Chuyện Hứa Mân đã trở về sống cùng Hứa Linh đã tới tai Đường Dã và các anh em.
Tuy ngạc nhiên nhưng phần lớn là vui mừng thay cho cô ta vì đã trở lại.
Đường Dã không trực tiếp biết mà là nghe Trung Lật Tử báo cáo.
Khi đó anh vừa xem xét đơn hàng mới về vừa liếc Trung Lật Tử một cách lạnh lẽo: “Cậu còn thân với Hứa Linh quá nhỉ?”
Trung Lật Tử bị anh lườm mà bả vai co rụt, cậu chàng vội chối bay chối biến. “Không thân, không thân, là chị ta tự nhắn cho em mà.” Nói rồi còn muốn moi điện thoại ra đưa đại ca xem nhưng Đường Dã không có hứng thú.
Anh chỉ căn dặn: “Đừng quá tin người.”
Trung Lật Tử gật đầu chắc nịch.
Đường Dã đang tính gọi cho Hứa Mân hỏi chút chuyện về Trịnh Úy Không, anh không tin hắn ta buông tha cho Hứa Mân dễ dàng như vậy, con người hắn nhiều mưu mô, lại tàn nhẫn, ác nghiệt, đi một bước đã tính tới bước thứ mười. Đường Dã tuyệt đối không thể làm ngơ.
Không ngờ Hứa Mân lại chủ động liên lạc với anh trước, Đường Dã nhận máy.
Hứa Mân mềm giọng gọi một tiếng: “Đường Dã.”
Anh ừ, hỏi: “Em ổn không?”
Hứa Mân cười khẽ, trả lời: “Đã ổn rồi.”
“Trịnh Úy Không chịu bỏ qua cho em?” Anh thật sự không có chút tin tưởng đối với nhân phẩm của hắn.
Hứa Mân nói đúng tình hợp lý: “Em cũng không rõ hắn có âm mưu gì nhưng hắn thật sự thả em đi, hiện tại ít nhất em không cần phải sống chui sống lủi nữa. Em cảm thấy… mình thật sự sống lại rồi Đường Dã.”
Đúng như những gì cô ta nói, toan tính thâm sâu của Trịnh Úy Không làm sao có thể dễ dàng đoán được. Anh đương nhiên không nghi ngờ nhiều Hứa Mân, dù sao cô ta đã từng là người con gái mà anh yêu thương, ít nhiều anh vẫn nghĩ rằng tính cách của cô ta thật sự trung thực và tốt bụng.
Anh dịu giọng xuống: “Vậy em hãy cố gắng sống thật tốt, làm lại từ đầu, xảy ra chuyện gì cứ việc nói với anh, anh sẽ hết sức trợ giúp.”
Hứa Mân đáp được. Cô ta lại như vô tình nhắc tới: “Em nghe nói cuối tuần sau các anh muốn đi suối nước nóng?”
Đường Dã hơi khựng lại, anh dường như đoán được kẻ nào đã tiết lộ với Hứa Linh, Hứa Mân, lại không thể nói không phải, cuối cùng anh thừa nhận. “Đúng vậy, gần đây xảy ra nhiều chuyện, muốn để các anh em đi xả stress.”
Cô ta ngập ngừng một lúc mới ngại ngần hỏi ý: “Em… em cùng Tiểu Linh đi chung được không?”
Làm sao anh có thể ích kỷ từ chối, hơn nữa suối nước nóng cũng chẳng phải do anh mở, cô ta muốn đi thì cứ đi thôi. Anh ừ: “Tùy em.”
Hứa Mân nghe vậy liền nở nụ cười thỏa mãn.
“Vậy chủ nhật gặp lại.”
“Gặp lại.” Đường Dã kết thúc cuộc gọi, anh trầm tư suy ngẫm những lời Hứa Mân nói.
Thật ra từ sâu trong tiềm thức Đường Dã cảm giác Hứa Mân có chút là lạ, cô ta thay đổi rất nhiều, anh nhìn thấy rõ ràng. Nhưng anh sẽ không vì sự áy náy, tự trách mà dung túng tất cả cho cô ta nếu cô ta làm ra chuyện gì đó không tốt.
Tạm thời anh chưa phát hiện ra điều gì khác thường, cứ quan sát thời gian nữa xem sao.
Khoảng cách năm năm không phải chỉ với một câu “hắn đã thả em” là có thể xóa bỏ.
Cũng trong năm năm đó cô ta ngày đêm bên cạnh Trịnh Úy Không. Với sự hiểu biết của anh về Hứa Mân, anh dám chắc cô ta hận hắn nhưng cũng hận anh. Anh không thể tin mỗi một lời cô ta nói lúc này.
Lòng tin giữa người với người mong manh như vậy, chỉ cần một trong hai bên tiến lên một bước chủ động đâm thủng lớp màng mỏng đó thì vỡ diễn chính thức khép lại.
Điện thoại đổ chuông, Đường Dã nhìn thoáng qua, số điện thoại lạ.
Áp điện thoại bên tai, anh “alo” một tiếng.
“Xin chào.”
Cuối cùng hắn ta đã hoàn toàn lộ diện.
“Trịnh Úy Không, không trốn nữa?”
Hắn ta bật cười thích thú. “Tôi chưa bao giờ trốn.”
Đường Dã nhếch môi: “Anh không trốn, anh chỉ là con rùa rụt cổ trong cái mai của mình.”
“Đường Dã à Đường Dã, cuộc chơi của chúng ta mới bắt đầu thôi.”
“Không, chỉ có anh muốn chơi. Lại còn chơi rất ngu xuẩn.” Anh nghĩ đến người đàn ông trung niên mang bộ dạng lố bịch như một tay nhà giàu mới nổi năm năm trước, anh nheo mắt. “Trịnh Tiền ít nhất đã dám đối mặt với sự thật về thảm cảnh của mình còn anh… Trịnh Úy Không, anh hèn yếu không chống đỡ nổi việc việc tan cửa nát nhà, không chịu chấp nhận bản thân từ một cậu cả nhà giàu xuống thành kẻ nghèo nát, sau đó anh bám dính, anh đỗ mọi tội lỗi lên một kẻ vô tội như tôi, anh hãy dùng chút lương tri còn sót lại mà ngẫm nghĩ xem, rốt cuộc tôi nợ gì anh? Tôi rõ ràng không hề nợ các người.” Dứt lời Đường Dã không muốn nghe những lời lẽ vô nghĩa mà hắn ta luôn tâm niệm nữa, anh kết thúc cuộc gọi.
Vì bận rộn nên ba ngày sau Đường Dã mới đưa Cố Yến Nam đi mua sắm được.
Lái xe đến dưới khu chung cư của cô chờ một lúc.
Cố Yến Nam thay váy xong vừa lúc Đường Dã gọi tới. Cô cầm túi xách, áp điện thoại bên tai: “Em xuống liền.”
Đường Dã cười, anh bảo cô không cần vội.
Dựa vào cửa xe, người đàn ông châm thuốc đưa lên miệng, lại cảm giác như có ai đó đang quan sát mình, vừa liếc sang thì chạm phải ánh mắt chăm chú của Hứa Linh đang đứng ở cửa siêu thị. Đường Dã không chút phản ứng, chỉ khẽ gật đầu rồi nghiêng mặt đi.
Với anh, kể từ ngày giúp Hứa Linh trả số tiền kia, anh đã không còn trách nhiệm gì với cô ta nữa.
Hiện tại dù có vô tình gặp nhau, giữa cả hai không hơn không kém là những người bạn không thân thuộc. Thế thôi.
Anh không thích dây dưa với những người đã định là không thể đi cùng đường.
Tiếng bước chân đến gần, Đường Dã nâng mắt, giây sau đó trong tâm trí, trong con mắt anh ngoại trừ bóng hình thướt tha trong chiếc váy tím mềm mại thì không còn bất cứ thứ gì có thể lọt vào.
Tuy ngạc nhiên nhưng phần lớn là vui mừng thay cho cô ta vì đã trở lại.
Đường Dã không trực tiếp biết mà là nghe Trung Lật Tử báo cáo.
Khi đó anh vừa xem xét đơn hàng mới về vừa liếc Trung Lật Tử một cách lạnh lẽo: “Cậu còn thân với Hứa Linh quá nhỉ?”
Trung Lật Tử bị anh lườm mà bả vai co rụt, cậu chàng vội chối bay chối biến. “Không thân, không thân, là chị ta tự nhắn cho em mà.” Nói rồi còn muốn moi điện thoại ra đưa đại ca xem nhưng Đường Dã không có hứng thú.
Anh chỉ căn dặn: “Đừng quá tin người.”
Trung Lật Tử gật đầu chắc nịch.
Đường Dã đang tính gọi cho Hứa Mân hỏi chút chuyện về Trịnh Úy Không, anh không tin hắn ta buông tha cho Hứa Mân dễ dàng như vậy, con người hắn nhiều mưu mô, lại tàn nhẫn, ác nghiệt, đi một bước đã tính tới bước thứ mười. Đường Dã tuyệt đối không thể làm ngơ.
Không ngờ Hứa Mân lại chủ động liên lạc với anh trước, Đường Dã nhận máy.
Hứa Mân mềm giọng gọi một tiếng: “Đường Dã.”
Anh ừ, hỏi: “Em ổn không?”
Hứa Mân cười khẽ, trả lời: “Đã ổn rồi.”
“Trịnh Úy Không chịu bỏ qua cho em?” Anh thật sự không có chút tin tưởng đối với nhân phẩm của hắn.
Hứa Mân nói đúng tình hợp lý: “Em cũng không rõ hắn có âm mưu gì nhưng hắn thật sự thả em đi, hiện tại ít nhất em không cần phải sống chui sống lủi nữa. Em cảm thấy… mình thật sự sống lại rồi Đường Dã.”
Đúng như những gì cô ta nói, toan tính thâm sâu của Trịnh Úy Không làm sao có thể dễ dàng đoán được. Anh đương nhiên không nghi ngờ nhiều Hứa Mân, dù sao cô ta đã từng là người con gái mà anh yêu thương, ít nhiều anh vẫn nghĩ rằng tính cách của cô ta thật sự trung thực và tốt bụng.
Anh dịu giọng xuống: “Vậy em hãy cố gắng sống thật tốt, làm lại từ đầu, xảy ra chuyện gì cứ việc nói với anh, anh sẽ hết sức trợ giúp.”
Hứa Mân đáp được. Cô ta lại như vô tình nhắc tới: “Em nghe nói cuối tuần sau các anh muốn đi suối nước nóng?”
Đường Dã hơi khựng lại, anh dường như đoán được kẻ nào đã tiết lộ với Hứa Linh, Hứa Mân, lại không thể nói không phải, cuối cùng anh thừa nhận. “Đúng vậy, gần đây xảy ra nhiều chuyện, muốn để các anh em đi xả stress.”
Cô ta ngập ngừng một lúc mới ngại ngần hỏi ý: “Em… em cùng Tiểu Linh đi chung được không?”
Làm sao anh có thể ích kỷ từ chối, hơn nữa suối nước nóng cũng chẳng phải do anh mở, cô ta muốn đi thì cứ đi thôi. Anh ừ: “Tùy em.”
Hứa Mân nghe vậy liền nở nụ cười thỏa mãn.
“Vậy chủ nhật gặp lại.”
“Gặp lại.” Đường Dã kết thúc cuộc gọi, anh trầm tư suy ngẫm những lời Hứa Mân nói.
Thật ra từ sâu trong tiềm thức Đường Dã cảm giác Hứa Mân có chút là lạ, cô ta thay đổi rất nhiều, anh nhìn thấy rõ ràng. Nhưng anh sẽ không vì sự áy náy, tự trách mà dung túng tất cả cho cô ta nếu cô ta làm ra chuyện gì đó không tốt.
Tạm thời anh chưa phát hiện ra điều gì khác thường, cứ quan sát thời gian nữa xem sao.
Khoảng cách năm năm không phải chỉ với một câu “hắn đã thả em” là có thể xóa bỏ.
Cũng trong năm năm đó cô ta ngày đêm bên cạnh Trịnh Úy Không. Với sự hiểu biết của anh về Hứa Mân, anh dám chắc cô ta hận hắn nhưng cũng hận anh. Anh không thể tin mỗi một lời cô ta nói lúc này.
Lòng tin giữa người với người mong manh như vậy, chỉ cần một trong hai bên tiến lên một bước chủ động đâm thủng lớp màng mỏng đó thì vỡ diễn chính thức khép lại.
Điện thoại đổ chuông, Đường Dã nhìn thoáng qua, số điện thoại lạ.
Áp điện thoại bên tai, anh “alo” một tiếng.
“Xin chào.”
Cuối cùng hắn ta đã hoàn toàn lộ diện.
“Trịnh Úy Không, không trốn nữa?”
Hắn ta bật cười thích thú. “Tôi chưa bao giờ trốn.”
Đường Dã nhếch môi: “Anh không trốn, anh chỉ là con rùa rụt cổ trong cái mai của mình.”
“Đường Dã à Đường Dã, cuộc chơi của chúng ta mới bắt đầu thôi.”
“Không, chỉ có anh muốn chơi. Lại còn chơi rất ngu xuẩn.” Anh nghĩ đến người đàn ông trung niên mang bộ dạng lố bịch như một tay nhà giàu mới nổi năm năm trước, anh nheo mắt. “Trịnh Tiền ít nhất đã dám đối mặt với sự thật về thảm cảnh của mình còn anh… Trịnh Úy Không, anh hèn yếu không chống đỡ nổi việc việc tan cửa nát nhà, không chịu chấp nhận bản thân từ một cậu cả nhà giàu xuống thành kẻ nghèo nát, sau đó anh bám dính, anh đỗ mọi tội lỗi lên một kẻ vô tội như tôi, anh hãy dùng chút lương tri còn sót lại mà ngẫm nghĩ xem, rốt cuộc tôi nợ gì anh? Tôi rõ ràng không hề nợ các người.” Dứt lời Đường Dã không muốn nghe những lời lẽ vô nghĩa mà hắn ta luôn tâm niệm nữa, anh kết thúc cuộc gọi.
Vì bận rộn nên ba ngày sau Đường Dã mới đưa Cố Yến Nam đi mua sắm được.
Lái xe đến dưới khu chung cư của cô chờ một lúc.
Cố Yến Nam thay váy xong vừa lúc Đường Dã gọi tới. Cô cầm túi xách, áp điện thoại bên tai: “Em xuống liền.”
Đường Dã cười, anh bảo cô không cần vội.
Dựa vào cửa xe, người đàn ông châm thuốc đưa lên miệng, lại cảm giác như có ai đó đang quan sát mình, vừa liếc sang thì chạm phải ánh mắt chăm chú của Hứa Linh đang đứng ở cửa siêu thị. Đường Dã không chút phản ứng, chỉ khẽ gật đầu rồi nghiêng mặt đi.
Với anh, kể từ ngày giúp Hứa Linh trả số tiền kia, anh đã không còn trách nhiệm gì với cô ta nữa.
Hiện tại dù có vô tình gặp nhau, giữa cả hai không hơn không kém là những người bạn không thân thuộc. Thế thôi.
Anh không thích dây dưa với những người đã định là không thể đi cùng đường.
Tiếng bước chân đến gần, Đường Dã nâng mắt, giây sau đó trong tâm trí, trong con mắt anh ngoại trừ bóng hình thướt tha trong chiếc váy tím mềm mại thì không còn bất cứ thứ gì có thể lọt vào.
Danh sách chương