Mạch Cốc và Mạch Lạp sợ tới mức nhanh chóng trốn ra sau lưng Mạch Tuệ, thôn trưởng thì nhíu mày nhưng không nói gì cả, huynh đệ của ông ấy cũng đặt cây búa trong tay xuống, nhìn bà ta.

Mạch Tuệ tiến lên một bước, nhìn về phía bà ngoại độc ác, giọng nói lạnh lùng: “Nhà ta có sửa hay không, liên quan gì đến bà.”

“Hừ.” Vương thị cười lạnh một tiếng: “Ngươi sống hay chết ta không quan tâm. Nhưng mà ngươi lấy bạc nhà ta để sửa tường, đừng có mơ!”

“Hai nhà chúng ta đã phân gia từ lâu rồi, tiền sửa tường là ta mượn của nhà Tôn đại thúc, liên quan gì đến nhà bà chứ.”

“Đồ đĩ chết tiệt nhà ngươi lừa được người khác nhưng không lừa được ta đâu, ta không thèm đôi co với ngươi, lão già họm hẹm kia cho ngươi bao nhiêu bạc, lấy hết ra đây.”

Nói xong bà ta lập tức giơ đòi tiền Mạch Tuệ.

Mạch Tuệ thì thầm mấy câu với Mạch Lạp và Mạch Cốc, sau đó hai đứa nhóc lập tức đi vào trong buồng lấy ra hai cái bao vải.

Thôn trưởng buồn bực trong lòng, chẳng lẽ đứa nhỏ này lừa mình, quả thật nàng đã nhận tiền của Bạch lão cha chứ không phải là đi mượn của người khác? Nhưng mà Bạch lão cha là ông ngoại ruột của nàng, cũng chẳng có điểm nào sai cả.

Mạch Tuệ đặt bao vải lên mặt đất rồi mở ra, mọi người ngó vào, một túi quần áo và một túi gạo, bên trong còn có thêm một miếng thịt khô nữa.

Vương thị nhìn thấy miếng thịt kia thì lập tức sôi trào, bà ta tức giận đến mức chỉ muốn chửi chết lão già Bạch lão cha hồ đồ kia thôi.



Một đống người đến hóng chuyện bao quanh cổng sân nhà của Mạch Tuệ.

Mùa đông gió lớn, Mạch Tuệ khẽ chớp hai mắt, hốc mắt dần dần đỏ lên, bắt đầu rơm rớm nước mắt mà lên án.



“Ngày hôm qua chỉ có hai bao này được đặt ở ngoài cửa nhà, một bao là thức ăn, một bao là quần áo mùa đông của ta và đệ đệ muội muội. Lúc trước bà đuổi chúng ta ra ngoài, đã không cho thức ăn thì thôi mà đến ngay cả quần áo mùa đông cũng cắt xén, bà ngoại, bà muốn lấy mạng của chúng ta ư, ta đây nào dám nhận bạc của nhà bà chứ.”

“Chỉ xin bà hãy lấy thức ăn về để bao quần áo này lại, cho chúng ta một con đường sống!”

Nói xong, nước mắt Mạch Tuệ rơi như mưa, thảm thương đau đớn động lòng người.

Khóc là nghề của nàng rồi.

Hiệu quả đã đạt được, đám người đang chặn trước cổng sân nhà nàng bắt đầu xao động.

“Lòng dạ Vương thị này thật là ác độc, đang giữa mùa đông đã không cho ăn thì cũng thôi, đằng này lại còn cắt xén quần áo của người ta, tuy rằng là bà ngoại kế, nhưng dù sao ba đứa trẻ này cũng mang trong mình dòng máu của Bạch gia mà.”

“Đúng vậy, lúc Mạch Thạch Đầu còn sống, không ít lần đã giúp Bạch gia làm việc, nhưng lúc hắn ta đi, Bạch gia chẳng có một ai đến thăm viếng cả.”

“Trái tim còn cứng hơn cả đá mùa đông!”

Thôn trưởng không nhìn nổi nữa, ông ấy là một người thấu tình đạt lý, tính tình ôn hòa, không thích nhúng tay vào mấy chuyện cãi cọ của người trong thôn, nhưng giờ phút này thấy Mạch Tuệ khóc lóc thảm thiết như vậy, ông ấy không nhịn được nói:

“Vương thị, cô nhóc này không lấy bạc của nhà bà, còn mấy thứ đồ này thì bà đem đi đi, đừng làm ầm làm ĩ ở đây nữa.”

Vương thị trợn trừng mắt, giọng điệu không tốt: “Ô kìa, Tô tú tài, đừng tưởng rằng ông là thôn trưởng thì ta sẽ sợ ông, đây là chuyện trong nhà ta chứ không phải chuyện trong thôn, còn chưa tới phiên ông quản!”

“Ông bảo nó không lấy là nó không lấy thật à? Lỡ như nó giấu rồi thì sao!” Vương thị quay đầu nhìn về phía mấy thôn dân đang hóng hớt ngoài cửa, hét to: “Đám nhà mấy người bớt đứng đây cạnh khoé đi, làm như trong nhà mấy người không có chuyện dơ bẩn ấy. Lòng ta độc ác đấy thì sao, Vương Quế Phương ta tim đen đấy thì sao, ta quang minh chính đại nói rằng ta không muốn thấy đám Mạch gia này sống yên ổn đấy, có bản lĩnh đưa ta lên quan phủ đi, xem Huyện lão gia có phạt đại bản ta không!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện