03.09.2024
Editor: Fino
Cuối tháng tư, Giang Bắc tràn ngập sắc xuân, không khí thoảng hương cỏ cây.
Trần Nghiên đã nửa năm chưa về nhà.
Năm thứ ba đại học thực sự rất bận rộn, anh tham gia một cuộc thi chuyên ngành, cùng đội với các đàn anh, cuối cùng giành được giải đặc biệt. Trong cuộc thi, anh đã gặp một giáo sư người Hoa ngành Kỹ thuật của Đại học Stanford. Vị giáo sư này rất đánh giá cao anh và quyết định cùng Đại học California đào tạo anh, thậm chí gần như tất cả các tài nguyên tốt nhất đều dành cho anh.
Thời gian của anh càng trở nên eo hẹp hơn, hầu như dành cả ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm. Sau đó, anh thậm chí không muốn lãng phí thời gian đi đường nên trực tiếp chuyển đồ đến phòng thí nghiệm, ngủ vài tiếng trên ghế rồi lại thức dậy tiếp tục bận rộn với những thí nghiệm chưa hoàn thành.
Anh chịu khó, cũng kiên nhẫn hơn người thường. Anh tiến bộ rất nhanh, nguyên mẫu của Niệm Nguyên cũng dần được xây dựng lên.
...
Thẩm Duệ vừa hay đến Giang Bắc thực tập, biết anh sẽ về nên đã xin nghỉ phép trước một ngày, lái xe đến sân bay đón anh.
Trần Nghiên dựa vào ghế sau, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ vụt qua nhanh chóng, bầu trời bị hoàng hôn nhuộm thành màu đỏ tím, cây ngô đồng đã đâm chồi nảy lộc, những học sinh mặc đồng phục đuổi nhau đùa nghịch bên đường.
Điện thoại đột nhiên rung vài lần, Trần Nghiên cúi đầu, mở điện thoại.
【Thông báo Weibo: Người bạn đặc biệt quan tâm của bạn, [Nguyên] đã cập nhật một trạng thái mới】
Lông mày Trần Nghiên giật nhẹ, anh bấm vào.
Đã lâu rồi cô không cập nhật Weibo, Trần Nghiên làm mới vài lần mới thấy trạng thái của cô, đó là một bức ảnh chụp giấy báo nhập học.
Trên đó chỉ có một câu đơn giản: Nhận được món quà tuyệt vời nhất trong ngày đặc biệt này [vui vẻ jpg]
Trần Nghiên phóng to bức ảnh đó lên, bìa của giấy báo vẫn là màu đỏ quen thuộc, bốn chữ Đại học Giang Bắc ánh lên màu vàng rực rỡ, là nơi mà biết bao học sinh ao ước.
Trần Nghiên cảm thấy vui mừng thay cô, khóe miệng vô thức cong lên, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng, nhưng bên cạnh niềm vui, lòng anh cũng dâng lên chút chua xót.
Anh cũng từng có một tờ giấy báo nhập học như thế.
Anh vốn có thể học cùng một trường đại học với cô.
Ba năm đã trôi qua, mỗi lần nhớ lại, anh vẫn thấy rất tiếc nuối.
Màn hình điện thoại tối đi, phản chiếu một gương mặt sắc lạnh, nhưng chỉ sau vài giây lại sáng lên.
Tống Tịnh Nguyên cập nhật trạng thái thứ hai.
Lần này là hình ảnh một chiếc bùa bình an nhỏ.
【Nguyên: Không biết là ai tốt bụng tặng, chỉ có thể nói một lời cảm ơn ở đây thôi.】
Trần Nghiên chụp màn hình trạng thái này, nhìn bức ảnh đó, cánh cửa ký ức như bị ai đó mở ra.
Khoảng thời gian Tống Tịnh Nguyên ôn thi cao học cũng chính là lúc anh bận rộn với việc học nhất, hoàn toàn không có thời gian quay về, chỉ có thể dựa vào những dòng tin nhắn ít ỏi của Ngu Tiếu để biết một chút tình hình. Nghe nói ngày nào cô cũng ra vào thư viện sớm khuyên để học, Trần Nghiên đau lòng vô cùng, nhưng cũng chỉ có thể nhờ Ngu Tiếu chăm sóc cô thay mình.
Cho đến hai ngày trước kỳ thi cao học, cậu nhận được tin báo Tống Tịnh Nguyên vì áp lực trước kỳ thi quá lớn, cộng thêm nhiệt độ Giang Bắc gần đây thay đổi thất thường, không may bị cảm, cả người không còn chút tinh thần, trạng thái rất kém.
Vốn dĩ, ngày hôm sau, Trần Nghiên có một cuộc hợp tác rất quan trọng phải bàn, nhưng sau khi thấy tin nhắn của Ngu Tiếu, anh lập tức hủy bỏ, đặt chuyến bay gần nhất.
Trịnh Thần biết chuyện này thì tỏ ra khó hiểu, nhắc nhở anh rằng dự án này là nhiệm vụ quan trọng nhất hiện tại, những việc khác đều có thể gác lại.
Trần Nghiên cúi đầu chọn vé, giọng điệu thản nhiên: "Những thứ đó không quan trọng nhất."
Cô mới quan trọng nhất.
Máy bay hạ cánh vào lúc nửa đêm, tháng Mười hai ở Giang Bắc đã thực sự bước vào mùa đông lạnh giá, không khí khô lạnh khó chịu. Trần Nghiên chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, gió lạnh xuyên qua cổ áo thổi vào trong, anh xoa xoa tay, bắt taxi đến thẳng Đại học Giang Bắc, quen thuộc trèo qua cổng phụ vào trong.
Đêm Giáng sinh sắp đến, ngoài những sinh viên ôn thi cao học, cơ bản mọi người đều ra ngoài chơi, khuôn viên trường tĩnh lặng, đến cả bóng người trên mặt đất cũng thưa thớt. Trần Nghiên đứng trong rừng cây bên cạnh thư viện, ánh mắt không rời khỏi cửa, sợ bỏ lỡ điều gì.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, ngón tay Trần Nghiên đã hơi cứng đờ, nhưng anh vẫn kiên nhẫn đứng đó, không hề tỏ ra khó chịu.
Kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, thư viện đóng cửa, từng nhóm sinh viên đeo ba lô lần lượt đi ra, mãi đến khi gần hết người, anh mới thấy bóng dáng mà anh luôn nhớ mong.
Tống Tịnh Nguyên mặc một chiếc áo khoác màu be, tay ôm những quyển sách chuyên ngành dày cộm, đôi mắt trong trẻo lộ thêm vài phần mệt mỏi, cả người như gầy đi không ít.
Trái tim Trần Nghiên thắt lại.
"Khi anh không có ở đây, sao em lại không biết tự chăm sóc tốt bản thân?"
Cô đứng trước cửa thư viện một lúc lâu, gương mặt tái nhợt vì lạnh, cứ thế ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn bầu trời, vẻ mặt mơ màng.
Trần Nghiên không biết phải làm sao, muốn tiến lại gần để an ủi cô, nhưng lại sợ sự xuất hiện của mình sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Cuối cùng, anh chỉ có thể đi theo sau, tiễn cô về ký túc xá an toàn, nhìn cô tắt đèn và chìm vào giấc ngủ.
Anh tìm một nhà nghỉ nhỏ gần đó ở tạm. Đêm đó, anh gần như không ngủ được. Sáng hôm sau, anh dậy rất sớm.
Giang Bắc có tuyết rơi, trời âm u xám xịt, cành cây bên đường thỉnh thoảng bị tuyết đè gãy, những hạt tuyết tí tách rơi xuống.
Trần Nghiên ngồi tàu điện ngầm đến chùa Đông Nhạc.Ngôi chùa nằm ở ngoại ô, ẩn mình giữa những dãy núi, diện tích không lớn, nhưng người đến cầu nguyện rất đông, khói hương lượn lờ.
Ngôi chùa nằm trên đỉnh núi, đi lên phải vượt qua một bậc thang đá rất dài, hai bên bậc thang là những cái cây đã khô héo, nhưng thân cây vẫn treo đầy những tấm gỗ màu nâu.
Trần Nghiên một mình leo lên đỉnh núi, vào trong chùa cầu cho cô một lá bùa bình an. Khi đi xuống, nghe thấy tiếng người xung quanh huyên náo, anh bỗng nhớ lại nhiều năm trước, Tống Tịnh Nguyên phải đi thi ở nơi xa, nhìn cô quá căng thẳng, anh cũng dẫn cô đến chùa cầu nguyện.
Rõ ràng anh là một người vô thần, nhưng không biết từ lúc nào, vì cô mà trở nên thành kính.
Hy vọng những ngày anh không có ở đây, Đức Phật sẽ phù hộ cho cô không gặp tai ương, mọi chuyện suôn sẻ.
. . .
Giờ cao điểm buổi tối hơi tắc đường, xe cộ di chuyển rất chậm.
"Công ty của cậu sao rồi?" Vừa đúng lúc gặp đèn đỏ ở ngã tư, Thẩm Duệ đặt tay lên vô lăng, nghiêng đầu hỏi anh.
"Cũng ổn." Trần Nghiên khép hờ mắt, giọng nói trầm khàn mang theo vẻ mệt mỏi: "Có đàn anh và thầy hướng dẫn giúp đỡ, cũng khá thuận lợi."
"Công ty tên là gì?"
Trần Nghiên im lặng một lúc, chậm rãi thốt ra hai chữ: "Niệm Nguyên."
". . ."
Thẩm Duệ không biết nên tức giận hay bật cười, cuối cùng cậu nghiến răng gật đầu: "Cậu giỏi thật đấy."
Lấy tên bạn gái cũ đặt tên công ty.
Tối hôm đó, Thẩm Duệ tổ chức một buổi tiệc, Trần Nghiên vốn không muốn đi, nhưng Thẩm Duệ cứ năn nỉ mãi, còn dùng tình bạn mười mấy năm để thuyết phục anh, thế nên anh mới miễn cưỡng đồng ý.
Thời gian tụ tập là 7 giờ tối, Trần Nghiên bảo Thẩm Duệ đi trước, nói mình sẽ đến muộn.
Lúc 6 giờ, Trần Nghiên rời khỏi căn hộ của mình, bắt taxi đến Đại học Giang Bắc.
Chưa kịp xuống xe, anh đã thấy Tống Tịnh Nguyên và ba cô bạn cùng phòng bước ra từ cổng trường, vừa nói vừa cười, trông rất vui vẻ.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài rất đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, dù cách xa một khoảng vẫn khiến người ta rung động.
Mấy cô gái đến một nhà hàng lẩu gần đó, đặt một phòng riêng ở trong cùng.
Trần Nghiên nhìn họ một lúc, hàng mi đen khẽ động, anh quay người rời đi, tìm một tiệm bánh gần đó.
Anh ngồi xổm trước quầy, mua một cái bánh kem dâu, còn hỏi chủ tiệm có thể cho thêm một tấm thiệp bỏ vào bên trong không, nói là muốn viết vài lời chúc lên đó.
Chủ tiệm đưa giấy bút cho anh, Trần Nghiên cúi xuống bàn, hàng ngàn lời muốn nói trong lòng giờ lại không biết phải diễn đạt ra sao, cuối cùng anh thay đổi nét chữ, viết một câu "Chúc mừng sinh nhật, mọi điều suôn sẻ".
Anh cầm hộp bánh đã được gói lại, trở về nhà hàng lẩu đó, nói với nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân: "Cô có thể giúp tôi đưa cái này vào cho khách ở phòng ăn trong cùng không?"
Nhân viên phục vụ ngớ người ra: "Hả?"
"Nói gì cũng được, cứ bảo đây là quà sinh nhật dành cho hội viên mà nhà hàng đã chuẩn bị, hoặc hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập nhà hàng, vừa hay bàn của họ trúng thưởng." Trần Nghiên nghĩ ra mấy lý do, "Dù sao cứ để họ nhận là được."
Nhân viên phục vụ cuối cùng cũng đồng ý, Trần Nghiên nấp ở góc khuất, nhìn nhân viên phục vụ mang bánh vào, cúi xuống nói gì đó với họ, cô gái nhỏ ban đầu có vẻ ngạc nhiên, sau đó vui vẻ nhận bánh.
Cô bạn cùng phòng đội mũ sinh nhật cho cô, thắp nến để cô ước nguyện.
Ánh nến lung linh soi sáng khuôn mặt dịu dàng của cô, trên môi còn vương nụ cười nhẹ, lòng Trần Nghiên bất giác mềm mại, lấy điện thoại chụp hình cô.
Anh cứ đứng đó cùng cô ăn hết bữa tiệc sinh nhật này, rồi lại theo họ từ nhà hàng lẩu về trường.
Bầu trời đêm tháng Tư rất đẹp, gió đêm cũng rất dịu dàng, nhẹ nhàng lay động làn váy của cô. Trần Nghiên đi sau cô khoảng hai mét, nhìn bóng mình dưới đất, lòng chợt xao xuyến, anh bước nhanh hơn.
Hai bóng người dán sát vào nhau, một cao một thấp, như thể đang ôm lấy nhau.
Vì anh không thể tự mình ôm cô, nên hãy để cái bóng của anh thay anh thực hiện điều đó.
Đêm dần buông xuống, mãi đến khi cô vào ký túc xá, ánh đèn vàng ấm áp sáng lên, Trần Nghiên mới hoàn toàn yên tâm.
Tống Tịnh Nguyên đến bên giường kéo rèm, cô bạn cùng phòng không biết nói gì với cô, cô khẽ cười, lúm đồng tiền thoáng hiện ra, dịu dàng và xinh đẹp.
Trần Nghiên chớp mắt, nhìn về phía cửa sổ, nói nhỏ: "Bảo bối, sinh nhật vui vẻ."
. . .
Khi rời khỏi Đại học Giang Bắc đã gần chín giờ, Thẩm Duệ gửi tin nhắn thúc giục anh đến nhanh.
Nơi tụ họp là một quán pub gần Đại học Giang Bắc, Trần Nghiên mở bản đồ tìm kiếm, rồi đến đó theo chỉ dẫn.
Có khá nhiều người tham gia buổi tiệc, phần lớn là những khuôn mặt xa lạ, có lẽ là bạn bè của Thẩm Duệ quen ở đây. Trần Nghiên thản nhiên chào hỏi, thực ra anh không thích những nơi như thế này, hôm nay đến đây chủ yếu là nể mặt Thẩm Duệ. Sau khi gọi một ly nước đá, anh ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại, thậm chí không buồn ngẩng đầu lên.Xung quanh ồn ào náo nhiệt khiến anh hơi khó chịu, khi anh chuẩn bị ra ngoài để hít thở không khí, một giọng nam vang lên bên cạnh.
"Đúng là cậu à, Trần Nghiên?"
Trần Nghiên cau mày, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không có ấn tượng gì về chàng trai trước mặt.
Anh không nói gì, chờ đối phương nói tiếp.
Người kia thấy biểu hiện này của anh, nhanh chóng hiểu ra, cười khẽ: "Không nhớ tôi sao?"
Trần Nghiên lạnh lùng đáp lại bằng một biểu cảm "cậu là ai mà tôi phải nhớ".
"Tôi là Giang Song đây, bạn cùng lớp với cậu năm lớp 9, cậu không có chút ấn tượng nào à?"
Trần Nghiên bất động: "Không có ấn tượng."
". . ."
Nhóm người này nhanh chóng bắt đầu uống rượu, để thỏa mãn tò mò về nhau, họ chơi trò "Thật hay Thách".
Trần Nghiên không tham gia, chỉ ngồi yên lặng một bên, tay cầm chiếc bật lửa bạc chơi đùa, mở ra đóng vào, phát ra tiếng "cạch cạch" rõ ràng.
Giang Song đột nhiên đến gần, chạm cốc với anh: "Anh bạn, vẫn chưa nhớ ra à?"
"Ngày đầu tiên của năm lớp 9, cậu đã cho tôi một trận, chuyện này tôi vẫn nhớ đến giờ đấy."
Trần Nghiên: ". . ."
Giang Song cũng không phải đến để trả thù anh, chậm rãi nói: "Chỉ là bao nhiêu năm qua, tôi vẫn canh cánh mãi trong lòng, lúc đó vì sao lại cậu lại đánh tôi một trận vậy, có thể cho tôi một lý do không?"
Trần Nghiên nhướng mày, lấy một lon bia trên bàn, ngón tay nhẹ nhàng giật nắp, bọt bia bắn lên mu bàn tay. Anh ngửa đầu uống một ngụm, yết hầu chậm rãi di chuyển, vẫn giữ dáng vẻ lười biếng, không đứng đắn nói: "Đánh nhau cần gì nhiều lý do thế, thấy cậu không vừa mắt thôi."
". . ." Giang Song cười khẽ, "Được rồi."
Anh ta quay người lại nhập hội với đám Thẩm Duệ, Trần Nghiên ngồi trên ghế sofa, móc một điếu thuốc trong túi ra. Ánh lửa đỏ rực từ đầu ngón tay bùng lên, phản chiếu trong đáy mắt đen kịt của anh.
Thật ra, rất nhiều chuyện hồi lớp chín anh đã không còn nhớ rõ. Khi đó, anh còn trẻ và ngông cuồng. Ở trường, anh hết đánh nhau lại trốn học, làm nhiều chuyện xấu, hoàn toàn không có tâm trí để nhớ hết.
Nhưng vài câu nói của Giang Song hôm nay như mở ra một khe hở trong trí nhớ của anh, vô số kỷ niệm chầm chậm tuôn ra, tái hiện trong đầu từng chút một.
Anh nhớ năm đó, học sinh lớp 9 đi học sớm hơn thường lệ, vào giữa tháng Tám, đó là lúc khi hậu ở Khi Nguyên khắc nghiệt nhất.
Tiếng ve kêu không ngừng ngoài cửa sổ, chiếc quạt trần cũ kĩ kêu ù ù trên đầu, bóng cây bạch dương ngoài cửa sổ đong đưa theo gió, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu vào, khiến người ta không mở nổi mắt.
Trần Nghiên ngồi ở hàng cuối cạnh cửa sổ. Trong lớp mới, hầu như không có ai quen biết anh, anh cũng lười xã giao, nên cứ thế gục đầu xuống bàn ngủ.
Khi đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai anh.
"Bạn ơi?"
Trần Nghiên bực bội ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt dịu dàng yên tĩnh. Cô mặc đồng phục học sinh gọn gàng, ôm sách trước ngực. Dáng vẻ ngoan ngoãn của cô khiến sự khó chịu trong lòng anh giảm đi một nửa.
"Có việc?" Anh đặt một chân lên thanh ngang dưới bàn, lười biếng nhìn cô.
"Ừm." Cô gái nhỏ trông có vẻ hơi căng thẳng, khẽ gật đầu, "Thầy bảo tôi đi thu bài tập."
Trần Nghiên nhếch môi, thản nhiên nói: "Cứ nói với thầy là tôi không làm."
Đối phương ngẩn người vài giây, rồi chậm rãi gật đầu: "Ừm, được rồi."
Cô quay người, tiếp tục thu bài tập của những người khác. Trần Nghiên gần như tỉnh ngủ hẳn, nhìn theo bóng lưng của cô một lúc, rồi lấy điện thoại trong ngăn bàn ra, chơi một ván game với Thẩm Duệ và vài người khác.
Một ván game diễn ra rất nhanh, màn hình hiện lên một chữ "Victory" to đùng. Trần Nghiên vươn vai, vô tình nghe thấy Giang Song đang thảo luận gì đó với vài nam sinh bên cạnh.
"Thấy cô bạn ngồi ở hàng đầu không?"
"Trước đây cậu ấy học cùng lớp với tao, tên là Tống Tịnh Nguyên."
"Cậu ấy dễ bắt nạt lắm, lát nữa tan học chúng ta chọc cậu ấy một chút nhé?"
"Sợ gì, dù sao cậu ấy cũng không phản kháng đâu."
...
Trần Nghiên vô thức ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Cô gái nhỏ đã nộp bài xong và quay về chỗ ngồi, cúi đầu chăm chú làm bài tập. Tóc đuôi ngựa cao để lộ cái cổ mảnh mai, trắng nõn, vài sợi tóc đen rủ xuống, thuần khiết như một tờ giấy trắng.
Nghĩ đến những gì Giang Song vừa nói, lòng anh bỗng nhiên dâng lên một cảm giác bực bội, đôi mắt anh thoáng hiện vẻ lạnh lùng và u ám.
Trần Nghiên ngồi thẳng dậy, đẩy bàn về phía trước, tùy tiện lấy một cuốn sách bên cạnh, ném thẳng về phía Giang Song.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Phiên ngoại của Thẩm Chi Ý sẽ được viết! Đừng sốt ruột!
Editor: Fino
Cuối tháng tư, Giang Bắc tràn ngập sắc xuân, không khí thoảng hương cỏ cây.
Trần Nghiên đã nửa năm chưa về nhà.
Năm thứ ba đại học thực sự rất bận rộn, anh tham gia một cuộc thi chuyên ngành, cùng đội với các đàn anh, cuối cùng giành được giải đặc biệt. Trong cuộc thi, anh đã gặp một giáo sư người Hoa ngành Kỹ thuật của Đại học Stanford. Vị giáo sư này rất đánh giá cao anh và quyết định cùng Đại học California đào tạo anh, thậm chí gần như tất cả các tài nguyên tốt nhất đều dành cho anh.
Thời gian của anh càng trở nên eo hẹp hơn, hầu như dành cả ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm. Sau đó, anh thậm chí không muốn lãng phí thời gian đi đường nên trực tiếp chuyển đồ đến phòng thí nghiệm, ngủ vài tiếng trên ghế rồi lại thức dậy tiếp tục bận rộn với những thí nghiệm chưa hoàn thành.
Anh chịu khó, cũng kiên nhẫn hơn người thường. Anh tiến bộ rất nhanh, nguyên mẫu của Niệm Nguyên cũng dần được xây dựng lên.
...
Thẩm Duệ vừa hay đến Giang Bắc thực tập, biết anh sẽ về nên đã xin nghỉ phép trước một ngày, lái xe đến sân bay đón anh.
Trần Nghiên dựa vào ghế sau, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ vụt qua nhanh chóng, bầu trời bị hoàng hôn nhuộm thành màu đỏ tím, cây ngô đồng đã đâm chồi nảy lộc, những học sinh mặc đồng phục đuổi nhau đùa nghịch bên đường.
Điện thoại đột nhiên rung vài lần, Trần Nghiên cúi đầu, mở điện thoại.
【Thông báo Weibo: Người bạn đặc biệt quan tâm của bạn, [Nguyên] đã cập nhật một trạng thái mới】
Lông mày Trần Nghiên giật nhẹ, anh bấm vào.
Đã lâu rồi cô không cập nhật Weibo, Trần Nghiên làm mới vài lần mới thấy trạng thái của cô, đó là một bức ảnh chụp giấy báo nhập học.
Trên đó chỉ có một câu đơn giản: Nhận được món quà tuyệt vời nhất trong ngày đặc biệt này [vui vẻ jpg]
Trần Nghiên phóng to bức ảnh đó lên, bìa của giấy báo vẫn là màu đỏ quen thuộc, bốn chữ Đại học Giang Bắc ánh lên màu vàng rực rỡ, là nơi mà biết bao học sinh ao ước.
Trần Nghiên cảm thấy vui mừng thay cô, khóe miệng vô thức cong lên, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng, nhưng bên cạnh niềm vui, lòng anh cũng dâng lên chút chua xót.
Anh cũng từng có một tờ giấy báo nhập học như thế.
Anh vốn có thể học cùng một trường đại học với cô.
Ba năm đã trôi qua, mỗi lần nhớ lại, anh vẫn thấy rất tiếc nuối.
Màn hình điện thoại tối đi, phản chiếu một gương mặt sắc lạnh, nhưng chỉ sau vài giây lại sáng lên.
Tống Tịnh Nguyên cập nhật trạng thái thứ hai.
Lần này là hình ảnh một chiếc bùa bình an nhỏ.
【Nguyên: Không biết là ai tốt bụng tặng, chỉ có thể nói một lời cảm ơn ở đây thôi.】
Trần Nghiên chụp màn hình trạng thái này, nhìn bức ảnh đó, cánh cửa ký ức như bị ai đó mở ra.
Khoảng thời gian Tống Tịnh Nguyên ôn thi cao học cũng chính là lúc anh bận rộn với việc học nhất, hoàn toàn không có thời gian quay về, chỉ có thể dựa vào những dòng tin nhắn ít ỏi của Ngu Tiếu để biết một chút tình hình. Nghe nói ngày nào cô cũng ra vào thư viện sớm khuyên để học, Trần Nghiên đau lòng vô cùng, nhưng cũng chỉ có thể nhờ Ngu Tiếu chăm sóc cô thay mình.
Cho đến hai ngày trước kỳ thi cao học, cậu nhận được tin báo Tống Tịnh Nguyên vì áp lực trước kỳ thi quá lớn, cộng thêm nhiệt độ Giang Bắc gần đây thay đổi thất thường, không may bị cảm, cả người không còn chút tinh thần, trạng thái rất kém.
Vốn dĩ, ngày hôm sau, Trần Nghiên có một cuộc hợp tác rất quan trọng phải bàn, nhưng sau khi thấy tin nhắn của Ngu Tiếu, anh lập tức hủy bỏ, đặt chuyến bay gần nhất.
Trịnh Thần biết chuyện này thì tỏ ra khó hiểu, nhắc nhở anh rằng dự án này là nhiệm vụ quan trọng nhất hiện tại, những việc khác đều có thể gác lại.
Trần Nghiên cúi đầu chọn vé, giọng điệu thản nhiên: "Những thứ đó không quan trọng nhất."
Cô mới quan trọng nhất.
Máy bay hạ cánh vào lúc nửa đêm, tháng Mười hai ở Giang Bắc đã thực sự bước vào mùa đông lạnh giá, không khí khô lạnh khó chịu. Trần Nghiên chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, gió lạnh xuyên qua cổ áo thổi vào trong, anh xoa xoa tay, bắt taxi đến thẳng Đại học Giang Bắc, quen thuộc trèo qua cổng phụ vào trong.
Đêm Giáng sinh sắp đến, ngoài những sinh viên ôn thi cao học, cơ bản mọi người đều ra ngoài chơi, khuôn viên trường tĩnh lặng, đến cả bóng người trên mặt đất cũng thưa thớt. Trần Nghiên đứng trong rừng cây bên cạnh thư viện, ánh mắt không rời khỏi cửa, sợ bỏ lỡ điều gì.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, ngón tay Trần Nghiên đã hơi cứng đờ, nhưng anh vẫn kiên nhẫn đứng đó, không hề tỏ ra khó chịu.
Kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, thư viện đóng cửa, từng nhóm sinh viên đeo ba lô lần lượt đi ra, mãi đến khi gần hết người, anh mới thấy bóng dáng mà anh luôn nhớ mong.
Tống Tịnh Nguyên mặc một chiếc áo khoác màu be, tay ôm những quyển sách chuyên ngành dày cộm, đôi mắt trong trẻo lộ thêm vài phần mệt mỏi, cả người như gầy đi không ít.
Trái tim Trần Nghiên thắt lại.
"Khi anh không có ở đây, sao em lại không biết tự chăm sóc tốt bản thân?"
Cô đứng trước cửa thư viện một lúc lâu, gương mặt tái nhợt vì lạnh, cứ thế ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn bầu trời, vẻ mặt mơ màng.
Trần Nghiên không biết phải làm sao, muốn tiến lại gần để an ủi cô, nhưng lại sợ sự xuất hiện của mình sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Cuối cùng, anh chỉ có thể đi theo sau, tiễn cô về ký túc xá an toàn, nhìn cô tắt đèn và chìm vào giấc ngủ.
Anh tìm một nhà nghỉ nhỏ gần đó ở tạm. Đêm đó, anh gần như không ngủ được. Sáng hôm sau, anh dậy rất sớm.
Giang Bắc có tuyết rơi, trời âm u xám xịt, cành cây bên đường thỉnh thoảng bị tuyết đè gãy, những hạt tuyết tí tách rơi xuống.
Trần Nghiên ngồi tàu điện ngầm đến chùa Đông Nhạc.Ngôi chùa nằm ở ngoại ô, ẩn mình giữa những dãy núi, diện tích không lớn, nhưng người đến cầu nguyện rất đông, khói hương lượn lờ.
Ngôi chùa nằm trên đỉnh núi, đi lên phải vượt qua một bậc thang đá rất dài, hai bên bậc thang là những cái cây đã khô héo, nhưng thân cây vẫn treo đầy những tấm gỗ màu nâu.
Trần Nghiên một mình leo lên đỉnh núi, vào trong chùa cầu cho cô một lá bùa bình an. Khi đi xuống, nghe thấy tiếng người xung quanh huyên náo, anh bỗng nhớ lại nhiều năm trước, Tống Tịnh Nguyên phải đi thi ở nơi xa, nhìn cô quá căng thẳng, anh cũng dẫn cô đến chùa cầu nguyện.
Rõ ràng anh là một người vô thần, nhưng không biết từ lúc nào, vì cô mà trở nên thành kính.
Hy vọng những ngày anh không có ở đây, Đức Phật sẽ phù hộ cho cô không gặp tai ương, mọi chuyện suôn sẻ.
. . .
Giờ cao điểm buổi tối hơi tắc đường, xe cộ di chuyển rất chậm.
"Công ty của cậu sao rồi?" Vừa đúng lúc gặp đèn đỏ ở ngã tư, Thẩm Duệ đặt tay lên vô lăng, nghiêng đầu hỏi anh.
"Cũng ổn." Trần Nghiên khép hờ mắt, giọng nói trầm khàn mang theo vẻ mệt mỏi: "Có đàn anh và thầy hướng dẫn giúp đỡ, cũng khá thuận lợi."
"Công ty tên là gì?"
Trần Nghiên im lặng một lúc, chậm rãi thốt ra hai chữ: "Niệm Nguyên."
". . ."
Thẩm Duệ không biết nên tức giận hay bật cười, cuối cùng cậu nghiến răng gật đầu: "Cậu giỏi thật đấy."
Lấy tên bạn gái cũ đặt tên công ty.
Tối hôm đó, Thẩm Duệ tổ chức một buổi tiệc, Trần Nghiên vốn không muốn đi, nhưng Thẩm Duệ cứ năn nỉ mãi, còn dùng tình bạn mười mấy năm để thuyết phục anh, thế nên anh mới miễn cưỡng đồng ý.
Thời gian tụ tập là 7 giờ tối, Trần Nghiên bảo Thẩm Duệ đi trước, nói mình sẽ đến muộn.
Lúc 6 giờ, Trần Nghiên rời khỏi căn hộ của mình, bắt taxi đến Đại học Giang Bắc.
Chưa kịp xuống xe, anh đã thấy Tống Tịnh Nguyên và ba cô bạn cùng phòng bước ra từ cổng trường, vừa nói vừa cười, trông rất vui vẻ.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài rất đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, dù cách xa một khoảng vẫn khiến người ta rung động.
Mấy cô gái đến một nhà hàng lẩu gần đó, đặt một phòng riêng ở trong cùng.
Trần Nghiên nhìn họ một lúc, hàng mi đen khẽ động, anh quay người rời đi, tìm một tiệm bánh gần đó.
Anh ngồi xổm trước quầy, mua một cái bánh kem dâu, còn hỏi chủ tiệm có thể cho thêm một tấm thiệp bỏ vào bên trong không, nói là muốn viết vài lời chúc lên đó.
Chủ tiệm đưa giấy bút cho anh, Trần Nghiên cúi xuống bàn, hàng ngàn lời muốn nói trong lòng giờ lại không biết phải diễn đạt ra sao, cuối cùng anh thay đổi nét chữ, viết một câu "Chúc mừng sinh nhật, mọi điều suôn sẻ".
Anh cầm hộp bánh đã được gói lại, trở về nhà hàng lẩu đó, nói với nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân: "Cô có thể giúp tôi đưa cái này vào cho khách ở phòng ăn trong cùng không?"
Nhân viên phục vụ ngớ người ra: "Hả?"
"Nói gì cũng được, cứ bảo đây là quà sinh nhật dành cho hội viên mà nhà hàng đã chuẩn bị, hoặc hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập nhà hàng, vừa hay bàn của họ trúng thưởng." Trần Nghiên nghĩ ra mấy lý do, "Dù sao cứ để họ nhận là được."
Nhân viên phục vụ cuối cùng cũng đồng ý, Trần Nghiên nấp ở góc khuất, nhìn nhân viên phục vụ mang bánh vào, cúi xuống nói gì đó với họ, cô gái nhỏ ban đầu có vẻ ngạc nhiên, sau đó vui vẻ nhận bánh.
Cô bạn cùng phòng đội mũ sinh nhật cho cô, thắp nến để cô ước nguyện.
Ánh nến lung linh soi sáng khuôn mặt dịu dàng của cô, trên môi còn vương nụ cười nhẹ, lòng Trần Nghiên bất giác mềm mại, lấy điện thoại chụp hình cô.
Anh cứ đứng đó cùng cô ăn hết bữa tiệc sinh nhật này, rồi lại theo họ từ nhà hàng lẩu về trường.
Bầu trời đêm tháng Tư rất đẹp, gió đêm cũng rất dịu dàng, nhẹ nhàng lay động làn váy của cô. Trần Nghiên đi sau cô khoảng hai mét, nhìn bóng mình dưới đất, lòng chợt xao xuyến, anh bước nhanh hơn.
Hai bóng người dán sát vào nhau, một cao một thấp, như thể đang ôm lấy nhau.
Vì anh không thể tự mình ôm cô, nên hãy để cái bóng của anh thay anh thực hiện điều đó.
Đêm dần buông xuống, mãi đến khi cô vào ký túc xá, ánh đèn vàng ấm áp sáng lên, Trần Nghiên mới hoàn toàn yên tâm.
Tống Tịnh Nguyên đến bên giường kéo rèm, cô bạn cùng phòng không biết nói gì với cô, cô khẽ cười, lúm đồng tiền thoáng hiện ra, dịu dàng và xinh đẹp.
Trần Nghiên chớp mắt, nhìn về phía cửa sổ, nói nhỏ: "Bảo bối, sinh nhật vui vẻ."
. . .
Khi rời khỏi Đại học Giang Bắc đã gần chín giờ, Thẩm Duệ gửi tin nhắn thúc giục anh đến nhanh.
Nơi tụ họp là một quán pub gần Đại học Giang Bắc, Trần Nghiên mở bản đồ tìm kiếm, rồi đến đó theo chỉ dẫn.
Có khá nhiều người tham gia buổi tiệc, phần lớn là những khuôn mặt xa lạ, có lẽ là bạn bè của Thẩm Duệ quen ở đây. Trần Nghiên thản nhiên chào hỏi, thực ra anh không thích những nơi như thế này, hôm nay đến đây chủ yếu là nể mặt Thẩm Duệ. Sau khi gọi một ly nước đá, anh ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại, thậm chí không buồn ngẩng đầu lên.Xung quanh ồn ào náo nhiệt khiến anh hơi khó chịu, khi anh chuẩn bị ra ngoài để hít thở không khí, một giọng nam vang lên bên cạnh.
"Đúng là cậu à, Trần Nghiên?"
Trần Nghiên cau mày, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không có ấn tượng gì về chàng trai trước mặt.
Anh không nói gì, chờ đối phương nói tiếp.
Người kia thấy biểu hiện này của anh, nhanh chóng hiểu ra, cười khẽ: "Không nhớ tôi sao?"
Trần Nghiên lạnh lùng đáp lại bằng một biểu cảm "cậu là ai mà tôi phải nhớ".
"Tôi là Giang Song đây, bạn cùng lớp với cậu năm lớp 9, cậu không có chút ấn tượng nào à?"
Trần Nghiên bất động: "Không có ấn tượng."
". . ."
Nhóm người này nhanh chóng bắt đầu uống rượu, để thỏa mãn tò mò về nhau, họ chơi trò "Thật hay Thách".
Trần Nghiên không tham gia, chỉ ngồi yên lặng một bên, tay cầm chiếc bật lửa bạc chơi đùa, mở ra đóng vào, phát ra tiếng "cạch cạch" rõ ràng.
Giang Song đột nhiên đến gần, chạm cốc với anh: "Anh bạn, vẫn chưa nhớ ra à?"
"Ngày đầu tiên của năm lớp 9, cậu đã cho tôi một trận, chuyện này tôi vẫn nhớ đến giờ đấy."
Trần Nghiên: ". . ."
Giang Song cũng không phải đến để trả thù anh, chậm rãi nói: "Chỉ là bao nhiêu năm qua, tôi vẫn canh cánh mãi trong lòng, lúc đó vì sao lại cậu lại đánh tôi một trận vậy, có thể cho tôi một lý do không?"
Trần Nghiên nhướng mày, lấy một lon bia trên bàn, ngón tay nhẹ nhàng giật nắp, bọt bia bắn lên mu bàn tay. Anh ngửa đầu uống một ngụm, yết hầu chậm rãi di chuyển, vẫn giữ dáng vẻ lười biếng, không đứng đắn nói: "Đánh nhau cần gì nhiều lý do thế, thấy cậu không vừa mắt thôi."
". . ." Giang Song cười khẽ, "Được rồi."
Anh ta quay người lại nhập hội với đám Thẩm Duệ, Trần Nghiên ngồi trên ghế sofa, móc một điếu thuốc trong túi ra. Ánh lửa đỏ rực từ đầu ngón tay bùng lên, phản chiếu trong đáy mắt đen kịt của anh.
Thật ra, rất nhiều chuyện hồi lớp chín anh đã không còn nhớ rõ. Khi đó, anh còn trẻ và ngông cuồng. Ở trường, anh hết đánh nhau lại trốn học, làm nhiều chuyện xấu, hoàn toàn không có tâm trí để nhớ hết.
Nhưng vài câu nói của Giang Song hôm nay như mở ra một khe hở trong trí nhớ của anh, vô số kỷ niệm chầm chậm tuôn ra, tái hiện trong đầu từng chút một.
Anh nhớ năm đó, học sinh lớp 9 đi học sớm hơn thường lệ, vào giữa tháng Tám, đó là lúc khi hậu ở Khi Nguyên khắc nghiệt nhất.
Tiếng ve kêu không ngừng ngoài cửa sổ, chiếc quạt trần cũ kĩ kêu ù ù trên đầu, bóng cây bạch dương ngoài cửa sổ đong đưa theo gió, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu vào, khiến người ta không mở nổi mắt.
Trần Nghiên ngồi ở hàng cuối cạnh cửa sổ. Trong lớp mới, hầu như không có ai quen biết anh, anh cũng lười xã giao, nên cứ thế gục đầu xuống bàn ngủ.
Khi đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai anh.
"Bạn ơi?"
Trần Nghiên bực bội ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt dịu dàng yên tĩnh. Cô mặc đồng phục học sinh gọn gàng, ôm sách trước ngực. Dáng vẻ ngoan ngoãn của cô khiến sự khó chịu trong lòng anh giảm đi một nửa.
"Có việc?" Anh đặt một chân lên thanh ngang dưới bàn, lười biếng nhìn cô.
"Ừm." Cô gái nhỏ trông có vẻ hơi căng thẳng, khẽ gật đầu, "Thầy bảo tôi đi thu bài tập."
Trần Nghiên nhếch môi, thản nhiên nói: "Cứ nói với thầy là tôi không làm."
Đối phương ngẩn người vài giây, rồi chậm rãi gật đầu: "Ừm, được rồi."
Cô quay người, tiếp tục thu bài tập của những người khác. Trần Nghiên gần như tỉnh ngủ hẳn, nhìn theo bóng lưng của cô một lúc, rồi lấy điện thoại trong ngăn bàn ra, chơi một ván game với Thẩm Duệ và vài người khác.
Một ván game diễn ra rất nhanh, màn hình hiện lên một chữ "Victory" to đùng. Trần Nghiên vươn vai, vô tình nghe thấy Giang Song đang thảo luận gì đó với vài nam sinh bên cạnh.
"Thấy cô bạn ngồi ở hàng đầu không?"
"Trước đây cậu ấy học cùng lớp với tao, tên là Tống Tịnh Nguyên."
"Cậu ấy dễ bắt nạt lắm, lát nữa tan học chúng ta chọc cậu ấy một chút nhé?"
"Sợ gì, dù sao cậu ấy cũng không phản kháng đâu."
...
Trần Nghiên vô thức ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Cô gái nhỏ đã nộp bài xong và quay về chỗ ngồi, cúi đầu chăm chú làm bài tập. Tóc đuôi ngựa cao để lộ cái cổ mảnh mai, trắng nõn, vài sợi tóc đen rủ xuống, thuần khiết như một tờ giấy trắng.
Nghĩ đến những gì Giang Song vừa nói, lòng anh bỗng nhiên dâng lên một cảm giác bực bội, đôi mắt anh thoáng hiện vẻ lạnh lùng và u ám.
Trần Nghiên ngồi thẳng dậy, đẩy bàn về phía trước, tùy tiện lấy một cuốn sách bên cạnh, ném thẳng về phía Giang Song.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Phiên ngoại của Thẩm Chi Ý sẽ được viết! Đừng sốt ruột!
Danh sách chương