Chạng vạng tối, Lạc Bảo Anh dừng bút, nhìn bức tranh sơn thủy trên giấy Tuyên Thành, đậm nhạt thích hợp, ý cảnh xa xưa, nàng lộ ra nụ cười vừa lòng, cảm thấy bản thân lại tiến bộ hơn một chút.
 
Lam Linh bưng bữa tối đến, cùng Tử Phù bày bát đũa.
 
Nàng đứng lên, ngồi trước bàn bát tiên, còn chưa chỉnh lại làn váy đã thấy có bóng người vụt qua cửa, Lạc Nguyên Chiêu bước nhanh vào, nha hoàn không kịp thông báo.

 
Thấy hắn vội vã, nàng kinh ngạc hỏi: “Ca ca, làm sao vậy?”
 
Lạc Nguyên Chiêu đứng bên cạnh nàng: “Tam biểu ca tới cầu hôn.”
 
“Bây giờ?” Lạc Bảo Anh mở to hai mắt, thì ra hôm qua hắn không nói bậy, thật sự hôm nay lập tức tới cầu hôn, nhưng chưa nói tới nàng có vui vẻ hay không, vì hai người đã làm chuyện thân mật như vậy, có đến cũng là lẽ thường tình, thấy Lạc Nguyên Chiêu nhìn mình chằm chằm, mặt nàng đỏ lên, rũ mi mắt nói, “Cầu hôn thì cầu hôn, ca ca cũng biết mà.”
 
Ngón tay nàng vân vê mặt bàn.
 
Đúng là che giấu thẹn thùng, Lạc Nguyên Chiêu cười nói: “Xem ra muội thật sự thích, vậy thì thôi, ta chỉ tới nói cho muội một tiếng.”
 
Nhìn từ góc độ của người ngoài cuộc, Vệ Lang học thức uyên bác, tài trí hơn người, lại xuất thân từ thế gia đại tộc, hoàn toàn không có khuyết điểm, nhưng từ góc độ của người làm ca ca thì lại khác. Muội muội hắn cái gì cũng tốt, tựa như bất kể nam nhân xuất sắc đến cỡ nào thì muội muội đều xứng với người đó, chỉ là nàng có thích hay không.
 
Cho nên thấy Lạc Bảo Anh không phản đối, Lạc Nguyên Chiêu liền yên tâm, đến bước này, nhất định là nàng cam tâm tình nguyện, đã hạ cờ thì không thể đi lại, nếu đính hôn rồi mà còn muốn hủy bỏ thì nhất định là rất khó khăn. Nhưng nhìn muội muội, trong lòng vẫn có chút không bỏ được, nghe ý tứ Vệ Lang, tháng ba sang năm sẽ phải thành thân, chỉ sau lúc nàng cập kê năm ngày, chính là ngày hai sáu tháng ba.
 

Lạc Nguyên Chiêu khẽ vuốt búi tóc nàng, vậy nàng chỉ còn ở nhà hơn nửa năm nữa, mấy năm nay hắn đều đi học ở bên ngoài, bây giờ ngày nào cũng có thể về nhà thì nàng lại sắp gả cho người ta.
 
Nhưng chỉ cần nàng vui vẻ là được, hắn nhìn Lạc Bảo Anh, thấy khóe môi nàng hiện rõ nụ cười, lập tức không nói lời dư thừa.
 
Chính phòng, lão thái thái nhìn Vệ Lang, càng nhìn càng thấy thích, tuy hắn vội vàng thúc giục khiến bà không nỡ xa cháu gái nhỏ, nhưng có cháu rể tốt như vậy, cầm theo đèn lồng cũng khó tìm, bà nói: “Tháng ba cũng được, dù sao hai nhà ở gần, đến lúc Bảo Anh gả sang, muốn gặp mặt cũng không khó.”
 
“Đúng như người nói, nàng ấy có thể thường xuyên về nhà, hoặc người tới nói chuyện với tổ mẫu của con, đều giống nhau.” Vệ Lang tỏ ra khiêm tốn.

 
“Vậy thì tốt.” Lão thái thái cười.
 
Lạc Vân nghe, nhàn nhạt nói: “Đây là chuyện sang năm.”
 
Vẫn còn chưa gả đến đó, sao lại nói như kiểu nữ nhi của hắn đã là người Vệ gia?
 
Vệ Lang vội ngồi nghiêm chỉnh.
 
Viên thị cười nói: “Đừng quan tâm lúc nào thành thân nữa, bình thường hai nhà gần gũi như vậy, bây giờ đúng là thân càng thêm thân, ta đã sớm nói hai đứa trẻ này rất xứng đôi.” Người vui mừng nhất là Viên thị, vì nàng phát hiện ra đầu tiên, lại hết sức hài lòng Vệ Lang, so với Hạ Sâm, nàng cảm thấy tuổi Vệ Lang lớn hơn một chút thì càng có thể chăm sóc tốt cho Lạc Bảo Anh.
 
Nữ nhân sao, quan trọng nhất là được nam nhân yêu thương che chở, nam nhân đó có quyền thế trong tay thì lại càng tốt.
 
Đây cũng là điểm thu hút người khác của Vệ Lang, có Vệ lão gia tử ở phía trước, cho dù hắn có nhìn quả bầu mà vẽ ra cái gáo cũng sẽ không thấy khác biệt, càng đừng nói, hắn đã là Đại học sĩ ở Tả Xuân Phường, nam nhân trẻ tuổi có tiền đồ rạng rỡ như thế, làm con rể của nàng, nàng không còn yêu cầu gì khác.
 
Mọi người nói chuyện một lúc, Vệ Lang xin phép Lạc Vân: “Con có thể đến gặp Bảo Anh được không?”
 
Đã sớm nghe nói Vệ Lang từ Lĩnh Nam trở về, lập tức ở trong viện thân mật với nữ nhi, Lạc Vân có chút không vui, nhưng nhớ năm xưa, tình cảm của hắn với Vương thị, đúng là khó có thể đè nén cảm xúc muốn được thân mật gần gũi nàng, Lạc Vân lại cảm thấy có thể hiểu được, dù sao Lạc Bảo Anh xinh đẹp như vậy, thậm chí vượt qua cả mẫu thân nàng, hắn trầm ngâm một lát: “Nhìn thấy mặt rồi về.”
 
Vệ Lang trịnh trọng đáp lời, đi đến Đông Khóa Viện.
 
Lạc Bảo Anh đang nằm nghiêng trên tháp mỹ nhân đọc sách, Lam Linh và Tử Phù quạt cho nàng, gió nhẹ thổi qua khiến làn váy màu xanh nhạt khẽ khàng lay động, nhưng vẫn thấy nóng, nàng trở mình nói: “Chuẩn bị nước đi, lát nữa ta phải tắm cho mát.”
 
Tử Phù vâng lời đứng lên, ai ngờ suýt đụng vào Vệ Lang đang đứng đằng sau, nàng kinh ngạc nói: “Tam công tử.”
 
Lạc Bảo Anh ngẩng đầu, thấy quả thật là hắn, quyển sách trong tay rơi xuống, nhíu mày nói: “Huynh…” Cũng không biết phải nói gì, chỉ lẩm bẩm trong lòng, rốt cuộc đây là nhà nàng hay nhà hắn? Sao có thể tùy tiện đi vào khuê phòng của người ta như vậy!
 
“Nhạc phụ đã đồng ý.” Hắn nói, thuận thế ngồi xuống tháp mỹ nhân.
 

Hai nha hoàn hoảng loạn tránh đi.
 
Lạc Bảo Anh muốn ngồi dậy, hắn lập tức đè nàng lại: “Cứ nằm đó, ta nói mấy câu rồi đi.”
 
Nàng hơi mất tự nhiên, duỗi tay kéo kéo làn váy, nhưng không che được chân, bởi vì quá nóng nên không đi tất, để trần ở bên ngoài. Bàn chân hiếm khi tiếp xúc với ánh mặt trời, còn trắng hơn cả tuyết, Vệ Lang nhìn chằm chằm, trái tim trong lồng ngực đập liên hồi.
 
Nghiêng đầu sang chỗ khác, hắn nói: “Đã chọn được ngày tốt, là hai sáu tháng ba.” Không nhìn nữa, nhưng không có nghĩa là hắn không chạm vào nàng, vừa nói ngón tay vừa vuốt ve má nàng, “Nhớ làm cho ta một đôi giầy, đây là quy củ khi đính hôn, còn nữa, không có việc gì thì đừng ra ngoài, đỡ phải gặp rắc rối.”
 
Nàng thấy kỳ lạ: “Sẽ có rắc rối gì sao?”
 
“Cho dù không có rắc rối thì không phải cô nương sắp gả cũng nên ở nhà nhiều hơn sao?” Vệ Lang nói, “Trừ khi ta ra ngoài cùng nàng, có biết không?”
 
Nàng bĩu môi: “Dựa vào đâu mà ta phải nghe lời huynh? Vẫn chưa thành thân đâu, vậy mà huynh đã quản ta chuyện này chuyện kia, tổ mẫu với phụ thân còn chưa nhắc đến.” Nàng duỗi tay kéo đai lưng hắn, “Vệ Đại nhân, chẳng lẽ huynh cho rằng ta gả cho huynh thì chuyện gì cũng phải nghe theo huynh sao?”
 
Nàng nằm ngang trên tháp, dáng vẻ lười biếng, thanh âm lại tràn đầy hờn dỗi, vốn nàng nói cái gì hắn cũng sẽ nghe nàng, nhưng nghĩ đến Hoa Trăn, hắn lập tức không vui, nhàn nhạt nói: “Chẳng lẽ chính nàng còn không biết chuyện rắc rối, nhất định phải để ta nói ra?”
 
Nàng nhíu mày.
 
“Hoa Trăn.” Hắn cảnh cáo nàng, “Tốt nhất nàng chú ý hắn ta một chút, hắn ta có suy nghĩ không an phận với nàng.”
 
“Cái gì?” Lạc Bảo Anh giật mình.
 
Nhìn nàng có vẻ thật sự không biết, Vệ Lang lại hơi hối hận vì đã nói ra, nhưng nghĩ lại, Hoa Trăn không phải người dễ dàng từ bỏ, sớm muộn gì cũng sẽ gây chuyện, nói cho nàng biết trước, cũng có thể có phòng bị.
 
“Tóm lại, nàng biết thế là được.” Hắn xoa mặt nàng, oán hận nói, “Đúng là hồ ly tinh!” Mới có mấy tuổi, vậy mà hết người này đến người khác để ý, không biết lớn hơn chút nữa lại sẽ như thế nào đây.
 
Nhưng đến lúc đó nàng đã gả cho hắn, hắn không sợ.

 
Hắn đứng lên: “Ta đi đây.”
 
Lạc Bảo Anh đáp một tiếng: “Đi đi.”
 
Hắn nhướn mày: “Nàng không giữ ta ở lại?”
 
“Không giữ, vốn dĩ huynh không nên tới chỗ này.” Nàng cầm quyển sách lên xem, “Vệ Đại nhân, mau đi đi, huynh ở đây, hai nha hoàn của ta không dám vào quạt mát, nóng quá.”
 
Nghe được muốn đuổi hắn đi để hưởng quạt mát, hắn cười nói: “Lát nữa ta cho người đưa băng tới.” Lại dặn dò thêm một câu, “Nhớ phải làm giầy.”
 
Lúc này hắn mới đi.
 
Không lâu sau, quả nhiên Vệ gia đưa tới hai sọt băng, từ giờ trở đi, Lạc Bảo Anh không phải chịu nóng nữa, có lần đầu tiên, sau đó Vệ gia liên tục đưa tới, Lạc Vân không muốn nhận nhưng bị lão thái thái mắng cho một trận, nói cô gia tương lai hiếu thuận, có làm sao đâu, chẳng lẽ còn không cho người ta thể hiện lòng thành.
 
Lạc Vân chỉ đành từ bỏ.
 
---------------------
 
Cuối tháng sáu, thời tiết dễ chịu hơn, nhưng mặt trời vẫn tương đối gay gắt, vốn Lạc Bảo Anh không muốn ra ngoài, nhưng Tưởng gia mời bọn họ cùng tới Ngọc Trì ngắm hoa sen, không thể từ chối. Bình thường Tưởng Tịnh Anh không hay ra ngoài, thân thể yếu ớt, lúc này lại lộ diện, tất nhiên hai tỷ muội Lạc Bảo Anh muốn đi.
 
Dù sao Tưởng lão gia tử cũng là tọa sư của Lạc Vân, lúc trước đã dìu dắt không ít, Lạc Vân cũng coi ông ấy như ân sư, lễ tết hàng năm tuyệt đối không dám quên.
 
Nhưng gần đây qua lại thường xuyên hơn, lão thái thái nói: “Tính tình Tưởng cô nương đúng là tốt thật, nhưng yếu đuối quá mặc cho người ta muốn làm gì thì làm, thân thể lại không tốt, có phải hay không…”
 
Viên thị cũng nhìn ra là Tưởng gia có ý này, nàng cười nói: “Cũng không coi là yếu đuối, chỉ hơi sợ người lạ, sau này gả cho Nguyên Chiêu, đã là thê tử của người ta thì sẽ không thể giống như tiểu cô nương suốt ngày trốn trong khuê phòng, tự nhiên sẽ dần dần thay đổi.” Nàng trấn an lão thái thái, “Lão gia kính trọng Tưởng lão gia tử, sợ là sẽ không từ chối, người phải biết rằng, Tưởng gia nguyện ý gả thấp nữ nhi, nhà chúng ta là may mắn mới có được, mặc dù Nguyên Chiêu cũng rất xuất sắc.”
 
Lão thái thái không còn lời nào để nói.
 
Đến buổi chiều, ngoại trừ lão thái thái và Gia Nhi, cả nhà ngồi xe ngựa đến Ngọc Trì, lúc trước Lạc Bảo Châu đã nghe được một ít, nói với Lạc Bảo Anh: “Mẫu thân nói, hình như Tưởng gia muốn kết thân với nhà ta, sẽ gả Tưởng cô nương cho Đại ca.”
 
Lạc Bảo Anh không ngạc nhiên, cũng không tỏ thái độ gì.
 

Ấn tượng của nàng với Tưởng Tịnh Anh không tệ, ngoại trừ tính tình hơi hướng nội thì cũng khiến người ta yêu thích, chỉ là quá yếu đuối, không có tâm nhãn, lý trí chút mà nói thì không quá thích hợp làm đương gia chủ mẫu. Nhưng nàng nghĩ thế nào cũng không ảnh hưởng lắm, chủ yếu còn phải xem ca ca.
 
Đột nhiên có người gõ hai cái vào cửa sổ, Lạc Bảo Châu tò mò vén rèm lên, vừa nhìn thấy đã lập tức cười ra tiếng, nhanh chóng ngồi gọn vào một bên, nhường chỗ cho Lạc Bảo Anh.
 
“Tam tỷ phu ở bên ngoài.” Nàng chế nhạo, “Tam tỷ phu nhanh nhạy quá nha, cái gì cũng biết, chúng ta ra khỏi thành là huynh ấy cũng ra khỏi thành.”
 
Xuyên qua cửa sổ xe, quả nhiên Lạc Bảo Anh nhìn thấy Vệ Lang, công tử trẻ tuổi mặc áo bào màu xanh lá trúc thêu hạc ngậm linh chi, ra chiến trường một năm, vốn làn da hơi đen, mới trở về được một thời gian, thế nhưng đã trắng như lúc trước, không ngờ có thể nhanh như vậy, giống như ngọc quý chỉ cần lau qua là đã sáng bóng. Nàng vốn muốn nói hắn vô lại, chỗ nào cũng đi theo, nhưng lúc này lại không nói ra được, chỉ hỏi: “Sao huynh cũng tới Ngọc Trì?”
 
Hắn xụ mặt: “Ta bảo nàng đừng ra ngoài, trừ khi đi cùng ta, vậy mà nàng lại vào tai này ra tai kia.”
 
“Là Tưởng gia mời, chẳng lẽ ta cũng không được đi?”
 
“Ít nhất cũng phải nói với ta một tiếng.” Hắn nhướn mày, rũ mắt xuống nhìn nàng, hơi có uy nghiêm.
 
Lạc Bảo Anh lanh lợi nói: “Ta không nói, không phải huynh cũng biết rồi sao?”
 
“Đó là bản lĩnh của ta.” Hắn không đổi sắc mặt.
 
Lạc Bảo Anh đang định cười, lại nghe thấy đằng sau có tiếng vó ngựa, kinh ngạc nói: “Không chỉ huynh, chẳng lẽ người nhà huynh cũng tới?”
 
“Đúng, hôm nay thời tiết đẹp, nghe nói ta đến Ngọc Trì, bọn họ cũng muốn đến, còn mời thêm hai cô nương.”
 
Lạc Bảo Anh ừ một tiếng, lập tức rụt đầu về.
 
Hắn ở bên ngoài hỏi: “Làm giầy xong chưa?”
 
“Chưa làm đâu.” Nàng cố ý nói, “Ta bận lắm.”
 
Thật ra đã làm được hơn nửa rồi, còn rất tinh tế, nếu không chỉ có một đôi giày, dựa vào sự thông minh khéo léo của nàng, còn không phải chỉ tốn một chút công phu thôi sao?
 
Hắn trầm mặc một lát, nhàn nhạt nói: “Lát nữa nàng sẽ còn bận hơn.”
 
Thanh âm xuyên qua rèm xe tiến vào trong, hơi lạnh lẽo, bỗng nhiên Lạc Bảo Anh cảm thấy lẽ ra nàng không nên chọc vào hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện