Cẩm Sắt thấy Giang An huyền chủ toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có
chuỗi ngọc trên đầu và chuỗi vòng bằng đá xanh trên tay thì nghĩ bụng
nàng ta ắt hẳn không phải người thích đeo trang sức. Nàng ta có thân
phận tôn quý như vậy cũng không cần dựa vào trang sức để nâng cao giá
trị bản thân, chuỗi ngọc giắt búi tóc và chuỗi vòng ngọc màu xanh đeo ở
tay có lẽ không phải vật tầm thường, e rằng đều có lai lịch sâu xa, hẳn
nhiên đều là những đồ vật nàng ta cực kỳ quý trọng.
Cẩm Sắt nghĩ vậy lập tức khước từ, thấy Giang An huyền chủ cứ khăng khăng bắt nhận thì chợt ngẩng đầu cười nói: “Nếu Huyền chủ thật muốn tặng quà gặp mặt cho tiểu nữ thì hay là tặng cho tiểu nữ chuỗi ngọc tinh xảo đẹp đẽ trên đầu người nhé?”
Mọi người nghe nàng nói thế thì vô cùng ngạc nhiên, thầm nghĩ Cẩm Sắt làm vậy thật không ổn. Chuỗi ngọc trên đầu Giang An huyền chủ có kích cỡ không đồng nhất, kiểu dáng tuy khác lạ nhưng hiển nhiên đều được chạm trổ từ một khối ngọc Dương chi do đôi tay thợ khéo léo tạo nên, nếu đưa cho Cẩm Sắt một chuỗi thì chỗ còn lại cũng chẳng dùng được, Giang An huyền chủ tất nhiên không thể tặng cả bộ cho Cẩm Sắt. Cứ như vậy Diêu Cẩm Sắt tự mình xin một chuỗi ngọc chả để làm gì, còn Giang An huyền chủ thì phải bỏ phần còn lại, vì vậy hành động này của Cẩm Sắt có vẻ hơi tùy hứng và lỗ mãng.
Hơn nữa chuỗi vòng ngọc xanh kia trông rất tầm thường, còn chuỗi ngọc lại là hàng thượng phẩm giá trị hơn nhiều, sao nàng ta có thể đòi xin vật như thế chứ? Giang An huyền chủ trái lại cực kỳ chăm chú quan sát Cẩm Sắt, sau đó ánh mắt nàng toát lên vẻ hứng thú, cũng không kiên trì thêm, tự đeo lại chuỗi vòng, sau đó tháo một chuỗi ngọc ở trên đầu cắm vào bên tóc mai Cẩm Sắt rồi cười nói: “Ngươi thích thì có gì mà không được chứ? Rốt cuộc vẫn là một tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu, cắm chuỗi ngọc vào trông lại càng thêm xinh xắn rạng rỡ.” Sau đó nàng ta cười nói với Vạn thị: “Muội muội thật tinh mắt, sớm chọn được một cô con dâu xinh đẹp từ bé lại thông minh khéo léo, khiến ta cũng phải ghen tị đấy.”
Vạn thị cười đáp lời: “Các vị khuê tú kinh thành ngưỡng mộ Uẩn thiếu gia tài hoa nhiều không kể xiết, ai ai cũng đều là mỹ nhân ưu tú, chỉ sợ tỷ phải chọn con dâu đến hoa cả mắt đấy, Võ An hầu phủ của muội chỉ có một cô con dâu, thế mà tỷ lại lại kêu ghen tị với muội, thật đúng là làm muội buồn bực quá đi thôi.”
Mọi người thấy vậy cũng lập tức cười phụ họa, Cẩm Sắt dù được khen nhưng vẫn tỏ ra điềm tĩnh, nàng mỉm cười đa tạ Giang An huyền chủ rồi lui xuống. Chúng phu nhân thấy Giang An huyền chủ đối với việc Cẩm Sắt xin ngọc không những không khó chịu mà ngược lại còn khen ngợi mãi thì càng cảm thấy suy đoán lúc trước sai bét, vì thế ai nấy nhìn Cẩm Sắt với ánh mắt càng thân thiện.
Mặt khác khi các vị tiểu thư đứng dậy hành lễ thì không còn ai được Giang An huyền chủ đặc biệt chú ý tới nữa, chỉ trừ lúc Ngô Tử La thi lễ, Giang An huyền chủ mới cười nhìn về phía Lưu Vân đứng sau nàng rồi nói: “Nha hoàn phía sau Ngô tiểu thư hình như là người vực Bắc? Con bé a đầu Noãn Nhu của ta cũng là người phương Bắc, dẫu sao cũng là đồng hương, một lát nữa ngươi để hai đứa cùng trò chuyện với nhau nhé.”
Ngô Tử La nghe rồi cười đáp lời: “Lưu Vân là người thảo nguyên Hách Lạp, không biết Noãn Nhu cô nương quê ở đâu?”
Noãn Nhu đứng sau lưng Giang An huyền chủ nghe vậy mới ngẩng đầu lên, nhưng không ngờ làm cho mọi người kinh ngạc không thôi.
Bởi vì Noãn Nhu thật sự rất xinh đẹp, nàng khoảng chừng 16 tuổi, lứa tuổi đẹp nhất của người con gái, hàng lông mày thanh dài, cong như núi xa, thanh nhưng không nhạt, mắt ngọc mày ngài, môi hồng như anh đào, gương mặt thanh lệ như sen, đôi mắt câu hồn, hàng mi ẩn nét đa tình, mắt sâu vời vợi, ánh mắt sáng rỡ, lung linh lúng liếng. Vì là người nước ngoài nên dáng người nàng cao lớn hơn so với thiếu nữ Đại Cẩm khoảng hai cái đầu, trông thướt tha mơn mởn, tươi tắn bừng sức sống, cả người nàng toát vẻ cởi mở và khỏe khoắn riêng của thiếu nữ phương Bắc, vô cùng phù hợp với dung mạo diễm lệ, phong vận yêu kiều, quyến rũ vô song, chẳng hề giống một tỳ nữ.
Cẩm Sắt trông mà cũng thấy sáng bừng trước mặt, nàng thấy thiếu nữ như vậy chỉ một nụ cười một cái nhăn mày cũng đều vô cùng duyên dáng, quyến rũ như yêu tinh, dù là nữ nhân thì tim cũng đập dồn dập, nàng ta theo hầu Giang An huyền chủ có vẻ hơi lãng phí, thật đúng là… khó nói thành lời.
“Thật trùng hợp, nô tỳ cũng là người thảo nguyên Hách Lạp.” Giọng nói của Noãn Nhu trời sinh dịu dàng mềm mại, lay động lòng người, nàng vừa cất tiếng thì nét mặt cũng rạng rỡ lên, đôi mắt càng hiện vẻ sáng ngời, làm cho mọi người phải chăm chú ngắm nghía.
Giang An huyền chủ thấy vậy khoát tay nói: “Con bé này, giờ ta mới hiểu rõ ngươi, sao lúc hầu hạ ta thì không thấy ngươi vui vẻ đến vậy? Được rồi, biết ngươi gặp đồng hương thì thích thú rồi, nhưng đừng quên thân phận, một lát nữa ta sẽ cho các ngươi cơ hội trò chuyện thỏa thích.”
Noãn Nhu vừa cười cảm tạ Giang An huyền chủ, sau đó Giang An huyền chủ mới nhìn sang Ngô Tử La rồi nói: “Người ta đều bảo Giang Châu là vùng đất địa linh nhân kiệt, các vị tiểu thư không những thanh tú mà còn hiểu lễ nghĩa, đừng câu nệ nữa, ngồi xuống đi.”
Ngô Tử La nghe vậy mới nghe lời thong thả ngồi xuống, trái lại các vị tiểu thư thấy nàng vì sở hữu một đứa nha hoàn mà được trò chuyện thân thiết với Giang An huyền chủ thì ai nấy lộ vẻ buồn bực ghen ghét, thầm tiếc hận sao bên người mình không có đứa nô tài ngoại lai nào.
Kiếp trước Cẩm Sắt sinh trưởng ở kinh thành nên bạn bè chốn khuê phòng cũng đều ở đó, sau này nàng và em trai về Giang Châu, một phần vì cô gái vì thấy nàng tỏ ra thanh cao kiêu ngạo, một phần vì chính bản thân nàng cũng thường xuyên chìm đắm trong bi thương nên không hề có bạn bè thân thiết. Sau đó nàng trở thành thiếp của Tạ Thiếu Văn, những vị tiểu thư giao hảo trước đây cũng xa lánh nàng, cuối cùng nàng trở thành người cô độc. Mà nay Cẩm Sắt thấy Ngô Tử La dịu dàng đằm thắm, hành xử đoan trang thì trong lòng chợt nảy lên suy nghĩ muốn kết làm bạn bè.
Mặt khác trong lúc Vạn thị và Giang An huyền chủ đang hàn huyên, Cẩm Sắt nhìn sang Diêu Cẩm Ngọc ngồi bên cạnh, nàng thấy nàng ta tỏ vẻ bực tức, mười ngón tay nắm chặt lấy tấm vải thêu, ánh mắt thì dán chặt vào người Ngô Tử La.
Hiển nhiên là nàng ta đang nghĩ rằng bản thân là trưởng nữ Diêu gia, khi lên hành lễ Giang An huyền chủ ngay cả một ánh nhìn cũng chẳng thèm liếc tới nàng, thế mà lại coi trọng tiểu thư nhà Tri huyện nho nhỏ, vì vậy nàng ta có lẽ đang thấy cực kỳ bất bình.
Cẩm Sắt khẽ đảo mắt, sau đó tỏ vẻ lo âu, nghiêng người lại gần Diêu Cẩm Ngọc, nhìn tấm vải thêu đang bị nàng vò cho vặn vẹo rồi nói: “Đại tỷ tỷ nhẹ tay chút, tấm vải thêu này khó khăn lắm chị mới làm tinh xảo tuyệt luân như vậy, nếu bị rách mất thì thật đáng tiếc.”
Diêu Cẩm Ngọc nghe vậy thì nhìn sang Cẩm Sắt rồi ngắm nghía bức tranh thêu, trong lòng khẽ động, ngẩng đầu hỏi lại Cẩm Sắt: “Em thật sự thấy chị thêu đẹp lắm sao?”
Cẩm Sắt tức thì cười nói: “Đương nhiên rồi, khi nãy các vị phu nhân đều khen ngợi chị không dứt miệng mà, ai cũng nói chị thông minh khéo léo, bức tranh thêu tuyệt thế này em gái có cố đến đâu cũng chẳng thêu được như vậy.”
Diêu Cẩm Ngọc vui lắm, mặt lộ vẻ khôn lỏi, sau đó cười nói: “Em toàn trêu đùa chị, lúc nào cũng thích lừa gạt để chị vui mừng, khả năng thêu thùa của em giỏi hơn chị nhiều, chị không tin em đâu.”
Nàng dứt lời rồi giả vờ nổi giận ngúng nguẩy, nhưng đôi tay lại cực kỳ nhẹ nhàng vuốt qua nếp nhăn trên mặt tranh, Cẩm Sắt thấy thế thì cười càng thích thú.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, Diêu Cẩm Ngọc lập tức buông lỏng tay, tấm tranh thêu liền trượt xuống dưới đất, sau đó lập tức nàng ta hô lên một tiếng.
“Ôi.”
Khi Cẩm Sắt và mọi người cùng nhìn sang thì đã thấy tấm tranh thêu trải rộng bên chân Diêu Cẩm Ngọc, bắt mắt vô cùng, trong khi đó Diêu Cẩm Ngọc tỏ vẻ lúng túng đứng lên rồi cười đầy bẽn lẽn.
Cẩm Sắt sao không biết Diêu Cẩm Ngọc nảy ra ý đồ gì chứ, chẳng qua nàng ta chỉ muốn làm cho Giang An huyền chủ chú ý tới mà khen ngợi tán thưởng thôi. Rất nhanh sau đó, cô chị gái tốt đẹp này của nàng sẽ biết thế nào là “tự lấy đá đập chân mình.”
Cẩm Sắt nghĩ vậy lập tức khước từ, thấy Giang An huyền chủ cứ khăng khăng bắt nhận thì chợt ngẩng đầu cười nói: “Nếu Huyền chủ thật muốn tặng quà gặp mặt cho tiểu nữ thì hay là tặng cho tiểu nữ chuỗi ngọc tinh xảo đẹp đẽ trên đầu người nhé?”
Mọi người nghe nàng nói thế thì vô cùng ngạc nhiên, thầm nghĩ Cẩm Sắt làm vậy thật không ổn. Chuỗi ngọc trên đầu Giang An huyền chủ có kích cỡ không đồng nhất, kiểu dáng tuy khác lạ nhưng hiển nhiên đều được chạm trổ từ một khối ngọc Dương chi do đôi tay thợ khéo léo tạo nên, nếu đưa cho Cẩm Sắt một chuỗi thì chỗ còn lại cũng chẳng dùng được, Giang An huyền chủ tất nhiên không thể tặng cả bộ cho Cẩm Sắt. Cứ như vậy Diêu Cẩm Sắt tự mình xin một chuỗi ngọc chả để làm gì, còn Giang An huyền chủ thì phải bỏ phần còn lại, vì vậy hành động này của Cẩm Sắt có vẻ hơi tùy hứng và lỗ mãng.
Hơn nữa chuỗi vòng ngọc xanh kia trông rất tầm thường, còn chuỗi ngọc lại là hàng thượng phẩm giá trị hơn nhiều, sao nàng ta có thể đòi xin vật như thế chứ? Giang An huyền chủ trái lại cực kỳ chăm chú quan sát Cẩm Sắt, sau đó ánh mắt nàng toát lên vẻ hứng thú, cũng không kiên trì thêm, tự đeo lại chuỗi vòng, sau đó tháo một chuỗi ngọc ở trên đầu cắm vào bên tóc mai Cẩm Sắt rồi cười nói: “Ngươi thích thì có gì mà không được chứ? Rốt cuộc vẫn là một tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu, cắm chuỗi ngọc vào trông lại càng thêm xinh xắn rạng rỡ.” Sau đó nàng ta cười nói với Vạn thị: “Muội muội thật tinh mắt, sớm chọn được một cô con dâu xinh đẹp từ bé lại thông minh khéo léo, khiến ta cũng phải ghen tị đấy.”
Vạn thị cười đáp lời: “Các vị khuê tú kinh thành ngưỡng mộ Uẩn thiếu gia tài hoa nhiều không kể xiết, ai ai cũng đều là mỹ nhân ưu tú, chỉ sợ tỷ phải chọn con dâu đến hoa cả mắt đấy, Võ An hầu phủ của muội chỉ có một cô con dâu, thế mà tỷ lại lại kêu ghen tị với muội, thật đúng là làm muội buồn bực quá đi thôi.”
Mọi người thấy vậy cũng lập tức cười phụ họa, Cẩm Sắt dù được khen nhưng vẫn tỏ ra điềm tĩnh, nàng mỉm cười đa tạ Giang An huyền chủ rồi lui xuống. Chúng phu nhân thấy Giang An huyền chủ đối với việc Cẩm Sắt xin ngọc không những không khó chịu mà ngược lại còn khen ngợi mãi thì càng cảm thấy suy đoán lúc trước sai bét, vì thế ai nấy nhìn Cẩm Sắt với ánh mắt càng thân thiện.
Mặt khác khi các vị tiểu thư đứng dậy hành lễ thì không còn ai được Giang An huyền chủ đặc biệt chú ý tới nữa, chỉ trừ lúc Ngô Tử La thi lễ, Giang An huyền chủ mới cười nhìn về phía Lưu Vân đứng sau nàng rồi nói: “Nha hoàn phía sau Ngô tiểu thư hình như là người vực Bắc? Con bé a đầu Noãn Nhu của ta cũng là người phương Bắc, dẫu sao cũng là đồng hương, một lát nữa ngươi để hai đứa cùng trò chuyện với nhau nhé.”
Ngô Tử La nghe rồi cười đáp lời: “Lưu Vân là người thảo nguyên Hách Lạp, không biết Noãn Nhu cô nương quê ở đâu?”
Noãn Nhu đứng sau lưng Giang An huyền chủ nghe vậy mới ngẩng đầu lên, nhưng không ngờ làm cho mọi người kinh ngạc không thôi.
Bởi vì Noãn Nhu thật sự rất xinh đẹp, nàng khoảng chừng 16 tuổi, lứa tuổi đẹp nhất của người con gái, hàng lông mày thanh dài, cong như núi xa, thanh nhưng không nhạt, mắt ngọc mày ngài, môi hồng như anh đào, gương mặt thanh lệ như sen, đôi mắt câu hồn, hàng mi ẩn nét đa tình, mắt sâu vời vợi, ánh mắt sáng rỡ, lung linh lúng liếng. Vì là người nước ngoài nên dáng người nàng cao lớn hơn so với thiếu nữ Đại Cẩm khoảng hai cái đầu, trông thướt tha mơn mởn, tươi tắn bừng sức sống, cả người nàng toát vẻ cởi mở và khỏe khoắn riêng của thiếu nữ phương Bắc, vô cùng phù hợp với dung mạo diễm lệ, phong vận yêu kiều, quyến rũ vô song, chẳng hề giống một tỳ nữ.
Cẩm Sắt trông mà cũng thấy sáng bừng trước mặt, nàng thấy thiếu nữ như vậy chỉ một nụ cười một cái nhăn mày cũng đều vô cùng duyên dáng, quyến rũ như yêu tinh, dù là nữ nhân thì tim cũng đập dồn dập, nàng ta theo hầu Giang An huyền chủ có vẻ hơi lãng phí, thật đúng là… khó nói thành lời.
“Thật trùng hợp, nô tỳ cũng là người thảo nguyên Hách Lạp.” Giọng nói của Noãn Nhu trời sinh dịu dàng mềm mại, lay động lòng người, nàng vừa cất tiếng thì nét mặt cũng rạng rỡ lên, đôi mắt càng hiện vẻ sáng ngời, làm cho mọi người phải chăm chú ngắm nghía.
Giang An huyền chủ thấy vậy khoát tay nói: “Con bé này, giờ ta mới hiểu rõ ngươi, sao lúc hầu hạ ta thì không thấy ngươi vui vẻ đến vậy? Được rồi, biết ngươi gặp đồng hương thì thích thú rồi, nhưng đừng quên thân phận, một lát nữa ta sẽ cho các ngươi cơ hội trò chuyện thỏa thích.”
Noãn Nhu vừa cười cảm tạ Giang An huyền chủ, sau đó Giang An huyền chủ mới nhìn sang Ngô Tử La rồi nói: “Người ta đều bảo Giang Châu là vùng đất địa linh nhân kiệt, các vị tiểu thư không những thanh tú mà còn hiểu lễ nghĩa, đừng câu nệ nữa, ngồi xuống đi.”
Ngô Tử La nghe vậy mới nghe lời thong thả ngồi xuống, trái lại các vị tiểu thư thấy nàng vì sở hữu một đứa nha hoàn mà được trò chuyện thân thiết với Giang An huyền chủ thì ai nấy lộ vẻ buồn bực ghen ghét, thầm tiếc hận sao bên người mình không có đứa nô tài ngoại lai nào.
Kiếp trước Cẩm Sắt sinh trưởng ở kinh thành nên bạn bè chốn khuê phòng cũng đều ở đó, sau này nàng và em trai về Giang Châu, một phần vì cô gái vì thấy nàng tỏ ra thanh cao kiêu ngạo, một phần vì chính bản thân nàng cũng thường xuyên chìm đắm trong bi thương nên không hề có bạn bè thân thiết. Sau đó nàng trở thành thiếp của Tạ Thiếu Văn, những vị tiểu thư giao hảo trước đây cũng xa lánh nàng, cuối cùng nàng trở thành người cô độc. Mà nay Cẩm Sắt thấy Ngô Tử La dịu dàng đằm thắm, hành xử đoan trang thì trong lòng chợt nảy lên suy nghĩ muốn kết làm bạn bè.
Mặt khác trong lúc Vạn thị và Giang An huyền chủ đang hàn huyên, Cẩm Sắt nhìn sang Diêu Cẩm Ngọc ngồi bên cạnh, nàng thấy nàng ta tỏ vẻ bực tức, mười ngón tay nắm chặt lấy tấm vải thêu, ánh mắt thì dán chặt vào người Ngô Tử La.
Hiển nhiên là nàng ta đang nghĩ rằng bản thân là trưởng nữ Diêu gia, khi lên hành lễ Giang An huyền chủ ngay cả một ánh nhìn cũng chẳng thèm liếc tới nàng, thế mà lại coi trọng tiểu thư nhà Tri huyện nho nhỏ, vì vậy nàng ta có lẽ đang thấy cực kỳ bất bình.
Cẩm Sắt khẽ đảo mắt, sau đó tỏ vẻ lo âu, nghiêng người lại gần Diêu Cẩm Ngọc, nhìn tấm vải thêu đang bị nàng vò cho vặn vẹo rồi nói: “Đại tỷ tỷ nhẹ tay chút, tấm vải thêu này khó khăn lắm chị mới làm tinh xảo tuyệt luân như vậy, nếu bị rách mất thì thật đáng tiếc.”
Diêu Cẩm Ngọc nghe vậy thì nhìn sang Cẩm Sắt rồi ngắm nghía bức tranh thêu, trong lòng khẽ động, ngẩng đầu hỏi lại Cẩm Sắt: “Em thật sự thấy chị thêu đẹp lắm sao?”
Cẩm Sắt tức thì cười nói: “Đương nhiên rồi, khi nãy các vị phu nhân đều khen ngợi chị không dứt miệng mà, ai cũng nói chị thông minh khéo léo, bức tranh thêu tuyệt thế này em gái có cố đến đâu cũng chẳng thêu được như vậy.”
Diêu Cẩm Ngọc vui lắm, mặt lộ vẻ khôn lỏi, sau đó cười nói: “Em toàn trêu đùa chị, lúc nào cũng thích lừa gạt để chị vui mừng, khả năng thêu thùa của em giỏi hơn chị nhiều, chị không tin em đâu.”
Nàng dứt lời rồi giả vờ nổi giận ngúng nguẩy, nhưng đôi tay lại cực kỳ nhẹ nhàng vuốt qua nếp nhăn trên mặt tranh, Cẩm Sắt thấy thế thì cười càng thích thú.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, Diêu Cẩm Ngọc lập tức buông lỏng tay, tấm tranh thêu liền trượt xuống dưới đất, sau đó lập tức nàng ta hô lên một tiếng.
“Ôi.”
Khi Cẩm Sắt và mọi người cùng nhìn sang thì đã thấy tấm tranh thêu trải rộng bên chân Diêu Cẩm Ngọc, bắt mắt vô cùng, trong khi đó Diêu Cẩm Ngọc tỏ vẻ lúng túng đứng lên rồi cười đầy bẽn lẽn.
Cẩm Sắt sao không biết Diêu Cẩm Ngọc nảy ra ý đồ gì chứ, chẳng qua nàng ta chỉ muốn làm cho Giang An huyền chủ chú ý tới mà khen ngợi tán thưởng thôi. Rất nhanh sau đó, cô chị gái tốt đẹp này của nàng sẽ biết thế nào là “tự lấy đá đập chân mình.”
Danh sách chương