Sau đó trong hai giờ đồng hồ, Sơ Chi kể cho anh nghe ba câu chuyện khác nhau.
Cô là một người thích hợp kể chuyện xưa, tốc độ nói không nhanh không chậm, rất êm tai, ngữ âm và ngữ điệu mềm mại dễ chịu, lời nói của cô cũng mang đặc điểm cá nhân.
Ngoại trừ cuối câu chuyện, cô đều sẽ tổng kết lại một ít “súp gà độc”[1] rất kinh ngạc.
[1] Súp gà độc: (ngôn ngữ mạng) có nghĩa là sai sự thật.
Sau mấy tiếng, Lục Gia Hành đối với góc độ nhìn nhận vấn đề của cô có hiểu biết mới.
Vừa mới bắt đầu, anh còn có thể nói lại rõ nội dung chính của chuyện, nỗ lực đấu tranh một tý, ví dụ như...
“Không phải, tiểu vương tử không phải như thế.”
Hoặc là...
“Tiểu Chi tử, cô bé lọ lem không phải người ngu, mẹ kế cũng không ngốc.”
Cùng với...
“Không phải vì Juliet chỉ có mười ba tuổi nên gia đình nhà cô ấy không cho cô ấy nói chuyện yêu đương với Romeo, cũng không phải vì không muốn cô ấy yêu sớm.”
Sơ Chi nghiêm túc nói: “Nhưng Juliet mới mười ba tuổi, nếu ở thời đại bây giờ thì Romeo là tên biến thái thích loli, như vậy anh ta muốn bị phạt ngồi tù rồi.”
“...”
Giống như trên trời có một mũi tên bay tới, phốc một tiếng, theo bản năng Lục thiếu gia sờ sờ đầu gối của mình.
Anh chống cằm trầm ngâm, chậm rãi nói: “Trước tiên anh ta chỉ muốn tạm thời yêu Plato[2], từ từ chờ Juliet lớn lên.”
[2]Plato: tình yêu trong sáng, thuần khiết.
Sơ Chi cau mày: “Vậy anh ta cũng là một tra nam, ngay từ đầu anh ta đã thích Rosalan, trông thấy Juliet xinh đẹp mới muốn theo đuổi cô ấy.’
“...”
Lục Gia Hành á khẩu không trả lời được: “...Em nói đúng.”
Cảm giác này rất mới lạ, giống như là mình vốn tưởng đó là một con thỏ trắng nhỏ nhắn, kết quả đột nhiên một ngày, bản thân mình phát hiện ra con thỏ đó còn có thể biến thân, biến thành siêu nhân.
Đến cuối cùng, Sơ Chi nói chuyện nhiều đến mức cổ họng đều khàn, cô lại rút hai túi sữa bò từ trong túi ra, hai người mỗi người một túi.
Cứ như vậy sau hơn ba giờ bị treo ngược trên không trung, cuối cùng điện cũng được khôi phục, toàn bộ đội cứu trợ phòng cháy chữa cháy và cảnh sát đứng ở đầu và cuối đường cáp treo, xác nhận tất cả hành khách trên cáp treo đều đã xuống.
Xe cáp dừng lại, cửa xe mở ra, Sơ Chi nhảy xuống trước, sau đó quay lại đỡ Lục Gia Hành, giúp anh xuống.
Trình Dật đứng bên cạnh nhìn, anh ta cảm giác bữa này mình gặp con mẹ nó quá nhiều điều bất ngờ, quan hệ của thái tử điện hạ và đàn em của anh nhanh chóng phát triển tăng nhanh như gió.
Anh ta nhếch miệng cười, vẫn không nhịn được “thả rắm”: “Ôi, đàn em của chúng ta rất biết quan tâm nha.”
Sơ Chi nghiêng đầu qua chỗ khác, vẻ mặt chăm chú: “Đàn anh sợ độ cao.”
Trình Dật sững sờ: “Hả?”
Lục Gia Hành thản nhiên nắm bàn tay đang duỗi của Sơ Chi, anh khom lưng xuống khỏi xe cáp, như cô dâu xuống kiệu hoa, gật đầu, nghiêm túc nói: “Tôi sợ độ cao.”
Trình Dật: “...”
Con mẹ nó cậu sợ độ cao cái rắm.
Trong ba tiếng đó không ai có tâm trạng chơi đùa gì, tháng mười ban ngày ở phương Bắc ngắn hơn, sắc trời mờ mịt ảm đạm, chỗ bọn họ xuống khỏi cáp treo vẫn là trên đỉnh ngọn núi, muốn về phải tự mình đi xuống.
Sơ Chi và Lục Gia Hành còn tốt, trong túi của Sơ Chi đựng đầy một đống đồ ăn, ở bên trong xe hai người họ đã ăn một chút, còn Lâm Đồng và Trình Dật đã đói bụng đến mức ý thức mơ hồ, mỗi người cầm lấy hai lòng đỏ trứng gà ăn như hổ đói.
Một chuyến giày vò này cũng khiến cho Trình Dật và Lâm Đồng hồ đồ đi mấy phần, một tay Trình Dật cầm lòng đỏ trứng một tay cầm túi sữa bò, nói không rõ: “Hơn hai mươi năm đây tuyệt đối là lần du lịch có ý nghĩa nhất đối với tôi, tôi có thể cảm nhận được đầy đủ thế nào là sinh sống khó khăn.”
Cảnh khu núi Cangyan không lớn, đường xuống núi vừa vặn có thể nhìn thấy chùa Huyền Không, màn đêm sắp buông xuống, bên trên cầu hình vòm là điện thờ Kiều Lâu, trên điện thờ là mây sương mù, dưới là vách núi cheo leo.
Hai tầng kiến trúc cổ đại, góc mái cong cong, lúc này trong điện đã đốt lên ánh đèn màu vàng ấm áp, ánh đèn bị từng cái chấn cửa sổ chặn lại, thẩm thấu qua, nếu so sánh với ban ngày thì đây lại là một loại cảnh đẹp khác.
Về đến khách sạn bốn người họ đều mệt mỏi cả người, hầu như suốt bữa tối Sơ Chi vừa ngáp vừa ăn, ăn chưa được mấy miếng, cô và Lâm Đồng đi lấy thẻ mở cửa phòng, tắm cũng không muốn tắm, liền ngã xuống giường, ngủ luôn.
Vốn chỉ ngủ hơn một canh giờ, kết quả vừa tỉnh lại liền có cảm giác sắp chín giờ tối rồi.
Lúc cô tỉnh lại căn phòng chỉ bật hai ngọn đèn nhỏ, bàn tay duỗi sang bên cạnh, mò thấy một thứ ấm áp.
Sơ Chi ngáp một cái rồi mở mắt ra, cô híp mắt nhìn sang.
Lục Gia Hành đang ngồi dựa vào đầu giường khác, anh cười mà không phải cười nhìn cô.
Đèn bên cạnh anh được bật, sáng không nhiều, bị cơ thể của anh che đi một nửa, vừa vặn che chắn đúng chỗ gối của Sơ Chi.
“...”
Sơ Chi mờ mịt nghiêng đầu đi.
Lâm Đồng cầm mấy lá bài trong tay ngồi ở cuối giường, trên giường còn bày ra một đống bài tú lơ khơ, thấy cô tỉnh lại, Lâm Đồng vứt ra hai lá bài: “Tỉnh rồi à? Đối K.”
Trình Dật lôi cái ghế ngồi bên giường: “Má ơi, cô xem lại một chút đi, cô là nông dân, tôi cũng là nông dân! Hai chúng ta là một nhóm! Tên đối diện kia mới là địa chủ! Cô còn thả cho tôi hai tấm bài này đối địch với tôi!”
Sơ Chi ngáp một cái chống xuống giường ngồi dậy, đầu cô duỗi tới bên cạnh nhìn bài của Lục Gia Hành.
Lục Gia Hành thu tầm mắt lại, bàn tay anh chếch sang bên cạnh thuận tiện đưa cho cô xem.
Sơ Chi ngồi dựa vào đầu giường, lau khóe mắt một cái, “Oa” một tiếng.
Bỗng nhiên ánh mắt Lâm Đồng và Trình Dật trở nên căng thẳng, hai người họ tiến vào trạng thái phòng bị.
Ngón tay Lục thiếu gia chậm rãi xẹt qua từng cái từng cái một, vứt ra bốn tấm bài Q, nhẹ nhàng nói: “Tứ quý.”
“...”
“Chặn 2.”
“...”
Lúc này trong tay Lục Gia Hành còn năm tấm bài, Trình Dật cười lạnh: “Cậu đừng có tinh tướng.”
Lục Gia Hành không lên tiếng, đột nhiên anh im lặng, động tác dừng một chút, tiếp tục hướng bàn tay cầm tú lơ khơ nghiêng về phía Sơ Chi.
Sơ Chi chớp mắt mấy cái, thích thú nhìn anh.
Lục Gia Hành khẽ cười, giọng nói trầm thấp nhu hòa: “Em đánh đi.”
Trình Dật lườm một cái.
Sơ Chi nghe vậy, ngoan ngoãn duỗi một tay ra, đầu ngón tay nắm góc trên của lá bài trong tay anh.
Cô ngồi dựa vào bên cạnh anh, cánh tay dán vào cánh tay đang đưa đến của anh, vì vừa mới tỉnh ngủ nên khóe mắt cô còn dính hơi nước, vành tai bị ép tới mập mạp trắng trẻo.
Động tác cũng chậm rì rì, đánh từng tấm một.
Lục Gia Hành cũng không gấp, người lại hơi nghiêng nhích tới gần hơn, bàn tay cầm bài nâng tới trước mặt cô, kiên nhẫn chờ cô đánh xong.
Cô rút một tấm ném lên giường, anh liền đọc một tấm, không nhanh không chậm, như lăng trì.
“7.”
“8.”
“9.”
“10.”
“J.”
Vừa vặn năm tấm.
“...”
Trình Dật tuyệt vọng ném bài lên giường, nửa con mắt cũng không muốn nhìn đôi cẩu nam nữ đang ngồi trên giường kia: “Kéo cầu dao.”
*
Ngoài miệng Trình thiếu gia luôn nói không chiến trang, anh ta tựa lên cái ghế nhìn như một xác chết, một lúc sau lại bật dậy, càng đánh càng hăng, lôi kéo bọn họ chơi cờ tỷ phú đến nửa đêm, mãi đến tận khi bị giết không còn mảnh giáp, không thừa một đồng xu nào, mới bị Lục Gia Hành lôi kéo lưu luyến không rời trở về phòng ngủ.
Rạng sáng ngày hôm sau, mấy người họ đã ngủ đủ, sửa sang lại đồ đạc xuất phát lần thứ hai.
Một ngày trước xảy ra quá nhiều chuyện, bọn học cũng không có tâm tư gì nhìn khắp nơi, buổi sáng chưa kịp xem qua mấy khu vui chơi thì buổi chiều đã phải kéo hành lý đi trả phòng, đứng đợi xe ở ven đường.
Vốn Sơ Chi đã chuẩn bị tinh thần kỹ càng ngồi xe buýt, kết quả cô mới tiến về phía trước hai bước, đã bị lôi cổ áo xách như xách con gà con kéo về.
Lục Gia Hành nhíu mày: “Đi đâu.”
Sơ Chi chỉ chỉ xe buýt: “Lên xe nha.”
Lục Gia Hành hơi cúi người, anh cầm lấy cái vali nhỏ trong tay cô, dương dương tự đắc hất cằm hướng về chiếc xe màu đen đang yên lặng đậu ở phía đối diện: “Lên cái này.”
Cửa sổ chiếc xe kia dán một lớp phản quang, từ bên ngoài không thể nhìn thấy dáng vẻ bên trong, hơn nữa nhìn màu sắc u ám, âm u đầy tử khí.
Sơ Chi liếc nhìn một vòng, cô nghiêng đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Không được, đàn anh, không thể ngồi xe màu đen.”
“...”
Lục Gia Hành nhếch khóe môi, kéo vali đi về phía bên kia: “Không sao, tài xế chiếc xe đen này vừa bị tôi đánh cho một trận, bây giờ ngoan cực kỳ.”
Anh vừa dứt lời, cửa sổ phía bên ghế lái xe chậm rãi hạ xuống một nửa, khuôn mặt đẹp trai của Lâm Bách Dương đen lại không thô bạo một chút nào: “Lục Gia Hành con mẹ nó lão tử nghe thấy được!”
Sơ Chi: “...”
Trình Dật cười bỉ ổi vừa đi vừa làm bộ vui vẻ nói: “Ai nha! Bạn cùng giường! Tại sao bạn cùng giường của tôi lại ở đây vậy!” Anh ta mở cửa xe đặt mông ngồi xuống ghế bên cạnh lái xe.
Lục Gia Hành mở cốp sau, nhét vali và túi sách của Sơ Chi vào.
Ba người ngồi sau, Lục Gia Hành và Lâm Đồng vừa một cái, vóc dáng của Sơ Chi nhỏ nên cô vô cùng tự giác ngồi ở giữa.
Thực ra Sơ Chi rất thích ngồi ở giữa, cô cảm thấy tầm nhìn của vị trí này trống trải có thể nhìn thấy được con đường phía trước.
Vị đồng chí nam bị Sơ Chi tưởng lầm là tài xế lái xe của xã hội đen này cũng là người lắm lời, chỉ có điều lời nói của anh ta còn bộc lộ tính chất tàn bạo, anh ta thường xuyên nói qua nói lại không được một lời liền bắt đầu thiếu kiên nhẫn, hoặc không biết Trình Dật cười đầy bỉ ổi nói câu nào chạm đến điểm bực tức của anh ta.
Nói chung nội dung chính đại khái là... Các cậu ra ngoài chơi coi như xong, con mẹ nó còn muốn tôi tới đón các cậu, tại sao lúc về tôi còn phải làm tái xế? Các cậu trả cho tôi bao nhiêu tiền hả? Sơ Chi cảm thấy rất có lỗi, dù sao việc đến đây chơi là các cô tổ chức, hai người này lại bị cô kéo tới, cô vội vàng giải thích, áy náy nói cảm ơn.
Vốn Lâm Bách Dương đang mắng Trình Dật, anh ta cũng không nghĩ tới nhiều như vậy, nghe cô nói chuyện, trái lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Cô gái nghiêm túc ngồi ở chính giữa, người hơi nghiêng về phía trước, đôi mắt đen nhánh nhìn anh qua gương, đặc biệt chân thành nói cảm ơn.
Lâm Bách Dương là người cực kỳ ít tiếp xúc với con gái, bị cô nhìn chăm chú lâu như thế khiến cho tai anh ta bắt đầu nóng rực, khắp toàn thân chỗ nào cũng không được tự nhiên, đôi tai nhanh chóng nóng bừng chuyển sang màu hồng, còn có xu hướng lan ra cao hơn.
Thế nhưng rất dễ nhận thấy, anh ta có ấn tượng không tệ lắm đối với Sơ Chi, giọng nói hiếm khi trở nên ôn hòa: “Không sao, hai người này thường xuyên áp bức dằn vặt người khác, tôi đã quen rồi.”
Sơ Chi vừa định nói chuyện, bỗng nhiên, bên vai trái chìm xuống.
Lời nói của cô chưa kịp ra khỏi miệng liền thu lại, cô nghiêng đầu qua nhìn.
Lục Gia Hành đặt cằm lên bả vai cô, anh hơi giương mi mắt lên nhìn cô, khóe môi rủ xuống, mím lại.
Con ngươi đen kịt, màu sắc bờ môi nhàn nhạt, giọng nói ủ rũ trông mong, dáng vẻ vô cùng hững hờ: “Không có chuyện gì, tôi hơi say xe.”
Trình Dật: “...”
Lâm Bách Dương: “...”
Con mẹ nó lúc cậu so tài đua xe với người khác cũng không thấy cậu say xe.
Trình Dật xem xét toàn bộ quá trình, lúc này vẻ mặt anh ta đầy u mê giơ tay lên giống như bé ngoan: “Trong các cậu ai ăn mì bò dưa chua vậy? Sao tôi lại cảm thấy có vị chua trong xe này?”
Cô là một người thích hợp kể chuyện xưa, tốc độ nói không nhanh không chậm, rất êm tai, ngữ âm và ngữ điệu mềm mại dễ chịu, lời nói của cô cũng mang đặc điểm cá nhân.
Ngoại trừ cuối câu chuyện, cô đều sẽ tổng kết lại một ít “súp gà độc”[1] rất kinh ngạc.
[1] Súp gà độc: (ngôn ngữ mạng) có nghĩa là sai sự thật.
Sau mấy tiếng, Lục Gia Hành đối với góc độ nhìn nhận vấn đề của cô có hiểu biết mới.
Vừa mới bắt đầu, anh còn có thể nói lại rõ nội dung chính của chuyện, nỗ lực đấu tranh một tý, ví dụ như...
“Không phải, tiểu vương tử không phải như thế.”
Hoặc là...
“Tiểu Chi tử, cô bé lọ lem không phải người ngu, mẹ kế cũng không ngốc.”
Cùng với...
“Không phải vì Juliet chỉ có mười ba tuổi nên gia đình nhà cô ấy không cho cô ấy nói chuyện yêu đương với Romeo, cũng không phải vì không muốn cô ấy yêu sớm.”
Sơ Chi nghiêm túc nói: “Nhưng Juliet mới mười ba tuổi, nếu ở thời đại bây giờ thì Romeo là tên biến thái thích loli, như vậy anh ta muốn bị phạt ngồi tù rồi.”
“...”
Giống như trên trời có một mũi tên bay tới, phốc một tiếng, theo bản năng Lục thiếu gia sờ sờ đầu gối của mình.
Anh chống cằm trầm ngâm, chậm rãi nói: “Trước tiên anh ta chỉ muốn tạm thời yêu Plato[2], từ từ chờ Juliet lớn lên.”
[2]Plato: tình yêu trong sáng, thuần khiết.
Sơ Chi cau mày: “Vậy anh ta cũng là một tra nam, ngay từ đầu anh ta đã thích Rosalan, trông thấy Juliet xinh đẹp mới muốn theo đuổi cô ấy.’
“...”
Lục Gia Hành á khẩu không trả lời được: “...Em nói đúng.”
Cảm giác này rất mới lạ, giống như là mình vốn tưởng đó là một con thỏ trắng nhỏ nhắn, kết quả đột nhiên một ngày, bản thân mình phát hiện ra con thỏ đó còn có thể biến thân, biến thành siêu nhân.
Đến cuối cùng, Sơ Chi nói chuyện nhiều đến mức cổ họng đều khàn, cô lại rút hai túi sữa bò từ trong túi ra, hai người mỗi người một túi.
Cứ như vậy sau hơn ba giờ bị treo ngược trên không trung, cuối cùng điện cũng được khôi phục, toàn bộ đội cứu trợ phòng cháy chữa cháy và cảnh sát đứng ở đầu và cuối đường cáp treo, xác nhận tất cả hành khách trên cáp treo đều đã xuống.
Xe cáp dừng lại, cửa xe mở ra, Sơ Chi nhảy xuống trước, sau đó quay lại đỡ Lục Gia Hành, giúp anh xuống.
Trình Dật đứng bên cạnh nhìn, anh ta cảm giác bữa này mình gặp con mẹ nó quá nhiều điều bất ngờ, quan hệ của thái tử điện hạ và đàn em của anh nhanh chóng phát triển tăng nhanh như gió.
Anh ta nhếch miệng cười, vẫn không nhịn được “thả rắm”: “Ôi, đàn em của chúng ta rất biết quan tâm nha.”
Sơ Chi nghiêng đầu qua chỗ khác, vẻ mặt chăm chú: “Đàn anh sợ độ cao.”
Trình Dật sững sờ: “Hả?”
Lục Gia Hành thản nhiên nắm bàn tay đang duỗi của Sơ Chi, anh khom lưng xuống khỏi xe cáp, như cô dâu xuống kiệu hoa, gật đầu, nghiêm túc nói: “Tôi sợ độ cao.”
Trình Dật: “...”
Con mẹ nó cậu sợ độ cao cái rắm.
Trong ba tiếng đó không ai có tâm trạng chơi đùa gì, tháng mười ban ngày ở phương Bắc ngắn hơn, sắc trời mờ mịt ảm đạm, chỗ bọn họ xuống khỏi cáp treo vẫn là trên đỉnh ngọn núi, muốn về phải tự mình đi xuống.
Sơ Chi và Lục Gia Hành còn tốt, trong túi của Sơ Chi đựng đầy một đống đồ ăn, ở bên trong xe hai người họ đã ăn một chút, còn Lâm Đồng và Trình Dật đã đói bụng đến mức ý thức mơ hồ, mỗi người cầm lấy hai lòng đỏ trứng gà ăn như hổ đói.
Một chuyến giày vò này cũng khiến cho Trình Dật và Lâm Đồng hồ đồ đi mấy phần, một tay Trình Dật cầm lòng đỏ trứng một tay cầm túi sữa bò, nói không rõ: “Hơn hai mươi năm đây tuyệt đối là lần du lịch có ý nghĩa nhất đối với tôi, tôi có thể cảm nhận được đầy đủ thế nào là sinh sống khó khăn.”
Cảnh khu núi Cangyan không lớn, đường xuống núi vừa vặn có thể nhìn thấy chùa Huyền Không, màn đêm sắp buông xuống, bên trên cầu hình vòm là điện thờ Kiều Lâu, trên điện thờ là mây sương mù, dưới là vách núi cheo leo.
Hai tầng kiến trúc cổ đại, góc mái cong cong, lúc này trong điện đã đốt lên ánh đèn màu vàng ấm áp, ánh đèn bị từng cái chấn cửa sổ chặn lại, thẩm thấu qua, nếu so sánh với ban ngày thì đây lại là một loại cảnh đẹp khác.
Về đến khách sạn bốn người họ đều mệt mỏi cả người, hầu như suốt bữa tối Sơ Chi vừa ngáp vừa ăn, ăn chưa được mấy miếng, cô và Lâm Đồng đi lấy thẻ mở cửa phòng, tắm cũng không muốn tắm, liền ngã xuống giường, ngủ luôn.
Vốn chỉ ngủ hơn một canh giờ, kết quả vừa tỉnh lại liền có cảm giác sắp chín giờ tối rồi.
Lúc cô tỉnh lại căn phòng chỉ bật hai ngọn đèn nhỏ, bàn tay duỗi sang bên cạnh, mò thấy một thứ ấm áp.
Sơ Chi ngáp một cái rồi mở mắt ra, cô híp mắt nhìn sang.
Lục Gia Hành đang ngồi dựa vào đầu giường khác, anh cười mà không phải cười nhìn cô.
Đèn bên cạnh anh được bật, sáng không nhiều, bị cơ thể của anh che đi một nửa, vừa vặn che chắn đúng chỗ gối của Sơ Chi.
“...”
Sơ Chi mờ mịt nghiêng đầu đi.
Lâm Đồng cầm mấy lá bài trong tay ngồi ở cuối giường, trên giường còn bày ra một đống bài tú lơ khơ, thấy cô tỉnh lại, Lâm Đồng vứt ra hai lá bài: “Tỉnh rồi à? Đối K.”
Trình Dật lôi cái ghế ngồi bên giường: “Má ơi, cô xem lại một chút đi, cô là nông dân, tôi cũng là nông dân! Hai chúng ta là một nhóm! Tên đối diện kia mới là địa chủ! Cô còn thả cho tôi hai tấm bài này đối địch với tôi!”
Sơ Chi ngáp một cái chống xuống giường ngồi dậy, đầu cô duỗi tới bên cạnh nhìn bài của Lục Gia Hành.
Lục Gia Hành thu tầm mắt lại, bàn tay anh chếch sang bên cạnh thuận tiện đưa cho cô xem.
Sơ Chi ngồi dựa vào đầu giường, lau khóe mắt một cái, “Oa” một tiếng.
Bỗng nhiên ánh mắt Lâm Đồng và Trình Dật trở nên căng thẳng, hai người họ tiến vào trạng thái phòng bị.
Ngón tay Lục thiếu gia chậm rãi xẹt qua từng cái từng cái một, vứt ra bốn tấm bài Q, nhẹ nhàng nói: “Tứ quý.”
“...”
“Chặn 2.”
“...”
Lúc này trong tay Lục Gia Hành còn năm tấm bài, Trình Dật cười lạnh: “Cậu đừng có tinh tướng.”
Lục Gia Hành không lên tiếng, đột nhiên anh im lặng, động tác dừng một chút, tiếp tục hướng bàn tay cầm tú lơ khơ nghiêng về phía Sơ Chi.
Sơ Chi chớp mắt mấy cái, thích thú nhìn anh.
Lục Gia Hành khẽ cười, giọng nói trầm thấp nhu hòa: “Em đánh đi.”
Trình Dật lườm một cái.
Sơ Chi nghe vậy, ngoan ngoãn duỗi một tay ra, đầu ngón tay nắm góc trên của lá bài trong tay anh.
Cô ngồi dựa vào bên cạnh anh, cánh tay dán vào cánh tay đang đưa đến của anh, vì vừa mới tỉnh ngủ nên khóe mắt cô còn dính hơi nước, vành tai bị ép tới mập mạp trắng trẻo.
Động tác cũng chậm rì rì, đánh từng tấm một.
Lục Gia Hành cũng không gấp, người lại hơi nghiêng nhích tới gần hơn, bàn tay cầm bài nâng tới trước mặt cô, kiên nhẫn chờ cô đánh xong.
Cô rút một tấm ném lên giường, anh liền đọc một tấm, không nhanh không chậm, như lăng trì.
“7.”
“8.”
“9.”
“10.”
“J.”
Vừa vặn năm tấm.
“...”
Trình Dật tuyệt vọng ném bài lên giường, nửa con mắt cũng không muốn nhìn đôi cẩu nam nữ đang ngồi trên giường kia: “Kéo cầu dao.”
*
Ngoài miệng Trình thiếu gia luôn nói không chiến trang, anh ta tựa lên cái ghế nhìn như một xác chết, một lúc sau lại bật dậy, càng đánh càng hăng, lôi kéo bọn họ chơi cờ tỷ phú đến nửa đêm, mãi đến tận khi bị giết không còn mảnh giáp, không thừa một đồng xu nào, mới bị Lục Gia Hành lôi kéo lưu luyến không rời trở về phòng ngủ.
Rạng sáng ngày hôm sau, mấy người họ đã ngủ đủ, sửa sang lại đồ đạc xuất phát lần thứ hai.
Một ngày trước xảy ra quá nhiều chuyện, bọn học cũng không có tâm tư gì nhìn khắp nơi, buổi sáng chưa kịp xem qua mấy khu vui chơi thì buổi chiều đã phải kéo hành lý đi trả phòng, đứng đợi xe ở ven đường.
Vốn Sơ Chi đã chuẩn bị tinh thần kỹ càng ngồi xe buýt, kết quả cô mới tiến về phía trước hai bước, đã bị lôi cổ áo xách như xách con gà con kéo về.
Lục Gia Hành nhíu mày: “Đi đâu.”
Sơ Chi chỉ chỉ xe buýt: “Lên xe nha.”
Lục Gia Hành hơi cúi người, anh cầm lấy cái vali nhỏ trong tay cô, dương dương tự đắc hất cằm hướng về chiếc xe màu đen đang yên lặng đậu ở phía đối diện: “Lên cái này.”
Cửa sổ chiếc xe kia dán một lớp phản quang, từ bên ngoài không thể nhìn thấy dáng vẻ bên trong, hơn nữa nhìn màu sắc u ám, âm u đầy tử khí.
Sơ Chi liếc nhìn một vòng, cô nghiêng đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Không được, đàn anh, không thể ngồi xe màu đen.”
“...”
Lục Gia Hành nhếch khóe môi, kéo vali đi về phía bên kia: “Không sao, tài xế chiếc xe đen này vừa bị tôi đánh cho một trận, bây giờ ngoan cực kỳ.”
Anh vừa dứt lời, cửa sổ phía bên ghế lái xe chậm rãi hạ xuống một nửa, khuôn mặt đẹp trai của Lâm Bách Dương đen lại không thô bạo một chút nào: “Lục Gia Hành con mẹ nó lão tử nghe thấy được!”
Sơ Chi: “...”
Trình Dật cười bỉ ổi vừa đi vừa làm bộ vui vẻ nói: “Ai nha! Bạn cùng giường! Tại sao bạn cùng giường của tôi lại ở đây vậy!” Anh ta mở cửa xe đặt mông ngồi xuống ghế bên cạnh lái xe.
Lục Gia Hành mở cốp sau, nhét vali và túi sách của Sơ Chi vào.
Ba người ngồi sau, Lục Gia Hành và Lâm Đồng vừa một cái, vóc dáng của Sơ Chi nhỏ nên cô vô cùng tự giác ngồi ở giữa.
Thực ra Sơ Chi rất thích ngồi ở giữa, cô cảm thấy tầm nhìn của vị trí này trống trải có thể nhìn thấy được con đường phía trước.
Vị đồng chí nam bị Sơ Chi tưởng lầm là tài xế lái xe của xã hội đen này cũng là người lắm lời, chỉ có điều lời nói của anh ta còn bộc lộ tính chất tàn bạo, anh ta thường xuyên nói qua nói lại không được một lời liền bắt đầu thiếu kiên nhẫn, hoặc không biết Trình Dật cười đầy bỉ ổi nói câu nào chạm đến điểm bực tức của anh ta.
Nói chung nội dung chính đại khái là... Các cậu ra ngoài chơi coi như xong, con mẹ nó còn muốn tôi tới đón các cậu, tại sao lúc về tôi còn phải làm tái xế? Các cậu trả cho tôi bao nhiêu tiền hả? Sơ Chi cảm thấy rất có lỗi, dù sao việc đến đây chơi là các cô tổ chức, hai người này lại bị cô kéo tới, cô vội vàng giải thích, áy náy nói cảm ơn.
Vốn Lâm Bách Dương đang mắng Trình Dật, anh ta cũng không nghĩ tới nhiều như vậy, nghe cô nói chuyện, trái lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Cô gái nghiêm túc ngồi ở chính giữa, người hơi nghiêng về phía trước, đôi mắt đen nhánh nhìn anh qua gương, đặc biệt chân thành nói cảm ơn.
Lâm Bách Dương là người cực kỳ ít tiếp xúc với con gái, bị cô nhìn chăm chú lâu như thế khiến cho tai anh ta bắt đầu nóng rực, khắp toàn thân chỗ nào cũng không được tự nhiên, đôi tai nhanh chóng nóng bừng chuyển sang màu hồng, còn có xu hướng lan ra cao hơn.
Thế nhưng rất dễ nhận thấy, anh ta có ấn tượng không tệ lắm đối với Sơ Chi, giọng nói hiếm khi trở nên ôn hòa: “Không sao, hai người này thường xuyên áp bức dằn vặt người khác, tôi đã quen rồi.”
Sơ Chi vừa định nói chuyện, bỗng nhiên, bên vai trái chìm xuống.
Lời nói của cô chưa kịp ra khỏi miệng liền thu lại, cô nghiêng đầu qua nhìn.
Lục Gia Hành đặt cằm lên bả vai cô, anh hơi giương mi mắt lên nhìn cô, khóe môi rủ xuống, mím lại.
Con ngươi đen kịt, màu sắc bờ môi nhàn nhạt, giọng nói ủ rũ trông mong, dáng vẻ vô cùng hững hờ: “Không có chuyện gì, tôi hơi say xe.”
Trình Dật: “...”
Lâm Bách Dương: “...”
Con mẹ nó lúc cậu so tài đua xe với người khác cũng không thấy cậu say xe.
Trình Dật xem xét toàn bộ quá trình, lúc này vẻ mặt anh ta đầy u mê giơ tay lên giống như bé ngoan: “Trong các cậu ai ăn mì bò dưa chua vậy? Sao tôi lại cảm thấy có vị chua trong xe này?”
Danh sách chương