Hai ngày sau kho hàng bị cháy đã được dọn dẹp lại đàng hoàng. Đường Dã cùng anh em bận đến tối mặt tối mày, vừa lo chạy tiền để thanh toán cho mấy đại lý đục nước béo cò, vừa phải phối hợp với cảnh sát thị trấn điều tra vụ hỏa hoạn.

Đến cả thời gian ăn uống cũng gấp rút, Đường Dã cũng tạm thời bỏ bê cô gái nào đó còn đang mặt lạnh mày nhẹ với anh.

Chuyện cô giấu diếm anh muốn đưa tiền cho Ảnh Tử anh đã biết. Ảnh Tử chắc chắn không thể giấu được anh, mà cậu chàng cũng không dám tự tiện nhận tiền của Cố Yến Nam.

Có điều Ảnh Tử cũng đã khuyên đại ca suy nghĩ lại, bỏ quách đi tự tôn gì đó mà nhận sự trợ giúp của cô, nhưng đại ca lại rầu rĩ, bất lực lắc đầu: “Tôi còn chẳng có danh phận thật sự bên cô ấy, vậy lấy tư cách gì nhận tiền của cô ấy.”

Đã nói đến mức đó, cậu đành thở dài chịu thua thôi.

Chỉ là vấn đề này quá lớn, mấy con buôn cứ như cùng nhau hợp tác chơi Đường Dã vậy. Đã vậy những đơn hàng đã giao lại chưa lấy lại được tiền. Mọi thứ đều như đang ngầm dồn Mê Mộng vào thế khó, thậm chí là đẩy Đường Dã vào cảnh nợ nần ngập đầu. Nếu đợt trước không phải vì món nợ bài bạc kếch xù của Hứa Linh thì hiện tại đã không đến mức khó khăn như thế này.

Rõ ràng là kẻ đứng sau đã lên kế hoạch thực hiện từng bước.

Đường Dã nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã chín giờ đêm.

Người ngợm hai hôm nay không tắm, mùi cơ thể, mùi thuốc lá trộn lẫn thật không dám ngửi.

Trước khi lên tầng anh nghiêng đầu liếc Ảnh Tử: “Không cần nghĩ nhiều, là Trình Úy Không đứng sau.”

Ảnh Tử không chớp mắt ngó theo bóng lưng mệt mỏi của đại ca, ngẩn ra vài giây, đoạn cậu chửi thề: “Mẹ kiếp.” Biết chắc là thằng đó mà, không hắn ta thì còn ai năm lần bảy lượt muốn ngáng đường anh Dã chứ.

Chuyện năm xưa cũng chẳng phải lỗi của anh Dã, tên Trịnh Úy Không kia rõ ràng hận đến mất lý trí rồi. Cào cào mái tóc rối bù rối ong vài lần, thầm than rít thật đấy. Phải về đi tắm mới được. Chuyện ngày mai ngày mai lại tiếp tục, lúc này muốn lo cũng không làm được gì.

Tắm rửa xong, cũng cạo đi chòm râu lún phún, khi cạo anh lơ đãng nhớ đến hình ảnh cô gái ngày hôm đó trong phòng vệ sinh giúp anh cạo râu, lại sơ ý làm rách một đường trên cằm của anh. Khóe môi bất chợt cong nhẹ một đường. Không biết cô nhóc đó hết giận chưa, tin nhắn anh gửi lúc trưa, đến giờ vẫn chưa thấy phản hồi, đoán chừng còn giận đây.



Lại không rõ vì sao, dù cô giận nhưng anh lại có cảm giác vui vẻ. Vì để ý mới giận. Không quan tâm thì bạn làm gì người ta cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn chứ đừng nói là giận với dỗi.

Sấy tóc, mặc một bộ quần áo thể thao đơn giản. Đường Dã rít xong một điếu thuốc, trầm ngâm nhìn xuống con đường vắng lặng bên dưới.

Nỗi nhớ nhung ngập tràn vây chiếm toàn bộ đầu óc, tâm trí anh hiện giờ đều là khuôn mặt của Cố Yến Nam.

Rốt cuộc anh chịu thua, quơ lấy chìa khóa xe và điện thoại rời khỏi cửa hàng.

Mấy hôm nay vì chuyện hỏa hoạn nên anh phân công mấy anh em thay nhau trông coi ở đây. Vừa xuống dưới nhà, anh dặn hai anh em một lần nữa mới lên xe rời đi.

Đứng dưới chung cư quen thuộc, người đàn ông chân dài, eo thon dựa vào cửa xe, đầu ngẩng lên nhìn căn hộ nào đó vẫn còn sáng đèn.

Tương tư một hồi, Đường Dã dựng thẳng lưng sải bước đi vào.

Nhấn chuông hai hồi, đợi rồi đợi, nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhưng nó vẫn không có động tĩnh, chứng tỏ chủ nhân đã đi vắng. Giờ này đã muộn rồi còn chưa về.

Dựa lưng vào cửa, Đường Dã quay số gọi. Sau đó, anh nhịn không được mà mắng một câu.

Cô nhóc này cho anh vào danh sách đen rồi. Thế mà dám chặn số anh đấy. Giỏi lắm.

Đúng là tức đến bật cười, Đường Dã nâng tay đập bốp một cái vào cánh cửa cho bỏ tức, sau đó rời đi.

Rồi anh thấy cảnh tượng gì thế này, cơn tức từng lớp từng lớp dày đặc, che mù luôn sự bình tĩnh vốn có.

Người đàn ông đi bên cạnh cô gái, cả hai vừa từ trong siêu thị đi ra, vừa đi vừa nói cười trông rất vui vẻ và tự nhiên. Nào giống với vẻ mặt mỗi khi cô bên anh. Thì ra cô cũng sẽ cười ngọt ngào và điềm đạm như vậy.

Hai người nọ cũng nhận ra cái nhìn hừng hực lửa đang phóng tới, vừa nâng mắt sang đã thấy vẻ mặt thâm trầm, nghiêm nghị của Đường Dã.



Cố Yến Nam khựng lại bước chân, cô như đang nghiền ngẫm biểu cảm hiện tại của anh là thế nào. Tức giận? Ghen? Không xác định được nhưng cô biết anh khó chịu.

Hừ, cho anh khó chịu.

Làm như không quen biết nhau, Cố Yến Nam mỉm cười với Tạ Hoằng Nghị bên cạnh rồi tiếp tục bước chân.

Đường Dã bị cô phớt lờ trực tiếp, anh tức đến nghiến răng nghiến lợi, xoay người găm ánh mắt sắc nhọn vào tấm lưng mảnh khảnh đằng trước. Cuối cùng vẫn không nhịn được hô lên: “Cố Yến Nam.” Cả tên lẫn họ.

Xem ra khó chịu đến phát điên rồi.

Cố Yến Nam dừng chân, nói khẽ với Tạ Hoằng Nghị: “Đợi em một lúc.”

Tạ Hoằng Nghị thoải mái đáp được, như có như không quan sát người đàn ông tuấn tú, hoàn mỹ trước mắt. Mị lực của người này đúng là không tầm thường, có thể khiến Cố Yến Nam để ý đã nói lên quan hệ của cả hai rất đáng để suy ngẫm. Anh lại nghĩ tới tài liệu mà cô nhờ anh điều tra kia, rõ ràng những thứ đó chẳng liên quan gì tới cô, vậy thì chỉ có thể suy đoán chúng liên quan đến người cô để tâm.

Có vẻ như là người đàn ông này rồi.

Tay xách hai túi hàng, Tạ Hoằng Nghị thu hồi ánh mắt đánh giá trên người Đường Dã rồi lên căn hộ của Cố Yến Nam đợi.

Không gian còn lại hai người bọn họ, cửa siêu thị gần đó đang được đóng kín, bóng đèn vài cửa hàng tối dần. Đêm khuya đang dần đi vào trong mỗi một ngóc ngách phố phường, mỗi một ngôi nhà và mỗi một người.

Giọng nói hơi khàn xen lẫn tia mệt mỏi vang lên: “Vào trong xe nói chuyện.” Đường Dã cũng không động tay động chân, anh bỏ lại câu đó rồi mở cửa xe chui vào. Anh lại trườn người sang ghế phụ, chủ động mở cửa giúp cô còn dùng tay che chắn phía trên tránh cho trán cô cạm phải.

Cố Yến Nam hơi sững ra một giây, lại chớp mắt ngồi hẳn vào trong xe.

Cốp. Cửa đóng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện