Cánh môi ấm áp lại mềm mại, như là món ăn ngon miệng nhất trên đời, nhưng Vệ Lang chỉ hời hợt thưởng thức liền ngẩng đầu lên.
 
Ngón tay khẽ vuốt ve, rũ mắt nhìn người vốn quen thuộc giờ lại không coi là quen thuộc.
 
Thân thể hai người đã thân mật đến mức tận cùng, dính sát vào nhau, không nhịn được bị kích thích, cũng dễ hiểu, nàng luôn thu hút hắn, bây giờ nghĩ đến, nếu không phải là La Trân, lấy Lạc Bảo Anh lúc trước nhỏ tuổi như vậy, tuyệt sẽ không đoạt hạng nhất ở hội trà thơ, cũng sẽ không đạt được roi vàng trong tay Hoa Hầu gia.

 
Sẽ không chói mắt như vậy.
 
Sẽ không ở trước mặt hắn lộ vẻ đoán không ra, rất giỏi thay đổi.
 
Không có nàng, Lạc Bảo Anh không phải là Tam biểu muội làm hắn thương nhớ.
 
Nhưng mà tuy nghĩ như vậy, người trước mắt vẫn có chút xa lạ, loại cảm giác này vừa kỳ diệu lại vừa phức tạp, rõ ràng giữa hai người chỉ cách một tầng lụa mỏng, nhưng hắn lại không biết đâm thủng kiểu gì. Cũng không biết định nghĩa như thế nào, đối với hắn mà nói, tình cảm của hai người đã trải qua từng ấy năm.
 
Ánh mắt hắn bao phủ người nàng, lẫn lộn không nói rõ ưu tư.
 
Lạc Bảo Anh thầm nghĩ, mấy ngày nay hắn có chút kỳ quái, tựa như lúc nãy hôn môi, bình thường nhất định là phải hung hăng dây dưa một phen mới buông ra, nhưng lúc này lại rất biết điều, ngay cả buổi tối đi ngủ cũng không có như lang như hổ giày vò nàng, hắn giống như có vẻ…
 
Dịu dàng hơn.
 

Hay là vì chuyện trong cung nên không còn dồi dào tinh lực?
 
Nàng nhìn sắc mặt hắn, ngược lại cũng không coi là tiều tụy.
 
Có lẽ là có chuyện không tiện nói, chẳng lẽ Hoàng Thượng thật sự không xong? Nhưng nàng không có hảo cảm với Đại dượng này, bởi vì liên quan tới Đại cô cô, nàng rất chán ghét tam cung lục viện của ông ấy, cho nên sau này ông ấy băng hà, dù sao đã lập Thái Tử, Đại Lương sẽ không loạn, chỉ là không biết Đại cô cô có đau buồn hay không?
 
Thật sự nàng không biết Đại cô cô còn bao nhiêu tình cảm với Hoàng Thượng.
 
Nghiêng đầu sang một bên, rời khỏi bàn tay hắn, nàng bảo Lam Linh rửa bút, vừa nói: “Bây giờ vẽ luôn mấy chỗ còn lại, hay là để mấy ngày sau lại vẽ?”
 
Hắn lấy lại tinh thần: “Bây giờ vẽ luôn, không phải cùng một ngày, màu sắc không dễ đồng đều.” Chọn ra mấy màu, “Nàng pha mấy màu này đi.”
 
“Ta?” Lạc Bảo Anh bĩu môi, “Bản lĩnh thật lớn, còn muốn bản thiếu phu nhân pha màu cho chàng.”
 
Hắn cười: “Xem như chỉnh sửa lại một chút.”
 
“Chàng từng dạy ta ư? Còn muốn chỉnh sửa?” Nàng trừng mắt, ghét bỏ hắn mặt dày.
 
“Vậy không tính là chỉnh sửa, hồng tụ thêm hương cho ta thì không quá phận chứ?” Hắn nói, “Nương tử.”
 
Bất kể như thế nào, nàng đều là nương tử của hắn, con đường này, nhất định là phải cùng hắn đi đến bạc đầu, tuy không biết trên đường có gặp mưa gió hay không, cũng không biết có một ngày, hắn có thể cùng nàng hoàn toàn thẳng thắn thành khẩn đối mặt hay không. Nhưng hắn cùng La Trân, cùng Lạc Bảo Anh, dường như có thế nào cũng phải dây dưa một chỗ.
 

Hai chữ bị hắn đọc đến ý vị kéo dài, bách chuyển thiên hồi (1).
 
(1) Bách chuyển thiên hồi: tâm tư rối bời, liên tục thay đổi.
 
Lạc Bảo Anh giật mình, nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn, chậm rì rì cầm lấy thuốc màu: “Được thôi, nhìn vào phần thỉnh cầu của chàng.”
Quả thực nàng pha màu cho hắn.
 
Rót một ít nước vào, cầm thanh ngọc khuấy đều, hắn chờ nàng, nhìn động tác như nước chảy mây trôi, nhìn hàng lông mi cong vút của nàng, kỳ thật vẫn có vài phần dáng vẻ của tiểu cô nương, có lẽ khi La Trân còn nhỏ, vốn cũng là như vậy, giả sử nàng sinh ra muộn hơn chút, gặp được hắn, có phải vẫn sẽ giống như bây giờ hay không?
 
Nhưng nếu là như vậy, nàng sẽ không gọi hắn là biểu ca đi?
 
Nghĩ lại thấy buồn cười, thật không hiểu lúc đó nàng gọi hắn là biểu ca có tâm tình gì.
 
Hắn nhớ rõ nàng cười rất ngọt ngào.
 
Hắn dần dần muốn biết về La Trân, muốn hiểu về nữ tử đã giả trang thành Tam biểu muội của hắn, mặc dù thỉnh thoảng vẫn có vài phần hoảng hốt.
 
Lạc Bảo Anh pha màu xong, đặt trước mặt hắn.
 
Hắn chấm màu xanh đậm, nhuộm lên váy áo tiên nữ ở bên cạnh, lúc này Tử Phù nghe thấy tiếng gõ cửa, vội vàng đi qua, thì ra là một bà tử có việc bẩm báo. Nàng nghe bà tử nói vài câu, chân mày lập tức nhíu lại, đuổi bà ta đi, nói với Lạc Bảo Anh: “Thiếu phu nhân, là chuyện ở phòng bếp, có người nói hôm nay ở chỗ chúng ta bày tiệc, luôn tới thúc giục, khiến các đầu bếp luống cuống tay chân, làm đổ một chén tuyết ngọc cao của Đại phu nhân. Nghe nói phải nấu bốn năm ngày, Đại phu nhân chuyên dùng để bồi bổ thân thể, mỗi tháng đều phải dùng.”
 
“Ta biết tuyết ngọc cao của Đại bá mẫu, cực kỳ trân quý, vậy mà lại đổ?” Nàng nhíu mày nói, “Không nói là ai làm đổ sao?”
 
Mặc dù ở chỗ bọn họ bày tiệc không tệ, nhưng cũng không phải tạm thời, các trưởng bối đều biết, tại sao lại phải vội thành như vậy?
 
Tử Phù nói: “Hình như vẫn chưa điều tra rõ, nô tỳ cho người đi hỏi một chút.”
 
Nàng xoay chân rời đi.
 
Lạc Bảo Anh có chút không vui, nghĩ thầm lá gan bà tử này thật lớn, chưa gì đã dám đem mọi chuyện đẩy lên đầu nàng, dù sao hôm nay mở tiệc là nàng toàn quyền chuẩn bị.
 
Vệ Lang để bút xuống: “Có ta ở đây, nàng phiền cái gì?”
 
Nàng nhướn mày: “Sao lại không phiền, cũng không phải chàng quản chuyện này!”
 
Hắn cười: “Là ta đề nghị mở tiệc, lát nữa nàng không cần lên tiếng.”
 
Lạc Bảo Anh kỳ quái: “Lát nữa?”
 
“Đúng, bây giờ chúng ta tới chính phòng.” Vệ Lang nói, “Phòng bếp vẫn luôn gió êm sóng lặng, ít nhất là ở trong ấn tượng của ta, chưa từng xuất hiện những chuyện như này, bây giờ Đại bá mẫu vừa tới, phòng bếp liền không yên ổn, nhất định là phải tới nói rõ ràng.” Hắn gọi Kim Trản tới, “Lúc trước ngươi từng ở phòng bếp, cực kỳ quen thuộc, tìm ra là ai truyền lời, lập tức cho người áp giải tới chính phòng.”
 
Kim Trản đáp ứng một tiếng.
 

Ngân Đài ở bên ngoài nghe thấy thì cười, khẽ nói với Kim Trản: “Người đó có lẽ là ăn gan hùm mật gấu, dám chọc vào thiếu gia nhà chúng ta, nàng ta còn chưa biết thế nào là lợi hại đâu! Lát nữa ngươi bắt được thì hỏi một chút, xem là ai sai khiến, đúng là không muốn sống nữa!”
 
“Ngươi làm chuyện của ngươi đi, ta tự có chừng mực.” Kim Trản không để ý.
 
Thấy nàng vội vàng rời đi, Ngân Đài cắn môi, tuy hai người cùng hầu hạ thiếu gia, nhưng trước nay thiếu gia chỉ thích trọng dụng nàng ấy, cũng không biết nàng có chỗ nào chưa tốt? Đáng tiếc đầu óc Kim Trản không linh hoạt, không biết cách lợi dụng ưu thế này, sau này để cho hai nha hoàn của Lạc Bảo Anh chiếm tiên cơ, xem nàng ấy có hối hận hay không!
 
Vệ Lang cùng Lạc Bảo Anh sóng vai đi ra ngoài.
 
Tuy hắn muốn nàng không để ý, nhưng Lạc Bảo Anh không phải là người mặc cho người khác bắt nạt, sao có thể chứ, nàng nhỏ giọng hỏi: “Hẳn là không phải Đại bá mẫu?” Phạm thị phong thái ung dung, cũng thân thiện với Tam phòng bọn họ, theo lý là không có lý do gì để làm vậy, nhưng bụng người cách một lớp da, còn Vệ Xuân Đường, nàng rất không vừa mắt ông ấy, thế nên cũng có chút hoài nghi Phạm thị.
 
Thấy nàng nhìn chằm hằm hắn muốn câu trải lời, Vệ Lang nói: “Không đâu, Đại bá mẫu không đến mức giở mấy thủ đoạn bẩn thỉu này.”
 
“Vậy nhất định là Nhị bá mẫu!” Lạc Bảo Anh nói, “Đồ bụng con gà, năm đó sao lại được gả vào Vệ gia?”
 
Vệ gia chính là danh môn vọng tộc trăm năm đó!
 
Gia môn bất hạnh.
 
Thấy nàng không ngừng lắc đầu, Vệ Lang không nhịn được cười, cầm tay nàng lắc lắc: “Nàng thấy Nhị bá phụ như thế nào?”
 
Vệ Xuân Phàm?
 
Lạc Bảo Anh cũng không muốn đánh giá người này, thật sự là rùa đen xứng vương bát (2). Bởi vậy có thể thấy được, lúc Nhị lão gia Vệ Xuân Phàm còn trẻ cũng không phải dạng tốt đẹp gì, cho nên mới không có cô nương ưu tú bằng lòng gả cho ông ta, còn Trình thị, rốt cuộc năm đó là ngụy trang tốt, hay là có nguyên nhân nào khác thì nàng cũng không đoán được.
 
(2) Vương bát: tên thường gọi của rùa hay ba ba.
 
Hai người rất nhanh đã đến chính phòng.
 
Vừa đi vào đã thấy Trình thị đang ngồi bên trong, khóe miệng Lạc Bảo Anh cong lên: “Chẳng lẽ Nhị bá mẫu là vì chuyện của phòng bếp?”
 
Da mặt Trình thị cay xè, nghĩ thầm đứa nhỏ này nói chuyện thật trực tiếp, nhưng đúng là chuyện này Lạc Bảo Anh sai, phải sợ cũng nên là nàng có đúng không? Bà ta cười nói: “Thuận đường tới đây thăm mẫu thân một lúc, chẳng qua ta cũng nghe nói chuyện ở phòng bếp, Bảo Anh, không phải ta làm bá mẫu mà nói con, nhưng con thật là quá nôn nóng. Đại tẩu nóng trong người, không ăn tuyết ngọc cao là cả người liền khó chịu, con cũng hiểu được, bây giờ đang lúc nấu dược thì con lại đến làm loạn thêm để làm gì? Lần này đổ mất, làm lỡ nhiều thời gian công sức, chưa nói bên trong còn có nhiều dược liệu quý giá như vậy.”
 
Lạc Bảo Anh ngoài cười nhưng trong không cười: “Ngược lại không biết con mắt nào của Nhị bá mẫu nhìn thấy con nôn nóng?”
 
“Không phải có bà tử nói sao?” Trình thị nói, “Đã làm sai thì phải nhận, con còn trẻ tuổi, cũng không ai trách con.”
 
Từng câu từng chữ đều đối chọi gay gắt, không phải Trình thị gây ra thì thật quá kỳ quái.
 
Lúc này Vệ Lang thấy Kim Trản dẫn người tới, nói với Vệ lão phu nhân: “Tổ mẫu, hiện giờ con mới biết trong nhà không hề có quy củ, mọi chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, ngược lại dám đem tội danh chụp lên đầu chủ tử.” Hắn ra lệnh, “Trước cho bà ta hai mươi bạt tai.”
 
Bà tử kia họ Tưởng, thật là không ngờ ngay từ đầu đã bị đánh, sợ tới mức cả người phát run, vội vàng xin tha: “Thiếu gia, thiếu gia, nô tỳ không nói bậy, đó là vì Tam thiếu phu nhân cho người tới bưng thức ăn nên mới làm đổ, nô tỳ chỉ nói sự thật…”

 
Vệ Lang lạnh lùng nói: “Vả miệng!”
 
Hai bà tử bên cạnh lập tức tay năm tay mười (3), đánh Tưởng bà tử đến mức khóe miệng chảy đầy máu tươi.
 
(3) Tay năm tay mười: làm mấy việc cùng một lúc.
 
Trình thị thấy kinh hãi, nói với Vệ lão phu nhân: “Không hỏi rõ ràng đã đánh, sao mẫu thân lại không ngăn cản?”
 
Vệ lão phu nhân tự nhiên nghiêng về cháu trai, hơn nữa bà cũng không tin Lạc Bảo Anh sẽ là loại người này, chỉ nhàn nhạt nói: “Nhìn cũng là một nô tỳ gian xảo.”
 
Trình thị hận nghiến răng.
 
Lúc này, Vệ Xuân Đường và Phạm thị cũng tới, Phạm thị nhìn thấy cảnh này, không khỏi giật mình, vội nói: “Chỉ là chén tuyết ngọc cao, cần gì trận thế lớn như vậy, Lang Nhi, thôi đi, ta cũng không so đo, lại nấu mấy ngày là được, cũng không phải chuyện khó khăn gì.”
 
“Đại tẩu, tẩu không ăn tuyết ngọc cao này, kiểu gì cũng bị nhiệt miệng, mấy ngày liền ăn không ngon thì sao được? Tẩu mềm lòng, nhưng đừng quá dung túng.” Trình thị thấy Phạm thị thì lập tức tràn đầy tự tin.
 
Dung túng ai? Nàng sao? Lạc Bảo Anh cười nhạt.
 
Vệ Lang nghiêm túc nói: “Dù Đại bá mẫu không so đo thì chuyện này vẫn phải điều tra rõ, dù sao cũng là con đề nghị mở tiệc, thuốc của Đại bá mẫu lại sang quý, không tra ra nô tỳ nào làm đổ, sao có thể nói rõ cho người?”
 
Phạm thị cười nói: “Lang Nhi con có phần tâm ý này là được, ta chỉ sợ mất nhiều thời gian, lãng phí tinh lực.” Bà nhìn về phía Lạc Bảo Anh, “Lại nói ta cũng không tin Bảo Anh sẽ như vậy, từ trước đến nay con bé luôn hiếu thuận, sao lại bởi vì mời Nghi Xuân Hầu mà làm cho phòng bếp trở nên lung tung rối loạn.”
 
“Đại bá mẫu nói phải, nương tử làm người thế nào con hiểu rõ nhất, rốt cuộc phòng bếp có ngày nào không làm rơi vỡ đồ vật?” Vệ Lang nói, “Chỉ cần gọi quản sự tới thống kê một chút thì sẽ biết Vệ gia chúng ta mỗi năm hao tổn bao nhiêu chén đĩa, còn có bao nhiêu người vì phạm sai lầm mà bị trừ tiền tiêu vặt hàng tháng.”
 
Trong nhà có nhiều người như vậy, mỗi ngày quanh đi quẩn lại đưa đồ ăn, thu dọn  chén đũa, vì đủ loại nguyên nhân, làm vỡ chén đĩa một năm không có trên trăm, nhưng mấy chục lần thì luôn có.
 
Chẳng qua tuyết ngọc cao của Phạm thị đặc biệt, thế nên mới tỏ ra quan trọng.
 
Phạm thị không còn lời nào để nói.
 
Bởi vì lời nói của Vệ Lang thật sự là không chê vào đâu được.
 
Vệ Xuân Đường chưa hề lên tiếng, lúc này lạnh lùng nói: “Mỗi ngày đều có đồ vật bị đánh rơi, cho nên làm đổ tuyết ngọc cao của Đại bá mẫu con, con liền để ý tới?”
 
“Chất nhi không có ý này.” Vệ Lang nói, “Thế nên mới phải điều tra rõ ràng.” Hắn hỏi Tưởng bà tử, “Ngươi nói là bởi vì mở tiệc chiêu đãi nên luôn có người tới thúc giục đầu bếp, vì thế mới làm đổ, vậy ngươi thấy rõ là ai làm đổ không, là người đi bưng thức ăn, hay vốn là người ở phòng bếp? Tốt nhất ngươi suy nghĩ kỹ càng cho ta.”
 
Tuy ngữ khí không mặn không nhạt, nhưng Tưởng bà tử vừa bị đánh thảm, muốn bịa lời nói dối cũng không bịa ra, hướng ánh mắt cầu cứu về phía Trình thị.
 
Bà ta là người của Nhị phòng, được xếp vào phòng bếp làm việc.
 
Trình thị thấy dáng vẻ liều chết của Tưởng bà tử, trong lòng bực bội, nói: “Bà ta cũng chỉ có một đôi mắt sao có thể thấy rõ ràng? Không nghe thấy là có người tới làm loạn lên, thế nên mới đánh đổ, nếu không phải hai đứa vội vã thúc giục, cũng không xảy ra chuyện này, đúng là mắt không thấy bề trên!”
 
Nghĩ mọi cách muốn chia rẽ quan hệ của Đại phòng và Tam phòng, muốn Phạm thị giúp bà ta sao?
 
Lạc Bảo Anh cười lạnh nói: “Nhị bá mẫu, trưa hôm nay người không dùng bữa sao?”
 
Ngụ ý, bà còn không phái người tới phòng bếp hả?
 
Trình thị giận dữ: “Ta cũng không góp vào náo nhiệt này, ta chỉ bảo một nha hoàn đi, không giống các ngươi ra ra vào vào như nước chảy.”

 
Vệ Lang nói: “Theo lời Nhị bá mẫu nói, sau này Vệ gia chúng ta cũng không cần mở tiệc chiêu đãi khách quý nữa.”
 
“Ngươi…” Trình thị bị nghẹn không nói ra lời.
 
“Giỏi lắm!” Vệ lão gia tử đột nhiên từ bên ngoài tiến vào, quát to, “Chỉ là chuyện nhỏ, đáng để các ngươi nháo thành như vậy sao? Chẳng qua là một chén tuyết ngọc cao, lại đi nấu là được, nói đi nói lại cả nửa ngày, truyền ra ngoài sẽ vứt hết mặt mũi Vệ gia, đều đi về cho ta!”
 
Phạm thị vội đứng lên.
 
Vệ Xuân Đường lạnh lùng nói: “Chỉ là chuyện nhỏ sao, phụ thân, con dâu trưởng của Vệ gia bị tiểu bối không để trong mắt, cũng coi là chuyện nhỏ?”.
 
Nói đến Vệ gia, Vệ Xuân Đường và Vệ lão gia tử có quan hệ không tốt nhất, lúc trước Vệ lão gia tử lấy vợ kế, phụ tử hai người hận không thể đánh nhau, mà nay mấy chục năm qua đi, Vệ Xuân Đường nhắc tới phụ thân thì vẫn còn có hiềm khích, Vệ Lang lại là cháu trai ruột của Vệ lão phu nhân, đương nhiên ông ta không thích.
 
Vệ lão gia tử thấy Vệ Xuân Đường như thế thì ngồi vào bên cạnh Vệ lão phu nhân, trừng mắt nói: “Con có ý gì, chẳng lẽ Lang Nhi và Bảo Anh còn có thể cố ý sao?”
 
Vệ Xuân Đường trầm mặt không lên tiếng.
 
Vệ Lang nói: “Nếu bà tử này không trả lời được, kéo ra ngoài bán đi cho xong chuyện… Đám người còn lại của phòng bếp, đều nhốt lại.”
 
Trình thị lập tức đứng lên: “Bà ta là người của ta, không tới phiên ngươi làm chủ!”
 
“Vậy xin hỏi Nhị bá mẫu, bà ta đã không thấy rõ là ai làm đổ, thế sao lại dám đẩy lên người Tam phòng?” Hắn lạnh lùng nhìn Trình thị, “Nhị bá mẫu muốn bao che sao, hay là Nhị bá mẫu cảm thấy một nô tỳ có thể nói chủ tử thế nào cũng được? Như thế, cũng khó trách Đại bá phụ cảm thấy chúng ta bất kính với Đại bá mẫu. Dù sao một nô tỳ cũng có thể phỉ báng chủ tử!”
 
Sắc mặt Trình thị trắng bệch, thừa nhận không được, không thừa nhận cũng không được, cắn răng hỏi Tưởng bà tử: “Rốt cuộc ngươi có thấy rõ không?”
 
Tưởng bà tử là xui xẻo nhất, phòng bếp làm đổ, trùng hợp chính là ai cũng bận rộn nên không người nào thấy được, bà ta cũng chỉ theo ý chủ tử, nghe thấy tiếng rơi vỡ là lập tức truyền ra ngoài, ai ngờ lại bị nắm chặt không buông. Bà ta đánh liều một cái, kêu lên: “Dạ, là Oanh Ca làm đổ!”
 
Oanh Ca là thô sử nha hoàn của Tam phòng, đúng là đi bưng thức ăn.
 
Lạc Bảo Anh cười rộ lên: “Buổi trưa Oanh Ca không đến phòng bếp, bị Lam Linh sai đi tưới nước, nhưng hình như là tuyết ngọc cao của Đại bá mẫu mới bị làm đổ không lâu?”
 
Tưởng bà tử nghe vậy thì cả người xụi lơ, nằm rạp trên mặt đất, dứt khoát xin tha mạng.
 
Trình thị sao có thể giữ lại bà ta, thầm mắng ngu xuẩn, lạnh giọng sai người kéo ra ngoài đem bán.
 
Phạm thị lắc đầu: “Chỉ là hiểu lầm mà thôi, tướng công, chúng ta đi thôi, ầm ĩ khiến hai lão nhân gia đau đầu.”
 
“Sau này lại tiếp tục làm đổ tuyết ngọc cao của nàng thì như thế nào?” Vệ Xuân Đường vẫn không chịu bỏ qua.
 
Lạc Bảo Anh cau mày, đối với Đại bá này thật sự là không hề có hảo cảm.
 
Đã nói là ngoài ý muốn, bị người có tâm lợi dụng, ông ta còn nhất quyết không buông tha.
 
Vệ Lang nhàn nhạt nói: “Cái này dễ thôi.” Hắn nhìn về phía Vệ lão gia tử và Vệ lão phu nhân, “Nếu Đại bá phụ không yên tâm, tổ phụ tổ mẫu, con thấy không bằng ba phòng chúng ta tự làm phòng bếp riêng, lúc Đại bá phụ và Đại bá mẫu chưa tới, không tính là nhiều người, nhưng bây giờ quả thật có chút chật chột. Mỗi người có phòng bếp, không can thiệp chuyện của nhau.”
 
Vệ Xuân Đường không yên tâm, hắn cũng không yên tâm đâu!
 
Liếc mắt nhìn Lạc Bảo Anh, hắn nghĩ thầm sau này nàng phải thay hắn sinh con dưỡng cái, trên phương diện ăn uống tất nhiên là phải tinh tế hơn chút, lại nói có phòng bếp riêng, cũng sẽ không có mấy chuyện lộn xộn làm phiền nàng, người nào người nấy đều thanh tịnh.
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện