Bên trong phòng vô cùng tĩnh lặng. Trương Hoán ngồi yên tại chỗ, không nhúc nhích. Ánh mắt sâu lắng giống như biển rộng. Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng Trương Hoán cũng lên tiếng hỏi: “ Gia chủ có biết chân tướng sự việc không?”
Lý Bí khẽ gật đầu nói: “ Ông ta biết. Ông ta có di chỉ của Thái tử” .
Trương Hoán đi tới trước cửa sổ, ánh mắt hắn dừng lại trước cung Đại Minh rộng lớn trước mặt. Chỉ trong nháy mắt thân thế hắn đột nhiên thay đổi. Hắn đang từ một thứ tử con vợ lẽ trở thành một con riêng của Thái tử trước nhưng hắn cũng không thấy vầng hào quang của mình tăng lên. Trái ngược lại nó còn khiến cho con đường phía trước của mình tăng thêm vô số gió tanh mưa máu. Thế nhưng Trương Hoán hiểu rằng bây giờ hắn có đủ tư cách nghĩ đến giang sơn xã tắc Đại Đường. Đúng vậy. Từ trước tới giờ ở hắn không thiếu dã tâm quyền lực. Điều còn thiếu đối với hắn chính là một cái cớ danh chính ngôn thuận.
Bất chợt Trương Hoán nhớ tới mẫu thân. “ Lòng con muốn đi xa thì con hãy cứ đi thật xa” bây giờ hắn mới hiểu hết ý nghĩa câu nói này của mẫu thân. Còn cả gia chủ nữa, gia chủ thực sự mong muốn một ngày nào đó hắn chính thức trở thành chủ nhân của cung Đại Minh.
Đột nhiên Trương Hoán cười nhạt. Tại sao lại không chứ? “ Trên thực tế tướng quân đã không còn đường lui” Lúc này Lý Bí tràn đầy kỳ vọng vào Trương Hoán. Ông ta nói nhỏ: “ Cho dù ngài không có dã tâm thì trước sau Thôi Viên, Bùi Tuấn sẽ điều tra ra thân phận của ngài. Khi đó Lý Hệ và Thái hậu không dễ ràng tha thứ cho ngài, còn cả hoàng tộc đã từng ủng hộ chính biến cung đình. Bọn chúng có thể để cho huyết mạch của cố Thái tử sống trên đời này sao? Mặc dù trong tay chúng không có quyền lực nhưng chúng đại diện cho dòng dõi chính thống của Đại Đường. Bọn chúng có khả năng vô cùng lớn có thể khiến ngài trở thành người bị mọi người khinh ghét. Vì vậy ngài phải mở một con đường máu, đi thành lập nền móng của mình. Chỉ có như vậy ngài mới có thể thực hiện được nghiệp lớn còn dở dang của phụ thân ngài” .
“ Ta biết” .
Trương Hoán chắp tay sau lưng cười ngạo nghễ nói: “ Thật ra ta luôn có khát vọng ngày này. Ta có khát vọng một ngày nào đó chỉ huy tướng sĩ Đại Đường đánh đuổi giặc Thát, thu phục Hà Tây, đoạt lại An Tây của chúng ta, một lần nữa dẫn quân Đại Đường đánh vào tường thành của Nga La Tư. Đây chính là giấc mộng của ta, cũng là giấc mộng của mỗi người Đại Đường chúng ta, một lần nữa khôi phục lại một Đại Đường hùng mạnh làm cho quân Hồi Hột, Thổ Phiên, Khiết Đan phải quỳ gối dưới chân chúng ta, để cho con cháu chúng ta vĩnh viễn không bị dị tộc khinh rẻ” .
Đột nhiên Trương Hoán quay người, ánh mắt hắn toát lên sự tự tin, ánh sáng kiên nghị. Hắn biết con đường phía trước gian nan, thậm chí mỗi bước đi của hắn đều phải trả một cái giá sinh mạng rất lớn nhưng hắn đã hạ quyết tâm. Cho dù gió tanh mưa máu dữ dằn như nào hắn vẫn không bao giờ chùn chân. Một khi Trương Hoán hắn đã quyết định, hắn sẽ không bao giờ hối tiếc.
Trương Hoán hít một hơi thật sâu, lấy từ trong người ra một phong thư, đưa cho Lý Bí, cười lạnh lùng nói: “ Đây là thứ ta đoạt được ở Vương cung Hồi Hột. Chúng ta hãy bắt đầu từ chỗ này” .
Trong các quán trà, tửu lâu ở thành Trường An bắt đầu lưu truyền một thông tin. Thông tin đó nói rằng trước đây có người cấu kết với quân Hồi Hột, lừa gạt Hoàng đế ngự gian thân chinh mà bị vẫy hãm ở thành Tây Thụ Hàng. Thông tin đó còn nói là có chứng cứ rõ ràng.
Có lẽ Lý Tứ có người thân làm gì đó như Thiếu Khanh hay là Lang Trung vì vậy giác ngộ chính trị khá cao. Lý Tứ liền cảm giác rằng mình đang gánh vác trọng trách hưng suy của Đại Đường thế là hắn ta liền kể chuyện này cho Vương Ngũ, Lý Lục, Triệu Thất nghe. Hắn còn vỗ ngực thề thốt, cam đoan rằng chuyện này chính mắt hắn nhìn thấy, tuyệt đối không bịa chuỵên.
Tin tức càng lúc được truyền bá rộng rãi, khi đó còn xuất hiện nhiều thông tin khác nữa. Thậm chí có người còn nói rằng Thôi Viên là hậu duệ của người Hồi Hột. Trong một buổi sáng sớm gió tuyết bão bùng, gia nhân của Thôi gia đã nhặt được ở trước cổng rồi được nuôi ở Thôi gia. Nhưng tin đồn được lưu truyền rộng rãi nhất chính là Thôi Viên muốn mưu hại đương kim Hoàng đế để chính mình cướp ngôi Hoàng đế.
Có rất nhiều người nhạy cảm khi nghe thấy tin tức này thì hiểu rằng sắp có chuyện xảy ra.
Hơn mười chiến mã xuyên qua màn sương trắng của buổi sáng sơm, lướt qua cánh đồng trơ trụi, lướt nhanh như chớp giật về hướng thành Thái Nguyên. Sắc mặt Trương Phá Thiên vô cùng nghiêm trọng, ánh mắt ông ta vô cùng lo lắng. Ông ta mới nhận được tin bệnh tình của gia chủ vô cùng nguy hiểm. Gia chủ lệnh cho ông ta cấp tốc quay về gia tộc. Ngay trong đêm Trương Phá Thiên đã cấp tốc lên đường. Lộ trình vốn kéo dài mười ngày, nay rút ngắn xuống còn sáu ngày. Mọi người giục ngựa xông lên một sườn núi, tường thành Thái Nguyên đã ở trong tầm mắt.
Đây là lần thứ hai trong vòng nửa tháng Trương Phá Thiên quay lại Thái Nguyên. Lần thứ nhất là sau khi Trương Hoán rời khỏi Thái Nguyên không lâu, ông ta đã quay lại Thái Nguyên thăm viếng bài vị của tổ tông, coi như chính thức quay lại Trương gia. Nhưng điều làm ông ta nuối tiếc nhất chính là Trương Hoán không thể trở thành người thừa kế gia chủ của Trương gia mà lại có dấu hiệu thoát ly khỏi Trương gia. Nhưng Trương Nhược Hạo lại nói với ông ta chuyện không xấu như ông ta đã nghĩ, và muốn ông ta hãy để Trương Hoán tự đi trên con đường của mình. Không ngờ chỉ chưa tới nửa tháng Trương Phá Thiên lại quay về Thái Nguyên.
Sau lần đại hội gia tộc, Trương phủ dần dần trở lại yên tĩnh. Bệnh tình của Trương Nhược Hạo ngày càng trở nên trầm trọng. Với tình trạng của Trương Nhược Hạo bây giờ, ông ta chỉ là một sự gửi gắm tinh thần của Trương gia. Hầu hết các công việc trong gia tộc, ông giao cho Trương Xán, người thừa kế gia chủ xử lý. Chỉ có những chuyện quan trọng, Trương Nhược Hạo mới đích thân nói lên quan điểm của mình.
Sáng sớm hôm nay, Trương Nhược Hạo nửa ngồi nửa nằm ở đệm nghe Trương Xán báo cáo công việc. Sức khoẻ Trương Nhược Hạo đã ngày một suy yếu, giống như đèn dầu cạn mỡ, vào buổi tối ông ta thường rơi vào tình trạng hôn mê. Chỉ có vào buổi sáng sớm Trương Nhược Hạo với tỉnh táo đôi chút.
“ Gia chủ, công văn của bộ Lại đã tới, phong cho Trương Huyên làm huyện lệnh Ngu Hương huyện” .
Trương Xán thầm thở dài. Bản thân hắn là Tử tước Ngu Hương nhưng Trương Huyên lại là huyện lệnh Ngu Hương. Điều này rõ ràng là muốn chống lại hắn. Bộ Lại nằm trong tay Thôi Viên. Điều này chứng tỏ Thôi Viên vẫn chưa hết hy vọng thôn tính Trương gia. Chỉ cần có cơ hội là nhất định Thôi Viên sẽ ra tay với Trương gia. Nghĩ vậy Trương Xán thầm cảm thấy áp lực đè lên hắn vô cùng to lớn.
Nếu luận về năng lực, Trương Xán thuộc về hình mẫu người thận trọng, thiên về gìn giữ những gì đã có, không đủ lực để khuếch trương mở rộng. Ví dụ sau đại hội gia tộc Trương gia, đối với yêu cầu tăng tiền chi tiêu hàng tháng của các thứ tử Trương gia, Trương Xán chậm chạp, không đưa ra chủ ý. Điều này đã tạo nên mối rạn nứt trong một Trương gia chưa từng có đoàn kết. Các thứ tử oán hận hắn nhưng các con trưởng của Trương gia lại không cảm kích hắn. Bọn họ còn hy vọng phân chia điền trang của Trương gia cho tất cả mọi người. Tình huống vốn đã tốt đẹp nhưng lại trở nên rối tung với sự do dự của hắn.
Nhưng có một điều mà Trương Xấn vô cùng nghiêm túc. Đó chính là sự thuần phục đối với Hoàng đế Đại Đường. Ngay hôm sau Trương Hoán rời khỏi Thái Nguyên, Lý Hệ đã bí mật triệu kiến hắn, tự mình bưng trà cho hắn, ban cho hắn ngọc bội đã đeo mười lăm năm qua, ân chuẩn cho hắn thấy Thiên tử không cần quỳ lạy. Lý Hệ cũng viết một đạo mật chỉ phong cho hắn làm Ngu Quốc Công, trấn giữ Thái Nguyên, tiết độ sứ Hà Đông. Ân sủng bất ngờ của Thiên tử khiến Trương Xán vô cùng cảm động. Trương Xán chính thức trở thành nhân vật của Long phái. Thế nhưng Trương Xán không nói chuyện này cho Trương Nhược Hạo nghe. Trương Xán chỉ biết Trương Nhược Hạo và Trương Phá Thiên đã quy thuận triều đình. Nếu không như thế thì hàng năm đã không vận chuyển cả trăm vạn thạch lương thực cùng với tám mươi vạn quan tiền cho Đoàn Tú Thực ở An Bắc. Hắn chỉ nối tiếp lập trường trước sau như một của Trương gia.
Trương Xán đợi một lúc lâu nhưng không thấy gia chủ trả lời. Trương Xán khẽ vén màn lên nhìn vào trong giường. Hắn thấy Trương Nhược Hạo nhắm chặt hai mắt, sắc mặt vàng như nghệ, người gầy như một bộ xương khô. Trương Xán liền lặng lẽ lui ra ngoài.
“ Nếu hôm nay Trương Phá Thiên tới phải lập tức dẫn ngay tới gặp ta” Ngay khi Trương Xán lui bước ra tới cửa, đột nhiên Trương Nhược Hạo thì thào một câu.
Trương Xán ngẩn người. Hắn vừa mới trả lời thì sau lưng mình vang lên tiếng bước chân dồn dập. “ Thiếu gia chủ, Trương Phá Thiên đã quay về. Ông ấy muốn yết kiến gia chủ” .
Trương Xán giận dữ trừng mắt nhìn quản gia nói: “ Tên của Trương Thượng thư là để cho ngươi gọi sao? Sau này ngươi phải gọi ông ấy là nhị lão gia” .
Quản gia sợ hãi trả lời. Trương Xán liếc nhìn trong phòng rồi hắn nói nhỏ: “ Gia chủ muốn gặp nhị lão gia. Hãy mau dẫn ông ấy tới đây”.
Một lát sau, Trương Phá Thiên vội vã đi vào phòng Trương Nhược Hạo. Ánh sáng trong phòng mờ mờ, không khí nặng nề, tràn ngập hơi thở của thần chết. Trương Phá Thiên vội vàng đi tới trước nhuyễn tháp của gia chủ, vén màn lên. Trương Nhược Hạo khẽ mở mắt, trên đôi môi khô khốc của ông hiện ra một nụ cười. Ông đưa mắt liếc nhìn Trương Xán ở phía sau. Trương Xán hiểu ý, hắn lập tức rời khỏi phòng.