Nàng vừa tức giận, dung mạo tựa như hoa sen, phiếm hồng rực rỡ.
Lần gặp này đã cách lần trước hơn một năm, Tết Đoan Ngọ năm ngoái, hắn đẩy nàng, mà nàng lại dùng cây trâm đâm hắn bị thương, như vừa mới hôm qua nhưng thực chất đã xảy ra từ lâu.
Tiểu cô nương trưởng thành rất nhanh, Hoa Trăn liếc mắt nhìn nàng: “Ngươi nhịn như thế không khó chịu sao, còn không mau đi đi?”
Lạc Bảo Anh tức đến mức muốn đạp hắn một phát.
Lúc này Lạc Bảo Châu từ trong bụi cỏ đi ra, cười tủm tỉm nói: “Tam tỷ, xong rồi, chúng ta…” Đột nhiên nhìn thấy Hoa Trăn, nhớ tới chuyện ở trên thuyền, nàng vội chạy đến bên cạnh Lạc Bảo Anh, giữ chặt tay nàng, “Tam tỷ, chúng ta mau đi thôi!”
Là sợ nàng lại bị bắt nạt.
Lạc Bảo Anh không sợ Hoa Trăn, nếu có thể khôi phục thân phận thì nàng đã sớm cho hắn một bài học, để cho tên tiểu tử này biết thế nào là lễ độ, nhưng hiện tại không thể làm được gì, nàng chỉ có thể xoay người rời đi.
Ai ngờ Hoa Trăn cố tình đi theo, vừa đi vừa giẫm mạnh lên cành cây khô.
Một luồng áp lực vô hình lập tức xông tới, Lạc Bảo Châu sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nhẹ giọng nói: “Làm sao bây giờ, Tam tỷ?”
Lạc Bảo Anh xoay đầu lại: “Xin Hoa công tử tự trọng!”
Hoa Trăn nhướng mày cười: “Con đường này chỉ cho phép một mình ngươi đi? Yên tâm, gia còn không đến mức giữa ban ngày ban mặt cướp ngươi về làm áp trại phu nhân.”
Tại sao lại có loại người này? Lạc Bảo Anh thực sự không thể ngờ tiểu thiếu niên luôn ngoan ngoãn lễ phép với nàng ngày trước thật ra lại có bản tính này, nàng còn tưởng hắn sẽ không khác La Thiên Trì là bao, nhưng mỗi khi La Thiên Trì gặp mặt các cô nương, hắn tuyệt đối không nói những lời này.
Xách làn váy lên, nàng cố sức đi thật nhanh.
May mà đường lớn rất gần, Lạc Bảo Anh lập tức bước lên bậc thang, người Lạc Bảo Châu nhỏ, vừa chạy vừa thở hồng hộc, nàng lao thẳng tới bên người Lạc Nguyên Chiêu, giữ chặt tay áo hắn nói: “Đại ca, đại ca, người xấu lại tới nữa.”
“Ai?” Lạc Nguyên Chiêu cúi đầu hỏi.
“Chính là người ở trên thuyền đẩy Tam tỷ.” Lạc Bảo Châu vỗ ngực, “Dọa muội sợ chết khiếp, vừa rồi hắn còn đi theo sau bọn muội, không biết hắn muốn làm gì.”
Thiếu niên hai nhà đều ở cùng một chỗ, Vệ Lang nghe thấy lập tức dừng lại xoay người nhìn.
Chỉ thấy cách đó không xa có một thân ảnh thon dài, mặc áo gấm màu xanh đậm khảm vàng, hắn lướt qua các cô nương, sải bước đi về phía trước, nhìn thấy Vệ Lang mới cao giọng cười: “Vệ Tam ca.”
Vệ Lang lạnh lùng nói: “Ngươi còn biết gọi ta là Tam ca?”
Hoa Trăn đĩnh đạc nói: “Tam ca, chuyện lần trước không nói được ai đúng ai sai, ta đẩy Tam cô nương, nhưng Tam cô nương cũng ra tay không lưu tình.” Hắn ôm ngực, “Cứ mỗi khi trái gió trở trời, chỗ này của ta đều thấy đau.” Hắn nhìn Lạc Bảo Anh, “Sức lực của ngươi đúng là không nhỏ.”
Vốn Lạc Nguyên Chiêu muốn mở miệng giáo huấn Hoa Trăn, nhưng nghe được lời nói của hắn, không khỏi hoài nghi, rốt cuộc là có ý gì?
Chỉ có Vệ Lang biết rõ, vì ngày ấy hắn đã nhìn thấy Lạc Bảo Anh rút cây trâm ra.
“Đã làm rồi thì đừng có không thừa nhận.” Hoa Trăn nói, “Ta đẩy ngươi là không đúng, nhưng ngươi cũng đã trả thù, lúc này đừng giấu giếm nữa, xem như ta cho ngươi chiếm tiện nghi.”
Thật đúng là Hỗn Thế Ma Vương, Lạc Bảo Anh nghĩ thầm, khó trách phụ thân hắn phải thường xuyên dùng gia pháp, tên này phải đánh nát mông mới được, nàng không muốn tiếp tục dây dưa với hắn nên nói: “Đúng, là ta đả thương ngươi, đã vậy không ai nợ ai.”
Hoa Trăn lập tức cười rộ lên, lúc nàng nghiến răng nghiến lợi thật giống quả ớt nhỏ, cắn một miếng nhất định là cay bừng ngon miệng.
Thấy Hoa Trăn nhìn chằm chằm Lạc Bảo Anh, Lạc Nguyên Chiêu đứng chắn trước mặt muội muội: “Cho dù xá muội thật sự làm ngươi bị thương, cũng là trừng phạt đúng người đúng tội, lần sau nếu ngươi còn không bớt phóng túng, đừng trách ta hạ thủ vô tình.”
Thư sinh tay trói gà không chặt có thể làm được gì? Hoa Trăn không coi ra gì, nhưng hắn không muốn vì chuyện này mà xích mích với Vệ gia, phụ thân rất coi trọng Vệ Lang, mấy ngày trước vừa nhắc tới, thật sợ đến ngày hai người đó gặp nhau, phụ thân sẽ biết được chuyện tốt hắn gây ra. Không còn cách nào khác nên đành phải chủ động tới đây, trong đời hắn, rất hiếm khi thỏa hiệp với người khác, nghe vậy hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi yên tâm, nể mặt Vệ Tam ca, ta không truy cứu chuyện này nữa.”
Lông mày Lạc Nguyên Chiêu nhăn lại, đang muốn nói thêm lại bị Lạc Bảo Anh ngăn cản, nàng nhẹ giọng nói: “Đừng so đo với tên lỗ mãng này, ca ca, ở đây đông người, không nên làm lớn chuyện.”
Dù gì cũng là Tết Trùng Dương, trên núi cực kỳ náo nhiệt, lúc nào cũng có người đi qua đi lại, Lạc Nguyên Chiêu đành phải bỏ qua.
Hoa Trăn cười tủm tỉm đặt tay lên vai Vệ Lang: “Tam ca, nếu Lạc Tam cô nương đã nói thanh toán hết nợ nần, huynh đừng giận ta nữa, đã lâu như vậy rồi còn bực bội làm gì? Ta nghe nói huynh đã biên soạn xong “Võ tông thực lục”, được Hoàng Thượng đặc biệt khen ngợi, huynh cứ chờ ban thưởng đi.”
Vệ Lang đẩy tay hắn ra: “Luôn mồm gọi ta là Tam ca, đến thời điểm mấu chốt, chẳng phải một câu nói của ta cũng không thèm nghe sao?”
Hoa Trăn nhướng mày: “Huynh vẫn bắt ta phải xin lỗi?”
“Tùy ngươi.” Vệ Lang đi về phía trước.
Hoa Trăn nhìn bóng dáng hắn, hận đến ngứa răng, quay đầu nhìn Lạc Bảo Anh, tiểu cô nương tắm mình dưới ánh mặt trời, hai hàng lông mi lóe sáng, liên tục chớp chớp, giống như cánh bướm nhẹ nhàng bay đi. Nhớ tới ngày đó, nàng bị hắn đẩy ra, sau đó đập lên người Vệ Lang, có lẽ cũng hơi đau?
Cho nên mới nhẫn tâm đâm hắn như vậy!
Vì điểm này, hắn lược ưỡn ngực nói: “Lần trước đẩy ngươi, là ta không đúng.”
Lạc Bảo Anh kinh ngạc, đôi mắt trợn tròn, sâu thẳm giống như hai hồ nước, trong suốt sáng ngời.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, bỗng nhiên hắn cảm thấy mất mặt, vội vàng xoay người rời đi.
Lạc Bảo Anh ở sau lưng bật cười.
Thật không ngờ hắn nghe lời Vệ Lang như vậy, từ khi nào mà Lâm Xuyên Hầu phủ phải nhìn sắc mặt của Vệ gia? Thế nhưng Vệ lão gia tử đã lăn lộn ở chốn quan trường nhiều năm, lại là ân sư của Thái Tử, trừ phi giống như La gia hoặc Lưu gia, còn những nhà khác đúng là hiếm có cơ hội chống lại Vệ gia, Hoa Trăn làm vậy cũng là thuận theo lẽ thường.
Sau này phải thật gần gũi với Tam biểu ca!
Nàng nghĩ đến lâu dài, lập tức cảm thấy có thân thích như Vệ Lang thật sự quá tốt.
Thấy Hoa Trăn mãi vẫn chưa tới, La Thiên Trì nhàm chán nên ngồi xuống ghế đá rút bảo kiếm ra lau chùi, đến khi hạ nhân nói Hoa Trăn tới rồi mới đút bảo kiếm vào vỏ rồi đeo lên hông.
“Ngươi đi giải quyết ở tận đâu mà lâu như vậy? Lôi ta cùng đi leo núi cho bằng được, tới nơi, ngươi lại mất tích không thấy đâu.” La Thiên Trì oán giận, “Để ta ở đây hứng gió lạnh?”
“Còn không phải gặp được…” Hắn nhớ tới lúc nãy đã hiểu lầm Lạc Bảo Anh, khóe miệng hơi tươi cười, thì ra người cần giải quyết là muội muội nàng, cũng đúng thôi, nàng đã lớn rồi nên sẽ không đến mức đi khắp nơi tìm nhà xí, nhất định phải chú ý đến thanh danh, “Gặp được Lạc Tam cô nương.”
La Thiên Trì kinh ngạc, thiếu chút nữa đã tóm cổ áo Hoa Trăn, rốt cuộc cố nhịn lại, bàn tay trong tay áo nắm thành quyền, cố gắng ra vẻ thản nhiên: “Phải không? Vậy ngươi đã làm gì?”
“Ta có thể làm gì, ta đã sớm đồng ý với ngươi là không tìm nàng gây chuyện nữa, đương nhiên sẽ không làm gì.”
La Thiên Trì chăm chú quan sát, không biết có phải hắn nói dối hay không.
Hai người thân thiết như huynh đệ ruột thịt, biết rõ tính cách của đối phương, từ trước đến nay Hoa Trăn nói được làm được, nhưng chuyện này liên quan đến tỷ tỷ nên La Thiên Trì vẫn thấy không yên tâm, nhưng không thể nhiều lời, âm thầm suy nghĩ lát nữa sẽ tự đi tìm hiểu tình hình.
Nếu Hoa Trăn lại bắt nạt tỷ tỷ, lúc này hắn nhất định không buông tha Hoa Trăn!
Bỗng nhiên Hoa Trăn nói: “Người của Vệ gia cũng tới đây, chi bằng ngươi đến đó với ta, càng nhiều người càng náo nhiệt.”
Nếu là ngày thường đương nhiên La Thiên Trì sẽ không đi, nhưng lời này lại gãi đúng chỗ ngứa, vì thế hắn nhàn nhạt nói: “Đi thì đi, nhưng ngươi đừng hy vọng ta nói chuyện với Vệ Lang.”
“Ngươi còn hận huynh ấy? Vệ Tam ca không hại chết La tỷ tỷ, Lưu Oánh cũng bị xử tử rồi.”
“Ngươi không hiểu.” La Thiên Trì là nhìn tình cảm lúc trước của La Trân dành cho Vệ Lang, ngày nào nàng cũng nhắc tới Vệ Lang trước mặt hắn, khiến người làm đệ đệ như hắn có chút ghen tỵ. Nhưng tỷ tỷ đã qua đời, Vệ Lang vẫn như vậy, không thấy hắn thương tâm khổ sở vì nàng, dạo gần đây không phải là cửa Vệ gia đã sắp bị đạp hỏng rồi sao, hắn chuẩn bị thành thân rồi còn gì?
Nhưng tỷ tỷ…
La Thiên Trì đột nhiên ngẩn ra, hiện giờ tỷ tỷ trở thành Lạc Bảo Anh, phải gọi Vệ Lang là biểu ca, nếu nàng vẫn còn thích hắn thì phải làm sao bây giờ? Kém tám tuổi, lại không môn đăng hộ đối để gả, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn cưới vợ, nhìn hắn cùng nữ nhân khác sinh con.
Có lẽ tỷ tỷ sẽ phải chịu nhiều đau khổ?
Tại sao trước đây hắn không nghĩ tới chuyện này?
Lúc này La Thiên Trì mới phát hiện mình quá mức sơ suất, hắn vội vàng đi theo Hoa Trăn tới chỗ Vệ gia và Lạc gia.
Tết Trùng Cửu, không thể không nhắc tới bánh Trùng Cửu, rượu hoa cúc, lúc đi leo núi, nhất định phải bày một bàn trà nhỏ ở đỉnh núi, mọi người ngồi xung quanh uống rượu ngắm hoa.
Vì thế lúc này ở trên đỉnh núi đã có rất nhiều gia đình đang náo nhiệt ăn mừng.
Vì Hoa Trăn đã thành thật xin lỗi nên Vệ Lang và Lạc Nguyên Chiêu không làm khó hắn nữa, lúc hắn và La Thiên Trì tới đây, mấy thiếu niên tự nhiên ngồi xuống uống rượu cùng nhau.
Các cô nương ngồi trong quán trà cách đó không xa, vào Tết Trùng Dương, trên đỉnh núi chỗ nào cũng có quán trà, vì ngày này có rất nhiều công tử cô nương con nhà giàu có đi leo núi, chỉ cần mở một quán nhỏ là lập tức kiếm được tiền, rất nhiều người lựa chọn đến quán trà ngồi, chỉ là hơi giản dị, nhưng các cô nương không quá để ý, ngồi ở chỗ này cảm thấy vừa mới mẻ vừa thú vị.
Ai ngờ La Thiên Trì vì lo lắng cho tỷ tỷ nên ánh mắt đảo tới đảo lui, muốn ra hiệu cho Lạc Bảo Anh ra ngoài nói chuyện, Vệ Lang nhìn thấy, lập tức nhìn về phía Lạc Bảo Anh.
Tiểu cô nương đang cầm chén rượu, ngón trỏ thon dài giống như cọng hành mơn mởn đầu xuân, nàng cúi đầu nhấp một ngụm, màu đỏ nhạt trên môi in lên miệng chén, giống như hoa mai giữa trời tuyết, tư thái xinh đẹp tuyệt trần.
Chẳng trách tuổi còn nhỏ mà đã được nhiều người yêu thích!
Vệ Lang đột nhiên nói: “Nhị muội, mọi người không nên uống quá nhiều, rượu hoa cúc uống vào thanh đạm nhưng một lúc sau mới ngấm, mau vào khách phòng trong miếu nghỉ tạm đi.”
Lông mày La Thiên Trì nhăn lại, như vậy sao hắn có thể nói chuyện cùng tỷ tỷ?
Chú thích:
- Bánh Trùng Cửu: là loại bánh đặc trưng trong Tết Trùng Cửu, vì từ “bánh” (糕 – cao) đồng âm với “chiều cao” nên mọi người coi đây là một món ăn may mắn. Bánh được làm từ bột gạo và đường, sau đó dùng táo đỏ, hạt dẻ và hạnh nhân trang trí, có thể hấp hoặc nướng.
Lần gặp này đã cách lần trước hơn một năm, Tết Đoan Ngọ năm ngoái, hắn đẩy nàng, mà nàng lại dùng cây trâm đâm hắn bị thương, như vừa mới hôm qua nhưng thực chất đã xảy ra từ lâu.
Tiểu cô nương trưởng thành rất nhanh, Hoa Trăn liếc mắt nhìn nàng: “Ngươi nhịn như thế không khó chịu sao, còn không mau đi đi?”
Lạc Bảo Anh tức đến mức muốn đạp hắn một phát.
Lúc này Lạc Bảo Châu từ trong bụi cỏ đi ra, cười tủm tỉm nói: “Tam tỷ, xong rồi, chúng ta…” Đột nhiên nhìn thấy Hoa Trăn, nhớ tới chuyện ở trên thuyền, nàng vội chạy đến bên cạnh Lạc Bảo Anh, giữ chặt tay nàng, “Tam tỷ, chúng ta mau đi thôi!”
Là sợ nàng lại bị bắt nạt.
Lạc Bảo Anh không sợ Hoa Trăn, nếu có thể khôi phục thân phận thì nàng đã sớm cho hắn một bài học, để cho tên tiểu tử này biết thế nào là lễ độ, nhưng hiện tại không thể làm được gì, nàng chỉ có thể xoay người rời đi.
Ai ngờ Hoa Trăn cố tình đi theo, vừa đi vừa giẫm mạnh lên cành cây khô.
Một luồng áp lực vô hình lập tức xông tới, Lạc Bảo Châu sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nhẹ giọng nói: “Làm sao bây giờ, Tam tỷ?”
Lạc Bảo Anh xoay đầu lại: “Xin Hoa công tử tự trọng!”
Hoa Trăn nhướng mày cười: “Con đường này chỉ cho phép một mình ngươi đi? Yên tâm, gia còn không đến mức giữa ban ngày ban mặt cướp ngươi về làm áp trại phu nhân.”
Tại sao lại có loại người này? Lạc Bảo Anh thực sự không thể ngờ tiểu thiếu niên luôn ngoan ngoãn lễ phép với nàng ngày trước thật ra lại có bản tính này, nàng còn tưởng hắn sẽ không khác La Thiên Trì là bao, nhưng mỗi khi La Thiên Trì gặp mặt các cô nương, hắn tuyệt đối không nói những lời này.
Xách làn váy lên, nàng cố sức đi thật nhanh.
May mà đường lớn rất gần, Lạc Bảo Anh lập tức bước lên bậc thang, người Lạc Bảo Châu nhỏ, vừa chạy vừa thở hồng hộc, nàng lao thẳng tới bên người Lạc Nguyên Chiêu, giữ chặt tay áo hắn nói: “Đại ca, đại ca, người xấu lại tới nữa.”
“Ai?” Lạc Nguyên Chiêu cúi đầu hỏi.
“Chính là người ở trên thuyền đẩy Tam tỷ.” Lạc Bảo Châu vỗ ngực, “Dọa muội sợ chết khiếp, vừa rồi hắn còn đi theo sau bọn muội, không biết hắn muốn làm gì.”
Thiếu niên hai nhà đều ở cùng một chỗ, Vệ Lang nghe thấy lập tức dừng lại xoay người nhìn.
Chỉ thấy cách đó không xa có một thân ảnh thon dài, mặc áo gấm màu xanh đậm khảm vàng, hắn lướt qua các cô nương, sải bước đi về phía trước, nhìn thấy Vệ Lang mới cao giọng cười: “Vệ Tam ca.”
Vệ Lang lạnh lùng nói: “Ngươi còn biết gọi ta là Tam ca?”
Hoa Trăn đĩnh đạc nói: “Tam ca, chuyện lần trước không nói được ai đúng ai sai, ta đẩy Tam cô nương, nhưng Tam cô nương cũng ra tay không lưu tình.” Hắn ôm ngực, “Cứ mỗi khi trái gió trở trời, chỗ này của ta đều thấy đau.” Hắn nhìn Lạc Bảo Anh, “Sức lực của ngươi đúng là không nhỏ.”
Vốn Lạc Nguyên Chiêu muốn mở miệng giáo huấn Hoa Trăn, nhưng nghe được lời nói của hắn, không khỏi hoài nghi, rốt cuộc là có ý gì?
Chỉ có Vệ Lang biết rõ, vì ngày ấy hắn đã nhìn thấy Lạc Bảo Anh rút cây trâm ra.
“Đã làm rồi thì đừng có không thừa nhận.” Hoa Trăn nói, “Ta đẩy ngươi là không đúng, nhưng ngươi cũng đã trả thù, lúc này đừng giấu giếm nữa, xem như ta cho ngươi chiếm tiện nghi.”
Thật đúng là Hỗn Thế Ma Vương, Lạc Bảo Anh nghĩ thầm, khó trách phụ thân hắn phải thường xuyên dùng gia pháp, tên này phải đánh nát mông mới được, nàng không muốn tiếp tục dây dưa với hắn nên nói: “Đúng, là ta đả thương ngươi, đã vậy không ai nợ ai.”
Hoa Trăn lập tức cười rộ lên, lúc nàng nghiến răng nghiến lợi thật giống quả ớt nhỏ, cắn một miếng nhất định là cay bừng ngon miệng.
Thấy Hoa Trăn nhìn chằm chằm Lạc Bảo Anh, Lạc Nguyên Chiêu đứng chắn trước mặt muội muội: “Cho dù xá muội thật sự làm ngươi bị thương, cũng là trừng phạt đúng người đúng tội, lần sau nếu ngươi còn không bớt phóng túng, đừng trách ta hạ thủ vô tình.”
Thư sinh tay trói gà không chặt có thể làm được gì? Hoa Trăn không coi ra gì, nhưng hắn không muốn vì chuyện này mà xích mích với Vệ gia, phụ thân rất coi trọng Vệ Lang, mấy ngày trước vừa nhắc tới, thật sợ đến ngày hai người đó gặp nhau, phụ thân sẽ biết được chuyện tốt hắn gây ra. Không còn cách nào khác nên đành phải chủ động tới đây, trong đời hắn, rất hiếm khi thỏa hiệp với người khác, nghe vậy hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi yên tâm, nể mặt Vệ Tam ca, ta không truy cứu chuyện này nữa.”
Lông mày Lạc Nguyên Chiêu nhăn lại, đang muốn nói thêm lại bị Lạc Bảo Anh ngăn cản, nàng nhẹ giọng nói: “Đừng so đo với tên lỗ mãng này, ca ca, ở đây đông người, không nên làm lớn chuyện.”
Dù gì cũng là Tết Trùng Dương, trên núi cực kỳ náo nhiệt, lúc nào cũng có người đi qua đi lại, Lạc Nguyên Chiêu đành phải bỏ qua.
Hoa Trăn cười tủm tỉm đặt tay lên vai Vệ Lang: “Tam ca, nếu Lạc Tam cô nương đã nói thanh toán hết nợ nần, huynh đừng giận ta nữa, đã lâu như vậy rồi còn bực bội làm gì? Ta nghe nói huynh đã biên soạn xong “Võ tông thực lục”, được Hoàng Thượng đặc biệt khen ngợi, huynh cứ chờ ban thưởng đi.”
Vệ Lang đẩy tay hắn ra: “Luôn mồm gọi ta là Tam ca, đến thời điểm mấu chốt, chẳng phải một câu nói của ta cũng không thèm nghe sao?”
Hoa Trăn nhướng mày: “Huynh vẫn bắt ta phải xin lỗi?”
“Tùy ngươi.” Vệ Lang đi về phía trước.
Hoa Trăn nhìn bóng dáng hắn, hận đến ngứa răng, quay đầu nhìn Lạc Bảo Anh, tiểu cô nương tắm mình dưới ánh mặt trời, hai hàng lông mi lóe sáng, liên tục chớp chớp, giống như cánh bướm nhẹ nhàng bay đi. Nhớ tới ngày đó, nàng bị hắn đẩy ra, sau đó đập lên người Vệ Lang, có lẽ cũng hơi đau?
Cho nên mới nhẫn tâm đâm hắn như vậy!
Vì điểm này, hắn lược ưỡn ngực nói: “Lần trước đẩy ngươi, là ta không đúng.”
Lạc Bảo Anh kinh ngạc, đôi mắt trợn tròn, sâu thẳm giống như hai hồ nước, trong suốt sáng ngời.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, bỗng nhiên hắn cảm thấy mất mặt, vội vàng xoay người rời đi.
Lạc Bảo Anh ở sau lưng bật cười.
Thật không ngờ hắn nghe lời Vệ Lang như vậy, từ khi nào mà Lâm Xuyên Hầu phủ phải nhìn sắc mặt của Vệ gia? Thế nhưng Vệ lão gia tử đã lăn lộn ở chốn quan trường nhiều năm, lại là ân sư của Thái Tử, trừ phi giống như La gia hoặc Lưu gia, còn những nhà khác đúng là hiếm có cơ hội chống lại Vệ gia, Hoa Trăn làm vậy cũng là thuận theo lẽ thường.
Sau này phải thật gần gũi với Tam biểu ca!
Nàng nghĩ đến lâu dài, lập tức cảm thấy có thân thích như Vệ Lang thật sự quá tốt.
Thấy Hoa Trăn mãi vẫn chưa tới, La Thiên Trì nhàm chán nên ngồi xuống ghế đá rút bảo kiếm ra lau chùi, đến khi hạ nhân nói Hoa Trăn tới rồi mới đút bảo kiếm vào vỏ rồi đeo lên hông.
“Ngươi đi giải quyết ở tận đâu mà lâu như vậy? Lôi ta cùng đi leo núi cho bằng được, tới nơi, ngươi lại mất tích không thấy đâu.” La Thiên Trì oán giận, “Để ta ở đây hứng gió lạnh?”
“Còn không phải gặp được…” Hắn nhớ tới lúc nãy đã hiểu lầm Lạc Bảo Anh, khóe miệng hơi tươi cười, thì ra người cần giải quyết là muội muội nàng, cũng đúng thôi, nàng đã lớn rồi nên sẽ không đến mức đi khắp nơi tìm nhà xí, nhất định phải chú ý đến thanh danh, “Gặp được Lạc Tam cô nương.”
La Thiên Trì kinh ngạc, thiếu chút nữa đã tóm cổ áo Hoa Trăn, rốt cuộc cố nhịn lại, bàn tay trong tay áo nắm thành quyền, cố gắng ra vẻ thản nhiên: “Phải không? Vậy ngươi đã làm gì?”
“Ta có thể làm gì, ta đã sớm đồng ý với ngươi là không tìm nàng gây chuyện nữa, đương nhiên sẽ không làm gì.”
La Thiên Trì chăm chú quan sát, không biết có phải hắn nói dối hay không.
Hai người thân thiết như huynh đệ ruột thịt, biết rõ tính cách của đối phương, từ trước đến nay Hoa Trăn nói được làm được, nhưng chuyện này liên quan đến tỷ tỷ nên La Thiên Trì vẫn thấy không yên tâm, nhưng không thể nhiều lời, âm thầm suy nghĩ lát nữa sẽ tự đi tìm hiểu tình hình.
Nếu Hoa Trăn lại bắt nạt tỷ tỷ, lúc này hắn nhất định không buông tha Hoa Trăn!
Bỗng nhiên Hoa Trăn nói: “Người của Vệ gia cũng tới đây, chi bằng ngươi đến đó với ta, càng nhiều người càng náo nhiệt.”
Nếu là ngày thường đương nhiên La Thiên Trì sẽ không đi, nhưng lời này lại gãi đúng chỗ ngứa, vì thế hắn nhàn nhạt nói: “Đi thì đi, nhưng ngươi đừng hy vọng ta nói chuyện với Vệ Lang.”
“Ngươi còn hận huynh ấy? Vệ Tam ca không hại chết La tỷ tỷ, Lưu Oánh cũng bị xử tử rồi.”
“Ngươi không hiểu.” La Thiên Trì là nhìn tình cảm lúc trước của La Trân dành cho Vệ Lang, ngày nào nàng cũng nhắc tới Vệ Lang trước mặt hắn, khiến người làm đệ đệ như hắn có chút ghen tỵ. Nhưng tỷ tỷ đã qua đời, Vệ Lang vẫn như vậy, không thấy hắn thương tâm khổ sở vì nàng, dạo gần đây không phải là cửa Vệ gia đã sắp bị đạp hỏng rồi sao, hắn chuẩn bị thành thân rồi còn gì?
Nhưng tỷ tỷ…
La Thiên Trì đột nhiên ngẩn ra, hiện giờ tỷ tỷ trở thành Lạc Bảo Anh, phải gọi Vệ Lang là biểu ca, nếu nàng vẫn còn thích hắn thì phải làm sao bây giờ? Kém tám tuổi, lại không môn đăng hộ đối để gả, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn cưới vợ, nhìn hắn cùng nữ nhân khác sinh con.
Có lẽ tỷ tỷ sẽ phải chịu nhiều đau khổ?
Tại sao trước đây hắn không nghĩ tới chuyện này?
Lúc này La Thiên Trì mới phát hiện mình quá mức sơ suất, hắn vội vàng đi theo Hoa Trăn tới chỗ Vệ gia và Lạc gia.
Tết Trùng Cửu, không thể không nhắc tới bánh Trùng Cửu, rượu hoa cúc, lúc đi leo núi, nhất định phải bày một bàn trà nhỏ ở đỉnh núi, mọi người ngồi xung quanh uống rượu ngắm hoa.
Vì thế lúc này ở trên đỉnh núi đã có rất nhiều gia đình đang náo nhiệt ăn mừng.
Vì Hoa Trăn đã thành thật xin lỗi nên Vệ Lang và Lạc Nguyên Chiêu không làm khó hắn nữa, lúc hắn và La Thiên Trì tới đây, mấy thiếu niên tự nhiên ngồi xuống uống rượu cùng nhau.
Các cô nương ngồi trong quán trà cách đó không xa, vào Tết Trùng Dương, trên đỉnh núi chỗ nào cũng có quán trà, vì ngày này có rất nhiều công tử cô nương con nhà giàu có đi leo núi, chỉ cần mở một quán nhỏ là lập tức kiếm được tiền, rất nhiều người lựa chọn đến quán trà ngồi, chỉ là hơi giản dị, nhưng các cô nương không quá để ý, ngồi ở chỗ này cảm thấy vừa mới mẻ vừa thú vị.
Ai ngờ La Thiên Trì vì lo lắng cho tỷ tỷ nên ánh mắt đảo tới đảo lui, muốn ra hiệu cho Lạc Bảo Anh ra ngoài nói chuyện, Vệ Lang nhìn thấy, lập tức nhìn về phía Lạc Bảo Anh.
Tiểu cô nương đang cầm chén rượu, ngón trỏ thon dài giống như cọng hành mơn mởn đầu xuân, nàng cúi đầu nhấp một ngụm, màu đỏ nhạt trên môi in lên miệng chén, giống như hoa mai giữa trời tuyết, tư thái xinh đẹp tuyệt trần.
Chẳng trách tuổi còn nhỏ mà đã được nhiều người yêu thích!
Vệ Lang đột nhiên nói: “Nhị muội, mọi người không nên uống quá nhiều, rượu hoa cúc uống vào thanh đạm nhưng một lúc sau mới ngấm, mau vào khách phòng trong miếu nghỉ tạm đi.”
Lông mày La Thiên Trì nhăn lại, như vậy sao hắn có thể nói chuyện cùng tỷ tỷ?
Chú thích:
- Bánh Trùng Cửu: là loại bánh đặc trưng trong Tết Trùng Cửu, vì từ “bánh” (糕 – cao) đồng âm với “chiều cao” nên mọi người coi đây là một món ăn may mắn. Bánh được làm từ bột gạo và đường, sau đó dùng táo đỏ, hạt dẻ và hạnh nhân trang trí, có thể hấp hoặc nướng.
Danh sách chương