Gần đây thời tiết cực kỳ lạnh giá, từ tối hôm qua đã bắt đầu có tuyết rơi, đến buổi sáng cũng chưa ngừng lại, may mắn khắp nơi trong phòng đều đốt than, Lạc Bảo Châu mới không cảm thấy lạnh, được Thu La đỡ đi trang điểm.
Nàng cười khanh khách nói: “Hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp, ngươi nhớ bảo phòng bếp nấu cháo sớm một chút, nướng ít hạt dẻ, củ ấu, Hầu gia thích ăn.”
Thu La vâng lời.
Từ khi nàng gả vào Nghi Xuân Hầu phủ, mỗi ngày lễ đều tổ chức cực kỳ long trọng, cho dù chỉ có hai người, lúc khác có thể giản dị một chút nhưng vào những thời điểm này thì từ trước đến nay nàng đều có chút phô trương lãng phí, thường để cho đầu bếp làm ra một bàn đồ ăn, vì cảm thấy như vậy mới có thể vô cùng náo nhiệt.
Có điều La Thiên Trì thật giống như không quá để ý, gần đây hắn rất bận rộn, ngay cả ngồi xuống nghỉ ngơi cũng không nói được mấy câu, hay là nàng nên sinh em bé.
Nghĩ đến cháu ngoại trai A Dương đáng yêu, nàng lập tức không nhịn được cười, nàng cũng muốn có một nhi tử như vậy.
Nàng cũng nên có, La Thiên Trì anh tuấn như vậy, nếu có nhi tử thì nhất định là giống hắn, Lạc Bảo Châu vui sướng tưởng tượng, ăn sáng xong, nàng bảo Hạc Thảo mang sổ sách tới. Bây giờ quản lý toàn bộ Hầu phủ đã trở thành thói quen của nàng, nàng cũng quản rất tốt, ngay cả Thái Hậu nương nương cũng khen ngợi nàng.
Tiếng hạt châu tí tách vang đến tận giữa trưa.
Cảm thấy mệt mỏi, nàng liền dừng lại để viết chữ, làm giày một chút.
Một ngày trôi qua quá nhanh, thấy trời sắp tối, Lạc Bảo Châu ngồi trước bàn trang điểm, tỉ mỉ dặm phấn thoa son lên gương mặt mình, lại đổi một bộ diêu ngọc khác, nhìn không có gì không thỏa đáng mới ngồi ở nhà chính chờ La Thiên Trì trở về.
Nửa canh giờ trôi qua, vẫn chưa thấy bóng dáng hắn.
Thu La sợ nàng đói, mang nửa bát cháo mồng tám tháng chạp đến cho nàng lót dạ, nàng chỉ ăn mấy miếng, bây giờ tất cả đều nguội lạnh, ngay cả một chút hơi nóng cũng không có.
Lạc Bảo Châu hỏi Thu La: “Chàng thật sự không cho người truyền lời?”
Thu La sợ nàng đau lòng, do dự nói: “Có lẽ là nha môn có việc đột xuất.”
Nàng rũ mắt, nghĩ đến Trung thu hồi tháng tám, buổi sáng bọn họ vào cung bái kiến Thái Hậu và Hoàng Thượng, buổi tối nàng vốn muốn ngắm trăng cùng hắn, cùng ăn bánh trung thu, nhưng hắn không trở về, cũng không cho người truyền lời, nàng một mực chờ hắn đến nửa đêm, sau đó mới biết hắn gặp được người của Binh Bộ nên đi xem bản đồ mới vẽ gì đó.
Ngày đó nàng nói với hắn, có chuyện thì phải thông báo một tiếng.
Kỳ thật vì công vụ, nàng vốn không hề trách hắn.
Xem ra hôm nay lại giống thế, nàng thở dài, từ từ ăn cháo.
Thu La vội nói: “Phu nhân, lạnh mất rồi, nô tỳ cầm đi hâm nóng cho người.”
Thật ra nàng đã không còn khẩu vị, nóng lạnh ăn vào cũng không khác gì.
Buổi tối La Thiên Trì ngà ngà say trở về, nhìn thấy Lạc Bảo Châu đã ngủ, hắn cởi áo ngoài rồi lập tức đè lên người nàng, ôm lấy thân thể ấm áp của nàng rồi cười nói: “Sao nàng ngủ sớm thế? Còn nói không phải heo ư, không, tên nàng vốn dĩ đã kêu là “heo heo” (1), quả thực nhạc phụ lấy đúng rồi.”
(1) Chữ “Châu” trong tên Lạc Bảo Châu và chữ “heo” đều đọc là zhū.
Ngửi thấy mùi rượu, Lạc Bảo Châu lạnh nhạt nói: “Chàng biết hôm nay là ngày mấy không?”
“Ngày mồng tám tháng chạp.” Bàn tay lạnh buốt của La Thiên Trì xâm nhập vào trong quần áo nàng, “Cho nên Nhật Thâm mới có thể kéo ta đi uống rượu, nói là không muốn nghe lão nương hắn lải nhải, sau đó hắn còn uống say làm ta phải đưa hắn về.”
Không hề nhắc đến nàng, chẳng lẽ hắn không biết nàng chờ hắn sao? Lời nói của nàng, hắn đều không đặt ở trong lòng.
Đôi mắt Lạc Bảo Châu đột nhiên đỏ lên, đẩy tay hắn ra: “Ta muốn ngủ, chàng lạnh như vậy đừng chạm vào ta.”
La Thiên Trì uống rượu nên khí huyết trào dâng, mũi ngửi được hương thơm trên người nàng, trong lòng biết nàng trước sau như một nói là không cần nên đâu có để ý tới, tay chân cùng sử dụng, khóa chặt nàng rồi lột sạch quần áo, một đống lộn xộn. Nàng bực đến đánh hắn, nàng không hề có tâm tình, nhưng sức nhỏ không thắng nổi, cuối cùng để hắn được như ý.
Nhìn hắn ngủ ngon giấc, Lạc Bảo Châu lại không ngủ được.
Có đôi khi nàng thật không rõ tâm tư của hắn, rõ ràng là hắn muốn cưới nàng, nhưng hắn dường như cũng không thích nàng như vậy, trước kia nàng không cảm thấy, chỉ đơn giản là thích hắn, gả cho hắn thì rất hạnh phúc, nàng biết khuyết điểm của hắn, cũng biết mình như thế nào, thế nên nàng luôn nỗ lực thay đổi.
Nhưng mà hắn vẫn luôn như cũ.
Hoặc là chính nàng cũng không thích hắn như vậy? Có lẽ thấy Tam tỷ phu đối xử cực tốt với Tam tỷ, thế nên nàng luôn theo bản năng mang ra so sánh, là nàng càng ngày càng không thỏa mãn.
Loại cảm giác này làm nàng khó chịu, có lúc đột nhiên nhô ra đâm nàng, không đau nhưng cũng khó có thể xem nhẹ, nàng đắp chăn lên, nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, La Thiên Trì không đi uống rượu, hắn về từ sớm, ai ngờ đến cửa mà vẫn không nhìn thấy gương mặt tươi cười xinh đẹp của Lạc Bảo Châu, hắn nhíu mày nói: “Phu nhân đâu?”
Không đúng, lúc hắn đặt câu hỏi, phát hiện Thu La và Hạc Thảo cũng không ở đây.
Trong phòng vẫn đốt đàn hương, nhưng lại không có nàng.
“Có phải tới Vệ gia hay không?” Hắn lại hỏi, Lạc Bảo Châu bình thường có hai chỗ đi, hoặc là Lạc gia, hoặc là Vệ gia, từ khi Lạc Bảo Anh sinh A Dương, số lần nàng tới Vệ gia nhiều hơn so với Lạc gia.
Nha hoàn cúi đầu nói: “Hầu gia, phu nhân tới huyện Hoành.”
“Huyện Hoành?” Lúc đầu La Thiên Trì cho rằng mình nghe lầm, cất cao giọng nói, “Ngươi nói huyện Hoành? Nàng đến đó làm gì? Rốt cuộc là đi đâu?”
“Chính là huyện Hoành.” Nha hoàn hơi sợ La Thiên Trì, lúc hắn lạnh lùng thì cực kỳ dọa người, nàng lui ra phía sau một bước rồi nói, “Phu nhân xem sổ sách, nói là nông trang có vấn đề, muốn đích thân đi kiểm tra.”
Trời lạnh như vậy, lại không phải muốn tránh nóng, vậy mà đi nông trang, La Thiên Trì nghĩ thầm, từ lâu hắn đã bảo nàng không cần lo những việc này, nhưng bây giờ nàng lại đi tới chỗ xa như vậy, để một mình hắn ở lại đây, còn không nói trước tiếng nào với hắn!
Hắn kiềm chế tức giận nói: “Nàng có nói đi mấy ngày không?”
Nghe rất bình tĩnh, nhưng lại có cảm giác áp bức như mưa gió sắp tới, giọng nói của nha hoàn không tự chủ được có chút run rẩy, khẽ nói: “Không có, phu nhân không có nói.”
La Thiên Trì lập tức ném chén trà trên bàn xuống đất.
Âm thanh chói tai vỡ vụn ở trong phòng, bọn hạ nhân đều sợ tới mức ngừng thở.
Hắn từ từ ngồi xuống, đã đến bữa cơm nhưng lại không thấy đói, hắn chỉ cảm thấy bực bội, rốt cuộc Lạc Bảo Châu không được hắn cho phép mà tự mình đến nông trang.
Làm thê tử, chẳng lẽ không nên thông báo với hắn một tiếng?
Thông báo…
Hắn chợt nhớ tới chuyện hôm qua, hôm qua là ngày mồng tám tháng chạp.
Hắn quên nói với nàng là không về ăn cơm, La Uy cũng không làm những việc này, thủ hạ của hắn đều chưa từng nhắc nhở hắn, hắn duỗi tay xoa bóp ấn đường, cuối cùng cũng biết vì sao nàng phải đi huyện Hoành.
Nàng đang thị uy với hắn.
Hắn cười lạnh, chỉ có một việc nhỏ như vậy mà nàng lại làm ra động tĩnh lớn thế này, chẳng lẽ hắn đường đường là Hầu gia nhưng phải xin lỗi nàng vì chuyện này sao?
Chỉ là một bữa cơm mà thôi, hầu như lúc nào hắn cũng dùng bữa với nàng, chẳng lẽ như thế còn chưa đủ?
Nếu là người khác, sợ rằng đã cao hứng muốn chết.
Hắn đập bàn: “Bày cơm!”
La Uy trơ mắt nhìn hắn ăn hai bát to cơm.
Ăn nhiều hơn một bát so với ngày thường.
Nhưng nhìn biểu cảm này, có lẽ không phải mỹ vị như vậy.
Hắn hạ quyết tâm hôm nay tuyệt đối không chọc La Thiên Trì.
Thời gian trôi qua từng ngày, trong nháy mắt đã được năm ngày, La Thiên Trì biết Lạc Bảo Châu không ở nhà, mỗi ngày đều dùng bữa ở bên ngoài với Hoa Trăn, thẳng đến một ngày Hoa Trăn cũng không chịu nổi, sống chết không để ý tới hắn nên La Thiên Trì đành phải về Hầu phủ, nhưng đối mặt với tình cảnh này, ngôi nhà hắn đã ở nhiều năm như vậy mà hắn lại không thể thích ứng được.
La Uy nói: “Hầu gia, hay là cho người tới huyện Hoành một chuyến.”
Hắn ngồi yên không mở miệng.
Trong lòng mơ hồ sinh ra đau đớn, không nghĩ tới Lạc Bảo Châu sẽ nhẫn tâm như vậy, hắn vẫn luôn cho rằng Lạc Bảo Châu sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh hắn không rời không bỏ, nhưng nàng vì loại chuyện này mà có thể lập tức rời khỏi kinh thành. Sắp sửa hết năm rồi, nàng ngay cả ăn tết mà cũng không muốn trải qua cùng hắn sao?
Nhớ Tết âm lịch năm ngoái, hắn dẫn nàng đi xem pháo hoa, dẫn nàng đốt pháo, nàng thích pháo hoa nhưng lại sợ pháo đốt, là hắn che tai cho nàng, cùng nhau đứng dưới mái hiên xem.
Tết âm lịch năm ấy, mùng một đầu năm, nàng còn đặt một bao lì xì dưới gối đầu của hắn, là hai đồng tiền, lấy tơ hồng buộc lại, chặt chẽ ở bên nhau.
Trong lồng ngực hắn vừa nóng vừa lạnh, cuối cùng không đợi được nữa, lập tức đi về phía chuồng ngựa, xoay người lên lưng Dạ Tuyết, vung roi ngựa lên rồi lập tức lao nhanh ra ngoài.
Nàng cười khanh khách nói: “Hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp, ngươi nhớ bảo phòng bếp nấu cháo sớm một chút, nướng ít hạt dẻ, củ ấu, Hầu gia thích ăn.”
Thu La vâng lời.
Từ khi nàng gả vào Nghi Xuân Hầu phủ, mỗi ngày lễ đều tổ chức cực kỳ long trọng, cho dù chỉ có hai người, lúc khác có thể giản dị một chút nhưng vào những thời điểm này thì từ trước đến nay nàng đều có chút phô trương lãng phí, thường để cho đầu bếp làm ra một bàn đồ ăn, vì cảm thấy như vậy mới có thể vô cùng náo nhiệt.
Có điều La Thiên Trì thật giống như không quá để ý, gần đây hắn rất bận rộn, ngay cả ngồi xuống nghỉ ngơi cũng không nói được mấy câu, hay là nàng nên sinh em bé.
Nghĩ đến cháu ngoại trai A Dương đáng yêu, nàng lập tức không nhịn được cười, nàng cũng muốn có một nhi tử như vậy.
Nàng cũng nên có, La Thiên Trì anh tuấn như vậy, nếu có nhi tử thì nhất định là giống hắn, Lạc Bảo Châu vui sướng tưởng tượng, ăn sáng xong, nàng bảo Hạc Thảo mang sổ sách tới. Bây giờ quản lý toàn bộ Hầu phủ đã trở thành thói quen của nàng, nàng cũng quản rất tốt, ngay cả Thái Hậu nương nương cũng khen ngợi nàng.
Tiếng hạt châu tí tách vang đến tận giữa trưa.
Cảm thấy mệt mỏi, nàng liền dừng lại để viết chữ, làm giày một chút.
Một ngày trôi qua quá nhanh, thấy trời sắp tối, Lạc Bảo Châu ngồi trước bàn trang điểm, tỉ mỉ dặm phấn thoa son lên gương mặt mình, lại đổi một bộ diêu ngọc khác, nhìn không có gì không thỏa đáng mới ngồi ở nhà chính chờ La Thiên Trì trở về.
Nửa canh giờ trôi qua, vẫn chưa thấy bóng dáng hắn.
Thu La sợ nàng đói, mang nửa bát cháo mồng tám tháng chạp đến cho nàng lót dạ, nàng chỉ ăn mấy miếng, bây giờ tất cả đều nguội lạnh, ngay cả một chút hơi nóng cũng không có.
Lạc Bảo Châu hỏi Thu La: “Chàng thật sự không cho người truyền lời?”
Thu La sợ nàng đau lòng, do dự nói: “Có lẽ là nha môn có việc đột xuất.”
Nàng rũ mắt, nghĩ đến Trung thu hồi tháng tám, buổi sáng bọn họ vào cung bái kiến Thái Hậu và Hoàng Thượng, buổi tối nàng vốn muốn ngắm trăng cùng hắn, cùng ăn bánh trung thu, nhưng hắn không trở về, cũng không cho người truyền lời, nàng một mực chờ hắn đến nửa đêm, sau đó mới biết hắn gặp được người của Binh Bộ nên đi xem bản đồ mới vẽ gì đó.
Ngày đó nàng nói với hắn, có chuyện thì phải thông báo một tiếng.
Kỳ thật vì công vụ, nàng vốn không hề trách hắn.
Xem ra hôm nay lại giống thế, nàng thở dài, từ từ ăn cháo.
Thu La vội nói: “Phu nhân, lạnh mất rồi, nô tỳ cầm đi hâm nóng cho người.”
Thật ra nàng đã không còn khẩu vị, nóng lạnh ăn vào cũng không khác gì.
Buổi tối La Thiên Trì ngà ngà say trở về, nhìn thấy Lạc Bảo Châu đã ngủ, hắn cởi áo ngoài rồi lập tức đè lên người nàng, ôm lấy thân thể ấm áp của nàng rồi cười nói: “Sao nàng ngủ sớm thế? Còn nói không phải heo ư, không, tên nàng vốn dĩ đã kêu là “heo heo” (1), quả thực nhạc phụ lấy đúng rồi.”
(1) Chữ “Châu” trong tên Lạc Bảo Châu và chữ “heo” đều đọc là zhū.
Ngửi thấy mùi rượu, Lạc Bảo Châu lạnh nhạt nói: “Chàng biết hôm nay là ngày mấy không?”
“Ngày mồng tám tháng chạp.” Bàn tay lạnh buốt của La Thiên Trì xâm nhập vào trong quần áo nàng, “Cho nên Nhật Thâm mới có thể kéo ta đi uống rượu, nói là không muốn nghe lão nương hắn lải nhải, sau đó hắn còn uống say làm ta phải đưa hắn về.”
Không hề nhắc đến nàng, chẳng lẽ hắn không biết nàng chờ hắn sao? Lời nói của nàng, hắn đều không đặt ở trong lòng.
Đôi mắt Lạc Bảo Châu đột nhiên đỏ lên, đẩy tay hắn ra: “Ta muốn ngủ, chàng lạnh như vậy đừng chạm vào ta.”
La Thiên Trì uống rượu nên khí huyết trào dâng, mũi ngửi được hương thơm trên người nàng, trong lòng biết nàng trước sau như một nói là không cần nên đâu có để ý tới, tay chân cùng sử dụng, khóa chặt nàng rồi lột sạch quần áo, một đống lộn xộn. Nàng bực đến đánh hắn, nàng không hề có tâm tình, nhưng sức nhỏ không thắng nổi, cuối cùng để hắn được như ý.
Nhìn hắn ngủ ngon giấc, Lạc Bảo Châu lại không ngủ được.
Có đôi khi nàng thật không rõ tâm tư của hắn, rõ ràng là hắn muốn cưới nàng, nhưng hắn dường như cũng không thích nàng như vậy, trước kia nàng không cảm thấy, chỉ đơn giản là thích hắn, gả cho hắn thì rất hạnh phúc, nàng biết khuyết điểm của hắn, cũng biết mình như thế nào, thế nên nàng luôn nỗ lực thay đổi.
Nhưng mà hắn vẫn luôn như cũ.
Hoặc là chính nàng cũng không thích hắn như vậy? Có lẽ thấy Tam tỷ phu đối xử cực tốt với Tam tỷ, thế nên nàng luôn theo bản năng mang ra so sánh, là nàng càng ngày càng không thỏa mãn.
Loại cảm giác này làm nàng khó chịu, có lúc đột nhiên nhô ra đâm nàng, không đau nhưng cũng khó có thể xem nhẹ, nàng đắp chăn lên, nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, La Thiên Trì không đi uống rượu, hắn về từ sớm, ai ngờ đến cửa mà vẫn không nhìn thấy gương mặt tươi cười xinh đẹp của Lạc Bảo Châu, hắn nhíu mày nói: “Phu nhân đâu?”
Không đúng, lúc hắn đặt câu hỏi, phát hiện Thu La và Hạc Thảo cũng không ở đây.
Trong phòng vẫn đốt đàn hương, nhưng lại không có nàng.
“Có phải tới Vệ gia hay không?” Hắn lại hỏi, Lạc Bảo Châu bình thường có hai chỗ đi, hoặc là Lạc gia, hoặc là Vệ gia, từ khi Lạc Bảo Anh sinh A Dương, số lần nàng tới Vệ gia nhiều hơn so với Lạc gia.
Nha hoàn cúi đầu nói: “Hầu gia, phu nhân tới huyện Hoành.”
“Huyện Hoành?” Lúc đầu La Thiên Trì cho rằng mình nghe lầm, cất cao giọng nói, “Ngươi nói huyện Hoành? Nàng đến đó làm gì? Rốt cuộc là đi đâu?”
“Chính là huyện Hoành.” Nha hoàn hơi sợ La Thiên Trì, lúc hắn lạnh lùng thì cực kỳ dọa người, nàng lui ra phía sau một bước rồi nói, “Phu nhân xem sổ sách, nói là nông trang có vấn đề, muốn đích thân đi kiểm tra.”
Trời lạnh như vậy, lại không phải muốn tránh nóng, vậy mà đi nông trang, La Thiên Trì nghĩ thầm, từ lâu hắn đã bảo nàng không cần lo những việc này, nhưng bây giờ nàng lại đi tới chỗ xa như vậy, để một mình hắn ở lại đây, còn không nói trước tiếng nào với hắn!
Hắn kiềm chế tức giận nói: “Nàng có nói đi mấy ngày không?”
Nghe rất bình tĩnh, nhưng lại có cảm giác áp bức như mưa gió sắp tới, giọng nói của nha hoàn không tự chủ được có chút run rẩy, khẽ nói: “Không có, phu nhân không có nói.”
La Thiên Trì lập tức ném chén trà trên bàn xuống đất.
Âm thanh chói tai vỡ vụn ở trong phòng, bọn hạ nhân đều sợ tới mức ngừng thở.
Hắn từ từ ngồi xuống, đã đến bữa cơm nhưng lại không thấy đói, hắn chỉ cảm thấy bực bội, rốt cuộc Lạc Bảo Châu không được hắn cho phép mà tự mình đến nông trang.
Làm thê tử, chẳng lẽ không nên thông báo với hắn một tiếng?
Thông báo…
Hắn chợt nhớ tới chuyện hôm qua, hôm qua là ngày mồng tám tháng chạp.
Hắn quên nói với nàng là không về ăn cơm, La Uy cũng không làm những việc này, thủ hạ của hắn đều chưa từng nhắc nhở hắn, hắn duỗi tay xoa bóp ấn đường, cuối cùng cũng biết vì sao nàng phải đi huyện Hoành.
Nàng đang thị uy với hắn.
Hắn cười lạnh, chỉ có một việc nhỏ như vậy mà nàng lại làm ra động tĩnh lớn thế này, chẳng lẽ hắn đường đường là Hầu gia nhưng phải xin lỗi nàng vì chuyện này sao?
Chỉ là một bữa cơm mà thôi, hầu như lúc nào hắn cũng dùng bữa với nàng, chẳng lẽ như thế còn chưa đủ?
Nếu là người khác, sợ rằng đã cao hứng muốn chết.
Hắn đập bàn: “Bày cơm!”
La Uy trơ mắt nhìn hắn ăn hai bát to cơm.
Ăn nhiều hơn một bát so với ngày thường.
Nhưng nhìn biểu cảm này, có lẽ không phải mỹ vị như vậy.
Hắn hạ quyết tâm hôm nay tuyệt đối không chọc La Thiên Trì.
Thời gian trôi qua từng ngày, trong nháy mắt đã được năm ngày, La Thiên Trì biết Lạc Bảo Châu không ở nhà, mỗi ngày đều dùng bữa ở bên ngoài với Hoa Trăn, thẳng đến một ngày Hoa Trăn cũng không chịu nổi, sống chết không để ý tới hắn nên La Thiên Trì đành phải về Hầu phủ, nhưng đối mặt với tình cảnh này, ngôi nhà hắn đã ở nhiều năm như vậy mà hắn lại không thể thích ứng được.
La Uy nói: “Hầu gia, hay là cho người tới huyện Hoành một chuyến.”
Hắn ngồi yên không mở miệng.
Trong lòng mơ hồ sinh ra đau đớn, không nghĩ tới Lạc Bảo Châu sẽ nhẫn tâm như vậy, hắn vẫn luôn cho rằng Lạc Bảo Châu sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh hắn không rời không bỏ, nhưng nàng vì loại chuyện này mà có thể lập tức rời khỏi kinh thành. Sắp sửa hết năm rồi, nàng ngay cả ăn tết mà cũng không muốn trải qua cùng hắn sao?
Nhớ Tết âm lịch năm ngoái, hắn dẫn nàng đi xem pháo hoa, dẫn nàng đốt pháo, nàng thích pháo hoa nhưng lại sợ pháo đốt, là hắn che tai cho nàng, cùng nhau đứng dưới mái hiên xem.
Tết âm lịch năm ấy, mùng một đầu năm, nàng còn đặt một bao lì xì dưới gối đầu của hắn, là hai đồng tiền, lấy tơ hồng buộc lại, chặt chẽ ở bên nhau.
Trong lồng ngực hắn vừa nóng vừa lạnh, cuối cùng không đợi được nữa, lập tức đi về phía chuồng ngựa, xoay người lên lưng Dạ Tuyết, vung roi ngựa lên rồi lập tức lao nhanh ra ngoài.
Danh sách chương