Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 104: Tranh đoạt chức gia chủ (6)

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Trương Nhược Cẩm nhìn hai bên thì thấy mấy người lính đã rút đao ra. “ Thịch!” một tiếng, Trương Nhược Cẩm quỳ gối, hành đại lễ. “ Thần Thứ sử quận Bình Dương Trương Nhược Cẩm cung nghênh thánh vật của Thái thượng hoàng” .

Trương Nhược Cẩm vừa quỳ xuống, mọi người phía sau hắn cũng quỳ xuống. Trương Hoán không nói câu nào, một lúc lâu sau hắn mới lạnh lùng nói: “ Cung nghênh Thánh vật của Thái thượng hoàng mà chỉ mở một cánh cổng sao? Những người khác vẫn nằm ngủ ngon trong phòng sao?”

“ Điều này …. Hãy mở rộng cổng, bảo tất cả mọi người đi ra nghênh đón” .

Cánh cổng của Trương phủ hai năm nay vẫn chưa một lần rộng mở cuối cùng cũng ken két mở ra. Trương Hoán thu lại kim bài, nhảy xuống ngựa, cung kính nới với Trương Nhược Hạo ở trong xe ngựa: “ Xin mời gia chủ vào phủ” .

Trương Nhược Hạo ngồi trong xe quát nhỏ: “ Vào phủ!” .

Chiếc xe ngựa to lớn từ từ vượt qua mặt Trương Nhược Cẩm và Trương Nhược Thương, chậm rãi chạy vào phủ.

Bên trong Trương phủ có một đường trục chạy từ đông sang tây nhưng vì cấm kỵ nên tu sửa thành hình bán nguyệt. Bây giờ hai bên đường chật ních người của trương gia, gia nô cùng đầy tớ, khoảng mấy ngàn người. Tất cả bọn họ không nhìn thấy Thánh vật của Thái thượng hoàng nhưng nhìn thấy một chiếc xe ngựa to lớn đang chạy vào trong. “ Gia chủ đã về” , tin tức này ngay lập tức lan truyền khắp Trương phủ. Bây giờ Thánh vật của Thái thượng hoàng không còn quan trọng nữa. Gia chủ quay về khiến cho rất nhiều con em của Trương gia lập tức trở nên kiên định. Cục diện nước lửa bắt đầu xuất hiện. Ngay lúc đó có một số con em của Trương gia chạy theo xe ngựa của gia chủ hoan hô rầm trời, cũng có người biết rõ tình hình chỉ chắp tay cười nhạt. Rất nhiều bắt đầu toan tính trong lòng xem trong lần đại hội gia tộc này mình nên ủng hộ ai.

Đêm khuya, mấy tiếng chó sủa như nấc nghẹn ở cổ, nức nở vang lên ở đầu đường. Cổng chính của Trương phủ lặng lẽ mở ra. Một chiếc xe ngựa được hơn mười võ sĩ bảo vệ từ trong phủ chạy ra đi về hướng bắc. Từ lúc gia chủ quay về, Trương Nhược Cẩm không dám hung hăng càn quấy. Ngay cả khi rời khỏi phủ cũng rất cẩn thận.

Chiếc xe ngựa chạy vòng quanh thành một vòng rồi mới dần dần chạy về hướng đã định.

Hôm nay Trương Nhược Hạo vừa mới quay về Trương phủ đã mạnh mẽ ra tay. Ông thả tất cả những người ghi chép sổ sách, cũng giải tán ngay bảo an doanh do Trương Nhược Cẩm mới thành lập. Mặc dù cho tới trước khi Trương Nhược Hạo quay lại, tất cả tộc nhân đều ủng hộ Trương Nhược Cẩm nhưng cuối buổi chiều hôm nay khi Trương Nhược Hạo xuất hiện trước mắt với thế lực hùng mạnh trước mắt mọi người thì không ai dám ra mặt phản đối.

Chiếc xe ngựa lại chuyển hướng, rẽ vào ngõ nhỏ có ngôi nhà nhỏ kia.

Lý Phiên Vân chắp tay đứng bên cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng nhìn cây đại thụ trong sân. Từ lúc tin tức Trương Nhược Hạo vào thành lan ra, sắc mặt của nàng vẫn âm trầm như nước. Hiển nhiên kế hoạch của nàng đã thất bại. Đương nhiên mười người đó đã mất mạng nhưng tình hình cụ thể của việc đó thế nào nàng vẫn chưa biết. Bây giờ đã rút dây động rừng, muốn ám sát Trương Nhược Hạo lại càng khó khăn hơn. Thôi, chuyện của Trương gia cứ để người Trương gia giải quyết. Chính nàng phải tập trung sức lực để giải quyết chuyện của mình.

Đúng lúc đó bên ngoài vang lên tiếng bẩm báo của thủ hạ: “ Tiên sinh, Trương thứ sử tới” .

Suy nghĩ của Lý Phiên Vân bị cắt ngang, nàng nghiêm nghị nói: “ Hãy để ông ta vào” .

Trương Nhược Cẩm nhanh chóng được dẫn vào phòng. Hắn bước tới thi lễ: “ Lý tiên sinh, tìm ta có việc gì sao?”

Lý Phiên Vân liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “ Ta hỏi ngươi. Ngươi đã chiếm toàn bộ tiên cơ vì sao lại chậm chạp không chịu cử hành đại hội gia tộc” .

Trương Nhược Cẩm dè dặt trả lời: “ Bây giờ phần lớn tộc nhân đều đã tới, còn có ba mươi mấy người có khả năng ngày kia mới tới, trong khi đó theo quy định của gia tộc vẫn chưa đủ số người để có quyền bãi miễn.”

Lý Phiên Vân không nói gì. Một lúc sau nàng mới chậm rãi nói: “ Ta vừa mới nhận được tin tức là Lý Hệ đã đẩy nhanh tốc độ đi hơn. Ba ngày nữa hắn sẽ tới Thái Nguyên. Ngày mai ngươi nhất định phải triệu tập đại hội gia tộc bãi miễn Trương Nhược Hạo nếu không ngươi hãy tự đi giải thích với tướng quốc đi” .

Trong lòng Trương Nhược Cẩm thầm mắng Lý Phiên Vân khi hắn thấy nàng đổ trách nhiệm lên đầu mình nhưng cũng đành chịu. Hắn chần chừ một lát rồi nói: “ Tiên sinh có thể hỏi tướng quốc xem vào thời khắc cần thiết liệu có thể xuất quân Sơn Đông không?”

Trương Nhược Cẩm chưa nói xong đã bị Lý Phiên Vân kiên quyết từ chối: “ Xuất binh tới Hà Đông sao? Ngươi cho rằng tướng quốc không nghĩ ra à? Ngươi cho rằng Trương Nhược Hạo cũng không nghĩ ra à?”

Liên tiếp ba câu hỏi nghi vấn, lúc này Lý Phiên Vân rất nghi ngờ năng lực của Trương Nhược Cẩm. Một điều dễ hiểu như thế mà hắn còn hỏi. Chẳng lẽ hắn còn không biết Lý Hệ tới Hà Đông chính là để dò xét, đề phòng Sơn Đông mượn cơ hội xuất binh đánh Hà Đông sao?

Lý Phiên Vân thầm lắc đầu. Thôi Tướng quốc đã nhìn lầm người. E rằng lần tranh chấp Trương gia này không lạc quan cho lắm. Nghĩ vậy, nàng nói vẻ nhạt nhẽo: “ Trương thứ sử, ngài có thể trực tiếp gửi chim bồ câu xin lệnh của Thôi tướng quốc, không cần phải thông qua ta” .

Trương Nhược Cẩm thấy Lý Phiên Vân không có thành ý nên đành căm hận rời đi.

Đợi khi Trương Nhược Cẩm rời khỏi, Lý Phiên Vân trầm ngâm chốc lát rồi kéo đầu dây. Một gã thủ hạ vội vàng chạy vào, thi lễ nói: “ Xin tiên sinh cứ phân phó” .

“ Tình hình của nhạc phường Lan Lăng thế nào?”

“ Khởi bẩm tiên sinh, theo như kế hoạch chuẩn bị ở Thái Nguyên, việc đoạt nguyệt quế của vũ hội lần này không có vấn đề gì” .

Lý Phiên Vân gật đầu: “ Muốn tạo tiếng tăm lớn thì trong hai ngày này phải gây chấn động toàn thành” .

Trương Nhược Cẩm lo lắng quay lại Trương phủ. Thực tế hắn đã không nói thật với Lý Phiên Vân. Tộc nhân Trương gia đã quay về Trương phủ đầy đủ từ ban chiều nhưng vấn đề là thế lực mạnh mẽ của Trương Nhược Hạo đã khiến họ nảy sinh sự mất lòng tin vào hắn. Việc bãi miễn gia chủ cần phải được bảy phần mười số người trong gia tộc thông qua. Bản thân hắn cũng không biết chắc là một khi việc bãi miễn của hội nghị gia tộc thất bại, Thôi Viên có bỏ qua cho hắn hay không vì vậy hắn có thể kéo dài thêm hai ngày. Trương Nhược Cẩm hắn chỉ cần thời gian này. Nghĩ vậy hắn từ từ đi tới phòng của Trương Nhược Quân.

Trong năm anh em Trương gia, ngoại trừ lão tam Trương Nhược Phong thân thể yếu ớt, bốn anh em đều rất giống nhau, dáng người cao, to, tướng mạo đều là tai to mặt lớn nhưng chỉ có Trương Nhược Quân là không có tiền đồ, chức quan nhỏ nhất, cũng không có thế lực trong tộc.

Nhưng hai con trai của Trương Nhược Quân thì lại thực sự khiến người khác phải chú ý. Một người nắm quyền tài chính, chưởng quản Trương gia. Con trai thứ lại là một người nổi danh ở Đại Đường. Nhưng mà hắn thà rằng không có người con nổi danh Đại Đường như vậy. Lần trước hắn đã làm phụ thân của mình mất hết thể diện

Bây giờ Trương Nhược Quân đang nằm ngửa trên giường êm, một người thiếp đang cẩn thận từng ly từng tý dịt thuốc cho hắn. Một roi quất của Trương Hoán vô cùng tàn nhẫn, không chỉ làm môi hắn sưng vù mà còn làm rụng hai chiếc răng của hắn. Lúc này bộ dáng của hắn rất giống với một loại sinh vật có họ hàng xa với ngựa ở sông Hoàng Hà.

“ Lục đệ! Đệ có khá hơn không?” Trương Nhược Cẩm ngồi xuống bên cạnh Trương Nhược Quân, ân cần hỏi thăm. Một roi đó Trương Nhược Quân nhận thay cho hắn nhưng lại kéo huynh đệ hắn gần với nhau hơn.

Sau khi người thiếp đắp thuốc xong, lại dùng tấm vải lụa mỏng băng chặt từ mũi Trương Nhược Quân trở xuống rồi mới lui ra ngoài. Trương Nhược Quân ngồi thẳng người, ánh mắt hắn vô cùng tức giận. Hắn lấy giấy bút, bực tức viết một câu: “ Đệ muốn giết đồ nghiệp chướng đó.”

Trương Nhược Cẩm thở dài. Hắn có thể hiểu được nỗi khổ sở của huynh đệ mình. Trương Nhược Quân bị chính con trai của mình quất trước mặt người khác. Bất kỳ ai rơi vào tình cảnh này cũng đều không thể chịu đựng được. Trương Hoán đã dám công khai đánh phụ thân mình trước mặt người khác, hắn đã không coi phụ thân mình ra gì.

“ Lục đệ, đệ có nghĩ nó trở nên kiêu ngạo như vậy là vì có ai đỡ đầu không?”

Ánh mắt Trương Nhược Quân càng phẫn nộ. Hắn lại viết tiếp một câu: “ Thấy con làm tổn thương phụ thân mà vẫn thờ ơ. Con người này vì lợi ích của bản thân mình mà buông lỏng cương thường, không xứng làm gia chủ” .

“ Đúng. Chỉ từ một vấn đề này cũng thấy bản tính người này bạc bẽo, trong lòng căn bản không có tình thân huynh đệ” .

Trương Nhược Cẩm khẽ vỗ vào tay Trương Nhược Quân nói. “ Vì tiền đồ của Trương gia chúng ta, ta quyết định bất chấp tất cả. Lục đệ, đệ phải giúp ta” .

Trương Nhược Quân lại vung bút, những lời tâm huyết tuôn trào trên giấy: “ Xin nhị ca hãy yên tâm. Mối nhục hôm nay đệ quyết đòi lại gấp bội” .

Trương Nhược Cẩm thấy Trương Nhược Quân viết những câu rồng bay phượng múa. Cử động của bàn tay rất tự nhiên, hơn nữa câu chữ viết trên giấy rất thuyết phục, mạnh mẽ, nỗi lo lắng Trương Nhược Quân không nói được đã hoàn toàn bị loại trừ.

Trương Nhược Cẩm đóng cửa lại. Hắn rút ra một tập giấy điệp cười nói: “ Nào, chúng ta hãy thương lượng một chút về đại hội gia tộc” .

Trong lúc hai huynh đệ Trương Nhược Cẩm đang thương lượng cách đối phó với Trương Nhược Hạo, Trương Hoán lại được gia chủ uỷ thác đi tới phòng của Vương Yên La.

Phụ nữ là loài động vật có tính cách kỳ quái. Nếu một khi bị tổn thương phụ nữ có thể sẽ quyết tâm đối phó với một người nào đó nhưng có khi chỉ vì một chuyện không liên quan tới mình thì lại thay đổi ý kiến. Vương Yên La chính là một người như vậy. Nàng vốn quyết định cùng Trương Nhược Phong chứng minh bị Trương Nhược Hạo sai khiến chuyển tiền cho Vương gia nhưng khi Trương Nhược Phong từ chối hợp tác và bị giết, Vương Yên La vô cùng trầm tư.

Vương Yên La trầm tư có lẽ do nàng đã có cảm giác môi hở răng lạnh, cảm nhận được kết cục tương lai của mình. Tóm lại không có ai biết được suy nghĩ lúc này của nàng. nhưng cho dù là thế nào đi nữa sự kiện lật đổ gia chủ lần này nàng có một vai trò cực kỳ quyết định. Thái độ của nàng đóng một vai trò quyết định.

Khi Trương Hoán đi vào phòng, Vương Yên La đang đứng quay lưng về phía hắn. Nàng đang ghi chép gì đó trên bàn. Trương Hoán mở cửa, cung kính thi lễ nói: “ Trương Hoán tham kiến phu nhân” .

“ Vào đi!” .

Vương Yên La chậm rãi quay người lại, chỉ tay vào ghế bên cạnh nói: “ Mời ngồi!” .

Dường như Vương Yên La biết Trương Hoán sẽ tới. Nàng trầm ngâm một lát rồi lên tiếng trước: “ Là ông ta bảo ngươi tới hả?”

Trương Hoán cười cười không nói gì. Cục diện bây giờ cực kỳ xảo diệu. Dựa theo gia pháp của Trương gia, chỉ cần đưa ra chứng cớ xác đáng chứng minh gia chủ có hành động bất lợi cho gia tộc. Chỉ cần mười người có vai vế cao trong Trương gia đồng ý, Trương gia nhất định phải triệu tập hội nghị toàn thể gia tộc, thẩm định lại tư cách của gia chủ. Một khi chỉ cần hơn bảy mươi phần trăm số người đồng ý, gia chủ sẽ bị bãi nhiễm chức vụ gia chủ.

Vào tháng năm, vì vấn đề người thừa kế của gia chủ cùng với sự quay về gia tộc của Trương Phá Thiên, Trương gia đã từng mở đại hội toàn gia tộc. Tình thế đối vói Trương Nhược Hạo không ổn lắm, chuyện lại mới xảy ra cách đây mấy tháng thì lại đã xảy ra chuyện Trương Nhược Hạo đem chức vị Thượng thư nội các giao cho Trương Phá Thiên và việc Trương gia mất một số tiền rất lớn.

Trên thực tế, tình thế tương đối bất lợi với Trương Nhược Hạo. Thế nhưng cần có hơn bảy phần tộc nhân đồng ý lại tạo ra con đường sống cho Trương Nhược Hạo. Người ủng hộ ông cũng vẫn còn nhiều vì vậy trong hội nghị gia tộc việc thắng hay bại chỉ có thể chênh nhau một phiếu.

Vì vậy cần phải tranh thủ bất kỳ mối lợi ích nào chính là việc cấp bách nhất, nhất là Vương Yên La. Nàng là chính thất của gia chủ. Nếu nàng đứng ra làmn chứng, tình thế sẽ vô cùng bất lợi cho Trương Nhược Hạo.

Ngược lại nếu nàng có thể giữ im lặng thì sẽ làm suy yếu tới mức thấp nhất những lời chỉ trích đối với Trương Nhược Hạo.

Nhưng Vương Yên La là người có tâm kế. Nếu biểu hiện ra đang cầu nàng, nàng sẽ ra một cái giá trên trời. Một khi điều kiện đưa ra không làm thoả mãn nàng, nàng sẽ quay lại cắn mạnh hơn.

“ Ta không phải là người thừa kế vị trí gia chủ của Trương gia” Trương Hoán trầm ngâm hồi lâu rồi lên tiếng.

Nếu muốn thương lượng với Vương Yên La thì điều đầu tiên là phải hoá giải sự thù địch của nàng với mình. Trong đó người thừa kế của gia chủ chính là vấn đề khiến mâu thuẫn của hai người như một thùng thuốc nổ. Xoá bỏ thùng thuốc nổ đó tuy không thể khiến Vương Yên La quên đi hiềm khích trước đây nhưng ít ra có thể làm nàng có lý trí hơn, không để cừu hận làm mờ mắt.

Vương Yên La ngẩn người, sắc mặt nàng dần dần trở nên vui vẻ. Đây chính là sự vui mừng của thỏ khi nhìn thấy cáo chết. Nàng nhìn Trương Hoán, sắc mặt càng lúc càng lúc càng hiện lên sự khoái trá, cuối cùng Vương Yên La không nhịn được phá lên cười ha hả, tiếng cười the thé vang khắp phòng.

Đợi sau khi sự phẫn nộ của Vương Yên La phát tiết hết ra ngoài, Trương Hoán mới lạnh lùng nói: “ Thế nhưng người thừa kế của gia chủ cũng không tới lượt Trương Huyên” .

“ Đó là điều đương nhiên. Lập đại công làm ông ta rạng rỡ mặt mũi, ông ta đương nhiên phải thấy chướng mắt” .

Trương Hoán lại lắc đầu. “ Gia chủ nói không phải là nguyên nhân này. Nguyên nhân cụ thể là gì ta không biết nhưng gia chủ chỉ nói trong lòng phu nhân hiểu rõ” .

Gương mặt Vương Yên La bỗng đỏ ửng nhưng rồi lại nhanh chóng biến mất. Đương nhiên nàng biết nguyên nhân Trương Nhược Hạo nói là gì. Chuyện này chỉ có phu thê hai người bọn họ có thể hiểu rõ.

Sắc mặt Vương Yên La bắt đầu trở nên âm trầm, nàng lạnh lùng hỏi: “ Vậy ông ta muốn xử trí mẹ con ta thế nào? Bỏ ta, đuổi ta quay về Vương gia sao? Hừ, đến nghĩ ông ta cũng không dám” .

“ Điều này có gì mà không dám. Bà cho rằng Trương gia vẫn còn giống như trước kia, để mặc cho bà điều khiển sao?”

Trương Hoán đứng dậy, khinh bỉ nói với Vương Yên La: “ Vương Ngang là người thế nào ta vẫn còn chưa hiểu rõ sao? Thôi Viên bảo hắn đi về phía đông, hắn có dám đi về phía tây không? Phu nhân, tình thế bây giờ đã không còn như năm trước. Bà có biết vì sao gia chủ tặng chức Thượng thư cho Phá Thiên không? Ta nói thật cho bà biết điều này chính là vì muốn cột chặt lợi ích của Phá Thiên vào Trương gia, làm cho ba vạn quân Hà Đông của hắn chính thức trở thành quân của riêng Trương gia. Bà thử nghĩ xem liệu Thôi Viên có vì bà mà xảy ra chém giết với quân Hà Đông không? Huống hồ nếu lần này Thôi Viên lật đổ được gia chủ thì hắn sẽ xử lý bà thế nào? Nhiều khi biết nhiều quá lại làm hại chính mình” .

Nói tới đây Trương Hoán nhìn thấy sắc mặt Vương Yên La lúc đỏ lúc trắng, giọng nói của hắn liền trở nên hoà hoãn hơn: “ Đêm nay phu nhân hãy cứ suy nghĩ cẩn thận. Sáng mai ta lại tới thăm” .

Nói xong Trương Hoán chắp tay rồi quay người rời khỏi phòng, ngay khi hắn ra tới cửa, Vương Yên La đột nhiên gọi nhỏ: “ Ngươi chờ một chút” .

Trương Hoán đứng lại. Hắn quay người, khom người thi lễ với Vương Yên La nói: “ Phu nhân còn có chuyện gì sao?”

Ánh mắt Vương Yên La cực kỳ phức tạp. Nàng biết Trương Hoán nói rất đúng. Đại ca của nàng quả thực đã hoàn toàn là một tên tay sai của Thôi Viên. Mặc dù đại ca của nàng không giết nàng nhưng nếu là huynh đệ Trương Nhược Phong hay Trương Nhược Cẩm sẽ giết nàng không chớp mắt. Vậy khi đó bản thân nàng sẽ ra sao? Sau khi sự kiện lần này kết thúc, Thôi Viên có còn lưu giữ lại mối tai hoạ ngầm là nàng không?

Trương Hoán nói rất đúng. Đương nhiên nàng sẽ chết. Rất nhiều ý nghĩ lướt nhanh trong đầu Vương Yên La. Nàng có thể giữ yên lặng nhưng nàng cần dùng điều này để trao đổi với Trương Nhược Hạo.

“ Ngươi ngồi đi!” .

Lúc này ánh mắt Vương Yên La không còn ngập trà sự thù địch như khi Trương Hoán bước vào phòng. Thay vào đó là sự tỉnh táo. Khi Trương Hoán ngồi xuống, Vương Yên La mới thản nhiên hỏi: “ Ngươi nói đi. Ông ta có điều kiện gì cho ta?”

Trương Hoán cười nói khi thấy nàng đã khôi phục lại lý trí của mình: “ Duy trì tình trạng hiện nay. Phu nhân vẫn là chính thất của gia chủ. Phu nhân có thể bước vào tông nhân đường. Hơn nữa việc cưới hỏi, nạp thiếp của các phòng đều do phu nhân thực hiện” .

Vương Yên La lắc đầu, tỏ vẻ không muốn nhận. Tất cả điều này chỉ là hư không. Nàng là phụ nữ thích điều chân thực, nàng không chấp nhận những điều kiện dạng này.

Dường như Trương Hoán biết trước Vương Yên La sẽ có phản ứng đó, hắn cười lạnh lùng nói: “ Gia chủ vốn chỉ đồng ý duy trì tình trạng hiện nay còn việc bước vào tông nhân đường là đề nghị của ta. Phu nhân, bà đã thấy đủ chưa?”

“ Không!” Vương Yên La phản đối: “ Ta có hai điều kiện. Nếu như ông ta đồng ý thì ta sẽ giữ im lặng nếu không thì mọi người sẽ cá chết lưới rách” .

Trương Hoán chăm chú nhìn nàng, ánh mắt hắn bình tĩnh nhưng lạnh lùng: “ Phu nhân không ngại thì cứ nói thử xem” .

“ Một là ông ta phải để Huyên nhi làm ấm quan” .

Trong lòng Vương Yên La hiểu Trương Huyên không có cơ hội làm gia chủ. Biện pháp duy nhất để hắn có thể thay đổi là tự lập môn hộ nhưng hắn lại không có khả năng thi đậu tiến sĩ nên con đường duy nhất chính là dựa vào quy chế đời Đường, tập ấm quan chính là con đường tắt.

Trương Hoán bình tĩnh hỏi: “ Vậy còn điều kiện thứ hai?”

“ Thứ hai là cấp điền trang Bồ Hà ở quận Hà Đông cho Thị nhi” .

Trương Thị là con trai thứ hai của Vương Yên La, cũng là người không thể theo nghiệp đọc sách nhưng Trương Nhược Hạo chỉ có thể cấp tập ấm cho một người nên Vương Yên La mới sắp đặt cho hắn trở thành một người giàu có. Điền trang Bồ Hà có diện tích khoảng năm nghìn khoảnh, là điền trang lớn nhất của Trương gia. Còn về phần đứa con trai bé đang ở với nàng, do nó còn ít tuổi hơn nữa Trương Nhược Hạo cũng có vẻ yêu mến nó, bản tính nó lại không minh, lại cố gắng theo đuổi nghiệp đọc sách, tương lai có thể thi đỗ tiến sĩ. Nếu như vậy tất cả buồn phiền của nàng được xoá bỏ.

Nói xong Vương Yên La lặng lẽ nhìn Trương Hoán, chờ đợi câu trả lời thuyết thục của hắn.

Một lúc lâu sau Trương Hoán mới chậm rãi nói: “ Chuyện ấm quan ta có thể khuyên gia chủ. ta nghĩ cũng không có vấn đề gì lớn còn việc giao điền trang làm tài sản riêng của tộc nhân thì không hợp với gia pháp của gia tộc, chỉ e là không được. Hay cứ để Trương Thị tới tòng quân ở Thiên Kỵ doanh của ta, phu nhân thấy thế nào?”

“ Không được!” Vương Yên La kiên định từ chối. “ Hai điều kiện này của ta không thể sửa được bất kỳ điều nào” .

Phụ nữ là loài động vật có tính cách kỳ quái. Nếu một khi bị tổn thương phụ nữ có thể sẽ quyết tâm đối phó với một người nào đó nhưng có khi chỉ vì một chuyện không liên quan tới mình thì lại thay đổi ý kiến. Vương Yên La chính là một người như vậy. Nàng vốn quyết định cùng Trương Nhược Phong chứng minh bị Trương Nhược Hạo sai khiến chuyển tiền cho Vương gia nhưng khi Trương Nhược Phong từ chối hợp tác và bị giết, Vương Yên La vô cùng trầm tư.

Vương Yên La trầm tư có lẽ do nàng đã có cảm giác môi hở răng lạnh, cảm nhận được kết cục tương lai của mình. Tóm lại không có ai biết được suy nghĩ lúc này của nàng. nhưng cho dù là thế nào đi nữa sự kiện lật đổ gia chủ lần này nàng có một vai trò cực kỳ quyết định. Thái độ của nàng đóng một vai trò quyết định.

Khi Trương Hoán đi vào phòng, Vương Yên La đang đứng quay lưng về phía hắn. Nàng đang ghi chép gì đó trên bàn. Trương Hoán mở cửa, cung kính thi lễ nói: “ Trương Hoán tham kiến phu nhân” .

“ Vào đi!” .

Vương Yên La chậm rãi quay người lại, chỉ tay vào ghế bên cạnh nói: “ Mời ngồi!” .

Dường như Vương Yên La biết Trương Hoán sẽ tới. Nàng trầm ngâm một lát rồi lên tiếng trước: “ Là ông ta bảo ngươi tới hả?”

Trương Hoán cười cười không nói gì. Cục diện bây giờ cực kỳ xảo diệu. Dựa theo gia pháp của Trương gia, chỉ cần đưa ra chứng cớ xác đáng chứng minh gia chủ có hành động bất lợi cho gia tộc. Chỉ cần mười người có vai vế cao trong Trương gia đồng ý, Trương gia nhất định phải triệu tập hội nghị toàn thể gia tộc, thẩm định lại tư cách của gia chủ. Một khi chỉ cần hơn bảy mươi phần trăm số người đồng ý, gia chủ sẽ bị bãi nhiễm chức vụ gia chủ.

Vào tháng năm, vì vấn đề người thừa kế của gia chủ cùng với sự quay về gia tộc của Trương Phá Thiên, Trương gia đã từng mở đại hội toàn gia tộc. Tình thế đối vói Trương Nhược Hạo không ổn lắm, chuyện lại mới xảy ra cách đây mấy tháng thì lại đã xảy ra chuyện Trương Nhược Hạo đem chức vị Thượng thư nội các giao cho Trương Phá Thiên và việc Trương gia mất một số tiền rất lớn.

Trên thực tế, tình thế tương đối bất lợi với Trương Nhược Hạo. Thế nhưng cần có hơn bảy phần tộc nhân đồng ý lại tạo ra con đường sống cho Trương Nhược Hạo. Người ủng hộ ông cũng vẫn còn nhiều vì vậy trong hội nghị gia tộc việc thắng hay bại chỉ có thể chênh nhau một phiếu.

Vì vậy cần phải tranh thủ bất kỳ mối lợi ích nào chính là việc cấp bách nhất, nhất là Vương Yên La. Nàng là chính thất của gia chủ. Nếu nàng đứng ra làmn chứng, tình thế sẽ vô cùng bất lợi cho Trương Nhược Hạo.

Ngược lại nếu nàng có thể giữ im lặng thì sẽ làm suy yếu tới mức thấp nhất những lời chỉ trích đối với Trương Nhược Hạo.

Nhưng Vương Yên La là người có tâm kế. Nếu biểu hiện ra đang cầu nàng, nàng sẽ ra một cái giá trên trời. Một khi điều kiện đưa ra không làm thoả mãn nàng, nàng sẽ quay lại cắn mạnh hơn.

“ Ta không phải là người thừa kế vị trí gia chủ của Trương gia” Trương Hoán trầm ngâm hồi lâu rồi lên tiếng.

Nếu muốn thương lượng với Vương Yên La thì điều đầu tiên là phải hoá giải sự thù địch của nàng với mình. Trong đó người thừa kế của gia chủ chính là vấn đề khiến mâu thuẫn của hai người như một thùng thuốc nổ. Xoá bỏ thùng thuốc nổ đó tuy không thể khiến Vương Yên La quên đi hiềm khích trước đây nhưng ít ra có thể làm nàng có lý trí hơn, không để cừu hận làm mờ mắt.

Vương Yên La ngẩn người, sắc mặt nàng dần dần trở nên vui vẻ. Đây chính là sự vui mừng của thỏ khi nhìn thấy cáo chết. Nàng nhìn Trương Hoán, sắc mặt càng lúc càng lúc càng hiện lên sự khoái trá, cuối cùng Vương Yên La không nhịn được phá lên cười ha hả, tiếng cười the thé vang khắp phòng.

Đợi sau khi sự phẫn nộ của Vương Yên La phát tiết hết ra ngoài, Trương Hoán mới lạnh lùng nói: “ Thế nhưng người thừa kế của gia chủ cũng không tới lượt Trương Huyên” .

“ Đó là điều đương nhiên. Lập đại công làm ông ta rạng rỡ mặt mũi, ông ta đương nhiên phải thấy chướng mắt” .

Trương Hoán lại lắc đầu. “ Gia chủ nói không phải là nguyên nhân này. Nguyên nhân cụ thể là gì ta không biết nhưng gia chủ chỉ nói trong lòng phu nhân hiểu rõ” .

Gương mặt Vương Yên La bỗng đỏ ửng nhưng rồi lại nhanh chóng biến mất. Đương nhiên nàng biết nguyên nhân Trương Nhược Hạo nói là gì. Chuyện này chỉ có phu thê hai người bọn họ có thể hiểu rõ.

Sắc mặt Vương Yên La bắt đầu trở nên âm trầm, nàng lạnh lùng hỏi: “ Vậy ông ta muốn xử trí mẹ con ta thế nào? Bỏ ta, đuổi ta quay về Vương gia sao? Hừ, đến nghĩ ông ta cũng không dám” .

“ Điều này có gì mà không dám. Bà cho rằng Trương gia vẫn còn giống như trước kia, để mặc cho bà điều khiển sao?”

Trương Hoán đứng dậy, khinh bỉ nói với Vương Yên La: “ Vương Ngang là người thế nào ta vẫn còn chưa hiểu rõ sao? Thôi Viên bảo hắn đi về phía đông, hắn có dám đi về phía tây không? Phu nhân, tình thế bây giờ đã không còn như năm trước. Bà có biết vì sao gia chủ tặng chức Thượng thư cho Phá Thiên không? Ta nói thật cho bà biết điều này chính là vì muốn cột chặt lợi ích của Phá Thiên vào Trương gia, làm cho ba vạn quân Hà Đông của hắn chính thức trở thành quân của riêng Trương gia. Bà thử nghĩ xem liệu Thôi Viên có vì bà mà xảy ra chém giết với quân Hà Đông không? Huống hồ nếu lần này Thôi Viên lật đổ được gia chủ thì hắn sẽ xử lý bà thế nào? Nhiều khi biết nhiều quá lại làm hại chính mình” .

Nói tới đây Trương Hoán nhìn thấy sắc mặt Vương Yên La lúc đỏ lúc trắng, giọng nói của hắn liền trở nên hoà hoãn hơn: “ Đêm nay phu nhân hãy cứ suy nghĩ cẩn thận. Sáng mai ta lại tới thăm” .

Nói xong Trương Hoán chắp tay rồi quay người rời khỏi phòng, ngay khi hắn ra tới cửa, Vương Yên La đột nhiên gọi nhỏ: “ Ngươi chờ một chút” .

Trương Hoán đứng lại. Hắn quay người, khom người thi lễ với Vương Yên La nói: “ Phu nhân còn có chuyện gì sao?”

Ánh mắt Vương Yên La cực kỳ phức tạp. Nàng biết Trương Hoán nói rất đúng. Đại ca của nàng quả thực đã hoàn toàn là một tên tay sai của Thôi Viên. Mặc dù đại ca của nàng không giết nàng nhưng nếu là huynh đệ Trương Nhược Phong hay Trương Nhược Cẩm sẽ giết nàng không chớp mắt. Vậy khi đó bản thân nàng sẽ ra sao? Sau khi sự kiện lần này kết thúc, Thôi Viên có còn lưu giữ lại mối tai hoạ ngầm là nàng không?

Trương Hoán nói rất đúng. Đương nhiên nàng sẽ chết. Rất nhiều ý nghĩ lướt nhanh trong đầu Vương Yên La. Nàng có thể giữ yên lặng nhưng nàng cần dùng điều này để trao đổi với Trương Nhược Hạo.

“ Ngươi ngồi đi!” .

Lúc này ánh mắt Vương Yên La không còn ngập trà sự thù địch như khi Trương Hoán bước vào phòng. Thay vào đó là sự tỉnh táo. Khi Trương Hoán ngồi xuống, Vương Yên La mới thản nhiên hỏi: “ Ngươi nói đi. Ông ta có điều kiện gì cho ta?”

Trương Hoán cười nói khi thấy nàng đã khôi phục lại lý trí của mình: “ Duy trì tình trạng hiện nay. Phu nhân vẫn là chính thất của gia chủ. Phu nhân có thể bước vào tông nhân đường. Hơn nữa việc cưới hỏi, nạp thiếp của các phòng đều do phu nhân thực hiện” .

Vương Yên La lắc đầu, tỏ vẻ không muốn nhận. Tất cả điều này chỉ là hư không. Nàng là phụ nữ thích điều chân thực, nàng không chấp nhận những điều kiện dạng này.

Dường như Trương Hoán biết trước Vương Yên La sẽ có phản ứng đó, hắn cười lạnh lùng nói: “ Gia chủ vốn chỉ đồng ý duy trì tình trạng hiện nay còn việc bước vào tông nhân đường là đề nghị của ta. Phu nhân, bà đã thấy đủ chưa?”

“ Không!” Vương Yên La phản đối: “ Ta có hai điều kiện. Nếu như ông ta đồng ý thì ta sẽ giữ im lặng nếu không thì mọi người sẽ cá chết lưới rách” .

Trương Hoán chăm chú nhìn nàng, ánh mắt hắn bình tĩnh nhưng lạnh lùng: “ Phu nhân không ngại thì cứ nói thử xem” .

“ Một là ông ta phải để Huyên nhi làm ấm quan” .

Trong lòng Vương Yên La hiểu Trương Huyên không có cơ hội làm gia chủ. Biện pháp duy nhất để hắn có thể thay đổi là tự lập môn hộ nhưng hắn lại không có khả năng thi đậu tiến sĩ nên con đường duy nhất chính là dựa vào quy chế đời Đường, tập ấm quan chính là con đường tắt.

Trương Hoán bình tĩnh hỏi: “ Vậy còn điều kiện thứ hai?”

“ Thứ hai là cấp điền trang Bồ Hà ở quận Hà Đông cho Thị nhi” .

Trương Thị là con trai thứ hai của Vương Yên La, cũng là người không thể theo nghiệp đọc sách nhưng Trương Nhược Hạo chỉ có thể cấp tập ấm cho một người nên Vương Yên La mới sắp đặt cho hắn trở thành một người giàu có. Điền trang Bồ Hà có diện tích khoảng năm nghìn khoảnh, là điền trang lớn nhất của Trương gia. Còn về phần đứa con trai bé đang ở với nàng, do nó còn ít tuổi hơn nữa Trương Nhược Hạo cũng có vẻ yêu mến nó, bản tính nó lại không minh, lại cố gắng theo đuổi nghiệp đọc sách, tương lai có thể thi đỗ tiến sĩ. Nếu như vậy tất cả buồn phiền của nàng được xoá bỏ.

Nói xong Vương Yên La lặng lẽ nhìn Trương Hoán, chờ đợi câu trả lời thuyết thục của hắn.

Một lúc lâu sau Trương Hoán mới chậm rãi nói: “ Chuyện ấm quan ta có thể khuyên gia chủ. ta nghĩ cũng không có vấn đề gì lớn còn việc giao điền trang làm tài sản riêng của tộc nhân thì không hợp với gia pháp của gia tộc, chỉ e là không được. Hay cứ để Trương Thị tới tòng quân ở Thiên Kỵ doanh của ta, phu nhân thấy thế nào?”

“ Không được!” Vương Yên La kiên định từ chối. “ Hai điều kiện này của ta không thể sửa được bất kỳ điều nào” .

codon.trai

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện