“Anh Dã, lô hàng đợt này đều là mẫu mới, coi bộ chúng ta kiếm được không ít đâu.” Trung Lật Tử vừa kiểm tra hàng vừa lải nhải suông miệng, hai mắt phát sáng như thỏi vàng mê mệt không rời khỏi “hàng”.

Người đàn ông ngồi dạng chân trên ghế, tay kẹp điếu thuốc đưa lên môi rít liền hai hơi, mắt anh lim dim qua làn khói nhạt màu ngó mấy thùng hàng vừa nhập về. Giọng điệu không cảm xúc: “Kiểm tra kỹ một lần nữa rồi lên đơn, qua trưa bắt đầu giao cho khách.”

Trung Lật Tử đáp vâng đáp dạ.

“Ảnh Tử đâu?” Anh hờ hững hỏi.

“Anh ấy đang giao mấy đơn cũ, chắc sắp về rồi ạ.”

Người nọ “ừ” cũng không tiếp tục hỏi thêm gì.

Có chút nhàm chán, Đường Dã đứng dậy, thân hình cao ngất thong dong rời khỏi.

Ngoài trời thả xuống cơn mưa phùn lất phất, anh nâng mắt nhìn bầu trời không chút ánh sáng, trong con ngươi đen láy mà sâu kín thoáng qua tia âm u.

Tháng bảy. Đã năm năm.

Thời gian thì ra lại trôi nhanh đến vậy.

Anh đã ba mươi lăm, mà cô mãi mãi tuổi hai mươi lăm.



Cửa hàng “Mê Mộng” của Đường Dã hiện tại cũng xem như có danh tiếng tại thị trấn Hạnh Phúc. Tuy hàng hóa có hơi tế nhị nhưng không ảnh hưởng gì đến việc kinh doanh buôn bán.

Ngay cái tên “Mê Mộng” cũng ám chỉ một phần sức quyến rũ của nó, không dừng lại ở những mặt hàng thông dụng như bao cao su, băng đĩa, “quả bóng”,... Mê Mộng được ví như một thiên đường của cái gọi là “tình dục”, bạn cần thứ gì Đường Dã đều sẵn sàng đáp ứng mang ra cho bạn xem. Hàng nội địa, hàng xuất nhập khẩu của Anh, Nhật, Thái gì cũng có.

Chỉ với năm năm, Mê Mộng đã phát triển làm ăn cực kỳ tốt, vừa bán lẻ vừa bỏ sỉ. Khuôn khổ kinh doanh cũng được mở rộng, không phải chỉ gói gọn trong phạm vi thị trấn Hạnh Phúc.

Trấn này không ít dân cư nhưng cũng không quá nhiều, muốn làm ăn về lâu dài phải biết tính toán tới việc rời khỏi vùng an toàn.

Buôn bán đồ dùng kế hoạch hóa gia đình thì sao, cũng chẳng phải phi pháp, ngược lại Mê Mộng đã sớm có giấy phép kinh doanh đàng hoàng. Chỉ cần tích cực đóng thuế doanh nghiệp đúng hạn, không vi phạm luật thì còn lo gì người khác nói ra nói vào. Huống hồ cứ nhìn cơ ngơi hiện giờ của Đường Dã xem, không dám ba hoa anh là đại gia của trấn nhưng cũng nằm trong nhóm nhà giàu mới nổi. Ai nhìn cũng đỏ mắt ghen tị, lại còn hoạnh họe, tính đầu tính đuôi muốn bon chen vào cướp miếng ăn của anh, nhưng một người ngã lại một người đổ, cuối cùng vẫn là Đường Dã một mình một ngựa vững như kiềng ba chân đưa danh tiếng của Mê Mộng ra tận những vùng lân cận.

Tiếp theo phải nhắc đến thị trấn Hạnh Phúc đang có xu hướng phát triển du lịch, du khách càng ngày càng đông đúc đến đây. Thiên thời địa lợi đều quy tụ, đã phát triển, nay càng phát triển hơn.

Cái tên Đường Dã, một đường như diều gặp gió vang khắp thị trấn. Người ta biết đến anh không chỉ vì anh là ông chủ của Mê Mộng, mà còn bởi diện mạo đẹp trai thần sầu của mình.

Tuổi có hơi lớn thì đã sao, chỉ với cái khuôn mặt đó, cái dáng người eo thon chân dài đầy nam tính đã câu hồn phụ nữ khắp trấn.

Trung Lật Tử vừa ăn mì vừa dòm đại ca một chút, thầm nghĩ, người với người sao lại khác xa như vậy. Cùng là ăn một kiểu mì giống nhau, đến cái bát, cái muỗng cũng y xì, tốc độ ăn lại chẳng cần phải so sánh, nhanh như nhau, nhưng nhìn thế nào cũng thấy anh ấy đẹp trai bỏ xừ, còn phận thanh niên không có hoa đào như cậu, haizz…

Đường Dã nhìn cậu một cái, không để ý tiếp tục ăn mì.

Ảnh Tử không biết Trung Lật Tử đang suy nghĩ ngốc nghếch gì, cậu nhớ đến một chuyện, ngẩng mặt lên liếc Đường Dã nói chậm: “Anh, em gặp chị Linh Linh lúc giao hàng, chị ấy đi du lịch về mà không nói tiếng nào, không lẽ còn giận dỗi anh sao.” Con gái thật sự là một mối phiền toái. Bị từ chối lời tỏ tình liền ấu trĩ giận hờn vu vơ, còn bỏ xứ đi du lịch liền một tuần lễ, hại bọn anh không có người trông coi cửa hàng. Cùng là chị em sao lại khác nhau một trời một vực vậy chứ. Tiếc là…

“Chắc em ấy vừa tới nơi.” Đường Dã không để ý đáp, giọng điệu vẫn lạnh lùng như thường nhưng nghe kỹ sẽ phát hiện trong đó còn ẩn chứa vài phần ôn nhu.



Mưa tạnh, thời gian không còn sớm, Đường Dã cùng Trung Lật Tử di chuyển hàng lên xe.

Đứng trước cửa nhìn chiếc xe rời đi, Ảnh Tử mới trở vào quầy bar trông coi cửa hàng.

Ba tiếng sau, hoàn thành tất tần tật các đơn, Trung Lật Tử lái xe, Đường Dã ngồi bên ghế phụ.

Mưa ngày càng nặng hạt, cả hai còn chưa về tới trấn, hiện tại đang chạy trên con đường hẻo lánh, vắng vẻ giao giữa hai thị trấn.

Đột ngột từ xa một bóng người mặc đầm trắng chạy ra đứng giữa đường cái hoang vu. Cảnh tượng này thật sự dọa người ta tái mặt.

“Ôi ôi.” Trung Lật Tử theo phản xạ phanh thắng. Cậu tức giận, không ngại mưa gió đang xối tạt, hạ cửa sổ xe, ló đầu ra quát mắng: “Muốn chết cũng đừng tìm xe ông đây.”

Đường Dã im lặng, khuôn mặt lạnh căm nhìn cô gái không rõ mặt mũi đứng chắn đầu xe bọn họ.

Vừa rồi cô gái đó không phải muốn tự sát, là muốn bắt xe xin quá giang. Nhưng Đường Dã không chút phản ứng. Anh để cho Trung Lật Tử xử lý.

Cô gái đeo một chiếc balo nhỏ màu xám, trên đầu đội mũ vành nhỏ, nhiệt độ mùa hè có cao đến đâu thì hiện giờ trời đang mưa lớn, cả thân thể cô từ đầu tới chân đều ướt nhẹp, lọn tóc dài dính sát vào sườn mặt, vài sợi rũ trên bờ vai mảnh khảnh.

Sao cô có thể xuất hiện một thân một mình trên con đường này? Cố Yến Nam ngấm nước mưa đã lâu, môi cô tím tái, răng va lập cập, lê lết mãi mới thấy có một chiếc xe chở hàng xuất hiện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện