Chương 95: Thôi Tiểu Phù
Nhóm Dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
“ Cong! . . . . Cong!”
Lúc Trương Hoán đi đến bờ sông, tiếng chuông báo sắp đóng cửa cung Đại Minh lần thứ hai vang lên, tiếng chuông trầm bổng vang xa, một khắc nữa cửa cung sẽ đóng, hắn vội vàng bước nhanh hơn.
Thời tiết lúc này đã qua mùa nóng, đêm đến trời mát hơn, mặt sông tràn ngập một lớp sương mù mỏng, Trương Hoán gặp Trần Tiên cũng vừa đi tới, đến một cây cầu gỗ, qua cây cầu nhỏ này, lăng Khởi Điện liền xuất hiện trước mặt.
Trần Tiên thì đi nhanh về phía trước, nhưng Trương Hoán lại đi chậm dần lại, trong không khí thoang thoảng một mùi hương quen thuộc, cuối cùng hắn dừng lại trên cầu, kinh ngạc nhìn xuống mặt sông, cách đó khoảng mười bước về phía trước một cây cầu dài nối từ bờ đến cái đình nhỏ bằng bạch ngọc nằm giữa sông, trong đình ba cung nữ đang cầm đèn lồng đứng ở hai bên, đèn màu vàng cam trong sương mù lại sáng ngời khác thường, nơi hội tụ ánh sáng của ba chiếc đèn, Thôi Ninh mặc bộ quần áo màu trắng đứng dựa vào lan can, nàng trông tựa như tiên đang bay trên sóng nước vậy, dường như đã ở đây chờ hàng ngàn năm rồi.
Sắc mặt nàng u sầu nhìn lên cầu nhỏ, thân hình nàng có phần tiều tụy, chính là vì nàng đã phải mong nhớ chờ đợi một trăm tám ba ngày rồi, thậm chí nàng còn cam tâm tình nguyện chờ cả đời.
Ngay lúc này, hắn ở rất gần, gần đến có thể nhìn rõ râu của hắn đã mọc dài ra cùng với khuôn mặt hắn đã trở nên kiên định lạnh lùng như đá, mà sao hắn lại như xa cách như vậy, làm cho nàng vĩnh viễn không thể với tới.
Hai hàng nước mắt trong suốt theo khuôn mặt gầy của Thôi Ninh lặng yên chảy xuống, nàng không lau đi mà cứ như vậy đứng đó ngơ ngác, ưu sầu nhìn người mình yêu tha thiết.
Trương Hoán nở nụ cười, nụ cười của hắn thật dịu dàng, tình cảm nồng nàn đến giờ vẫn vậy, hắn giống như đứa bé hồn nhiên, bao nhiêu lời muốn nói trong lòng đều gửi gắm vào trong nụ cười, hắn như muốn nói cho nàng biết, chính hắn không lúc nào quên lời thề bên bờ hồ Khúc Giang, hắn đang vì thực hiện lời thề này mà phấn đấu, vì thế hắn phải xông xáo trong chém giết, vì thế hắn phải trở thành người chinh phục ngạo mạn đem Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý chà đạp dưới chân.
. . . . .
“ Tướng quân, mời đi nhanh một chút, cửa cung xắp sửa đóng mất.” Xa xa, Trần Tiên lo lắng gọi.
Cuối cùng Trương Hoán nhìn Thôi Ninh sâu lắng, gật nhẹ đầu với nàng, rồi xoay người quay đi.
Thôi Ninh nước mắt lưng tròng, nàng lấy trong ngực ra một khối ngọc, nhìn bóng Trương Hoán đang đi xa dần, nàng nắm chặt khối ngọc, như là cả cuộc đời nàng chỉ còn nương nhờ vào khối ngọc này.
. . . . .
“ Cong! Cong!” tiếng chuông cuối cùng báo hiệu cung Đại Minh đóng cửa vang lên, tiếng chuông làm Thôi Ninh đang ưu tư chợt bừng tỉnh, nàng cẩn thận đeo ngọc bội lên cổ trở lại, chậm rãi đi ra cầu nhỏ, vừa ngẩng đầu lên thì giật mình khi thấy Thôi Tiểu Phù đang đứng trên bờ, dường như đang cười nhìn nàng.
“ Thế nào lại gặp nhau trong nội cung của ta, nói cho cô cô xem là trùng hợp hay ngươi cố ý chờ ở đây?”
“ Đêm đã khuya, cháu muốn trở về phòng.” Thôi Ninh sắc mặt đỏ bừng, nàng cúi đầu vội vàng đi qua Thôi Tiểu Phù, không ngờ Thôi Tiểu Phù lại nắm lấy cổ tay của nàng.
“ Hoàng thượng đã ngủ, ta ngủ không được, cháu đi dạo với cô một lúc nhé!”
Hai người chậm rãi đi dọc bờ sông, đi được trăm bước, Thôi Tiểu Phù đột nhiên nói nhỏ: “ Cháu biết không? Cậu cháu muốn đem Y Y gả cho Trương Hoán.”
Thôi Ninh không nói gì gật đầu, hai ngày trước Trường Tôn YY đã gặp nàng, nghe nói Trương Hoán cũng đã đến Trưởng Tôn phủ, trong lòng nàng rất lo lắng dừng bước nói: “ Cô cô cháu đang bối rối lắm, chúng ta trở về đi!”
Thôi Tiểu Phù liếc nhìn nàng, vỗ vai nàng cười nói: “ Tại sao phải bối rối, ta thấy hắn rất quan tâm đến cháu mà!”
“ Cháu cũng không biết!”
Thôi Ninh nhẹ lắc đầu: “ Trước kia khi anh ấy còn là học trò, cháu thấy anh ấy rất gần gũi với cháu, thậm chí cảm thấy anh ấy có thể cùng cháu đi tới cùng trời cuối đất, nhưng bây giờ anh ấy làm trung lang tướng, cháu lại cảm thấy anh ấy thật xa cách, những lời thề hẹn trước đây thật giả dối.”
“ Hẹn thề?” Thôi Tiểu Phù hơi giật mình, nàng liền hỏi dò: “ Hắn hứa hẹn gì với cháu sao?”
Thôi Ninh hơi do dự, lắc đầu không nói gì, Thôi Tiểu Phù nhìn vào mắt nàng, tiếp tục cười nói: “ Cô cô là người từng trải, rất nhiều chuyện so với cháu cũng hiểu thấu đáo hơn, cháu nói cho cô cô biết, cô cô mới giúp cháu được chứ, cháu đừng quên thân phận của cô cô? Cũng chỉ có ta mới có thể giúp được cháu, lần trước ta đã giúp cháu cự tuyệt Sở Duy như thế nào chẳng nhẽ cháu không nhớ?”
“ Cô cô đừng hỏi, anh ấy bây giờ không đáp lại cháu nữa rồi, anh ấy là người làm việc lớn, làm sao có thể thích con gái của kẻ đối địch được?”
Thôi Ninh trong lòng rất phiền muộn, nàng tin tưởng Trương Hoán là một nam nhân trọng chữ tín, lời hứa đáng giá nghìn vàng, nhưng cha nàng lại là đối thủ không đội trời chung với Trương gia, giữa lợi ích gia tộc và tình cảm cá nhân trước mắt, hắn sẽ lựa chọn thế nào?
Thôi Ninh đang đắm chìm vào hồi ức cũ, nàng không phát hiện ra trong ánh mắt Thôi Tiểu Phù hiện lên vẻ đắc ý . . . .
Nàng liếc nhìn Thôi Ninh, khuôn mặt nhanh chóng khôi phục tự nhiên, lần nữa dò hỏi cười nói: “ Cô cháu ngốc à, cháu không chịu nói ta cũng đoán được, Trương Hoán rất quan tâm đến cháu, mặc dù hắn là con cháu Trương gia, nhưng chưa chắc là không thể lấy cháu, điều quan trong nhất là bản thân hắn phải có thực lực, có thực lực rồi cha cháu tự nhiên sẽ hiểu ra mà đem cháu gả cho hắn, hắn cũng là hiểu rõ điểm mày, cháu xem mới chỉ ngắn ngủi nửa năm hắn đã nhảy lên làm quan tứ phẩm, thật không phải người đơn giản đâu!”
Lông mi Thôi Ninh thật dài chớp chớp hai cái, nhưng nàng vẫn giữ ý nghĩ cũ lắc đầu nói: “ Cô cô cũng đừng đoán mò, nếu như anh ấy quan tâm đến cháu sao anh ấy lại đi cầu thân cùng Trường Tôn Y Y? Anh ấy đã đồng ý hứa với cháu là sẽ không làm cháu đau lòng lần nữa.”
Nói xong nàng vỗ nhẹ lên tay Thôi Tiểu Phù: “ Đã muộn rồi, cháu đi nghỉ trước đây.”
Thôi Tiểu Phù nhìn theo bóng dáng nàng, đột nhiên lạnh lùng nói thầm: “ Cháu yên tâm, có cô cô ở đây, nhất định sẽ tác thành cho hai ngươi!”
. . . .
Thôi Tiểu Phù chầm chậm trở về tẩm cung, cung nữ chăm sóc cởi bỏ quần áo cho nàng, nàng lại khoác lên một chiếc áo ngủ rộng thùng thình làm bằng lụa Giang Tô rồi nằm lên giường, một bên chồng nàng hình như đang ngủ rất say, Thôi Tiểu Phù nhìn qua đỉnh màn có hình bông sen, trằn chọc không làm sao ngủ được.
Mười bốn tuổi nàng được đưa vào cung, đến nay đã hơn hai mươi năm, mặc dù nàng là hoàng hậu vị trí cực cao, nhưng cũng chỉ là danh phận, đi theo vị vua phải chịu uất ức nhất từ lúc khai quốc đến nay của Đại Đường, nàng cũng trở thành hoàng hậu không có quyền lực nhất từ lúc khai quốc đến nay của Đại Đường, việc này cũng không phải là điều nàng mong muốn.
Khát vọng quyền lực trong nàng có vẻ như đang ẩn núp, như côn trùng ngủ đông ẩn sâu trong nội tâm nàng, chỉ chờ đến khi xuân về hoa nở, nó dần dần xuất hiện.
“ Sao nàng còn chưa ngủ?” Lý Hệ xoay người một cái ôm eo của nàng, nhỏ giọng cười nói: “ Nàng cho là trẫm đang ngủ, nên thầm trách trẫm sao?”
Thôi Tiểu Phù không nói gì, nàng cũng không nhúc nhích, mặc cho tay của chồng dạo chơi trên cơ thể mình.
“ Nàng sao vậy?”
Lý Hệ cảm thấy Thôi Tiểu Phù khác thường, hắn trở mình ngồi dậy, lạnh lùng nhìn nàng: “ Đêm nay trẫm không nên tới với ngươi hả?”
“ Hoàng thượng xin người bớt giận!”
Thôi Tiểu Phù cũng ngồi dậy, cầm tay chồng thỏ thẻ nói: “ Hoàng thượng đến với thiếp chắc không chỉ ở qua một đêm, thần thiếp mời hoàng thượng đến cũng chỉ muốn hoàng thượng nghỉ ngơi được tốt nhất.”
Lý Hệ nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng trở lại, hắn lại nằm xuống: “ Nàng nói đúng, trẫm cũng cảm thấy hơi khó tiêu.”
Thôi Tiểu Phù khẽ thở dài, nằm áp lên người chồng: “ Hoàng thượng, thiếp nay đã ba mươi sáu tuổi mà vẫn chưa có đứa con nào. . . . .”
“ Trẫm biết nàng cũng rất khổ, mấy ngày nay trẫm cũng đang suy nghĩ đến việc này, đúng là nên lập thái tử.”
Lý Hệ khẽ vuốt ve khuôn mặt trắng mịn của nàng, trầm ngâm một lúc nói: “ Nàng ngày mai về Thôi phủ một chuyến, nói với Thôi Viên, trẫm đồng ý lập Lý Mạc làm thái tử, cũng để nàng nhận Lý Mạc làm con nuôi.”
“ Nhưng thưa hoàng thượng, thần thiếp cũng không . . .”
Không đợi nàng nói xong, Lý Hệ liền dừng lời của nàng: “ Quyết định của trẫm không liên quan đến nàng, nàng nói với Thôi Viên điều kiện của trẫm là hắn đồng ý để Trương Nhược Hạo từ chức, và Trương Phá Thiên sẽ tiếp nhận vị trí đó.”
. . . . .
Danh Môn
Tác giả: Cao Nguyệt