Trước cửa Hầu phủ có hộ vệ trông coi, phía trước hai người, hai bên có bốn người, thắt lưng đều dắt bảo kiếm.
Lạc Bảo Anh đi qua, nhẹ giọng dò hỏi: “Các vị đại ca, xin hỏi Hầu gia có ở trong phủ không?”
Giọng nói của nàng mềm nhẹ, lại không kiều mị, tuy vừa rồi bước đi uyển chuyển chọc người thương nhớ, nhưng giờ phút này dáng đứng tự nhiên hào phóng, tuyệt không để cho người khác sinh ra cảm giác khinh thường, có một hộ vệ liếc mắt đánh giá nàng, búi tóc là kiểu của phụ nhân trẻ tuổi, y phục cực kỳ phú quý, liền biết được đến từ thế gia.
Chỉ có điều từ khi La Thiên Trì lớn lên, vì hắn được ông trời ưu ái nên ngày ngày bị người khác nịnh bợ, bình thường hộ vệ căn bản không dám để bất kỳ người nào vào, trừ phi là hắn hạ lệnh.
Hộ vệ nói: “Xin hỏi là phu nhân nhà nào?”
Lạc Bảo Anh nói: “Ngươi chỉ cần nói cho hắn, trời biết đất biết ngươi biết ta biết, Hầu gia tất sẽ gặp ta.”
Hộ vệ nhíu mày, cảm thấy là chuyện hoang đường, nhưng thiếu phụ trước mặt điềm tĩnh đứng thẳng, điềm tĩnh nhìn hắn, ngược lại khiến hắn chột dạ, cảm thấy nếu không báo cho La Thiên Trì thì nhất định sẽ phạm sai lầm lớn. Hắn thẳng sống lưng nói: “Xin lỗi, tuy ta muốn truyền lời cho phu nhân, nhưng hiện giờ Hầu gia không ở trong phủ, nếu phu nhân không vội thì ngày mai lại đến.”
Không ở phủ cũng là bình thường, Lạc Bảo Anh nói: “Xin thay ta đến Binh Mã Tư hỏi một chút, hiện giờ hắn ở chỗ nào, nếu biết được, ngươi lập tức tới báo cho ta, ta có chuyện quan trọng phải thương lượng với hắn.”
Nha môn không giống Hầu phủ, nàng là nữ tử không thể lộ ra thân phận, e là không dễ tìm được La Thiên Trì, cho nên nàng mới đến đây.
Khẩu khí có chút ngạo mạn, hộ vệ cảm giác được nàng có lai lịch lớn, cùng vài hộ vệ khác thương lượng rồi đến nha môn, sau đó trở về nói cho Lạc Bảo Anh, La Thiên Trì đang ở Phượng Tê đài. Vì chỗ đó vừa mới bốc cháy, đang cần người cứu nguy, Lạc Bảo Anh nghe vậy, ra lệnh cho hộ vệ: “Ngươi đi cùng ta, đến khi nào thấy Hầu gia thì truyền lời thay ta.”
Hộ vệ ngẩn ra.
Lạc Bảo Anh lạnh lùng nói: “Ngươi đi, Hầu gia tất có trọng thưởng, ngươi không đi, Hầu gia chắc chắn phạt nặng, ngươi tự cân nhắc đi!”
Nàng chắc chắn như vậy, hộ vệ biết tính tình La Thiên Trì, tuy là nửa tin nửa ngờ nhưng cũng không dám mạo hiểm, dù sao Lạc Bảo Anh chỉ là một nữ tử yếu ớt, cứ coi là đi, chẳng lẽ nàng còn có thể làm gì hắn sao? Nhưng không đi, lỡ như thật sự phạm lỗi, đó là không cách nào vãn hồi, hộ vệ suy tư hết lần này đến lần khác, cuối cùng quyết định cùng nàng tới Phượng Tê đài.
Lúc này thế lửa đã yếu bớt, La Thiên Trì lau gương mặt đầy mồ hôi, hung hăng mắng những binh sĩ kia một trận: “Không biết các ngươi đi tuần thành kiểu gì, thấy khói bốc lên mà không lập tức đi xách nước, một đám tự tìm chết, quay về mỗi người lĩnh mười roi!”
Đám binh sĩ cúi đầu vâng lời.
Hộ vệ thấy thế có chút lo lắng, vạn nhất nàng kia nói dối thì làm sao bây giờ? Cái gì mà trời biết đất biết ngươi biết ta biết, thực sự hữu dụng sao? Nhưng đã đến tận đây, hắn quay đầu nhìn lại, Lạc Bảo Anh cũng không trốn, vẫn đứng chờ cách đó không xa, hắn liền liều chết nói: “Tiểu nhân gặp qua Hầu gia.”
La Thiên Trì liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi tới đây làm gì?”
“Bẩm Hầu gia, có vị phu nhân muốn gặp ngài.” Hắn không hề có tự tin nói, “Nói cái gì mà trời biết đất biết ngươi biết ta biết.”
Trên đời này có chuyện gì chỉ có hai người bọn hắn biết? La Thiên Trì mừng rỡ, vội nói: “Nàng ở đâu?”
Cuối cùng hộ vệ cũng được thở phào nhẹ nhõm, chỉ về phía Lạc Bảo Anh.
Tuy trên đường đông người, nàng lại đội mũ có rèm, nhưng La Thiên Trì liếc mắt một cái đã thấy nàng, bước nhanh đến đó, kết quả đi được nửa đường lại dừng lại, bởi vì hắn bỗng nhiên nghĩ đến nguyên nhân tỷ tỷ tới gặp hắn, nhất định là vì đi Lưỡng Chiết! Nếu không nàng không phải vạn bất đắc dĩ thì căn bản sẽ không tới.
Làm sao bây giờ? La Thiên Trì đột nhiên lùi bước.
Hắn đã đồng ý với tỷ tỷ là không đi đánh giặc, chính miệng hắn đồng ý rồi, nhưng hiện tại lại làm trái cam kết, khẳng định là tỷ tỷ tới tính sổ!
Nhưng không đi lại không được.
Bảo tùy tùng lui xuống, bất chấp đi tới, Lạc Bảo Anh nhìn thấy hắn, đúng như hắn dự đoán, quả nhiên nàng lập tức vươn tay đánh một quyền lên ngực hắn.
“Tỷ đánh đi, đánh chỗ nào cũng được.” La Thiên Trì lập tức nhận sai, “Nhưng ở trên đường mà tỷ đánh ta như vậy, sợ là sẽ bị người khác hoài nghi, dù sao ta cũng là Hầu gia có phải không?” Hắn nói, “Ta còn chưa cưới vợ đâu, người khác sẽ nghi ngờ thân phận của tỷ.”
Lạc Bảo Anh hung hăng nhìn chằm chằm hắn.
“Đi, đi trà lâu trước mặt.” La Thiên Trì dẫn đường.
Hai người đi đến một nhã gian trên lầu hai, La Thiên Trì sợ tỷ tỷ lại tức giận, ngồi xuống liền nói: “Tỷ tỷ, ta lại không phải đi chịu chết, ngược lại không biết tỷ lo lắng cái gì? Giặc Oa không có binh lực, chỉ có mấy cái thuyền chiến rách nát thôi, thích đánh du kích, thế nên mới không dễ bắt được, nếu không tỷ cho là Đại cô cô sẽ cho phép ta đi ư? Bà ấy hỏi qua biểu ca, biểu ca nói ta thân là Hầu gia, cần phải lập quân công thì người khác mới phục.” Hắn lấy lòng giữ chặt tay nàng, “Tỷ tỷ, tỷ không cần tức giận được không? Ta rất nhanh sẽ trở về.”
Ở bên ngoài là Hầu gia uy phong tám hướng, nhưng bây giờ ở trước mặt nàng lại giống như con chó nhỏ vẫy đuôi.
Một khắc này, nàng giống như nhìn thấy hắn tuổi nhỏ gây họa, bị nàng bắt tại trận lập tức hiện ra dáng vẻ này.
Không hề thay đổi.
Kỳ thật Lạc Bảo Anh đã có điểm bị hắn thuyết phục, bởi vì hắn mang Đại cô cô ra, quả thật Đại cô cô cũng quan tâm hắn giống vậy, sẽ không để hắn dễ dàng gặp nguy hiểm, nhưng lời nói ra vẫn chứa đầy bực bội: “Đệ nói thật dễ nghe, nếu tới Lưỡng Chiết rồi, tất cả còn tùy theo đệ sao? Phụ thân chúng ta…” Nghĩ đến đây, nàng lại không nhịn được mà khổ sở, “Ta bảo đệ không cần đi, đệ lại càng muốn đi, quân công hay không quân công thì có quan hệ gì? Bây giờ còn chưa ban thánh chỉ, vẫn kịp vãn hồi!”
Mắt nàng đỏ lên, La Thiên Trì thấy nàng thương tâm, cũng hơi hối hận.
Nhưng tuổi hắn càng lớn, khát vọng trong lòng cũng càng lớn, nếu hắn cứ trốn ở kinh thành không làm gì, thanh thản yên lòng hưởng phú quý, sau này người khác nhắc tới Nghi Xuân Hầu phủ, sẽ nói thế nào đây?
Hắn đứng lên, ôm lấy bả vai Lạc Bảo Anh: “Tỷ tỷ, ta không muốn bị người ta nói thành kẻ bất tài chỉ biết dựa vào công sức của tổ tiên. Ta đã trưởng thành, biết mình cần cái gì, cũng hiểu rõ vì sao năm đó phụ thân lại ra chiến trường, đó là vận mệnh của nam nhi Hầu phủ chúng ta, tỷ tỷ, tỷ thử nghĩ xem vì sao mà những nhà quyền quý sa sút không gượng dậy nổi? Ta không muốn như vậy! Cho dù có Đại cô cô, có biểu ca, nhưng tương lai thì sao, ta, còn cả nhi tử của ta, đời này đến đời khác đều chỉ có thể dựa vào chính mình.”
Hắn nói dõng dạc hùng hồn, Lạc Bảo Anh nhớ tới buổi tối năm đó trước khi phụ thân ra chiến trường, mẫu thân khóc cực kỳ thương tâm, nhưng phụ thân không hề dừng lại, dù là ông ấy biết trận chiến đó hung hiểm vạn phần, bởi vì trước đó đã có hai vị tướng quân táng thân nơi đại mạc!
Nhưng ông ấy vẫn là nghĩa vô phản cố (1).
(1) Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được phép chùn bước.
Có lẽ, so với lần đó, giặc Oa đúng là đơn giản hơn nhiều, Lạc Bảo Anh biết không có cách nào ngăn cản được đệ đệ, nàng dặn dò: “Nhất định đệ phải bình an trở về, đệ đồng ý với ta đi.”
Đó là là người thân quan trọng nhất của nàng, nàng thật sự không có cách nào tiếp nhận được chuyện nếu mất đi La Thiên Trì, lúc đó sẽ khiến nàng cảm thấy trên đời này thật quá cô đơn.
La Thiên Trì trịnh trọng nói: “Ta đồng ý với tỷ, tỷ tỷ, tỷ đừng lo lắng.”
Thái độ của hắn rất nghiêm túc, Lạc Bảo Anh nhẹ nhàng thở ra, lại nói: “Ta chỉ có thể nói với đệ những lời này vào hôm nay, chờ lần sau đệ tới Vệ gia, ta lại không thể nói, đỡ cho người khác cảm thấy kỳ quái.” Xét theo quan hệ lúc này của bọn họ, nhiều nhất nàng chỉ có thể chúc hắn chiến thắng trở về.
La Thiên Trì kinh ngạc: “Tới Vệ gia? Là thế nào, Vệ Tam ca muốn tiễn ta sao?”
“Chàng nói như vậy.”
La Thiên Trì bật cười: “Hắn thật sự tin lời ta nói ư? Nhưng mà hắn không tin cũng không được, ai cũng không đoán được quan hệ của chúng ta.” Hắn thở dài, “Mặc dù ta thật sự muốn nói cho hắn chân tướng, nhưng chỉ sợ hắn không tiếp nhận nổi.”
“Loại chuyện này trừ đệ ra thì ai sẽ tin?” Lạc Bảo Anh nói, “Dù thế nào cũng không được nói ra!”
Nàng sợ người khác nghĩ nàng là quái vật.
La Thiên Trì cười nói: “Được, chỉ cần ta biết là được, ta sẽ bảo vệ tỷ thật tốt, tỷ tỷ.”
“Chỉ được cái nói miệng, không phải đệ muốn đi Lưỡng Chiết sao?” Lạc Bảo Anh cho hắn một ánh mắt xem thường.
“Tỷ tỷ, ta đã hỏi hai vị tướng quân, nhiều nhất là mấy tháng mà thôi.”
Mở miệng ra là tỷ tỷ, gọi đến thân mật lại ấm áp.
Vệ Lang dựa ngoài cửa, giống như hòa làm một với vách tường, không phân rõ hiện giờ hắn đã chết hay là còn sống, bởi vì trên mặt hắn không có biểu cảm gì, giống như ngay cả hơi thở cũng không có. Nín thở ngưng thần, dùng tất cả tinh lực để lắng nghe, nhưng những thứ nghe được hoàn toàn lật đổ hắn.
Có tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến, Cửu Lí vội tới kéo hắn đi, khẽ nói: “Thiếu gia, cẩn thận bị người khác phát hiện.”
Hắn không nói gì.
Cửu Lí ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt hắn, hoảng sợ, vội nói: “Thiếu gia, có nên đến y quán tìm đại phu không?”
Vệ Lang nhàn nhạt nói: “Ta còn phải vào cung, chỉ là rút thời gian tới đây một chuyến.” Dừng một lúc, “Cho dù muốn tìm đại phu, cũng là phải đi tìm thái y.”
Nhưng hắn tin tưởng, bây giờ cho dù là viện phán Thái Y Viện cũng không trị được bệnh của hắn.
Ngồi trong kiệu, hắn thả hết rèm che xuống, giấu mình trong bóng tối.
Nhớ tới lần đầu tiên thấy Lạc Bảo Anh, nàng cười thật ngọt ngào với hắn, lúc ấy hắn đã nghĩ, Tam biểu muội này còn làm cho người ta thích, sau lại buổi tối ngày hôm đó, hắn từ thư phòng trở về, liền thấy nàng đứng trước cửa viện của mình, mặc váy áo mỏng manh, hắn sợ nàng cảm lạnh, còn đưa áo choàng cho nàng mượn.
Nếu nàng thật là La Trân…
Hắn hơi nhắm mắt lại, không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào, từ tứ chi, từ mỗi một lỗ chân lông đều toát ra ưu sầu.
Có lẽ là tối nghĩa khó có thể hình dung.
Sau khi Lạc Bảo Anh nói lời từ biệt với La Thiên Trì, mới trở lại hẻm nhỏ gặp hai nha hoàn, vì không để người khác nghi ngờ, nàng lại đi mua huân hương, bút vẽ, giấy Trừng Tâm (2), lúc trở về Vệ gia đã là buổi trưa, nàng ăn cơm trưa xong, đợi một lát rồi cầm theo hai hộp huân hương đến chỗ Hà thị.
(2) Giấy Trừng Tâm: một loại giấy rất mỏng, mềm và mịn, được đánh giá là loại giấy tốt nhất trong lịch sử sản xuất giấy của Trung Quốc.
Viện của Hà thị hơi xa nhưng rất yên tĩnh, lúc nàng tới, Hà thị đang ở trong phòng thêu một bức tranh mừng thọ.
Thấy nàng tới, Hà thị đặt kim chỉ xuống, cười nói: “Con có biết năm nay tổ phụ con bao nhiêu tuổi không?”
Lạc Bảo Anh có chút mê mang, nhưng nghĩ thầm Hà thị hỏi chuyện này nhất định là có nguyên nhân, không khỏi kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ tổ phụ mừng thọ bảy mươi tuổi sao ạ?”
“Đúng, vào tháng mười một.” Hà thị nói, “Nhưng bây giờ vẫn còn sớm, chỉ là ta làm việc chậm chạp, trong lòng nghĩ phải tặng một phần đại lễ, thế nên liền sớm chuẩn bị.”
Lạc Bảo Anh cười nói: “Mẫu thân có tâm, vậy xem ra con cũng phải cẩn thận suy nghĩ một chút, đời người thất thập cổ lai hy nha.”
Hiếm khi có người sống lâu như vậy, hơn nữa Vệ lão gia tử lại vẫn đang dốc sức vì triều đình, thật là khó có được!
Hà thị dò hỏi: “Sao con lại đến vào lúc này, đã ăn cơm chưa?”
“Con ăn rồi.” Nàng đưa huân hương cho Hà thị, “Không phải hôm nay con đi ra ngoài sao, con có mua mấy thứ, mẫu thân nhìn xem có thích hay không?”
Vừa mở ra, hương thơm thanh đạm lập tức quẩn quanh chóp mũi, Hà thị cười, nghĩ thầm ánh mắt nàng dâu này rất tốt, hoặc là nói cái mũi rất tốt, mùi hương này cùng loại bà dùng thường ngày không sai biệt lắm, nhất định là nàng dựa theo mua loại tương tự, như vậy sao bà có thể không thích?
“Vừa lúc ta cũng dùng hết rồi, ngày mai sẽ dùng cái này.” Ý tứ là, bà nhận.
Lạc Bảo Anh thật vui vẻ.
Hà thị nói: “Nghe nói nữ công của con không tệ, nếu đã tới, không bằng thay ta lên mấy kim.”
Mẹ chồng và nàng dâu không còn chuyện để nói, cũng xấu hổ, nhưng làm chút việc gì đó thì sẽ không thấy thế nữa.
Lạc Bảo Anh liền thay bà tiếp tục thêu tranh mừng thọ.
Lúc trở về đã là giờ Thân, Lạc Bảo Anh nói ra mấy món ăn để phòng bếp làm, sau đó liền ngồi trước án thư viết chữ.
Bất tri bất giác viết đến trời tối, nàng ngẩng đầu, thấy trăng sáng treo cao, kinh ngạc nói: “Tướng công vẫn chưa về sao?”
Tử Phù lắc đầu: “Chưa ạ, cũng không cho người về trước nói một tiếng.”
Có phải trong cung có việc gì rồi không? Lạc Bảo Anh không thiếu được lo lắng, bởi vì từ khi gả cho Vệ Lang, cho tới bây giờ chưa từng phát sinh chuyện như vậy, nếu hắn bận rộn về muộn, đều sẽ cho gã sai vặt về phủ báo cho nàng, nhưng hôm nay lại không có.
Để bút xuống, nàng đang định bảo Tử Phù phái gã sai đi hỏi thăm xem thế nào, lại nghe thấy nha hoàn ở bên ngoài chào thiếu gia.
Nàng bước nhanh tới cửa, dò hỏi: “Sao hôm nay về muộn vậy?”
Gương mặt trắng nõn cất giấu niềm vui sướng khi nhìn thấy hắn, nhưng lại ra vẻ tức giận, định chất vấn hắn vì sao không để người về báo.
Lúc trước, hắn tự cho là không thể quen thuộc hơn nữa những thứ thuộc về nàng.
Nhưng thì ra không phải vậy.
Hắn nói xin lỗi: “Hôm nay quên mất.”
Lạc Bảo Anh hừ một tiếng: “May mà ta không quá đói bụng, bằng không ta liền ăn trước.”
Rõ ràng đang chờ hắn, nhưng lại tự tìm cớ cho mình, tính khí vẫn như vậy, Vệ Lang vươn tay ra, theo thói quen ôm nàng vào ngực, xuyên qua váy áo, trên người nàng truyền đến ấm áp.
Nàng cúi đầu tháo đai lưng cho hắn.
Hắn ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ tóc nàng, là hương hoa nhài.
Không có gì thay đổi.
Thay đổi chẳng qua là hắn.
La Trân…
Đôi môi hắn không tiếng động đọc lên cái tên này, lúc vào cung đã phủ nhận vô số lần, nhưng mà hắn dần dần hiểu ra, hắn không có cách nào để phủ nhận, giống như lúc trước không có cách nào hiểu nổi vì sao Lạc Bảo Anh lại bài xích hắn như vậy, vì sao lại không muốn thân cận hắn.
Tất cả đều bởi vì nàng vẫn để ý đến tình cảm của hắn đối với La Trân.
Lạc Bảo Anh đi qua, nhẹ giọng dò hỏi: “Các vị đại ca, xin hỏi Hầu gia có ở trong phủ không?”
Giọng nói của nàng mềm nhẹ, lại không kiều mị, tuy vừa rồi bước đi uyển chuyển chọc người thương nhớ, nhưng giờ phút này dáng đứng tự nhiên hào phóng, tuyệt không để cho người khác sinh ra cảm giác khinh thường, có một hộ vệ liếc mắt đánh giá nàng, búi tóc là kiểu của phụ nhân trẻ tuổi, y phục cực kỳ phú quý, liền biết được đến từ thế gia.
Chỉ có điều từ khi La Thiên Trì lớn lên, vì hắn được ông trời ưu ái nên ngày ngày bị người khác nịnh bợ, bình thường hộ vệ căn bản không dám để bất kỳ người nào vào, trừ phi là hắn hạ lệnh.
Hộ vệ nói: “Xin hỏi là phu nhân nhà nào?”
Lạc Bảo Anh nói: “Ngươi chỉ cần nói cho hắn, trời biết đất biết ngươi biết ta biết, Hầu gia tất sẽ gặp ta.”
Hộ vệ nhíu mày, cảm thấy là chuyện hoang đường, nhưng thiếu phụ trước mặt điềm tĩnh đứng thẳng, điềm tĩnh nhìn hắn, ngược lại khiến hắn chột dạ, cảm thấy nếu không báo cho La Thiên Trì thì nhất định sẽ phạm sai lầm lớn. Hắn thẳng sống lưng nói: “Xin lỗi, tuy ta muốn truyền lời cho phu nhân, nhưng hiện giờ Hầu gia không ở trong phủ, nếu phu nhân không vội thì ngày mai lại đến.”
Không ở phủ cũng là bình thường, Lạc Bảo Anh nói: “Xin thay ta đến Binh Mã Tư hỏi một chút, hiện giờ hắn ở chỗ nào, nếu biết được, ngươi lập tức tới báo cho ta, ta có chuyện quan trọng phải thương lượng với hắn.”
Nha môn không giống Hầu phủ, nàng là nữ tử không thể lộ ra thân phận, e là không dễ tìm được La Thiên Trì, cho nên nàng mới đến đây.
Khẩu khí có chút ngạo mạn, hộ vệ cảm giác được nàng có lai lịch lớn, cùng vài hộ vệ khác thương lượng rồi đến nha môn, sau đó trở về nói cho Lạc Bảo Anh, La Thiên Trì đang ở Phượng Tê đài. Vì chỗ đó vừa mới bốc cháy, đang cần người cứu nguy, Lạc Bảo Anh nghe vậy, ra lệnh cho hộ vệ: “Ngươi đi cùng ta, đến khi nào thấy Hầu gia thì truyền lời thay ta.”
Hộ vệ ngẩn ra.
Lạc Bảo Anh lạnh lùng nói: “Ngươi đi, Hầu gia tất có trọng thưởng, ngươi không đi, Hầu gia chắc chắn phạt nặng, ngươi tự cân nhắc đi!”
Nàng chắc chắn như vậy, hộ vệ biết tính tình La Thiên Trì, tuy là nửa tin nửa ngờ nhưng cũng không dám mạo hiểm, dù sao Lạc Bảo Anh chỉ là một nữ tử yếu ớt, cứ coi là đi, chẳng lẽ nàng còn có thể làm gì hắn sao? Nhưng không đi, lỡ như thật sự phạm lỗi, đó là không cách nào vãn hồi, hộ vệ suy tư hết lần này đến lần khác, cuối cùng quyết định cùng nàng tới Phượng Tê đài.
Lúc này thế lửa đã yếu bớt, La Thiên Trì lau gương mặt đầy mồ hôi, hung hăng mắng những binh sĩ kia một trận: “Không biết các ngươi đi tuần thành kiểu gì, thấy khói bốc lên mà không lập tức đi xách nước, một đám tự tìm chết, quay về mỗi người lĩnh mười roi!”
Đám binh sĩ cúi đầu vâng lời.
Hộ vệ thấy thế có chút lo lắng, vạn nhất nàng kia nói dối thì làm sao bây giờ? Cái gì mà trời biết đất biết ngươi biết ta biết, thực sự hữu dụng sao? Nhưng đã đến tận đây, hắn quay đầu nhìn lại, Lạc Bảo Anh cũng không trốn, vẫn đứng chờ cách đó không xa, hắn liền liều chết nói: “Tiểu nhân gặp qua Hầu gia.”
La Thiên Trì liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi tới đây làm gì?”
“Bẩm Hầu gia, có vị phu nhân muốn gặp ngài.” Hắn không hề có tự tin nói, “Nói cái gì mà trời biết đất biết ngươi biết ta biết.”
Trên đời này có chuyện gì chỉ có hai người bọn hắn biết? La Thiên Trì mừng rỡ, vội nói: “Nàng ở đâu?”
Cuối cùng hộ vệ cũng được thở phào nhẹ nhõm, chỉ về phía Lạc Bảo Anh.
Tuy trên đường đông người, nàng lại đội mũ có rèm, nhưng La Thiên Trì liếc mắt một cái đã thấy nàng, bước nhanh đến đó, kết quả đi được nửa đường lại dừng lại, bởi vì hắn bỗng nhiên nghĩ đến nguyên nhân tỷ tỷ tới gặp hắn, nhất định là vì đi Lưỡng Chiết! Nếu không nàng không phải vạn bất đắc dĩ thì căn bản sẽ không tới.
Làm sao bây giờ? La Thiên Trì đột nhiên lùi bước.
Hắn đã đồng ý với tỷ tỷ là không đi đánh giặc, chính miệng hắn đồng ý rồi, nhưng hiện tại lại làm trái cam kết, khẳng định là tỷ tỷ tới tính sổ!
Nhưng không đi lại không được.
Bảo tùy tùng lui xuống, bất chấp đi tới, Lạc Bảo Anh nhìn thấy hắn, đúng như hắn dự đoán, quả nhiên nàng lập tức vươn tay đánh một quyền lên ngực hắn.
“Tỷ đánh đi, đánh chỗ nào cũng được.” La Thiên Trì lập tức nhận sai, “Nhưng ở trên đường mà tỷ đánh ta như vậy, sợ là sẽ bị người khác hoài nghi, dù sao ta cũng là Hầu gia có phải không?” Hắn nói, “Ta còn chưa cưới vợ đâu, người khác sẽ nghi ngờ thân phận của tỷ.”
Lạc Bảo Anh hung hăng nhìn chằm chằm hắn.
“Đi, đi trà lâu trước mặt.” La Thiên Trì dẫn đường.
Hai người đi đến một nhã gian trên lầu hai, La Thiên Trì sợ tỷ tỷ lại tức giận, ngồi xuống liền nói: “Tỷ tỷ, ta lại không phải đi chịu chết, ngược lại không biết tỷ lo lắng cái gì? Giặc Oa không có binh lực, chỉ có mấy cái thuyền chiến rách nát thôi, thích đánh du kích, thế nên mới không dễ bắt được, nếu không tỷ cho là Đại cô cô sẽ cho phép ta đi ư? Bà ấy hỏi qua biểu ca, biểu ca nói ta thân là Hầu gia, cần phải lập quân công thì người khác mới phục.” Hắn lấy lòng giữ chặt tay nàng, “Tỷ tỷ, tỷ không cần tức giận được không? Ta rất nhanh sẽ trở về.”
Ở bên ngoài là Hầu gia uy phong tám hướng, nhưng bây giờ ở trước mặt nàng lại giống như con chó nhỏ vẫy đuôi.
Một khắc này, nàng giống như nhìn thấy hắn tuổi nhỏ gây họa, bị nàng bắt tại trận lập tức hiện ra dáng vẻ này.
Không hề thay đổi.
Kỳ thật Lạc Bảo Anh đã có điểm bị hắn thuyết phục, bởi vì hắn mang Đại cô cô ra, quả thật Đại cô cô cũng quan tâm hắn giống vậy, sẽ không để hắn dễ dàng gặp nguy hiểm, nhưng lời nói ra vẫn chứa đầy bực bội: “Đệ nói thật dễ nghe, nếu tới Lưỡng Chiết rồi, tất cả còn tùy theo đệ sao? Phụ thân chúng ta…” Nghĩ đến đây, nàng lại không nhịn được mà khổ sở, “Ta bảo đệ không cần đi, đệ lại càng muốn đi, quân công hay không quân công thì có quan hệ gì? Bây giờ còn chưa ban thánh chỉ, vẫn kịp vãn hồi!”
Mắt nàng đỏ lên, La Thiên Trì thấy nàng thương tâm, cũng hơi hối hận.
Nhưng tuổi hắn càng lớn, khát vọng trong lòng cũng càng lớn, nếu hắn cứ trốn ở kinh thành không làm gì, thanh thản yên lòng hưởng phú quý, sau này người khác nhắc tới Nghi Xuân Hầu phủ, sẽ nói thế nào đây?
Hắn đứng lên, ôm lấy bả vai Lạc Bảo Anh: “Tỷ tỷ, ta không muốn bị người ta nói thành kẻ bất tài chỉ biết dựa vào công sức của tổ tiên. Ta đã trưởng thành, biết mình cần cái gì, cũng hiểu rõ vì sao năm đó phụ thân lại ra chiến trường, đó là vận mệnh của nam nhi Hầu phủ chúng ta, tỷ tỷ, tỷ thử nghĩ xem vì sao mà những nhà quyền quý sa sút không gượng dậy nổi? Ta không muốn như vậy! Cho dù có Đại cô cô, có biểu ca, nhưng tương lai thì sao, ta, còn cả nhi tử của ta, đời này đến đời khác đều chỉ có thể dựa vào chính mình.”
Hắn nói dõng dạc hùng hồn, Lạc Bảo Anh nhớ tới buổi tối năm đó trước khi phụ thân ra chiến trường, mẫu thân khóc cực kỳ thương tâm, nhưng phụ thân không hề dừng lại, dù là ông ấy biết trận chiến đó hung hiểm vạn phần, bởi vì trước đó đã có hai vị tướng quân táng thân nơi đại mạc!
Nhưng ông ấy vẫn là nghĩa vô phản cố (1).
(1) Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được phép chùn bước.
Có lẽ, so với lần đó, giặc Oa đúng là đơn giản hơn nhiều, Lạc Bảo Anh biết không có cách nào ngăn cản được đệ đệ, nàng dặn dò: “Nhất định đệ phải bình an trở về, đệ đồng ý với ta đi.”
Đó là là người thân quan trọng nhất của nàng, nàng thật sự không có cách nào tiếp nhận được chuyện nếu mất đi La Thiên Trì, lúc đó sẽ khiến nàng cảm thấy trên đời này thật quá cô đơn.
La Thiên Trì trịnh trọng nói: “Ta đồng ý với tỷ, tỷ tỷ, tỷ đừng lo lắng.”
Thái độ của hắn rất nghiêm túc, Lạc Bảo Anh nhẹ nhàng thở ra, lại nói: “Ta chỉ có thể nói với đệ những lời này vào hôm nay, chờ lần sau đệ tới Vệ gia, ta lại không thể nói, đỡ cho người khác cảm thấy kỳ quái.” Xét theo quan hệ lúc này của bọn họ, nhiều nhất nàng chỉ có thể chúc hắn chiến thắng trở về.
La Thiên Trì kinh ngạc: “Tới Vệ gia? Là thế nào, Vệ Tam ca muốn tiễn ta sao?”
“Chàng nói như vậy.”
La Thiên Trì bật cười: “Hắn thật sự tin lời ta nói ư? Nhưng mà hắn không tin cũng không được, ai cũng không đoán được quan hệ của chúng ta.” Hắn thở dài, “Mặc dù ta thật sự muốn nói cho hắn chân tướng, nhưng chỉ sợ hắn không tiếp nhận nổi.”
“Loại chuyện này trừ đệ ra thì ai sẽ tin?” Lạc Bảo Anh nói, “Dù thế nào cũng không được nói ra!”
Nàng sợ người khác nghĩ nàng là quái vật.
La Thiên Trì cười nói: “Được, chỉ cần ta biết là được, ta sẽ bảo vệ tỷ thật tốt, tỷ tỷ.”
“Chỉ được cái nói miệng, không phải đệ muốn đi Lưỡng Chiết sao?” Lạc Bảo Anh cho hắn một ánh mắt xem thường.
“Tỷ tỷ, ta đã hỏi hai vị tướng quân, nhiều nhất là mấy tháng mà thôi.”
Mở miệng ra là tỷ tỷ, gọi đến thân mật lại ấm áp.
Vệ Lang dựa ngoài cửa, giống như hòa làm một với vách tường, không phân rõ hiện giờ hắn đã chết hay là còn sống, bởi vì trên mặt hắn không có biểu cảm gì, giống như ngay cả hơi thở cũng không có. Nín thở ngưng thần, dùng tất cả tinh lực để lắng nghe, nhưng những thứ nghe được hoàn toàn lật đổ hắn.
Có tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến, Cửu Lí vội tới kéo hắn đi, khẽ nói: “Thiếu gia, cẩn thận bị người khác phát hiện.”
Hắn không nói gì.
Cửu Lí ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt hắn, hoảng sợ, vội nói: “Thiếu gia, có nên đến y quán tìm đại phu không?”
Vệ Lang nhàn nhạt nói: “Ta còn phải vào cung, chỉ là rút thời gian tới đây một chuyến.” Dừng một lúc, “Cho dù muốn tìm đại phu, cũng là phải đi tìm thái y.”
Nhưng hắn tin tưởng, bây giờ cho dù là viện phán Thái Y Viện cũng không trị được bệnh của hắn.
Ngồi trong kiệu, hắn thả hết rèm che xuống, giấu mình trong bóng tối.
Nhớ tới lần đầu tiên thấy Lạc Bảo Anh, nàng cười thật ngọt ngào với hắn, lúc ấy hắn đã nghĩ, Tam biểu muội này còn làm cho người ta thích, sau lại buổi tối ngày hôm đó, hắn từ thư phòng trở về, liền thấy nàng đứng trước cửa viện của mình, mặc váy áo mỏng manh, hắn sợ nàng cảm lạnh, còn đưa áo choàng cho nàng mượn.
Nếu nàng thật là La Trân…
Hắn hơi nhắm mắt lại, không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào, từ tứ chi, từ mỗi một lỗ chân lông đều toát ra ưu sầu.
Có lẽ là tối nghĩa khó có thể hình dung.
Sau khi Lạc Bảo Anh nói lời từ biệt với La Thiên Trì, mới trở lại hẻm nhỏ gặp hai nha hoàn, vì không để người khác nghi ngờ, nàng lại đi mua huân hương, bút vẽ, giấy Trừng Tâm (2), lúc trở về Vệ gia đã là buổi trưa, nàng ăn cơm trưa xong, đợi một lát rồi cầm theo hai hộp huân hương đến chỗ Hà thị.
(2) Giấy Trừng Tâm: một loại giấy rất mỏng, mềm và mịn, được đánh giá là loại giấy tốt nhất trong lịch sử sản xuất giấy của Trung Quốc.
Viện của Hà thị hơi xa nhưng rất yên tĩnh, lúc nàng tới, Hà thị đang ở trong phòng thêu một bức tranh mừng thọ.
Thấy nàng tới, Hà thị đặt kim chỉ xuống, cười nói: “Con có biết năm nay tổ phụ con bao nhiêu tuổi không?”
Lạc Bảo Anh có chút mê mang, nhưng nghĩ thầm Hà thị hỏi chuyện này nhất định là có nguyên nhân, không khỏi kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ tổ phụ mừng thọ bảy mươi tuổi sao ạ?”
“Đúng, vào tháng mười một.” Hà thị nói, “Nhưng bây giờ vẫn còn sớm, chỉ là ta làm việc chậm chạp, trong lòng nghĩ phải tặng một phần đại lễ, thế nên liền sớm chuẩn bị.”
Lạc Bảo Anh cười nói: “Mẫu thân có tâm, vậy xem ra con cũng phải cẩn thận suy nghĩ một chút, đời người thất thập cổ lai hy nha.”
Hiếm khi có người sống lâu như vậy, hơn nữa Vệ lão gia tử lại vẫn đang dốc sức vì triều đình, thật là khó có được!
Hà thị dò hỏi: “Sao con lại đến vào lúc này, đã ăn cơm chưa?”
“Con ăn rồi.” Nàng đưa huân hương cho Hà thị, “Không phải hôm nay con đi ra ngoài sao, con có mua mấy thứ, mẫu thân nhìn xem có thích hay không?”
Vừa mở ra, hương thơm thanh đạm lập tức quẩn quanh chóp mũi, Hà thị cười, nghĩ thầm ánh mắt nàng dâu này rất tốt, hoặc là nói cái mũi rất tốt, mùi hương này cùng loại bà dùng thường ngày không sai biệt lắm, nhất định là nàng dựa theo mua loại tương tự, như vậy sao bà có thể không thích?
“Vừa lúc ta cũng dùng hết rồi, ngày mai sẽ dùng cái này.” Ý tứ là, bà nhận.
Lạc Bảo Anh thật vui vẻ.
Hà thị nói: “Nghe nói nữ công của con không tệ, nếu đã tới, không bằng thay ta lên mấy kim.”
Mẹ chồng và nàng dâu không còn chuyện để nói, cũng xấu hổ, nhưng làm chút việc gì đó thì sẽ không thấy thế nữa.
Lạc Bảo Anh liền thay bà tiếp tục thêu tranh mừng thọ.
Lúc trở về đã là giờ Thân, Lạc Bảo Anh nói ra mấy món ăn để phòng bếp làm, sau đó liền ngồi trước án thư viết chữ.
Bất tri bất giác viết đến trời tối, nàng ngẩng đầu, thấy trăng sáng treo cao, kinh ngạc nói: “Tướng công vẫn chưa về sao?”
Tử Phù lắc đầu: “Chưa ạ, cũng không cho người về trước nói một tiếng.”
Có phải trong cung có việc gì rồi không? Lạc Bảo Anh không thiếu được lo lắng, bởi vì từ khi gả cho Vệ Lang, cho tới bây giờ chưa từng phát sinh chuyện như vậy, nếu hắn bận rộn về muộn, đều sẽ cho gã sai vặt về phủ báo cho nàng, nhưng hôm nay lại không có.
Để bút xuống, nàng đang định bảo Tử Phù phái gã sai đi hỏi thăm xem thế nào, lại nghe thấy nha hoàn ở bên ngoài chào thiếu gia.
Nàng bước nhanh tới cửa, dò hỏi: “Sao hôm nay về muộn vậy?”
Gương mặt trắng nõn cất giấu niềm vui sướng khi nhìn thấy hắn, nhưng lại ra vẻ tức giận, định chất vấn hắn vì sao không để người về báo.
Lúc trước, hắn tự cho là không thể quen thuộc hơn nữa những thứ thuộc về nàng.
Nhưng thì ra không phải vậy.
Hắn nói xin lỗi: “Hôm nay quên mất.”
Lạc Bảo Anh hừ một tiếng: “May mà ta không quá đói bụng, bằng không ta liền ăn trước.”
Rõ ràng đang chờ hắn, nhưng lại tự tìm cớ cho mình, tính khí vẫn như vậy, Vệ Lang vươn tay ra, theo thói quen ôm nàng vào ngực, xuyên qua váy áo, trên người nàng truyền đến ấm áp.
Nàng cúi đầu tháo đai lưng cho hắn.
Hắn ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ tóc nàng, là hương hoa nhài.
Không có gì thay đổi.
Thay đổi chẳng qua là hắn.
La Trân…
Đôi môi hắn không tiếng động đọc lên cái tên này, lúc vào cung đã phủ nhận vô số lần, nhưng mà hắn dần dần hiểu ra, hắn không có cách nào để phủ nhận, giống như lúc trước không có cách nào hiểu nổi vì sao Lạc Bảo Anh lại bài xích hắn như vậy, vì sao lại không muốn thân cận hắn.
Tất cả đều bởi vì nàng vẫn để ý đến tình cảm của hắn đối với La Trân.
Danh sách chương