“Con đĩ, mày quyến rũ đàn ông còn hống hách a…” Trước khi bảo vệ muốn xen vào, Cố Yến Nam giữ chặt cô ta, dùng ánh mắt lạnh băng cảnh cáo hai bảo vệ đang muốn xông vào: “Manh động sẽ gây án mạng đấy.”
Hai bảo vệ run lên, nhất thời đứng yên.
Dùng hai giây, ngay khi vừa buông cô ta ra, Cố Yến Nam tát thật mạnh vào khuôn mặt chẳng bằng ai của cô ta. “Cái bạt tai này là mày nợ tao.”
Người vây quanh nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Cố Yến Nam mà lạnh người. Ai đó thét một tiếng chứng kiến cái bạt tai thứ hai sắp rơi xuống.
Một cơn gió xuyên qua, cổ tay của Cố Yến Nam bị giữ chặt trên không trung.
Bị cản trở việc dạy dỗ kẻ ngu xuẩn, Cố Yến Nam bất mãn nghiêng mặt, nhìn rõ là ai, ánh mắt cô vẫn không có chút độ ấm, từ trong miệng gằn ra vài chữ lạnh thấu xương: “Bỏ ra.”
Đường Dã nghiêm mặt, vẫn siết chặt lấy cổ tay mảnh mai của cô.
Trong lúc cả hai đang giằng co, bên má trái Cố Yến Nam bất ngờ ăn cái tát thứ hai. Sức lực của phụ nữ không bằng đàn ông nhưng cái tát vừa rồi đã khiến cho khóe miệng Cố Yến Nam chảy máu.
“Xé mày, con hồ ly.”
Đường Dã không ngờ sẽ thành ra như vậy, anh bối rối buông tay cô.
Cố Yến Nam nhắm nghiền mắt hai giây như để điều chỉnh lại cảm xúc, khi mở ra, nó có thể đóng băng bất cứ ai.
Cô bình tĩnh nhìn người phụ nữ bị bảo vệ giữ tay trước mắt, ngón tay nhấn trên màn hình, áp điện thoại bên tai, trước sự ngỡ ngàng, khó hiểu của mọi người cô lạnh lùng lên giọng: “Có kẻ điên sỉ nhục, đánh người tại nhà hàng X.”
Cúp máy, cô liếc quản lý nhà hàng, giọng điệu không cho phép từ chối: “Nhớ nộp camera cho cảnh sát, nhân chứng, vật chứng đầy đủ…” Cười khẩy một tiếng cợt nhả, cô ghé sát cô ta nhả ra vài chữ đơn giản bằng giọng điệu khinh miệt. “Muốn chơi, tôi sẽ chơi với cô tại tòa tới cùng.”
Cả quá trình sau đó cô không hề nhìn Đường Dã giây nào.
Má trái đau rát, ngoại trừ hơi cau mày một chút thì không rên đau tiếng nào.
Đường Dã mím môi đoạn nói nhỏ với phục vụ mượn thuốc trị vết thương.
Cầm túi thuốc và dăm bông trong tay, chần chừ vài giây, Đường Dã đến cạnh cô, hơi khom người: “Trước xử lý vết thương đã.”
Đáp lại cô là chữ “Cút” gọn gàng mà mạnh mẽ.
Đường Dã ngưng trệ, anh thẳng người lại, không hiểu sao nhìn thái độ quyết liệt này của cô anh hơi khó chịu.
Tay nắm chặt túi thuốc, muốn thử lần nữa lại bị ánh mắt của cô đánh cho lui về.
Trước khi theo cảnh sát rời đi, Cố Yến Nam dửng dưng đứng trước mặt Đường Dã. “Cái tát này là anh ban tặng cho tôi đấy. Đừng cố tình ban phát thứ áy náy, thương hại gì đó với tôi. Anh và cô ta… chẳng khác nhau đâu.”
Tất cả đều là hiểu lầm, cô ả gây chuyện tên là Ngu Vân Như, là em vợ của Lâm Vũ. Chính là người đàn ông chạy chiếc Mercedes màu bạc tình cờ gặp nhau tại hầm đỗ xe hôm đó.
Chỉ vài bức ảnh ghi lại cảnh cả hai đứng cách một mét nói chuyện, nhìn đi ngó lại hoàn toàn chẳng tồn tại thứ gọi là mập mờ, thế mà Ngu Vân Như lại dám đi đánh người.
Lâm Vũ không còn lời nào để nói với cô em vợ kiêu căng, chợ búa của mình.
Nhìn cô gái đang ngồi trên ghế gỗ, ngàn vạn lần cũng không ngờ chỉ một lần bắt chuyện của mình đã tổn thương đến thể xác và danh dự một cô gái trẻ đến độ này.
Lâm Vũ áy náy và tự trách, không ngừng xin lỗi cũng bắt Ngu Vân Như phải chân thành mà cúi đầu xin lỗi Cố Yến Nam.
Cố Yến Nam không phải người dễ bắt nạt, người đánh cô một, cô sẽ trả lại gấp đôi.
Hai cái tát kia thật ra cũng không quá nghiêm trọng, đáng nói là cô ta dám sỉ nhục cô trước đám đông, còn cản trợ bữa trưa với thịt cua của cô.
Lâm Vũ nói trước nói sau, thành tâm xin cô bỏ qua chuyện này.
Cuối cùng Cố Yến Nam vì mệt mỏi mà xua xua tay kết thúc, anh ta còn muốn làm tài xế đưa cô về nhưng cô từ chối. Hoàn toàn là bộ dạng không muốn nhìn mặt anh ta thêm giây nào.
Trước khi rời đi, Lâm Vũ đưa cho cô một tấm danh thiếp, Cố Yến Nam không nhìn mà cầm nó cho vào túi xách.
Ra khỏi đồn cảnh sát, đã ba giờ chiều, ánh mặt trời có chút gắt.
Xe của cô còn ở nhà hàng, đứng bên đường chờ taxi, cô không hề chú ý đến người đàn ông đang dựa lưng vào tường nhìn cô chằm chằm.
Đường Dã cụp mắt từng bước đến gần, anh biết khi ở nhà hàng hành động của anh là không đúng.
Anh nên kéo cô khỏi phạm vi nguy hiểm trước, cô nói đúng. Cái tát kia là do anh gây nên.
“Cố Yến Nam.” Anh gọi cô một tiếng, giọng khàn khàn: “Tôi xin lỗi.” Lời xin lỗi cho hành vi thô lỗ, vô lý ngày đó ở đồng cỏ lau, và cho cả ngày hôm nay. Anh không nghĩ rằng mình sẽ tổn thương tới cùng một cô gái tận hai lần chỉ trong một tháng.
Cổ áo chợt bị kéo mạnh, Đường Dã không phản ứng kịp theo sức lực ấy cúi xuống.
“Đường Dã.” Lần đầu tiên cô gọi tên anh, má trái sưng đỏ, vết máu đã khô dính bên khóe miệng, dù trong dáng vẻ bê bết đó cô vẫn xinh đẹp một cách lạ thường, cô ngẩng mặt lên nhìn anh: “Anh nghĩ anh là ai mà dám sỉ nhục tôi.” Cô bật cười thành tiếng, lời lẽ chế giễu: “Tôi thèm đứng trước bạn gái anh đấy, anh coi bản thân và người phụ nữ của mình là thần hay sao mà còn phải chọn người xứng đáng mới có thể đến gần.”
Đẩy mạnh ngực anh, thân thể người đàn ông lùi ra sau hai bước. Đường Dã cắn răng, con ngươi không rời khỏi khuôn mặt tinh tế mà vô cảm ấy.
“Cũng chỉ là một tên đàn ông tầm thường mà thôi. Anh nhớ đấy.”
Taxi vừa đến đúng lúc, cô không do dự kéo cửa ngồi vào trong. “Đến nhà hàng X.”
Một ngày tệ hại.
Về đến căn hộ, cả người cô như bị rút cạn nguồn sống, nằm ngã ra giường, không buồn nghĩ tới đám điên khùng kia nữa, hiện tại chỉ có ngủ mới khiến cô dễ chịu.
Hai bảo vệ run lên, nhất thời đứng yên.
Dùng hai giây, ngay khi vừa buông cô ta ra, Cố Yến Nam tát thật mạnh vào khuôn mặt chẳng bằng ai của cô ta. “Cái bạt tai này là mày nợ tao.”
Người vây quanh nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Cố Yến Nam mà lạnh người. Ai đó thét một tiếng chứng kiến cái bạt tai thứ hai sắp rơi xuống.
Một cơn gió xuyên qua, cổ tay của Cố Yến Nam bị giữ chặt trên không trung.
Bị cản trở việc dạy dỗ kẻ ngu xuẩn, Cố Yến Nam bất mãn nghiêng mặt, nhìn rõ là ai, ánh mắt cô vẫn không có chút độ ấm, từ trong miệng gằn ra vài chữ lạnh thấu xương: “Bỏ ra.”
Đường Dã nghiêm mặt, vẫn siết chặt lấy cổ tay mảnh mai của cô.
Trong lúc cả hai đang giằng co, bên má trái Cố Yến Nam bất ngờ ăn cái tát thứ hai. Sức lực của phụ nữ không bằng đàn ông nhưng cái tát vừa rồi đã khiến cho khóe miệng Cố Yến Nam chảy máu.
“Xé mày, con hồ ly.”
Đường Dã không ngờ sẽ thành ra như vậy, anh bối rối buông tay cô.
Cố Yến Nam nhắm nghiền mắt hai giây như để điều chỉnh lại cảm xúc, khi mở ra, nó có thể đóng băng bất cứ ai.
Cô bình tĩnh nhìn người phụ nữ bị bảo vệ giữ tay trước mắt, ngón tay nhấn trên màn hình, áp điện thoại bên tai, trước sự ngỡ ngàng, khó hiểu của mọi người cô lạnh lùng lên giọng: “Có kẻ điên sỉ nhục, đánh người tại nhà hàng X.”
Cúp máy, cô liếc quản lý nhà hàng, giọng điệu không cho phép từ chối: “Nhớ nộp camera cho cảnh sát, nhân chứng, vật chứng đầy đủ…” Cười khẩy một tiếng cợt nhả, cô ghé sát cô ta nhả ra vài chữ đơn giản bằng giọng điệu khinh miệt. “Muốn chơi, tôi sẽ chơi với cô tại tòa tới cùng.”
Cả quá trình sau đó cô không hề nhìn Đường Dã giây nào.
Má trái đau rát, ngoại trừ hơi cau mày một chút thì không rên đau tiếng nào.
Đường Dã mím môi đoạn nói nhỏ với phục vụ mượn thuốc trị vết thương.
Cầm túi thuốc và dăm bông trong tay, chần chừ vài giây, Đường Dã đến cạnh cô, hơi khom người: “Trước xử lý vết thương đã.”
Đáp lại cô là chữ “Cút” gọn gàng mà mạnh mẽ.
Đường Dã ngưng trệ, anh thẳng người lại, không hiểu sao nhìn thái độ quyết liệt này của cô anh hơi khó chịu.
Tay nắm chặt túi thuốc, muốn thử lần nữa lại bị ánh mắt của cô đánh cho lui về.
Trước khi theo cảnh sát rời đi, Cố Yến Nam dửng dưng đứng trước mặt Đường Dã. “Cái tát này là anh ban tặng cho tôi đấy. Đừng cố tình ban phát thứ áy náy, thương hại gì đó với tôi. Anh và cô ta… chẳng khác nhau đâu.”
Tất cả đều là hiểu lầm, cô ả gây chuyện tên là Ngu Vân Như, là em vợ của Lâm Vũ. Chính là người đàn ông chạy chiếc Mercedes màu bạc tình cờ gặp nhau tại hầm đỗ xe hôm đó.
Chỉ vài bức ảnh ghi lại cảnh cả hai đứng cách một mét nói chuyện, nhìn đi ngó lại hoàn toàn chẳng tồn tại thứ gọi là mập mờ, thế mà Ngu Vân Như lại dám đi đánh người.
Lâm Vũ không còn lời nào để nói với cô em vợ kiêu căng, chợ búa của mình.
Nhìn cô gái đang ngồi trên ghế gỗ, ngàn vạn lần cũng không ngờ chỉ một lần bắt chuyện của mình đã tổn thương đến thể xác và danh dự một cô gái trẻ đến độ này.
Lâm Vũ áy náy và tự trách, không ngừng xin lỗi cũng bắt Ngu Vân Như phải chân thành mà cúi đầu xin lỗi Cố Yến Nam.
Cố Yến Nam không phải người dễ bắt nạt, người đánh cô một, cô sẽ trả lại gấp đôi.
Hai cái tát kia thật ra cũng không quá nghiêm trọng, đáng nói là cô ta dám sỉ nhục cô trước đám đông, còn cản trợ bữa trưa với thịt cua của cô.
Lâm Vũ nói trước nói sau, thành tâm xin cô bỏ qua chuyện này.
Cuối cùng Cố Yến Nam vì mệt mỏi mà xua xua tay kết thúc, anh ta còn muốn làm tài xế đưa cô về nhưng cô từ chối. Hoàn toàn là bộ dạng không muốn nhìn mặt anh ta thêm giây nào.
Trước khi rời đi, Lâm Vũ đưa cho cô một tấm danh thiếp, Cố Yến Nam không nhìn mà cầm nó cho vào túi xách.
Ra khỏi đồn cảnh sát, đã ba giờ chiều, ánh mặt trời có chút gắt.
Xe của cô còn ở nhà hàng, đứng bên đường chờ taxi, cô không hề chú ý đến người đàn ông đang dựa lưng vào tường nhìn cô chằm chằm.
Đường Dã cụp mắt từng bước đến gần, anh biết khi ở nhà hàng hành động của anh là không đúng.
Anh nên kéo cô khỏi phạm vi nguy hiểm trước, cô nói đúng. Cái tát kia là do anh gây nên.
“Cố Yến Nam.” Anh gọi cô một tiếng, giọng khàn khàn: “Tôi xin lỗi.” Lời xin lỗi cho hành vi thô lỗ, vô lý ngày đó ở đồng cỏ lau, và cho cả ngày hôm nay. Anh không nghĩ rằng mình sẽ tổn thương tới cùng một cô gái tận hai lần chỉ trong một tháng.
Cổ áo chợt bị kéo mạnh, Đường Dã không phản ứng kịp theo sức lực ấy cúi xuống.
“Đường Dã.” Lần đầu tiên cô gọi tên anh, má trái sưng đỏ, vết máu đã khô dính bên khóe miệng, dù trong dáng vẻ bê bết đó cô vẫn xinh đẹp một cách lạ thường, cô ngẩng mặt lên nhìn anh: “Anh nghĩ anh là ai mà dám sỉ nhục tôi.” Cô bật cười thành tiếng, lời lẽ chế giễu: “Tôi thèm đứng trước bạn gái anh đấy, anh coi bản thân và người phụ nữ của mình là thần hay sao mà còn phải chọn người xứng đáng mới có thể đến gần.”
Đẩy mạnh ngực anh, thân thể người đàn ông lùi ra sau hai bước. Đường Dã cắn răng, con ngươi không rời khỏi khuôn mặt tinh tế mà vô cảm ấy.
“Cũng chỉ là một tên đàn ông tầm thường mà thôi. Anh nhớ đấy.”
Taxi vừa đến đúng lúc, cô không do dự kéo cửa ngồi vào trong. “Đến nhà hàng X.”
Một ngày tệ hại.
Về đến căn hộ, cả người cô như bị rút cạn nguồn sống, nằm ngã ra giường, không buồn nghĩ tới đám điên khùng kia nữa, hiện tại chỉ có ngủ mới khiến cô dễ chịu.
Danh sách chương