Kiệu phu thấy thiếu phu nhân nhà mình chủ động nhường đường, vậy thì phải đem cỗ kiệu nâng lên, nào ngờ phu nhân ngồi ở trong kiệu đối diện cao giọng hỏi: “Không biết phía trước là vị phu nhân nào?”
Giọng nói này quá mức quen thuộc, Lạc Bảo Anh nghĩ thầm, nàng sớm nên dự đoán được là Kim Huệ Thụy, bây giờ ở kinh thành có mấy vị phu nhân dám đối nghịch cùng nàng? Cũng chỉ có Kim Huệ Thụy không biết tự lượng sức mình, cho rằng gả cho Dương Mẫn Trung, khống chế nội các thì đã là thiên hạ vô địch. Hết sức buồn cười, nàng ta là đem hoàng quyền đặt ở chỗ nào chứ? Nàng lười để ý, để cho kiệu phu nâng kiệu.
Kim Huệ Thụy thấy nàng phải đi, có chút kinh ngạc, vì nàng ta hiểu rõ tính cách cao ngạo của Lạc Bảo Anh, nàng luôn xem thường nàng ta, nếu vào lúc trước, oan gia ngõ hẹp thì Lạc Bảo Anh tuyệt sẽ không nhường đường, nhưng hiện giờ nàng một câu cũng không nói, không chiến mà lui, chẳng lẽ là kiêng kị nàng ta? Khóe miệng nàng ta lộ ra vài phần ý cười, vậy cũng thật đáng tiếc, hôm nay vốn là nàng ta đi cùng Hải phu nhân.
Hải phu nhân là thê tử của Hải Tông Vạn, Hải Tông Vạn tuy không hiện sơn lộ thủy, chức quan cũng chỉ dừng lại ở tam phẩm, nhưng lại từng là lão sư của Dương Húc, phụ thân hắn qua đời, sau khi chịu tang ba năm vẫn luôn chưa từng trở về kinh thành. Bây giờ đã cách mười năm, Dương Húc lần nữa thỉnh cầu, hắn mới nguyện ý phục chức.
Không hề nghi ngờ, Hải Tông Vạn rất được Dương Húc coi trọng, cho nên từ lâu Kim Huệ Thụy đã nghĩ biện pháp kết giao với Hải phu nhân, vì nàng ta biết Dương Mẫn Trung không thiếu những quan viên chỉ biết vâng vâng dạ dạ với hắn, hắn thiếu chính là những đồng minh có thể tin cậy, có thể càng thêm củng cố địa vị trọng thần của hắn.
Hải phu nhân chỉ thấy đường vẫn còn bị chặn, dò hỏi: “Không đi qua được sao? Chúng ta cũng không vội, chi bằng cứ để cho nàng đi trước.”
Nghe có chút già nua, hẳn là bốn năm mươi tuổi, Lạc Bảo Anh ở trong đầu nhanh chóng hồi tưởng, cũng không đoán ra đây là ai. Chẳng lẽ là thê tử của vị lão thần nào? Nàng băng tuyết thông minh, bỗng nhiên liền hiểu rõ ý đồ của Kim Huệ Thụy, đỡ bụng từ trong kiệu từ từ đi ra nói: “Hai vị phu nhân, mời mọi người đi trước, ta vốn không có việc gấp, hôm nay muội muội lại mặt, ta tới sớm hay muộn một chút cũng không quan trọng.”
Thanh âm nhu hòa, khiến cho người ta như tắm mình trong gió xuân, hàm chứa mị lực đặc thù, ngay cả đều là nữ nhân cũng không nhịn được muốn nhìn, ánh mắt Hải phu nhân xuyên qua song cửa sổ, dừng ở trên người Lạc Bảo Anh.
Ánh nắng ban trưa sáng ngời bao quanh nàng, hiện ra tuyệt diễm hiếm có, chỉ có đứng như vậy nhưng đã nổi bật phong tư muôn vàn.
Hải phu nhân kinh ngạc nói: “Cô mang thai?”
Lạc Bảo Anh đặt tay trên bụng nhỏ, tự nhiên là cố ý, nàng hơi hơi mỉm cười: “Đúng vậy, đã hơn ba tháng, cho nên cỗ kiệu đi rất chậm, làm chậm trễ ngài.”
Nói chuyện thật sự khách khí, Hải phu nhân lập tức sinh hảo cảm, hỏi: “Cô là thiếu phu nhân nhà ai?”
Không dự đoán được hai người vậy mà bắt chuyện, còn có ý làm quen với nhau, đây cũng không phải mục đích ban đầu của Kim Huệ Thụy, nàng ta cười một cái: “Thì ra là Vệ Tam thiếu phu nhân, ngươi nên nói sớm một chút. Vạn nhất chạm vào ngươi, như thế nào cho phải? Cứ coi là không có gì thì cũng khiến người ta nghĩ mà sợ, lo lắng vô tình làm ngươi bị thương.”
Là nói nàng mượn cái bụng nên không cố kỵ gì sao? Lạc Bảo Anh rũ mắt nói: “Dương phu nhân nói không sai, từ nay về sau ta không nên ra ngoài, chỉ có điều Châu Châu là muội muội mà ta thương nhất, ta chẳng qua là muốn nhanh nhanh đến gặp nàng.” Nàng lệnh kiệu phu lùi kiệu về sau, “Để cho hai vị phu nhân đi trước thôi.”
“Sao lại thế được?” Hải phu nhân vội nói, “Vẫn là cô đi trước.” Bà thậm chí xốc lên mành kiệu lộ ra khuôn mặt, “Các cô người trẻ tuổi không biết, mang thai đứa trẻ nhất là phải lo lắng, dù đã hơn ba tháng nhưng cũng không thể có chút lơ là! Cô mau lên kiệu rồi đi đi, đừng trì hoãn.”
Đó là một gương mặt cực kỳ hiền lành, mắt nhỏ lông mi dài, mặt hơi vuông, không dính dáng gì đến hai chữ xinh đẹp nhưng lại khiến lòng người nảy sinh ấm áp, Lạc Bảo Anh nhận ra bà, thời điểm Hải đại nhân và Vệ lão gia tử cùng dạy Dương Húc, La thị thường mời nàng vào cung làm khách.
Thì ra là Hải phu nhân!
Lạc Bảo Anh cười nói: “Hải phu nhân, đã là ngài, ta càng phải nhường đường, bằng không tướng công biết được ta đoạt mất đường của ngài thì không biết sẽ trách cứ như thế nào đâu. Vì tướng công thường nhắc tới Hải đại nhân, nói Hải đại nhân công chính liêm minh, làm quan trong triều là phúc của bách tính Đại Lương.”
Hải gia rời khỏi kinh thành mấy năm, có rất ít người trẻ tuổi trẻ biết bọn họ, Hải phu nhân kinh ngạc, nhưng cũng từ lúc nãy Kim Huệ Thụy nói đến Vệ Tam thiếu phu nhân thì đoán được nàng là thê tử của Vệ Lang.
Đây là cháu dâu của Vệ lão gia tử.
Tuy rằng hành sự tác phong của Hải đại nhân cùng Vệ lão gia tử như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, hai người thường có tranh chấp, Hải đại nhân thậm chí từng công khai nói Vệ lão gia tử làm người bất chính, nhưng Hải phu nhân biết, trượng phu chỉ là nghĩ sao nói vậy, chưa chắc đã thật chán ghét Vệ lão gia tử.
Thấy Lạc Bảo Anh rất kiên trì phải nhường đường, Hải phu nhân suy nghĩ lại tiếp tục khiêm nhường lẫn nhau thì chỉ phí thời gian, hai người đi rồi, còn có thể để cho Lạc Bảo Anh cũng lên kiệu sớm một chút, lập tức cười một tiếng: “Cảm ơn Tam thiếu phu nhân.”
Hai đỉnh cỗ kiệu từ từ đi qua.
Lúc đi ngang qua người Lạc Bảo Anh, ánh mắt Kim Huệ Thụy quét tới, lộ ra tràn đầy u ám, rõ ràng là nàng ta muốn cho Hải phu nhân nhìn thấy bản tính kiêu ngạo của Lạc Bảo Anh, để cho Hải gia cùng đối phó Vệ gia, nhưng hiện tại… Hải phu nhân vậy mà còn rất thích Lạc Bảo Anh?
Nàng ta cắn môi, nhưng Lạc Bảo Anh cũng chỉ đắc ý được lúc này.
Nàng còn không biết, Vệ Lang sẽ phải đối mặt với cái gì đâu.
Lạc Bảo Anh chờ đến khi bọn họ đi rồi mới lên kiệu tới Lạc gia.
Trì hoãn một lúc như vậy, nàng đến càng muộn hơn, La Thiên Trì đã cùng Lạc Bảo Châu ngồi ở nhà chính, lão thái thái nhìn thấy cháu gái nhỏ trang điểm tỉ mỉ, đồ trang sức quý báu rực rỡ lấp lánh, lăng la tơ lụa hiện rõ xa hoa, trong lòng liền cao hứng, càng cao hứng chính là thái độ của La Thiên Trì. Bà biết rõ một nữ nhân muốn địa vị ở trong nhà được bền chắc, những thứ khác đều là giả, quan trọng nhất chính là được nam nhân ủng hộ.
Hiện tại chỉ cần La Thiên Trì nguyện ý chống đỡ cho Lạc Bảo Châu, nàng ở Hầu phủ tất nhiên sẽ không khổ sở, đương nhiên, làm thê tử thì nàng cũng phải có chút hồi báo, tỷ như quản lý Hầu phủ thật tốt, thêm nữa là hầu hạ La Thiên Trì cũng thật tốt.
Bà và Viên thị đã nói những chuyện này không ít lần, tất cả đều phải dựa vào lĩnh ngộ của cháu gái.
Nghe nói Lạc Bảo Anh tới, Lạc Bảo Châu lại không còn dáng vẻ đoan chính mới vừa rồi, vài bước đi đến bên người nàng sốt ruột nói: “Tam tỷ tới rồi, vừa rồi muội còn đang suy nghĩ, có lẽ tỷ đang mang thai thì muội không nên để tỷ tới đây gặp muội. Tỷ phải cẩn thận một chút, sau này vẫn là chờ đến khi cháu ngoại trai của muội sinh ra, đến lúc đó hai ta lại gặp mặt!”
Lạc Bảo Anh chọc đầu nàng: “Thật ngốc, ta không ra khỏi cửa thì muội sẽ không tới gặp ta sao, làm gì mà cứ phải chờ đến lúc sinh xong? Vậy phải bao lâu chứ?”
Lạc Bảo Châu cười hì hì: “Nói cũng đúng.”
Nàng tự đỡ Lạc Bảo Anh ngồi xuống, sợ có chút sơ xuất.
Tiểu cô nương đã là thê tử của người ta, nhưng mỗi lời nói cử chỉ đều không có gì bất đồng, trừ bỏ một thân hoa phục đẹp đẽ quý giá, ánh mắt Lạc Bảo Anh quét từ đỉnh đầu đến chân nàng, quả thấy ăn mặc thoả đáng, lập tức gật đầu, nàng vẫn là đem những lời mình nói đặt ở trong lòng.
Hầu gia phu nhân phải có dáng vẻ của Hầu gia phu nhân.
“Hầu gia.” Lúc này nàng mới quay đầu nhìn về phía La Thiên Trì.
“Tỷ tỷ.” Một tiếng này của hắn gọi đến đặc biệt thân thiết cùng lưu loát.
Mọi người đều kinh ngạc, nhưng lại cười vui vẻ, cho rằng vì có liên quan tới Lạc Bảo Châu nên La Thiên Trì muốn cùng người nhà bọn họ càng thêm thân cận, đây đương nhiên là chuyện tốt.
“Vừa rồi ta gặp được Hải phu nhân ở trên đường.” Lạc Bảo Anh cười nói với bọn họ, “Không biết tại sao, thế nhưng lại ở cùng một chỗ với Dương phu nhân, cùng cỗ kiệu của ta chặn kín con đường.”
Ai cũng biết Dương phu nhân là Kim Huệ Thụy, nhưng chỉ có La Thiên Trì nhăn mày, vì hắn thật sự chán ghét Kim Huệ Thụy, nhướn mày nói: “Nàng ta làm khó dễ tỷ?”
“Nàng ta sao có thể làm khó, ngược lại là Hải phu nhân, ta còn không biết Hải đại nhân về kinh thành.” Vệ Lang không bao giờ nói chuyện trên triều đình với nàng, cũng là trách hắn.
Viên thị nói: “Cũng là mới trở về mấy ngày trước, chưa biết chừng sẽ nhập các.”
La Thiên Trì cầm lấy chén trà uống một ngụm rồi nói: “Tuyệt đối sẽ không, tính khí Hải Minh Xương lớn hơn tất cả mọi người, để cho hắn đi vào thế nào cũng sẽ rối loạn nội bộ, sợ là nhạc mẫu không biết, năm đó Hải Minh Xương cũng từng nhập các, kết quả cùng các các thần khác nháo đến long trời lở đất, chuyện gì cũng khó đưa ra kết luận, may mắn lão tử hắn qua đời thì mới ngừng.”
Nói thế nào thì Hải Minh Xương cũng là quan viên lâu năm, nhưng La Thiên Trì lại nói những lời như vậy khiến mọi người đều ngẩn ra, lão thái thái tấm tắc hai tiếng, chả trách người nào cũng muốn gả vào La gia, nhìn cô gia này thật đúng là vô pháp vô thiên. Lạc Bảo Anh cũng đau đầu, thấy Viên thị cùng Lạc Bảo Châu đi tâm sự chuyện riêng tư, lập tức đưa mắt ra hiệu cho La Thiên Trì.
Hai người đi đến lương đình, Lạc Bảo Anh nói: “Hiện giờ đệ phải biết thu liễm tính tình, trước đây đệ phạm sai lầm như thế nào thì đều là tự mình chịu trách nhiệm, nhưng hiện giờ đệ phạm sai lầm đều sẽ liên lụy Châu Châu, liên lụy Lạc gia, cái gì mà lão tử hắn, phụ thân của Hải đại nhân có thể bị đệ xưng hô như vậy hay sao? Đệ sớm muộn gì cũng bị người khác buộc tội là La gia không coi ai ra gì, hai chữ ngoại thích từ đâu mà tới? Đó là những lời nói và việc làm ngày hôm nay của đệ!”
Bị tỷ tỷ giáo huấn một hồi, La Thiên Trì sờ mũi: “Ta cũng chỉ nói mấy câu ở nhà, ở bên ngoài sao có thể…”
“Đệ ở bên ngoài có đức hạnh gì ta đều biết, ta chỉ là cảnh cáo đệ chớ lại như vậy, sau này đệ còn có con, đệ phải tự mình làm tấm gương chứ? Năm đó phụ thân chúng ta có thể giống đệ như bây giờ sao?”
“Ta cũng không nhớ rõ phụ thân nữa rồi.” La Thiên Trì nhíu mày, “Ông ấy qua đời sớm như vậy!”
“Nhưng sau này đệ sẽ là phụ thân của con đệ.” Lạc Bảo Anh nói, “Đệ cưới Châu Châu, thì phải gánh vác được đảm đương được vị trí trượng phu tốt, phụ thân có trách nhiệm.”
Ở trước mặt nàng, hắn luôn là bất tri bất giác ỉu xìu, La Thiên Trì gục đầu xuống nói: “Ta đã biết.
“Còn có một việc.” Lạc Bảo Anh đến gần hai bước, nhẹ giọng nói, “Kim Huệ Thụy gả cho Dương Mẫn Trung chắc chắn có ý đồ gây rối, ta đã nói với tướng công, chàng luôn bảo ta không cần lo lắng, nhưng ta cảm thấy phải đề phòng bọn họ. Đệ rảnh rỗi thì giúp ta điều tra Dương Mẫn Trung một chút, còn có Kim gia… Ta không ngại nói cho đệ, khi đó ta để cho đệ đối phó Kim Huệ Thụy, là bởi vì nàng ta luôn muốn câu dẫn tướng công, lúc trước rơi xuống nước đó là một kế, bất đắc dĩ mới gả cho Vệ Hằng, ở Vệ gia cũng chưa từng ngừng nghỉ, lúc nào cũng tác quái. Sau đó bọn họ hòa li, cũng có nguyên nhân của ta, nói vậy Kim gia chắc chắn oán hận Vệ gia, không chừng sẽ đối phó Vệ gia.”
Lần đầu nghe nói chuyện này, La Thiên Trì giận dữ: “Thì ra nàng ta hạ tiện như vậy!”
“Nhưng hiện giờ nàng ta là thê tử của các thần.” Lạc Bảo Anh nhướn mày nói, “Đệ nói ta sao có thể thật sự an tâm?”
“Tỷ lại có cái gì không thể an tâm?” La Thiên Trì bỗng cười rộ lên, “Vệ Tam ca thông minh như vậy tất nhiên sẽ không bị Dương Mẫn Trung hãm hại, còn Kim gia, nếu Kim gia dám động đến một sợi lông của Vệ gia, ta cũng sẽ không bỏ qua bọn họ.”
“Nhưng đệ cũng phải có chứng cứ trong tay, bằng không chỉ bằng vào thân phận Nghi Xuân Hầu, không khỏi quá vô ích. Hoàng Thượng và Đại cô cô cũng không phải người lỗ tai mềm, đệ nói cái gì thì bọn họ sẽ lập tức tin cái đó.” Lạc Bảo Anh nói, “Bất luận như thế nào, đệ nhất định phải điều tra một chút, hiện giờ Kim dượng của chúng ta ngồi trên địa vị cao, tuyệt đối không phải đơn giản như vậy.”
La Thiên Trì nói: “Ta hiểu rồi, trở về sẽ cho người đi làm.” Vừa nói vừa vười một tiếng, “Ta thật đúng là bận bịu, tỷ phu để ta tra cái này, tỷ lại để ta tra cái kia, từ lúc nào ta lại giống quan viên ở Đô Sát Viện thế hả?”
Lạc Bảo Anh cười: “Chàng để đệ điều tra cái gì?”
“Tôn gia.”
“À, vậy không phải là việc nên làm sao, hoặc là đệ nên nói với Hoàng Đế biểu ca, để cho đệ làm Chỉ Huy Sứ ở Cẩm Y Vệ, muốn nhúng tay vào việc này, ở đó là tiện nhất.”
“Làm việc cùng một đám con cháu thế gia rất khó chịu, ta mới không đi đâu!” La Thiên Trì liên tục lắc đầu.
Lạc Bảo Anh cười rộ lên.
Từ Lạc gia trở về, nàng lại nói vài lời với Vệ lão phu nhân, vừa lúc Hà thị cũng ở đây, Lạc Bảo Anh nhắc tới Lạc gia có ý định muốn chuyển nhà, Vệ lão phu nhân nói: “Sân đó quá nhỏ, bây giờ hai ca ca con lần lượt lập gia đình, tương lai lại sinh nhi tử, sớm nên đổi chỗ khác.”
“Mẫu thân cũng nói như vậy, chỉ là không biết nơi nào thích hợp.”
“Cái này còn không dễ sao?” Vệ lão phu nhân cười nói, “Đợt này ta cùng với mẫu thân con đã cho người hỏi khắp nơi một chút, ở ngay gần nhà ta cũng có, ta nói với con, ban đầu trên con phố này của chúng ta có rất nhiều nhà cũ trăm năm, cũng không ít thế đạo sa sút, dần dần không chống đỡ được, hoặc là nhà cửa bỏ không, hoặc là cho người khác thuê, chỉ là các con không biết, trước kia trong tay cũng không có tiền bạc để mua lại, nhưng bây giờ thì không giống thế.”
Lạc Bảo Anh cười khoác tay Vệ lão phu nhân: “Vậy đều giao cho người và mẫu thân.”
“Vốn dĩ cũng không cần con bận tâm, con a, nuôi dưỡng em bé thật tốt là được rồi.” Hà thị cười nói, “Có thể không ra khỏi cửa thì không nên ra, con vừa ra ngoài, ta lập tức không nhịn được phải lo lắng đề phòng.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hai vị trưởng bối, Lạc Bảo Anh vội vàng đáp ứng.
Mấy tháng sau đó đều không ra khỏi cửa lần nào, thấy Tết Âm lịch sắp đến, bụng nàng cũng lồi lên giống như xúc cúc, tròn xoe. Vệ Lang yêu thích không buông tay, buổi sáng thức dậy sờ một vòng, buổi tối trở về lại sờ một vòng, giống như trở thành trò vui, mỗi lần thấy hắn hứng thú bừng bừng, Lạc Bảo Anh liền mất hứng.
Cơ thể nàng từ từ mập mạp, so với phía trước không chỉ mập lên một vòng, soi gương có chút thảm không nỡ nhìn, có thể tưởng tượng đến em bé sẽ rất nhanh được sinh ra, lại nói không nên lời hưng phấn. Thời gian này nàng đã làm cho con bốn đôi giày nhỏ, hai đôi đầu hổ, hai đôi giày cong, hiện tại đang làm một đôi đầu thỏ.
Vệ Lang từ nha môn trở về liền thấy trong tay nàng cầm kim chỉ, đang thêu hoa dưới ánh nến, hắn nhăn mày đoạt lấy kim chỉ: “Như thế này là muốn hỏng mắt hả, sao nói bao nhiêu lần mà vẫn không chịu nghe?” Lại dạy dỗ Lam Linh, “Lần sau lại để cho ta thấy, thế nào cũng phải đánh các ngươi mấy roi!”
Lam Linh sợ tới mức vội cất kim chỉ đi.
Lạc Bảo Anh lẩm bẩm nói: “Hiện tại đi cũng không đi được, không có chuyện gì để làm, còn không cho ta thêu hoa, vậy ta làm cái gì đây? Cũng chỉ nghe chàng động đậy miệng một chút, cái gì cũng phải nhẹ nhàng.”
Vệ Lang cười, ngồi xổm xuống sờ con trai hắn.
Em bé ở trong bụng rất hoạt bát, thỉnh thoảng sẽ động, có lẽ là đang duỗi tay đá chân, sinh ra nhất định là một tiểu tử khỏe mạnh bụ bẫm.
Thấy hắn tươi cười đầy mặt, Lạc Bảo Anh đứng lên muốn đi.
“Cẩn thận ngã, đừng nóng vội.” Vệ Lang bắt lấy nàng, “Gần đây nàng ăn phải pháo hả, lần nào ta trở về cũng không cho sắc mặt tốt? Rốt cuộc làm sao vậy?”
Lạc Bảo Anh oán hận nói: “Dù sao chàng cũng là mỗi ngày trở về để thăm nhi tử, chàng quản ta làm gì?”
Nghe được lời này, Vệ Lang nhướn mày: “Ta sao có thể chỉ thăm nhi tử, vừa rồi ta còn bảo nàng trời tối không cần thêu hoa, chẳng lẽ ta không quan tâm nàng?”
Là chỉ còn lại quan tâm, những thứ khác đều không có, Lạc Bảo Anh đứng ở đó, rũ mắt nhìn vòng eo thô to của mình, đừng nói Vệ Lang, ngay cả nàng hiện giờ nhìn thân thể này của mình chỉ sợ cũng không có bao nhiêu hứng thú, hắn nhất định là chê nàng. Lạc Bảo Anh càng nghĩ càng mất hứng, phủi tay nói: “Dù sao chàng cũng không giống trước kia, đến khi sinh hạ nhi tử, chàng sẽ chỉ biết ôm nhi tử thôi.”
Nghe có chút tức giận, Vệ Lang nhìn nàng chu môi lên, đem hành vi lăn qua lộn lại mình mấy ngày nay tự hỏi một chút, đột nhiên lập tức cười rộ lên.
Đúng rồi, hắn quên hôn nàng, nhưng…
Hắn kéo nàng tới, rũ mắt nhìn cái bụng tròn vo trong ngực mình, điều chỉnh lại vị trí của nàng, để cho bụng nàng xoay ra bên ngoài, cúi người xuống từ bên tai nàng dịch tới.
Lạc Bảo Anh nghiêng đầu qua: “Chàng làm cái gì?”
“Đang làm chuyện nàng muốn làm.”
Hai tay hắn cố định đầu nàng, không cho nữ nhân vừa kiêu ngạo vừa mạnh miệng của hắn mượn cớ phát cáu, dùng sức hôn môi nàng.
Giọng nói này quá mức quen thuộc, Lạc Bảo Anh nghĩ thầm, nàng sớm nên dự đoán được là Kim Huệ Thụy, bây giờ ở kinh thành có mấy vị phu nhân dám đối nghịch cùng nàng? Cũng chỉ có Kim Huệ Thụy không biết tự lượng sức mình, cho rằng gả cho Dương Mẫn Trung, khống chế nội các thì đã là thiên hạ vô địch. Hết sức buồn cười, nàng ta là đem hoàng quyền đặt ở chỗ nào chứ? Nàng lười để ý, để cho kiệu phu nâng kiệu.
Kim Huệ Thụy thấy nàng phải đi, có chút kinh ngạc, vì nàng ta hiểu rõ tính cách cao ngạo của Lạc Bảo Anh, nàng luôn xem thường nàng ta, nếu vào lúc trước, oan gia ngõ hẹp thì Lạc Bảo Anh tuyệt sẽ không nhường đường, nhưng hiện giờ nàng một câu cũng không nói, không chiến mà lui, chẳng lẽ là kiêng kị nàng ta? Khóe miệng nàng ta lộ ra vài phần ý cười, vậy cũng thật đáng tiếc, hôm nay vốn là nàng ta đi cùng Hải phu nhân.
Hải phu nhân là thê tử của Hải Tông Vạn, Hải Tông Vạn tuy không hiện sơn lộ thủy, chức quan cũng chỉ dừng lại ở tam phẩm, nhưng lại từng là lão sư của Dương Húc, phụ thân hắn qua đời, sau khi chịu tang ba năm vẫn luôn chưa từng trở về kinh thành. Bây giờ đã cách mười năm, Dương Húc lần nữa thỉnh cầu, hắn mới nguyện ý phục chức.
Không hề nghi ngờ, Hải Tông Vạn rất được Dương Húc coi trọng, cho nên từ lâu Kim Huệ Thụy đã nghĩ biện pháp kết giao với Hải phu nhân, vì nàng ta biết Dương Mẫn Trung không thiếu những quan viên chỉ biết vâng vâng dạ dạ với hắn, hắn thiếu chính là những đồng minh có thể tin cậy, có thể càng thêm củng cố địa vị trọng thần của hắn.
Hải phu nhân chỉ thấy đường vẫn còn bị chặn, dò hỏi: “Không đi qua được sao? Chúng ta cũng không vội, chi bằng cứ để cho nàng đi trước.”
Nghe có chút già nua, hẳn là bốn năm mươi tuổi, Lạc Bảo Anh ở trong đầu nhanh chóng hồi tưởng, cũng không đoán ra đây là ai. Chẳng lẽ là thê tử của vị lão thần nào? Nàng băng tuyết thông minh, bỗng nhiên liền hiểu rõ ý đồ của Kim Huệ Thụy, đỡ bụng từ trong kiệu từ từ đi ra nói: “Hai vị phu nhân, mời mọi người đi trước, ta vốn không có việc gấp, hôm nay muội muội lại mặt, ta tới sớm hay muộn một chút cũng không quan trọng.”
Thanh âm nhu hòa, khiến cho người ta như tắm mình trong gió xuân, hàm chứa mị lực đặc thù, ngay cả đều là nữ nhân cũng không nhịn được muốn nhìn, ánh mắt Hải phu nhân xuyên qua song cửa sổ, dừng ở trên người Lạc Bảo Anh.
Ánh nắng ban trưa sáng ngời bao quanh nàng, hiện ra tuyệt diễm hiếm có, chỉ có đứng như vậy nhưng đã nổi bật phong tư muôn vàn.
Hải phu nhân kinh ngạc nói: “Cô mang thai?”
Lạc Bảo Anh đặt tay trên bụng nhỏ, tự nhiên là cố ý, nàng hơi hơi mỉm cười: “Đúng vậy, đã hơn ba tháng, cho nên cỗ kiệu đi rất chậm, làm chậm trễ ngài.”
Nói chuyện thật sự khách khí, Hải phu nhân lập tức sinh hảo cảm, hỏi: “Cô là thiếu phu nhân nhà ai?”
Không dự đoán được hai người vậy mà bắt chuyện, còn có ý làm quen với nhau, đây cũng không phải mục đích ban đầu của Kim Huệ Thụy, nàng ta cười một cái: “Thì ra là Vệ Tam thiếu phu nhân, ngươi nên nói sớm một chút. Vạn nhất chạm vào ngươi, như thế nào cho phải? Cứ coi là không có gì thì cũng khiến người ta nghĩ mà sợ, lo lắng vô tình làm ngươi bị thương.”
Là nói nàng mượn cái bụng nên không cố kỵ gì sao? Lạc Bảo Anh rũ mắt nói: “Dương phu nhân nói không sai, từ nay về sau ta không nên ra ngoài, chỉ có điều Châu Châu là muội muội mà ta thương nhất, ta chẳng qua là muốn nhanh nhanh đến gặp nàng.” Nàng lệnh kiệu phu lùi kiệu về sau, “Để cho hai vị phu nhân đi trước thôi.”
“Sao lại thế được?” Hải phu nhân vội nói, “Vẫn là cô đi trước.” Bà thậm chí xốc lên mành kiệu lộ ra khuôn mặt, “Các cô người trẻ tuổi không biết, mang thai đứa trẻ nhất là phải lo lắng, dù đã hơn ba tháng nhưng cũng không thể có chút lơ là! Cô mau lên kiệu rồi đi đi, đừng trì hoãn.”
Đó là một gương mặt cực kỳ hiền lành, mắt nhỏ lông mi dài, mặt hơi vuông, không dính dáng gì đến hai chữ xinh đẹp nhưng lại khiến lòng người nảy sinh ấm áp, Lạc Bảo Anh nhận ra bà, thời điểm Hải đại nhân và Vệ lão gia tử cùng dạy Dương Húc, La thị thường mời nàng vào cung làm khách.
Thì ra là Hải phu nhân!
Lạc Bảo Anh cười nói: “Hải phu nhân, đã là ngài, ta càng phải nhường đường, bằng không tướng công biết được ta đoạt mất đường của ngài thì không biết sẽ trách cứ như thế nào đâu. Vì tướng công thường nhắc tới Hải đại nhân, nói Hải đại nhân công chính liêm minh, làm quan trong triều là phúc của bách tính Đại Lương.”
Hải gia rời khỏi kinh thành mấy năm, có rất ít người trẻ tuổi trẻ biết bọn họ, Hải phu nhân kinh ngạc, nhưng cũng từ lúc nãy Kim Huệ Thụy nói đến Vệ Tam thiếu phu nhân thì đoán được nàng là thê tử của Vệ Lang.
Đây là cháu dâu của Vệ lão gia tử.
Tuy rằng hành sự tác phong của Hải đại nhân cùng Vệ lão gia tử như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, hai người thường có tranh chấp, Hải đại nhân thậm chí từng công khai nói Vệ lão gia tử làm người bất chính, nhưng Hải phu nhân biết, trượng phu chỉ là nghĩ sao nói vậy, chưa chắc đã thật chán ghét Vệ lão gia tử.
Thấy Lạc Bảo Anh rất kiên trì phải nhường đường, Hải phu nhân suy nghĩ lại tiếp tục khiêm nhường lẫn nhau thì chỉ phí thời gian, hai người đi rồi, còn có thể để cho Lạc Bảo Anh cũng lên kiệu sớm một chút, lập tức cười một tiếng: “Cảm ơn Tam thiếu phu nhân.”
Hai đỉnh cỗ kiệu từ từ đi qua.
Lúc đi ngang qua người Lạc Bảo Anh, ánh mắt Kim Huệ Thụy quét tới, lộ ra tràn đầy u ám, rõ ràng là nàng ta muốn cho Hải phu nhân nhìn thấy bản tính kiêu ngạo của Lạc Bảo Anh, để cho Hải gia cùng đối phó Vệ gia, nhưng hiện tại… Hải phu nhân vậy mà còn rất thích Lạc Bảo Anh?
Nàng ta cắn môi, nhưng Lạc Bảo Anh cũng chỉ đắc ý được lúc này.
Nàng còn không biết, Vệ Lang sẽ phải đối mặt với cái gì đâu.
Lạc Bảo Anh chờ đến khi bọn họ đi rồi mới lên kiệu tới Lạc gia.
Trì hoãn một lúc như vậy, nàng đến càng muộn hơn, La Thiên Trì đã cùng Lạc Bảo Châu ngồi ở nhà chính, lão thái thái nhìn thấy cháu gái nhỏ trang điểm tỉ mỉ, đồ trang sức quý báu rực rỡ lấp lánh, lăng la tơ lụa hiện rõ xa hoa, trong lòng liền cao hứng, càng cao hứng chính là thái độ của La Thiên Trì. Bà biết rõ một nữ nhân muốn địa vị ở trong nhà được bền chắc, những thứ khác đều là giả, quan trọng nhất chính là được nam nhân ủng hộ.
Hiện tại chỉ cần La Thiên Trì nguyện ý chống đỡ cho Lạc Bảo Châu, nàng ở Hầu phủ tất nhiên sẽ không khổ sở, đương nhiên, làm thê tử thì nàng cũng phải có chút hồi báo, tỷ như quản lý Hầu phủ thật tốt, thêm nữa là hầu hạ La Thiên Trì cũng thật tốt.
Bà và Viên thị đã nói những chuyện này không ít lần, tất cả đều phải dựa vào lĩnh ngộ của cháu gái.
Nghe nói Lạc Bảo Anh tới, Lạc Bảo Châu lại không còn dáng vẻ đoan chính mới vừa rồi, vài bước đi đến bên người nàng sốt ruột nói: “Tam tỷ tới rồi, vừa rồi muội còn đang suy nghĩ, có lẽ tỷ đang mang thai thì muội không nên để tỷ tới đây gặp muội. Tỷ phải cẩn thận một chút, sau này vẫn là chờ đến khi cháu ngoại trai của muội sinh ra, đến lúc đó hai ta lại gặp mặt!”
Lạc Bảo Anh chọc đầu nàng: “Thật ngốc, ta không ra khỏi cửa thì muội sẽ không tới gặp ta sao, làm gì mà cứ phải chờ đến lúc sinh xong? Vậy phải bao lâu chứ?”
Lạc Bảo Châu cười hì hì: “Nói cũng đúng.”
Nàng tự đỡ Lạc Bảo Anh ngồi xuống, sợ có chút sơ xuất.
Tiểu cô nương đã là thê tử của người ta, nhưng mỗi lời nói cử chỉ đều không có gì bất đồng, trừ bỏ một thân hoa phục đẹp đẽ quý giá, ánh mắt Lạc Bảo Anh quét từ đỉnh đầu đến chân nàng, quả thấy ăn mặc thoả đáng, lập tức gật đầu, nàng vẫn là đem những lời mình nói đặt ở trong lòng.
Hầu gia phu nhân phải có dáng vẻ của Hầu gia phu nhân.
“Hầu gia.” Lúc này nàng mới quay đầu nhìn về phía La Thiên Trì.
“Tỷ tỷ.” Một tiếng này của hắn gọi đến đặc biệt thân thiết cùng lưu loát.
Mọi người đều kinh ngạc, nhưng lại cười vui vẻ, cho rằng vì có liên quan tới Lạc Bảo Châu nên La Thiên Trì muốn cùng người nhà bọn họ càng thêm thân cận, đây đương nhiên là chuyện tốt.
“Vừa rồi ta gặp được Hải phu nhân ở trên đường.” Lạc Bảo Anh cười nói với bọn họ, “Không biết tại sao, thế nhưng lại ở cùng một chỗ với Dương phu nhân, cùng cỗ kiệu của ta chặn kín con đường.”
Ai cũng biết Dương phu nhân là Kim Huệ Thụy, nhưng chỉ có La Thiên Trì nhăn mày, vì hắn thật sự chán ghét Kim Huệ Thụy, nhướn mày nói: “Nàng ta làm khó dễ tỷ?”
“Nàng ta sao có thể làm khó, ngược lại là Hải phu nhân, ta còn không biết Hải đại nhân về kinh thành.” Vệ Lang không bao giờ nói chuyện trên triều đình với nàng, cũng là trách hắn.
Viên thị nói: “Cũng là mới trở về mấy ngày trước, chưa biết chừng sẽ nhập các.”
La Thiên Trì cầm lấy chén trà uống một ngụm rồi nói: “Tuyệt đối sẽ không, tính khí Hải Minh Xương lớn hơn tất cả mọi người, để cho hắn đi vào thế nào cũng sẽ rối loạn nội bộ, sợ là nhạc mẫu không biết, năm đó Hải Minh Xương cũng từng nhập các, kết quả cùng các các thần khác nháo đến long trời lở đất, chuyện gì cũng khó đưa ra kết luận, may mắn lão tử hắn qua đời thì mới ngừng.”
Nói thế nào thì Hải Minh Xương cũng là quan viên lâu năm, nhưng La Thiên Trì lại nói những lời như vậy khiến mọi người đều ngẩn ra, lão thái thái tấm tắc hai tiếng, chả trách người nào cũng muốn gả vào La gia, nhìn cô gia này thật đúng là vô pháp vô thiên. Lạc Bảo Anh cũng đau đầu, thấy Viên thị cùng Lạc Bảo Châu đi tâm sự chuyện riêng tư, lập tức đưa mắt ra hiệu cho La Thiên Trì.
Hai người đi đến lương đình, Lạc Bảo Anh nói: “Hiện giờ đệ phải biết thu liễm tính tình, trước đây đệ phạm sai lầm như thế nào thì đều là tự mình chịu trách nhiệm, nhưng hiện giờ đệ phạm sai lầm đều sẽ liên lụy Châu Châu, liên lụy Lạc gia, cái gì mà lão tử hắn, phụ thân của Hải đại nhân có thể bị đệ xưng hô như vậy hay sao? Đệ sớm muộn gì cũng bị người khác buộc tội là La gia không coi ai ra gì, hai chữ ngoại thích từ đâu mà tới? Đó là những lời nói và việc làm ngày hôm nay của đệ!”
Bị tỷ tỷ giáo huấn một hồi, La Thiên Trì sờ mũi: “Ta cũng chỉ nói mấy câu ở nhà, ở bên ngoài sao có thể…”
“Đệ ở bên ngoài có đức hạnh gì ta đều biết, ta chỉ là cảnh cáo đệ chớ lại như vậy, sau này đệ còn có con, đệ phải tự mình làm tấm gương chứ? Năm đó phụ thân chúng ta có thể giống đệ như bây giờ sao?”
“Ta cũng không nhớ rõ phụ thân nữa rồi.” La Thiên Trì nhíu mày, “Ông ấy qua đời sớm như vậy!”
“Nhưng sau này đệ sẽ là phụ thân của con đệ.” Lạc Bảo Anh nói, “Đệ cưới Châu Châu, thì phải gánh vác được đảm đương được vị trí trượng phu tốt, phụ thân có trách nhiệm.”
Ở trước mặt nàng, hắn luôn là bất tri bất giác ỉu xìu, La Thiên Trì gục đầu xuống nói: “Ta đã biết.
“Còn có một việc.” Lạc Bảo Anh đến gần hai bước, nhẹ giọng nói, “Kim Huệ Thụy gả cho Dương Mẫn Trung chắc chắn có ý đồ gây rối, ta đã nói với tướng công, chàng luôn bảo ta không cần lo lắng, nhưng ta cảm thấy phải đề phòng bọn họ. Đệ rảnh rỗi thì giúp ta điều tra Dương Mẫn Trung một chút, còn có Kim gia… Ta không ngại nói cho đệ, khi đó ta để cho đệ đối phó Kim Huệ Thụy, là bởi vì nàng ta luôn muốn câu dẫn tướng công, lúc trước rơi xuống nước đó là một kế, bất đắc dĩ mới gả cho Vệ Hằng, ở Vệ gia cũng chưa từng ngừng nghỉ, lúc nào cũng tác quái. Sau đó bọn họ hòa li, cũng có nguyên nhân của ta, nói vậy Kim gia chắc chắn oán hận Vệ gia, không chừng sẽ đối phó Vệ gia.”
Lần đầu nghe nói chuyện này, La Thiên Trì giận dữ: “Thì ra nàng ta hạ tiện như vậy!”
“Nhưng hiện giờ nàng ta là thê tử của các thần.” Lạc Bảo Anh nhướn mày nói, “Đệ nói ta sao có thể thật sự an tâm?”
“Tỷ lại có cái gì không thể an tâm?” La Thiên Trì bỗng cười rộ lên, “Vệ Tam ca thông minh như vậy tất nhiên sẽ không bị Dương Mẫn Trung hãm hại, còn Kim gia, nếu Kim gia dám động đến một sợi lông của Vệ gia, ta cũng sẽ không bỏ qua bọn họ.”
“Nhưng đệ cũng phải có chứng cứ trong tay, bằng không chỉ bằng vào thân phận Nghi Xuân Hầu, không khỏi quá vô ích. Hoàng Thượng và Đại cô cô cũng không phải người lỗ tai mềm, đệ nói cái gì thì bọn họ sẽ lập tức tin cái đó.” Lạc Bảo Anh nói, “Bất luận như thế nào, đệ nhất định phải điều tra một chút, hiện giờ Kim dượng của chúng ta ngồi trên địa vị cao, tuyệt đối không phải đơn giản như vậy.”
La Thiên Trì nói: “Ta hiểu rồi, trở về sẽ cho người đi làm.” Vừa nói vừa vười một tiếng, “Ta thật đúng là bận bịu, tỷ phu để ta tra cái này, tỷ lại để ta tra cái kia, từ lúc nào ta lại giống quan viên ở Đô Sát Viện thế hả?”
Lạc Bảo Anh cười: “Chàng để đệ điều tra cái gì?”
“Tôn gia.”
“À, vậy không phải là việc nên làm sao, hoặc là đệ nên nói với Hoàng Đế biểu ca, để cho đệ làm Chỉ Huy Sứ ở Cẩm Y Vệ, muốn nhúng tay vào việc này, ở đó là tiện nhất.”
“Làm việc cùng một đám con cháu thế gia rất khó chịu, ta mới không đi đâu!” La Thiên Trì liên tục lắc đầu.
Lạc Bảo Anh cười rộ lên.
Từ Lạc gia trở về, nàng lại nói vài lời với Vệ lão phu nhân, vừa lúc Hà thị cũng ở đây, Lạc Bảo Anh nhắc tới Lạc gia có ý định muốn chuyển nhà, Vệ lão phu nhân nói: “Sân đó quá nhỏ, bây giờ hai ca ca con lần lượt lập gia đình, tương lai lại sinh nhi tử, sớm nên đổi chỗ khác.”
“Mẫu thân cũng nói như vậy, chỉ là không biết nơi nào thích hợp.”
“Cái này còn không dễ sao?” Vệ lão phu nhân cười nói, “Đợt này ta cùng với mẫu thân con đã cho người hỏi khắp nơi một chút, ở ngay gần nhà ta cũng có, ta nói với con, ban đầu trên con phố này của chúng ta có rất nhiều nhà cũ trăm năm, cũng không ít thế đạo sa sút, dần dần không chống đỡ được, hoặc là nhà cửa bỏ không, hoặc là cho người khác thuê, chỉ là các con không biết, trước kia trong tay cũng không có tiền bạc để mua lại, nhưng bây giờ thì không giống thế.”
Lạc Bảo Anh cười khoác tay Vệ lão phu nhân: “Vậy đều giao cho người và mẫu thân.”
“Vốn dĩ cũng không cần con bận tâm, con a, nuôi dưỡng em bé thật tốt là được rồi.” Hà thị cười nói, “Có thể không ra khỏi cửa thì không nên ra, con vừa ra ngoài, ta lập tức không nhịn được phải lo lắng đề phòng.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hai vị trưởng bối, Lạc Bảo Anh vội vàng đáp ứng.
Mấy tháng sau đó đều không ra khỏi cửa lần nào, thấy Tết Âm lịch sắp đến, bụng nàng cũng lồi lên giống như xúc cúc, tròn xoe. Vệ Lang yêu thích không buông tay, buổi sáng thức dậy sờ một vòng, buổi tối trở về lại sờ một vòng, giống như trở thành trò vui, mỗi lần thấy hắn hứng thú bừng bừng, Lạc Bảo Anh liền mất hứng.
Cơ thể nàng từ từ mập mạp, so với phía trước không chỉ mập lên một vòng, soi gương có chút thảm không nỡ nhìn, có thể tưởng tượng đến em bé sẽ rất nhanh được sinh ra, lại nói không nên lời hưng phấn. Thời gian này nàng đã làm cho con bốn đôi giày nhỏ, hai đôi đầu hổ, hai đôi giày cong, hiện tại đang làm một đôi đầu thỏ.
Vệ Lang từ nha môn trở về liền thấy trong tay nàng cầm kim chỉ, đang thêu hoa dưới ánh nến, hắn nhăn mày đoạt lấy kim chỉ: “Như thế này là muốn hỏng mắt hả, sao nói bao nhiêu lần mà vẫn không chịu nghe?” Lại dạy dỗ Lam Linh, “Lần sau lại để cho ta thấy, thế nào cũng phải đánh các ngươi mấy roi!”
Lam Linh sợ tới mức vội cất kim chỉ đi.
Lạc Bảo Anh lẩm bẩm nói: “Hiện tại đi cũng không đi được, không có chuyện gì để làm, còn không cho ta thêu hoa, vậy ta làm cái gì đây? Cũng chỉ nghe chàng động đậy miệng một chút, cái gì cũng phải nhẹ nhàng.”
Vệ Lang cười, ngồi xổm xuống sờ con trai hắn.
Em bé ở trong bụng rất hoạt bát, thỉnh thoảng sẽ động, có lẽ là đang duỗi tay đá chân, sinh ra nhất định là một tiểu tử khỏe mạnh bụ bẫm.
Thấy hắn tươi cười đầy mặt, Lạc Bảo Anh đứng lên muốn đi.
“Cẩn thận ngã, đừng nóng vội.” Vệ Lang bắt lấy nàng, “Gần đây nàng ăn phải pháo hả, lần nào ta trở về cũng không cho sắc mặt tốt? Rốt cuộc làm sao vậy?”
Lạc Bảo Anh oán hận nói: “Dù sao chàng cũng là mỗi ngày trở về để thăm nhi tử, chàng quản ta làm gì?”
Nghe được lời này, Vệ Lang nhướn mày: “Ta sao có thể chỉ thăm nhi tử, vừa rồi ta còn bảo nàng trời tối không cần thêu hoa, chẳng lẽ ta không quan tâm nàng?”
Là chỉ còn lại quan tâm, những thứ khác đều không có, Lạc Bảo Anh đứng ở đó, rũ mắt nhìn vòng eo thô to của mình, đừng nói Vệ Lang, ngay cả nàng hiện giờ nhìn thân thể này của mình chỉ sợ cũng không có bao nhiêu hứng thú, hắn nhất định là chê nàng. Lạc Bảo Anh càng nghĩ càng mất hứng, phủi tay nói: “Dù sao chàng cũng không giống trước kia, đến khi sinh hạ nhi tử, chàng sẽ chỉ biết ôm nhi tử thôi.”
Nghe có chút tức giận, Vệ Lang nhìn nàng chu môi lên, đem hành vi lăn qua lộn lại mình mấy ngày nay tự hỏi một chút, đột nhiên lập tức cười rộ lên.
Đúng rồi, hắn quên hôn nàng, nhưng…
Hắn kéo nàng tới, rũ mắt nhìn cái bụng tròn vo trong ngực mình, điều chỉnh lại vị trí của nàng, để cho bụng nàng xoay ra bên ngoài, cúi người xuống từ bên tai nàng dịch tới.
Lạc Bảo Anh nghiêng đầu qua: “Chàng làm cái gì?”
“Đang làm chuyện nàng muốn làm.”
Hai tay hắn cố định đầu nàng, không cho nữ nhân vừa kiêu ngạo vừa mạnh miệng của hắn mượn cớ phát cáu, dùng sức hôn môi nàng.
Danh sách chương