Hàn gia...
Chiếc xe dừng ngay phía cửa, Hàn Chấn Đông hớt hải chạy vào trong tìm Quế Anh.

Dì Trương hiện tại vẫn ngồi trên ghế.

Hai mắt bà đo đỏ tựa như mới khóc khiến sắc mặt Hàn Chấn Đông lập tức tối sầm lại, trong đầu không ngừng cho rằng Quế Anh đã dọn ra khỏi nhà mà không nói không rằng chạy lên trên lầu.
Mở tung cửa phòng nhưng chẳng thấy một ai.

Kể cả phòng anh cũng vậy.

Liền lập tức, Hàn Chấn Đông ngã khụy xuống sàn.

Hai mắt đỏ ngầu đến mức nổi cả gân máu.

Giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống mà gục đầu xuống sàn, nấc nghẹn nói:
- "Cô ấy đi thật rồi.


Ngay cả lời tạm biệt cũng không muốn nói với mình.

Thật là tàn nhẫn."
Nói rồi, Hàn Chấn Đông hét lớn, míu môi nức nở tựa như một đứa trẻ:
- "Quế Anh, em ác lắm.

Em gieo rắc sự thương nhớ vào trái tim anh, bây giờ lại lặng lẽ mà rời khỏi cuộc đời anh sao? Anh không cho phép.

Anh sẽ kiện em vì tội cố ý cướp đi trái tim của chàng luật sư tài giỏi như anh.

Em khiến anh cảm thấy đau khổ và tuyệt vọng.

Em ác lắm, em ác lắm Quế Anh."
Phía bên ngoài cửa, dì Trương và Quế Anh lén đưa mắt nhìn vào bên trong.

Cả hai nhanh chóng bịt lấy tai mình vì tiếng mắng chửi vang vọng khắp căn nhà của Hàn Chấn Đông mà nhìn nhau nhịn cười trước sự đau khổ, giằng xé của người bên trong.
Dì Trương khẽ vỗ nhẹ lên vai của Quế Anh, sau đó chậm rãi bước xuống lầu để cô thoải mái mà lắng nghe từng tiếng lòng của Hàn Chấn Đông.

Thoáng chốc đã mười phút trôi qua, người bên trong vẫn chưa nguôi ngoai, hai tay không ngừng đập mạnh xuống sàn, miệng không ngừng trách cứ người con gái đã bỏ anh:
- "Nếu em không quay trở lại thì anh sẽ lật tung vũ trụ để mang em trở về.

Sẽ không có bất cứ chàng trai nào đồng ý cưới em, bởi vì toàn bộ cơ thể của em anh đã nhìn hết rồi.

Em chỉ có thể là người của Hàn Chấn Đông anh mà thôi.

Nếu em không quay trở về, anh sẽ ở vậy đến suốt đời.

Sẽ không cưới vợ sinh con.


Khi ấy, em sẽ phải mang tội vì đã hủy hoại cuộc đời anh.

Quế Anh, em ác lắm, em ác lắm."
Quế Anh đứng ngoài nghe hết những lời của người bên trong.

Cô không biết nên buồn hay nên vui mà quyết định mở tung cửa tiến vào.

Nghe tiếng động, Hàn Chấn Đông lập tức xoay người lại, tóc tai anh lúc này bù xù sau một hồi dằn vặt nội tâm mà ngạc nhiên nhìn chằm chằm người trước mặt.

Quế Anh nhìn dáng vẻ lôi thôi, lụy tàn này của anh mà không nhịn được cười bất lực mà châm chọc:
- "Đại luật sư đẹp trai tài giỏi hiện tại như thế này à? Vì những lời mắng chửi, nguyền rủa vang vọng khắp đất trời của anh khiến em không thể không quay trở lại."
Nếu như cô không bước vào thì chắc có lẽ anh sẽ nói đến tận khuya.

Vì không muốn Quế Anh nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối, tàn tạ này, ngay lập tức, Hàn Chấn Đông vội xoay người sang hướng khác để tránh né, sau đó đưa tay lau lau nước mắt, từ từ đứng bật dậy.
Ngay khi anh xoay người lại thì cô đã chạy đến ôm chầm lấy anh.

Quế Anh hạnh phúc đến rơi nước mắt nhưng vẫn không quên châm chọc:
- "Lần đầu tiên có người miệng độc như anh đấy.

Chẳng thèm tìm kiếm người ta mà không ngừng nói rằng em độc ác.


Em cướp lấy trái tim anh khi nào?"
Cô vừa dứt câu liền cảm nhận nụ hôn cuồng nhiệt từ phía Hàn Chấn Đông.

Đôi tay anh giữ chặt lấy gương mặt nhỏ bé của cô mà không ngừng m*t lấy cánh môi hồng hào của người con gái.

Gương mặt cô xấu hổ, có chút vụng về vì đây là nụ hôn đầu tiên.

Tuy nhiên, người đối diện lại vô cùng thuần thục.

Đầu lưỡi anh không ngừng càn quét toàn bộ khoang miệng bên trong cô, sau đó còn không quên cắn nhẹ khiến môi cô bật máu như thể trả đũa vì đã khiến anh dằn vặt suốt gần nửa tiếng đồng hồ, khóc đến mức muốn sưng cả mắt.

Mãi một lúc sau, Hàn Chấn Đông mới chịu rời khỏi cánh môi người con gái, kéo cả những giọt nước trắng trong từ miệng cô ra ngoài mà nuốt trọn.
- "Anh từng hôn rồi sao? Trông có vẻ thuần thục."
- "Không.

Em là người đầu tiên anh hôn đấy.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện