Tiểu Trì rất có thiên phú đó.
Lâu hơn là bao lâu? Khúc Trì khi đánh răng rửa mặt thường có thói quen suy nghĩ miên man, bây giờ cậu bắt đầu suy nghĩ về chuyện này, mãi cho đến khi đã rửa mặt xong, thay xong quần áo, bắt đầu làm bữa sáng, cậu vẫn chưa để hiểu được.
Trước mặt cậu, Bạch Thuận luôn luôn nghiêm chỉnh, chính trực, cử chỉ nhã nhặn, lời nói khéo léo, dù thi thoảng có quá chén đi chăng nữa thì cũng không bao giờ mất bình tĩnh như mấy con ma men khác. Đến cả những cảm xúc bình thường như buồn bã hay tức giận, cậu cũng chưa từng thấy anh biểu lộ, nói gì là chuyện tình dục.
Việc anh an ủi "cậu bé" của cậu hồi sáng nay có vẻ như là một chuyện lớn... Khúc Trì muộn màng nhận ra, trong lòng đột nhiên có chút nửa mừng nửa lo, cậu phải đứng trong bếp tiêu hóa thông tin mất một lúc rồi mới bình tĩnh lại được.
Lúc giúp mình anh ấy điêu luyện như thế, vậy có nghĩa là bình thường anh ấy cũng hay tự làm chuyện đó một mình đúng không?
"Lâu hơn" của anh, rốt cuộc là bao lâu...
Ngay cả trong giờ học, Khúc Trì cũng không khỏi nghĩ về chuyện đó, thậm chí còn có chút lo lắng.
Bạch Thuận không có chỗ nào là không tốt cả, nên ở phương diện kia có "lâu" cũng là đương nhiên.
Mặc dù đã biết sự thật hiển nhiên này, Khúc Trì vẫn không thể nào uốn nắn lại tâm trí của mình được. Chỉ cần lơ đãng một chút thôi, cậu sẽ lại vô tình nhớ lại bàn tay dính đầy dịch trắng của anh sáng nay...
Nguyên cả ngày hôm đó, Khúc Trì đều trong trạng thái đầu óc lơ lửng trên mây, bài giảng không nghe, vở không viết, ngay cả khi trong giờ giải lao, nói chuyện cùng mọi người xong, cậu cũng chẳng nhớ là mình vừa nói những gì.
Hôm nay lớp kín chỗ, tiết cuối buổi chiều, Khúc Trì nhận được tin nhắn của Bạch Thuận: Anh đến đón em.
Khúc Trì ngay lập tức được kéo trở lại trạng thái bình thường.
Thường ngày Bạch Thuận cũng làm việc đến tối mới về nhà, mà hôm nay lại muốn đón cậu tan học.
Vừa tan học, Khúc Trì vội vàng xách cặp ra khỏi lớp, chạy thẳng một mạch đến cổng trường, bởi cậu chạy quá nhanh nên vừa dừng lại đã phải đứng ôm đầu gối thở dốc.
Bạch Thuận vừa hay cũng mới lái xe đến, thấy cậu thở hổn hển, đỏ bừng cả mặt, anh không khỏi bật cười nói: "Sao mà vội vàng thế?"
"Không thể... để anh phải đợi..." Khúc Trì lên xe vẫn còn thở dốc, nói cũng không rành mạch.
Cậu muốn ngồi nghỉ, Bạch Thuận giúp cậu thắt dây an toàn. Khi nghiêng người kéo dây qua, Bạch Thuận ngừng lại trong chốc lát. Quá gần rồi, đôi má ửng hồng của Khúc Trì đang ở ngay trước mắt anh, bờ môi trông căng bóng hơn bình thường khẽ hé ra, thở ra một làn hơi trắng mỏng.
Bạch Thuận bỗng nhiên tiến tới gần mặt cậu, chỉ trong thoáng chốc ngắn ngủi, nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn.
"A?" Khúc Trì đột nhiên hồi phục lại sức lực, cậu đưa tay lên hơi che mặt một chút, hai mắt mở to nhìn về phía Bạch Thuận.
Bạch Thuận lại rất bình tĩnh thản nhiên, thắt dây an toàn xong, thấy cậu vẫn nhìn mình chằm chằm liền khen: "Tiểu Trì học nhanh quá."
"Học... học cái gì?" Khúc Trì có chút bối rối.
"Tạo cơ hội cho đối phương nhìn thấy những điểm cuốn hút ở bản thân, đây là một kĩ thuật rất tốt."
Bàn tay Bạch Thuận đưa lên trước ngực cậu, luớt qua cằm rồi nhéo vào bầu má nóng bừng của cậu, "Vừa nãy trông em cũng rất đáng yêu, Tiểu Trì rất có thiên phú đó."
Khúc Trì không có ý này, cậu chỉ đơn giản là không muốn để Bạch Thuận phải đợi lâu mà thôi, nhưng Bạch Thuận lại hôn cậu khen cậu, làm cậu có chút không nỡ từ chối lời khen, vậy nên cậu đành nuốt hết những lời thanh minh định nói xuống cổ họng.
Cậu vui vẻ ngượng ngùng gật đầu, sau đó vì sự thiếu liêm sỉ của mình mà quay mặt đi.
Xe đi được một đoạn, Khúc Trì không kìm được mà sờ tay lên mặt của mình, đúng chỗ mà Bạch Thuận vừa hôn nhẹ lên.
Chỉ cần nhớ lại khoảnh khắc đó, tim Khúc Trì đã loạn nhịp, nhiệt độ trên mặt cũng không giảm xuống được.
Hết chương 9.
Lâu hơn là bao lâu? Khúc Trì khi đánh răng rửa mặt thường có thói quen suy nghĩ miên man, bây giờ cậu bắt đầu suy nghĩ về chuyện này, mãi cho đến khi đã rửa mặt xong, thay xong quần áo, bắt đầu làm bữa sáng, cậu vẫn chưa để hiểu được.
Trước mặt cậu, Bạch Thuận luôn luôn nghiêm chỉnh, chính trực, cử chỉ nhã nhặn, lời nói khéo léo, dù thi thoảng có quá chén đi chăng nữa thì cũng không bao giờ mất bình tĩnh như mấy con ma men khác. Đến cả những cảm xúc bình thường như buồn bã hay tức giận, cậu cũng chưa từng thấy anh biểu lộ, nói gì là chuyện tình dục.
Việc anh an ủi "cậu bé" của cậu hồi sáng nay có vẻ như là một chuyện lớn... Khúc Trì muộn màng nhận ra, trong lòng đột nhiên có chút nửa mừng nửa lo, cậu phải đứng trong bếp tiêu hóa thông tin mất một lúc rồi mới bình tĩnh lại được.
Lúc giúp mình anh ấy điêu luyện như thế, vậy có nghĩa là bình thường anh ấy cũng hay tự làm chuyện đó một mình đúng không?
"Lâu hơn" của anh, rốt cuộc là bao lâu...
Ngay cả trong giờ học, Khúc Trì cũng không khỏi nghĩ về chuyện đó, thậm chí còn có chút lo lắng.
Bạch Thuận không có chỗ nào là không tốt cả, nên ở phương diện kia có "lâu" cũng là đương nhiên.
Mặc dù đã biết sự thật hiển nhiên này, Khúc Trì vẫn không thể nào uốn nắn lại tâm trí của mình được. Chỉ cần lơ đãng một chút thôi, cậu sẽ lại vô tình nhớ lại bàn tay dính đầy dịch trắng của anh sáng nay...
Nguyên cả ngày hôm đó, Khúc Trì đều trong trạng thái đầu óc lơ lửng trên mây, bài giảng không nghe, vở không viết, ngay cả khi trong giờ giải lao, nói chuyện cùng mọi người xong, cậu cũng chẳng nhớ là mình vừa nói những gì.
Hôm nay lớp kín chỗ, tiết cuối buổi chiều, Khúc Trì nhận được tin nhắn của Bạch Thuận: Anh đến đón em.
Khúc Trì ngay lập tức được kéo trở lại trạng thái bình thường.
Thường ngày Bạch Thuận cũng làm việc đến tối mới về nhà, mà hôm nay lại muốn đón cậu tan học.
Vừa tan học, Khúc Trì vội vàng xách cặp ra khỏi lớp, chạy thẳng một mạch đến cổng trường, bởi cậu chạy quá nhanh nên vừa dừng lại đã phải đứng ôm đầu gối thở dốc.
Bạch Thuận vừa hay cũng mới lái xe đến, thấy cậu thở hổn hển, đỏ bừng cả mặt, anh không khỏi bật cười nói: "Sao mà vội vàng thế?"
"Không thể... để anh phải đợi..." Khúc Trì lên xe vẫn còn thở dốc, nói cũng không rành mạch.
Cậu muốn ngồi nghỉ, Bạch Thuận giúp cậu thắt dây an toàn. Khi nghiêng người kéo dây qua, Bạch Thuận ngừng lại trong chốc lát. Quá gần rồi, đôi má ửng hồng của Khúc Trì đang ở ngay trước mắt anh, bờ môi trông căng bóng hơn bình thường khẽ hé ra, thở ra một làn hơi trắng mỏng.
Bạch Thuận bỗng nhiên tiến tới gần mặt cậu, chỉ trong thoáng chốc ngắn ngủi, nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn.
"A?" Khúc Trì đột nhiên hồi phục lại sức lực, cậu đưa tay lên hơi che mặt một chút, hai mắt mở to nhìn về phía Bạch Thuận.
Bạch Thuận lại rất bình tĩnh thản nhiên, thắt dây an toàn xong, thấy cậu vẫn nhìn mình chằm chằm liền khen: "Tiểu Trì học nhanh quá."
"Học... học cái gì?" Khúc Trì có chút bối rối.
"Tạo cơ hội cho đối phương nhìn thấy những điểm cuốn hút ở bản thân, đây là một kĩ thuật rất tốt."
Bàn tay Bạch Thuận đưa lên trước ngực cậu, luớt qua cằm rồi nhéo vào bầu má nóng bừng của cậu, "Vừa nãy trông em cũng rất đáng yêu, Tiểu Trì rất có thiên phú đó."
Khúc Trì không có ý này, cậu chỉ đơn giản là không muốn để Bạch Thuận phải đợi lâu mà thôi, nhưng Bạch Thuận lại hôn cậu khen cậu, làm cậu có chút không nỡ từ chối lời khen, vậy nên cậu đành nuốt hết những lời thanh minh định nói xuống cổ họng.
Cậu vui vẻ ngượng ngùng gật đầu, sau đó vì sự thiếu liêm sỉ của mình mà quay mặt đi.
Xe đi được một đoạn, Khúc Trì không kìm được mà sờ tay lên mặt của mình, đúng chỗ mà Bạch Thuận vừa hôn nhẹ lên.
Chỉ cần nhớ lại khoảnh khắc đó, tim Khúc Trì đã loạn nhịp, nhiệt độ trên mặt cũng không giảm xuống được.
Hết chương 9.
Danh sách chương