“Nếu như anh lại giở trò hù dọa làm tôi sợ, tôi sẽ gửi bức ảnh xấu xí này của anh vào hộp thư chung của công ty.”

Ngay cả cách một cái màn hình thì Dịch Anh Lãng cũng có thể cảm nhận được sự đắc ý của Lê Úy.

“Cô dám.”

“Anh cứ thử xem xem.”

Dịch Anh Lãng không trả lời lại.

Lê Úy đoán rằng anh ta không còn gì để nói thì không khỏi trầm trồ khen ngợi bức ảnh tự sướng này. Để tránh việc Dịch Anh Lãng lén xóa đi, cô còn gửi riêng cho mình một bản trên đám mây lưu trữ, dù có xóa đi chăng nữa thì cô cũng không sợ.

“Dịch tổng.” Ngụy Bân gõ lên cửa phòng đang mở sẵn.

Lê Úy cất di động: “Chuyện gì?”

“Đây là một vài tài liệu cần anh xem lại.”

Lê Úy: “Mang tới đây đi.”

Ngụy Bân đưa tài liệu cho cô: “Những tài liệu này đã được đưa cho Úc tổng xem qua trước, anh ấy nói không có vấn đề gì.”

Lê Úy nhớ tới chuyện cô từ chối các tài liệu được xét duyệt bởi Dịch Anh Úc trước đây, nên bị Dịch Anh Úc tìm tới cửa hỏi chuyện.

Nói hai anh em này có thù sâu đậm gì đó, thật ra không có.

Họ bị bắt cóc nên Dịch Anh Úc cũng là nạn nhân. Cô cũng hiểu cảm giác bị gia đình bỏ rơi, tâm lý vì thế méo mó là chuyện quá bình thường.

Cô và Dịch Anh Lãng không có thù oán gì, không cần thiết phải làm khó anh ta.

Lê Úy ký thẳng vào.

Ngụy Bân có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Dịch tổng không có hỏi gì cả đã ký tên đơn giản như vậy.

Anh lặng lẽ liếc nhìn chữ ký của Dịch tổng.

Không biết bắt đầu từ khi nào, thói quen ký tên của Dịch tổng đã thay đổi. Mỗi lần ký tên, anh ấy lại vẽ thêm hai dấu gạch chéo, còn có thêm một trái tim tình yêu ở góc trên bên phải.

Ký vào giấy tờ mà thôi, cũng không phải là ký tặng lên ảnh.

Ngụy Bân nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ chỉ có cô Lê mới có thể ảnh hưởng đến chữ ký của Dịch tổng.

Anh cảm thán, tình yêu thật vĩ đại.

“Anh mau đưa cho người ta nhanh đi, kẻo anh ta cho rằng tôi muốn làm khó dễ, lại chạy tới đây tìm tôi.” – Lê Úy nói.

Ngụy Bân: “Hiện tại Úc tổng không ở công ty.”

“Anh ta đi đâu rồi?”

“Nghe thư ký của anh ấy nói là anh ấy có việc riêng tối nay, vì vậy đã tan ca sớm.”

Lê Úy a một tiếng: “Vậy tôi cũng tan ca trước đây,”

Ngụy Bân nhanh chóng nói: “Dịch tổng, anh sẽ dùng cơm tối với cô Lương sau khi tan làm đấy.”

Lê Úy sững sờ: “Bữa tối? Vì sao tôi chưa nghe nói?”

“Là do bà Dịch trực tiếp sắp xếp, bà ấy bảo tôi ghi thẳng vào lịch trình của anh.”

Khóe miệng Lê Úy co giật.

Ép duyên thật sự đáng sợ.

“Có thể từ chối không?”

Ngụy Bân lập tức nhìn cô với vẻ đáng thương: “Vậy thì tôi không có cách nào giải thích được với bà Dịch ở bên kia.”

Lê Úy thở dài thườn thượt, cô không muốn làm người chết thay cho Dịch Anh Lãng trong một cuộc hôn nhân sắp đặt dù là một chút.

Nhìn thấy Dịch tổng đau khổ như vậy, Ngụy Bân nghĩ thầm rằng Dịch tổng thật sự có tình cảm sâu sắc với cô Lê.

Đúng là nhìn không ra Dịch tổng là người ngoài lạnh trong nóng thế này, thì ra là một người si tình.

————

Lê Úy đúng là người phụ nữ được voi đòi tiên.

Dịch Anh Lãng lười cãi qua lại với cô, anh trực tiếp ném di động lên sô pha.

Giây tiếp theo, điện thoại lại bị người khác cầm lấy.

Quách Húc Phương cầm điện thoại di động, bộ dạng giống như tiếc rằng không thể rèn sắt thành thép*.

*Tiếc không thể rèn sắt thành thép: chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

“’Cô’ Lê à, em vừa có được hợp đồng với chương trình gameshow hàng đầu, hai ngày nữa em sẽ đến thắp hương lễ Phật khởi động chương trình truyền hình. Đỉnh cao sự nghiệp vừa mới đến, em có thể để chuyện tình cảm qua một bên trước được không? Bạn trai ở chỗ kia không thể chạy trốn, trước tiên hãy tập trung vào sự nghiệp diễn xuất của em trước đã?”

Dịch Anh Lãng đã quen với sự thuyết giảng của Quách Húc Phương.

Tạm thời cứ coi như gió thoảng bên tai, chỉ cần nghe cô ta nói xong là được; hơn nữa không thể chen vào, một khi ngắt lời lại sẽ phải nghe thêm một lần nữa.

“Tiểu Đường, em nói cho đại minh tinh này nghe mấy ngày nay bận rộn như thế nào, kẻo lại để cho cô nàng đắc ý vênh váo.”

Tiểu Đường dạ một tiếng rồi mở sổ tay ra và đọc lần lượt từng hành trình cho Dịch Anh Lãng.

Thời gian ngủ dường như được rút ra khỏi lịch trình, phần còn lại là phỏng vấn hoặc các hoạt động, còn không thì cũng là các bữa quay chụp lớn nhỏ khác nhau.

Khi Dịch Anh Lãng vẫn còn là Tổng giám đốc trước đây, anh cũng thường xuyên đảo lộn mọi việc khi bận rộn.

Cứ tưởng nghề diễn viên này không phải đi đến văn phòng ngồi, theo lý mà nói thì sẽ rất tự do và linh hoạt, kết quả là chỉ có hơn chứ không kém gì anh.

Dù là đàn ông hay phụ nữ cũng không thể tự do.

Giọng nói của Tiểu Đường ồn ào làm cho lỗ tai Dịch Anh Lãng muốn đóng kén, thế nên anh trực tiếp đưa tay ra: “Đưa cho tôi, tôi sẽ tự xem.”

Trước đây anh đã quen với việc ngồi nghe người khác báo cáo, nhưng bây giờ anh thà dùng mắt mình để xem còn hơn là nghe người ta nói.

Anh nhìn lướt qua lịch trình hôm nay.

Bên trên có ghi tối nay lúc bảy giờ sẽ ăn tối một mình với Dịch tổng.

Dịch Anh Lãng cảm thấy kỳ lạ.

Đang êm đẹp, vì sao Lê Úy lại muốn mời anh ăn cơm.

Vì cảm thấy bản thân mình quá đáng cho nên cố ý lấy lòng anh, muốn xin lỗi vào lúc ăn cơm? Nghĩ đến đây, Dịch Anh Lãng cảm thấy hơi tốt hơn.

“Bữa tối sắp xếp cho tôi hôm nay…”

Quách Húc Phương đúng lúc ngắt lời, lại là một tràng chỉ bảo khác: “Lại không muốn đi đúng không? Chị biết ngay. Trước kia cho em đi ăn bữa giao lưu nhưng mỗi lần đều miễn cưỡng, ngay cả khi đã nói cho em biết là như vậy có lợi cho sự phát triển của em nhưng em hoàn toàn không muốn, nói là không muốn ăn uống với những người đàn ông xấu xa đó. Ban đầu chị còn nghĩ em phải chờ năm sáu năm, thế mà rốt cuộc lại nổi nhanh như vậy làm cho cả chị cũng nghĩ là một phép màu.”

Vẻ mặt Dịch Anh Lãng hơi thay đổi: “Trước đây tôi không muốn?”

Quách Húc Phương nhìn anh: “Em làm sao vậy? Giả bộ mất trí nhớ với chị à? Là ai trước kia lo lắng mỗi ngày sẽ bị quy tắc ngầm gì đó khi xã giao nên không muốn đi, em quên rồi sao? Chị đã nói bao nhiêu lần với em rồi, chị sẽ không để cho em đi con đường đó, không dựa vào quy tắc ngầm, cùng lắm thì kiên trì cố gắng để đạt được. Thế nhưng bây giờ không như em nghĩ, Dịch thị là cổ đông lớn của Hoa Ánh chúng ta, đồng thời cũng là sếp của em; hơn nữa, Dịch tổng cũng không phải là một trong những người đàn ông xấu xa đó. Người ta vừa trẻ vừa giàu, thành công trong sự nghiệp mà lại làm những việc hèn hạ này à?”

Dịch Anh Lãng à một cái thật nhẹ.

Khóe miệng lộ ra ý cười khó có thể phát hiện.

“Tôi đi.” – Anh nói.

Quách Húc Phương không ngờ “cô” lại dễ khuyên bảo như vậy. Khi hoàn hồn lại, cô nàng hài lòng gật đầu với anh.

“Em không còn giống với trước kia nữa, em đã trưởng thành.”

Dịch Anh Lãng cụp mắt xuống và tiếp tục xem lịch trình.

—————–

Khi chuẩn bị tới giờ hẹn vào buổi tối, Quách Húc Phương còn đặc biệt ra lệnh cho “Lê Úy” ăn mặc trang điểm thật đẹp.

Dịch Anh Lãng khó xử: “Không cần.”

“Tuy là người một nhà nhưng cũng nên chú ý đến hình tượng của mình đúng không?” – Quách Húc Phương nói.

Dịch Anh Lãng nghĩ bây giờ anh và Lê Úy đang là một người, nhưng từ khi nào bọn họ đã trở thành người một nhà?”

Người đại diện yêu cầu như vậy, trợ lý Tiểu Đường tất nhiên nghe theo, cô nàng trang điểm thật tốt cho “Lê Úy” một phen.

Địa điểm ăn tối là nhà hàng view sông nổi tiếng ở thành phố S, bao quanh là view sông 270 độ, từ cửa kính trong suốt có thể trực tiếp ngắm nhìn quang cảnh thành phố S nhộn nhịp phồn hoa về đêm với đèn neon khắp nơi.

Dịch Anh Lãng còn nghĩ người phụ nữ này cuối cùng cũng học hỏi được sự lãng mạn.

Người phục vụ dẫn anh đi đến bàn đã đặt trước.

“Dịch tổng đã bao trọn cả tầng.” Người phục vụ nói với vẻ ghen tị cùng với tiếng than thở.

Rất hào phóng.

Tuy rằng dùng tiền của anh.

Dịch tổng cao quý thật ra cũng không quan tâm Lê Úy dùng tiền của ai mời anh đi ăn tối, cô có thành ý như vậy thì anh cũng chỉ cố gắng nhận mà thôi.

Đến khi nhìn thấy cái ót của một người đàn ông.

Dịch Anh Lãng hiếm khi có giọng điệu thoải mái, anh nói đùa: “Cuối cùng cô cũng học được cách lấy lòng người khác rồi.”

Người đàn ông đứng dậy và xoay mặt về phía anh.

Nụ cười của Dịch Anh Lãng đóng băng ngay lập tức.

Dịch Anh Úc khẽ cười dịu dàng với anh: “Cô Lê thích là tốt rồi.”

“…………”

Xưng hô khác nhau giữa Dịch tổng và Úc tổng chỉ có người trong Dịch thị biết. Trong mắt người ngoài, Dịch Anh Lãng là Dịch tổng, mà Dịch Anh Úc cũng là Dịch tổng.

Thì ra Dịch tổng đẹp trai lắm tiền, thành công trong sự nghiệp trong miệng Quách Húc Phương là Dịch Anh Úc.

Dịch Anh Lãng đưa ra một khuôn mặt thật xấu và không nói lời nào.

Dịch Anh Úc đi tới vị trí đối diện anh, lịch lãm thay “Lê Úy” kéo ghế ra: “Cô Lê ngồi đi.”

Dịch Anh Lãng không hề muốn ngồi xuống, anh muốn rời đi.

Nếu bây giờ anh rời đi, rất khó để đảm bảo rằng cái tên Dịch Anh Úc có tâm trí vặn vẹo này sẽ làm ra hành vi biến thái nào.

Anh ngồi xuống trong sự không cam lòng, không tình nguyện, không hề muốn.

Mới vừa ngồi xuống, Dịch Anh Lãng lời ít mà ý nhiều: “Chú muốn làm gì?”

Dịch Anh Úc giơ tay chống cằm nói: “Tôi là người hâm mộ của cô Lê, chẳng lẽ muốn mời cô Lê một bữa ăn cũng không được sao?”

Ha ha.

Dịch Anh Lãng cảm thấy xấu hổ trước lối nói đạo đức giả này.

—— “Lê Úy cúi đầu, hình như có vẻ kinh ngạc: ‘Cảm ơn anh Dịch đã tán thưởng.’”

Mặt Dịch Anh Lãng không chút cảm xúc: “Cảm ơn.”

“Thật ra tôi vẫn tò mò một chuyện, rốt cuộc thì giữa cô Lê và anh trai tôi có quan hệ gì vậy? Cô không ngại nếu tôi hỏi trực tiếp như vậy chứ?”

—— “Không có, tôi không có quan hệ gì với anh ta, thật sự đó.”

A.

Phủ nhận nhanh như vậy.

Mặt Dịch Anh Lãng tiếp tục vô cảm: “Không có liên quan.”

Dịch Anh Úc giả vờ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, trước khi mời cô đi ăn cơm, tôi vẫn có chút lo lắng sẽ làm anh trai sẽ hiểu lầm, khiến anh ấy tức giận.”

—— “Anh Dịch, anh đối xử với anh trai mình thật tốt.”

Dịch Anh Lãng im lặng.

Hệ thống lên tiếng nhắc nhở.

—— “Nam chính, lời thoại kia kìa.”

Dịch Anh Lãng: “…… Chú đối xử với anh trai mình thật tốt.”

Dối lòng để nói ra câu này mà không bị sét đánh chết là do mạng của Dịch Anh Úc còn lớn.

“Thật ra, tôi với anh ấy có quan hệ không tốt.” Dịch Anh Úc cụp mắt xuống, đáy mắt thoáng qua một sự mất mát, “Anh ấy không thích người em trai này. So với anh ấy, tôi thật sự kém xa, cũng khó trách anh ấy không vừa mắt tôi.”

Dịch Anh Lãng: “…………”

Chưa bao giờ làm việc cho tốt ở công ty, ngày nào cũng nghĩ cách chiếm đoạt ngai vàng, hạ bệ anh trai của mình xuống. Thế mà nó còn thật sự có thể đổi trắng thay đen, giả vờ đáng thương trước mặt phụ nữ, nói một câu là chiến binh trà xanh* thiện chiến cũng không là quá.

*Trà xanh: ngoài thì tỏ vẻ thanh mát trong lành, xinh xắn, dịu dàng nhưng bản tính thật lại đen tối, xấu xa tựa như trà xanh trước và sau uống vào.

Đương nhiên Dịch Anh Lãng biết gương mặt thật của em trai mình, anh không cho anh chàng thể diện, cũng không tiếp lời.

Nhưng một người phụ nữ có mắt bị dị tật cấp mười như Lê Úy lại không thông minh như vậy.

—— “Mặc dù Lê Úy rất ghét Dịch Anh Lãng, nhưng cô lại không thể ghét nổi em trai của anh ta.

Người đàn ông trước mặt trắng trẻo gầy gò, khuôn mặt có đeo kính, vẻ ngoài hiền lành lịch sự, từ lời nói của anh ta cô có thể biết được rằng anh chàng cũng bị Dịch Anh Lãng bắt nạt và làm nhục, sống trong cái bóng ma của Dịch Anh Lãng.

Nhưng dù vậy, trái tim anh vẫn trong sáng và nhân hậu như một thiên thần, còn luôn suy nghĩ vì Dịch Anh Lãng, ngay cả khi anh chàng ra ngoài dùng bữa với cô, anh vẫn lo lắng không biết Dịch Anh Lãng có nổi giận không.

Thì ra em trai của ác ma cũng chưa chắc cũng là ác ma.”

Dịch Anh Lãng: “………………”

Không cứu được, đề nghị nên ký vào đơn đồng ý hiến tạng càng sớm càng tốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện