Quyển 2: Kinh thành phong vân

Chương 82: Nhớ lại chuyện xưa

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Bùi Tuấn không trả lời trực tiếp , hắn mỉm cười hỏi Sở Hành Thủy: “ Ngài thấy việc này thế nào?”

Sở Hành Thủy ngồi xuống, thư đồng vội vàng rót trà cho hắn, hắn uống một hơi dài rồi mới nói: “ Mặc dù tin tức của ta mới chỉ là truyền miệng nhưng vẫn có thể đoán được, việc này tất nhiên là Thôi Viên phải ngậm bồ hòn làm ngọt.”

“ Sao ông biết được điều này?”

“ Rất đơn giản,Thiên Kỵ Doanh được thành lập giống như lưỡi đao cắm vào lưng Thôi Viên hắn sao có thể để yên. Cho nên ta đoán gần đây hắn đã có hành động. Đúng lúc đó người chết lại là tướng lĩnh nòng cốt của Thiên Kỵ Doanh, lão Bùi không thấy cái chết của hắn rất kỳ quặc sao?”

Bùi Tuấn nhớ lại cuộc đối thoại giữa Trương Hoán và Thôi Viên ban sáng, không khỏi vuốt chòm râu dài cười nói: “ Không hổ là thượng thư bộ Hình, xem xét vấn đề cũng rõ ràng hơn người khác vài phần. Nếu ta đoán không nhầm, người này tất nhiên là do Trương Hoán giết, nhưng thủ đoạn quả là khéo léo, đáng thương cho lão Thôi trộm gà không được lại còn mất nắm thóc.”

Nói đến đây Bùi Tuấn không nhịn được cười ha hả.

“ Theo ý ngài, vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?” Sở Hành Thủy suy nghĩ một chút rồi hỏi.

“ Chả cần làm gì cả, cứ đứng một bên xem họ sát phạt nhau là được.”

Bùi Tuấn liếc nhanh Sở Hành Thủy đang muốn nói gì lại thôi, cười nhạt nói: “ Tất nhiên, nếu ngài muốn kéo Trương Hoán về phía chúng ta thì ta cũng không phản đối.”

...

Hôm nay là một đêm không gian thoáng đãng, không một ngọn gió, mới đầu tháng, trên trời xanh một vài ngôi sao thưa thớt giống như mấy viên bảo thạch đính trên áo dạ tiệc xanh lam của một quý phu nhân nào đó.

Đại Minh cung bên trong Đông Nội Uyển, Trương Hoán đang ngồi trên lưng ngựa dây cung đã kéo hết tầm, mắt nheo lại, đầu mũi tên léo sáng dưới ánh trăng.

“ Viu!” mỗi mũi tên bắn ra từ tay hắn, như sao xẹt phóng vào màn đêm, ghim chặt một con chuột đồng xuống mặt đất.

“ Tướng quân, đã là con thứ một trăm rồi!” Một tên lính chạy lên dùng kiếm cạy con chuột lên rồi vứt vào đống chiến lợi phẩm “ Chuột”

Cách đó hơn năm mươi bước, Trương Hoán thu cung lại cất vào bao, hắn lau qua mồ hôi rồi nói với mười mấy thân binh xung quanh: “ Mấy hôm nay khiến các ngươi vất vả bắt chuột rồi.”

Một gã thân binh cười toe toét nói: “ Không dám dấu tướng quân, mấy hôm nay chúng thuộc hạ bắt chuột đã có nhiều người biết nên có một số người đến cửa lớn bán chuột sống, một văn tiền một con. Hôm nay một trăm con chuột đồng chỉ trong vòng buổi sáng là mua đủ.”

“ Có việc này cơ à?”

Trương Hoán không nhịn được cười nói: “ Ta nửa đêm cầm cung ra ngoài, người ta là tướng quân đi săn hổ, ta lại đi bắn chuột, các ngươi giữ mồm giữ miệng một chút, nếu tin này truyền đi sợ bị người khác chê cười mất.”

Hắn vừa mới đi được hai bước thì một tên lính canh chạy tới báo: “ Tướng quân, ngoài cửa có người muốn gặp ngài.”

“ Ai vậy?”

“ Có lính theo hộ vệ chắc là quan lớn, người ấy không xưng tên chỉ nói là bề trên của ngài.”

“ Bề trên? Trương Hoán trầm ngâm, chẳng lẽ là gia chủ đến à?”

“ Các ngươi đi theo ta, cần đề cao cảnh giác.” Trương Hoán dặn dò thuộc hạ một câu. Mặc dù hắn biết Thôi Viên không dễ dàng ra lệnh giết hắn nhưng Thôi Khánh Công thì không đảm bảo là không làm gì ngu xuẩn.

Trước cửa chính hai mươi bước, mười mấy tên lính giáp trụ chỉnh tề đang hộ vệ một chiếc xe ngựa sang trọng, một trăm tên lính gác cửa đang nắm chặt chuôi đao, cảnh giác trừng trừng nhìn chiếc xe ngựa.

Tiếng vó ngựa phá tan sự yên lặng trong đêm, binh sĩ gác cửa nhanh chóng tránh ra tạo một lối đi. Trương Hoán đi giữa mười mấy thân binh hộ vệ từ trong cửa phóng ra.

“ Cháu à, là ta đây!” Cửa xe mở ra, gương mặt nghiêm nghị của Sở Hành Thủy lộ ra dưới ánh trăng.

Trương Hoán thấy ngưới đó là Sở Hành Thủy liền vội vàng nhảy xuống ngựa, tiến đến khom người thi lễ nói: “ Đã khiến cho chú Sở đợi lâu rồi!”

“ Ta tìm cháu có chút việc!”

Sở Hành Thủy gượng cười, ông ta do dự một chút rồi nói với Trương Hoán: “ Ở đây nói chuyện không tiện, có thể đến chỗ khác tiện hơn nói chuyện được không?”

Trương Hoán gật đầu cười nói: “ Chú không chê nhà cháu nhỏ hẹp thì mời theo cháu.”

Trương Hoán hiện đang ở tại Đông nội uyển, ở Đông nội uyển có không ít kiến trúc, vốn là để hoàng đế nghỉ ngơi trong khi du ngoạn bây giờ là hành dinh của Thiên Kỵ Doanh, ở đó có hai phòng làm nơi nghỉ ngơi của Trương Hoán.

Chỉ đi một lát đã đến chỗ của Trương Hoán, thân binh đã đốt đèn lên từ trước, gian phòng không lớn, mọi vật dụng đều được sắp xếp ngăn nắp sạch sẽ.

“ Sở thế thúc, mời vào ngồi!”

Trương Hoán cởi bỏ khôi giáp, để thân thể được thoải mái, hắn ngồi xuống trước nhìn lại thấy Sở Hành Thủy vẫn im lặng, lộ vẻ có tâm sự nặng nề liền đưa mắt ra hiệu cho thân binh ra ngoài trước.

Sở Hành Thủy từ từ ngồi xuống, ông ta trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng mở miệng nói: “ Cháu, ta có một việc nghĩ mãi cuối cùng cũng phải hỏi cháu một lần hi vọng cháu có thể nói thật.”

“ Đó là chuyện tấm thẻ ngọc sao?”

Sở Hành Thủy im lặng gật đầu, ông ta nhìn chăm chú vào Trương Hoán nói: “ Việc này với ta rất quan trọng.”

Trương Hoán từ từ nâng chén trà lên rồi uống một ngụm, hắn biết Sở Hành Thủy tìm hắn chính vì miếng ngọc kia, đúng hơn là vì thân thế của mẹ hắn. Hắn mơ hồ đoán được có lẽ mẹ hắn có liên quan đến Sở gia.

Lần trước hắn không nói thật là vì không muốn có người đến quấy rầy mẹ mình. Hiện tại mẹ hắn đã được gia chủ chuyển đến một nơi an toàn ngay bản thân hắn cũng không biết ở đâu.

Trương Hoán suy nghĩ một lúc lâu mới chậm rãi gật đầu nói: “ Thật ra thì lần trước ngài đã nói đúng.”

Mặc dù đã sớm đoán được câu trả lời nhưng trong lúc đột nhiên nghe kết quả Sở Hành Thủy cũng bị ảnh hưởng lớn, nụ cười dần cứng lại, ông ta không ngồi yên được mà chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, thỉnh thoảng lại nhìn lên bầu trời sao ngoài cửa sổ thở dài, thỉnh thoảng lại cúi xuống suy nghĩ về những hồi ức cũ.

Trương Hoán không nói gì đang chờ Sở Hành Thủy bình tĩnh lại.

Một lúc sau Sở Hành Thủy cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ông ta nhìn Trương Hoán hạ giọng nói: “ Ta muốn kể cho cháu một câu chuyện xưa cháu có muốn nghe không?”

Trương Hoán im lặng gật đầu.

Sở Hành Thủy lại đứng lên một lần nữa chắp tay từ từ đi đến bên cửa sổ. Ông ta bắt đầu kể, giọng khàn khàn trầm thấp: “ Hai mươi mấy năm trước có một con gái đầu của một đại thế gia, năm ấy nàng mười bảy tuổi xinh đẹp vô cùng được ca ngợi là thế gia đệ nhất mĩ nhân, người của các danh gia vọng tộc theo đuổi nàng nhiều không kể xiết. Gia đình nàng vô cùng yêu thương và kỳ vọng rất lớn ở nàng và muốn gả nàng cho gia đình tốt nhất. Đang yên ổn năm nọ lại xuất hiện loạn An Sử, nàng từ Trường An quay về quê thông báo cho gia đình biết nàng đang mang thai nhưng cho dù ép hỏi cách nào nàng cũng không chịu nói người đàn ông kia là ai. Đến lúc nàng mang thai đến tháng thứ tám cha nàng cuối cùng không nhịn được liền đuổi nàng khỏi nhà. Từ đó về sau nàng ấy biệt vô âm tín.”

Nói đến đây, giọng của Sở Hành thủy thoáng run rẩy: “ Suốt hai mươi năm, anh của nàng ấy luốn đi tìm nàng cho đến mấy tháng trước hắn bống biết được chút tin tức của em gái mình ...”

Sở Hành Thủy nhắm mắt lại , tâm tình kích động, không nói thêm được nữa.

Trương Hoán cũng ngồi ngơ ngẩn một chỗ không nhúc nhích. Mặc dù hắn cũng đã sớm đoán được mẹ có thân thế không tầm thường nhưng dù có thế nào đi nữa hắn cũng không ngờ rằng mẹ hắn chính là con gái trưởng của Sở gia.

Một lúc lâu sau, Sở Hành Thủy mới lấy từ trong ngực ra một phong thư, khẽ thở dài nói: “ Đây là di ngôn của cha nàng để lại trước khi chết hi vọng nàng có thể trở về và đọc được nó.”

Dứt lời ông ta đặt phong thư trên bệ cửa sổ rồi bỏ đi.

...

Sở Hành Thủy đi rồi, trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại một mình Trương Hoán, hắn ngồi im tại chỗ không mảy may nhúc nhích. Hắn đang nghĩ lại những năm niên thiếu trước đây. Trong ký ức của hắn mẹ hắn vô cùng xinh đẹp nhưng mà chưa bao giờ cha hắn đến thăm mẹ con hắn. Hắn đã từng oán hận cha hắn lạnh lùng vô tình nhưng đến bây giờ hắn mới biết được Trương quân thực ra không phải là cha mình.

Vậy cha mình là ai? Mình chắc là nhớ được, trước khi mình bảy tuổi ...

Trương Hoán nhắm mắt tìm lại hồi ức lúc thơ bé của mình nhưng phía trước như có bức tường sắt che dấu hết mọi điều.

Trương Hoán nhức đầu, đầu hắn như sắp vỡ tung ra rồi lại nghĩ lại những việc vừa xảy ra.

Vẫn còn Trương Nhược Hạo ông ta hẳn phải biết việc này. Nếu không ông ta sẽ không lặng lẽ đem mẹ hắn đi chỗ khác. Ông ta làm như vậy chẳng lẽ mẹ hắn có thể gặp nguy hiểm gì sao?

Sở Hành Thủy cũng biết rồi, ông ta biết được manh mối là do nhìn thấy miếng ngọc kia. Mà miếng ngọc kia cũng từng rơi vào tay Thôi Viên nếu mẹ hắn lừng danh một thời thì chắc việc này Thôi Viên cũng biết.

Dần dần Trương Hoán sau khi suy nghĩ kỹ càng đã bắt đầu đoán được một chút sau tấm màn bí mật. Vậy là vì thân thế của hắn nên Trương Nhược Hạo muốn lập hắn là người kế thừa vị trí gia chủ, cũng vì nguyên nhân này nên Thôi Viên mới buông tha cho hắn. Tất cả đều tập trung tại một điểm “ Cha hắn” , vậy ông ta rốt cục là ai?

Trương Hoán đi đến bên cửa sổ nhặt bức thư mà Sở Hành Thủy để lại , trên thư có một hàng chữ “ Gửi con gái Vãn Lan yêu quý của ta” nét bút ban đầu rõ ràng nhưng về sau đã hơi run rẩy rõ ràng là người viết đã kiệt sức.

Trương Hoán đắn đo giây lát rồi cất bức thư cẩn thận vào ngực, sau đó đi ra cửa.

Huy Back

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện