Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 148: Văn huyện

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Bùi Oánh nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Vi Thanh thì thấy không đành lòng, nàng nhỏ nhẹ nói: “ Bây giờ Tưởng Anh đang khóc trong phòng, huynh hãy đi an ủi tỷ ấy. Tỷ ấy yêu thương huynh thắm thiết, là người xứng với huynh. Hãy yêu thương tỷ ấy”.

“ Nhưng ta không thích Tưởng Anh” Vi Thanh gào lên, trán hắn nổi gân xanh: “ Ta thích muội, muội không biết sao? Ta thích muội từ lâu. Từ khi còn nhỏ ta đã thích muội. Ta chỉ muốn lấy muội'.

Bùi Oánh không có cảm xúc nào hết. Nàng chỉ khẽ lắc đầu, nói nhỏ: “ Ta biết nhưng chúng ta không hợp với nhau. Ta đã tìm được người ta thích. Người đó đang ở Hà Tây. Ta nói cho huynh biết, thật ra ta tới từ Hà Tây, không phải từ Trường An” Lúc này Vi Thanh giống như một người bị sét đánh, hắn quả thực không tin vào chính lỗ tai hắn. Hắn thấy Bùi Oánh định đi thì xông tới nắm chặt tay Bùi Oánh, hung ác gào lên: “ Chẳng lẽ muội nói là Trương Hoán? Hắn xứng đáng sao?”

Bùi Oánh giật mạnh tay, sự cảm thương trong lòng đột nhiên biến thành sự chán ghét. Nàng không để ý tới Vi Thanh nữa, tiếp tục bước đi. Rốt cuộc Vi Thanh trở nên điên cuồng, mất đi lý trí. Vi Thanh gào lên: “ Ta thích muội, muội nhất định phải lấy ta”.

Đột nhiên Bùi Oánh đứng lại, nàng lạnh lùng nói: “ Vi công tử, ngươi cho ta là ai vậy? Là nha hoàn của Vi gia hay là tôi tớ của Vi gia các người. Ngươi thích, ta phải lấy ngươi sao? Vốn ta còn thông cảm với ngươi, sau này coi ngươi như huynh trưởng của mình, coi như bằng hữu nhưng bây giờ ngươi thực sự khiến ta thất vọng”.

Bùi Oánh hít một hơi thật sâu, nàng gằn từng chữ nói: “ Ta nói cho ngươi biết. Người Bùi Oánh ta thích chính là anh hùng đội trời đạp đất mà không phải người cháu suốt ngày trốn sau lưng bà nội của mình. Mới rồi ngươi nói chàng không xứng. Ngươi biết không? Ta theo chàng hành quân ngàn dặm mới biết được nam nhân thực sự là thế nào. Không vì khó khăn mà sợ hãi, không bao giờ nói thất bại. Chàng hành quân hai ngày trong bão tuyết đoạt được Hà Tây của các người, khi đó ngươi đang ở đâu? Chính vì chàng mà một nữ tử nhi ta mới có thể ngồi ngang bằng với phụ thân ngươi, đường đường là một Thượng thư bộ binh. Ngươi có thể làm được không? Cái gì gọi là không xứng? Ngươi mới là thực sự không xứng”.

Nói xong Bùi Oánh không thèm nhìn Vi Thanh, quay người bước đi. Vi Thanh ngơ ngác nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của nàng xa dần, ánh mắt hắn tràn ngập sự nhớ nhung và sầu thảm. Bất giác nước mắt rơi đầy gương mặt hắn. Hắn biết bản thân mình đã chính thức mất nàng.

Một khi đã đoán được ý định thực sự của Vi gia chính là Hội Quận, Trương Hoán liền giao cho Đỗ Mai toàn quyền phụ trách việc này. Vì việc di rời gia quyến của tám ngàn hàng quân tới Hà Tây, không phải là không thể nhượng bộ một chút. Huống chi với tình hình đó, Đoàn Tú Thực sẽ bị chú ý, nằm chết dí ở quận Linh Võ, không thể động đậy được, khiến cho chiến lược trọng tâm của Vi gia sẽ là giải quyết Đoàn Tú Thực, nhưng sau lưng lại là quân Tây Lương của hắn, Vi gia nhất định sẽ không dàm tuỳ tiện làm liều. Khi đó nhất định sẽ hình thành cục diện thế chân vạc. Vấn đề mấu chốt là phải dùng cái giá nhỏ nhất để đổi lấy lợi ích lớn nhất.

Lúc này Trương Hoán quyết định kiểm tra phương án di rời Hội Quận của Đỗ Mai. Dựa theo kế hoạch này, tất cả của cải, vật tư của Hội Quận phải di chuyển tới Hà Tây. Trong số một vạn hai nghìn hộ dân cư Hội Quận, phải di chuyển ít nhất tám ngàn tới Hà Tây.

Đỗ Mai vẫn luôn canh cánh trong lòng quyết định từ bỏ Hội Quận của Trương Hoán. Trong con mắt của ông ta, Hội Quận có vị trí chiến lược vô cùng quan trọng, là đầu cầu cho quân Tây Lương đánh vào Lũng Hữu sau này. Bây giờ phải từ bỏ là rất đáng tiếc. Thế nhưng Đỗ Mai cũng hiểu chiến lược của Trương Hoán. Tập trung sức xây dựng Hà Tây, phát triển về tây, thu được đại nghĩa trong triều, tạm thời không nghĩ về kế hoạch đông tiến.

“ Đô đốc, thuộc hạ đoán chứng nhiều nhất chỉ có sáu ngàn hộ đồng ý di chuyển tới Hà Tây. Đó là những hộ coi trọng hai mươi mẫu đất ruộng, còn phần lớn những hộ khác đều có điền sản ở Hội Quận. Nếu như cố gắng động viên thì chỉ có khả năng được tám ngàn hộ. Còn nếu như chúng ta muốn nhiều hơn thì thật sự không có khả năng” .

“ Tám ngàn hộ là đủ rồi. Nhiều hơn nữa Hà Tây chúng ta cũng không có khả năng thu nạp hết. Vấn đề là không có đủ đất để cấp cho tám ngàn hộ này” .

Trương Hoán vừa nói hắn vừa nhìn bản đồ Hà Tây. Phần đất đai Hà Tây ở phía tây Hoàng Hà phần lớn đã bị quân Thổ Phiên chiếm giữ. Trong khi đó quận Vũ Uy vẫn chỉ là vùng đất duy nhất của Đại Đường ở Hà Tây. Sau khi Tân Vân Kinh tiếp nhận quận Vũ Uy, ông ta đã đánh mở rộng ra một vùng rộng khoảng ba mươi dặm, cuối cùng khiến cho quận Vũ Uy cũng tiếp giáp với Đại Đường. Thế nhưng vùng đất rộng ba mươi dặm này chủ yếu là vùng đất hoang vu và sa mạc

Lúc này ánh mắt của Trương Hoán nhìn vào một vị trí ở địa đầu hướng đông Ô Sào Lĩnh. Đó là vùng đất có tên là Hội Tây cốc. Nói chính xác nó chính là một vùng đất nhỏ, hẹp dài tiếp giáp với Hoàng Hà. Một bên là vách núi hiểm trở, một bên là Hoàng Hà cuồn cuộn. Chiều rộng của nó khoảng chừng năm dặm. Nằm bên bờ bên kia chính là Hội Quận. Từ đó xuôi nam nhất định phải đi con đường này. Trước đây Lũng Hữu và Hà Tây đều là đất của Đại Đường nên nó không có tầm quan trọng. Thế nhưng bây giờ quân Thổ Phiên chiếm giữ vùng đất của Lũng Hữu ở tây Hoàng Hà nên trên thực tế Hội Tây cốc này chính là giới tuyến phân chia của Đại Đường và Thổ Phiên.

“ Chính là nơi này” ngón tay trỏ của Trương Hoán nặng nề gõ xuống vị trí của Hội Tây cốc trên bản đồ: “ Ta muốn xây dựng một toà thành ở chỗ này. Cho dù chúng ta có trả lại Hội Quận cho bọn họ thì với toà thành này, chúng ta vừa có thể phòng ngừa quân Thổ Phiên giáp công hai đầu, lại có thể giám sát được nhất cử nhất động của Hội Quận, khiến Vi Ngạc không dám nhòm ngó Hà Tây” .

Trương Hoán lại chỉ vào đường phía bắc dọc theo Hoàng Hà, cười đắc ý nói: “ Cho dù Vi gia muốn tấn công quận Linh Vũ. Chúng ta có thể dựa vào toà thành này vượt sông tấn công Hội Quận, cũng có thể xuôi theo bờ tây Hoàng Hà lên phía bắc trợ giúp Linh Vũ. Đỗ tiên sinh thấy thế nào?”

“ Hay! Đây đúng là hành động vẽ rồng thêm mắt” .( vẽ rồng điểm mắt; hành động có tính then chốt. Do tích Trương Tang Do vẽ bốn con rồng nhưng không vẽ mắt, vì lo rằng nếu vẽ mắt thì rồng sẽ bay mất. Mọi người không tin. Nhưng khi Trương lấy bút điểm mắt cho một con rồng thì sấm sét nổi lên, bức vẽ lung lay và con rồng có mắt bay vút lên, ba con kia vẫn ở yên chỗ cũ)

Đỗ Mai liên tục tán thưởng nhưng khi tán thưởng xong, ông ta lại chuyển giọng: “ Thật ra Tân tướng quân đã từng nghĩ tới việc xây dựng một toà thành quy mô, hùng vĩ ở chỗ đó, dùng một số lượng lớn dân phu và đá. Thế nhưng ông ấy thiếu tiền, thiếu lương, lại không có đá nên mấy năm cũng không thể xây dựng được toà thành. Bây giờ tướng quân có tiền, chúng ta có thể mướn dân phu. Nhưng vấn đề quan trọng chính là đá. Xây dựng một toà thành như này cần ít nhất mười mấy vạn khối đá vuông, cần rất nhiều thợ đá. Khi đó cần phả bao nhiêu thời gian và sức lực? Đô đốc đã tính qua chưa? Với sức lực của Hà Tây, một năm rưỡi cũng chưa thể xây xong” .

“ Đỗ tiên sinh cho là ta không nghĩ tới sao?' Trương Hoán cười giảo hoạt. Hắn dùng bút chấm vào thành Hội Quận, thản nhiên nói: “ Rất đơn giản, phá tường thành Hội Quận thì không phải sẽ có đá sao?”

Sau khi xử lý xong chuyện Hội Quận thì trời đã mờ tối. Tính tới nay, Bùi Oánh đi được đã hai ngày, Trương Hoán cực kỳ nhớ mong nàng. Bất giác Trương Hoán lại nhớ tới nội phủ. Khi Bùi Oánh đi, chủ yếu hắn ở trong quân doanh, rất ít khi quay về đó.

Nội phủ rất yên tĩnh, phu thê lão quản gia đang cắt tỉa cành khô cây cảnh, bóng dáng mấy nha hoàn thấp thoáng ở các cửa sổ. Các nàng đang quét dọn phòng. Trương Hoán đi xuyên qua một dãy hành lang mà dây leo đã héo rũ, buông lỏng, rủ xuống trong không trung.

Đoạn hành lang này vừa ngắn lại vừa hẹp. Trương Hoán mới đi được hai bước thì bất chợt hắn nghe thấy tiếng trang sức đánh vào nhau leng keng, Trương Hoán nhìn thấy Dương Phi Vũ thướt tha đi tới. Vốn Dương Phi Vũ định quay về Trường An thế nhưng vì trời đông giá rét, đường đi vất vả nên Bùi Oánh mới giữ nàng lại. Dương Phi Vũ tạm yên tâm ở lại, hiện tại nàng đang sống trong một tiểu viện nhỏ có ba, bốn phòng, hai nha hoàn hầu hạ, chỉ cách phòng Bùi Oánh một bức tường.

Có lẽ do nguyên nhân là Trương Hoán từng coi nàng là nội ứng của quân Thổ Phiên nên hắn giữ thái độ cảnh giác với nàng. Thế nhưng sau này hắn mới hiểu ra là nàng có một loại thói quen thích nghe lén người khác, hơn nữa còn thích thám thính chuyện riêng tư của người khác.

Nghỉ ngơi gần một tháng đã khiến Dương Phi Vũ có thay đổi rất lớn. Nét xanh xao trên gương mặt nàng đã biến mất mà thay vào đó là làn da trắng nõn pha lẫn nét ửng đỏ. Thân thể nàng cũng đầy đặn hơn, dáng người nàng cao gầy, chân tay thon dài. Khi bước đi, vòng eo uốn éo như khoe khoang. Khi nàng mới hai mươi tuổi, vòng yêu nàng mảnh như dương liễu, khẽ lay động như Lăng Ba tiên tử, được tán dương là tài hoa phong nhã. Dù bây giờ nàng đã hai mươi lăm tuổi nhưng vóc người nàng vẫn thon thả như cũ, công thêm vẻ trưởng thành của nữ nhân, một phong cách càng đậm đà, thướt tha.

codon.trai

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện