vậy? Không phải chỉ là một đầu đề

thôi sao? Có cái gì to tát? Cho dù bị người phát hiện thì chúng ta sẽ giả dạng làm giặc cỏ."

T ất cả mọi người sững sờ ở đó, "Sao

Vấn đề là, không phải bọn họ đến làm giặc cỏ mà là muốn đánh cướp quân lương, Xu Minh đã cùng phản quân ước định xong, cướp quân lương xong sẽ giả thành phản quân đi tấn công Trấn Giang.

Hắn phụng mệnh của Xụ Minh đến cướp quân lương, không thể để xảy ra nửa điểm sai läm.

Lỡ như đây là bẫy rập địch nhân thiết hạ thì phải làm sao bây giờ? "Đại nhân, ngài xem xem, căn bản không có người." Một người Tây Hạ trong đó đột nhiên nói, "A, sao không thấy nhóm hòa thượng đâu?"

Đoàn xe vốn ở phía trước đột nhiên không thây, đã biên mât trên con đường, đã có chuyện gì xảy ra?

Đầu lĩnh Tây Hạ bỗng nhiên cảm giác nguy hiểm đã đến.

"Đại nhân, nhóm hòa thượng đã tới thôn trang phía trước, xem ra bọn họ sẽ nghỉ ngơi ở đó."

"Đại nhân, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất."

Đầu lĩnh Tây Hạ xuống phía dưới nhìn lại, tên giúp việc cho người nhà giàu vẫn vội vàng lùa súc vật về phía trước, căn bản không phát hiện đã mất một con dê.

Là hắn nghĩ nhiều, nhưng chuyện hôm nay cũng giúp hắn tỉnh ra, hắn không thể tiếp tục trì hoãn nữa.

Đêm nay nhất định phải cướp được lương thảo.

Trời dần dần tối lại, mấy cái bóng người yên lặng vây quanh thôn trang.

Trong thôn chỉ có vài nhà đốt đèn, mơ hồ truyền đến tiếng khóc của trẻ con và tiếng hát ru của người mẹ.

Tim đám người Tây Hạ dần dần bình tĩnh lại.

Dân chúng Đại Tề đều là người nhát gan, mỗi lần, chỉ cần bọn họ vào thành, những người đó đều sợ tới mức bỏ chạy bốn phía, nếu đây là một cái bẫy rập thì đã sớm bố trí tốt, đám dân chúng đó nhất định không dám đợi trong nhà.

Cuối cùng, tất cả đèn đều tắt.

Cả thôn trang đều tiến vào trạng thái ngủ Say.

Người Tây Hạ lén lút đẩy cổng lớn trạm dịch ra, liếc mắt một cái là thấy xe ngựa ở sân, đám hòa thượng ngồi dưới đất nghỉ ngơi lẻ loi, rời rạc.

Đây là thói quen của bọn họ.

Vài người gật gật đầu với nhau, nhẹ nhàng đi đến sau lưng hòa thượng, giơ loan đao lên, đại bộ phận binh sĩ nước Tề đều bị xử lý như thế, chỉ cần ra tay lưu loát, dòng máu ấm áp sẽphun ra trên cổbọn họ.

Thủ lĩnh người Tây Hạ gật gật đầu với thuộc hạ, nhưng đám thuộc hạ lại không cầm đao cắt cổ hòa thượng mà trợn to mắt nhìn phía sau hắn.

Thủ lĩnh người Tây Hạ bỗng nhiên cảm giác được hàn ý, nhờ kinh nghiệm chiến trường mà hắn lập tức có thể cảm giác được sát khí bủa vây lấy mình. Hắn là một tướng quân thân kinh bách chiến, trên người tản ra mùi máu tươi dày đặc, chỉ khi cùng Hàn Chương đối chiến mới cảm thấy sợ hãi.

Sao có thể là Hàn Chương? Hàn Chương tuyệt đối không thể ở chỗ này.

Tuy nghĩ như vậy nhưng trong lòng đã rất khiếp đảm, dù uy phong lẫm lẫm vung tay đánh ra nhưng hắn cũng biết mình sẽ thất bại rất nhanh.

Quả nhiên, hắn nghe được âm thanh xương cốt mình gãy rời.

Tuy rằng hắn không mặc áo giáp nhưng muốn bẻ được xương hắn cũng cần phải có khí lực rất lớn, thế mà người này lại làm dễ dàng như thế. Hắn dùng hết toàn lực huy đao, chỉ có liều mạng mới có thể có một đường sống, nhưng mà người phía sau lại linh hoạt tránh thoát. Nhất thời, hắn cảm thấy sợ hãi, cái loại sợ hãi cho dù làm gì cũng vẫn bị đánh bại.

"Năm mươi người mà muốn đánh lén quân lương của Đại Tề ta, ngươi nghĩ đây là đâu?"

Người nọ có thể nói tiếng Tây Hạmột cách rõ ràng, người Tây Hạ nhất thời sợ run cả người. Hắn biết số ít người Tề vì cùng Tây Hạ đánh nhau mà cố ý học tiếng Tây Hạ, chính là tiếng lóng lúc tác chiến.

"Ngươi lớn lên ở biên thuỳ, làm hết mọi việc quấy rối, cướp bóc, tự đại, cuồng Vọng, nghĩ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không biết con dân Đại Tề ta mặc dù không giỏi cưỡi ngựa bắn cung, cần kiệm duy sinh, ẩm thực mộc mạc, nhưng khi ngoại tộc quấy nhiễu lại trở thành khiên giáp lưỡi dao sắc bén, hi sinh vì nước."

Vốn là tiếng Tây Hạ thân thiết, lúc này lại làm cho hắn sợ hãi như vậy.

"Biết vì sao ta lại nói tiếng Tây Hạ không?"

"Bởi vì ta muốn cho các ngươi nghe hiểu: quốc thổ Đại Tề ta một tấc cũng không cho, đám người man di các ngươi đừng có mơ tưởng xâm lấn nửa phần."

Người nói chuyện rốt cục xuất hiện, đám người Tây Hạ không khỏi run lên, người này không phải Hàn Chương, mà là một nam nhân dáng người thấp bé, không, là một thiếu niên còn chưa lớn hẳn.

Người như vậy, sau khi lớn lên, rong ruổi xa trường sẽ thành như thế nào? Người Tây Hạ cảm thấy mắt mình nóng lên, nước mắt nhịn không được mà rơi xuống mãnh liệt, không phải vì sợ hãi, mà là đố kỵ

Đây là chuyện đời này hắn cũng không có thể được, đây là thiên tài bẩm sinh, vì sao người này lại không ra sinh ở Tây Hạ chứ? Hắn hét lớn một tiếng, đánh về phía trước, lại cảm giác trong ngực chợt lạnh, một thanh kiểm xuyên qua ngực, gắn chặt hắn trên tường, ngay sau đó bờ vairũ xuống. Hắn giống như một chiếc túi to bị treo ở nơi đó, không thể động đậy.

Triệu Linh Vươn tay.

Bốn phía nhất thời sáng lên từng ánh đuốc, đem cả trạm dịch chiếu sáng. Trong mắt đám người Tây Hạ còn lại nổi lên tơ máu, bọn họ muốn mở một đường máu lao ra, tiếng chém giết lại truyền đến, đám nhà sư khổ hạnh đều cởi tăng y, lộ ra diện mạo vốn có, bọn họ đều là dân chúng Đại Tề bị vu hãm là đồng đảng của Khánh Vương.

Lúc này đây, bọn họ lại vì tôn nghiêm Đại Tề mà chém giết.

Lang hoa nhìn ánh đuốc lập lòe, biết Triệu Linh đã động thủ, mà đội ngũ vận chuyển quân lương trước mắt nàng cũng đã khởi hành. Bọn họ một nắng hai sương đưa quân lương đi, không quá năm ngày, hai vạn kỵ binh sẽ tới Trấn Giang.

Trời đã sáng, lúc phó tướng của Hàn Chương - Phàn Ô nghe nói tìm được tung tích đám người Tây Hạ và mang binh tới thì thứ mà bọn họ nhìn thấy chỉ là một mảnh thảm thiết, nơi nơi là máu tươi, đám người Tây Hạ hấp hối nằm trên mặt đất, trên mặt mỗi người đều là vẻ mặt sợ hãi, bọn họ nhất định đã trải qua một đêm khủng bố.

Phàn Ô không khỏi nhìn về phía Cổ đại tiểu thư, "Đại tiểu thư, là các cô bắt được những người này?"

Lang Hoa gật gật đầu, "Là hộ vệ nhà ta và dân chúng liên thủ lại..." Nàng chỉ một bên, "Không ít người bị thương, may mà chúng ta chuẩn bị đầy đủ mới không để bọn chúng đào thoát."

Khả năng cũng không lớna, Phàn Ô vô cùng hiểu biết đám người Tây Hạ, những người này thân cường thể tráng, nếu không phải là gia đinh đã được đào tạo, mười người cũng khó có thể chế phục một người Tây Hạ chứ đừng nói là đánh cho đám người Tây Hạ thảm như vậy.

Phàn Ô có chút mơ hồ, không biết có nên tin một màn trước mắt này không.

Lang Hoa ngẩng đầu, "Phàn tướng quân."

Phàn Ô vội khom người, "Không dám, đại tiểu thư cứ gọi tên ta đi." Ai chẳng biết Hàn tướng quân coi Cổ đại tiểu thư như là muội muội ruột, hắn làm sao dám để Cổ đại tiểu thư cung kính nói chuyện với mình như vậy chứ?

Lang Hoa nói: "Ngài do dự cái gì, ngoại trừ dân chúng Đại Tề, còn có ai có thể giúp đỡ chúng ta đánh người Tây Hạ?"

Phàn Ô ngẩn ngơ, đúng vậy, lời này đúng, nếu không phải người một lòng vìĐại Tề, Sao có thể liều mạng đánh người Tây Hạ như vậy được, cho nên hắn còn nghĩ loạn cái gì nữa?

Phàn Ô cung kính hành lễ với mọi người, "Thời điểm này, mọi người có thể giang tay giúp đỡ, Phàn Ô ta thay Hàn tướng quân cám ơn chư vị."

"Tướng quân khách khí, đây là nhà của chúng ta, chúng ta cũng là vì nhà mình."

Trong lòng Phàn Ô trở nên ấm áp, đúng, đây là bọn nhà họ, cho nên phải dùng hết toàn lực bảo vệ.

Lang Hoa nhìn về phía người Triệu Linh mang đến, họ đều lẫn trong đám dân chúng bình thường, cười hi hi ha ha, thoạt nhìn không có gì khác thường, chỉ là ngôn ngử và thần thái của bọn họ vô câu vô thúc, cực kỳ giống bộ dáng Triệu Linh, so với dân chúng bình thường có chút khác nhau.

Nếu Phàn Ô ở lại thời gian dài, tất nhiên sẽ phát hiện khác thường. Liệu Phàn Ô có phát hiện ra Triệu Linh không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện