúng, khả năng cao là tình báo giả, vậy, vậy, vậy, người Tây Hạ... cũng sẽ không nhanh. Sao, sao, sao, làm sao có thể tới nơi này được."

Hàn Ngự sử ngồi ở trên ghế, cầm tách trà lên uống, đúng bộ dáng lão thần chân chính, "Xem các ngươi đã thành bộ dáng gì đi, làm gìgiống quan viên Đại Tề chúng ta."

Tri phủ lập tức cười tiến lên, "Ngự sử đại nhân nói đúng, chúng ta quả thực không nên sợ hãi như vậy."

Hàn Ngự sử nhướn mí mắt, "Đừng nói hiện tại người Tây Hạ chưa tới, cứ coi như người Tây Hạ đến cũng không có gì đáng sợ, những người đó quanh năm ở bên ngoài núi Hạ Lan, nuôi đa số là kỵ binh, có tường thành là có thể ngăn cản bọn họ."

Thiên tổng vội vàng lên tiếng phụ họa, "Ngự sử đại nhân nói đúng, tường thành của chúng ta kiên cố, người Tây Hạ muốn công thành cũng không dễ dàng như vậy, mà nếu kết quả... nếu chúng thực sự tới, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Hàn Ngự sử nói: "Nếu như chúng thực sự tới, chúng ta thân là quan viên Đại Tề, sẽ phải một lòng nhiệt huyết thủ vệ thành trì Đại Tề. Mặc dù ta là quan văn cũng sẽ cùng các vị lên tường thành ứng chiến, mọi người dũng cảm giết địch, coi như chết ở chỗ này cũng là chết có ý nghĩa, trung quân báo quốc, trưởng bối trong nhà cũng sẽ bởi vì chúng ta mà vui mừng."

Hàn Ngự sử nói một phen làm cho ánh mắt của Bách Hộ nổi lên ánh sáng rực rỡ, "Ngự... Ngự... Ngự sử đại nhân nói đúng, ta... chúng ta đương nhiên phải như thế." Một bộ muốn học theo bộ dáng của Hàn Ngự sử.

Khóe miệng Hàn Ngự sử nổi lên vẻ tươi cười, chờ hắn trở lại kinh thành cũng sẽ được người ta khen ngợi, Thái tử sẽ cùng hắn nói chuyện thâu đêm, ở Giang Chiết, hắn đã làm những thứ không phải người bình thường có thể làm được.

Hắn muốn cho Thái tử biết, Thái tử không nhìn lần người.

Hàn Ngự sử mới vừa nghĩ tới đây, một binh sĩ thở hồng hộc tiến vào nha phủ, "Các vị đại nhân, không xong, người Tây Hạ thực sự tới, thoạt nhìn phải có hơn nghìn người, đã bao vây bốn phía rồi."

Hàn Ngự sử kinh ngạc, "Thật sự là người Tây Hạ?"

Binh sĩ nói: "Không sai, lần này không sai, ở trên tường thành thấy rất rõ ràng, chính là người Tây Hạ."

Chúng mang theo khí thể hung hăng mà tới, gặp người liên chém, thật khiên người ta sợ hãi.

Còn chưa cầm binh khí đánh mà bọn họ đã có một loại cảm giác tai hoạ sắp xảy ra, binh lính thủ vệ trên tường thành đã sợ đến cả người run rẩy.

"Các vị đại nhân vẫn là lên trên thành lầu xem một chút đi!"

Nhất định là nghĩ sai rồi.

Những người Tây Hạ chết tiệt này là nghe lầm an bài của hắn, lầm tưởng muốn tới tấn công Dương Châu.

Nhất định là như vậy!

Trong đầu Hàn Ngự sử không ngừng xoay chuyển, hắn nên làm gì để đưa tin tức đi, bảo đám người Tây Hạ quay lại tấn công Trấn Giang đây? Chỉ cần người Tây Hạ biết Hàn Chương không ở Dương Châu mà ở Trấn Giang, chúng nhất định sẽ quay đầu rời đi.

"Ngự sử đại nhân. Ngự... Ngự... Ngự sử đại nhân. Ngài. Ngài. Không phải nói. Mang. Mang. Dẫn chúng ta đi. Tường thành. Giết. Giết. Giết địch sao?"Bách Hộ thathiết nhìn Hàn Ngự sử.

Ánh mắt mọi người trong phòng đều rơi trên người hắn.

Hàn Ngự sử không khỏi cảm thấy vẻ mặt cứng ngắc, mới vừa nói ra, bây giờ lập tức đã ứng nghiệm.

Tên Bách Hộ ngu xuẩn kia vẫn tiếp tục nói, "Chúng ta. Là. Quan triều đình. Quan Viên. Không... Không sợ cái gì Tây... người Tây Hạ." Nói rồi cầm một thanh kiếm đưa tới trước mặt Hàn Ngự sử, "Đại. Đại nhân. Mời ngài trước..."

Thanh kiếm kia giống như củ khoai lang bỏng tay đang chờ hắn.

Lần này, ngay cả Tri phủ cũng đứng lên, "Ngự sử đại nhân, không bằng chúng ta cùng đi nhìn một chút."

Lỗ tai Hàn Ngự sử thoáng cái liền đỏ, cho tới bây giờ hắn chưa từng muốn đứng ở trên tường thành nhìn đại quân công thành, nếu như sớm biết sẽ thể này, vừa rồi hắn sẽ không nói những lời đó.

Bây giờ, hắn đã không có đường lui.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện