Trương Lão Ngũ từng ở Cao Ly sao? Lãnh Nguyệt thoáng sững người, Cảnh Dực còn ngẩn ra hơn nàng.

Tiếng tăm của Trương Lão Ngũ, với tay nghề chế tác đồ sứ lẫy lừng kinh sư, là chuyện mấy chục năm trước. Khi ấy, Cảnh Dực còn chưa ra đời, Trương Lão Ngũ đã lặng lẽ biến mất khỏi tầm mắt của người kinh thành. Từ khi Cảnh Dực có trí nhớ, nhân vật Trương Lão Ngũ chỉ tồn tại qua những lời đồn đầu đường cuối ngõ, các chi tiết mà hắn biết đều là nhờ đam mê đồ sứ mới tìm hiểu dần dần.

Nếu không phải ba năm trước tình cờ cứu mạng Trương Lão Ngũ trên phố, Cảnh Dực cũng giống phần lớn người kinh thành, cho rằng Từ Vương lừng lẫy một thời đã sớm yên giấc dưới lớp bụi phàm trần.

Nhưng dù đã biết Trương Lão Ngũ vẫn còn trên đời, trong ba năm nay, Cảnh Dực chưa từng hé lộ với ai, cũng chưa một lần tìm gặp. Đối với hắn, đam mê đồ sứ chỉ là vì bản thân yêu thích, chứ không đến mức làm phiền người chế tác nó. Ngay cả trước khi cưới Lãnh Nguyệt về nhà, hắn còn thà nhung nhớ nàng mỗi ngày còn hơn là tới nhà mẹ vợ lấy lòng.

Bởi vậy, việc Trương Lão Ngũ biến mất mấy năm là để làm gì, ở đâu, hắn không hề rõ, cũng chẳng thấy cần thiết phải rõ.

Có điều, nếu Trương Lão Ngũ quả thực đã từng ở Cao Ly...

Cảnh Dực còn chưa kịp nuốt hết một ngụm khí lạnh, thì Lãnh Nguyệt đã lộ vẻ ngưng trọng.

An vương gia giấu nhẹm tin tức về vụ án Trương Lão Ngũ, tám phần cũng vì mối quan hệ giữa ông và Cao Ly.

Một người Hán có thể tiếp xúc với hoàng tử Cao Ly từ thuở nhỏ, khiến hoàng tử nể trọng đến mức qua bao nhiêu năm vẫn muốn bái sư, thì chắc hẳn mối quan hệ với hoàng tộc Cao Ly đã vô cùng thân thiết.

Lãnh Nguyệt tuy không hiểu sâu về quan trường, nhưng sự nhạy cảm của một người trong nha môn giúp nàng đủ để nhận ra đây là chuyện không nên biết, càng không nên hỏi.

Khi nàng còn đang nghĩ xem có nên dùng đồ ăn trong hộp để tạm thời đánh lạc hướng Vương Thác quên đi chuyện của Trương Lão Ngũ, thì giọng nói nghẹn ngào của y lại vang lên.

"Còn nữa... 49 ngày còn chưa qua, tôn tử của ông ấy sẽ trở về. Ông ấy sẽ không đi chết đâu."

Lãnh Nguyệt ban đầu nghe mà chẳng hiểu ra sao, cho đến khi thấy Cảnh Dực phía sau khẽ niệm một tiếng "A di đà phật", nàng mới ngộ ra ý tứ.

Cao Ly tín ngưỡng Phật giáo, họ tin rằng người chết sẽ ở lại dương gian bốn mươi chín ngày, chờ kết thúc thời gian này mới đi đầu thai. Trong 49 ngày ấy, cứ mỗi tuần, hồn sẽ về một lần để thăm người thân, sau tuần thứ bảy, thì vĩnh viễn rời đi. Người kinh thành phần lớn cũng tin vào điều này, sau khi qua 49 ngày mới hạ táng người đã khuất.

Lời của Vương Thác không phải không có lý. Nếu quả thật vì mất đi người thân mà đau khổ, không còn tha thiết sống, thì nỗi đau lớn nhất của Trương Lão Ngũ chắc chắn là lúc nhận được tin tôn tử qua đời. Khi đó ông không chọn tự sát mà vẫn cố giữ thanh tỉnh, đưa quan tài tôn tử đến ngôi chùa lớn nhất kinh thành để cầu siêu. Vậy sao ông không đợi hết 49 ngày để an táng y rồi mới rời bỏ thế gian?

Điều đáng ngờ này có thể kinh thành phủ doãn không nhận ra, nhưng đặt trước mặt An vương gia, hẳn sẽ như cây đinh đâm vào mắt.

Lãnh Nguyệt trong lòng cân nhắc điều gì, Cảnh Dực không cần nhìn mặt nàng cũng đoán được đến bảy, tám phần. Nhưng Vương Thác chỉ biết chăm chú nhìn nàng, hoàn toàn không hiểu được gì.

Trong mắt Vương Thác, Lãnh Nguyệt lúc này thực sự không khác gì Bồ Tát trong miếu, cả gương mặt ôn hòa nhưng không nói lời nào.

Vậy nên, Vương Thác không đợi nàng mở lời, ngẩng đầu thẳng lưng, kiên quyết từng chữ một.

"Bồ Tát, ta sẽ tìm ra kẻ đã sát hại Từ Vương."

Nụ cười của Lãnh Nguyệt lập tức đông cứng.

Vừa thấy nàng thay đổi sắc mặt, Vương Thác cuống quýt đứng dậy, bước đến bàn cầm lấy xấp giấy mà Cảnh Dực vừa viết, lại quay về quỳ trước mặt nàng, hai tay đưa lên xấp giấy.

"Ngày mai, ta nhất định sẽ tìm được, xin Bồ Tát phù hộ!"

Cảnh Dực ngầm cười khổ. Bao nhiêu thời gian hắn bỏ ra viết giấy, lại không ngờ những câu hỏi nhìn như lộn xộn đó đều hữu dụng cho việc phá án...

Là một thiếu khanh ở Đại Lý Tự, ăn cơm nhờ nghề điều tra án, vậy mà hắn còn chẳng nghĩ đến điều đó. Mấy hòa thượng này rốt cuộc có ai lại đi nghĩ đến hướng này chứ?

Lãnh Nguyệt tiện tay lật vài tờ, sắc mặt cũng dịu đi phần nào. Không chỉ bởi chữ của Cảnh Dực đẹp mắt, mà còn bởi cho dù Vương Thác có xem hết đáp án của các tăng nhân trong đêm, hán văn của y cũng chưa chắc đủ để hiểu nổi những câu chữ sâu sắc, khó hiểu ấy.

Dù có hiểu, chỉ e khả năng của y cũng không đủ để tìm ra sơ hở. Thậm chí, dù y có bản lĩnh như vậy, xác suất hung thủ là hòa thượng trong chùa cũng chỉ là năm phần, còn đang lưu lại trong chùa thì lại càng nhỏ.

Vậy nên thấy y định dùng cách này tìm hung thủ, Lãnh Nguyệt ngược lại thấy an lòng.

"Được," nàng trả xấp giấy lại cho Vương Thác, gương mặt khôi phục nét từ hòa, "Cậu cứ tra đi, ta sẽ phù hộ cho cậu."

Vương Thác cẩn thận nhận lấy tập giấy, vẻ mặt đầy vẻ thành kính, thốt ra một câu khiến Cảnh Dực suýt chút nữa buột miệng nói lời phạm giới.

"Bồ Tát, có thể ban chân khí cho Từ Vương không?"

Lãnh Nguyệt lập tức giẫm lên chân Cảnh Dực, khiến hắn ngã nghiêng ra sau lưng nàng, giữ nét mặt bình thản mà nghiêm giọng nói.

"Chuyện này... không phải chuyện nhỏ, ta phải về thỉnh ý Phật Tổ."

Cảnh Dực muốn bật cười, nếu không phải vì ngón chân bị giẫm đau, thì hắn thật khó mà nhịn được.

Nàng làm Bồ Tát cũng thật giống, có vài phần khí chất đấy chứ...

"Tạ Bồ Tát!"

"Nhưng mà..." Lãnh Nguyệt nhìn Vương Thác vui sướng đến rơi lệ, mặt lại lạnh dần, nghiêm túc dặn dò.

"Chuyện hôm nay cậu gặp ta, một chữ cũng không được kể ra ngoài."

Vương Thác lập tức cúi đầu vâng dạ, "Dạ phải."

"Còn nữa," nàng túm Cảnh Dực từ sau lưng lên phía trước, đẩy về phía Vương Thác, "Trước khi ta trở về, cậu phải nghe vị đại sư này mọi chuyện."

Vừa thấy Vương Thác nhíu mày tỏ vẻ không cam lòng, nét mặt Lãnh Nguyệt liền sa sầm, "Cậu nếu dám bất kính với vị đại sư này, ta sẽ khiến cả Cao Ly của cậu đời đời kiếp kiếp chỉ ăn cải trắng."

Vương Thác cuống quýt đáp ứng ngay.

Ngón chân Cảnh Dực vẫn đau, nhưng lòng đã ngọt ngào đến tan chảy.

Tức phụ của hắn vì hắn mà đúng là chuyện gì cũng làm được...

Lãnh Nguyệt chậm rãi thở phào một hơi.

Ban đầu nàng không định đi sớm như vậy, nhưng với tình thế hiện tại, nếu còn chưa rời khỏi, chỉ e sẽ kinh động đến các tăng nhân trong chùa.

Nếu Cảnh Dực thật sự nói nàng là "Đưa Cơm Quan Âm", thì không chừng các hòa thượng sẽ đưa họ đi gặp Quan Âm thật.

Nhân lúc Vương Thác còn mờ mịt, đi sớm là hơn.

Lãnh Nguyệt vừa định nói sắc trời đã muộn, nàng phải quay về, thì cửa phòng Vương Thác bỗng bật mở.

Lãnh Nguyệt sững sờ. Bị người khác bắt gặp đã đành, đáng chết là người tới võ công cao đến mức nàng không nghe thấy chút tiếng động nào đến gần.

Thì ra trong chùa An Quốc lại có cao thủ như vậy.

Xuất phát từ sự tôn kính với chốn thanh tịnh, nàng không mang kiếm theo, lúc này chỉ còn biết nắm chặt tay, phòng bị.

Cảnh Dực hoảng sợ nhìn rõ người vào, ngạc nhiên kêu lên.

"Thần Tú sư huynh?"

Thần Tú thoáng sửng sốt trước cảnh tượng trong phòng, rồi đột ngột quỳ xuống cách nàng năm bước, kính cẩn cúi đầu.

"Đệ tử Thần Tú, bái kiến Bồ Tát."

"......!"

Cảnh Dực suýt rơi cả cằm xuống đất.

Lãnh Nguyệt sững ra một lát, lặng lẽ quay đầu lại, xác nhận phía sau không có Bồ Tát nào hiện linh, mới đè xuống nỗi kinh ngạc mà thản nhiên nói.

"Huynh đến đúng lúc lắm, Phật Tổ có nhắn ta dặn huynh hai câu. Đi ra ngoài rồi nói tiếp."

Thần Tú còn điềm nhiên hơn cả tiếng "A di đà phật" của Cảnh Dực.

Ba người dùng khinh công từ cửa sổ nhảy ra ngoài. Trong mắt Vương Thác, cảnh tượng ấy tựa như họ đột ngột biến mất khỏi phòng.

Ra khỏi phòng của Vương Thác, Thần Tú dẫn đầu đưa hai người về phòng mình, châm đèn, chắp tay gật đầu với Lãnh Nguyệt, ôn hòa nói, "Lãnh thí chủ, bần tăng thất lễ."

Lãnh Nguyệt cả kinh, đôi mày thanh tú hơi nhướng lên, nắm tay vốn đã thả lỏng giờ lại siết chặt.

"Huynh nhận ra ta?"

Thần Tú thản nhiên cười, đồng thời liếc nhìn Cảnh Dực đứng sóng vai với Lãnh Nguyệt.

"Không quen biết, nhưng bần tăng biết lãnh thí chủ nhất định sẽ đến."

Thần Tú đã nói đến mức này, Cảnh Dực đành thôi cũng bất chấp.

Hắn tiến lên một bước, nửa thân ngăn trước Lãnh Nguyệt.

"Tức phụ ta tới thăm ta, ta tự lo liệu được, không cần sư huynh phải bận lòng."

Thần Tú nhìn Cảnh Dực như thể nhìn một đứa trẻ ngốc nghếch, chắp tay nhắm mắt thở dài, "Cũng là lời phải."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện