Tuy tính tình Vệ Liên điêu ngoa, khắc nghiệt, nhưng tuổi còn nhỏ nên vẫn ngây ngô, ai đối tốt với nàng vài phân, lại hợp ý nàng là lập tức cho rằng đối phương suy nghĩ cho mình. Giống như lúc trước Kim Huệ Thụy nói có thể mời La Thiên Trì tới, thái độ của Vệ Liên liền tốt hơn trước nhiều, nhưng La Thiên Trì trở mặt không nhận người, đối với Kim Huệ Thụy thì nàng ta hoàn toàn có thể bỏ đá xuống giếng.
Lạc Bảo Anh thật sự không thích Vệ Liên, đệ muội trong cảm nhận của nàng hẳn là người tài hoa nổi bật, tự nhiên hào phóng, rất có giáo dưỡng, hơn nữa tính tình tốt nhất là dịu dàng một chút. Dù sao tính tình La Thiên Trì nóng nảy, ở bên ngoài đắc tội không ít người, nếu có một hiền thê khoan dung thì chung sống sẽ dễ hòa hợp hơn, cũng sẽ không xuất hiện tình hình đối chọi gay gắt.
Vệ Liên hiển nhiên không phù hợp.
Hai người các nàng một trước một sau đi vào bên trong.
Trên đường gặp được Vệ Lang và La Thiên Trì, thấy bọn họ đứng sóng vai xem cá gấm, Vệ Liên lại không khỏi nhớ tới Kim Huệ Thụy đã gây họa, không biết có thể vì vị tẩu tử ruột đó mà La Thiên Trì cũng không ưa nàng ta hay không? Vệ Liên chớp mắt, đầu tiên là rất thân thiết gọi một tiếng “Tam ca”.
Nhưng mà quan hệ giữa Nhị phòng và Tam phòng thật sự không coi là tốt, Vệ Lang lại mãi mới tới kinh thành, không có mấy tình cảm với những đường muội này, chỉ trả lời một câu mà không nói thêm lời thừa thãi nào nữa.
Nếu hắn thân thiện hơn một chút, chủ động nói chuyện, Vệ Liên có thể tự nhiên xen vào giữa, như vậy sẽ có chuyện để nói với La Thiên Trì, nhưng cố tình Vệ Lang lại lạnh nhạt, Vệ Liên hận cắn răng, đành phải tự nghĩ biện pháp, nàng ra vẻ ngây thơ, tò mò hỏi: “Tam ca, ta nhớ rõ lúc trước ở đây không có hoa phù dung, trồng từ khi nào vậy?”
Giọng nói của cô nương giòn tan, không khó để người khác chú ý.
La Thiên Trì liền nhìn nàng một cái.
Nàng mặc áo ngắn màu hồng thêu hoa sen, nhụy hoa khảm bằng trân châu, cực kỳ xinh đẹp, váy dài có nếp gấp là hàng dệt kim, dưới ánh mặt trời hơi tỏa sáng, nếu đặt trong đám người, cũng coi như xuất chúng, nhưng đứng ở bên cạnh Lạc Bảo Anh thì quả thật vẫn kém một bậc.
Hắn lại quay đầu đi, cũng không nói chuyện.
Có thể thấy biện pháp này không được, cho dù Vệ Liên vào được trong viện của Tam phòng, nhưng cũng làm được gì đâu? Mong La Thiên Trì để ý tới, e rằng chỉ là nằm mơ.
Vệ Liên cắn môi, miễn cưỡng cười nói: “Tam tẩu, chúng ta đi vào thôi, tẩu mau dạy ta phối màu kiểu gì, ta thấy rất khó, không biết có làm chậm trễ mọi người dùng cơm không nữa.”
Lạc Bảo Anh cũng muốn xem Vệ Liên còn thủ đoạn nào, đương nhiên đồng ý.
Kết quả hai người vừa mới xoay người, La Thiên Trì lại mở miệng: “Biết rõ Bản Hầu muốn uống rượu với Tam ca và Tam tẩu ngươi, lúc này ngươi tới xem náo nhiệt làm gì?” Hắn tới đây không chỉ vì bồi dưỡng tình cảm với Vệ Lang, mà quan trọng nhất chính là đến gặp tỷ tỷ, lần này suy nghĩ mãi mới tìm được cớ hay như vậy, không chừng còn có thể ngồi cùng bàn ăn cơm, ai ngờ Vệ Liên không biết điều, lúc nào không được mà lại cứ muốn đến tìm Lạc Bảo Anh vào lúc này? Còn không để nàng ăn nổi bữa cơm hay sao?
Đây không phải là cố ý phá đám hắn và tỷ tỷ, tỷ phu đoàn viên thì là gì?
Mặt Vệ Liên hơi tái, dù thế nào cũng không nghĩ tới La Thiên Trì có thể nói những lời như vậy.
Đây là Vệ gia nhà nàng, nàng tới tìm tẩu tử của mình còn không được sao?
“Ta thỉnh giáo tẩu tử, chẳng lẽ cái này cũng ảnh hưởng đến Hầu gia?” Đầu ngón tay nàng hơi run, không cách nào tiếp nhận được khi bị hắn đối xử như vậy.
La Thiên Trì lạnh lùng nói: “Thua thiệt ngươi cũng không còn nhỏ tuổi, ngay cả một chút lễ nghi mà cũng không biết, nếu không biết được nhà khác phải tiếp đãi khách khứa, ai sẽ đến quấy rầy?” Trong mắt hắn lộ rõ vẻ khinh thường, “Cũng không sợ ném hết thể diện Vệ gia nhà các ngươi đi sao, khó trách lúc này còn không gả được ra ngoài.”
“Ngươi nói cái gì?” Gương mặt Vệ Liên nóng bừng, nhưng nhanh chóng chuyển sang trắng bệch, nàng nói giọng the thé, “Ngươi, ngươi dám nói ta không gả được?”
La Thiên Trì cười nhạo một tiếng: “Hình như ngươi cũng mười bảy tuổi rồi nhỉ, chẳng phải là không có ai thèm lấy sao? Nhìn cũng ra hình ra dáng, vậy chắc chắn là do ngươi không hiểu quy củ!”
Vệ Liên tức giận đến lảo đảo muốn ngã, suýt nữa đã ngất xỉu.
Mấy lời của La Thiên Trì đúng là hung tàn không gì sánh kịp, khiến Lạc Bảo Anh được mở rộng tầm mắt, nhưng là tẩu tử của Vệ Liên, hình như lúc này nàng nên nói vài câu, dù gì cũng ở dưới một nhà, ngày ngày gặp nhau, mà Vệ Liên cũng không phải tội ác tày trời như vậy, đang định mở miệng, lại nghe Vệ Lang nói: “Tuy Liên Nhi có điểm làm phiền nhưng ngươi cũng không khỏi quá khắc nghiệt, muội ấy là cô nương gia…”
“Cô nương gia thì thế nào? Lúc nãy nàng ta cũng ở nhà chính, chẳng lẽ không có lỗ tai sao, Bản Hầu đã nói rõ ràng là muốn tới Tam phòng.”
Cuối cùng Vệ Liên không nghe được nữa, che mặt chạy đi.
La Thiên Trì lại cười lạnh, quay đầu nói với Vệ Lang: “Tam ca chớ có để ý, ta nhìn thế nào cũng không thấy Vệ Liên có dáng vẻ thiên kim tiểu thư, thế nên mới giáo huấn hai câu, ngược lại không phải là xem thường Vệ gia nhà huynh, Vệ gia có huynh, cũng coi như là tổ tiên tích đức, còn Nhị phòng, thật là không nhìn nổi vào mắt.”
Kiêu ngạo ương ngạnh đến mức này, cũng chỉ có người La gia mới có tự tin như vậy.
Vệ Lang ít nhiều có chút không nhìn quen, nhàn nhạt nói: “Ngươi không cần giải thích, chỉ là tính tình Hầu gia này, ta thấy tốt nhất là nên sửa lại. Mọi việc trên đời khó mà đoán trước được, chỉ sợ không thể thu thập tàn cục.”
Dù sao La Thiên Trì mới vài tuổi, nếu không phải nhờ vào gia thế thì hắn có thể dựa vào cái gì? Nhưng mọi thứ trên đời đều biến đổi khôn lường, ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, mà nay hắn đứng trên đỉnh núi, chưa chắc sẽ không có một ngày rơi xuống, như vậy đến lúc đó, tùy ý đối đãi, tùy ý nhục nhã người khác, lại sẽ như thế nào?
Huống chi đây chỉ là một cô nương, không thích thì không để ý tới là được.
La Thiên Trì cười: “Vệ Tam ca nói đúng, sau này ta nhất định chú ý.”
Khác hoàn toàn dáng vẻ lúc nãy.
Vệ Lang kinh ngạc, La Thiên Trì thật sự sẵn lòng nghe lời hắn sao? Vẫn là vì Lạc Bảo Anh…
Hắn thật sự không thể ngờ nàng lại có ảnh hưởng lớn đến La Thiên Trì như vậy!
Lúc này nha hoàn lục tục bưng thức ăn tới, bày từng món ra bàn, có một bầu rượu, bốn đĩa đồ nhắm, Lam Linh cười nói: “Thỉnh thiếu gia, thiếu phu nhân và Hầu gia dùng trước, nhà bếp đang chuẩn bị món nóng với canh hầm, có lẽ không quá một khắc là xong ạ.”
La Thiên Trì lập tức ngồi xuống, tiếp đón hai người kia: “Tới đây, ta rót rượu cho hai người.”
Vệ Lang nhìn Lạc Bảo Anh: “Chúng ta nam nhân uống rượu, nữ nhân ở đây không tiện.”
Tuy La Thiên Trì nói coi Lạc Bảo Anh như tỷ tỷ, nhưng nàng nhỏ hơn hắn, còn kém vài tuổi, thê tử như hoa như ngọc như vậy, thật đúng là Vệ Lang không muốn để nàng dùng bữa với La Thiên Trì, lại nói cũng thấy không phù hợp, không thể lấy cớ như vậy để lừa gạt được.
Thấy Vệ Lang không đồng ý, La Thiên Trì thầm bực.
Hắn vì muốn cùng tỷ tỷ ăn cơm mà đã tốn không ít tâm tư đâu đấy!
Chẳng lẽ thật sự ngày nào đó phải bắt cóc nàng đến Hầu phủ sao?
Hắn duỗi tay lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, nói với Vệ Lang: “Huynh có biết sau khi tỷ tỷ qua đời, rốt cuộc là ta trải qua kiểu gì không? Đại khái huynh chưa từng lĩnh hội qua, người thân duy nhất trên đời rời đi là tư vị gì! Mà nay ta thật vất vả mới phấn chấn lại, gặp được một cô nương giống tỷ tỷ, trời sinh liền lộ ra thân thiết, huynh không thể thông cảm một chút được sao? Ăn một bữa cơm thì thế nào, ta còn có thể ăn nàng sao?”
“Ngươi!” Đôi mắt Vệ Lang nhíu lại, trầm giọng nói, “Tốt nhất ngươi nói chuyện cẩn thận một chút cho ta!”
Người khác sợ La Thiên Trì, nhưng Vệ Lang hắn không sợ.
Nếu thật sự đụng đến vảy ngược của hắn, hắn có thể đuổi ngay La Thiên Trì ra ngoài.
Thấy hai người chạm vào là bùng nổ, không cẩn thận lại bắt đầu làm ầm ĩ, Lạc Bảo Anh than một tiếng, nói với Vệ Lang: “Nghe hắn nói cũng quá đáng thương, để cho ta với hắn cùng ăn bữa cơm có sao đâu, dù gì chàng cũng ở đây, không phải sao?”
Nàng mở miệng cầu tình, Vệ Lang nhíu mày, nghĩ thầm nữ nhân đúng là dễ mềm lòng, thấy La Thiên Trì nhớ thương tỷ tỷ, nàng liền thông cảm. Nhưng sao hắn lại không biết mùi vị người nhà chia cắt không bao giờ được gặp lại, năm đó phụ thân qua đời, hắn sợ mẫu thân khổ sở mà còn phải chú ý đến hắn, thế nên mới giả vờ không khó chịu.
Cũng không phải không nghĩ tới nếu có một ngày có thể gặp lại phụ thân.
Nếu có một ngày, hắn trở thành Trạng Nguyên, cưỡi ngựa trắng đi trên đường, bỗng nhiên có thể thấy phụ thân thì thật tốt, khi đó, tất nhiên ông ấy sẽ kiêu ngạo vì hắn có phải không?
Ngón tay vuốt ve chén rượu, hắn nhàn nhạt nói: “Nàng ngồi đi.”
La Thiên Trì lại mặt mày hớn hở, rót cho Lạc Bảo Anh một chén rượu: “Mời thiếu phu nhân.”
Nàng cười nói: “Cảm ơn.”
Vệ Lang ở bên nhìn, nghĩ thầm giả sử bọn họ thật sự có cái gì, cũng xác thật không thể trắng trợn táo bạo như vậy, hắn cúi đầu uống một ngụm rượu, bên tai lại nghe thấy La Thiên Trì đang mời bọn họ tới Hầu phủ chơi, nói dù sao vừa rồi cũng đã mời lão gia tử và lão phu nhân, bọn họ cùng nhau đến cũng là thuận đường.
Tiểu tử này cũng thật là được voi đòi tiên, Vệ Lang không nói gì.
Lạc Bảo Anh liếc mắt nhìn hắn: “Tướng công, ước chừng phải đi?”
La Thiên Trì nói: “Hầu phủ của ta đã lâu không mở tiệc, cũng muốn náo nhiệt một chút, lúc này dứt khoát mời thêm mấy người nữa, nhà huynh, Lạc gia, Nhị cô cô ta, còn có…” Hắn vốn định nói Lâm Xuyên Hầu phủ, nhưng nghĩ đến chuyện của Hoa Trăn và Lạc Bảo Anh, lập tức vội im miệng, bằng không nhất định Vệ Lang sẽ không đi.
Đã nói đến mức này, nếu Vệ Lang không đồng ý thì lại bị Lạc Bảo Anh nói là hẹp hòi.
Thấy hắn đồng ý, Lạc Bảo Anh cười với La Thiên Trì.
Đó đã từng là nhà của nàng, đã từ rất lâu!
La Thiên Trì cũng vui mừng, liền nói: “Uống thôi, uống thôi, hôm nay chúng ta không say không về.”
Vệ Lang nhướn mày: “Ngươi muốn say thì cứ tự mình say, Bảo Anh chỉ được uống một chén.”
Quản thật nhiều thứ, La Thiên Trì thầm nghĩ, vẫn là Hạ Sâm tốt, nếu là Hạ Sâm thì hắn cần gì phải tốn tâm tư, không chừng vừa nói Lạc Bảo Anh giống tỷ tỷ, Hạ Sâm lập tức đem nàng cho hắn mượn ấy chứ, vậy mới là bằng hữu, nhưng hiện tại có nói gì cũng vô dụng.
Lạc Bảo Anh thấy La Thiên Trì uống không ngừng, khẽ cười nói: “Hầu gia chớ có uống say, rượu tổn hại sức khỏe, uống nhiều không tốt.”
Thấy tỷ tỷ quan tâm, hắn rất nghe lời bỏ chén rượu xuống.
Lại nói Vệ Liên chạy một mạch về phòng, nằm sấp trên giường gào khóc, Trình thị nghe nói thì vội vàng tới nhìn nàng.
Không thừa nhận là mình sai, Vệ Liên tố khổ: “Mẫu thân, La Thiên Trì thật sự khinh người quá đáng, con chỉ đi tìm Tam tẩu hỏi một chút về bức tranh thêu, vậy mà hắn nhục mạ con, nói con không gả được ra ngoài!” Nàng nhào vào ngực Trình thị, “Quá ác ý rồi, mẫu thân, con lớn như vậy, lần đầu tiên bị người khác mắng như thế, mẫu thân phải làm chủ cho con!”
“Cái gì?” Trình thị trợn tròn đôi mắt, “Hắn nói con như vậy sao?” Nhưng sao có thể chứ, tuy nữ nhi của bà có chút tùy hứng, nhưng rất xinh đẹp đáng yêu, cho dù La Thiên Trì có là Hầu gia thì cũng không thể nói nữ nhi như vậy! Bà dò hỏi, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Sao con biết được, nhất định là hắn điên rồi, còn không ngừng nói những thứ này, thậm chí còn mắng cả Nhị phòng chúng ta.” Giờ phút này Vệ Liên vì yêu mà sinh hận, cắn răng nói, “Nhất định mẫu thân phải báo thù cho con!”
Trình thị thấy nữ nhi bị sỉ nhục, rất đau lòng, nhưng cũng lại khó xử, dù gì đó cũng là Nghi Xuân Hầu, bà báo thù cho nàng kiểu gì đây?
Lạc Bảo Anh thật sự không thích Vệ Liên, đệ muội trong cảm nhận của nàng hẳn là người tài hoa nổi bật, tự nhiên hào phóng, rất có giáo dưỡng, hơn nữa tính tình tốt nhất là dịu dàng một chút. Dù sao tính tình La Thiên Trì nóng nảy, ở bên ngoài đắc tội không ít người, nếu có một hiền thê khoan dung thì chung sống sẽ dễ hòa hợp hơn, cũng sẽ không xuất hiện tình hình đối chọi gay gắt.
Vệ Liên hiển nhiên không phù hợp.
Hai người các nàng một trước một sau đi vào bên trong.
Trên đường gặp được Vệ Lang và La Thiên Trì, thấy bọn họ đứng sóng vai xem cá gấm, Vệ Liên lại không khỏi nhớ tới Kim Huệ Thụy đã gây họa, không biết có thể vì vị tẩu tử ruột đó mà La Thiên Trì cũng không ưa nàng ta hay không? Vệ Liên chớp mắt, đầu tiên là rất thân thiết gọi một tiếng “Tam ca”.
Nhưng mà quan hệ giữa Nhị phòng và Tam phòng thật sự không coi là tốt, Vệ Lang lại mãi mới tới kinh thành, không có mấy tình cảm với những đường muội này, chỉ trả lời một câu mà không nói thêm lời thừa thãi nào nữa.
Nếu hắn thân thiện hơn một chút, chủ động nói chuyện, Vệ Liên có thể tự nhiên xen vào giữa, như vậy sẽ có chuyện để nói với La Thiên Trì, nhưng cố tình Vệ Lang lại lạnh nhạt, Vệ Liên hận cắn răng, đành phải tự nghĩ biện pháp, nàng ra vẻ ngây thơ, tò mò hỏi: “Tam ca, ta nhớ rõ lúc trước ở đây không có hoa phù dung, trồng từ khi nào vậy?”
Giọng nói của cô nương giòn tan, không khó để người khác chú ý.
La Thiên Trì liền nhìn nàng một cái.
Nàng mặc áo ngắn màu hồng thêu hoa sen, nhụy hoa khảm bằng trân châu, cực kỳ xinh đẹp, váy dài có nếp gấp là hàng dệt kim, dưới ánh mặt trời hơi tỏa sáng, nếu đặt trong đám người, cũng coi như xuất chúng, nhưng đứng ở bên cạnh Lạc Bảo Anh thì quả thật vẫn kém một bậc.
Hắn lại quay đầu đi, cũng không nói chuyện.
Có thể thấy biện pháp này không được, cho dù Vệ Liên vào được trong viện của Tam phòng, nhưng cũng làm được gì đâu? Mong La Thiên Trì để ý tới, e rằng chỉ là nằm mơ.
Vệ Liên cắn môi, miễn cưỡng cười nói: “Tam tẩu, chúng ta đi vào thôi, tẩu mau dạy ta phối màu kiểu gì, ta thấy rất khó, không biết có làm chậm trễ mọi người dùng cơm không nữa.”
Lạc Bảo Anh cũng muốn xem Vệ Liên còn thủ đoạn nào, đương nhiên đồng ý.
Kết quả hai người vừa mới xoay người, La Thiên Trì lại mở miệng: “Biết rõ Bản Hầu muốn uống rượu với Tam ca và Tam tẩu ngươi, lúc này ngươi tới xem náo nhiệt làm gì?” Hắn tới đây không chỉ vì bồi dưỡng tình cảm với Vệ Lang, mà quan trọng nhất chính là đến gặp tỷ tỷ, lần này suy nghĩ mãi mới tìm được cớ hay như vậy, không chừng còn có thể ngồi cùng bàn ăn cơm, ai ngờ Vệ Liên không biết điều, lúc nào không được mà lại cứ muốn đến tìm Lạc Bảo Anh vào lúc này? Còn không để nàng ăn nổi bữa cơm hay sao?
Đây không phải là cố ý phá đám hắn và tỷ tỷ, tỷ phu đoàn viên thì là gì?
Mặt Vệ Liên hơi tái, dù thế nào cũng không nghĩ tới La Thiên Trì có thể nói những lời như vậy.
Đây là Vệ gia nhà nàng, nàng tới tìm tẩu tử của mình còn không được sao?
“Ta thỉnh giáo tẩu tử, chẳng lẽ cái này cũng ảnh hưởng đến Hầu gia?” Đầu ngón tay nàng hơi run, không cách nào tiếp nhận được khi bị hắn đối xử như vậy.
La Thiên Trì lạnh lùng nói: “Thua thiệt ngươi cũng không còn nhỏ tuổi, ngay cả một chút lễ nghi mà cũng không biết, nếu không biết được nhà khác phải tiếp đãi khách khứa, ai sẽ đến quấy rầy?” Trong mắt hắn lộ rõ vẻ khinh thường, “Cũng không sợ ném hết thể diện Vệ gia nhà các ngươi đi sao, khó trách lúc này còn không gả được ra ngoài.”
“Ngươi nói cái gì?” Gương mặt Vệ Liên nóng bừng, nhưng nhanh chóng chuyển sang trắng bệch, nàng nói giọng the thé, “Ngươi, ngươi dám nói ta không gả được?”
La Thiên Trì cười nhạo một tiếng: “Hình như ngươi cũng mười bảy tuổi rồi nhỉ, chẳng phải là không có ai thèm lấy sao? Nhìn cũng ra hình ra dáng, vậy chắc chắn là do ngươi không hiểu quy củ!”
Vệ Liên tức giận đến lảo đảo muốn ngã, suýt nữa đã ngất xỉu.
Mấy lời của La Thiên Trì đúng là hung tàn không gì sánh kịp, khiến Lạc Bảo Anh được mở rộng tầm mắt, nhưng là tẩu tử của Vệ Liên, hình như lúc này nàng nên nói vài câu, dù gì cũng ở dưới một nhà, ngày ngày gặp nhau, mà Vệ Liên cũng không phải tội ác tày trời như vậy, đang định mở miệng, lại nghe Vệ Lang nói: “Tuy Liên Nhi có điểm làm phiền nhưng ngươi cũng không khỏi quá khắc nghiệt, muội ấy là cô nương gia…”
“Cô nương gia thì thế nào? Lúc nãy nàng ta cũng ở nhà chính, chẳng lẽ không có lỗ tai sao, Bản Hầu đã nói rõ ràng là muốn tới Tam phòng.”
Cuối cùng Vệ Liên không nghe được nữa, che mặt chạy đi.
La Thiên Trì lại cười lạnh, quay đầu nói với Vệ Lang: “Tam ca chớ có để ý, ta nhìn thế nào cũng không thấy Vệ Liên có dáng vẻ thiên kim tiểu thư, thế nên mới giáo huấn hai câu, ngược lại không phải là xem thường Vệ gia nhà huynh, Vệ gia có huynh, cũng coi như là tổ tiên tích đức, còn Nhị phòng, thật là không nhìn nổi vào mắt.”
Kiêu ngạo ương ngạnh đến mức này, cũng chỉ có người La gia mới có tự tin như vậy.
Vệ Lang ít nhiều có chút không nhìn quen, nhàn nhạt nói: “Ngươi không cần giải thích, chỉ là tính tình Hầu gia này, ta thấy tốt nhất là nên sửa lại. Mọi việc trên đời khó mà đoán trước được, chỉ sợ không thể thu thập tàn cục.”
Dù sao La Thiên Trì mới vài tuổi, nếu không phải nhờ vào gia thế thì hắn có thể dựa vào cái gì? Nhưng mọi thứ trên đời đều biến đổi khôn lường, ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, mà nay hắn đứng trên đỉnh núi, chưa chắc sẽ không có một ngày rơi xuống, như vậy đến lúc đó, tùy ý đối đãi, tùy ý nhục nhã người khác, lại sẽ như thế nào?
Huống chi đây chỉ là một cô nương, không thích thì không để ý tới là được.
La Thiên Trì cười: “Vệ Tam ca nói đúng, sau này ta nhất định chú ý.”
Khác hoàn toàn dáng vẻ lúc nãy.
Vệ Lang kinh ngạc, La Thiên Trì thật sự sẵn lòng nghe lời hắn sao? Vẫn là vì Lạc Bảo Anh…
Hắn thật sự không thể ngờ nàng lại có ảnh hưởng lớn đến La Thiên Trì như vậy!
Lúc này nha hoàn lục tục bưng thức ăn tới, bày từng món ra bàn, có một bầu rượu, bốn đĩa đồ nhắm, Lam Linh cười nói: “Thỉnh thiếu gia, thiếu phu nhân và Hầu gia dùng trước, nhà bếp đang chuẩn bị món nóng với canh hầm, có lẽ không quá một khắc là xong ạ.”
La Thiên Trì lập tức ngồi xuống, tiếp đón hai người kia: “Tới đây, ta rót rượu cho hai người.”
Vệ Lang nhìn Lạc Bảo Anh: “Chúng ta nam nhân uống rượu, nữ nhân ở đây không tiện.”
Tuy La Thiên Trì nói coi Lạc Bảo Anh như tỷ tỷ, nhưng nàng nhỏ hơn hắn, còn kém vài tuổi, thê tử như hoa như ngọc như vậy, thật đúng là Vệ Lang không muốn để nàng dùng bữa với La Thiên Trì, lại nói cũng thấy không phù hợp, không thể lấy cớ như vậy để lừa gạt được.
Thấy Vệ Lang không đồng ý, La Thiên Trì thầm bực.
Hắn vì muốn cùng tỷ tỷ ăn cơm mà đã tốn không ít tâm tư đâu đấy!
Chẳng lẽ thật sự ngày nào đó phải bắt cóc nàng đến Hầu phủ sao?
Hắn duỗi tay lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, nói với Vệ Lang: “Huynh có biết sau khi tỷ tỷ qua đời, rốt cuộc là ta trải qua kiểu gì không? Đại khái huynh chưa từng lĩnh hội qua, người thân duy nhất trên đời rời đi là tư vị gì! Mà nay ta thật vất vả mới phấn chấn lại, gặp được một cô nương giống tỷ tỷ, trời sinh liền lộ ra thân thiết, huynh không thể thông cảm một chút được sao? Ăn một bữa cơm thì thế nào, ta còn có thể ăn nàng sao?”
“Ngươi!” Đôi mắt Vệ Lang nhíu lại, trầm giọng nói, “Tốt nhất ngươi nói chuyện cẩn thận một chút cho ta!”
Người khác sợ La Thiên Trì, nhưng Vệ Lang hắn không sợ.
Nếu thật sự đụng đến vảy ngược của hắn, hắn có thể đuổi ngay La Thiên Trì ra ngoài.
Thấy hai người chạm vào là bùng nổ, không cẩn thận lại bắt đầu làm ầm ĩ, Lạc Bảo Anh than một tiếng, nói với Vệ Lang: “Nghe hắn nói cũng quá đáng thương, để cho ta với hắn cùng ăn bữa cơm có sao đâu, dù gì chàng cũng ở đây, không phải sao?”
Nàng mở miệng cầu tình, Vệ Lang nhíu mày, nghĩ thầm nữ nhân đúng là dễ mềm lòng, thấy La Thiên Trì nhớ thương tỷ tỷ, nàng liền thông cảm. Nhưng sao hắn lại không biết mùi vị người nhà chia cắt không bao giờ được gặp lại, năm đó phụ thân qua đời, hắn sợ mẫu thân khổ sở mà còn phải chú ý đến hắn, thế nên mới giả vờ không khó chịu.
Cũng không phải không nghĩ tới nếu có một ngày có thể gặp lại phụ thân.
Nếu có một ngày, hắn trở thành Trạng Nguyên, cưỡi ngựa trắng đi trên đường, bỗng nhiên có thể thấy phụ thân thì thật tốt, khi đó, tất nhiên ông ấy sẽ kiêu ngạo vì hắn có phải không?
Ngón tay vuốt ve chén rượu, hắn nhàn nhạt nói: “Nàng ngồi đi.”
La Thiên Trì lại mặt mày hớn hở, rót cho Lạc Bảo Anh một chén rượu: “Mời thiếu phu nhân.”
Nàng cười nói: “Cảm ơn.”
Vệ Lang ở bên nhìn, nghĩ thầm giả sử bọn họ thật sự có cái gì, cũng xác thật không thể trắng trợn táo bạo như vậy, hắn cúi đầu uống một ngụm rượu, bên tai lại nghe thấy La Thiên Trì đang mời bọn họ tới Hầu phủ chơi, nói dù sao vừa rồi cũng đã mời lão gia tử và lão phu nhân, bọn họ cùng nhau đến cũng là thuận đường.
Tiểu tử này cũng thật là được voi đòi tiên, Vệ Lang không nói gì.
Lạc Bảo Anh liếc mắt nhìn hắn: “Tướng công, ước chừng phải đi?”
La Thiên Trì nói: “Hầu phủ của ta đã lâu không mở tiệc, cũng muốn náo nhiệt một chút, lúc này dứt khoát mời thêm mấy người nữa, nhà huynh, Lạc gia, Nhị cô cô ta, còn có…” Hắn vốn định nói Lâm Xuyên Hầu phủ, nhưng nghĩ đến chuyện của Hoa Trăn và Lạc Bảo Anh, lập tức vội im miệng, bằng không nhất định Vệ Lang sẽ không đi.
Đã nói đến mức này, nếu Vệ Lang không đồng ý thì lại bị Lạc Bảo Anh nói là hẹp hòi.
Thấy hắn đồng ý, Lạc Bảo Anh cười với La Thiên Trì.
Đó đã từng là nhà của nàng, đã từ rất lâu!
La Thiên Trì cũng vui mừng, liền nói: “Uống thôi, uống thôi, hôm nay chúng ta không say không về.”
Vệ Lang nhướn mày: “Ngươi muốn say thì cứ tự mình say, Bảo Anh chỉ được uống một chén.”
Quản thật nhiều thứ, La Thiên Trì thầm nghĩ, vẫn là Hạ Sâm tốt, nếu là Hạ Sâm thì hắn cần gì phải tốn tâm tư, không chừng vừa nói Lạc Bảo Anh giống tỷ tỷ, Hạ Sâm lập tức đem nàng cho hắn mượn ấy chứ, vậy mới là bằng hữu, nhưng hiện tại có nói gì cũng vô dụng.
Lạc Bảo Anh thấy La Thiên Trì uống không ngừng, khẽ cười nói: “Hầu gia chớ có uống say, rượu tổn hại sức khỏe, uống nhiều không tốt.”
Thấy tỷ tỷ quan tâm, hắn rất nghe lời bỏ chén rượu xuống.
Lại nói Vệ Liên chạy một mạch về phòng, nằm sấp trên giường gào khóc, Trình thị nghe nói thì vội vàng tới nhìn nàng.
Không thừa nhận là mình sai, Vệ Liên tố khổ: “Mẫu thân, La Thiên Trì thật sự khinh người quá đáng, con chỉ đi tìm Tam tẩu hỏi một chút về bức tranh thêu, vậy mà hắn nhục mạ con, nói con không gả được ra ngoài!” Nàng nhào vào ngực Trình thị, “Quá ác ý rồi, mẫu thân, con lớn như vậy, lần đầu tiên bị người khác mắng như thế, mẫu thân phải làm chủ cho con!”
“Cái gì?” Trình thị trợn tròn đôi mắt, “Hắn nói con như vậy sao?” Nhưng sao có thể chứ, tuy nữ nhi của bà có chút tùy hứng, nhưng rất xinh đẹp đáng yêu, cho dù La Thiên Trì có là Hầu gia thì cũng không thể nói nữ nhi như vậy! Bà dò hỏi, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Sao con biết được, nhất định là hắn điên rồi, còn không ngừng nói những thứ này, thậm chí còn mắng cả Nhị phòng chúng ta.” Giờ phút này Vệ Liên vì yêu mà sinh hận, cắn răng nói, “Nhất định mẫu thân phải báo thù cho con!”
Trình thị thấy nữ nhi bị sỉ nhục, rất đau lòng, nhưng cũng lại khó xử, dù gì đó cũng là Nghi Xuân Hầu, bà báo thù cho nàng kiểu gì đây?
Danh sách chương