Ngón tay khô ráo, mang theo chút ấm áp, không nắm quá chặt, nhưng đủ để nàng không thể tránh thoát.
 
Lạc Bảo Anh chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực đột nhiên co thắt lại, mặt không tự chủ đỏ lên.
 
Sao hắn có thể to gan như vậy, dám ở nơi này cầm tay nàng?  
Đây vẫn là Vệ Tam công tử cao ngạo tự đại, trong mắt không chấp nhận được nửa hạt cát sao?
 
Nàng nhịn không được nhìn về phía hắn, xem có phải nàng đã nhận sai người rồi hay không, nhưng vừa quay sang, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn đã ở ngay trước mắt. Lông mày dày đậm, sống mũi cao thẳng, lúc này khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo ba phần tươi cười, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng ghét, Lạc Bảo Anh tức giận đến đến mức lấy tay véo hắn.
 
Móng tay suýt chút đã đâm vào da thịt, nhưng hắn vẫn nhất quyết không buông.
 
Lạc Bảo Anh không dám ấn mạnh nữa, chỉ sợ véo hắn đến mức chảy máu.
 
Thấy nàng đột nhiên bất động, khóe miệng Vệ Lang nhếch càng cao, đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện kích thích như vậy, thì ra cảm giác cũng không tồi, nhưng dù sao hắn cũng không dám quá phận, nếu thật sự chọc cho Lạc Bảo 
Anh tức giận, với tính tình của nàng chắc chắn sẽ không quan tâm đến hắn nữa. Hắn đúng lúc buông lỏng tay, còn quang minh chính đại nhắc nhở nói: “Lúc này nàng đi sẽ để lỡ mất, mau xem đi.”
 
Vừa dứt lời, Lạc Bảo Anh nghiêng đầu sang, nhìn thấy Gia Nhi đang cầm một quyển sách, mọi người cười vui mừng.
 
Nụ cười trên mặt Viên thị càng sâu.

 
Tay bên kia, Gia Nhi lại cầm một thỏi vàng.
 
Lão thái thái trêu ghẹo nói: “Sau này phải dựa vào Gia Nhi, mấy người nhà chúng ta không ai có tiền tài như này đâu.”
 
Mọi người lại cười rộ lên.
 
Vệ Lang nói với Lạc Bảo Anh: “Nàng đoán lúc ta một tuổi bắt cái gì?”
 
Lạc Bảo Anh không muốn để ý tới hắn, nhưng như vậy quá khó coi, nàng vẫn phải chú ý hình tượng, vì thế bĩu môi nói: “Ta không muốn biết.”

 
Vệ Lang nghiêng người nói cho nàng: “Bàn tính.”
 
Lạc Bảo Anh có chút kinh ngạc, nàng đương nhiên cho rằng người giống như Vệ Lang, khẳng định là hai tay đều cầm sách, nhưng hắn lại lấy bàn tính, nàng theo bản năng muốn hỏi một tay khác hắn cầm gì, nhưng nàng không thể hỏi 
được, châm chọc nói: “Thế hả, vậy sao huynh không đến phòng thu chi, huynh hai mặt như vậy, làm tiên sinh quản lý phòng thu chi, tất nhiên sẽ giúp cho cửa hàng kiếm được thật nhiều tiền.”
 
Lời này đúng lúc bị lão thái thái nghe thấy, nhíu mày nói: “Bảo Anh, sao con nói Lang Nhi như vậy?”
 
Hắn còn nắm tay nàng đấy!
 
Lạc Bảo Anh uất ức, môi hồng trề ra, đôi mắt nhìn lên bầu trời.
 
Bộ dáng tranh hơn thua của nàng thật sự rất đáng yêu, Vệ Lang muốn véo má nàng, bàn tay nàng mềm mại như không có xương, gương mặt nhìn sơ qua có vẻ nhiều thịt, trắng mịn như trứng gà đã bóc vỏ, nếu véo lên chắc chắn rất thú vị, nhưng bây giờ hắn không có cơ hội đánh lén, Vệ Lang nói với lão thái thái: “Di tổ mẫu, kỳ thật là con không đúng, vừa rồi đã chọc biểu muội tức giận.”
 
Ra vẻ xin lỗi nàng.
 
Lạc Bảo Anh nghe vào tai, nhìn dáng vẻ đạo đức giả của hắn, nghĩ thầm thì ra người này còn rất biết diễn kịch, tại sao trước đây nàng một chút cũng không biết? Đúng rồi, trước kia nàng không ở gần Vệ Lang, giống như ngắm hoa trong sương mù, sao có thể nhìn thấy rõ, bây giờ trở thành biểu muội mới biết được bộ mặt thật của hắn.
 
Nhưng tại sao hắn lại cố tình coi trọng nàng?
 
Thật sự Lạc Bảo Anh không thể hiểu được, nhưng nàng cũng không muốn tìm hiểu rõ ràng, cho dù hắn thích nàng, thì nàng lại không muốn thích hắn.
 
Nàng lấy khăn hung hăng lau ngón tay trước mặt Vệ Lang, giống như cực kỳ ghét bỏ ngón tay vừa bị hắn chạm vào, Vệ Lang cười nhìn nàng, cũng không tức giận, một bộ mặc kệ nàng thích làm gì thì làm, hắn đều không quan tâm.
 
Lạc Bảo Anh thua, nàng lập tức xoay người rời đi.
 
Ngón tay giấu trong ống tay áo, cảm giác gắt gao giữ chặt lúc nãy mãi không đi.
 
Cả hai đời của nàng, trừ người nhà ra, chỉ có một mình Vệ Lang chạm vào tay nàng, một lần là lúc đua ngựa tay bị thương, hắn giúp nàng xoa thuốc, một lần là bây giờ, vận mệnh đã định, giống như định trước nàng và hắn không tránh thoát có quan hệ.
 
Hàng chân mày thanh tú của nàng hơi nhíu lại, trở về sương phòng, còn chưa kịp uống hụm nước đã thấy Lam Linh đang ở bên ngoài nói chuyện với một tiểu nha hoàn, một lát sau đi vào nói: “Lúc nãy tiểu thiếu gia vừa chọn đồ vật đoán tương lai xong, Chương gia đã gửi thiệp mời nữ quyến nhà ta ngày mai tới làm khách.”
 

Chương gia? Lạc Bảo Anh ngẩn ra, chần chừ nói: “Không phải là Võ Khang Bá phủ chứ?”
 
“Đúng vậy, cô nương.” Lam Linh đặt thiếp vàng vào trong tay Lạc Bảo Anh, cắn răng nói, “Nô tỳ lập tức suy nghĩ, đó không phải là Chương Nhị cô nương 
sao? Lần trước đua ngựa, nàng ta không chỉ dùng lời nói làm khó cô nương, mà còn muốn đâm cô nương!”
 
Lạc Bảo Anh không muốn đi, không phải vì sợ Chương Bội, mà là nàng không muốn so đo với người có đầu óc thiển cận như nàng ta, thế nên nàng lập tức tới Đông Khóa Viện.
 
Viên thị vẫn chưa trở về, nàng đợi một lúc mới thấy Viên thị bế Gia Nhi đang cười khanh khách đi vào.
 
“Mẫu thân.” Nàng ra cửa hành lễ.
 
Viên thị nhìn thấy nàng thì có chút kinh ngạc: “Bảo Anh, có chuyện quan trọng sao?”
 
“Vâng.” Lạc Bảo Anh nói, “Trước kia con đã dối gạt không nói với mẫu thân một chuyện, kỳ thật lần trước đua ngựa có gặp một ít nguy hiểm, con với Chương Nhị cô nương kết oán, nhưng lúc nãy nha hoàn nói, Chương gia mời nhà ta tới làm khách, theo con thấy, có phải bên trong có ẩn tình gì hay không, cho nên mới đến nói với mẫu thân.”
 
Viên thị đưa Gia Nhi cho Chu cô cô bế, bảo Lạc Bảo Anh ngồi xuống, đầu tiên là dạy dỗ hai câu: “Sau này không được nói dối người nhà, con vẫn là một tiểu cô nương, dù sao cũng không thể xử lý tốt. Nhưng lần này Chương gia mời tới, lúc trước đã nhờ người tới truyền lời rồi, là cố ý muốn kết thân, ta vẫn chưa kịp nói với tổ mẫu của con.”
 
“Kết thân?” Lạc Bảo Anh kinh ngạc, “Ai? Chẳng lẽ là Đại tỷ?”
 
Đúng rồi, là thứ tử Chương gia!
 
Viên thị gật đầu: “Còn không phải sao?” Nàng khá vui mừng, Chương gia là huân quý gia tộc, tuy Chương Cữu chỉ là con của di nương, nhưng luận cao thấp, hiển nhiên là Lạc gia trèo cao, nàng không muốn bỏ lỡ mối nhân duyên này, vì thật sự Lạc Bảo Chương chính là một củ khoai lang nóng phỏng tay, rất nhiều lần nàng tìm được nhà thích hợp nhưng Lạc Bảo Chương đều không chịu, còn ngấm ngầm tìm cách phá hỏng, thế nên bây giờ nàng chỉ muốn yên ổn gả Lạc Bảo Chương ra ngoài.
 
Cũng không cần nhắc tới thân tình, có vài người không biết tốt xấu, nếu nguyện ý bám víu vào nhà giàu sang phú quý, vậy thì cứ để cho toại nguyện đi! Dù sao cũng chỉ là một thứ nữ, với nhà mẹ đẻ mà nói, nếu thật sự Lạc Bảo Chương gây ra chuyện, cũng có thể tiện tay ném đi, đến lúc đó đừng trách nàng trở mặt vô tình.
 
Lạc Bảo Anh lập tức trầm mặc, hoài nghi có phải nàng đã suy nghĩ quá nhiều rồi hay không.
 
Thấy nàng trái lo phải nghĩ, Viên thị nói: “Con không phải lo lắng, ta đi cùng mấy đứa, chỉ cần con không rời khỏi ta, Chương Nhị cô nương cũng không dám làm gì.”
 

“Cũng không phải là sợ, chỉ là lãng phí cả nửa ngày để ở cùng một chỗ với nàng ta, con cảm thấy không đáng.”
 
Nhìn những lời này xem, cô nương này thật là kiêu ngạo, Viên thị cười rộ lên: “Vậy con có đi hay không, không muốn đi cũng được, lý do không khó tìm.”
 
“Đi chứ, nếu liên quan đến hai nhà kết thân, ngược lại con muốn xem một chút.”
 
Xem như đã quyết định xong.
 
Ngày hôm sau, Viên thị nói với lão thái thái, sau đó dẫn bốn cô nương trong nhà tới Võ Khang Bá phủ.
 
Võ Khang Bá là khai quốc công thần, năm xưa cũng được phong Hầu, nhưng sau đó tổ tiên Chương gia có một người dính váo án tham ô nên bị xử trảm, mà hầu tước cũng bị giáng xuống thành bá tước, sau này lại thuận buồm xuôi gió, phủ đệ trang trí nguy nga lộng lẫy, đình đài lầu các, cầu nhỏ bắc ngang hồ, khắp nơi đều rực rỡ.
 
Lạc Bảo Chương đi trên đường, trong lòng tràn đầy niềm vui sướng, nàng cũng là người thông minh, nghe nói Chương gia mời đến, lập tức nghĩ tới Chương Cữu, vì không biết chuyện giữa Lạc Bảo Anh và Chương Nhị cô nương, bây giờ Lạc gia và Chương gia lại tạo quan hệ, nếu không phải hắn, thì còn có thể là ai?
 
Mà một người nam nhân có thể làm ra chuyện này, chắc chắn là muốn cưới nàng, không thì sẽ không lãng phí sức lực như vậy, còn chưa nói đến lúc Viên thị nhìn nàng, biểu cảm trên mặt vô cùng vi diệu.
 
Nàng nghĩ thầm, nếu sau này có thể sống ở nơi này, so với nhà nghèo khó thì chính là tốt hơn đến vài trăm lần, tuy Chương Cữu chỉ là thứ tử, nhưng nàng cũng không khác gì, thật sự không có ai trèo cao ai lấy thấp, tuy lúc đầu nàng không lựa chọn hắn, nhưng tính toán một hồi cộng thêm hắn rõ ràng chủ động, thế nên càng thêm vừa lòng hợp ý.
 
Bên phía đông sân viện, Chương Bội đang thoa son lên môi, hôm nay mẫu thân nàng gửi thiệp mời Lạc gia tới, nếu là lúc trước, kiểu gì nàng cũng không đồng ý, nhưng mẫu thân nói, đó là do Chương Cữu thỉnh cầu.
 
Hắn là con của Tưởng di nương, nàng chưa từng xem hắn là ca ca, nhờ vào bản lĩnh ở trên giường của Tưởng di nương, thế nên hắn rất được phụ thân yêu thương, nhưng phần yêu thương kia không thể bằng được Đại ca, chẳng qua Chương Cữu chỉ là người rảnh rỗi ăn nhờ ở đậu mà thôi.
 
Cho nên nếu thật sự Lạc Đại cô nương gả vào đây, Chương Bội nhẹ giọng cười, sau này chính là tự rước lấy nhục, nhưng niềm vui sướng rất nhanh đã bị ưu tư vùi lấp, nhớ tới ngay cả Hoàng Thượng cũng không thể khiến cho La Thiên Trì cưới nàng, trong lòng nàng lập tức oán hận Lạc Bảo Anh.
 
Vốn dĩ ngày ấy nàng cưỡi ngựa của La Thiên Trì trở về, hai người vừa nói vừa cười, thật tốt đẹp biết bao, nhưng lại cố tình gặp phải Lạc Bảo Anh, từ ngày đó trở đi, La Thiên Trì không còn muốn nói chuyện với nàng!
 
Chỉ tiếc, không phải là Lạc Bảo Anh gả cho Chương Cữu, bằng không…
 
Nàng cắn môi, thay y phục thật xinh đẹp rồi đi ra ngoài.
 
Cây cối và hoa cỏ đều tươi tốt, các cô nương ngồi trong đình, Chương phu nhân nói chuyện với Viên thị, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Lạc Bảo Chương, lộ ra biểu cảm hài lòng.
 
Sao có thể không hài lòng?
 
Bà căm hận Tưởng di nương, cho nên không hề có cảm tình với Chương Cữu, trước nay không bao giờ tốn một phần tâm tư để chiếu cố hắn, không ngờ hắn cũng có thể khỏe mạnh trưởng thành.
 
Mà bây giờ hắn muốn cưới vợ, ngược lại khiến bà rất vui mừng, quả thật là đứa con do hồ ly tinh sinh ra, hắn muốn cưới thê tử cũng giống mẹ đẻ như đúc, tục ngữ nói hồng nhan họa thủy, danh môn khuê tú thì hắn không cần, sau này nhất định không trông cậy được gì, vừa đúng mong muốn của Chương phu nhân. Cho nên ngày đó khi Chương Cữu nhắc tới, bà giả vờ khuyên bảo, nhưng trong lòng lại vui như nở hoa, hắn vẫn giữ vững lập trường, thế nên bà lập tức cho người tới ngỏ ý với Viên thị, hận không thể định ra hôn sự này càng sớm càng tốt.

 
Hai vị phu nhân đều có ý này, thế nên nói chuyện cực kỳ hòa hợp, thỉnh thoảng có tiếng cười truyền ra.
 
Chương Bội bưng chén trà hoa lên uống, liếc mắt nhìn Lạc Bảo Anh: “Trước đây ngươi tham gia đua ngựa, sau đó cả một năm lại không có tin tức gì, hay là không mượn được con ngựa nào?”
 
Lạc Bảo Anh cười một cái: “Cưỡi ngựa chỉ cần một cây roi là đủ, ta muốn hai cây roi vàng để làm gì? Ngược lại không biết Chương cô nương đã được cái nào chưa?”
 
Vật ngoài thân không đáng để nhắc tới, người khác không thể đoạt mất bản lĩnh của nàng, lấy mấy thứ đó ra để kích động lòng người, so với Lạc Bảo Anh, Chương Bội chính là kém xa.
 
Quả nhiên Chương Bội không thể nói được lời nào.
 
Tuy Chương Bội vẫn tham gia đua ngựa, nhưng có tỷ tỷ của Hoa Trăn là Hoa Nghiên ở đó, sao nàng ta có thể giành được hạng nhất, sao có thể lấy được roi vàng? Sắc mặt Chương Bội trầm xuống: “Lạc Bảo Anh, ngươi đừng tưởng rằng bản thân tài giỏi!”
 
“Tài giỏi hay không đều từ người khác khen ngợi mà ra, ta chưa bao giờ tự nói, bây giờ cũng không phải là từ trong miệng Chương cô nương nói ra hay sao?” Lạc Bảo Anh an tĩnh nhìn Chương Bội, “Hôm nay là Chương gia mời chúng ta tới làm khách, tuy nói là khách phải theo chủ, nhưng Chương cô nương muốn gây chuyện, ta chỉ sợ phải hỏi Chương phu nhân xem rốt cuộc là có ý gì?”
 
Nàng vừa nói vừa đứng lên.
 
Nếu thật sự đến hỏi mẫu thân, nàng ta sẽ mất hết mặt mũi, Chương Bội cắn môi nói: “Được rồi, chẳng qua ta chỉ muốn trêu đùa ngươi vài câu thôi.”
 
“Phải không?” Lạc Bảo Anh cười khẽ vài tiếng, “Vậy thì tốt, chỉ là tỷ muội bọn ta đều không thích nói mấy lời trêu đùa, đã khiến Chương cô nương chê cười.”
 
Mỗi một câu nói đều bị Lạc Bảo Anh bẻ gãy, Chương Bội chỉ có thể ngậm miệng lại, trong lòng bực bội, đưa mắt ra hiệu cho đám nha hoàn bà tử, chỉ là Lạc Bảo Anh từ lâu đã biết rõ những thủ đoạn xấu xa bẩn thỉu của Chương Bội, bằng không nàng ta sẽ không đến mức muốn đâm nàng lúc đua ngựa, thế nên nàng lập tức kéo Lạc Bảo Châu lại gần, từ đầu đến cuối không hề đi đâu.
 
Ngay dưới mắt Viên thị và Chương phu nhân, Chương Bội có thể làm gì?
 
Lạc Bảo Chương nhìn một màn vừa rồi, thấp giọng nói: “Có vẻ Chương cô nương có ý đồ, càng khiến ta nhìn rõ bản chất của quý nữ kinh thành.”
 
Lạc Bảo Anh nhìn nàng: “Nếu như thế thì càng phải tránh xa.”
 
Có ý nhắc nhở, chân mày Lạc Bảo Chương cau lại.
 
“Ta và Chương Bội có ân oán, chỉ sợ nàng ta sẽ không hữu hảo với các cô nương Lạc gia.” Lạc Bảo Anh không muốn quan tâm tới hôn sự của Lạc Bảo Chương, thế nhưng nàng và Chương Bội có thù oán, chỉ sợ Chương Bội sẽ đem chuyện này tính lên người Lạc Bảo Chương.
 
Lạc Bảo Anh nói đến đó thì dừng lại, Lạc Bảo Chương mỉm cười, ánh mắt nhìn một vòng Võ Khang Bá phủ rộng lớn, khóe miệng hơi nhếch lên nói: “Ta biết muội luôn luôn không thích ta, cảm thấy ta muốn trèo cao, nhưng con người sống trên đời dù sao cũng phải vì bản thân mà tranh giành một chút. Còn tương lai có tốt hay không, ta tự mình gánh chịu, không cần bất kỳ ai phải thay ta nhọc lòng.”
 
Nếu thật sự gả vào Chương gia, mấy mánh khóe của Chương Bội còn không đáng để nhắc tới, Lạc Bảo Chương hoàn toàn không sợ, cũng không sợ Chương phu nhân, nàng là thứ nữ, còn gì nàng không biết sao? Nàng vào Chương gia, nhất định sẽ ra sức tranh giành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện