Lạc Bảo Anh theo Lạc Nguyên Chiêu đi dạo khắp nơi trong chùa, các cô nương khác thì ra vườn ngắm hoa.
 
Không thấy Tam tỷ nên Lạc Bảo Châu có chút chán nản không vui.
 
“Không biết đã đi đâu, đột nhiên biến mất.” Nàng kể khổ với Lạc Bảo Đường, “Nhị tỷ có thấy Tam tỷ đâu không?”

 
“Hình như đến chỗ Đại ca.” Lạc Bảo Đường xoa đầu Lạc Bảo Châu, “Hay ta dẫn muội đi tìm họ?”
 
“Được.” Lạc Bảo Châu gật đầu.
 
Hai tỷ muội nói với các cô nương Vệ gia mình đi chỗ khác, Lạc Bảo Chương không đi cùng, tuy nàng là Đại cô nương Lạc gia nhưng mấy người đó chưa bao giờ chủ động nói chuyện cùng nàng, dường như mọi người trong nhà đều ghét nàng, nàng biết Lạc Bảo Anh đi đâu nhưng không muốn nói cho hai người kia, hơn nữa quan hệ giữa nàng với Vệ Hạm và Vệ Liên cũng không tốt nên một mình đi về phía đông.
 
Rời khỏi mọi người, nàng chậm rãi ngắm hoa, nếu có hứng thú sẽ dừng lại ngắm nhìn một lúc, còn không có hứng thú sẽ đi nhanh, nàng âm thầm an ủi chính mình so với lúc ở cạnh mấy người kia thì tốt hơn nhiều, cứ đi thơ thẩn như vậy nên không biết từ lúc nào đã đến vườn hoa trà. Nhưng hoa trà đã nở từ lâu, bây giờ bắt đầu úa tàn khiến cả vườn hoa không còn sức sống.
 
Nàng thở dài, từ từ nói: “Đã tới trễ rồi.”
 
“Đáng lẽ phải tới từ tháng ba.” Không biết Vệ Hằng xuất hiện ở phía sau từ lúc nào, hắn cười nói, “Nếu biểu muội thích thì sang năm lại đến xem.”
 
Sao hắn lại ở chỗ này? Lạc Bảo Chương nghĩ thầm, có lẽ hắn theo mình tới đây? Nàng hành lễ với hắn: “Không ngờ biểu ca cũng đến đây, ta còn tưởng huynh ở cùng với Đại ca và Nhị ca.”
 

“Không phải muội cũng vậy sao? Sao lại tới đây một mình?” Vệ Hằng dò hỏi.
 
Lạc Bảo Chương hơi cúi đầu: “Một lời khó nói hết.”
 
Rèm che trên mũ hơi đong đưa làm ẩn hiện ngũ quan xinh đẹp, quả thật Vệ Hằng đã theo nàng tới đây, từ lúc đến chùa Bạch Mã tâm trạng hắn đã lên xuống thất thường vì Lạc Bảo Chương rất biết diễn kịch, ở trước mặt Vệ Lang thì nàng cố tình tiếp cận câu dẫn nhưng vừa đến trước mặt hắn lại trở nên đoan trang lễ độ.
 

Nhưng hắn càng muốn nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Lạc Bảo Chương.
 
“Một mình biểu muội ở chỗ này không tốt, ta đưa muội về phòng dành cho khách.” Thái độ của hắn vừa ôn hòa vừa chu đáo.
 
Lạc Bảo Chương hơi do dự: “Đã làm phiền biểu ca.”
 
Hai người một trước một sau đi về đường cũ.
 
Trên người Vệ Hằng có mùi hương nhàn nhạt không biết của loại hương nào, có lẽ là vân hương (1), hắn đi phía trước, dáng người cao ngất, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều túy ý để lộ phong thái đĩnh đạc của nam nhân, nếu không có Vệ Lang như châu như ngọc ở bên cạnh thì nhất định Lạc Bảo Chương đã nhìn trúng hắn, thế nhưng hiện tại Vệ Lang không có phản ứng gì với nàng, Vệ Hằng là Nhị công tử Vệ gia, sớm đã thi đỗ cử nhân, từ nay về sau tiền đồ vô lượng, nếu nàng có thể gả cho hắn cũng xem như là mối nhân duyên tốt.
 
(1) Vân hương: loại hương chiết xuất từ cây cửu lý hương, hay còn gọi là cây cải dầu.
 
Nàng âm thầm hạ quyết tâm nhưng trên mặt không để lộ biểu cảm gì.
 
Có vài nam nhân, giống như Vệ Lang, nếu lấy thân phận của nàng mà hắn không chủ động tiến tới thì chắc chắn sẽ không thành, nhưng cũng có những người chỉ cần nàng nguyện ý thì nhất định sẽ khiến họ phải cắn câu.
 
Suốt đoạn đường dài Lạc Bảo Chương không nói câu nào.
 
Trong lòng Vệ Hằng khó chịu, đành phải cười nói để phá vỡ im lặng: “Tuy lúc này không ngắm được hoa trà nhưng lại đúng mùa sen nở đẹp không sao tả xiết, khi về nhà ta sẽ xin phép tổ mẫu dẫn mấy biểu muội tới Ngọc Trì chơi, còn có thể hái đài sen ăn, hương vị vô cùng thơm ngọt ngon miệng.”
 
Lạc Bảo Chương vui mừng nói: “Thật không? Cảm ơn biểu ca!”
 
Nàng bước lại gần, hương thơm nồng đậm mê người khiến Vệ Hằng cảm thấy choáng váng.
 
Suýt chút nữa Vệ Hằng đã nắm lấy cánh tay nàng nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được, hai người đứng rất gần nhau, nhìn từ xa giống như đang sóng vai bước đi, Vệ Liên nhìn thấy ca ca mình đi cùng Lạc Bảo Chương, gương mặt tràn ngập vẻ tươi cười rạng rỡ khiến nàng vô cùng tức giận, lập tức nói với Vệ Hạm: “Tỷ tỷ nhìn kìa, thứ không biết xấu hổ đó lại dám câu dẫn ca ca của chúng ta!”
 
Nhị phòng có hai vị công tử là Vệ Hằng và Vệ Sùng, tuy năm nay Vệ Hằng đã mười tám tuổi nhưng Vệ Nhị phu nhân muốn chờ đến lúc hắn thi đậu tiến sĩ mới tìm người đính hôn, cho nên hiện giờ vẫn chưa có vị hôn thê, không ngờ Lạc Bảo Chương lại muốn gần quan được ban lộc, Vệ Hạm thấy vậy cũng nổi nóng, chẳng trách khi nãy nàng cố tình rời đi một mình.
 

Nhưng so với muội muội quá mức xúc động thì Vệ Hạm bình tĩnh hơn nhiều, nàng nhẹ giọng nói: “Chắc là tình cờ gặp nhau.”
 
“Lấy đâu ra chuyện trùng hợp như vậy?” Vệ Liên không tin, “Chúng ta có gặp hai vị công tử Lạc gia đâu!” Trước giờ nàng luôn khinh thường các cô nương Lạc gia, đặc biệt là Lạc Bảo Chương, nàng suốt ngày liếc mắt đưa tình với Vệ Lang trước mặt mọi người, tìm đủ cách lấy lòng hắn, ai cũng thấy rõ ràng, chỉ là mọi người không rảnh rỗi lo chuyện bao đồng nên không quản mấy việc Lạc Bảo Chương làm, kết quả lúc này Lạc Bảo Chương còn muốn dính đến ca ca nàng.
 
Vệ Liên nhanh chóng chạy đi.
 
Vệ Hạm không ngăn được nàng nên sốt ruột đuổi theo sau.
 
Nhưng tiểu cô nương mười hai tuổi nhanh nhẹn linh hoạt, chạy trốn rất nhanh, chỉ một lúc đã đuổi đến trước mặt hai người kia, Lạc Bảo Chương đang định nói chuyện không ngờ có một bàn tay nhanh chóng hướng về phía nàng, cách rèm che tát lên má nàng một cái đau rát.
 
Hành động của Vệ Liên vượt xa tưởng tượng của mọi người, Vệ Hằng lắp bắp kinh hãi, quát lên: “Liên Nhi, muội vừa làm gì? Sao muội dám đánh biểu muội?”
 
“Hồ ly tinh!” Vệ Liên tỏ vẻ khinh thường, “Ca ca mau tránh xa nàng ta!”
 
Hai tay Lạc Bảo Chương che mặt, trợn tròn đôi mắt, run giọng nói: “Ngươi nói cái gì? Ta khi nào…”
 
Nàng tức giận đến nỗi không thể nói thành lời, quá mức oan ức nên nước mắt nhanh chóng tuôn rơi.
 
Thấy nàng khóc, Vệ Hằng có chút đau lòng, giữ chặt cánh tay đang vung vẩy của muội muội: “Nhìn xem muội đã làm ra chuyện gì! Là ta trùng hợp gặp mặt biểu muội ở vườn hoa trà, cũng là ta nói muốn đưa biểu muội trở về, hồ ly tinh gì chứ, muội không biết chuyện thì không được nói bậy, đúng là vô lễ xấc xược.”
 
Nàng muốn bảo vệ ca ca thế nhưng ca ca còn mắng nàng, Vệ Liên ấm ức nên cũng “oa” một tiếng khóc lớn.
 
Vệ Hạm đuổi tới nơi không biết nên làm gì cho tốt, vừa phải dỗ muội muội lại vừa phải xin lỗi Lạc Bảo Chương.
 
Toàn là chuyện linh tinh phiền phức.
 

Chuyện này truyền tới tai các trưởng bối Vệ gia, sắc mặt Vệ Nhị phu nhân xanh mét, Vệ Hằng là con trai lớn của bà, bản chất thông minh nhanh nhạy, sau này Nhị phòng phải dựa vào hắn để nở mày nở mặt, thường ngày bà không trông chừng quá mức chặt chẽ nhưng tuyệt đối không cho phép hai thông phòng của Vệ Hằng dám có ý đồ mê hoặc chủ tử, đương nhiên đối với nàng dâu cũng phải chuẩn bị chọn lựa kỹ càng, kết quả lại bị Lạc Bảo Chương có ý đồ tiếp cận. Nghe nói tiểu nữ nhi đã cho nàng một bạt tai, trong lòng bà âm thầm khích lệ, loại cô nương như này có gì mà không dám đánh? Nhưng Viên thị đang ở đây nên vẫn phải nể mặt vài phần.
 
Vệ Nhị phu nhân hơi cúi đầu, lạnh nhạt nói: “Từ nhỏ Liên Nhi đã hành sự lỗ mãng, lần này là tiểu nữ của ta làm sai, mong phu nhân thứ lỗi.”
 
Vệ Tam phu nhân không thích nói nhiều nên không bệnh vực ai, bà không muốn bị cuốn vào vòng ân oán giữa Nhị phòng với Vệ lão phu nhân và Lạc gia.
 
Vốn dĩ hai mẹ con bà rơi vào tình cảnh cô nhi quả phụ đã khó khăn hơn người bình thường, thế nên có thể tránh được chuyện gì thì liền tránh.
 
Chỉ có Viên thị khó xử, nàng cũng biết bản tính của Lạc Bảo Chương, cô nương này rất nông cạn chỉ muốn tốt cho mình, đến Vệ gia vẫn không từ bỏ ý định mà còn cố tình làm ra những chuyện khác người, nghe nha hoàn nói, đúng là Vệ Hằng đã tới tìm Lạc Bảo Chương, nếu làm rõ ra thì quả thật lần này Lạc Bảo Chương không hề sai.
 
Nhưng không thể tỏ thái độ cương quyết cứng rắn, Lạc gia ở nhờ Vệ gia, đã ăn không uống không của người ta nên không thể nói được gì, Viên thị nghĩ thầm, lúc trước đã nói với lão thái thái không nên ở Vệ gia nhưng lão thái thái nhất định không đồng ý, bây giờ để xảy ra chuyện này, các cô nương hai nhà sao có thể hòa hợp được nữa? Cân nhắc một lát, nàng nói: “Bảo Chương cũng có phần không đúng, không nên ra ngoài một mình, nếu hai bên đều sai thì bỏ qua đi thôi.”
 
Lạc Bảo Chương không thể tin.
 
Chẳng lẽ Vệ Liên tát nàng một cái mà không cần xin lỗi? Dựa vào cái gì?
 
Móng tay nàng đâm sâu vào lòng bàn tay, suýt nữa chảy máu.
 
Lạc Bảo Đường thương thay cho Lạc Bảo Chương, thầm nghĩ Lạc Bảo Chương ỷ vào nhan sắc xinh đẹp nên luôn đi trêu hoa ghẹo nguyệt, chuyện này xem như một bài học cho nàng, lần sau đừng có tiếp tục làm liên lụy Lạc gia.
 
Thấy Viên thị nhượng bộ, Vệ nhị phu nhân nói: “Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, các con không cần để ý đến, từ giờ vẫn phải hòa thuận với nhau.” Bà đứng lên, “Chúng ta về phủ thôi.”
 
Mọi người lần lượt đi ra ngoài.
 
Lạc Bảo Anh thấy Lạc Bảo Chương vẫn đứng yên tại chỗ, biết trong lòng nàng không phục nhưng cuộc sống chính là tàn khốc như vậy, ai bảo nàng có thân phận là thứ nữ, ngày thường lại luôn có những lời nói và cử chỉ khiến mọi người không hài lòng, Viên thị không ra mặt giúp nàng cũng là lẽ thường, nàng muốn đòi công bằng chỉ có thể đến tìm Vệ lão phu nhân.
 
Nhưng Vệ lão phu nhân có thể vì một người không mấy thân thiết mà trách phạt cháu gái của mình hay sao?
 
Rất khó nói.
 
Tất cả mọi người đã đi ra ngoài, đến lúc Lạc Bảo Chương bước ra thì thấy Vệ Hằng đang đứng ở cửa, nàng không nhìn hắn mà phất tay áo bỏ đi.
 

Lên xe ngựa, Lạc Bảo Chương không nhịn được bật khóc, ba cô nương còn lại nhìn nhau không biết phải làm gì.
 
Lạc Bảo Anh cũng có chút không đành lòng, nàng ôm Lạc Bảo Châu vào trong ngực, tựa người lên vách xe.
 
“Đại tỷ thật đáng thương, bị Tam biểu tỷ bắt nạt.” Lạc Bảo Châu nhẹ giọng nói, “May mà chúng ta không bị thế, Tam tỷ nói xem, nếu chúng ta cũng bị Tam biểu tỷ đánh thì phải làm sao bây giờ?” Nàng nhìn cánh tay nhỏ bé của mình, “Muội không đánh nổi tỷ ấy đâu.”
 
Lạc Bảo Châu vẫn còn bé nên không biết vì sao Vệ Liên đánh Lạc Bảo Chương, cứ nghĩ rằng Vệ Liên thích đánh ai thì đánh.
 
Lạc Bảo Anh buồn cười: “Nếu muội bị đánh thì phải nói cho ta biết, ta đi báo thù cho muội.”
 
Lạc Bảo Châu quay đầu liếc nhìn nàng, thở dài nói: “Tỷ không lớn hơn muội là bao, cũng thấp hơn Tam biểu tỷ, thế nên cũng không đánh nổi đâu.”
 
Đứa nhỏ này, Lạc Bảo Anh nói: “Ta nhờ người khác đánh hộ.”
 
“A!” Lạc Bảo Châu hiểu ra, “Gọi Đại ca, Nhị ca tới đánh.”
 
Lạc Bảo Anh bật cười.
 
Nếu thật như vậy thì loạn hết rồi? Nàng sờ búi tóc nụ hoa trên đầu Lạc Bảo Châu: “Chắc chắn Tam biểu tỷ sẽ không đánh muội, chỉ có chút hiểu lầm thôi, gỡ bỏ được là tốt.”
 
Lạc Bảo Châu “a” một tiếng, rốt cuộc vẫn không biết sao lại có thể hiểu lầm đến mức phải động thủ đánh người, dù sao về sau mỗi lần nàng nhìn thấy Tam biểu tỷ vẫn nên tránh xa một chút cho an toàn.
 
Trở lại Vệ gia đã là buổi trưa, là ngày nghỉ nên mọi người tụ tập đông đủ, hai nhà cùng nhau dùng bữa ở chính phòng, nam một bàn nữ một bàn cách nhau một tấm bình phong, trong lòng Lạc Bảo Chương không cam chịu, nhìn thấy Lạc Vân nên không quan tâm gì nữa mà nhào vào trong ngực hắn khóc lớn: 
“Phụ thân phải làm chủ cho nữ nhi, hôm nay Tam biểu muội vô duyên vô cớ tát con một cái, nói con đi ra ngoài một mình là không đúng, nhưng không chỉ có mình con làm vậy! Tam muội muội cũng thế, nàng cùng Tam biểu ca thắp đèn hoa sen, lại còn ra ngoài chơi với Đại ca, dựa vào cái gì mà đánh con? Đều là người nhà, gặp nhau cũng không thể nói chuyện sao, hơn nữa còn là Nhị biểu ca nhìn thấy con trước.”
 
Lạc Bảo Anh liếc mắt xem thường Lạc Bảo Chương, muốn giải oan khuất cho mình nhưng không quên lôi nàng vào, nàng nhìn về phía Vệ Lang, nghĩ thầm chắc Lạc Bảo Chương không nhìn thấy cảnh hắn ngang nhiên ôm nàng đâu?
 
Vệ Lang cảm nhận được ánh mắt của nàng, hơi mỉm cười giống như đang nói cứ yên tâm.
 
Lạc Bảo Anh nghĩ thầm yên tâm cái quỷ gì chứ, đều do hắn động tay động chân nên mới hại nàng.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện