canh giữ, không ai nghĩ chiến sự sẽ
Hàng Châu có quân đội hùng mạnh từ Trấn Giang cháy tới bên này.
Nhiều năm an nhàn làm cho mọi người buông lỏng cảnh giác, nhất là khi có Hàn Chương ở Lĩnh Bắc mấy năm này giúp cho biên cương Đại Tề rấtyên ổn.
Trong ngày thường, chỉ có một ít thổ phỉ đến quậy nháo, cũng bị Diệp gia đuổi sợ chết khiếp.
Trong thành loạn lên, đa số mọi người chuẩn bị tiến vào trong chăn gặp Chu công, căn bản không coi động tĩnh bên ngoài ra gì.
Thẳng đến khi quân phòng thủ ở cổng thành bỏ vũ khí chạy trốn.
Binh sĩ mất đi lý trí, liều mạng la ó, dường như chỉ có thể mới có thể trốn khỏi lưỡi đao sắc bén của người Tây Hạ chém xuống, thành Hàng Châu canh phòng nghiêm ngặt vậy mà giống như một khối đậu hũ không quanổimột lần đụng chạm.
Người Tây Hạ giống như gió lốc, chiếm đoạt nhà cửa mấy nhà giàu có, lại thả một mồi hỏa hoạn trong phủ nha Hàng Châu, đến khi Triệu Thiên Tổng tụ tập binh sĩ lại một lần nữa thì người Tây Hạ đã nghênh ngang rời đi, bọn quan binh tới dập lửa, lại phát hiện trong hậu viện có thấy một cỗ thi thể được người Tây Hạ treo thật cao ở trên cột cờ, người bị treo chính là một vị võ quan đang làm nhiệm vụ.
Triệu Thiên Tổng qua nhiều lần dò hỏi mới biết được, thời điểm người Tây Hạ đến, võ quan đương nhiệm vừa mới chiếm đoạt một dân nữ, chuẩn bị hành sự ở trong nha môn, người Tây Hạ không nói hai lời liền chém ngang bụng võ quan đó rồi treo lên, nội tạng vị kia võ quan kia chảy đầy đất, tình cảnh đẫm máu không nói ra được. Vị Võ quan này tất cả mọi người đều biết, ngày thường uy phong lẫm liệt, ở trên đường hoành hành ngang ngược, không ai dám làm gì hắn, vậy mà ở trong tay người Tây Hạ lại giống như củ cải trắng vậy.
Nếu không phải dân nữ bị võ quan cướp về kia núp ở trong góc, nói không chừng cũng bị người Tây Hạ bắt đi.
Người Tây Hạ cứ như vậy ở trong thành Hàng Châu tùy ý lui tới, cười nhạo quân đội bảo vệ thành yếu ớt.
Quan phòng giữ Hàng Châu là Lưu Hiển chuẩn bị đi nha môn trấn thủ, mẹ già hơn bảy mươi tuổi, vợ hiền năm mươi tuổi kéo cánh tay của hắn, không cho phép hắn ra ngoài, ai biết những người Tây Hạ điên kia có quay ngựa lại giết người hay không.
Lưu Hiển cắn răng bỏ lại nữ quyến, chạy tới nha môn.
Hắn là cựu thần, vẫn luôn là quan viên gương mẫu của Hàng Châu, hắn làm quan nhiều năm như thế, giờ chỉ muốn an an ổn ổn về nhà nghỉ hưu, cho nên sau khi Trấn Giang xảy ra sự cố, hắn liên tục tuân theo nguyên tắc "Bất tại kỳ vị bất mưu kỳ chính" (nghĩa là "Không ở vị trí thích hợp, không nên toan tính chuyện gì"), không gặp Mẫn Hoài, không gặp Hàn Chương, không để ý đến Lý Thành Mậu, trên công văn triều đình viết như thế nào hắn liền đi làm như thế.
Hàn Chương là người Vô tội. Nhưng mà Thái tử còn đáng sợ hơn.
Thư của Từ Tùng Nguyên đã ở trên bàn của hắn, hắn không xem chút nào đã sai người của Từ gia mang trở về.
Hắn biết Từ Tùng Nguyên sẽ nói cái gì, nếu như Từ Tùng Nguyên không là một cái gân khó gặm thì cũng sẽ không nhiều lần bị bãi quan, trước đó, lão thái gia nhà họ Từ cho người báo cho hắn biết, xin hắn bất kể như thế nào cũng không cần để ý tới Từ Tùng Nguyên.
Nhưng là bây giờ hắn lại không thể trốn tránh, bởi vì người Tây Hạ đã tập kích đất Hàng Châu, hắn nhất định phải viết một quyển tấu chương nhận tội một ngày tám trăm dặm đưa tới triều đình, nếu như xảy ra chuyện gì, đừng nói chức quan, sợ rằng tính mạng hắn cũng khó bảo toàn.
Tai họa cứ như vậy bỗng dưng khi không mà rơi trên đầu hắn.
Nếu như nói trước kia hắn là bàng quan, hiện tại hắn chính là người ở trong đó, không cân thận sẽ thịt nát xương tan.
Lưu Hiển đi qua hỏi, "Các ngươi chắc chắn là người Tây Hạ?"
Thuộc hạ thần hồn chưa tỉnh, gật đầu một cái, "Người của Triệu Thiên Tổng thương vong hơn mấy chục người, người bình thường nào có bản lãnh như vậy? Mặc dù bên ngoài bọn họ ăn mặc y phục Đại Tề chúng ta, nhưng bên hông lại treo loan đao của người Tây Hạ, người cầm đầu còn nói mấy câu tiếng Tây Hạ nữa, xác thật là người Tây Hạ."
Nói đến đây, giọng nói thuộc hạ thở hổn hển, "Không phải nói là kẻ muốn đối phó chúng ta là phản quân ở Trung Thư Tỉnh sao? Sao lại là người Tây Hạ? Nếu như gặp người Tây Hạ chúng ta ở đây, vậy tình huống ở Trấn Giang sẽ thể nào?"
Lưu Hiển liếc ngang mắt nhìn thuộc hạ, nếu như hắn biết thì cũng không ở chỗ này lo lắng.
Bây giờ phải làm sao mới tốt? Phòng giữ Hàng Châu là hắn, dù thế nào đi nữa cũng không trách Hàn Chương được. Lưu Hiển có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, lúc này chỉ có thể mời Lý Thành Mậu tới thảo luận biện pháp đối phó.
Quân đội Hàn Chương còn đang ở trên đường không thì cũng chia ra đóng quân ở các nơi, người có binh quyền trên tay cũng chỉ có Lý Thành Mậu.
Nhưng mà Lý Thành Mậu lại lấy lý do điểm binh, không tới nha môn nghị Sự.
Xảy ra chuyện như vậy, ai cũng muốn tránh ra xa, chỉ sợ dính xui xẻo.
Không có biện pháp nào khác, Lưu Hiển tìm đến Diệp lão phu nhân.
Diệp lão phu nhân uống trà, nghĩ đến bộ dáng dương dương đắc ý, không sợ hãi vài ngày trước của hắn, lúc đó còn nói dù là Mẫn Hoài hay là Hàn Chương phái người tới, hắn đều không gặp.
Chống chọi với địch ở Trấn Giang là chủ ý của Hàn Chương, không liên quan gì tới Lưu Hiến hắn.
Diệp lão phu nhân để chén trà trong tay xuống, nhàn nhạt nói: "Ta chỉ có thể nói đây chính là báo ứng, người ta gặp nạn thì thờ ơ lạnh nhạt, không nghĩ nhanh như vậy đã đến phiên bản thân mình rồi đúng không?"
Trên mặt Lưu Hiển không nén được biến thành màu gan lợn.
"Hiện tại mới chỉ là người Tây Hạ tập kích vào thành, đợi đến Hàn Chương thực sự không trấn thủ được Trấn Giang, quân phản loạn một đường xuôi Nam." Diệp lão phu nhân nói dừng một chút, nghiêm túc nhìn về phía Lưu Hiển, "Lưu thủ bị, ngài nói xem, đến lúc đó có phải chúng sẽ tấn công thẳng tới Hàng Châu không? Nói như vậy, Diệp gia chúng ta cũng phải rời khỏi đây sớm thì hon."
Nếu như Diệp gia rời đi, các thế gia vọng tộc trong thành Hàng Châu cũng sẽ rối rít rời đi.
Mồ hôi lạnh của Lưu Hiển từ trên trán chảy Xuông.
Như vậy, Hàng Châu chính là Trấn Giang thứ hai, hắn phải lưu lại cố thủ một tòa thành trống không.
"Lão phu nhân," Lưu Hiển đứng lên, "Nể mặt mũi của lão phụ đã mất của tiểu tử, mong ngài chỉ điểm cho tiểu tử một con đường sống."
"Đừng, đừng," Diệp lão phu nhân lắc lầu một cái, "Ta đã già rồi, không còn dùng được, làm gì có chủ ý gì cho ngươi được chứ. Bằng không, Lưu đại nhân thử đi cầu thần bái Phật xem. Không phải nói Trấn Giang có thể vượt qua cửa ải khó khăn đều là vì có được sự bảo vệ của Dược Sư lưu ly quang Như Lai sao?"
"Đứa bé kia tên là gì ấy nhỉ?" Diệp lão phu nhân nhìn về phía ma ma Quản sự bên người. Quản sự cười nói: "Là Cổ gia đại tiểu thư, nghe nói là được đại nhân Từ Tùng Nguyên đặt tên cho, gọi Lang Hoa."
Diệp lão phu nhân gật đầu, đột nhiên hỏi Lưu Hiển, "Lưu thủ bị bao nhiêu tuổi rồi?"
Lưu Hiển không dám chậm trễ, "Tiểu tử năm muoiba."
Diệp lão phu nhân "ừ" một tiếng, "Đúng tuổi tác không nhỏ."
Lưu Hiển vẻ mặt nhìn đáng thương, "Xin lão phu nhân hãy rủ lòng thương."
"Năm mươi ba tuổi, cũng tính đã qua hơn nửa đời người, cũng đã nhìn thấu thế sự, vậy mà vào lúc này, ngay cả đứa bé cũng không bằng. Cố Lang Hoa giúp quan phủ gia cố tường thành, mời tăng nhân khổ hạnh tới vận chuyển quân lương, phát ra thuốc cho dân chúng chống lại nắng nóng, còn ngươi, thân là thủ bị nhưng đã làm được cái gì?"
"Hàng Châu xảy ra chuyện, uy hiếp mũ ô sa của ngươi, ngươi liền chạy đến nơi đây cầu xin ta thương hại ngươi?"
"Giang Chiết này sắp chết ở trong tay quân phản loạn và người Tây Hạ, dân chúng phải làm sao?"
"Thời điểm bọ họ cầu xin ngươi, ngươi đang làm cái gì?"
"Ngươi ở đây thanh danh hiển hách, ngươi giả bộ thanh nhã, suy nghĩ về con đường làm quan của mình."
"Không phải là bất kể chết bao nhiêu người cũng không liên quan tới ngươi sao?"
"Không sao, bây giờ đến lượt ngươi."
Diệp lão phu nhân nói: "Không tính quân đội của Lý Thành Mậu, quân đội đóng ở Hàng Châu có bao nhiêu người? Mấy nghìn người bị mười mấy người đánh cho không có khả năng hoàn trả. Luôn phải có một người gánh chịu cái tội danh này thay, ngươi rời khỏi quan trường, con cái trong nhà cũng không có gì xuất sắc, đối với Triều đình mà nói đã không có giá trị lợi dụng, ngươi cảm thấy triều đình sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"
Hạ nhân Diệp gia mang tới một bọc đồ đạc, Diệp lão phu nhân phât tay một cái đê cho người ta mở ra.
Bên trong là thọ y mới tinh. (ÁO mặc cho người chết)
Trên mặt Diệp lão phu nhân lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Ta nghĩ đã đến lúc rồi, Lưu thủ bị nên thu xếp hậu sự cho mình đi. Ngươi cũng không cần sợ, đáng chết phải đi chết, vốn chẳng có gì hết, lão thái thái ta sẽ tới viếng tang ma cho ngươi thêm vinh dự, cũng coi như là trọn vẹn tình cảm hai nhà chúng ta."
Hàng Châu có quân đội hùng mạnh từ Trấn Giang cháy tới bên này.
Nhiều năm an nhàn làm cho mọi người buông lỏng cảnh giác, nhất là khi có Hàn Chương ở Lĩnh Bắc mấy năm này giúp cho biên cương Đại Tề rấtyên ổn.
Trong ngày thường, chỉ có một ít thổ phỉ đến quậy nháo, cũng bị Diệp gia đuổi sợ chết khiếp.
Trong thành loạn lên, đa số mọi người chuẩn bị tiến vào trong chăn gặp Chu công, căn bản không coi động tĩnh bên ngoài ra gì.
Thẳng đến khi quân phòng thủ ở cổng thành bỏ vũ khí chạy trốn.
Binh sĩ mất đi lý trí, liều mạng la ó, dường như chỉ có thể mới có thể trốn khỏi lưỡi đao sắc bén của người Tây Hạ chém xuống, thành Hàng Châu canh phòng nghiêm ngặt vậy mà giống như một khối đậu hũ không quanổimột lần đụng chạm.
Người Tây Hạ giống như gió lốc, chiếm đoạt nhà cửa mấy nhà giàu có, lại thả một mồi hỏa hoạn trong phủ nha Hàng Châu, đến khi Triệu Thiên Tổng tụ tập binh sĩ lại một lần nữa thì người Tây Hạ đã nghênh ngang rời đi, bọn quan binh tới dập lửa, lại phát hiện trong hậu viện có thấy một cỗ thi thể được người Tây Hạ treo thật cao ở trên cột cờ, người bị treo chính là một vị võ quan đang làm nhiệm vụ.
Triệu Thiên Tổng qua nhiều lần dò hỏi mới biết được, thời điểm người Tây Hạ đến, võ quan đương nhiệm vừa mới chiếm đoạt một dân nữ, chuẩn bị hành sự ở trong nha môn, người Tây Hạ không nói hai lời liền chém ngang bụng võ quan đó rồi treo lên, nội tạng vị kia võ quan kia chảy đầy đất, tình cảnh đẫm máu không nói ra được. Vị Võ quan này tất cả mọi người đều biết, ngày thường uy phong lẫm liệt, ở trên đường hoành hành ngang ngược, không ai dám làm gì hắn, vậy mà ở trong tay người Tây Hạ lại giống như củ cải trắng vậy.
Nếu không phải dân nữ bị võ quan cướp về kia núp ở trong góc, nói không chừng cũng bị người Tây Hạ bắt đi.
Người Tây Hạ cứ như vậy ở trong thành Hàng Châu tùy ý lui tới, cười nhạo quân đội bảo vệ thành yếu ớt.
Quan phòng giữ Hàng Châu là Lưu Hiển chuẩn bị đi nha môn trấn thủ, mẹ già hơn bảy mươi tuổi, vợ hiền năm mươi tuổi kéo cánh tay của hắn, không cho phép hắn ra ngoài, ai biết những người Tây Hạ điên kia có quay ngựa lại giết người hay không.
Lưu Hiển cắn răng bỏ lại nữ quyến, chạy tới nha môn.
Hắn là cựu thần, vẫn luôn là quan viên gương mẫu của Hàng Châu, hắn làm quan nhiều năm như thế, giờ chỉ muốn an an ổn ổn về nhà nghỉ hưu, cho nên sau khi Trấn Giang xảy ra sự cố, hắn liên tục tuân theo nguyên tắc "Bất tại kỳ vị bất mưu kỳ chính" (nghĩa là "Không ở vị trí thích hợp, không nên toan tính chuyện gì"), không gặp Mẫn Hoài, không gặp Hàn Chương, không để ý đến Lý Thành Mậu, trên công văn triều đình viết như thế nào hắn liền đi làm như thế.
Hàn Chương là người Vô tội. Nhưng mà Thái tử còn đáng sợ hơn.
Thư của Từ Tùng Nguyên đã ở trên bàn của hắn, hắn không xem chút nào đã sai người của Từ gia mang trở về.
Hắn biết Từ Tùng Nguyên sẽ nói cái gì, nếu như Từ Tùng Nguyên không là một cái gân khó gặm thì cũng sẽ không nhiều lần bị bãi quan, trước đó, lão thái gia nhà họ Từ cho người báo cho hắn biết, xin hắn bất kể như thế nào cũng không cần để ý tới Từ Tùng Nguyên.
Nhưng là bây giờ hắn lại không thể trốn tránh, bởi vì người Tây Hạ đã tập kích đất Hàng Châu, hắn nhất định phải viết một quyển tấu chương nhận tội một ngày tám trăm dặm đưa tới triều đình, nếu như xảy ra chuyện gì, đừng nói chức quan, sợ rằng tính mạng hắn cũng khó bảo toàn.
Tai họa cứ như vậy bỗng dưng khi không mà rơi trên đầu hắn.
Nếu như nói trước kia hắn là bàng quan, hiện tại hắn chính là người ở trong đó, không cân thận sẽ thịt nát xương tan.
Lưu Hiển đi qua hỏi, "Các ngươi chắc chắn là người Tây Hạ?"
Thuộc hạ thần hồn chưa tỉnh, gật đầu một cái, "Người của Triệu Thiên Tổng thương vong hơn mấy chục người, người bình thường nào có bản lãnh như vậy? Mặc dù bên ngoài bọn họ ăn mặc y phục Đại Tề chúng ta, nhưng bên hông lại treo loan đao của người Tây Hạ, người cầm đầu còn nói mấy câu tiếng Tây Hạ nữa, xác thật là người Tây Hạ."
Nói đến đây, giọng nói thuộc hạ thở hổn hển, "Không phải nói là kẻ muốn đối phó chúng ta là phản quân ở Trung Thư Tỉnh sao? Sao lại là người Tây Hạ? Nếu như gặp người Tây Hạ chúng ta ở đây, vậy tình huống ở Trấn Giang sẽ thể nào?"
Lưu Hiển liếc ngang mắt nhìn thuộc hạ, nếu như hắn biết thì cũng không ở chỗ này lo lắng.
Bây giờ phải làm sao mới tốt? Phòng giữ Hàng Châu là hắn, dù thế nào đi nữa cũng không trách Hàn Chương được. Lưu Hiển có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, lúc này chỉ có thể mời Lý Thành Mậu tới thảo luận biện pháp đối phó.
Quân đội Hàn Chương còn đang ở trên đường không thì cũng chia ra đóng quân ở các nơi, người có binh quyền trên tay cũng chỉ có Lý Thành Mậu.
Nhưng mà Lý Thành Mậu lại lấy lý do điểm binh, không tới nha môn nghị Sự.
Xảy ra chuyện như vậy, ai cũng muốn tránh ra xa, chỉ sợ dính xui xẻo.
Không có biện pháp nào khác, Lưu Hiển tìm đến Diệp lão phu nhân.
Diệp lão phu nhân uống trà, nghĩ đến bộ dáng dương dương đắc ý, không sợ hãi vài ngày trước của hắn, lúc đó còn nói dù là Mẫn Hoài hay là Hàn Chương phái người tới, hắn đều không gặp.
Chống chọi với địch ở Trấn Giang là chủ ý của Hàn Chương, không liên quan gì tới Lưu Hiến hắn.
Diệp lão phu nhân để chén trà trong tay xuống, nhàn nhạt nói: "Ta chỉ có thể nói đây chính là báo ứng, người ta gặp nạn thì thờ ơ lạnh nhạt, không nghĩ nhanh như vậy đã đến phiên bản thân mình rồi đúng không?"
Trên mặt Lưu Hiển không nén được biến thành màu gan lợn.
"Hiện tại mới chỉ là người Tây Hạ tập kích vào thành, đợi đến Hàn Chương thực sự không trấn thủ được Trấn Giang, quân phản loạn một đường xuôi Nam." Diệp lão phu nhân nói dừng một chút, nghiêm túc nhìn về phía Lưu Hiển, "Lưu thủ bị, ngài nói xem, đến lúc đó có phải chúng sẽ tấn công thẳng tới Hàng Châu không? Nói như vậy, Diệp gia chúng ta cũng phải rời khỏi đây sớm thì hon."
Nếu như Diệp gia rời đi, các thế gia vọng tộc trong thành Hàng Châu cũng sẽ rối rít rời đi.
Mồ hôi lạnh của Lưu Hiển từ trên trán chảy Xuông.
Như vậy, Hàng Châu chính là Trấn Giang thứ hai, hắn phải lưu lại cố thủ một tòa thành trống không.
"Lão phu nhân," Lưu Hiển đứng lên, "Nể mặt mũi của lão phụ đã mất của tiểu tử, mong ngài chỉ điểm cho tiểu tử một con đường sống."
"Đừng, đừng," Diệp lão phu nhân lắc lầu một cái, "Ta đã già rồi, không còn dùng được, làm gì có chủ ý gì cho ngươi được chứ. Bằng không, Lưu đại nhân thử đi cầu thần bái Phật xem. Không phải nói Trấn Giang có thể vượt qua cửa ải khó khăn đều là vì có được sự bảo vệ của Dược Sư lưu ly quang Như Lai sao?"
"Đứa bé kia tên là gì ấy nhỉ?" Diệp lão phu nhân nhìn về phía ma ma Quản sự bên người. Quản sự cười nói: "Là Cổ gia đại tiểu thư, nghe nói là được đại nhân Từ Tùng Nguyên đặt tên cho, gọi Lang Hoa."
Diệp lão phu nhân gật đầu, đột nhiên hỏi Lưu Hiển, "Lưu thủ bị bao nhiêu tuổi rồi?"
Lưu Hiển không dám chậm trễ, "Tiểu tử năm muoiba."
Diệp lão phu nhân "ừ" một tiếng, "Đúng tuổi tác không nhỏ."
Lưu Hiển vẻ mặt nhìn đáng thương, "Xin lão phu nhân hãy rủ lòng thương."
"Năm mươi ba tuổi, cũng tính đã qua hơn nửa đời người, cũng đã nhìn thấu thế sự, vậy mà vào lúc này, ngay cả đứa bé cũng không bằng. Cố Lang Hoa giúp quan phủ gia cố tường thành, mời tăng nhân khổ hạnh tới vận chuyển quân lương, phát ra thuốc cho dân chúng chống lại nắng nóng, còn ngươi, thân là thủ bị nhưng đã làm được cái gì?"
"Hàng Châu xảy ra chuyện, uy hiếp mũ ô sa của ngươi, ngươi liền chạy đến nơi đây cầu xin ta thương hại ngươi?"
"Giang Chiết này sắp chết ở trong tay quân phản loạn và người Tây Hạ, dân chúng phải làm sao?"
"Thời điểm bọ họ cầu xin ngươi, ngươi đang làm cái gì?"
"Ngươi ở đây thanh danh hiển hách, ngươi giả bộ thanh nhã, suy nghĩ về con đường làm quan của mình."
"Không phải là bất kể chết bao nhiêu người cũng không liên quan tới ngươi sao?"
"Không sao, bây giờ đến lượt ngươi."
Diệp lão phu nhân nói: "Không tính quân đội của Lý Thành Mậu, quân đội đóng ở Hàng Châu có bao nhiêu người? Mấy nghìn người bị mười mấy người đánh cho không có khả năng hoàn trả. Luôn phải có một người gánh chịu cái tội danh này thay, ngươi rời khỏi quan trường, con cái trong nhà cũng không có gì xuất sắc, đối với Triều đình mà nói đã không có giá trị lợi dụng, ngươi cảm thấy triều đình sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"
Hạ nhân Diệp gia mang tới một bọc đồ đạc, Diệp lão phu nhân phât tay một cái đê cho người ta mở ra.
Bên trong là thọ y mới tinh. (ÁO mặc cho người chết)
Trên mặt Diệp lão phu nhân lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Ta nghĩ đã đến lúc rồi, Lưu thủ bị nên thu xếp hậu sự cho mình đi. Ngươi cũng không cần sợ, đáng chết phải đi chết, vốn chẳng có gì hết, lão thái thái ta sẽ tới viếng tang ma cho ngươi thêm vinh dự, cũng coi như là trọn vẹn tình cảm hai nhà chúng ta."
Danh sách chương