Tiếng rên rỉ của Cố Yến Nam là âm thanh đẹp đẽ nhất mà Đường Dã từng nghe.
Anh nắm lấy hai khối tròn trịa, trắng mềm. Đặt trong tay ra sức dày vò.
"Tôi không muốn nhẹ đâu, Nam Nam."
Cô nhìn anh, thở hổn hển, anh vội nhưng cô càng nóng lòng hơn.
Thắt lưng đàn ông bị cô tháo một cách thô bạo.
Đường Dã buồn cười, anh giữ lại tay cô, trêu chọc: "Đừng vội, tôi cũng không chạy mà."
Làm tình lại như đang dỗ trẻ con.
Cố Yến Nam không xấu hổ, nhưng tốc độ đã chậm dần.
Phía dưới, nơi khu rừng bí ẩn bị vật lạ xâm lấn.
Đợi đến khi cô đã ướt đủ, Đường Dã rút tay ra.
Anh lần nữa ngậm bờ môi căng bóng, xác định người dưới thân không có vấn đề gì nữa.
Lực dồn vào eo, anh thúc mạnh.
Tiếng thét vì màng trinh bị xé rách vang khắp ngóc ngách căn phòng, cũng chạy thẳng vào trái tim lơ lửng của Đường Dã.
Anh kinh ngạc dừng lại động tác.
Trong mắt đầy tình dục, nhưng anh vẫn nhẫn nhịn chờ cô thích ứng.
"Sao không nói tôi biết, em là lần đầu?"
"Anh tin sao?"
Đường Dã vuốt ve khuôn mặt đẫm mồ hôi của cô, anh nói chắc chắn: "Em nói tôi sẽ tin."
Cơn đau đã qua, Cố Yến Nam quấn hai chân nuột nà quanh eo anh, cô nâng người khẽ giọng. "Động đi."
Sau đó trời đất xoay chuyển, hai thân ảnh một lớn, một nhỏ quấn quýt lấy đối phương thật lâu.
"Em muốn ở trên."
"Được."
Đường Dã thở dốc, hai tay nắm chặt vòng eo bé nhỏ của cô, dùng sức giúp cô nâng lên hạ xuống.
Một lúc sau, anh đầu hàng.
Ôm cô vào lòng, ôn nhu hỏi: "Muốn nữa không?"
Cô lắc đầu: "Mệt."
Người đàn ông không nhịn được bật cười. Anh nói: "Tắm cho em nhé."
"Ừm."
Đường Dã mang cô đi tắm sạch sẽ.
Xong hai trận làm tình, cả hai đã đói đến meo ruột.
Đồ ăn đã sớm nguội lạnh, Đường Dã hâm lại.
Mùi vị rất được, Đường Dã ăn hết sạch không chừa lại một hạt cơm nào.
Anh chủ động dọn dẹp, rửa bát đĩa.
Ra ngoài đã thấy người đẹp ngồi trên sô pha ngủ gật.
Anh bế cô lên, cô tỉnh lại.
"Ngủ đi." Anh hạ giọng dỗ.
Cô như bị thôi miên nhắm nghiền mắt.
Cả hai ôm nhau ngủ trên cùng một chiếc giường.
Thức dậy, trời bên ngoài đã tối đen.
Cố Yến Nam hơi cử động, cánh tay đặt trên eo ôm cô chặt hơn.
Cô không dịch chuyển nữa, hai mắt nhìn ô cửa kính, ánh đèn của đường phố phồn hoa chồng chất lên nhau, bám dính trên bề mặt nó rồi lọt vào trong phòng.
Mùi hương của anh ở trên người cô, Cố Yến Nam chớp mắt rất muốn cùng anh hòa hợp lần nữa. Cảm giác khi chiếm được thân thể người đàn ông này, không rõ nguyên nhân, chỉ là cô rất mãn nguyện. Thậm chí là nghiện.
"Nghĩ gì?"
Chất giọng khàn đặc của anh cũng có thể mê hoặc cô.
Cố Yến Nam lật người đè trên ngực anh.
Đường Dã thanh tỉnh đầu óc, anh bợ lấy eo và mông cô.
Cả hai đều không mặc quần áo, da thịt gần sát thế này, cảm nhận rõ được sự biến hóa mạnh mẽ từ vật giữa hai chân người đàn ông.
Cố Yến Nam chơi xấu co chân lên dùng đầu gối chạm vào.
Tiếng rên trầm khàn ấy đưa cả hai vào cõi dục tình không hồi kết.
Vừa đi vào thân thể cô, anh vừa hỏi: "Em bao nhiêu tuổi rồi? Cô bám hai tay trên vai anh, hôn lên yết hầu gợi cảm. "Hai mươi ba."
"Tôi hơn em tận mười hai tuổi."
"Chẳng quan trọng."
"Vậy em quan trọng điều gì?"
Cố Yến Nam vuốt ngực anh, mồ hôi ướt đẫm, nhỏ giọt trên thân thể trần truồng của cô, cô không chê, ngược lại cô thích mùi cơ thể anh tỏa ra.
"Thân thể anh." Cô trả lời trong cơn khoái cảm.
Anh mút môi cô, đưa cô đến vùng cực lạc. "Được, tôi cho em."
Hôm sau, mới sáng sớm, mặt trời còn chưa nhú lên, một cơn mưa rào đã đổ xuống.
Trên chiếc giường màu xám, hai thân thể khít khao dính lấy nhau không tách rời.
Chăn mềm theo cử động nhấp nhô của đôi tình nhân mà rơi xuống sàn.
Một tiếng sau, ngoài trời vẫn chưa tạnh, mây đen giăng kín.
Tiếng động trên giường cũng dừng lại, chỉ còn hơi thở hổn hển. Mùi vị sau cơn kích tình nồng nặc.
Đường Dã nắm một bên ngực cô xoa nhẹ, anh hỏi: “Khi nào em trở về trấn?”
Giọng cô gái không rõ: “Chắc tuần sau.” Cô nhấc mi mắt lên: “Còn anh?”
“Hai ngày nữa.” Anh âu yếm tấm lưng mảnh mai, trơn láng kia: “Muốn tôi đợi không?”
Cô lắc đầu: “Không cần đâu, anh có việc thì về trước đi.”
Anh im lặng, vài giây sau mới từ trong cổ họng đáp một tiếng.
Cô không hỏi anh nán lại thành phố vì chuyện gì, anh cũng không nói.
Cả hai vệ sinh xong, ăn sáng trong im ắng.
Trời đã ngừng mưa.
Đường Dã nói: “Lát tôi ra ngoài.”
Cô không để ý đáp qua loa, nghĩ đến hai ngày nữa anh mới rời đi, cô nhắc nhở: “Khi về, ghé mua bao nhé.”
Không rõ cảm giác hiện tại là thế nào, Đường Dã nghèn nghẹn gật đầu.
Ngày anh đi, trời trong xanh, chỉ rải rác vài đám mây trắng.
Sáng sớm khi Cố Yến Nam lờ mờ mở mắt, xuất hiện trong tầm nhìn là người đàn ông cao lớn trần thân trên. Chân dài, eo hẹp, vai rộng, từng thớ thịt đều hợp ý cô.
Anh đang quay lưng về phía cô, thong dong đứng trước cửa sổ.
Cố Yến Nam đứng dậy, vào nhà vệ sinh.
Trở ra, anh vẫn giữ nguyên tư thế kia, trên tay có thêm điếu thiếu cháy dở.
Cô thả chậm từng bước đến ôm lấy eo anh, hôn phớt qua vài vết sẹo xưa cũ trên tấm lưng săn chắc, bàn tay anh phủ lên mu bàn tay cô nhẹ nhàng. Cả hai yên lặng chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
Thân thể gần kề nhưng trái tim dường như xa vạn dặm.
Anh vứt tàn thuốc, xoay người, có chút mất khống chế niết lấy eo hông cô. Nụ hôn từ mãnh liệt dần dần nhẹ đi, cuối cùng là sự dịu dàng hiếm hoi.
Bạc môi dừng trên trán cô, mi mắt, hai bên má mịn màng, lần nữa rơi trên bờ môi ngọt ngào, đầy câu dẫn.
Cô nức nở giữa răng môi, anh càng ra sức hôn sâu. Anh không nhớ rõ trước đây mình có từng mất khống chế đối với phụ nữ như thế này không, tất cả đều dần mờ nhạt theo năm tháng. Cuối cùng bị cô gái trong ngực lúc này xâm chiếm và thay thế.
Nhưng cô không như anh.
Cô muốn làm tình cùng anh, anh có thể cảm nhận được. Và chỉ dừng lại ở việc cô thích cơ thể anh.
Đường Dã khó chịu, anh cắn môi cô, bàn tay bóp mạnh ngực trái của cô, anh khàn khàn giọng nỉ non: “Trái tim em… tôi muốn.”
Người con gái khẽ giật mình, cô không chớp mắt nhìn anh, mặc cho anh dày vò mình.
Thấy cô không nói lời nào, Đường Dã thở hắt ép cô vào tường.
Anh vén váy ngủ cô lên, không có bước dạo đầu, dùng sức chiếm hữu cô từ phía sau. Mạnh mẽ, dứt khoát lại khắc chế.
Anh biết anh điên rồi, nhưng anh không khống chế được lòng mình.
Từng tha thiết yêu Hứa Mân, suốt năm năm qua cũng không hề quên đi cô, anh nghĩ một đời này sẽ không thể yêu ai khác.
Cho đến khi gặp Cố Yến Nam. Cô chủ động xâm nhập vào cuộc sống của anh, cô chủ động tiếp cận, trêu chọc anh hết lần này đến lần khác. Mục đích của cô rất rõ ràng, không hề che giấu, rằng cô muốn cơ thể anh.
Nhưng anh lại cứ lún sâu vào, anh lừa mình dối người rằng trái tim anh đã đầy, thực chất nó đúng là đã đầy, chỉ là thứ lấp kín nó đã thay đổi.
Không còn là Hứa Mân, đó là Cố Yến Nam - cô gái không có trái tim.
Anh nắm lấy hai khối tròn trịa, trắng mềm. Đặt trong tay ra sức dày vò.
"Tôi không muốn nhẹ đâu, Nam Nam."
Cô nhìn anh, thở hổn hển, anh vội nhưng cô càng nóng lòng hơn.
Thắt lưng đàn ông bị cô tháo một cách thô bạo.
Đường Dã buồn cười, anh giữ lại tay cô, trêu chọc: "Đừng vội, tôi cũng không chạy mà."
Làm tình lại như đang dỗ trẻ con.
Cố Yến Nam không xấu hổ, nhưng tốc độ đã chậm dần.
Phía dưới, nơi khu rừng bí ẩn bị vật lạ xâm lấn.
Đợi đến khi cô đã ướt đủ, Đường Dã rút tay ra.
Anh lần nữa ngậm bờ môi căng bóng, xác định người dưới thân không có vấn đề gì nữa.
Lực dồn vào eo, anh thúc mạnh.
Tiếng thét vì màng trinh bị xé rách vang khắp ngóc ngách căn phòng, cũng chạy thẳng vào trái tim lơ lửng của Đường Dã.
Anh kinh ngạc dừng lại động tác.
Trong mắt đầy tình dục, nhưng anh vẫn nhẫn nhịn chờ cô thích ứng.
"Sao không nói tôi biết, em là lần đầu?"
"Anh tin sao?"
Đường Dã vuốt ve khuôn mặt đẫm mồ hôi của cô, anh nói chắc chắn: "Em nói tôi sẽ tin."
Cơn đau đã qua, Cố Yến Nam quấn hai chân nuột nà quanh eo anh, cô nâng người khẽ giọng. "Động đi."
Sau đó trời đất xoay chuyển, hai thân ảnh một lớn, một nhỏ quấn quýt lấy đối phương thật lâu.
"Em muốn ở trên."
"Được."
Đường Dã thở dốc, hai tay nắm chặt vòng eo bé nhỏ của cô, dùng sức giúp cô nâng lên hạ xuống.
Một lúc sau, anh đầu hàng.
Ôm cô vào lòng, ôn nhu hỏi: "Muốn nữa không?"
Cô lắc đầu: "Mệt."
Người đàn ông không nhịn được bật cười. Anh nói: "Tắm cho em nhé."
"Ừm."
Đường Dã mang cô đi tắm sạch sẽ.
Xong hai trận làm tình, cả hai đã đói đến meo ruột.
Đồ ăn đã sớm nguội lạnh, Đường Dã hâm lại.
Mùi vị rất được, Đường Dã ăn hết sạch không chừa lại một hạt cơm nào.
Anh chủ động dọn dẹp, rửa bát đĩa.
Ra ngoài đã thấy người đẹp ngồi trên sô pha ngủ gật.
Anh bế cô lên, cô tỉnh lại.
"Ngủ đi." Anh hạ giọng dỗ.
Cô như bị thôi miên nhắm nghiền mắt.
Cả hai ôm nhau ngủ trên cùng một chiếc giường.
Thức dậy, trời bên ngoài đã tối đen.
Cố Yến Nam hơi cử động, cánh tay đặt trên eo ôm cô chặt hơn.
Cô không dịch chuyển nữa, hai mắt nhìn ô cửa kính, ánh đèn của đường phố phồn hoa chồng chất lên nhau, bám dính trên bề mặt nó rồi lọt vào trong phòng.
Mùi hương của anh ở trên người cô, Cố Yến Nam chớp mắt rất muốn cùng anh hòa hợp lần nữa. Cảm giác khi chiếm được thân thể người đàn ông này, không rõ nguyên nhân, chỉ là cô rất mãn nguyện. Thậm chí là nghiện.
"Nghĩ gì?"
Chất giọng khàn đặc của anh cũng có thể mê hoặc cô.
Cố Yến Nam lật người đè trên ngực anh.
Đường Dã thanh tỉnh đầu óc, anh bợ lấy eo và mông cô.
Cả hai đều không mặc quần áo, da thịt gần sát thế này, cảm nhận rõ được sự biến hóa mạnh mẽ từ vật giữa hai chân người đàn ông.
Cố Yến Nam chơi xấu co chân lên dùng đầu gối chạm vào.
Tiếng rên trầm khàn ấy đưa cả hai vào cõi dục tình không hồi kết.
Vừa đi vào thân thể cô, anh vừa hỏi: "Em bao nhiêu tuổi rồi? Cô bám hai tay trên vai anh, hôn lên yết hầu gợi cảm. "Hai mươi ba."
"Tôi hơn em tận mười hai tuổi."
"Chẳng quan trọng."
"Vậy em quan trọng điều gì?"
Cố Yến Nam vuốt ngực anh, mồ hôi ướt đẫm, nhỏ giọt trên thân thể trần truồng của cô, cô không chê, ngược lại cô thích mùi cơ thể anh tỏa ra.
"Thân thể anh." Cô trả lời trong cơn khoái cảm.
Anh mút môi cô, đưa cô đến vùng cực lạc. "Được, tôi cho em."
Hôm sau, mới sáng sớm, mặt trời còn chưa nhú lên, một cơn mưa rào đã đổ xuống.
Trên chiếc giường màu xám, hai thân thể khít khao dính lấy nhau không tách rời.
Chăn mềm theo cử động nhấp nhô của đôi tình nhân mà rơi xuống sàn.
Một tiếng sau, ngoài trời vẫn chưa tạnh, mây đen giăng kín.
Tiếng động trên giường cũng dừng lại, chỉ còn hơi thở hổn hển. Mùi vị sau cơn kích tình nồng nặc.
Đường Dã nắm một bên ngực cô xoa nhẹ, anh hỏi: “Khi nào em trở về trấn?”
Giọng cô gái không rõ: “Chắc tuần sau.” Cô nhấc mi mắt lên: “Còn anh?”
“Hai ngày nữa.” Anh âu yếm tấm lưng mảnh mai, trơn láng kia: “Muốn tôi đợi không?”
Cô lắc đầu: “Không cần đâu, anh có việc thì về trước đi.”
Anh im lặng, vài giây sau mới từ trong cổ họng đáp một tiếng.
Cô không hỏi anh nán lại thành phố vì chuyện gì, anh cũng không nói.
Cả hai vệ sinh xong, ăn sáng trong im ắng.
Trời đã ngừng mưa.
Đường Dã nói: “Lát tôi ra ngoài.”
Cô không để ý đáp qua loa, nghĩ đến hai ngày nữa anh mới rời đi, cô nhắc nhở: “Khi về, ghé mua bao nhé.”
Không rõ cảm giác hiện tại là thế nào, Đường Dã nghèn nghẹn gật đầu.
Ngày anh đi, trời trong xanh, chỉ rải rác vài đám mây trắng.
Sáng sớm khi Cố Yến Nam lờ mờ mở mắt, xuất hiện trong tầm nhìn là người đàn ông cao lớn trần thân trên. Chân dài, eo hẹp, vai rộng, từng thớ thịt đều hợp ý cô.
Anh đang quay lưng về phía cô, thong dong đứng trước cửa sổ.
Cố Yến Nam đứng dậy, vào nhà vệ sinh.
Trở ra, anh vẫn giữ nguyên tư thế kia, trên tay có thêm điếu thiếu cháy dở.
Cô thả chậm từng bước đến ôm lấy eo anh, hôn phớt qua vài vết sẹo xưa cũ trên tấm lưng săn chắc, bàn tay anh phủ lên mu bàn tay cô nhẹ nhàng. Cả hai yên lặng chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
Thân thể gần kề nhưng trái tim dường như xa vạn dặm.
Anh vứt tàn thuốc, xoay người, có chút mất khống chế niết lấy eo hông cô. Nụ hôn từ mãnh liệt dần dần nhẹ đi, cuối cùng là sự dịu dàng hiếm hoi.
Bạc môi dừng trên trán cô, mi mắt, hai bên má mịn màng, lần nữa rơi trên bờ môi ngọt ngào, đầy câu dẫn.
Cô nức nở giữa răng môi, anh càng ra sức hôn sâu. Anh không nhớ rõ trước đây mình có từng mất khống chế đối với phụ nữ như thế này không, tất cả đều dần mờ nhạt theo năm tháng. Cuối cùng bị cô gái trong ngực lúc này xâm chiếm và thay thế.
Nhưng cô không như anh.
Cô muốn làm tình cùng anh, anh có thể cảm nhận được. Và chỉ dừng lại ở việc cô thích cơ thể anh.
Đường Dã khó chịu, anh cắn môi cô, bàn tay bóp mạnh ngực trái của cô, anh khàn khàn giọng nỉ non: “Trái tim em… tôi muốn.”
Người con gái khẽ giật mình, cô không chớp mắt nhìn anh, mặc cho anh dày vò mình.
Thấy cô không nói lời nào, Đường Dã thở hắt ép cô vào tường.
Anh vén váy ngủ cô lên, không có bước dạo đầu, dùng sức chiếm hữu cô từ phía sau. Mạnh mẽ, dứt khoát lại khắc chế.
Anh biết anh điên rồi, nhưng anh không khống chế được lòng mình.
Từng tha thiết yêu Hứa Mân, suốt năm năm qua cũng không hề quên đi cô, anh nghĩ một đời này sẽ không thể yêu ai khác.
Cho đến khi gặp Cố Yến Nam. Cô chủ động xâm nhập vào cuộc sống của anh, cô chủ động tiếp cận, trêu chọc anh hết lần này đến lần khác. Mục đích của cô rất rõ ràng, không hề che giấu, rằng cô muốn cơ thể anh.
Nhưng anh lại cứ lún sâu vào, anh lừa mình dối người rằng trái tim anh đã đầy, thực chất nó đúng là đã đầy, chỉ là thứ lấp kín nó đã thay đổi.
Không còn là Hứa Mân, đó là Cố Yến Nam - cô gái không có trái tim.
Danh sách chương