Trận hò hét ầm ĩ chợt an tĩnh trong nháy mắt.

Đồng tử Mục Hạc co rụt lại, trên trán nổi lên gân xanh.

Tạ Tri Vi thở dốc một hơi, ở trước mặt nhiều người như vậy hắn muốn đứng thẳng một chút, thế nhưng nơi buồng tim đột nhiên co rút đau đớn không thôi, khiến hắn không thể không cong người.

Hai tay Sở Tri Thị đỡ lấy bờ vai hắn, khẩn trương hỏi: “Sư huynh làm sao vậy, có phải bị tên Xích Viêm kia đả thương rồi không?”

Đám người rất nhanh đã tụ lại đây, Tạ Tri Vi bị vây ở trung tâm.

Đây đại khái là thời khắc hắn được chú ý nhất trong kiếp này, vốn nên duy trì hình tượng tốt đẹp một chút.

Nhưng ngay khi hắn lắc đầu với Sở Tri Thị, rốt cuộc không còn sức lực để chống đỡ, lưng dựa vách tường hoang tàn chậm rãi trượt xuống ngã trên mặt đất.

Chung quanh hắn tất cả đều là bóng người, đôi mắt cảm thấy có chút bị hoa lên.

Có thiếu niên áo trắng chui vào trong đám người, người cản đường bị hắn ta dốc sức xô đẩy, không ít người té ngã qua một bên.

Bức tường người chật như nêm cối cưỡng ép mở ra một lỗ hổng.

Tạ Tri Vi nghe thấy tiếng kinh hô của những người té ngã, khốn đốn đến nỗi ngay cả mở mắt ra nhìn cũng không có sức lực.

Có người nhẹ nhàng nâng đỡ hắn dậy, dựa vào một chỗ, rõ ràng mềm ấm hơn vách đá, lại có thể nghe thấy tiếng tim đập cuồng loạn.

Tạ Tri Vi hơi nghiêng đầu: “Tiểu sư đệ?”

Người nọ run giọng nói: “Sư tôn, là…… đệ tử.”

Tạ Tri Vi cố sức mở mắt ra, đường cong trước mắt chồng chất lên nhau khó khăn lắm mới nhìn rõ một chút.

Gương mặt Mục Hạc gần trong gang tấc, hốc mắt đỏ lên, khóe miệng còn mang theo vết máu.

Chắc là tự dựa vào sức mình cưỡng ép mở ra cấm chú của hắn.

Tạ Tri Vi thở dài: “Không phải không cho…… ngươi tới đây, tại sao không chịu nghe…… vi sư nói, lỡ như……”

Hắn nói một câu đứt quãng, thân thể còn hơi hơi phát run. Cho dù sắc mặt vẫn bình thản như cũ, nhưng mi tâm không tự giác co rút vẫn có thể bị người nhìn ra, hắn rất thống khổ.

Mục Hạc không rảnh nói chuyện râu ria với hắn, trực tiếp lấy tay áo lau khóe miệng dính vệt máu đen giúp hắn, tận lực dùng giọng nhỏ nhẹ hỏi: “Sư tôn không thoải mái ở chỗ nào?”

Sở Tri Thị mới vừa rồi bị Mục Hạc đẩy qua một bên, giờ phút này mang theo sắc mặt khó coi quay trở về, túm hắn một phen: “Ngươi có quan hệ gì với Đạo Tông ta, buông sư huynh của ta ra.”

“Đừng đụng ta!”

Mục Hạc bỗng nhiên phát ra một tiếng gầm thét, ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra lạnh lẽo phảng phất có thể đóng băng toàn bộ Nhất Bộ Nhai.

Hắn không che dấu một chút nào, đây mới là cảm xúc chân chính của hắn.

Sở Tri Thị hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó trào phúng nói: “Đây mới là diện mạo thật của ngươi, cuối cùng không giả bộ nổi nữa sao? Buông tay ra, cách nhị sư huynh của ta xa một chút!”

“Tri Thị, hắn dù sao cũng là đệ tử của Tri Vi, Tri Vi còn chưa tỏ thái độ, đệ ít nói hai câu đi.”

Nhan Tri Phi từ trong đám người gạt đi ra, phía sau còn dắt theo Hạ Tri Ỷ và Độ Sinh.

Độ Sinh nhìn vết máu chưa khô bên khóe miệng Tạ Tri Vi, nói: “A Di Đà Phật, Tạ chân nhân không giống như bị thương.”

Hạ Tri Ỷ ấn ngón tay vào cổ tay Tạ Tri Vi, vẻ mặt biến sắc, ngẩng đầu lên nói: “Nhị sư huynh bị trúng độc.”

Đám người nhất thời một mảnh xôn xao.

Nhan Tri Phi tiến về trước một bước, cúi đầu hỏi Tạ Tri Vi: “Đệ trúng độc từ khi nào? Đệ…… Không phải đệ có Hắc Liên và Bạch Liên sao, sao không tự cứu mình?”

Khóe miệng Tạ Tri Vi hướng về phía trước giật giật, cố sức làm ra động tác lắc đầu.

Độ Sinh than một tiếng: “Dường như Tạ chân nhân bị trúng độc này không phải trong một sớm một chiều, chắc là ở trong cơ thể ngài ấy ẩn núp đã lâu, cho nên không thể kịp thời phát hiện. Nếu hôm nay Tạ chân nhân không thúc giục Thanh Bình Kiếm tiến vào Hồng Liên tận lực chiến đấu, có lẽ độc sẽ không phát nhanh như vậy.”

Đôi mắt Mục Hạc lập tức sáng lên: “Vẫn còn Bạch Liên có thể cứu sư tôn.”

Độ Sinh lại than một tiếng, nói tiếp: “Độc đã công kích vào tâm mạch, nếu Tạ chân nhân không cứu chúng ta trước, mà lưu trữ linh lực, toàn lực tự cứu…… Có lẽ còn có khả năng.”

Trên thực tế, thời điểm ông ta nói như vậy, Mục Hạc đã lấy Bạch Liên ra thử.

Nhưng đúng như lời Độ Sinh đã nói.

Hắn vốn đã hao phí rất nhiều sức lực giúp Tạ Tri Vi cứu người, mới vừa rồi lại không tiếc dùng hết tất cả còn lại phá tan cấm chú, lúc này chỉ có thể miễn cưỡng vận chuyển Bạch Liên mà thôi.

Càng không cần phải nói Tạ Tri Vi bị độc phát vô cùng mãnh liệt, đúng là……

Dầu hết đèn tắt.

Mục Hạc bắt đầu hoảng loạn. Hắn liều mạng dùng linh lực đi triệu hoán Bạch Liên, rốt cuộc Bạch Liên chậm rãi phun trào khí lãng rất nhỏ, nhưng đối với Tạ Tri Vi mà nói không hề có tác dụng gì.

Bờ môi Tạ Tri Vi giật giật: “Ngươi như vậy, sẽ chỉ khiến vi sư chết càng thống khổ.”

“Không!” Trong mắt Mục Hạc tràn ngập tơ máu, hắn không thể tiếp thu cái chữ kia từ trong miệng Tạ Tri Vi nói ra, “Sư tôn sao người lại ngốc như vậy! Người dùng hết tất cả đi cứu người khác, nhưng bọn họ đối xử với người như thế nào, người không đáng!”

Có người bất mãn lẩm bẩm một tiếng: “Nói cái gì vậy, chúng ta tận lực giúp Tạ chân nhân đánh lui Ma Tông, chẳng lẽ còn không đủ sao?”

Vẻ mặt Mục Hạc hiện lên một tia tàn nhẫn, nhưng lúc này hắn cái gì cũng không làm được.

Hắn cơ hồ là cắn khớp hàm đến chảy máu.

Sở Tri Thị cười lạnh một tiếng: “Đến cùng là giúp nhị sư huynh ta đánh lui Ma Tông, hay là nhị sư huynh ta vì cứu các ngươi mới biến thành như vậy, người lớn rồi, sao lại không biết cách nói năng.”

Hắn ta từ trước đến nay cười hì hì, lúc này thần sắc nghiêm nghị, khiến người quen biết hắn ta bỗng cảm thấy xa lạ.

Giọng nói vừa rồi rõ ràng thấp xuống: “Đây là chuyện phát sinh ở Đạo Tông các ngươi, tất nhiên nên để Đạo Tông giải quyết, cử chỉ của chúng ta chẳng lẽ không tính là hỗ trợ?”

Thần sắc Hạ Tri Ỷ cũng lạnh lẽo: “Ngươi câm miệng!”

Sở Tri Thị đứng ở tại chỗ thân hình không nhúc nhích, chỉ phất tay, cách đó không xa lập tức có một người bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống trên mặt đất.

Người nọ chật vật bò dậy, tức giận không thôi. Nhưng có rất nhiều ánh mắt rơi trên người hắn ta, trong đó có không ít là khinh thường.

Sắc mặt hắn ta đan xen xanh trắng một trận, xám xịt lẩn tránh đến nơi hẻo lánh.

Sở Tri Thị vừa định tiếp tục giáo huấn hắn ta, chợt thấy Tạ Tri Vi bỗng nhiên ho khan, máu ho ra một lần so với một lần càng thêm đen, đem áo trắng trên người Mục Hạc nhuộm dần thành loang lỗ thê thảm.

“Sư huynh!” “Nhị sư bá!” “Tạ chân nhân!”

Rất nhiều tiếng xưng hô, Tạ Tri Vi đã nghe không rõ lắm. Đôi tay hắn đặt ở vị trí trái tim, khớp xương ấn đến trắng bệch, móng tay cơ hồ cào nát vạt áo.

Mục Hạc luống cuống tay chân đè lại tay của hắn, lại đột nhiên phát hiện, tim Tạ Tri Vi đập càng mỏng manh.

Phảng phất cách từ khoảng cách rất xa, mới truyền tới lòng bàn tay của hắn.

Lúc này hắn mới hiểu được, vì cái gì hai lần kia khi hắn dựa vào lòng ngực Tạ Tri Vi lại thấy không thoải mái, nghe được tiếng tim đập xa xăm như thế.

Hắn khi đó cho rằng mình nghĩ quá nhiều nên sinh ra ảo giác, không nghĩ tới là do Tạ Tri Vi trúng kỳ độc.

Nếu……

Nếu……

Mục Hạc mất đi năng lực tự hỏi, cả người trở nên hoảng loạn, bắt đầu nói năng lộn xộn: “Chưởng môn sư bá, Độ Sinh đại sư, các người hãy cứu sư tôn đi, cầu xin các người……”

Trả lời hắn, chỉ có tiếng thở dài không thể làm gì.

Đây là lần đầu tiên hắn ta được như ý nguyện bế lên thân thể Tạ Tri Vi, lại giống như ngồi chờ chết, trơ mắt nhìn sinh mệnh của người kia dần dần trôi đi.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn biết rõ là phí công vô ích, mở miệng cầu xin người ta.

Một bàn tay run rẩy che miệng của hắn lại.

Càng thêm lạnh buốt.

Ngôn ngữ cầu xin của Mục Hạc ứ nghẹn trong cổ họng, theo bản năng nâng bàn tay kia lên, ý đồ ấp cho ấm lại.

Ánh mắt hắn đảo qua đám người chung quanh mình, lại là mờ mịt.

Những gương mặt đó lọt vào trong tầm mắt hắn có tiếc hận, có đồng tình, có bi thương, cũng có lạnh nhạt.

Nhưng không ai trong bọn họ chịu mở miệng, càng không có một người đứng ra nói: “Ta có thể cứu hắn.”

Tạ Tri Vi cưỡng ép mở mắt, tận lực dùng chút sức lực để nói chuyện: “Hắc Liên và Bạch Liên đã hủy trong…… thần thức của ta, bởi vậy sau khi ta chết…… chúng sẽ không tách ra ngoài, nguyện dùng việc này…… ngăn cản thế gian tranh đấu.”

Bởi vì bốn phía vô cùng an tĩnh, tất cả mọi người đều nghe được lời hắn nói.

Trong lúc nhất thời càng thêm tĩnh lặng.

Nếu như lời hắn nói là thật, như vậy năm món bảo vật đã mất hai, từ nay không thể thu thập đầy đủ. Truyền thuyết cổ lưu truyền bấy lâu, sẽ vĩnh viễn chỉ là truyền thuyết.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, rất nhiều người muốn nói lại thôi, giống như không tin Tạ Tri Vi sẽ nhẫn tâm làm như vậy.

Mục Hạc ngẩn ra: “Sư tôn, người vì sao……”

Tạ Tri Vi dùng bàn tay dính máu bắt lấy cổ tay hắn, hắn lập tức không nói nữa, ánh mắt vẫn còn khiếp sợ.

Độ Sinh lấy lại tinh thần, tiếp tục di chuyển Phật châu trong tay, “A Di Đà Phật, Tạ chân nhân thật có lòng.”

Nhan Tri Phi ngồi xổm xuống, run rẩy duỗi tay ra, cuối cùng vẫn thu hồi lại.

“Tri Vi, đệ tội gì chứ……”

Tạ Tri Vi miễn cưỡng bày ra một nụ cười: “Sư huynh, con người có ai mà không chết…… Đệ chỉ muốn làm chút việc có…… ý nghĩa, đồ đệ…… thứ này cho ngươi……”

Mục Hạc vốn có chút không rõ hắn nói “thứ này” là cái gì, đợi âm thanh Thanh Bình Kiếm rơi xuống đất vang lên, hắn ta rốt cuộc không cách nào khống chế run giọng nói: “Sư tôn……”

“Rút kiếm.”

Lúc này chỉ cần là chuyện Tạ Tri Vi phân phó, sợ là Mục Hạc liều chết cũng phải thực hiện. Mặc dù hắn đã không còn nhiều linh lực, nhưng vẫn tận lực rút kiếm ra khỏi vỏ.

Chỉ ra khỏi vỏ ba tấc, cũng đủ cho tất cả mọi người ở đây nhìn thấy.

Nhan Tri Phi hiểu rõ, gật đầu nói: “Được, hắn đủ để kế thừa y bát của đệ, Thanh Bình Kiếm này là đệ để lại cho hắn.”

Bốn chữ “để lại cho hắn” có ý nghĩa gì, Mục Hạc lại quá rõ ràng, lập tức nhẹ buông tay, Thanh Bình Kiếm trượt xuống.

“Đây là đồ vật của sư tôn, sư tôn còn phải cầm nó danh dương thiên hạ, đệ tử……”

Tạ Tri Vi kiên định nói: “Cầm…… muốn…… ta chết không…… nhắm mắt sao……”

“Cầm lên.”

Không biết từ lúc nào, Sở Tri Thị đã xuất hiện bên cạnh Nhan Tri Phi, “Mặc dù ta rất không thích ngươi, nhưng đây là tâm nguyện của nhị sư huynh, ngươi cần phải nghe.”

Mục Hạc đã không còn biết là ai đang nói chuyện, đờ đẫn nhặt Thanh Bình Kiếm lên, cánh tay còn lại ôm Tạ Tri Vi không tự chủ siết càng thêm chặt.

“Tiểu sư…… đệ, ăn cá của ta…… hãy giúp ta…… khụ……” Trong miệng Tạ Tri Vi lại khụ ho ra mấy ngụm máu đen, hai gò má hiện lên bệnh trạng ửng đỏ, nhưng hắn ngay cả nói năng chậm chạp cũng không rảnh lo, trực tiếp nói, “chôn dưới cây liễu kia ……”

Sở Tri Thị nhắm mắt, chịu đựng cỗ chua xót trong cổ họng mà nói: “Được, đệ, đệ nghe sư huynh.”

Ngày đó chỉ lo chú ý đến hiềm khích không đáng kể, chỗ nào có thể ngờ tới ngày tụ hợp dưới tán liễu kia, vậy mà thành lần duy nhất trong cuộc đời này.

Tạ Tri Vi chỉ đem chuyện hậu sự giao cho một mình Sở Tri Thị.

Sau đại chiến, gió êm sóng lặng. Bởi vì không có sóng khí lưu động, tầng mây trên trời ngưng tụ không tiêu tan, càng tích lũy càng dày.

Nhất Bộ Nhai một mảnh âm u, trở nên trầm tĩnh ngăn cách với thế gian.

Mục Hạc ngơ ngác hỏi: “Sư tôn, còn đệ tử đâu.”

Sở Tri Thị bỗng nhiên cảm thấy được không đúng, đột nhiên túm ống tay áo của Tạ Tri Vi, “Nhị sư huynh an bài như vậy, chẳng lẽ trước đây rất lâu đã cảm thấy được mình bị trúng độc sao? Sư huynh mau nói đó là ai!”

Hắn vừa kêu như vậy, kéo ra dấu vết khả nghi, quanh mình chợt nổi lên một trận thầm thì xì xào.

Mục Hạc tựa như là phát hiện cọng rơm rạ cứu mạng, trong mắt khôi phục một chút hào quang. Hắn cũng không kịp cân nhắc vì cái gì Tạ Tri Vi vẫn luôn đè nặng không chịu nói, chỉ muốn tranh thủ thời gian hỏi ra chút gì đó từ trong miệng Tạ Tri Vi, nhất định còn kịp cứu vãn.

Tạ Tri Vi cũng đã nỗ lực tiếp cận bên tai hắn.

Mục Hạc nín thở ngưng thần, cơ hồ là tập trung khí lực toàn thân dùng trên lỗ tai.

“Trong chén…… Cẩu…… thấy thịt tôm…… Ngươi nhất định là không thể ăn nên mới…… Về sau tuyệt đối đừng…… Ngươi phải……”

Đó là con tôm mà hôm trước nhét vào trong miệng Mục Hạc, Mục Hạc lặng lẽ ném cho “Cẩu”, không ngờ lại bị Tạ Tri Vi phát hiện.

Nhưng hắn chọn thời điểm này nói ra, thật sự không thể hiểu thấu.

Mục Hạc không rảnh lo ngượng ngùng, vội nói: “Được, sư tôn mau nói, rốt cuộc là ai.”

Sau đó, hắn đã nghe thấy bốn cái âm tiết nhỏ đến không thể phát hiện: “Thay ta…… báo thù……”

Mục Hạc vội vã gật đầu, đang định đợi hắn nói thêm, bỗng nhiên trên vai trầm xuống.

Ngay sau đó quanh mình hắn ta nổi lên tiếng kinh hô, trong đó còn trộn lẫn một vài tiếng khóc nức nở.

Mục Hạc kinh ngạc cúi đầu, Tạ Tri Vi lẳng lặng dựa vào trong lòng ngực hắn, hơi thở đã tận tuyệt.

Hắn không thể tin gọi một tiếng: “Sư tôn?”

Tiếng gọi này cơ hồ đã bị âm thanh ồn ào quanh mình càng lúc càng lớn che lấp đi.

Đệ tử Đạo Tông ở chung quanh quỳ đầy đất, Sở Tri Thị lớn tiếng kêu “Nhị sư huynh”, một nam nhân ngày thường tự xưng là đỉnh thiên lập địa lại đang khóc không thành tiếng.

Nhan Tri Phi đứng lên nghiêm mặt bái một cái, những người khác cũng theo sau hạ bái.

Trời đất âm u rốt cuộc rơi xuống giọt mưa đầu tiên.

Vừa lúc giọt mưa nhỏ trên đôi mắt nhắm chặt của Tạ Tri Vi, hắn ngay cả lông mi cũng không hề khẽ động.

Mục Hạc duỗi tay lau sạch giọt nước mưa kia, lúc đầu ngón tay chạm vào làn da, so với nước mưa càng lạnh lẽo.

Mục Hạc dùng tay áo nhẹ nhàng lau sạch vết máu đen đọng lại trên nửa gương mặt của Tạ Tri Vi, lại lặp lại một tiếng: “Sư tôn.”

Trận mưa tới nhanh, tuy không rất lớn, nhưng trong khoảnh khắc che lấp bụi mù tràn ngập.

Bích Hư chân nhân Tạ Tri Vi, từ trước đến nay không tranh với đời, cẩn thận chặt chẽ. Lại lấy phương thức oanh liệt như thế, viết lên chương cuối cho cuộc đời mình.

Cửu Châu Vương không biết từ khi nào đã xuất hiện trước mặt đám người, nói: “Trời mưa.”

Giờ phút này ai cũng không rảnh lo để ý tới ông ta, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn ông ta cũng không có.

Ông ta nhìn trời một chút, lại nhìn Mục Hạc đang gắt gao ôm Tạ Tri Vi giống như một đầu gỗ, đành tự lẩm bẩm một mình: “Thật là trời mưa rồi.”

“Đúng vậy, trời mưa.”

Có người tiếp lời của ông ta, ông ta vừa nhìn, lại là Mục Hạc với đôi mắt vô thần.

Mục Hạc dứt lời, cúi đầu nói khẽ với người trong lòng ngực, “Sư tôn, chúng ta về Tuế Hàn Cư tránh một chút, Cẩu còn đang đợi.”

Cửu Châu Vương nhăn mày lại, bước tới trước mặt hắn, một bên hỏi: “Vương nhi, ngươi còn ổn chứ.”

Mục Hạc mắt điếc tai ngơ, một tay ôm Tạ Tri Vi, một tay cầm Thanh Bình Kiếm muốn đứng lên.

Bạch Kiến Trứ thò qua đây, nhìn như rất quan tâm hỏi: “Mục Hạc sư điệt, nhị sư huynh trước lúc lâm chung đã nói cái gì với ngươi?”

Đây là mấu chốt tất cả mọi người đều muốn biết, tiếng khóc dần yếu, ánh mắt mọi người cơ hồ đều rơi trên người Mục Hạc.

Mục Hạc tựa như không nhìn thấy, chỉ giương mắt nhìn vết máu lây nhiễm trên Thanh Bình Kiếm, lại cúi đầu mỉm cười với thi thể Tạ Tri Vi, “Người xem, Thanh Bình Kiếm bẩn rồi, đệ tử nhất định giúp sư tôn tỉ mỉ lau sạch sẽ.”

Sở Tri Thị dụi mắt một cái: “Này, ngươi……”

Mục Hạc còn chưa kịp giãy giụa đứng lên, trên cổ tay bỗng nhiên rơi xuống một đồ vật.

Hắn lơ đãng nhìn thoáng qua, trong một khắc kia ánh mắt trở nên hoảng hốt, tựa hồ là đột nhiên bị đồ vật kia gõ tỉnh.

Hắn tựa như mới vừa bị hù dọa trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, sau đó dùng một bàn tay cấp tốc che đôi mắt lại.

Mọi người cũng bị hành động của hắn làm cho hoảng sợ, rất hiếu kỳ đó là vật gì.

Vật ấy vô cùng nhỏ bé, thế nên mọi người phải xích lại gần mới nhìn rõ ràng.

Là một cành liễu nhanh chóng phai màu khô vàng.

Ngay tại khoảnh khắc bọn họ hai mặt nhìn nhau, Mục Hạc đột nhiên lại cười một tiếng. Sau đó bọn họ nhìn thấy phía dưới đôi mắt bị hắn dùng tay che đậy, chảy ra hai giọt nước mắt lớn.

Hắn tựa như không muốn bị người ta nhìn, cong lưng xuống cực nhanh, muốn đem mặt chôn trên vai Tạ Tri Vi.

Nước mưa lạnh lẽo đánh vào xác chết lạnh băng, cảm xúc kia chân thật lại khắc cốt.

Khóe miệng hắn cong lên một chút, giống như đang cười, nhưng lần này âm thanh phát ra lại là một tiếng buồn bã nức nở.

Hắn phảng phất cam chịu rũ tay xuống, tiếng nức nở cũng trong nháy mắt biến thành khóc rống.

Sắc mặt Tạ Tri Vi trắng bệch như tờ giấy, màu tóc bị nước mưa thấm đẫm, ảm đạm không ánh sáng.

Ở trước mặt mọi người, Mục Hạc khóc đến tê tâm liệt phế, tuyệt vọng giống như mất đi toàn bộ trời đất.

Trùng sinh cho đến nay, bất kể là thấy kẻ thù hay là thấy người thân, hắn chưa bao giờ giống như bây giờ sụp đổ đến thất thố.

Trời đất u ám, một mảnh mơ hồ, có trong nháy mắt hắn thậm chí nghĩ không ra người trong lòng ngực mình chính là ai, chỉ biết sau này người này sẽ không còn cười với hắn, cũng sẽ không nửa đêm đến đắp chăn cho hắn.

Hắn chộp lấy cành liễu cùng với nước bùn, một bàn tay khác gắt gao nắm chặt cổ tay Tạ Tri Vi, vẻ mặt lại là không biết phải làm sao.

Cành liễu mất đi linh lực duy trì, khô khốc dễ gãy, rốt cuộc quấn không được nữa.

Người kia sẽ không bao giờ…… tỉnh lại.

< Thượng bộ · Hoàn >



FM: Chương này là một trong những chương đắc giá nhất toàn quyển sách, lúc trước đọc bản CV đã đau lòng, bây giờ edit lại đau lòng. Đây là giai đoạn cần để nam chính trưởng thành và cũng để hắc hóa, biết là như vậy, nhưng mà…

Tôi cố gắng hoàn thành chương này vào ngày cuối cùng của năm Âm lịch Kỷ Hợi, để sang năm mới bắt đầu phần Trung bộ và cũng để rũ sạch u buồn của chương cũ.

Cảm ơn quý độc giả đã cùng đồng hành với tôi trong thời gian qua, hy vọng quãng đường sắp tới chúng ta lại song hành cùng nhau. Cuối cùng, kính chúc quý độc giả và gia đình một năm mới vui vẻ, hạnh phúc, may mắn + n từ ngữ tốt đẹp nhất trên đời sẽ ứng nghiệm với bạn 

P/S: Chương này phần bình luận độc giả bên Trung than khóc dậy trời mà chị tác giả lặn mất tăm, ha ha =)))

P/S 2: Đã cập nhật Hỏi – Đáp
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện