01.04.2024
Editor: Fino
Tống Tịnh Nguyên không thể từ chối yêu cầu của anh, hơn nữa cô cũng muốn ở lại với anh lâu một chút, vì vậy cô đồng ý. Ra khỏi quán mì, Tống Tịnh Nguyên đi theo sau Trần Nghiên, hai người cứ như vậy đi dọc theo phố Lai Hà.
Buổi tối cuối thu đến sớm, sắc trời tối đen, đèn đường lờ mờ. Gần đó có một đôi cha mẹ trẻ dẫn con ra ngoài chơi, đứa trẻ tinh nghịch chạy về phía trước với chiếc kẹo bông gòn siêu lớn nhiều màu sắc trên tay, vô tình va phải Trần Nghiên, kẹo bông gòn dính vào quần áo anh, để lại một vết bẩn.
Cậu bé ngơ ngác nhìn bông kẹo lớn trong tay, chợt òa khóc, mẹ cậu vội vàng chạy tới kéo cậu đi, xin lỗi Trần Nghiên, nói vừa rồi bà không trông chừng cậu, hỏi Trần Nghiên có bị đụng vào đâu không. Trần Nghiên chỉ cong môi, nói rằng anh không sao, còn đi tới an ủi cậu bé vài câu.
Hiếm khi thấy anh kiên nhẫn như vậy.
Tống Tịnh Nguyên đi theo sau Trần Nghiên, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của anh, thân hình cậu thiếu niên cao gầy, hai khối xương bả vai sau lưng nhô ra, anh cúi thấp đầu, mái tóc đen tung bay trong gió đêm, góc áo xốc xếch, cả người ẩn nấp trong bóng tối.
Có một loại cảm giác chán chường khó tả.
Kể từ khi nhận được cuộc gọi ở quán mì vừa rồi, Trần Nghiên dường như trầm mặc hơn. Tống Tịnh Nguyên nhớ lại bức ảnh mà cô nhìn thấy trong phòng piano ở nhà vào buổi chiều.
Trong ảnh rõ ràng anh vui vẻ như vậy.
Thầm mến chính là vậy đấy, mọi cảm xúc của bạn đều giống như bị một sợi dây vô hình buộc chặt vào người ấy, khi người ấy vui thì bạn nhảy cẫng lên vì sung sướng, còn khi người ấy sa sút thì bạn còn khó chịu hơn bất kỳ ai.
Tống Tịnh Nguyên vài bước đuổi kịp anh, sóng vai cùng anh đi về phía trước, cô cắn môi, hai ngón tay trắng mịn kéo góc áo anh xuống: "Trần Nghiên."
"Sao vậy?" Trần Nghiên nghiêng đầu nhìn cô.
"Cậu...cậu không vui à?"
"Không."
Giọng anh rất nhạt.
Tống Tịnh Nguyên cúi đầu, mi tâm khẽ nhíu, buông lỏng tay ra, trong lòng thầm mắng sao anh ngay cả gạt người cũng không để ý như vậy.
Một đường không nói gì. Hai người bất tri bất giác đi tới phố chợ đêm phía Bắc Khi Nguyên.
Tuy mùa đông đã sắp bắt đầu, vẫn có rất nhiều người đến bày sạp, những chiếc xe đẩy đủ màu sắc đỗ san sát nhau, cách đó không xa có vài cô cậu mặc đồng phục học sinh đang cò kè mặc cả với ông chủ bán kẹp tóc.
Cành khô bên đường xào xạc, Tống Tịnh Nguyên rụt cổ, nghiêng đầu nhìn Trần Nghiên: "Có muốn đi dạo không?"
"Cũng được."
Mới đi được vài bước, chuông điện thoại di động của Trần Nghiên vang lên, anh lấy ra xem, không có kiên nhẫn cúp máy.
Chưa đầy nửa phút, điện thoại lại đổ chuông lần nữa. Lặp đi lặp lại ba lần, Trần Nghiên cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, cau mày nói với Tống Tịnh Nguyên: "Tôi đi nghe điện thoại."
"Được."
Trần Nghiên đi đến một góc đường nhận điện thoại, nhưng không mở miệng. Giọng Trần Chính không tốt lắm: "Tại sao không trả lời điện thoại?"
Trần Nghiên cười nhạo một tiếng: "Còn chưa đủ rõ ràng sao? Tôi không muốn nói chuyện với ông."
"Anh nói chuyện với ba anh như thế sao?" Trần Chính nghẹn cơn giận.
Trần Nghiên cũng lười nói thêm gì với ông ta, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, bỏ vào miệng rồi châm lửa. Hai người bọn họ rất ít gọi điện thoại, chính xác mà nói, qua nhiều năm như vậy, số lần hai cha con tâm bình khí hòa gọi điện thoại có thể đếm trên đầu ngón tay. Trần Chính bên kia trầm mặc một hồi, tiếp tục nói với anh: "Lát nữa ba gửi địa chỉ cho con, nửa tháng sau tới đó theo như trên thời gian."
Trần Nghiên hút một hơi khói, làn khói trắng tản ra trong không khí, giọng điệu thờ ơ: "Ông cảm thấy tôi sẽ đi?"
"Con phải tới đây cho ba." Trần Chính gần như ra lệnh, "Hôm đó là sinh nhật của ông nội con, con muốn người khác xem chuyện cười của nhà chúng ta sao?"
Trần Nghiên búng tàn thuốc, giễu cợt nói: "Ông để cho người khác chê cười còn ít sao?"
"Thằng khốn!" Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi bị con trai oán hận á khẩu không nói nên lời, Trần Chính tức giận cúp điện thoại.
Trần Nghiên nhếch môi cười, tựa vào cột đèn đường bên cạnh như người không xương, đứng hút thuốc trong không khí lạnh giá. Anh ủ rũ cúi đầu, chậm rãi thở ra một ngụm khói, vòng khói trắng dọc theo quai hàm khuếch tán lên trên, bị gió thổi tản ra xung quanh, cảm giác chán chường cả người phóng đại tới cực điểm.
Vài chiếc ô tô màu đen chạy trên con phố chật hẹp, đường xá tắc nghẽn, Trần Nghiên giơ tay búng tàn thuốc, giương mắt lơ đãng thoáng nhìn Tống Tịnh Nguyên đứng bên kia đường. Cô gái nhỏ vốn đã gầy, bị chiếc áo khoác màu đen không biết lớn hơn mấy cỡ của anh làm cho nhỏ lại, tưởng như gió vừa thổi là sẽ ngã, đèn đường vàng ấm áp bao phủ trên đầu cô, nhuộm mái tóc vốn đen nhánh thành màu nâu hạt dẻ, đuôi tóc nhẹ nhàng bay trong gió nhẹ, trông càng ngoan ngoãn hơn.
Trần Nghiên dường như lại ngửi thấy mùi thơm của hoa nhài trên cơ thể cô.
Những cô gái tới lui xung quanh anh đều dùng nước hoa, có người nồng, có người tươi mát, nhưng anh lại chỉ nhớ rõ mùi hương hoa nhài này.
Nhàn nhạt, nhưng rất quyến rũ.
Không biết có phải do đợi quá lâu hay không, Tống Tịnh Nguyên cúi đầu, nhảy tới nhảy lui giữa những ô vuông đá trên đường giành cho người đi bộ. Trần Nghiên lặng lẽ cong môi, lại nhìn thấy cô đi tới một gian hàng trò chơi bắn súng bên cạnh, sau khi nói chuyện với ông chủ xong thì lấy điện thoại ra quét mã QR để thanh toán, sau đó lấy một khẩu súng hơi màu đen trong rương ra.
Chiếc xe màu đen kia cuối cùng cũng rời đi, Trần Nghiên bước nhanh tới, Tống Tịnh Nguyên đã đứng ở khu vực được chỉ định, cằm đặt trên thân súng, nhắm một mắt ngắm vào quả bóng bay trên cột bia phía trước.
Nhìn vẻ mặt chăm chú của cô, Trần Nghiên cũng không lên tiếng quấy rầy, tổng cộng có mười viên đạn, Tống Tịnh Nguyên một hơi bắn ra hết, nhưng cuối cùng chỉ trúng một quả bóng.
Trần Nghiên: "..."
"Cô gái nhỏ cần phải rèn luyện kỹ năng thêm nữa đó." Ông chủ cười ha hả đi tới, nhét một cái móc khóa vào tay cô, "Bắn trúng một quả bóng chỉ có giải an ủi thôi."
Tống Tịnh Nguyên ngượng ngùng cười: "Cám ơn ông chủ."
Trên cột bia bên cạnh Tống Tịnh Nguyên là một cậu bé khoảng bảy, tám tuổi, mười phát đạn trúng tổng cộng sáu phát, cuối cùng lấy được một con thú bông hình con thỏ. Trẻ con luôn thích cùng người khác so tài, cậu ôm con thỏ cười hì hì đi tới bên cạnh Tống Tịnh Nguyên, giọng điệu giống như đang khoe khoang: "Chị, chị thấy con thỏ của em có đáng yêu không?"
"..." Tống Tịnh Nguyên vốn tính tình tốt, đương nhiên không so đo với bạn nhỏ, ngược lại cô lựa lời khiến cậu bé vui vẻ: "Đáng yêu."
Giọng điệu của cậu bé tràn đầy đắc ý: "Em rất lợi hại đúng không?"
Tống Tịnh Nguyên vỗ đầu cậu bé: "Em rất tuyệt."
Trần Nghiên ở phía sau rốt cuộc không nhìn nổi nữa, không nhịn được chậc một tiếng.
Nghe thấy giọng anh, Tống Tịnh Nguyên quay đầu lại, âm thanh rất nhỏ: "Cậu quay lại rồi sao?"
Trần Nghiên không để ý tới cô, chậm rãi đi tới bên cạnh người bạn nhỏ kia: "Nhóc con, có muốn so tài với anh trai một lần không?"
Muốn đứa trẻ đồng ý, nhất định phải đưa ra chút điều kiện khiến người ta động tâm, anh chỉ vào bộ đồ chơi Transformers ở trên cùng khu giải thưởng, thương lượng với cậu bé: "Nếu em thắng anh, anh sẽ mua cái kia tặng em."
Đôi mắt bạn nhỏ sáng lên, lòng tràn đầy vui mừng: "Được."
"Đừng nóng vội." Trần Nghiên tùy ý cười cười, "Nếu như nhóc thua ——"
Anh chỉ con thỏ trong tay cậu bé: "Em tặng nó tặng cho chị gái kia nhé."
"Trần Nghiên, tôi không muốn-" Tống Tịnh Nguyên cảm thấy đây là đang bắt nạt đứa trẻ, lên tiếng muốn ngắt lời anh, lại bị ánh mắt của Trần Nghiên chặn lại.
Cậu bé vẫn không do dự: "Được."
Vì để lần nữa thắng được trò chơi, cậu bé quay lại chỗ ông chủ chọn một khẩu súng thoạt nhìn rất tốt, Trần Nghiên trực tiếp cầm khẩu súng màu đen của Tống Tịnh Nguyên, đứng ở vị trí của cô vừa nãy. Ông chủ cũng tới góp vui, tình nguyện làm trọng tài cho bọn họ, ra lệnh một tiếng, cuộc so tài giữa hai người chính thức bắt đầu.
Hai bàn tay khớp xương rõ ràng của anh lần lượt đặt lên thân súng, quai hàm thẳng tắp, khóe môi mím thành một đường thẳng, ánh đèn bên cạnh gian hàng trò chơi chiếu lên người anh, làm nổi bật đôi lông mày cùng đôi mắt sắc bén, chiếc áo len trắng trên người tạo thêm một điểm nhấn khác.
Tống Tịnh Nguyên không biết anh được huấn luyện đặc biệt hay trò chơi quá đơn giản, chỉ sau vài tiếng "bang bang", cả mười viên đạn đều trúng đích, không một quả bóng nào ở hàng thứ hai được tha, tất cả đều vỡ tung.
Cậu bé bên kia vì Transformers tâm tâm niệm niệm, vẻ mặt vô cùng tập trung, nhưng chỉ bắn trúng bảy phát.
Cậu bé: "..."
Cậu bé chớp chớp mắt, có chút không cam lòng, bắt đầu chơi xấu: "Ừm, vừa rồi em còn chưa chuẩn bị xong, không tính."
Trần Nghiên cúi đầu liếc nhóc một cái, dường như có hứng thú, "chậc" một tiếng: "Vậy làm lại đi."
Thằng bé lại đổi súng khác.
"Lần này chuẩn bị cho tốt." Trần Nghiên một tay sờ gáy, nhướng mày ám chỉ cậu bé.
Cậu bé đặc biệt chuyên chú bày ra vài tư thế, tràn đầy tự tin nói: "Đến đây đi!"
Năm phút sau.
Hàng bóng bay thứ ba đều bị Trần Nghiên bắn vỡ. Mà cậu bé kia....
Mười trúng hai.
Còn không bằng lần trước.
Cậu bé: "..."
Trần Nghiên để súng lại, vẻ mặt lười biếng, còn có chút lưu manh ngoắc tay với cậu bé: "Nhận thua đi."
Cậu bé níu lấy đồ chơi, lông mày nhíu lại, chỉ thiếu viết rõ hai chữ tủi thân lên trên mặt, nhưng cuối cùng vẫn không tình nguyện giao đồ chơi ra, sau đó xoay người lao vào vòng tay của mẹ cách đó không xa.
Trần Nghiên mang theo con thỏ, đưa tới trước mặt Tống Tịnh Nguyên: "Đây."
Tống Tịnh Nguyên lo lắng nhìn bóng lưng cậu bé: "Hay là chúng ta trả lại đi?"
Trần Nghiên trực tiếp nhét vào lòng cô, giọng điệu có chút ngang ngược: "Ông đây vất vả lắm mới thắng được, lấy nó về cho cậu, bây giờ cậu lại muốn trả?"
Tống Tịnh Nguyên: "..."
Cô rất thức thời lắc đầu.
Trần Nghiên hài lòng cong môi: "Không còn sớm nữa, đưa cậu về."
Hai người từ chợ đêm đi ra, Trần Nghiên một mực đưa cô đến dưới lầu.
Tống Tịnh Nguyên muốn cởi áo khoác trả lại cho Trần Nghiên, nhưng Trần Nghiên lại giơ tay ấn nhẹ lên vai cô: "Cậu mặc vào trước đi."
Cô còn ôm con thỏ trong ngực. Tống Tịnh Nguyên đưa tay lên xoa mũi, chậm rãi mở miệng: "Thật ra vừa rồi tôi chơi trò bắn súng, không phải vì con thỏ."
Trần Nghiên: "?"
"Là ông chủ nói bắn trúng có thưởng, tôi mới muốn đến thử xem."
Cô lấy phần thưởng trong túi ra, giọng nói có chút ngượng ngùng: "Vốn là muốn tặng thứ gì đó cho cậu, để cậu vui vẻ một chút, nhưng kỹ năng của tôi hơi kém."
Giọng cô gái càng ngày càng nhỏ, cẩn thận nghe còn mang theo vài phần tủi thân. Trần Nghiên nhìn xuống lòng bàn tay của cô, đó là chiếc móc khóa hình búp bê cầu nắng, chế tác thô ráp, hình dáng xấu xí, cho dù nó có rơi xuống đất cũng không ai thèm nhặt lên.
Trái tim anh dường như bị gõ một cái. Người tặng quà cho anh không ít, thứ gì quý giá đắt tiền cũng đã thấy qua, nếu là trước đây anh nhất định sẽ ném loại móc khóa này sang một bên không thèm nhìn đến, nhưng đêm hôm nay, anh lại vươn tay nhận lấy.
"Cám ơn."
Tống Tịnh Nguyên vô thức cong môi: "Không có gì."
Nhìn sắc mặt Trần Nghiên có chút dịu đi, Tống Tịnh Nguyên đoán tâm tình của anh chắc đã tốt lên, cô bất an nhéo góc áo, do dự một lát rồi mới tiếp tục gọi anh: "Trần Nghiên."
"Hả?" Giọng nói của anh hiếm khi dịu dàng.
Tống Tịnh Nguyên ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đen láy của anh: "Vậy cậu...bây giờ cậu có vui không? Chiều nay lúc ở nhà cậu, tôi cảm thấy hình như cậu không vui."
Tống Tịnh Nguyên nhéo lòng bàn tay, câu "Gần đây cậu xảy ra chuyện gì" vẫn bị cô nuốt xuống.
Trần Nghiên không trực tiếp trả lời, ngược lại hỏi: "Tôi vui vẻ hay không rất quan trọng sao?"
Tống Tịnh Nguyên gần như không suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Đương nhiên là quan trọng."
Trần Nghiên lại sửng sốt. Đã lâu rồi anh không nghĩ đến vấn đề này.
Không nhớ được bắt đầu từ khi nào, anh đã quen với việc đần độn mà sống, cho dù có vui vẻ thì sao, cuộc sống còn không phải cũng hỏng bét như vậy sao.
Anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trước mặt, trong đôi mắt trong veo kia càng lộ vẻ mong chờ cùng kiên định, mái tóc mềm mại ngoan ngoãn dán vào cổ, trên mặt lộ ra từng sợi lông tơ nhỏ, dưới ánh đèn càng thêm rõ ràng. Nghĩ đến vừa rồi cô cậy mạnh chơi game bắn súng để bản thân vui vẻ, trong nháy mắt anh cảm thấy vấn đề này hình như rất quan trọng với cô.
Giọng nói khàn khàn xen lẫn trong gió lạnh, sắc mặt Trần Nghiên có chút nghiêm túc: "Vậy thì tôi vui."
*Editor có lời muốn nói: Chào tháng 4!!! Dạo gần đây mình có hơi bận, không thể đăng truyện được, mong mọi người bỏ qua cho mình nha! Mình sẽ cố gắng cập nhật các chương mới hằng ngày nè, yêu thương!!
Editor: Fino
Tống Tịnh Nguyên không thể từ chối yêu cầu của anh, hơn nữa cô cũng muốn ở lại với anh lâu một chút, vì vậy cô đồng ý. Ra khỏi quán mì, Tống Tịnh Nguyên đi theo sau Trần Nghiên, hai người cứ như vậy đi dọc theo phố Lai Hà.
Buổi tối cuối thu đến sớm, sắc trời tối đen, đèn đường lờ mờ. Gần đó có một đôi cha mẹ trẻ dẫn con ra ngoài chơi, đứa trẻ tinh nghịch chạy về phía trước với chiếc kẹo bông gòn siêu lớn nhiều màu sắc trên tay, vô tình va phải Trần Nghiên, kẹo bông gòn dính vào quần áo anh, để lại một vết bẩn.
Cậu bé ngơ ngác nhìn bông kẹo lớn trong tay, chợt òa khóc, mẹ cậu vội vàng chạy tới kéo cậu đi, xin lỗi Trần Nghiên, nói vừa rồi bà không trông chừng cậu, hỏi Trần Nghiên có bị đụng vào đâu không. Trần Nghiên chỉ cong môi, nói rằng anh không sao, còn đi tới an ủi cậu bé vài câu.
Hiếm khi thấy anh kiên nhẫn như vậy.
Tống Tịnh Nguyên đi theo sau Trần Nghiên, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của anh, thân hình cậu thiếu niên cao gầy, hai khối xương bả vai sau lưng nhô ra, anh cúi thấp đầu, mái tóc đen tung bay trong gió đêm, góc áo xốc xếch, cả người ẩn nấp trong bóng tối.
Có một loại cảm giác chán chường khó tả.
Kể từ khi nhận được cuộc gọi ở quán mì vừa rồi, Trần Nghiên dường như trầm mặc hơn. Tống Tịnh Nguyên nhớ lại bức ảnh mà cô nhìn thấy trong phòng piano ở nhà vào buổi chiều.
Trong ảnh rõ ràng anh vui vẻ như vậy.
Thầm mến chính là vậy đấy, mọi cảm xúc của bạn đều giống như bị một sợi dây vô hình buộc chặt vào người ấy, khi người ấy vui thì bạn nhảy cẫng lên vì sung sướng, còn khi người ấy sa sút thì bạn còn khó chịu hơn bất kỳ ai.
Tống Tịnh Nguyên vài bước đuổi kịp anh, sóng vai cùng anh đi về phía trước, cô cắn môi, hai ngón tay trắng mịn kéo góc áo anh xuống: "Trần Nghiên."
"Sao vậy?" Trần Nghiên nghiêng đầu nhìn cô.
"Cậu...cậu không vui à?"
"Không."
Giọng anh rất nhạt.
Tống Tịnh Nguyên cúi đầu, mi tâm khẽ nhíu, buông lỏng tay ra, trong lòng thầm mắng sao anh ngay cả gạt người cũng không để ý như vậy.
Một đường không nói gì. Hai người bất tri bất giác đi tới phố chợ đêm phía Bắc Khi Nguyên.
Tuy mùa đông đã sắp bắt đầu, vẫn có rất nhiều người đến bày sạp, những chiếc xe đẩy đủ màu sắc đỗ san sát nhau, cách đó không xa có vài cô cậu mặc đồng phục học sinh đang cò kè mặc cả với ông chủ bán kẹp tóc.
Cành khô bên đường xào xạc, Tống Tịnh Nguyên rụt cổ, nghiêng đầu nhìn Trần Nghiên: "Có muốn đi dạo không?"
"Cũng được."
Mới đi được vài bước, chuông điện thoại di động của Trần Nghiên vang lên, anh lấy ra xem, không có kiên nhẫn cúp máy.
Chưa đầy nửa phút, điện thoại lại đổ chuông lần nữa. Lặp đi lặp lại ba lần, Trần Nghiên cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, cau mày nói với Tống Tịnh Nguyên: "Tôi đi nghe điện thoại."
"Được."
Trần Nghiên đi đến một góc đường nhận điện thoại, nhưng không mở miệng. Giọng Trần Chính không tốt lắm: "Tại sao không trả lời điện thoại?"
Trần Nghiên cười nhạo một tiếng: "Còn chưa đủ rõ ràng sao? Tôi không muốn nói chuyện với ông."
"Anh nói chuyện với ba anh như thế sao?" Trần Chính nghẹn cơn giận.
Trần Nghiên cũng lười nói thêm gì với ông ta, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, bỏ vào miệng rồi châm lửa. Hai người bọn họ rất ít gọi điện thoại, chính xác mà nói, qua nhiều năm như vậy, số lần hai cha con tâm bình khí hòa gọi điện thoại có thể đếm trên đầu ngón tay. Trần Chính bên kia trầm mặc một hồi, tiếp tục nói với anh: "Lát nữa ba gửi địa chỉ cho con, nửa tháng sau tới đó theo như trên thời gian."
Trần Nghiên hút một hơi khói, làn khói trắng tản ra trong không khí, giọng điệu thờ ơ: "Ông cảm thấy tôi sẽ đi?"
"Con phải tới đây cho ba." Trần Chính gần như ra lệnh, "Hôm đó là sinh nhật của ông nội con, con muốn người khác xem chuyện cười của nhà chúng ta sao?"
Trần Nghiên búng tàn thuốc, giễu cợt nói: "Ông để cho người khác chê cười còn ít sao?"
"Thằng khốn!" Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi bị con trai oán hận á khẩu không nói nên lời, Trần Chính tức giận cúp điện thoại.
Trần Nghiên nhếch môi cười, tựa vào cột đèn đường bên cạnh như người không xương, đứng hút thuốc trong không khí lạnh giá. Anh ủ rũ cúi đầu, chậm rãi thở ra một ngụm khói, vòng khói trắng dọc theo quai hàm khuếch tán lên trên, bị gió thổi tản ra xung quanh, cảm giác chán chường cả người phóng đại tới cực điểm.
Vài chiếc ô tô màu đen chạy trên con phố chật hẹp, đường xá tắc nghẽn, Trần Nghiên giơ tay búng tàn thuốc, giương mắt lơ đãng thoáng nhìn Tống Tịnh Nguyên đứng bên kia đường. Cô gái nhỏ vốn đã gầy, bị chiếc áo khoác màu đen không biết lớn hơn mấy cỡ của anh làm cho nhỏ lại, tưởng như gió vừa thổi là sẽ ngã, đèn đường vàng ấm áp bao phủ trên đầu cô, nhuộm mái tóc vốn đen nhánh thành màu nâu hạt dẻ, đuôi tóc nhẹ nhàng bay trong gió nhẹ, trông càng ngoan ngoãn hơn.
Trần Nghiên dường như lại ngửi thấy mùi thơm của hoa nhài trên cơ thể cô.
Những cô gái tới lui xung quanh anh đều dùng nước hoa, có người nồng, có người tươi mát, nhưng anh lại chỉ nhớ rõ mùi hương hoa nhài này.
Nhàn nhạt, nhưng rất quyến rũ.
Không biết có phải do đợi quá lâu hay không, Tống Tịnh Nguyên cúi đầu, nhảy tới nhảy lui giữa những ô vuông đá trên đường giành cho người đi bộ. Trần Nghiên lặng lẽ cong môi, lại nhìn thấy cô đi tới một gian hàng trò chơi bắn súng bên cạnh, sau khi nói chuyện với ông chủ xong thì lấy điện thoại ra quét mã QR để thanh toán, sau đó lấy một khẩu súng hơi màu đen trong rương ra.
Chiếc xe màu đen kia cuối cùng cũng rời đi, Trần Nghiên bước nhanh tới, Tống Tịnh Nguyên đã đứng ở khu vực được chỉ định, cằm đặt trên thân súng, nhắm một mắt ngắm vào quả bóng bay trên cột bia phía trước.
Nhìn vẻ mặt chăm chú của cô, Trần Nghiên cũng không lên tiếng quấy rầy, tổng cộng có mười viên đạn, Tống Tịnh Nguyên một hơi bắn ra hết, nhưng cuối cùng chỉ trúng một quả bóng.
Trần Nghiên: "..."
"Cô gái nhỏ cần phải rèn luyện kỹ năng thêm nữa đó." Ông chủ cười ha hả đi tới, nhét một cái móc khóa vào tay cô, "Bắn trúng một quả bóng chỉ có giải an ủi thôi."
Tống Tịnh Nguyên ngượng ngùng cười: "Cám ơn ông chủ."
Trên cột bia bên cạnh Tống Tịnh Nguyên là một cậu bé khoảng bảy, tám tuổi, mười phát đạn trúng tổng cộng sáu phát, cuối cùng lấy được một con thú bông hình con thỏ. Trẻ con luôn thích cùng người khác so tài, cậu ôm con thỏ cười hì hì đi tới bên cạnh Tống Tịnh Nguyên, giọng điệu giống như đang khoe khoang: "Chị, chị thấy con thỏ của em có đáng yêu không?"
"..." Tống Tịnh Nguyên vốn tính tình tốt, đương nhiên không so đo với bạn nhỏ, ngược lại cô lựa lời khiến cậu bé vui vẻ: "Đáng yêu."
Giọng điệu của cậu bé tràn đầy đắc ý: "Em rất lợi hại đúng không?"
Tống Tịnh Nguyên vỗ đầu cậu bé: "Em rất tuyệt."
Trần Nghiên ở phía sau rốt cuộc không nhìn nổi nữa, không nhịn được chậc một tiếng.
Nghe thấy giọng anh, Tống Tịnh Nguyên quay đầu lại, âm thanh rất nhỏ: "Cậu quay lại rồi sao?"
Trần Nghiên không để ý tới cô, chậm rãi đi tới bên cạnh người bạn nhỏ kia: "Nhóc con, có muốn so tài với anh trai một lần không?"
Muốn đứa trẻ đồng ý, nhất định phải đưa ra chút điều kiện khiến người ta động tâm, anh chỉ vào bộ đồ chơi Transformers ở trên cùng khu giải thưởng, thương lượng với cậu bé: "Nếu em thắng anh, anh sẽ mua cái kia tặng em."
Đôi mắt bạn nhỏ sáng lên, lòng tràn đầy vui mừng: "Được."
"Đừng nóng vội." Trần Nghiên tùy ý cười cười, "Nếu như nhóc thua ——"
Anh chỉ con thỏ trong tay cậu bé: "Em tặng nó tặng cho chị gái kia nhé."
"Trần Nghiên, tôi không muốn-" Tống Tịnh Nguyên cảm thấy đây là đang bắt nạt đứa trẻ, lên tiếng muốn ngắt lời anh, lại bị ánh mắt của Trần Nghiên chặn lại.
Cậu bé vẫn không do dự: "Được."
Vì để lần nữa thắng được trò chơi, cậu bé quay lại chỗ ông chủ chọn một khẩu súng thoạt nhìn rất tốt, Trần Nghiên trực tiếp cầm khẩu súng màu đen của Tống Tịnh Nguyên, đứng ở vị trí của cô vừa nãy. Ông chủ cũng tới góp vui, tình nguyện làm trọng tài cho bọn họ, ra lệnh một tiếng, cuộc so tài giữa hai người chính thức bắt đầu.
Hai bàn tay khớp xương rõ ràng của anh lần lượt đặt lên thân súng, quai hàm thẳng tắp, khóe môi mím thành một đường thẳng, ánh đèn bên cạnh gian hàng trò chơi chiếu lên người anh, làm nổi bật đôi lông mày cùng đôi mắt sắc bén, chiếc áo len trắng trên người tạo thêm một điểm nhấn khác.
Tống Tịnh Nguyên không biết anh được huấn luyện đặc biệt hay trò chơi quá đơn giản, chỉ sau vài tiếng "bang bang", cả mười viên đạn đều trúng đích, không một quả bóng nào ở hàng thứ hai được tha, tất cả đều vỡ tung.
Cậu bé bên kia vì Transformers tâm tâm niệm niệm, vẻ mặt vô cùng tập trung, nhưng chỉ bắn trúng bảy phát.
Cậu bé: "..."
Cậu bé chớp chớp mắt, có chút không cam lòng, bắt đầu chơi xấu: "Ừm, vừa rồi em còn chưa chuẩn bị xong, không tính."
Trần Nghiên cúi đầu liếc nhóc một cái, dường như có hứng thú, "chậc" một tiếng: "Vậy làm lại đi."
Thằng bé lại đổi súng khác.
"Lần này chuẩn bị cho tốt." Trần Nghiên một tay sờ gáy, nhướng mày ám chỉ cậu bé.
Cậu bé đặc biệt chuyên chú bày ra vài tư thế, tràn đầy tự tin nói: "Đến đây đi!"
Năm phút sau.
Hàng bóng bay thứ ba đều bị Trần Nghiên bắn vỡ. Mà cậu bé kia....
Mười trúng hai.
Còn không bằng lần trước.
Cậu bé: "..."
Trần Nghiên để súng lại, vẻ mặt lười biếng, còn có chút lưu manh ngoắc tay với cậu bé: "Nhận thua đi."
Cậu bé níu lấy đồ chơi, lông mày nhíu lại, chỉ thiếu viết rõ hai chữ tủi thân lên trên mặt, nhưng cuối cùng vẫn không tình nguyện giao đồ chơi ra, sau đó xoay người lao vào vòng tay của mẹ cách đó không xa.
Trần Nghiên mang theo con thỏ, đưa tới trước mặt Tống Tịnh Nguyên: "Đây."
Tống Tịnh Nguyên lo lắng nhìn bóng lưng cậu bé: "Hay là chúng ta trả lại đi?"
Trần Nghiên trực tiếp nhét vào lòng cô, giọng điệu có chút ngang ngược: "Ông đây vất vả lắm mới thắng được, lấy nó về cho cậu, bây giờ cậu lại muốn trả?"
Tống Tịnh Nguyên: "..."
Cô rất thức thời lắc đầu.
Trần Nghiên hài lòng cong môi: "Không còn sớm nữa, đưa cậu về."
Hai người từ chợ đêm đi ra, Trần Nghiên một mực đưa cô đến dưới lầu.
Tống Tịnh Nguyên muốn cởi áo khoác trả lại cho Trần Nghiên, nhưng Trần Nghiên lại giơ tay ấn nhẹ lên vai cô: "Cậu mặc vào trước đi."
Cô còn ôm con thỏ trong ngực. Tống Tịnh Nguyên đưa tay lên xoa mũi, chậm rãi mở miệng: "Thật ra vừa rồi tôi chơi trò bắn súng, không phải vì con thỏ."
Trần Nghiên: "?"
"Là ông chủ nói bắn trúng có thưởng, tôi mới muốn đến thử xem."
Cô lấy phần thưởng trong túi ra, giọng nói có chút ngượng ngùng: "Vốn là muốn tặng thứ gì đó cho cậu, để cậu vui vẻ một chút, nhưng kỹ năng của tôi hơi kém."
Giọng cô gái càng ngày càng nhỏ, cẩn thận nghe còn mang theo vài phần tủi thân. Trần Nghiên nhìn xuống lòng bàn tay của cô, đó là chiếc móc khóa hình búp bê cầu nắng, chế tác thô ráp, hình dáng xấu xí, cho dù nó có rơi xuống đất cũng không ai thèm nhặt lên.
Trái tim anh dường như bị gõ một cái. Người tặng quà cho anh không ít, thứ gì quý giá đắt tiền cũng đã thấy qua, nếu là trước đây anh nhất định sẽ ném loại móc khóa này sang một bên không thèm nhìn đến, nhưng đêm hôm nay, anh lại vươn tay nhận lấy.
"Cám ơn."
Tống Tịnh Nguyên vô thức cong môi: "Không có gì."
Nhìn sắc mặt Trần Nghiên có chút dịu đi, Tống Tịnh Nguyên đoán tâm tình của anh chắc đã tốt lên, cô bất an nhéo góc áo, do dự một lát rồi mới tiếp tục gọi anh: "Trần Nghiên."
"Hả?" Giọng nói của anh hiếm khi dịu dàng.
Tống Tịnh Nguyên ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đen láy của anh: "Vậy cậu...bây giờ cậu có vui không? Chiều nay lúc ở nhà cậu, tôi cảm thấy hình như cậu không vui."
Tống Tịnh Nguyên nhéo lòng bàn tay, câu "Gần đây cậu xảy ra chuyện gì" vẫn bị cô nuốt xuống.
Trần Nghiên không trực tiếp trả lời, ngược lại hỏi: "Tôi vui vẻ hay không rất quan trọng sao?"
Tống Tịnh Nguyên gần như không suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Đương nhiên là quan trọng."
Trần Nghiên lại sửng sốt. Đã lâu rồi anh không nghĩ đến vấn đề này.
Không nhớ được bắt đầu từ khi nào, anh đã quen với việc đần độn mà sống, cho dù có vui vẻ thì sao, cuộc sống còn không phải cũng hỏng bét như vậy sao.
Anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trước mặt, trong đôi mắt trong veo kia càng lộ vẻ mong chờ cùng kiên định, mái tóc mềm mại ngoan ngoãn dán vào cổ, trên mặt lộ ra từng sợi lông tơ nhỏ, dưới ánh đèn càng thêm rõ ràng. Nghĩ đến vừa rồi cô cậy mạnh chơi game bắn súng để bản thân vui vẻ, trong nháy mắt anh cảm thấy vấn đề này hình như rất quan trọng với cô.
Giọng nói khàn khàn xen lẫn trong gió lạnh, sắc mặt Trần Nghiên có chút nghiêm túc: "Vậy thì tôi vui."
*Editor có lời muốn nói: Chào tháng 4!!! Dạo gần đây mình có hơi bận, không thể đăng truyện được, mong mọi người bỏ qua cho mình nha! Mình sẽ cố gắng cập nhật các chương mới hằng ngày nè, yêu thương!!
Danh sách chương