20.09.2024
Editor: Fino
Thẩm Chi Ý đứng hình mất mấy giây, thậm chí quên cả thở, chỉ chằm chằm nhìn vào gương, vừa nhìn chính mình vừa nhìn anh.
Cô nhận ra câu hỏi của mình có vẻ hơi ngớ ngẩn.
Căn phòng này chỉ có một phòng ngủ, lúc nãy Giang Vũ Đạc đã nói rõ điều đó khi dẫn cô tham quan.
Bây giờ hỏi như thế này có phải trông cô như đang cố ý không? Cố ý thì cố ý, dù sao bây giờ họ cũng là bạn trai bạn gái, việc ngủ chung không phải là điều quá bình thường sao?
Không có gì to tát cả.
Vì vậy, cô gật đầu như không có chuyện gì, như thể anh chỉ đơn giản là rủ cô đi ăn một bữa: "Được thôi."
Giang Vũ Đạc không nói gì, chỉ nhẹ nhàng véo má cô.
Sau khi sấy khô tóc, Giang Vũ Đạc ôm cô vào phòng ngủ, đặt cô vào trong chăn, rồi cúi đầu hôn lên trán cô: "Nếu mệt thì ngủ đi, anh đi tắm."
Thẩm Chi Ý phồng má nhìn anh, gật đầu: "Dạ."
Chăn của anh cũng như cơ thể anh, có mùi gỗ đàn hương thoang thoảng, khiến người ta cảm thấy an tâm và yên bình, Thẩm Chi Ý có thói quen cuộn mình trong chăn như gói bánh chưng, nhưng vài phút sau, cô chợt nhận ra có điều gì đó không đúng.
Tối nay không chỉ có mình cô nằm trên giường, còn có Giang Vũ Đạc nữa.
Cô không thể chiếm hết chăn như thế được.
Thẩm Chi Ý trở mình, kéo phần chăn dưới thân ra, chia đều cho chỗ trống bên cạnh, rồi nhìn lên trần nhà mà ngẩn ngơ.
Trong phòng quá yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nước rơi tí tách từ phòng tắm, Thẩm Chi Ý nghe mãi, khuôn mặt cô vô thức đỏ ửng lên.
Sao Giang Vũ Đạc tắm lâu thế nhỉ?
Cô ép mình chuyển hướng sự chú ý, bắt đầu nghiên cứu phòng của anh, mới để ý thấy trên bức tường trắng treo một bức tranh phong cảnh mùa xuân. Ở góc dưới bên trái là một cây liễu mới đâm chồi, bên cạnh cây liễu là một cành mai đỏ.
Cô hiểu ý nghĩa của nó.
"Lục dương yên ngoại hiểu hàn khinh, hồng hạnh chi đầu xuân ý nháo."
Còn chiếc móc khóa cô tìm thấy trong túi xách mấy ngày trước, cô biết, cành mai đỏ đại diện cho cô.
Cô nghĩ Giang Vũ Đạc đúng là vừa lãng mạn vừa không lãng mạn, nói anh lãng mạn là vì anh còn nhớ về cô suốt mười mấy năm, nói không lãng mạn là vì bạn trai của người khác đều mang theo ảnh bạn gái bên mình, còn anh thì ngắm một bức tranh phong cảnh để nghĩ đến cô.
Dù nghĩ vậy, nhưng lòng cô vẫn như pháo hoa bùng nổ, khóe miệng không kiềm chế được mà nhếch lên.
Cửa đột ngột bị đẩy ra, Giang Vũ Đạc mặc một chiếc áo phông trắng, tóc đen mềm mại rủ xuống trán, trông rất trẻ trung.
"Cười ngốc cái gì đấy?" Giang Vũ Đạc hỏi.
"Không có gì."
Một góc chăn được vén lên, đệm mềm lún xuống, mùi sữa tắm tươi mát từ cơ thể anh lan tỏa khắp không gian, Thẩm Chi Ý không khỏi căng thẳng, các ngón tay lén lút nắm chặt ga trải giường, cơ thể cứng đờ.
Cánh tay của Giang Vũ Đạc luồn xuống dưới người cô, kéo cô vào lòng, Thẩm Chi Ý có thể nghe thấy tiếng cười trầm thấp và khàn khàn vang lên từ lồng ngực anh, nghe có chút xấu xa.
"Sợ anh làm chuyện xấu à?"
"Không có đâu." Thẩm Chi Ý mạnh miệng.
"Ngủ đi." Giang Vũ Đạc nghiêng đầu hôn lên tai cô, "Hôm nay em cũng mệt rồi."
"Nhưng mà em hơi khó ngủ."
"Vậy anh kể em nghe một câu chuyện nhé?"
"Chuyện gì?"
"Chuyện kể trước khi ngủ." Giang Vũ Đạc đưa tay định lấy điện thoại, "Giống như kể cho trẻ con."
Thẩm Chi Ý giữ tay anh lại, dụi đầu vào lòng anh: "Đừng kể chuyện nữa, kể cho em nghe về anh đi, được không?"
Giọng cô trở nên dè dặt: "Kể cho em nghe về ba mẹ của anh được không?"
Bàn tay ấm áp của Giang Vũ Đạc đặt lên eo cô, anh im lặng rất lâu rồi mới từ từ mở miệng: "Thực ra, ấn tượng của anh về ba không còn nhiều, vì ông ấy đi làm xa từ khi anh còn rất nhỏ, chỉ về nhà vài ngày vào dịp Tết."
"Nhưng ông ấy đối xử rất tốt với mẹ, lần nào về cũng mang nhiều quà cho bà ấy, còn anh chỉ có vài gói kẹo thôi."
Nói đến đây, anh khẽ cười.
"Năm anh mười tuổi, ông ấy không còn về nhà nữa. Bao nhiêu năm trôi qua, anh cũng không nhớ được những chuyện khác."
Trái tim Thẩm Chi Ý thắt lại.
Hóa ra từ khi còn rất nhỏ, anh đã không còn ba bên cạnh.
"Vậy... mẹ anh thì sao?"
"Mẹ anh là người rất dịu dàng, nhưng cũng rất cố chấp." Giang Vũ Đạc không giấu giếm gì với cô, "Nhớ lại lúc ba vừa rời đi, có một đứa trẻ trong làng cười nhạo anh về chuyện này, anh tức giận và đánh nhau với nó. Sau đó, mẹ anh biết được, đầu tiên bà ấy mắng anh một trận, rồi dắt anh đi tìm cậu bé đó, bắt nó xin lỗi anh."
"Mẹ rất vất vả, vừa chăm sóc anh vừa phải đi làm để nuôi gia đình, chịu đựng rất nhiều khổ cực, tiếc là anh chưa kịp báo hiếu bà ấy."
Mắt Thẩm Chi Ý cay xè.
Ranh giới ngăn cách giữa họ dường như lại hiện ra.
"Xin lỗi anh, Giang Vũ Đạc."
Giang Vũ Đạc dịu dàng ôm cô vào lòng, bảo cô đừng tự trách, mọi chuyện đã qua rồi.
Tất cả đã qua rồi.
Mọi chuyện đã kết thúc, có phải không?
Đêm đó, Thẩm Chi Ý không nhớ mình đã thiếp đi như thế nào, chỉ biết mình đã ngủ trong một vòng tay ấm áp, mũi ngập tràn mùi hương khiến cô cảm thấy yên tâm.
Từ ngày Giang Vũ Đạc trở về nước, đã lâu lắm rồi cô không ngủ yên giấc như vậy.
Sáng hôm sau, bên cạnh đã trống trơn, đến cả hơi ấm cũng không còn. Thẩm Chi Ý hoảng hốt, vội vàng xuống giường, không kịp mang dép, chân trần chạy ra ngoài, vì quá vội, tay cô đập vào khung cửa, nhưng cô không chú ý đến cơn đau, tiếp tục tìm kiếm bóng dáng của Giang Vũ Đạc.
"Dậy rồi à?" Giang Vũ Đạc bước ra từ phòng tắm, một vài sợi tóc vẫn còn ướt, dán lên trán. Thấy cô, anh nhíu mày, "Sao lại chạy chân trần ra đây? Sàn lạnh lắm."
Thẩm Chi Ý không trả lời, đi đến ôm lấy anh."Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ muốn ôm anh thôi."
Giang Vũ Đạc cười: "Quỷ bám người."
"Không được sao?"
"Được, em muốn bám bao lâu cũng được."
Giang Vũ Đạc đứng yên để cô ôm, cho đến khi bụng cô réo lên, phá vỡ sự lãng mạn giữa họ.
"Đi rửa mặt nhé?" Giang Vũ Đạc nói chuyện như đang dỗ trẻ con, "Rửa mặt xong anh đưa em đi ăn."
Thẩm Chi Ý buông anh ra.
Cô luôn đánh răng rửa mặt rất chậm, vừa làm vừa cầm điện thoại xem video, Giang Vũ Đạc dựa vào cửa phòng tắm, tay khoanh trước ngực, nhìn một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được phải lên tiếng: "Chi Chi."
"Nếu cứ thế này, quán ăn sáng dưới lầu sẽ đóng cửa mất."
Thẩm Chi Ý nhổ bọt kem đánh răng ra, mơ hồ nói: "Anh đang chê em à?"
"Không chê." Giang Vũ Đạc cười, "Chỉ lo em đói bụng thôi."
...
Gần đó có một khu phố thương mại, quán ăn sáng nhiều không kể xiết. Ngoài những món ăn truyền thống miền Bắc, còn có nhiều cửa hàng bán đồ ăn miền Nam, thậm chí còn có một quán trà sáng kiểu Quảng Đông.
Nhưng cuối cùng, Thẩm Chi Ý chọn một quán bán bánh bao chiên, Giang Vũ Đạc giúp cô mở cửa, họ cùng vào trong.
Quán rất rộng, bên trong cũng đông người, đa số là nhân viên văn phòng ở gần đó. Thẩm Chi Ý và Giang Vũ Đạc chờ ở cửa năm phút, chờ người đàn ông trung niên mặc vest rời đi mới có chỗ ngồi xuống. Họ gọi hai phần bánh bao chiên nhân thịt và sữa đậu nành ngọt.
Khi ăn, Giang Vũ Đạc khác hẳn với các chàng trai mà Thẩm Chi Ý quen biết. Anh im lặng và lịch thiệp, từ từ nhai nuốt thức ăn.
Ngược lại, Thẩm Chi Ý ăn rất nhanh, không quá để ý đến hình tượng của mình. Trước đây, bạn cùng phòng đại học của cô thường phàn nàn cô ăn uống không nữ tính, khi đó cô không để ý, chỉ nói rằng ăn ngon miệng là quan trọng nhất, nhưng hôm nay cô đã hiểu được tầm quan trọng của nó.
Vì vậy, cô cũng ăn chậm lại, nhai kỹ hơn, chia bánh bao chiên thành những miếng nhỏ để ăn.
Sau khi ăn xong bánh bao, vẫn còn nửa ly sữa đậu nành chưa uống, Thẩm Chi Ý cắn ống hút, ánh mắt lơ đãng nhìn phía trước, chợt nhìn thấy một cậu thiếu niên ngồi trong góc.
Cậu mặc đồng phục đen trắng, trên ngực trái có huy hiệu của trường Trung học Thực nghiệm tỉnh. Dáng người cậu gầy gò, khóa kéo của áo đồng phục hơi mở, lộ ra một đoạn xương quai xanh, bên cạnh là một chiếc cặp vải màu xám.
Cậu dùng thìa ăn hết bát cháo trắng, rồi vô tình ngẩng đầu lên. Khi nhìn rõ gương mặt của cậu, Thẩm Chi Ý không thể kiềm chế được, mở to mắt ra, chiếc cốc giấy trong tay cô suýt bị bóp méo.
Cậu thiếu niên đó, giống hệt Giang Vũ Đạc hồi cấp 3.
Sao lại như thế được?
Có phải cô nhớ sai rồi không?
Không thể nào, cả đời này cô sẽ không bao giờ nhận nhầm dáng vẻ của Giang Vũ Đạc.
Hay cô hoa mắt?
Thẩm Chi Ý lộ vẻ bối rối, ánh mắt dán chặt vào bóng dáng đó, như thể có một bàn tay vô hình đẩy cô từ phía sau, khiến cô không kiểm soát được mà đứng dậy, đi về phía cậu.
Cô chưa kịp bước đi, có người kéo ống tay áo của cô, Thẩm Chi Ý quay lại, bắt gặp ánh mắt của Giang Vũ Đạc.
"Chi Chi, em sao vậy?"
"Giang Vũ Đạc, là anh sao?" Cô bắt đầu cảm thấy mơ hồ, ánh sáng xung quanh cũng bắt đầu nhấp nháy, cô vươn tay muốn nắm lấy tay Giang Vũ Đạc, nhưng lại nắm trượt.
"Chi Chi." Giang Vũ Đạc giữ vai cô, giọng nói vẫn dịu dàng, "Rốt cuộc em làm sao thế?"
"Anh có thấy người ngồi ở góc kia không?" Cô bắt đầu thở gấp, "Tại sao cậu ta lại giống anh y đúc thế?"
"Em đang nói gì vậy?" Giang Vũ Đạc nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, "Chẳng phải anh đang đứng trước mặt em sao?"
"Thật mà." Cô nhíu mày, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán, "Nếu không tin thì anh nhìn ——"
Khi cô quay lại, bóng dáng đó đã hoàn toàn biến mất, ngay cả bát đĩa trên bàn cũng không còn.
"Chi Chi." Giang Vũ Đạc sờ trán cô, lòng bàn tay lạnh buốt, "Có phải em thấy không khỏe không?"
Thẩm Chi Ý cố mở to mắt, muốn chứng minh mình không nhìn nhầm, nhưng dù cô cố gắng thế nào, bóng dáng đó cũng không xuất hiện nữa.
"Chi Chi." Giang Vũ Đạc vuốt ve khuôn mặt cô, "Có phải tối qua em không ngủ đủ giấc không? Anh dẫn em đi dạo quanh trường Thực nghiệm nhé?"
Thẩm Chi Ý bình tĩnh lại, siết chặt tay anh, như thể chỉ cần lơ là một chút thì anh sẽ biến mất. Cô khó khăn đáp: "Dạ."
Trường Thực nghiệm Tỉnh chỉ cách đó hai con phố, Thẩm Chi Ý được Giang Vũ Đạc dắt đi, hai bóng người trên mặt đất in sát vào nhau.
Họ đến đúng ngày kỷ niệm thành lập trường, cả khuôn viên trường náo nhiệt, những cô gái mặc đồng phục trắng dựa vào lan can, ánh mặt trời chiếu lên mái tóc họ, nhuộm thành màu nâu vàng, đó là màu sắc tươi sáng nhất.
Khi họ vừa bước vào trường, bảo vệ tiến đến chào Thẩm Chi Ý: "Cô gái nhỏ, là cháu à."
Thẩm Chi Ý ngây người vài giây: "Bác còn nhớ cháu sao?"
"Sao lại không nhớ?" Bác bảo vệ cười, "Khi đó cháu thường lén trốn ra khỏi trường ngay trước mặt bác, thật sự nghĩ bác không biết à?"
Thẩm Chi Ý hơi ngược ngùng, vuốt tóc mình, tai đỏ lên.
"Vào đi, đúng lúc về thăm các thầy cô của cháu."
Thẩm Chi Ý gật đầu đồng ý.
Trường Thực nghiệm tỉnh mới được tân trang lại gần đây, tòa nhà dạy học được sơn màu vàng nhạt, trên bia đá ở trung tâm sân trường có in khẩu hiệu lấp lánh ánh vàng "Minh tâm tri vãng, lực hành cầu chí" [*].
[*] Minh tâm tri vãng, lực hành cầu chí: có thể được hiểu là "Hiểu rõ bản thân, nỗ lực hết mình để đạt được mục tiêu.
Đi thêm vài bước nữa, họ lại gặp một người quen khác, là giáo viên chủ nhiệm cũ của Thẩm Chi Ý. Sau bao năm, ông vẫn mặc chiếc áo thun quen thuộc, tóc thì ít đi nhiều.
Giáo viên chủ nhiệm gọi tên cô, tiến đến hỏi thăm tình hình của cô những năm qua. Cuối cùng, một giáo viên khác tìm ông có việc, cuộc trò chuyện mới kết thúc.
Nhưng Thẩm Chi Ý cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Tại sao không ai nói chuyện với Giang Vũ Đạc?
Cô quay sang kéo tay áo Giang Vũ Đạc, hỏi thẳng: "Tại sao cả giáo viên chủ nhiệm và bác bảo vệ đều không nhớ anh?"
Giang Vũ Đạc chỉ cười nhẹ, không mấy để tâm: "Anh vốn dĩ rất ít được chú ý, bị người ta lãng quên cũng là chuyện bình thường."
"Anh nói bậy." Thẩm Chi Ý trừng mắt nhìn anh.
Anh từng là người nổi bật nhất của trường Thực nghiệm, thành tích luôn nằm trong top ba, tính cách hòa nhã, lễ phép với mọi người.
Sao mọi người lại không nhớ đến anh?
Cô buông tay Giang Vũ Đạc, chạy đi tìm giáo viên chủ nhiệm lúc nãy, nhưng sân trường lúc đó quá đông người, cô không thể tìm thấy bóng dáng của giáo viên chủ nhiệm.
Thẩm Chi Ý chạy quanh sân trường rất lâu, đến khi thở không ra hơi, cô đành bỏ cuộc, tùy tiện kéo một bạn nữ lại, hỏi: "Bạn học, cậu có biết Giang Vũ Đạc không?"
Cô bạn sợ hãi nhìn cô, lắc đầu: "Không biết."
"Sao lại không biết được? Anh ấy là đàn anh khóa 15 của các bạn, đã thi đậu vào khoa Y của Đại học Kinh Nam. Mấy năm trước, anh ấy còn về trường để phát biểu cho các bạn mà."
Ánh mắt cô bạn kia đầy sợ hãi, nhanh chóng rút tay lại, quay người bỏ chạy.
Thẩm Chi Ý lại tiếp tục hỏi những học sinh khác, nhưng đều nhận được cùng một câu trả lời.
"Sao lại không biết được? Sao lại không biết được?" Cô lẩm bẩm hết lần này đến lần khác, như thể rơi vào một vòng lặp kỳ quái, xung quanh là một thế giới kỳ lạ, cô không thể thoát ra được.
Trong cơn tuyệt vọng, cô lại thấy thầy chủ nhiệm. Cô vội vàng chạy đến, nắm tay thầy chủ nhiệm, như đang nắm lấy chiếc phao cứu mạng: "Thầy ơi, thầy còn nhớ có một học sinh tên là Giang Vũ Đạc không?"
Chủ nhiệm suy nghĩ một lúc lâu, lắc đầu: "Không nhớ nữa, có phải là học sinh của trường chúng ta không?"
"Phải ạ, là học sinh xuất sắc nhất của trường chúng ta lúc đó, thầy thực sự không nhớ sao?"
Chủ nhiệm lại im lặng một lúc lâu, giọng nói có phần bất lực: "Thầy dạy nhiều lứa học sinh quá rồi, thực sự không có ấn tượng gì."
Thẩm Chi Ý buông tay, quay đầu lại. Trong đám đông, cô lại nhìn thấy cậu thiếu niên đó.
Cậu vẫn mặc bộ đồng phục đen trắng giống như sáng nay, tay ôm hai cuốn sách, đang bước lên cầu thang.
Bóng dáng của cậu nhanh chóng chìm trong đám đông, Thẩm Chi Ý chắc chắn mình không nhìn nhầm, bắt đầu chạy về hướng đó. Chỉ là con đường quen thuộc bỗng trở nên rất dài, cô chạy mãi mà không thấy điểm cuối.
Áo quần của cô ướt đẫm mồ hôi, tóc dính sau gáy, tai cô nghe thấy tiếng gió rít mạnh, khung cảnh xung quanh như đang dần lùi lại.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô cũng đuổi kịp hình bóng đó.
"Giang Vũ Đạc." Cô gọi lớn.
Cậu thiếu niên không dừng bước.
Cô lại tăng tốc, chạy đến bên cạnh cậu, muốn vỗ vai cậu, nhưng bàn tay lại xuyên qua cơ thể cậu.
Thẩm Chi Ý không thể tin nổi, lại thử chạm vào lan can bên cạnh, nhưng mọi thứ xung quanh dường như đã trở thành không khí trôi nổi, cô không thể nắm được gì.
Giang Vũ Đạc vẫn tiếp tục bước đi, Thẩm Chi Ý theo kịp bước chân của cậu, thấy cậu rẽ vào một góc, nhưng lại bị một nhóm học sinh hư kéo vào một góc tối.
Đám người đó giật lấy sách vở trong tay cậu, xé nát rồi vứt sang một bên, lột đồng phục của cậu và giẫm xuống dưới chân, nhìn cậu với nụ cười ghê tởm, chúng chế giễu cậu là "thằng không có mẹ", "đồ quái thai", "kẻ dị hợm", rồi liên tục đánh cậu.
Thẩm Chi Ý đứng bên cạnh rơi nước mắt, cô gào thét, nhưng không ai nghe thấy.
Cô lao tới muốn ôm Giang Vũ Đạc vào lòng, muốn chịu đựng những lời xúc phạm và đòn đánh thay cậu, nhưng tất cả đều là vô ích.
Editor: Fino
Thẩm Chi Ý đứng hình mất mấy giây, thậm chí quên cả thở, chỉ chằm chằm nhìn vào gương, vừa nhìn chính mình vừa nhìn anh.
Cô nhận ra câu hỏi của mình có vẻ hơi ngớ ngẩn.
Căn phòng này chỉ có một phòng ngủ, lúc nãy Giang Vũ Đạc đã nói rõ điều đó khi dẫn cô tham quan.
Bây giờ hỏi như thế này có phải trông cô như đang cố ý không? Cố ý thì cố ý, dù sao bây giờ họ cũng là bạn trai bạn gái, việc ngủ chung không phải là điều quá bình thường sao?
Không có gì to tát cả.
Vì vậy, cô gật đầu như không có chuyện gì, như thể anh chỉ đơn giản là rủ cô đi ăn một bữa: "Được thôi."
Giang Vũ Đạc không nói gì, chỉ nhẹ nhàng véo má cô.
Sau khi sấy khô tóc, Giang Vũ Đạc ôm cô vào phòng ngủ, đặt cô vào trong chăn, rồi cúi đầu hôn lên trán cô: "Nếu mệt thì ngủ đi, anh đi tắm."
Thẩm Chi Ý phồng má nhìn anh, gật đầu: "Dạ."
Chăn của anh cũng như cơ thể anh, có mùi gỗ đàn hương thoang thoảng, khiến người ta cảm thấy an tâm và yên bình, Thẩm Chi Ý có thói quen cuộn mình trong chăn như gói bánh chưng, nhưng vài phút sau, cô chợt nhận ra có điều gì đó không đúng.
Tối nay không chỉ có mình cô nằm trên giường, còn có Giang Vũ Đạc nữa.
Cô không thể chiếm hết chăn như thế được.
Thẩm Chi Ý trở mình, kéo phần chăn dưới thân ra, chia đều cho chỗ trống bên cạnh, rồi nhìn lên trần nhà mà ngẩn ngơ.
Trong phòng quá yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nước rơi tí tách từ phòng tắm, Thẩm Chi Ý nghe mãi, khuôn mặt cô vô thức đỏ ửng lên.
Sao Giang Vũ Đạc tắm lâu thế nhỉ?
Cô ép mình chuyển hướng sự chú ý, bắt đầu nghiên cứu phòng của anh, mới để ý thấy trên bức tường trắng treo một bức tranh phong cảnh mùa xuân. Ở góc dưới bên trái là một cây liễu mới đâm chồi, bên cạnh cây liễu là một cành mai đỏ.
Cô hiểu ý nghĩa của nó.
"Lục dương yên ngoại hiểu hàn khinh, hồng hạnh chi đầu xuân ý nháo."
Còn chiếc móc khóa cô tìm thấy trong túi xách mấy ngày trước, cô biết, cành mai đỏ đại diện cho cô.
Cô nghĩ Giang Vũ Đạc đúng là vừa lãng mạn vừa không lãng mạn, nói anh lãng mạn là vì anh còn nhớ về cô suốt mười mấy năm, nói không lãng mạn là vì bạn trai của người khác đều mang theo ảnh bạn gái bên mình, còn anh thì ngắm một bức tranh phong cảnh để nghĩ đến cô.
Dù nghĩ vậy, nhưng lòng cô vẫn như pháo hoa bùng nổ, khóe miệng không kiềm chế được mà nhếch lên.
Cửa đột ngột bị đẩy ra, Giang Vũ Đạc mặc một chiếc áo phông trắng, tóc đen mềm mại rủ xuống trán, trông rất trẻ trung.
"Cười ngốc cái gì đấy?" Giang Vũ Đạc hỏi.
"Không có gì."
Một góc chăn được vén lên, đệm mềm lún xuống, mùi sữa tắm tươi mát từ cơ thể anh lan tỏa khắp không gian, Thẩm Chi Ý không khỏi căng thẳng, các ngón tay lén lút nắm chặt ga trải giường, cơ thể cứng đờ.
Cánh tay của Giang Vũ Đạc luồn xuống dưới người cô, kéo cô vào lòng, Thẩm Chi Ý có thể nghe thấy tiếng cười trầm thấp và khàn khàn vang lên từ lồng ngực anh, nghe có chút xấu xa.
"Sợ anh làm chuyện xấu à?"
"Không có đâu." Thẩm Chi Ý mạnh miệng.
"Ngủ đi." Giang Vũ Đạc nghiêng đầu hôn lên tai cô, "Hôm nay em cũng mệt rồi."
"Nhưng mà em hơi khó ngủ."
"Vậy anh kể em nghe một câu chuyện nhé?"
"Chuyện gì?"
"Chuyện kể trước khi ngủ." Giang Vũ Đạc đưa tay định lấy điện thoại, "Giống như kể cho trẻ con."
Thẩm Chi Ý giữ tay anh lại, dụi đầu vào lòng anh: "Đừng kể chuyện nữa, kể cho em nghe về anh đi, được không?"
Giọng cô trở nên dè dặt: "Kể cho em nghe về ba mẹ của anh được không?"
Bàn tay ấm áp của Giang Vũ Đạc đặt lên eo cô, anh im lặng rất lâu rồi mới từ từ mở miệng: "Thực ra, ấn tượng của anh về ba không còn nhiều, vì ông ấy đi làm xa từ khi anh còn rất nhỏ, chỉ về nhà vài ngày vào dịp Tết."
"Nhưng ông ấy đối xử rất tốt với mẹ, lần nào về cũng mang nhiều quà cho bà ấy, còn anh chỉ có vài gói kẹo thôi."
Nói đến đây, anh khẽ cười.
"Năm anh mười tuổi, ông ấy không còn về nhà nữa. Bao nhiêu năm trôi qua, anh cũng không nhớ được những chuyện khác."
Trái tim Thẩm Chi Ý thắt lại.
Hóa ra từ khi còn rất nhỏ, anh đã không còn ba bên cạnh.
"Vậy... mẹ anh thì sao?"
"Mẹ anh là người rất dịu dàng, nhưng cũng rất cố chấp." Giang Vũ Đạc không giấu giếm gì với cô, "Nhớ lại lúc ba vừa rời đi, có một đứa trẻ trong làng cười nhạo anh về chuyện này, anh tức giận và đánh nhau với nó. Sau đó, mẹ anh biết được, đầu tiên bà ấy mắng anh một trận, rồi dắt anh đi tìm cậu bé đó, bắt nó xin lỗi anh."
"Mẹ rất vất vả, vừa chăm sóc anh vừa phải đi làm để nuôi gia đình, chịu đựng rất nhiều khổ cực, tiếc là anh chưa kịp báo hiếu bà ấy."
Mắt Thẩm Chi Ý cay xè.
Ranh giới ngăn cách giữa họ dường như lại hiện ra.
"Xin lỗi anh, Giang Vũ Đạc."
Giang Vũ Đạc dịu dàng ôm cô vào lòng, bảo cô đừng tự trách, mọi chuyện đã qua rồi.
Tất cả đã qua rồi.
Mọi chuyện đã kết thúc, có phải không?
Đêm đó, Thẩm Chi Ý không nhớ mình đã thiếp đi như thế nào, chỉ biết mình đã ngủ trong một vòng tay ấm áp, mũi ngập tràn mùi hương khiến cô cảm thấy yên tâm.
Từ ngày Giang Vũ Đạc trở về nước, đã lâu lắm rồi cô không ngủ yên giấc như vậy.
Sáng hôm sau, bên cạnh đã trống trơn, đến cả hơi ấm cũng không còn. Thẩm Chi Ý hoảng hốt, vội vàng xuống giường, không kịp mang dép, chân trần chạy ra ngoài, vì quá vội, tay cô đập vào khung cửa, nhưng cô không chú ý đến cơn đau, tiếp tục tìm kiếm bóng dáng của Giang Vũ Đạc.
"Dậy rồi à?" Giang Vũ Đạc bước ra từ phòng tắm, một vài sợi tóc vẫn còn ướt, dán lên trán. Thấy cô, anh nhíu mày, "Sao lại chạy chân trần ra đây? Sàn lạnh lắm."
Thẩm Chi Ý không trả lời, đi đến ôm lấy anh."Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ muốn ôm anh thôi."
Giang Vũ Đạc cười: "Quỷ bám người."
"Không được sao?"
"Được, em muốn bám bao lâu cũng được."
Giang Vũ Đạc đứng yên để cô ôm, cho đến khi bụng cô réo lên, phá vỡ sự lãng mạn giữa họ.
"Đi rửa mặt nhé?" Giang Vũ Đạc nói chuyện như đang dỗ trẻ con, "Rửa mặt xong anh đưa em đi ăn."
Thẩm Chi Ý buông anh ra.
Cô luôn đánh răng rửa mặt rất chậm, vừa làm vừa cầm điện thoại xem video, Giang Vũ Đạc dựa vào cửa phòng tắm, tay khoanh trước ngực, nhìn một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được phải lên tiếng: "Chi Chi."
"Nếu cứ thế này, quán ăn sáng dưới lầu sẽ đóng cửa mất."
Thẩm Chi Ý nhổ bọt kem đánh răng ra, mơ hồ nói: "Anh đang chê em à?"
"Không chê." Giang Vũ Đạc cười, "Chỉ lo em đói bụng thôi."
...
Gần đó có một khu phố thương mại, quán ăn sáng nhiều không kể xiết. Ngoài những món ăn truyền thống miền Bắc, còn có nhiều cửa hàng bán đồ ăn miền Nam, thậm chí còn có một quán trà sáng kiểu Quảng Đông.
Nhưng cuối cùng, Thẩm Chi Ý chọn một quán bán bánh bao chiên, Giang Vũ Đạc giúp cô mở cửa, họ cùng vào trong.
Quán rất rộng, bên trong cũng đông người, đa số là nhân viên văn phòng ở gần đó. Thẩm Chi Ý và Giang Vũ Đạc chờ ở cửa năm phút, chờ người đàn ông trung niên mặc vest rời đi mới có chỗ ngồi xuống. Họ gọi hai phần bánh bao chiên nhân thịt và sữa đậu nành ngọt.
Khi ăn, Giang Vũ Đạc khác hẳn với các chàng trai mà Thẩm Chi Ý quen biết. Anh im lặng và lịch thiệp, từ từ nhai nuốt thức ăn.
Ngược lại, Thẩm Chi Ý ăn rất nhanh, không quá để ý đến hình tượng của mình. Trước đây, bạn cùng phòng đại học của cô thường phàn nàn cô ăn uống không nữ tính, khi đó cô không để ý, chỉ nói rằng ăn ngon miệng là quan trọng nhất, nhưng hôm nay cô đã hiểu được tầm quan trọng của nó.
Vì vậy, cô cũng ăn chậm lại, nhai kỹ hơn, chia bánh bao chiên thành những miếng nhỏ để ăn.
Sau khi ăn xong bánh bao, vẫn còn nửa ly sữa đậu nành chưa uống, Thẩm Chi Ý cắn ống hút, ánh mắt lơ đãng nhìn phía trước, chợt nhìn thấy một cậu thiếu niên ngồi trong góc.
Cậu mặc đồng phục đen trắng, trên ngực trái có huy hiệu của trường Trung học Thực nghiệm tỉnh. Dáng người cậu gầy gò, khóa kéo của áo đồng phục hơi mở, lộ ra một đoạn xương quai xanh, bên cạnh là một chiếc cặp vải màu xám.
Cậu dùng thìa ăn hết bát cháo trắng, rồi vô tình ngẩng đầu lên. Khi nhìn rõ gương mặt của cậu, Thẩm Chi Ý không thể kiềm chế được, mở to mắt ra, chiếc cốc giấy trong tay cô suýt bị bóp méo.
Cậu thiếu niên đó, giống hệt Giang Vũ Đạc hồi cấp 3.
Sao lại như thế được?
Có phải cô nhớ sai rồi không?
Không thể nào, cả đời này cô sẽ không bao giờ nhận nhầm dáng vẻ của Giang Vũ Đạc.
Hay cô hoa mắt?
Thẩm Chi Ý lộ vẻ bối rối, ánh mắt dán chặt vào bóng dáng đó, như thể có một bàn tay vô hình đẩy cô từ phía sau, khiến cô không kiểm soát được mà đứng dậy, đi về phía cậu.
Cô chưa kịp bước đi, có người kéo ống tay áo của cô, Thẩm Chi Ý quay lại, bắt gặp ánh mắt của Giang Vũ Đạc.
"Chi Chi, em sao vậy?"
"Giang Vũ Đạc, là anh sao?" Cô bắt đầu cảm thấy mơ hồ, ánh sáng xung quanh cũng bắt đầu nhấp nháy, cô vươn tay muốn nắm lấy tay Giang Vũ Đạc, nhưng lại nắm trượt.
"Chi Chi." Giang Vũ Đạc giữ vai cô, giọng nói vẫn dịu dàng, "Rốt cuộc em làm sao thế?"
"Anh có thấy người ngồi ở góc kia không?" Cô bắt đầu thở gấp, "Tại sao cậu ta lại giống anh y đúc thế?"
"Em đang nói gì vậy?" Giang Vũ Đạc nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, "Chẳng phải anh đang đứng trước mặt em sao?"
"Thật mà." Cô nhíu mày, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán, "Nếu không tin thì anh nhìn ——"
Khi cô quay lại, bóng dáng đó đã hoàn toàn biến mất, ngay cả bát đĩa trên bàn cũng không còn.
"Chi Chi." Giang Vũ Đạc sờ trán cô, lòng bàn tay lạnh buốt, "Có phải em thấy không khỏe không?"
Thẩm Chi Ý cố mở to mắt, muốn chứng minh mình không nhìn nhầm, nhưng dù cô cố gắng thế nào, bóng dáng đó cũng không xuất hiện nữa.
"Chi Chi." Giang Vũ Đạc vuốt ve khuôn mặt cô, "Có phải tối qua em không ngủ đủ giấc không? Anh dẫn em đi dạo quanh trường Thực nghiệm nhé?"
Thẩm Chi Ý bình tĩnh lại, siết chặt tay anh, như thể chỉ cần lơ là một chút thì anh sẽ biến mất. Cô khó khăn đáp: "Dạ."
Trường Thực nghiệm Tỉnh chỉ cách đó hai con phố, Thẩm Chi Ý được Giang Vũ Đạc dắt đi, hai bóng người trên mặt đất in sát vào nhau.
Họ đến đúng ngày kỷ niệm thành lập trường, cả khuôn viên trường náo nhiệt, những cô gái mặc đồng phục trắng dựa vào lan can, ánh mặt trời chiếu lên mái tóc họ, nhuộm thành màu nâu vàng, đó là màu sắc tươi sáng nhất.
Khi họ vừa bước vào trường, bảo vệ tiến đến chào Thẩm Chi Ý: "Cô gái nhỏ, là cháu à."
Thẩm Chi Ý ngây người vài giây: "Bác còn nhớ cháu sao?"
"Sao lại không nhớ?" Bác bảo vệ cười, "Khi đó cháu thường lén trốn ra khỏi trường ngay trước mặt bác, thật sự nghĩ bác không biết à?"
Thẩm Chi Ý hơi ngược ngùng, vuốt tóc mình, tai đỏ lên.
"Vào đi, đúng lúc về thăm các thầy cô của cháu."
Thẩm Chi Ý gật đầu đồng ý.
Trường Thực nghiệm tỉnh mới được tân trang lại gần đây, tòa nhà dạy học được sơn màu vàng nhạt, trên bia đá ở trung tâm sân trường có in khẩu hiệu lấp lánh ánh vàng "Minh tâm tri vãng, lực hành cầu chí" [*].
[*] Minh tâm tri vãng, lực hành cầu chí: có thể được hiểu là "Hiểu rõ bản thân, nỗ lực hết mình để đạt được mục tiêu.
Đi thêm vài bước nữa, họ lại gặp một người quen khác, là giáo viên chủ nhiệm cũ của Thẩm Chi Ý. Sau bao năm, ông vẫn mặc chiếc áo thun quen thuộc, tóc thì ít đi nhiều.
Giáo viên chủ nhiệm gọi tên cô, tiến đến hỏi thăm tình hình của cô những năm qua. Cuối cùng, một giáo viên khác tìm ông có việc, cuộc trò chuyện mới kết thúc.
Nhưng Thẩm Chi Ý cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Tại sao không ai nói chuyện với Giang Vũ Đạc?
Cô quay sang kéo tay áo Giang Vũ Đạc, hỏi thẳng: "Tại sao cả giáo viên chủ nhiệm và bác bảo vệ đều không nhớ anh?"
Giang Vũ Đạc chỉ cười nhẹ, không mấy để tâm: "Anh vốn dĩ rất ít được chú ý, bị người ta lãng quên cũng là chuyện bình thường."
"Anh nói bậy." Thẩm Chi Ý trừng mắt nhìn anh.
Anh từng là người nổi bật nhất của trường Thực nghiệm, thành tích luôn nằm trong top ba, tính cách hòa nhã, lễ phép với mọi người.
Sao mọi người lại không nhớ đến anh?
Cô buông tay Giang Vũ Đạc, chạy đi tìm giáo viên chủ nhiệm lúc nãy, nhưng sân trường lúc đó quá đông người, cô không thể tìm thấy bóng dáng của giáo viên chủ nhiệm.
Thẩm Chi Ý chạy quanh sân trường rất lâu, đến khi thở không ra hơi, cô đành bỏ cuộc, tùy tiện kéo một bạn nữ lại, hỏi: "Bạn học, cậu có biết Giang Vũ Đạc không?"
Cô bạn sợ hãi nhìn cô, lắc đầu: "Không biết."
"Sao lại không biết được? Anh ấy là đàn anh khóa 15 của các bạn, đã thi đậu vào khoa Y của Đại học Kinh Nam. Mấy năm trước, anh ấy còn về trường để phát biểu cho các bạn mà."
Ánh mắt cô bạn kia đầy sợ hãi, nhanh chóng rút tay lại, quay người bỏ chạy.
Thẩm Chi Ý lại tiếp tục hỏi những học sinh khác, nhưng đều nhận được cùng một câu trả lời.
"Sao lại không biết được? Sao lại không biết được?" Cô lẩm bẩm hết lần này đến lần khác, như thể rơi vào một vòng lặp kỳ quái, xung quanh là một thế giới kỳ lạ, cô không thể thoát ra được.
Trong cơn tuyệt vọng, cô lại thấy thầy chủ nhiệm. Cô vội vàng chạy đến, nắm tay thầy chủ nhiệm, như đang nắm lấy chiếc phao cứu mạng: "Thầy ơi, thầy còn nhớ có một học sinh tên là Giang Vũ Đạc không?"
Chủ nhiệm suy nghĩ một lúc lâu, lắc đầu: "Không nhớ nữa, có phải là học sinh của trường chúng ta không?"
"Phải ạ, là học sinh xuất sắc nhất của trường chúng ta lúc đó, thầy thực sự không nhớ sao?"
Chủ nhiệm lại im lặng một lúc lâu, giọng nói có phần bất lực: "Thầy dạy nhiều lứa học sinh quá rồi, thực sự không có ấn tượng gì."
Thẩm Chi Ý buông tay, quay đầu lại. Trong đám đông, cô lại nhìn thấy cậu thiếu niên đó.
Cậu vẫn mặc bộ đồng phục đen trắng giống như sáng nay, tay ôm hai cuốn sách, đang bước lên cầu thang.
Bóng dáng của cậu nhanh chóng chìm trong đám đông, Thẩm Chi Ý chắc chắn mình không nhìn nhầm, bắt đầu chạy về hướng đó. Chỉ là con đường quen thuộc bỗng trở nên rất dài, cô chạy mãi mà không thấy điểm cuối.
Áo quần của cô ướt đẫm mồ hôi, tóc dính sau gáy, tai cô nghe thấy tiếng gió rít mạnh, khung cảnh xung quanh như đang dần lùi lại.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô cũng đuổi kịp hình bóng đó.
"Giang Vũ Đạc." Cô gọi lớn.
Cậu thiếu niên không dừng bước.
Cô lại tăng tốc, chạy đến bên cạnh cậu, muốn vỗ vai cậu, nhưng bàn tay lại xuyên qua cơ thể cậu.
Thẩm Chi Ý không thể tin nổi, lại thử chạm vào lan can bên cạnh, nhưng mọi thứ xung quanh dường như đã trở thành không khí trôi nổi, cô không thể nắm được gì.
Giang Vũ Đạc vẫn tiếp tục bước đi, Thẩm Chi Ý theo kịp bước chân của cậu, thấy cậu rẽ vào một góc, nhưng lại bị một nhóm học sinh hư kéo vào một góc tối.
Đám người đó giật lấy sách vở trong tay cậu, xé nát rồi vứt sang một bên, lột đồng phục của cậu và giẫm xuống dưới chân, nhìn cậu với nụ cười ghê tởm, chúng chế giễu cậu là "thằng không có mẹ", "đồ quái thai", "kẻ dị hợm", rồi liên tục đánh cậu.
Thẩm Chi Ý đứng bên cạnh rơi nước mắt, cô gào thét, nhưng không ai nghe thấy.
Cô lao tới muốn ôm Giang Vũ Đạc vào lòng, muốn chịu đựng những lời xúc phạm và đòn đánh thay cậu, nhưng tất cả đều là vô ích.
Danh sách chương