Lãnh Nguyệt suy nghĩ một lúc, cảm thấy dù sao đi nữa thì vừa rồi trong phòng, câu nói của Cảnh Dực cũng có phần hợp lý. Tuệ Vương nếu nạp Họa Mi chỉ vì cô ấy giống cố phi, thì đối với dung mạo như thế khiến không thể xuống tay cũng là lẽ thường.
Huống chi, mặc kệ sắc đẹp của Họa Mi có ra sao, xét đến cùng cũng chỉ là một nữ tử thôn dã không gia thế, lại còn từng bị lừa bán. Cô ấy chỉ dựa vào gương mặt kia mà vào được Tuệ Vương phủ, có lẽ cũng có thể đoán trước địa vị trong phủ thế nào. Đã như vậy, một người xuất thân cao quý như Tuệ Vương phi làm sao chịu đựng việc chung chồng với một nữ nhân như thế? Tùy tiện gạt bỏ là xong. Việc Tuệ Vương không chạm vào Họa Mi mà vẫn khiến cô ấy sợ hãi đến run rẩy cũng đã đủ lý do để thuyết phục rồi.
Cảnh Dực lại lắc đầu, một tay đỡ lấy lư hương trên đầu, còn tay kia giơ lên, ngón trỏ trắng như tuyết chỉ lên.
"Chỉ có một lý do duy nhất."
Lãnh Nguyệt nhìn ngón tay thon dài ấy, có lẽ từng đụng qua kim chỉ nhưng tuyệt đối chưa từng cầm đao kiếm. Nàng nén nốt chút kiên nhẫn còn lại, bình tĩnh nói.
"Huynh nói một hơi cho xong... Vì sao chỉ có một lý do này?"
Cảnh Dực nhấp môi, vẻ tự tin tràn trề lúc đầu rơi rớt vài phần, cẩn trọng nói.
"Ta nói, nhưng nàng không được nổi giận."
Vừa rồi hắn có thể nói liên hồi những lời vô căn với hoa khôi số một kinh thành mà nàng còn nhịn được, còn gì nàng không nhịn nổi nữa đây?
Lãnh Nguyệt gật đầu.
"Được."
Sự sảng khoái này khiến Cảnh Dực có chút nghi ngại, không khỏi lại dặn một câu.
"Không được đánh ta."
"Không đánh... Nhưng mà huynh mà không nói thì không xong đâu."
Câu ấy còn hiệu nghiệm hơn vạn lời thề. Cảnh Dực lập tức nói không dây dưa.
"Bởi vì phu nhân của Thành Tuần từng nói với ta một số chuyện liên quan đến Họa Mi."
Cảnh Dực nói nhanh và khẽ, Lãnh Nguyệt ngẩn ra một lát mới kịp phản ứng.
"Phu nhân Thành Tuần... Là Phùng Ti Nhi sao?"
Cảnh Dực gan to hơn, gật đầu.
Lãnh Nguyệt hơi nheo mắt, khóe miệng nhếch lên nụ cười ôn hòa, lại khiến lòng Cảnh Dực chợt lạnh toát.
"Đặt lư hương xuống đi."
Giọng điệu của nàng nhẹ nhàng êm ái, không chút dấu vết sát khí, nhưng Cảnh Dực lại cảm thấy có phần bất an, như thể may mắn đến quá đột ngột.
Còn chưa kịp nghĩ cặn kẽ, Lãnh Nguyệt đã mỉm cười dịu dàng, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như thế.
"Làm đi."
"..."
Cảnh Dực im lặng thở dài cam chịu, ngoan ngoãn đặt lư hương xuống đất, sau đó xoay người, chống tay khom lưng, đưa hai chân dài lên cao, trồng cây chuối mà dán vào bức tường.
Lãnh Nguyệt nhìn khuôn mặt tuấn tú đang đảo ngược kia, càng thêm nở nụ cười hòa nhã.
"Ta không nổi giận chứ?"
"Không..."
"Không đánh huynh phải không?"
"Không..."
Lãnh Nguyệt hài lòng gật đầu.
"Vậy huynh nói tiếp đi. Phùng Ti Nhi đã nói gì với huynh?"
"Cô ấy nói..." Cảnh Dực nhìn nụ cười dịu dàng mà khó lường của nàng, điều chỉnh hơi thở, cân nhắc một chút rồi nói, "Cô ấy từng thấy Tuệ Vương lén đến Tước Sào tìm Họa Mi, đá tỷ ấy lăn lộn trên đất, Họa Mi khi ấy luôn miệng nói sau này nhất định sẽ nghe lời, không dám nữa làm gì đó... Phùng Ti Nhi cho rằng vì bị đuổi khỏi phủ Tuệ Vương nên Hoạ Mi mới lưu lạc đến chốn thanh lâu mà oán hận Tuệ Vương, nên không chịu hầu hạ tử tế, chọc giận ngài ấy. Bèn khuyên tỷ ấy nên nói với tú bà để sau này tú bà ngăn lại, không cần tiếp đãi Tuệ Vương nữa. Ai ngờ Họa Mi lại quỳ xuống van xin, nói nếu chuyện này để người khác biết, thì đệ đệ của tỷ ấy sẽ mất mạng."
Lãnh Nguyệt ngạc nhiên,
"Họa Mi còn có đệ đệ sao?"
Nàng nhớ rõ, khi giải cứu những nữ tử bị trói trong núi ra, từng hỏi họ từng người về gia đình và người thân. Duy nhất chỉ có Họa Mi nói mình là kẻ cô độc, một thân một mình nơi thôn dã.
Tỷ ấy có đệ đệ ở đâu?
"Ta cũng không rõ..." Cảnh Dực lảo đảo điều chỉnh khoảng cách hai tay, khuôn mặt trắng ngần ửng đỏ, giọng nói không còn đủ tự tin, "Phùng Ti Nhi chỉ nói với ta có vậy, loại chuyện chủ cũ đến quấy rối chủ mới ở thanh lâu không hiếm, trước đây ta cũng chẳng mấy để tâm. Vừa rồi nàng hỏi quan hệ giữa Tuệ Vương và Họa Mi, ta mới nhớ đến... Nếu Tuệ Vương và tỷ ấy từng có một đoạn tình cảm thì cũng còn có khả năng khác, nhưng ngài ấy đã không chạm vào Họa Mi, ngoại trừ bức ép tỷ ấy làm chuyện khuất tất, thì sao phải dùng mạng của đệ đệ nàng để uy hiếp?"
Lãnh Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi gật đầu, hạ mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Cảnh Dực, mỉm cười sâu sắc.
Cảnh Dực đột nhiên cảm thấy trồng cây chuối mà nhìn ngược nụ cười ấy, dường như còn lạnh hơn là nhìn thẳng.
Lãnh Nguyệt vẫn giữ nụ cười mát mẻ ấy, bình thản hỏi.
"Chuyện trong Tước Sào này, vì sao Phùng Ti Nhi lại nói rõ ràng với huynh vậy?"
Ở góc độ này mà nhìn, khuôn mặt không biết nên khóc hay cười của Cảnh Dực có chút đáng thương.
Hắn biết, chỉ cần nói ra điều này, nàng nhất định sẽ hỏi tiếp câu này.
Tuy nhiên, từ khi biết Phùng Ti Nhi bị Thành Tuần sai người sát hại, hắn đã sớm muốn nói với nàng, chỉ vì nàng không nhắc đến cái tên đó, hắn cũng không muốn vô cớ nhắc lại mà khiến nàng buồn lòng.
Hắn thà rằng nàng nổi giận, đánh mình một trận thậm chí treo lên phơi, cũng không muốn thấy nàng vì chuyện của hắn với nữ nhân khác mà lo lắng.
Cảnh Dực hạ giọng đáp khẽ.
"Vì cô ấy là người của Thái tử."
Lãnh Nguyệt sững người, nụ cười bỗng cứng đơ, Cảnh Dực nhìn thấy vẻ ngạc nhiên ngơ ngác đó, chợt thấy nàng đáng yêu hơn hẳn.
Từ sau khi biết Phùng Ti Nhi bị Thành Tuần cho quản gia sát hại, Lãnh Nguyệt vẫn đoán về thân phận của cô ấy, nghĩ ra cả chục khả năng, nhưng chưa từng nghĩ đến việc có quan hệ với Thái tử.
Một phu nhân của thanh quan gốc trà thương, có thể có liên hệ gì với vị Thái tử suốt ngày nâng niu Thái tử phi trong lòng bàn tay?
Dù vậy, đây là điều Cảnh Dực tuyệt đối không bịa đặt. Đã là sự tình có liên hệ đến Thái tử gia, nàng có quyền biết hay không lại là chuyện khác.
Thấy Lãnh Nguyệt im lặng đăm chiêu, Cảnh Dực tự nhiên hiểu nàng đang nghĩ gì, liền chủ động nói:
"Có vài chuyện triều đình ta không tiện kể rõ... Lúc ấy, Thái tử cần một người để thu thập tin tức ở nơi phức tạp này. Phùng Ti Nhi vốn là vũ cơ trong cung, có ít công phu cơ bản, lại vừa phạm lỗi nên bị trục xuất. Một cô nhi không nơi nương tựa, Thái tử liền nhờ ta hỏi xem cô ấy có nguyện ý làm việc cho ngài không, cô ấy cũngđồng ý. Ta đưa cô ấy vào Tước Sào là theo lệnh Thái tử. Ngày đó những công tử theo ồn ào phủng nàng lên đầu cũng có người của Thái tử, vậy nên chỉ trong một đêm đã giúp cô ấy nổi danh..."
Cảnh Dực hơi chỉnh lại tư thế, thuận khí rồi nói tiếp.
"Mọi tin tức cô ấy thu được đều do ta tiếp nhận rồi trình lại cho Thái tử. Nên để không khỏi khiến người khác nghi ngờ, lúc rảnh rỗi, ta cũng không ít lần đi dạo quanh các thanh lâu khác..." Thấy lông mày Lãnh Nguyệt khẽ giật, Cảnh Dực vội bổ sung, "Ta xin thề trước Địa Tạng Vương, chưa từng để bất cứ nữ nhân nào trong đó chạm đến một đầu ngón tay của ta!"
Lư hương đặt trước mặt khói bay nghi ngút, Cảnh Dực vẫn thấy rõ trong đôi mắt Lãnh Nguyệt sắc chua đã lan tràn.
Quả nhiên, nàng khẽ mấp máy môi, cất tiếng đầy mùi dấm chua.
"Vậy huynh đưa nàng về phủ, cũng là ý của Thái tử?"
"Việc đó là ý ta..." Giọng hắn chùng xuống, rồi chợt nhận ra ánh mắt lạnh lẽo của Lãnh Nguyệt, liền hoảng hồn nói.
"Không đúng, không đúng... Ta thấy cô ấy chỉ là một cô nương, lại ở nơi ấy, thật đáng thương, nên thường xuyên quan tâm. Ai ngờ cô ấy hiểu sai ý ta, đòi sống đòi chết muốn gả, ta bảo đã có hôn ước, cũng không tin... Ta không biết làm sao, đành đưa cô ấy về nhà một lần, cho xem những bức họa ta vẽ nàng, để cô ấy hiểu rõ lòng ta. Về sau cũng không nhắc lại chuyện đó nữa, Thái tử cũng đổi người tiếp nhận tin tức của cô ấy. Ta cũng không đến Tước Sào nữa, còn việc cô ấy khi nào gả cho Thành Tuần, ta hoàn toàn không hay biết... Thỉnh phu nhân minh giám!"
Nói xong, Cảnh Dực thực sự phải thở hắt vài hơi.
Lãnh Nguyệt nghe xong, chỉ thấy vị chua càng nồng nàn khó tả.
Phùng Ti Nhi nếu có liên quan đến Thái tử thế này...
"Huynh xuống đây."
Cảnh Dực như kẻ tù được phán vô tội, lòng nhẹ nhõm, nhanh chóng lộn người xuống, sửa sang lại áo tăng y, khuôn mặt vô tội mà tươi cười nhìn Lãnh Nguyệt.
"Cảnh Dực..." Lãnh Nguyệt bước lại gần hắn, đôi mày khẽ nhíu, giọng hạ thấp, vẻ mặt nghiêm túc.
"Huynh vừa rồi cũng nghe Họa Mi nói, Phùng Ti Nhi là bị quản gia của Thành Tuần hại chết."
Cảnh Dực khẽ giật mình, nhẹ gật đầu.
"Cô ấy đến chết cũng còn nắm chặt một bức họa của huynh. Khi khám nghiệm, ta suýt phải bẻ gãy ngón tay cô ấy mới lấy ra được. Bức họa đó có liên quan đến Thái tử không?"
Cảnh Dực trố mắt ngạc nhiên, lắc đầu đầy mơ hồ.
"Ta trước nay chưa từng đưa cô ấy bức họa nào cả... Nàng có thể nhận ra là bức nào do ta vẽ không?"
Cảnh Dực vừa hỏi, ba phần kinh ngạc, bảy phần vui mừng, Lãnh Nguyệt chỉ nhếch môi.
"Đốt thành tro ta cũng nhận ra... Một bức vẽ thủy tiên, cạnh đó là một bài thơ chua chát, đại ý là ngày ngày nhung nhớ, hận không thể nuốt người vào bụng, bên dưới ký cái tên huynh vẫn dùng khi viết thoại bản, còn rắc thêm vài câu mơ mơ hồ hồ chẳng biết là gì. Không phải của huynh thì của ai?"
Cảnh Dực sực tỉnh.
"Ta biết là bức nào rồi! Bức đó là rau kim châm, không phải thủy tiên, ta vẽ tặng Khương lão bản tiệm ăn, vì món rau kim châm trộn dấm của ông ta ngon đến bi thương! Bức đó vừa vẽ xong đã biến mất, ta còn phải vẽ lại cho Khương lão bản. Hóa ra là cô ấy tiện tay cầm đi."
"......"
Lãnh Nguyệt nghe đến "rau kim châm trộn giấm" thì ngừng lại một lúc, đợi hơi lấy lại bình tĩnh, nhìn vẻ mặt dư vị dạt dào của Cảnh Dực mà bất giác thở dài, "Ta hỏi huynh... Huynh thật sự xem ta là phu nhân của huynh sao?"
Cảnh Dực sững người, ngẩn ra, đành vứt món rau kim châm lên mây, ngẩn ngơ rồi nuối tiếc nhìn thoáng qua bộ ngực cao ngạo của Lãnh Nguyệt.
"Ta kỳ thực rất muốn nàng làm tướng công của ta, nhưng đời này e là không với tới được..."
"......"
Lãnh Nguyệt cố nén ý muốn đá hắn bay qua tường, mặt thoáng sa sầm, hạ giọng nói.
"Vậy huynh nói thật cho ta, Cảnh gia có thù oán gì với bên nhà chồng Phùng Ti Nhi không?"
Huống chi, mặc kệ sắc đẹp của Họa Mi có ra sao, xét đến cùng cũng chỉ là một nữ tử thôn dã không gia thế, lại còn từng bị lừa bán. Cô ấy chỉ dựa vào gương mặt kia mà vào được Tuệ Vương phủ, có lẽ cũng có thể đoán trước địa vị trong phủ thế nào. Đã như vậy, một người xuất thân cao quý như Tuệ Vương phi làm sao chịu đựng việc chung chồng với một nữ nhân như thế? Tùy tiện gạt bỏ là xong. Việc Tuệ Vương không chạm vào Họa Mi mà vẫn khiến cô ấy sợ hãi đến run rẩy cũng đã đủ lý do để thuyết phục rồi.
Cảnh Dực lại lắc đầu, một tay đỡ lấy lư hương trên đầu, còn tay kia giơ lên, ngón trỏ trắng như tuyết chỉ lên.
"Chỉ có một lý do duy nhất."
Lãnh Nguyệt nhìn ngón tay thon dài ấy, có lẽ từng đụng qua kim chỉ nhưng tuyệt đối chưa từng cầm đao kiếm. Nàng nén nốt chút kiên nhẫn còn lại, bình tĩnh nói.
"Huynh nói một hơi cho xong... Vì sao chỉ có một lý do này?"
Cảnh Dực nhấp môi, vẻ tự tin tràn trề lúc đầu rơi rớt vài phần, cẩn trọng nói.
"Ta nói, nhưng nàng không được nổi giận."
Vừa rồi hắn có thể nói liên hồi những lời vô căn với hoa khôi số một kinh thành mà nàng còn nhịn được, còn gì nàng không nhịn nổi nữa đây?
Lãnh Nguyệt gật đầu.
"Được."
Sự sảng khoái này khiến Cảnh Dực có chút nghi ngại, không khỏi lại dặn một câu.
"Không được đánh ta."
"Không đánh... Nhưng mà huynh mà không nói thì không xong đâu."
Câu ấy còn hiệu nghiệm hơn vạn lời thề. Cảnh Dực lập tức nói không dây dưa.
"Bởi vì phu nhân của Thành Tuần từng nói với ta một số chuyện liên quan đến Họa Mi."
Cảnh Dực nói nhanh và khẽ, Lãnh Nguyệt ngẩn ra một lát mới kịp phản ứng.
"Phu nhân Thành Tuần... Là Phùng Ti Nhi sao?"
Cảnh Dực gan to hơn, gật đầu.
Lãnh Nguyệt hơi nheo mắt, khóe miệng nhếch lên nụ cười ôn hòa, lại khiến lòng Cảnh Dực chợt lạnh toát.
"Đặt lư hương xuống đi."
Giọng điệu của nàng nhẹ nhàng êm ái, không chút dấu vết sát khí, nhưng Cảnh Dực lại cảm thấy có phần bất an, như thể may mắn đến quá đột ngột.
Còn chưa kịp nghĩ cặn kẽ, Lãnh Nguyệt đã mỉm cười dịu dàng, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như thế.
"Làm đi."
"..."
Cảnh Dực im lặng thở dài cam chịu, ngoan ngoãn đặt lư hương xuống đất, sau đó xoay người, chống tay khom lưng, đưa hai chân dài lên cao, trồng cây chuối mà dán vào bức tường.
Lãnh Nguyệt nhìn khuôn mặt tuấn tú đang đảo ngược kia, càng thêm nở nụ cười hòa nhã.
"Ta không nổi giận chứ?"
"Không..."
"Không đánh huynh phải không?"
"Không..."
Lãnh Nguyệt hài lòng gật đầu.
"Vậy huynh nói tiếp đi. Phùng Ti Nhi đã nói gì với huynh?"
"Cô ấy nói..." Cảnh Dực nhìn nụ cười dịu dàng mà khó lường của nàng, điều chỉnh hơi thở, cân nhắc một chút rồi nói, "Cô ấy từng thấy Tuệ Vương lén đến Tước Sào tìm Họa Mi, đá tỷ ấy lăn lộn trên đất, Họa Mi khi ấy luôn miệng nói sau này nhất định sẽ nghe lời, không dám nữa làm gì đó... Phùng Ti Nhi cho rằng vì bị đuổi khỏi phủ Tuệ Vương nên Hoạ Mi mới lưu lạc đến chốn thanh lâu mà oán hận Tuệ Vương, nên không chịu hầu hạ tử tế, chọc giận ngài ấy. Bèn khuyên tỷ ấy nên nói với tú bà để sau này tú bà ngăn lại, không cần tiếp đãi Tuệ Vương nữa. Ai ngờ Họa Mi lại quỳ xuống van xin, nói nếu chuyện này để người khác biết, thì đệ đệ của tỷ ấy sẽ mất mạng."
Lãnh Nguyệt ngạc nhiên,
"Họa Mi còn có đệ đệ sao?"
Nàng nhớ rõ, khi giải cứu những nữ tử bị trói trong núi ra, từng hỏi họ từng người về gia đình và người thân. Duy nhất chỉ có Họa Mi nói mình là kẻ cô độc, một thân một mình nơi thôn dã.
Tỷ ấy có đệ đệ ở đâu?
"Ta cũng không rõ..." Cảnh Dực lảo đảo điều chỉnh khoảng cách hai tay, khuôn mặt trắng ngần ửng đỏ, giọng nói không còn đủ tự tin, "Phùng Ti Nhi chỉ nói với ta có vậy, loại chuyện chủ cũ đến quấy rối chủ mới ở thanh lâu không hiếm, trước đây ta cũng chẳng mấy để tâm. Vừa rồi nàng hỏi quan hệ giữa Tuệ Vương và Họa Mi, ta mới nhớ đến... Nếu Tuệ Vương và tỷ ấy từng có một đoạn tình cảm thì cũng còn có khả năng khác, nhưng ngài ấy đã không chạm vào Họa Mi, ngoại trừ bức ép tỷ ấy làm chuyện khuất tất, thì sao phải dùng mạng của đệ đệ nàng để uy hiếp?"
Lãnh Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi gật đầu, hạ mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Cảnh Dực, mỉm cười sâu sắc.
Cảnh Dực đột nhiên cảm thấy trồng cây chuối mà nhìn ngược nụ cười ấy, dường như còn lạnh hơn là nhìn thẳng.
Lãnh Nguyệt vẫn giữ nụ cười mát mẻ ấy, bình thản hỏi.
"Chuyện trong Tước Sào này, vì sao Phùng Ti Nhi lại nói rõ ràng với huynh vậy?"
Ở góc độ này mà nhìn, khuôn mặt không biết nên khóc hay cười của Cảnh Dực có chút đáng thương.
Hắn biết, chỉ cần nói ra điều này, nàng nhất định sẽ hỏi tiếp câu này.
Tuy nhiên, từ khi biết Phùng Ti Nhi bị Thành Tuần sai người sát hại, hắn đã sớm muốn nói với nàng, chỉ vì nàng không nhắc đến cái tên đó, hắn cũng không muốn vô cớ nhắc lại mà khiến nàng buồn lòng.
Hắn thà rằng nàng nổi giận, đánh mình một trận thậm chí treo lên phơi, cũng không muốn thấy nàng vì chuyện của hắn với nữ nhân khác mà lo lắng.
Cảnh Dực hạ giọng đáp khẽ.
"Vì cô ấy là người của Thái tử."
Lãnh Nguyệt sững người, nụ cười bỗng cứng đơ, Cảnh Dực nhìn thấy vẻ ngạc nhiên ngơ ngác đó, chợt thấy nàng đáng yêu hơn hẳn.
Từ sau khi biết Phùng Ti Nhi bị Thành Tuần cho quản gia sát hại, Lãnh Nguyệt vẫn đoán về thân phận của cô ấy, nghĩ ra cả chục khả năng, nhưng chưa từng nghĩ đến việc có quan hệ với Thái tử.
Một phu nhân của thanh quan gốc trà thương, có thể có liên hệ gì với vị Thái tử suốt ngày nâng niu Thái tử phi trong lòng bàn tay?
Dù vậy, đây là điều Cảnh Dực tuyệt đối không bịa đặt. Đã là sự tình có liên hệ đến Thái tử gia, nàng có quyền biết hay không lại là chuyện khác.
Thấy Lãnh Nguyệt im lặng đăm chiêu, Cảnh Dực tự nhiên hiểu nàng đang nghĩ gì, liền chủ động nói:
"Có vài chuyện triều đình ta không tiện kể rõ... Lúc ấy, Thái tử cần một người để thu thập tin tức ở nơi phức tạp này. Phùng Ti Nhi vốn là vũ cơ trong cung, có ít công phu cơ bản, lại vừa phạm lỗi nên bị trục xuất. Một cô nhi không nơi nương tựa, Thái tử liền nhờ ta hỏi xem cô ấy có nguyện ý làm việc cho ngài không, cô ấy cũngđồng ý. Ta đưa cô ấy vào Tước Sào là theo lệnh Thái tử. Ngày đó những công tử theo ồn ào phủng nàng lên đầu cũng có người của Thái tử, vậy nên chỉ trong một đêm đã giúp cô ấy nổi danh..."
Cảnh Dực hơi chỉnh lại tư thế, thuận khí rồi nói tiếp.
"Mọi tin tức cô ấy thu được đều do ta tiếp nhận rồi trình lại cho Thái tử. Nên để không khỏi khiến người khác nghi ngờ, lúc rảnh rỗi, ta cũng không ít lần đi dạo quanh các thanh lâu khác..." Thấy lông mày Lãnh Nguyệt khẽ giật, Cảnh Dực vội bổ sung, "Ta xin thề trước Địa Tạng Vương, chưa từng để bất cứ nữ nhân nào trong đó chạm đến một đầu ngón tay của ta!"
Lư hương đặt trước mặt khói bay nghi ngút, Cảnh Dực vẫn thấy rõ trong đôi mắt Lãnh Nguyệt sắc chua đã lan tràn.
Quả nhiên, nàng khẽ mấp máy môi, cất tiếng đầy mùi dấm chua.
"Vậy huynh đưa nàng về phủ, cũng là ý của Thái tử?"
"Việc đó là ý ta..." Giọng hắn chùng xuống, rồi chợt nhận ra ánh mắt lạnh lẽo của Lãnh Nguyệt, liền hoảng hồn nói.
"Không đúng, không đúng... Ta thấy cô ấy chỉ là một cô nương, lại ở nơi ấy, thật đáng thương, nên thường xuyên quan tâm. Ai ngờ cô ấy hiểu sai ý ta, đòi sống đòi chết muốn gả, ta bảo đã có hôn ước, cũng không tin... Ta không biết làm sao, đành đưa cô ấy về nhà một lần, cho xem những bức họa ta vẽ nàng, để cô ấy hiểu rõ lòng ta. Về sau cũng không nhắc lại chuyện đó nữa, Thái tử cũng đổi người tiếp nhận tin tức của cô ấy. Ta cũng không đến Tước Sào nữa, còn việc cô ấy khi nào gả cho Thành Tuần, ta hoàn toàn không hay biết... Thỉnh phu nhân minh giám!"
Nói xong, Cảnh Dực thực sự phải thở hắt vài hơi.
Lãnh Nguyệt nghe xong, chỉ thấy vị chua càng nồng nàn khó tả.
Phùng Ti Nhi nếu có liên quan đến Thái tử thế này...
"Huynh xuống đây."
Cảnh Dực như kẻ tù được phán vô tội, lòng nhẹ nhõm, nhanh chóng lộn người xuống, sửa sang lại áo tăng y, khuôn mặt vô tội mà tươi cười nhìn Lãnh Nguyệt.
"Cảnh Dực..." Lãnh Nguyệt bước lại gần hắn, đôi mày khẽ nhíu, giọng hạ thấp, vẻ mặt nghiêm túc.
"Huynh vừa rồi cũng nghe Họa Mi nói, Phùng Ti Nhi là bị quản gia của Thành Tuần hại chết."
Cảnh Dực khẽ giật mình, nhẹ gật đầu.
"Cô ấy đến chết cũng còn nắm chặt một bức họa của huynh. Khi khám nghiệm, ta suýt phải bẻ gãy ngón tay cô ấy mới lấy ra được. Bức họa đó có liên quan đến Thái tử không?"
Cảnh Dực trố mắt ngạc nhiên, lắc đầu đầy mơ hồ.
"Ta trước nay chưa từng đưa cô ấy bức họa nào cả... Nàng có thể nhận ra là bức nào do ta vẽ không?"
Cảnh Dực vừa hỏi, ba phần kinh ngạc, bảy phần vui mừng, Lãnh Nguyệt chỉ nhếch môi.
"Đốt thành tro ta cũng nhận ra... Một bức vẽ thủy tiên, cạnh đó là một bài thơ chua chát, đại ý là ngày ngày nhung nhớ, hận không thể nuốt người vào bụng, bên dưới ký cái tên huynh vẫn dùng khi viết thoại bản, còn rắc thêm vài câu mơ mơ hồ hồ chẳng biết là gì. Không phải của huynh thì của ai?"
Cảnh Dực sực tỉnh.
"Ta biết là bức nào rồi! Bức đó là rau kim châm, không phải thủy tiên, ta vẽ tặng Khương lão bản tiệm ăn, vì món rau kim châm trộn dấm của ông ta ngon đến bi thương! Bức đó vừa vẽ xong đã biến mất, ta còn phải vẽ lại cho Khương lão bản. Hóa ra là cô ấy tiện tay cầm đi."
"......"
Lãnh Nguyệt nghe đến "rau kim châm trộn giấm" thì ngừng lại một lúc, đợi hơi lấy lại bình tĩnh, nhìn vẻ mặt dư vị dạt dào của Cảnh Dực mà bất giác thở dài, "Ta hỏi huynh... Huynh thật sự xem ta là phu nhân của huynh sao?"
Cảnh Dực sững người, ngẩn ra, đành vứt món rau kim châm lên mây, ngẩn ngơ rồi nuối tiếc nhìn thoáng qua bộ ngực cao ngạo của Lãnh Nguyệt.
"Ta kỳ thực rất muốn nàng làm tướng công của ta, nhưng đời này e là không với tới được..."
"......"
Lãnh Nguyệt cố nén ý muốn đá hắn bay qua tường, mặt thoáng sa sầm, hạ giọng nói.
"Vậy huynh nói thật cho ta, Cảnh gia có thù oán gì với bên nhà chồng Phùng Ti Nhi không?"
Danh sách chương