Không hổ Tiết Niệm Nam là một học bá, năng lực học tập không gì có thể sánh kịp, bất kể là từ ngữ, vẻ mặt, ngữ âm hay ngữ điệu đều vô cùng chính xác, diễn tả đúng tám đến chín phần dáng vẻ tản mạn của Lục Gia Hành.

Vốn Cố Hàm cho rằng anh chàng đàn anh đẹp trai này có ý đồ đặc biệt đối với Sơ Chi, nghe cô ấy vừa nói như thế cũng hơi kinh ngạc, theo bản năng cô nhìn Sơ Chi một chút.

Quả nhiên, bàn tay đang cầm một lá bài của Sơ Chi dừng lại, cô đờ người ra.

Một giây sau, cô nàng trợn to hai mắt, ngón tay cứ run run như vậy, thậm chí vẻ mặt còn có chút sợ hãi.

Cố Hàm cảm thấy rất bồn chồn, chẳng lẽ đây là đau lòng muốn chết rồi hả? Những cô không cảm thấy cô nàng yêu thích cái tên bình nước này nha.

Chỉ có dáng vẻ của Lâm Đồng là không mấy tin tưởng, có chút kinh ngạc, quay đầu hỏi: “Anh ta nói như vậy sao?”

Tiết Niệm Nam gật đầu: “Chính xác trăm phần trăm rồi.”

Gương mặt Lâm Đồng suy tư, không nói gì nữa.

*

Lễ quốc khánh qua đi, không đầy hai tuần lễ nữa chính là đại hội thể dục thể thao.

Đại hội thể dục thể thao ở đại học so với sơ trung và cao trung đều tùy ý hơn rất nhiều, cũng không cần tất cả mọi người trong lớp phải tham gia, nhưng dù sao cũng là năm nhất, lần đầu tiên tham gia hoạt động này, sự nhiệt tình của sinh viên năm nhất vẫn còn rất cao.

Tiêu Dực và Tiết Niệm Nam chia nhau phụ trách nhóm nam sinh và nữ sinh đăng ký tham gia, nhóm nam sinh còn tốt, cơ bản mỗi hạng mục đều có người báo danh, nhóm nữ sinh đối lập lại khó khăn rất nhiều.

Các nữ sinh đối với hạng mục chạy không hề nhiệt tình, so với việc chạy điền kinh trên đường chạy dưới bầu trời mùa thu nắng gắt ở trung tuần tháng mười, phải vắt chân lên cổ lao thật nhanh về đích, mồ hôi đầm đìa, các cô ấy càng muốn dùng hai tiếng đồng hồ trang điểm, tao nhã cầm cây dù ngồi một bên ngắm các đàn anh và các bạn tiểu thịt tươi hơn.

Trong một tuần lễ này, toàn bộ nữ sinh nhìn thấy Tiết Niệm Nam như nhìn thấy thầy chủ nhiệm cao trung, bọn họ chạy trốn rất nhanh, nếu nói tránh như tránh rắn rết cũng hoàn toàn không quá đáng.

Các bạn học khác đều trốn tránh hết, chỉ còn lại Sơ Chi, Lâm Đồng và Cố Hàm là không có cách nào khác, ba người họ gánh vác thành tích của nhóm nữ hơn một nửa, thậm chí giờ tự học buổi tối còn được thầy hướng dẫn biểu dương.

Sơ Chi đăng ký vào hạng mục chạy 200m và chạy tiếp sức, chạy tiếp sức là cuộc so tài hỗn hợp nam nữ, một nam một nữ xem kẽ nhau, tổng cộng là bốn người, mỗi người 100m.

Lúc Sơ Chi ghi tên, tất cả mọi người đều nhìn đôi chân ngắn của cô đầy hoài nghi, chủ tích hội thể thao còn cười ngặt nghẽo, anh ta ngồi bên cạnh Tiêu Dực nhìn cô: “Không phải chứ tôi nói này, Tiểu Bạch Thỏ, em xem em yếu đuối như này có thể chạy được sao? Chạy tiếp sức cần rất nhiều sức lực đó.”

Tiểu Bạch Thỏ chớp mắt mấy cái: “Có thể nha.”

Tất cả mọi người đều cười hì hì, cũng không tin, chỉ coi đó như đùa giỡn thôi.

Kết quả ngày đại hội thể thao hôm ấy, khi Sơ Chi chạy 200m xong, cả lớp đều lặng yên như tờ.

Sơ Chi được phân ở ô thứ tám, khi tiếng súng vang lên, thiếu nữ chạy vèo một cái như bay, trong nháy mắt liền bỏ qua những người khác ở phía sau một khoảng cách thật xa.

Cô mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, trên chân cũng đeo một đôi giày trắng, mái tóc dài mềm mại được buộc thành đuôi ngựa theo bước chân cô ở sau gáy lúc ẩn lúc hiện, nhìn qua thật sự giống như một con thỏ trắng nhanh nhẹn.

“Wow bé ngoan của chúng ta,” Chu Minh trợn mắt há mồm, nhìn bóng dáng màu trắng nhanh như chớp vụt qua, anh ta giơ tay vỗ vỗ vai Tiêu Dực bên cạnh, lời nói mang đầy thâm ý, “Lớp trưởng, cô gái nhỏ bé này, người bình thường không thể đuổi kịp nha.”

Lớp trưởng Tiêu đang làm nóng người để chuẩn bị chạy 400m nam, anh ta không lên tiếng, nhếch miệng nhìn cậu ta cười, xuống khán đài đi về phía vạch xuất phát chạy.

Chàng trai cao lớn dịu dàng lại có chút ngại ngùng lúc này đã thay một bộ đồ thể thao, lộ ra cánh tay cơ bắp và đôi chân nhỏ, so với hình tượng ngày thường càng khiến cho người ta không tưởng tượng nổi, tư thế oai hùng lại mạnh mẽ, tinh thần phấn chấn, khắp toàn thân đều tràn đầy sự tự tin.

Trên khán đài ánh mắt của các cô gái liền bị hấp dẫn một cách tự nhiên, Cố Hàm chống cằm rung đùi đắc ý: “Tại sao trước đây mình không phát hiện ra lớp trưởng cường tráng như thế này nhỉ?”

Tiết Niệm Nam đẩy kính mắt: “Đây chính là sức hấp dẫn của hoạt động thể thao.”

Sơ Chi vừa mới kết thúc cuộc thi chạy 200m, đúng lúc đi trở về, đối mặt với Tiêu Dực ở phía dưới, xem ra Tiểu Bạch Thỏ hoàn toàn không mệt mỏi, cô cũng không thở gấp, hẳn là mới vừa chạy nhanh xong, thậm chí vẫn còn trong trạng thái phấn khởi, cô nàng đứng tại chỗ nhảy lên hai cái, đập tay với Tiêu Dực.

Chu Minh đứng trên khán đài, anh ta nằm nhoài lên lan can sắt, nhìn về phía hai người bọn họ huýt sáo một cái thật dài như tên lưu manh.

Cố Hàm nhanh chóng đứng thành hàng: “Kỳ thực mình cảm thấy lớp trưởng so với bình nước tốt hơn nhiều, nhìn cũng thấy cậu ta chính là một người đối xử tốt với bạn gái, còn bình nước này nhìn là biết không phải người một lòng một dạ.”

Lúc này các cô đều nằm nhoài trên lan can phía trước khán đài, Cố Hàm vừa nhìn về phía Sơ Chi vừa nói xong, bên cạnh liền truyền tới một giọng nam lười biếng: “Tôi rất chung tình.”

Cố Hàm: “...”

Cố Hàm sợ đến suýt chút nữa kêu ra tiếng.

Đột nhiên cô nàng nhảy dựng lên lui về phía sau hai bước, Lục Gia Hành đang nằm nhoài trên lan can cạnh cô, một tay chống cằm, dáng vẻ đầy biếng nhác.

Anh cũng không nhìn cô, tầm mắt rơi vào trên người thiếu nữ đang nhảy lên đập tay với Tiêu Dực cách đó không xa, tiểu cô nương cười đến cong cả người, nam sinh cao to đứng trước mặt cô, có thể trên mặt cô dính cái gì đó, thiếu niên giơ tay lên, chỉ chỉ khóe môi cô.

Từ góc độ này mà nhìn, cơ hồ đầu ngón tay của cậu ta dán lên khóe môi cô gái.

Lục Gia Hành híp híp mắt.

Lúc này cuối cùng Cố Hàm cũng tỉnh lại, cô hãi hùng khiếp vía: “Đàn... đàn anh? Anh đến từ bao giờ vậy?”

“Vừa tới, lúc cô nói lớp trưởng so với bình nước tốt hơn.” Anh hờ hững nhắc lại, tầm mắt vẫn như cũ, nửa điểm không lệch đi, nhìn về phía tiểu cô nương đang nhảy nhảy nhót nhót chạy về đây, nhẹ nhàng bò lên trên khán đài liền bị chủ tịch hội thể thao đập một cái lên vai: “Em được đấy Tiểu Bạch Thỏ! Thật sự em chạy nhanh như thỏ vậy!”

Dáng chủ tịch hội thể thao cao lớn, xem ra vô cùng rắn chắc, lực đạo đã được khống chế cũng không yếu đi chút nào, Sơ Chi bị anh ta đập lui về sau một bước, cô cũng không để ý, vẫn cao hứng cười hì hì như cũ.

Lục Gia Hành lại híp híp mắt, tựa như người không xương nằm nhoài lên lan can nhìn như cũ.

Cái tên chủ tịch hội thể thao lại lôi kéo Sơ Chi nói một hồi mới đi, Sơ Chi đi tới, đã nhìn thấy Lục Gia Hành đứng phía trước, cô chớp mắt mấy cái, có chút ngoài ý muốn nói: “Xin chào đàn anh Lục.”

Lục Gia Hành không mặc quần áo thể thao, anh vẫn mặc quần áo bình thường, hơn nữa Sơ Chi cảm thấy xem ra anh cũng không nóng lòng tham gia đại hội thể dục thể thao cho lắm.

Anh không lên tiếng, nằm nhoài lên lan can bảo vệ trên khán đài, nghiêng đầu nhìn cô, môi mỏng khẽ mím lại.

Ánh mắt kia lại có ý tứ hàm xúc khác, giống như một người bị đội nón xanh (bị cắm sừng), quý dị không nói ra được.

Lễ quốc khánh qua đi, thực sự Sơ Chi cũng không gặp lại Lục Gia Hành rồi.

Trường đại học lớn như vậy, hai người, một người năm nhất một người năm ba đại học, lại không cùng khoa, bình thường phạm vi hoạt động cũng ít, ở trường học đúng là không thể lại chạm mặt được.

Ngoại trừ lần nhìn thấy anh ở gần cung thể thao, lúc đó Trình Dật đang nói chuyện với anh, chàng trai cúi thấp đầu đi về phía trước, Sơ Chi cho là anh không thèm nghe, nhưng cô lại nhìn thấy đột nhiên anh ngẩng đầu, môi nhếch lên.

Lúc đó Lục Gia Hành đang định nói chuyện, thế nhưng vừa vặn lại nhìn thấy cô đứng ở phía đối diện.

Sơ Chi đứng tại chỗ do dự một chút, cảm thấy không nên quấy rối bọn họ thì tốt hơn, cuối cùng cô nhìn Trình Dật một chút, tâm tình phức tạp xoay người đi mất.

Mặc dù cô không hiểu rõ Trình Dật, thế nhưng khi tiếp xúc lại cảm thấy vị đàn anh cà rốt này thực sự không giống con gái.

Đột nhiên Sơ Chi nhớ tới trước đây cô nhìn thấy một bát canh gà bên trong lại là một con khác trên Weibo, ý tứ ở đây đại khái nói về dáng vẻ nhìn thấy bên ngoài mỗi người đều là ngụy trang, mặt chân thật nhất chỉ có thể lộ trước mặt người yêu thôi.

Sơ Chi suy nghĩ một chút, cô bắt đầu cảm thấy bát canh gà này cũng có lý.

Có thể thời điểm Trình Dật ở một mình với đàn anh chính là thích mặc váy đấy!

Ở trước mặt tình yêu, bất kỳ sự hi sinh nào cũng có thể coi là ngọt ngào!

Bên này bộ não của Sơ Chi tự bổ sung thêm gương mặt Đại Triệt Đại Ngộ, trong đầu tập luyện 300 màn kịch, đồng thời thành công bị sự thâm tình của Trình Dật lay động.

Cô cảm thấy tình yêu này thực sự quá đau thương buồn bã rồi!

Sơ Chi phục hồi lại tinh thần, cô nghiêng đầu liếc nhìn phía sau Lục Gia Hành, không nhìn thấy người, cô không nhịn được hỏi: “Đàn anh, tại sao đàn anh Trình Dật không đi với anh?”

Vừa mắt Lục Gia Hành thấy tiểu cô nương bị người ta chạm vào khóe miệng, lại bị đập vai, hiện tại nghe thấy cô nhắc đến tên khác phái nào cũng đều cảm thấy khó chịu, mí mắt anh buông xuốn, vành môi mím chặt, sắc mặt càng đen hơn: “Hừm, cậu ta không.”

Sơ Chi nhạy bén cảm thấy tâm tình của anh gợn sóng, cô chớp mắt mấy cái: “Hai người cãi nhau sao?”

Lục Gia Hành sững sờ: “Cái gì?”

Cô cẩn thận đắn đo chốc lát, dò hỏi: “Anh ấy không chịu mặc sao?”

Lục Gia Hành mờ mịt híp mắt lại.

Sơ Chi nhìn xung quanh một vòng, đi tới tít ngoài rìa khán đài nơi không có ai, Lục Gia Hành đứng thẳng dậy, đi theo cô.

Tiểu cô nương đứng trên một bậc, lập tức người liền cao hơn rất nhiều, kéo gần khoảng cách với anh, cô bắt đầu nhỏ nhẹ nói chuyện canh gà cho Lục Gia Hành nghe.

Đến cùng cô nói cái gì, Lục Gia Hành đều không nghe thấy.

Cô vừa mới chạy xong liền đi bộ trở về, mặc dù coi như thể lực không tiêu hao mấy, nhưng trên trán vẫn còn mang theo một tầng hồ hôi mỏng, mái tóc dài được buộc cao lên cũng có vài sợi rơi ra từ bên trong dây thun, bay bay theo gió.

Một lát sau dính vào một bên gò má, cuối sợi tóc còn lướt qua khóe môi cô, bờ môi mềm mại đỏ tươi bị sợi tóc quét qua đang mấp máy.

Buổi sáng tháng mười dịu dàng lại trong veo, phía xa trên đường chạy lại không biết có thi đấu gì, tiếng súng “Ầm” một cái truyền tới.

Sơ Chi liếm liếm bờ môi, làm ra vẻ tổng kết: “Vì lẽ đó, đàn anh, anh còn rộng lượng hơn một điểm.”

Câu nói này, đúng là Lục Gia Hành nghe thấy được.

Anh cúi thấp đầu xuống nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào bờ môi cô, thuận miệng “Ừ” một tiếng: “Rộng lượng như thế nào?”

Sơ Chi suy nghĩ một chút, chậm rì rì nói: “Không có việc gì quan trọng cũng không cần quá để ý...”

“Đều quan trọng.”

Đột nhiên Lục Gia Hành đánh gãy lời cô.

Cô còn chưa kịp phản ứng.

Đột nhiên anh giơ tay lên, ngón cái rơi vào khóe môi cô, lòng bàn tay theo khóe môi chầm chậm sượt đến giữa môi.

Xúc cảm mềm mại ướt át, ấm mát.

Sợi tóc không thành thật ở trên bờ môi cùng lòng bàn tay, theo động tác của anh ma sát qua lại.

Tầm mắt Lục Gia Hành chầm chậm đi từ bờ môi cô lên trên, chạm với đôi mắt đang trợn tròn kia, đôi mắt đen nhánh trong suốt như con nai đã đờ ra.

Giọng nói anh có chút trầm thấp, rồi lại mềm mại, tốc độ nói cũng rất chậm, âm cuối trơn nhẵn trầm xuống: “Những chuyện này đều rất quan trọng, em muốn tôi không để ý, rộng lượng như thế nào?”

Sơ Chi: “...Hả?”

Lục Gia Hành khoanh tay, ánh mắt vô cùng dịu dàng, xem ra đã tự nhiên rơi vào bên trong một loại ưu tư nào đó: “Hửm?”

Sơ Chi giơ tay quẹt quẹt môi, có chút mờ mịt: “Anh nói gì thế?”

Lục Gia Hành: “...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện