Thảm thì thảm đi, còn cố ý sinh ra cái thể loại tổng tài máu chó lúc này.

Nếu có thể, Lê Úy muốn sinh ra ở trong một cuốn tiểu thuyết ngọt ngào, không có nam phụ nữ phụ, không có hiểu lầm, từ đầu đến cuối chỉ có cô và nam chính thả thính nhau cho đến hết.

Tựa như thể loại ngọt văn trên Tấn Giang vậy.

Ngày nào cũng có người phàn nàn về việc Tấn Giang phê duyệt cho sản xuất hàng loạt sản phẩm công nghiệp đường hóa học. Nhóm độc giả máu lạnh này biết cái gì chứ. Với vai trò là một nhân vật chính của tiểu thuyết, làm gì có mẹ ruột nào lại có thể cần cù siêng năng viết toàn những chuyện ngọt như mía lùi cho nhân vật mà không có điểm nhấn nào! Rất! Khó!

Suy cho cùng, tưởng tượng tốt đẹp cũng chỉ là tưởng tượng, hai người đang giả vờ say phải đối mặt với sự thật phũ phàng này.

Nếu say thật thì còn tốt, có một số chuyện có thể tặc lưỡi thì cũng trôi qua. Thế nhưng Lê Úy và Dịch Anh Lãng đều đang giả vờ say, đối mặt với cốt truyện đáng xấu hổ sắp xảy ra, bọn họ cũng ngớ người.

Lê Úy mặt ủ mày chau ngồi xuống bên cạnh Dịch Anh Lãng, ngón tay mân mê góc chăn, bộ dáng như tai họa đã đến nơi: “Làm sao bây giờ?”

Dịch Anh Lãng đen mặt nói: “Không biết.”

Đột nhiên Lê Úy la lên: “Aizzz!”

Dịch Anh Lãng cau mày nhìn cô: “Cô la cái gì?”

“Không có cách nào hoàn thành tình tiết này đâu,” Lê Úy xoa cằm phân tích, “Tôi không miễn cưỡng làm được.”

Cô không phải biến thái, sao có thể có ham muốn gì với “bản thân”.

Tuy rằng cô thường xuyên dùng vẻ mặt “một người đẹp như tôi khiến cho bạn muốn có một cuộc hẹn, tôi cũng không trách bạn, dù sao thì chính tôi cũng muốn tự thông chính mình”, nhưng đó cũng chỉ là nói giỡn, không thể nào là sự thật được.

“……”

Mặt Dịch Anh Lãng tái mét, người phụ nữ này đã dùng khuôn mặt của anh để nói những điều như vậy, chẳng khác nào cô ta đang mắng anh liệt – dương [1].

Nhưng lời nói của cô đã gợi ý cho anh.

Đoạn cốt truyện này là chính, không có cách nào bỏ qua, giống như trong tình tiết bọn họ phải uống say.

Nếu có thể giả vờ say, vậy thì cũng có thể giả vờ như đã làm điều đó.

“Lê Úy,” Dịch Anh Lãng nhìn cô, giọng điệu anh thản nhiên, “Chúng ta đã làm chuyện đó.”

Lê Úy: “……”

—— “……”

“Chỉ cần cô cũng nghĩ như vậy,” Dịch Anh Lãng nhướng mày, “Khúc tình tiết này coi như hoàn thành.”

Trong lòng Lê Úy kính nể, lần đầu tiên khen ngợi người ta chân thành như vậy: “Anh thật quá nhanh trí.”

—— “……”

Hệ thống không còn gì để nói về chuyện này. Tác giả rất ít chịu đọc lại tiểu thuyết mình đã viết xong, nên đã viết ra một cái hệ thống trăm ngàn lỗ hỏng. Lúc đầu nam nữ chính không chấp nhận còn bị hệ thống khống chế. Thế nhưng sau này, khi cốt truyện chưa đi được một cách nghiêm túc bao nhiêu thì bọn họ lại dần dần phát hiện ra sơ hở trong cơ chế, bắt đầu đi theo dòng ý thức cốt truyện theo ý mình. Không biết sau này bọn họ còn có thể làm ra tới chuyện gì.

Điều tiếp theo cần làm là hai người ở trong phòng một đêm, ngày hôm sau lại tỏ cảm xúc về chuyện không may, thế là xong.

Lê Úy yên tâm.

Căn phòng này chỉ có một cái giường, hiển nhiên là nó có mục đích rõ ràng.

Cô leo lên giường và nói với Dịch Anh Lãng: “Tôi ngủ trên giường, anh muốn ngủ dưới sàn hay ngủ trên ghế sofa?”

Nói giống như ngủ dưới đất hay ghế sofa là thứ được tiếp đãi hậu hĩnh.

Khóe miệng Dịch Anh Lãng co giật: “Cô đúng là không khách sáo.”

“Anh là nam còn tôi là nữ đấy,” Lê Úy phân biệt giới tính theo lẽ thường, “Chuyện bất di bất dịch.”

Dịch Anh Lãng nhướng mày, khóe môi anh hơi nhếch lên: “Vậy bây giờ ai là nam? Ai là nữ?”

Đột nhiên Lê Úy không còn gì để nói.

Hình như hiện tại cô mới là đàn ông.

“…Được rồi, vậy thì cùng nhau ngủ trên giường đi,” Lê Úy nhường một bước, “Dù sao thì anh cũng không làm gì được với chính cơ thể của mình.”

Dịch Anh Lãng nói thản nhiên: “Ngay cả khi hai chúng ta trở về lại bình thường thì tôi cũng không hề có hứng thú gì với cô.”

Lê Úy bực bội, người đàn ông này là đang xem thường cô sao? Cô dựa vào mặt mình để có thể đi lên; vừa có nhan sắc, vừa có dáng người, vừa có khí chất, mỗi lần chụp ảnh cho tạp chí FHM thì số đó đều hết sạch.

*FHM (For Him Magazine): là một tạp chí lối sống của đàn ông được xuất bản ở một số nước. Có chứa những mục như phụ nữ quyến rũ nhất thế giới, người mẫu, người dẫn chương trình truyền hình, ngôi sao và ca sĩ.

Cô không phục lắm: “Anh cũng không nghĩ như vậy trong tiểu thuyết.”

Dịch Anh Lãng khựng lại một chút rồi mới trả lời: “Đó là trong truyện,” anh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nên lười biếng nâng mí mắt liếc nhìn cô, “Không phải cô cũng chủ động quấn lấy tôi sao?”

“Tôi bị người ta bỏ thuốc.” – Lê Úy nhỏ giọng biện hộ.

“Cô vào giới này nhiều năm như vậy, nếu như không có người đại diện của cô thì e rằng cô ăn không ít thiệt thòi từ lâu rồi.” Dịch Anh Lãng nghĩ đến đây thì lại cau mày chỉ dạy cô, “Có thể tùy tiện uống loại rượu không có ý tốt sao?”

Đôi khi các nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình có một số hành vi làm cho người khác thấy khó hiểu.

Giống như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, kẻ ngốc cũng có thể nhận ra hai chiếc xe này chỉ có màu sắc giống nhau, thế mà cô vẫn chui lên, thậm chí không hề nghi ngờ gì đã trực tiếp thay quần áo.

Lê Úy nhớ lại hành vi trước đây của mình, có lẽ ý thức tự chủ của cô đã xuất hiện ngay lúc ấy.

Có vẻ như cuốn tiểu thuyết vẫn diễn ra theo quỹ đạo của cốt truyện gốc, nhưng thực tế thì nam nữ chính lại không phải là hai nhân vật chỉ được thiết lập để diễn theo.

“Anh chỉ nói về tôi, còn anh thì sao?” Lê Úy chỉ cho anh một chuyện, “Nếu không phải do anh nhìn không ra bộ mặt thật của Lương Thiên Dung thì liệu tôi có bị hành hạ thảm đến thế không?”

Nghe Lê Úy nhắc đến cái tên này, lúc này Dịch Anh Lãng mới nhớ rằng vẫn còn một nhân vật gọi như vậy.

Đối với anh mà nói thì Lương Thiên Dung chỉ là một cái thân phận, tuy không có ích lợi gì với Dịch thị nhưng cũng không cần thiết phải làm mất lòng.

Hiện tại diễn biến trong truyện vẫn còn rất nhiều, Lê Úy và Dịch Anh Lãng chỉ có thể dựa vào nội dung được cung cấp để biết rằng họ sẽ gặp phải những gì trong tương lai. Lúc này Dịch Anh Lãng cũng không hiểu tại sao về sau mình lại năm lần bảy lượt dung túng cho những hành động của Lương Thiên Dung.

“Bên người cô Lê có ong bướm vây quanh,” Dịch Anh Lãng nói, “Tốt hơn hết là hãy tự chăm sóc bản thân trước, đừng gây thêm rắc rối cho tôi thì hơn.”

Anh nói xong lại nhớ tới cảnh tượng bị Dịch Anh Úc trêu chọc trong thang máy, trong lòng lại buồn nôn.

Lê Úy suy nghĩ một hồi, chợt cô nhớ tới một chuyện quan trọng.

“Anh Sầm là nam phụ sao?” – Cô hỏi.

—— “Sầm Minh Lan sao? Đúng vậy.”

Lê Úy có chút vui mừng: “Thật sao?”

—— “Là nam thứ ba, có cảm tình.”

Dịch Anh Lãng vừa nghe nói lại xuất hiện một nam phụ nữa, vẫn là tuyến tình cảm y thế này thì cả người anh đều không khỏe.

Không chỉ như thế, cái tên Sầm Minh Lan này cũng có chút quen thuộc.

Trong bộ phim ở nơi làm việc mà Lê Úy đóng, nam diễn viên chính là Sầm Minh Lan.

Quách Húc Phương từng thở dài với anh, Sầm Minh Lan là một ngôi sao điện ảnh, nếu như là phim truyền hình thì anh ta sẽ từ chối cho dù chưa xem qua kịch bản. Cũng không biết lần này đạo diễn đã sử dụng thủ đoạn gì để có thể mời anh ta.

Lê Úy và Sầm Minh Lan là đàn em và đàn anh cùng trường, nhưng lại học khác khoa.

Lê Úy học chuyên ngành văn hóa, còn Sầm Minh Lan lại tốt nghiệp khoa nghệ thuật chuyên ngành đàn dương cầm. Tính tình như dòng nước êm đềm dịu dàng, lịch sự và tao nhã, hồi còn đi học từng là nhân vật nổi tiếng trong trường. Lê Úy cũng rất ngưỡng mộ anh khóa trên này bởi vì đầu óc khi là sinh viên trẻ còn đơn giản, lại nghe nói năm đó anh ấy thi vào trường với điểm khá cao với môn học không phải là môn nghệ thuật trong kỳ thi tuyển sinh đại học.

Sau đó, Sầm Minh Lan được một người đạo diễn nào đó nhìn trúng, rồi được đóng vai chính trong bộ phim thanh xuân đầu tiên của ông ấy.

Về sau thì mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, anh ấy dần dần trở thành người mà Lê Úy không thể chạm vào.

Ngay cả khi bây giờ Lê Úy đã ở cùng một nơi nhưng cô vẫn không dám đánh đồng mình với người đàn anh này.

Đàn anh Sầm là tấm gương cho cô học tập, cũng là cái tên mà Lê Úy đã nghĩ ra trong tiềm thức khi được hỏi về mẫu người lý tưởng.

Vì luôn sợ bị mắng là dựa hơi nên Lê Úy không dám nói thật với ai.

Nguyên bản chỉ hỏi một chút thôi, nhưng cô không ngờ anh Sầm lại là một nam phụ.

Lê Úy giống như một cô fan nhỏ được ông trời ưu ái, thế mà thần tượng thật sự có tình ý với mình trong tiểu thuyết này.

Vừa rồi còn mắng khi được làm nữ chính của tác giả, lúc này cảm xúc của cô bỗng nhiên xoay chuyển, cô cảm thấy tác giả thật sự không tồi với mình.

Nếu đàn anh Sầm là nam chính thì cô đã không kháng cự như vậy.

Nghĩ đến đây, Lê Úy lặng lẽ nhìn Dịch Anh Lãng, cô thấy rằng nam chính này tương đối chướng mắt.

Hiện tại Dịch Anh Lãng mới là nữ chính, sợi dây tình cảm giữa cô và anh Sầm phải được giao cho Dịch Anh Lãng.

Trong lòng Lê Úy như sụp đổ, thật là phí phạm của trời mà.

Vẻ mặt nữ chính Lê Úy buồn bực, cô ôm gối than thở trời cao bất công, vất vả lắm mới được tác giả sắp xếp một tuyến tình cảm sáng sửa, thế mà làm nam phụ thì thôi đi, bây giờ còn phải chắp tay nhường cho người ta.

Nam chính Dịch Anh Lãng thì có biểu cảm phức tạp, anh bóp chặt cằm không nói gì. Cái tên em trai Dịch Anh Úc phiền toái còn chưa được giải quyết xong thì lại có một nam phụ khác nhảy ra.

Sau vài phút tự kỷ với nhau, Lê Úy mở miệng trước: “Dịch tổng, rốt cuộc thì chúng ta đã thay đổi cơ thể như thế nào? Có cách nào để thay đổi trở lại không?”

Tai nạn xe.

Trên đường cao tốc, bởi vì tài xế đánh tay lái để tránh tông vào xe ô tô lưu thông ngược chiều, nhưng lại làm cho xe lật nghiêng.

“Vì đổi trở về,” Dịch Anh Lãng nói, “Cô muốn có một tai nạn xe hơi khác?”

Lê Úy quyết đoán lắc đầu: “Thôi quên đi.”

Tất nhiên là mạng mình quan trọng hơn, tai nạn giao thông không phải là trò chơi, không thể lấy chúng để làm thí nghiệm.

Không có cách nào để tạo lại vụ tai nạn xe hơi, Lê Úy bắt đầu suy nghĩ về nhiều bộ phim truyền hình lẫn điện ảnh mà cô đã xem trước đây.

Nam chính và nữ chính đổi thân thể cho nhau khi trời mưa, khi rơi xuống nước, hoặc khi bị điện giật.

Nếu như cho tương đối thơ mộng thì sau khi hôn môi sẽ đổi thân thể.

Trong tiềm thức, Lê Úy loại trừ khả năng mơ mộng nhất này.

Cô đứng dậy đi tới cửa sổ rồi kéo rèm nhìn ra ngoài, bầu trời đêm trong veo có những vì sao lấp lánh, hoàn toàn không dự định sẽ đổ cơn mưa.

Ngày xảy ra tai nạn xe cũng không có mưa

Lê Úy hạ quyết tâm, cô hất cằm ra hiệu cho Dịch Anh Lãng: “Đi với tôi.”

Dịch Anh Lãng không hiểu cô định làm gì, anh đành đi theo Lê Úy vào phòng tắm thì thấy cô mở vòi nước cho nước đổ đầy vào bồn.

“Chúng ta thử xem chìm dưới nước có đổi trở lại được không, nếu không đổi trở lại được cũng không có cái gì nguy hiểm.”

Dịch Anh Lãng không ôm hy vọng gì cả, nhưng anh cũng hy vọng rằng phương pháp này sẽ hiệu quả.

㈣o㈠ / ㈧o㈣ / ㈧o㈧. Tự. Làm. Thử. Xem.

Trên người anh vẫn đang mặc váy dạ hội khiến cho việc vào bồn tắm rất bất tiện.

Anh đưa tay kéo khóa sau váy, muốn cởi nó ra.

Lê Úy vừa định kêu anh đừng cởi, cô không muốn chỉ mặc quần lót đứng trước mặt đàn ông.

Kết quả là khi Dịch Anh Lãng cởi váy, bên trong còn có một chiếc váy mỏng màu trắng.

Lúc này Lê Úy mới nhẹ nhàng thở ra.

Cô cũng cởi bỏ bộ đồ tây trên người, chỉ để lại một chiếc áo sơ mi ở phần trên cơ thể, rồi dứt khoát nhấc chân bước vào bồn tắm đã gần đầy nước.

Bồn tắm đủ lớn, nhưng vẫn có chút khó khăn khi muốn chứa hai người lớn cùng một lúc. Lê Úy dựa vào thành bồn tắm, dang rộng hai chân để Dịch Anh Lãng ngồi giữa hai chân mình.

Dịch Anh Lãng: “……”

So với dáng người cao lớn của một người đàn ông trưởng thành, người phụ nữ lại có vẻ mảnh mai và yếu ớt. Khi bước vào bồn tắm và ngồi xuống, cô nàng ngồi vừa vặn ở nơi trống.

Lê Úy bịt mũi: “Tôi đếm một, hai, ba, chúng ta sẽ nín thở vùi mặt vào nước.”

“Một —— Hai —— Ba ——”

Lê Úy dựa vào thành bồn tắm và từ từ ngã người xuống, cả người như chìm hẳn xuống dưới mặt nước.

Không còn chỗ trống dưới đáy bồn tắm, Dịch Anh Lãng đành phải miễn cưỡng cúi mặt xuống.

Đèn phòng tắm trên cao chiếu vào mặt nước nhấp nhô, ánh sáng vàng dịu khúc xạ xuyên qua màn nước gợn sóng lấp lánh. Lê Úy mở mắt ra thấy Dịch Anh Lãng còn chưa vùi cả đầu vào, cô cảm thấy anh làm cho có lệ nên duỗi tay ra trong sự bất mãn để giữ lấy ót của anh và ấn đầu anh xuống.

Dịch Anh Lãng không ngờ đến động tác của cô, anh khẽ mở mắt, vẻ mặt sững sờ.

Khuôn mặt hai người rất gần, cũng không biết là ai đã hụt hơi, làm cho mấy bong bóng không khí nổ tung trong gang tấc ở giữa hai người.

Mái tóc dài của người con gái đã xõa ra từ lâu, trôi dập dềnh trong nước như rong biển, toàn thân cô lấp lánh ánh vàng.

Cảnh tượng như vậy giống y như tấm áp phích khổng lồ treo trong phòng ngủ của Lê Úy.

Dịch Anh Lãng nhìn gương mặt của “chính mình” trong nước, anh nhớ tới tấm áp phích đó của Lê Úy.

Lê Úy đã không nín thở được nữa, cô lắc đầu khó khăn trong nước với Dịch Anh Lãng rồi ngoi đầu lên khỏi mặt nước, kết thúc lần thí nghiệm này.

Qua vài giây, Dịch Anh Lãng cũng kết thúc.

Lê Úy há miệng thật to để hít dưỡng khí bất tận, sau đó cô lau sạch vết nước trên mặt: “Xem ra không có tác dụng.”

Cô lại lắc đầu, mái tóc ngắn của đàn ông rất dễ đưa qua đánh lại. Cô lắc tóc hai ba lần như một chú chó lớn, có những giọt nước nhỏ bắn ra xung quanh.

Cô nhìn Dịch Anh Lãng lại một lần nữa, mái tóc dài dính vào xương quai xanh của anh khiến cho cô ngứa ngáy.

Lê Úy duỗi tay thay anh cột tóc lại: “Xem tôi nhếch nhác này.”

Cô muốn vén lọn tóc dài dính vào xương quai xanh của anh, nhưng người đàn ông này đã nắm lấy cổ tay cô.

“?”

Anh đẩy tay cô ra với vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi thật sự điên rồi khi cùng cô đến đây quậy phá.”

Nói rồi anh đứng dậy, nhấc chân lên và rời khỏi bồn tắm chật chội.

Khi đi ngang qua kính, Dịch Anh Lãng liếc nhìn người trong kính.

Váy lót màu trắng bên trong đã ướt đẫm từ lâu, nửa trong suốt ôm lấy thân thể cô làm lộ ra đường cong lả lướt tinh xảo không thể che giấu, gương mặt trang điểm vẫn chưa trôi đi, hai gò má trắng nõn còn đọng lại vài giọt nước, đôi môi ửng hồng mọng nước, vô cùng quyến rũ.

Anh xoay mặt đi, nhanh chóng rời khỏi phòng tắm.

Lê Úy nhìn thấy có người bỏ mặc cô đi trước thì cảm thấy có chút tủi thân: “Chuyện này sao có thể là quậy phá, còn hơn là không làm gì.”

Cô cũng đứng dậy, rồi nhìn mình hỗn loạn trong mặt kính trước khi rời khỏi phòng tắm.

Cũng không tính là nhếch nhác, chỉ là ướt nhẹp cả người mà thôi.

Áo sơ mi trắng tiếp xúc với nước, làm cho đường nét cơ bụng của người đàn ông thấp thoáng lộ ra. Thân hình rắn rỏi và mạnh mẽ của người đàn ông trẻ tuổi cùng với khuôn mặt tuấn tú rất tương xứng, đúng là bức tranh mỹ nam trong bồn tắm thật sống động.

Cô chạm vào cơ bụng của mình, cơ bụng vốn rất săn chắc nay dường như trở nên mềm mại hơn một chút.

“……”

Lê Úy có chút cạn lời 囧, xem ra thật sự béo rồi.

Nhưng ngay cả khi béo lên thì cũng không thể nào làm giảm sức hấp dẫn của thân hình này.

Đột nhiên cô có hứng thú, quay người sang một bên so sánh tư thế của tượng David [2] với thân thể này trong gương. Cô gồng người tạo dáng người đàn ông mạnh mẽ, sau đó lại nghiêng hông, quan sát eo thon, mông cong và cặp chân dài của cơ thể này.

Đột nhiên cửa phòng tắm bị mở ra, Dịch Anh Lãng ném áo choàng tắm vào mà không chút biểu cảm.

“Đổi……”

Vừa mới nói một chữ liền nghẹn lại.

Tầm mắt anh rơi vào tư thế lẳng lơ của mình, mông vểnh lên, cùng với bàn tay đang chống mông.

“Lê Úy,” Dịch Anh Lãng không thể nhớ rõ mình đã nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô bao nhiêu lần, “Đừng sử dụng cơ thể của tôi trong tư thế ngu ngốc này, còn nữa, cũng bỏ tay ra khỏi người tôi mau.”

Lê Úy: “…………”

………….

Chú thích

[1] Liên quan giữa việc bị thông và liệt dương.

Theo mình hiểu thì những người bị liệt dương/ rối loạn cương dương sẽ cần việc trị liệu của bác sĩ bằng cách massage vào tuyến tuyền liệt (điểm G nằm ở trực tràng nam giới) để cải thiện tình trạng. Bên cạnh đó, việc thông hoa cúc cũng giống như việc massage tuyến tuyền liệt khi tác động tới điểm G.

Xem thêm về massage tuyến tiền liệt ở đây http://benhvien115.com.vn/tin-tuc-va-hoat-dong/ts-bs-truong-hoang-minhtham-kham-tuyen-tien-liet-can-chuan-bi-gi-/2019111503160941

[2] Tượng David

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện