Đầu tiên Mạch Tuệ đi quanh quầy rau để tìm hiểu giá cả, sau đó đến nơi bán gà và vịt, một con gà mái có giá ba mươi đồng, một con vịt có giá bốn mươi đồng. Mạch Tuệ muốn nuôi một con gà, nhưng hiện tại trong tay nàng không có nhiều tiền lắm, hơn nữa đang là mùa đông, không có cỏ khô tốt, ở nhà cũng không trồng được loại lương thực nào, chắc chắn sẽ nuôi không tốt.

Vẫn nên đợi đến khi mùa xuân bắt đầu lại xem.

Mạch Tuệ lại hỏi giá trứng ngỗng, được lắm, một quả trứng ngỗng có thể mua được một con gà mái.

Mạch Tuệ chỉ biết là ngỗng đắt tiền, không ngờ trứng ngỗng lại đắt như vậy, vậy nhà nào có ngỗng thì phát tài rồi! Mỗi ngày nó có thể đẻ một quả trứng, một tuần là được hai lượng bạc, so với việc Mạch Tuệ vất vả chọc hái hạt dẻ kiếm tiền dễ dàng hơn nhiều. Phải cung phụng con ngỗng kia mới được.

Mạch Tuệ lại đến cửa hàng thịt, lần gần đây nhất nàng được ăn thịt là lần trước, hai ngày nay Mạch Tuệ luôn thương nhớ hương vị thịt kia, đến hỏi giá.

Thịt lợn có giá khoảng mười lăm đồng một cân, còn như chân giò và thịt ba chỉ hầu hết đều có giá hơn hai mươi đồng một cân.

Mạch Tuệ tính toán tiền trong túi, hơi luyến tiếc, sau đó, ánh mắt nàng từ từ rơi xuống cái chậu gỗ đựng lòng lợn dưới hàng thịt. Không có thịt thì lòng lợn cũng không tệ, nấu một chảo lòng lợn, xào lên cũng rất thơm.

"Ông chủ, cái này bán thế nào?"

Ông chủ liếc nhìn chỗ nàng chỉ, thô giọng nói: "Cái này là nội tạng của con lợn không ăn được, bên trong đầy phân, cái này không bán, sau khi đóng cửa sẽ vứt đi."

"Vậy có thể cho ta không?"

Ông chủ hàng thịt nghi ngờ nhìn nàng: "Ngươi lấy cái này làm gì?"

Thấy Mạch Tuệ do do dự dự, ông chủ hàng thịt hào phóng khoát tay: "Quên đi, quên đi, muốn thì lấy đi, đỡ phiền toái cho ta."

"Cám ơn ông chủ, lát nữa ta tới lấy!"



Sau khi thỏa thuận với ông chủ, Mạch Tuệ lập tức đi mua lương thực, sau đó mua một số gia vị như dầu, muối, nước tương và giấm.

Nhưng hỏi một lúc lâu cũng không thấy ai bán ớt, có người còn hỏi đó là gì. Vốn dĩ Mạch Tuệ nghĩ là do nhà mình nghèo không mua ớt, lần trước ở nhà Tôn thợ săn cũng không ăn cay, còn tưởng rằng nhà bọn họ không thích ăn cay, bây giờ thì xem ra dường như cả Nam Quốc đều không có ớt!

Không cay thì còn gì vui, lòng lợn mà không có ớt thì như mất đi linh hồn.

Mạch Tuệ chợt nhớ tới hệ thống đã thưởng cho nàng hạt giống ớt, nhưng phải đầu mùa xuân năm sau mới có thể trồng.

Mạch Tuệ đành phải hậm hực đến hiệu thuốc mua một ít vỏ quế, hương diệp và đại hồi để tẩm ướp lòng lợn nấu ăn. Cũng may tỏi và gừng ở Nam Quốc cũng không tệ, giá cũng rẻ, Mạch Tuệ dùng mười đồng mua nửa cân tỏi, gừng và một nắm hành lá.

So với muối và dầu đắt đỏ, đường cũng không rẻ hơn bao nhiêu, Mạch Tuệ mua mấy viên đường phèn.

Sau khi mua hết tất cả, hai lượng bạc chỉ còn lại năm mươi đồng. Cứu mạng, khi nào mới có được chút tiền tiết kiệm đây! Không được, phải kiếm tiền mới được.

Mạch Tuệ cẩn thận nghĩ lại những cách mà nữ chính sử dụng để kiếm tiền trong những bộ tiểu thuyết xuyên qua trên mạng, quyết định tự mình thử một lần xem sao.

Đem lòng lợn và những thứ mua được chất hết lên xe bò của Vương đại gia.

Mạch Tuệ không vội đi tìm Đại Ngưu và Nhị Ngưu, thay vào đó, vào giờ ăn trưa, nàng quan sát một số tửu lâu trong trấn, phát hiện có hai tửu lâu tương đối lớn, lượng khách cũng nhiều hơn.

Tình cờ là hai nhà này lại đối diện nhau, một là Mãn Yến lâu, một là Trân Vị các, nhưng lúc này lượng khách giữa hai nhà cũng không đồng đều, rõ ràng là Mãn Yến lâu đã chật kín người, mà Trân Vị các lại vắng vẻ hơn.

Sau khi hỏi thăm từ đại nương trong cửa hàng điểm tâm bên cạnh, nàng mới biết rằng Mãn Yến lâu đã mời một đầu bếp từ kinh thành đến, mọi người đều lạ lẫm với các món ăn của kinh thành, vì vậy họ đều đến Mãn Yến lâu, việc làm ăn của Trân vị các ngày càng lụn bại.

Mạch Tuệ nhìn thấy một cơ hội có thể tận dụng, nhưng nàng cũng không nhân dịp giờ ăn trưa đến, vì vậy nàng đã đến tiệm hoành thánh ăn một bát hoành thánh trước, đợi đến khi ít người hơn mới đến Trân Vị các.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện